Còn chưa đến Mai trang, Sở Đông Thanh liền ngửi được mùi máu tươi nồng đậm. Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại liếc nhìn nhau, hai người lập tức đẩy nhanh tiến độ đi tới.
Chỉ mới qua vài canh giờ, Mai trang đã mất đi vẻ thanh lệ cao nhã vốn có. Ở trước cửa ra vào, quản gia cùng vài gã sai vặt người dựa lưng trên cửa, người quỳ rạp dưới đất, đều không còn hô hấp.
Thời điểm Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại tiến vào trong trang, lần đầu tiên biết được cái gì gọi là máu chảy thành sông, đủ các loại tử trạng thê thảm. Tuy rằng sau khi đến nơi này Sở Đông Thanh cũng đã từng giết vài người, nhưng khi nhìn thấy cảnh trạng này, dạ dày liền cuộc lên từng hồi. Đột nhiên một đôi tay ôn nhu che đi mắt hắn, làm cho hắn không cần phải đối mặt với cảnh huyết tinh.
Sở Đông Thanh cười khổ nói: "Ta thật sự là đáng đánh đòn, lúc này còn làm ngươi thêm phiền."
Đông Phương Bất Bại an ủi: "Là tràng diện quá mức huyết tinh, không phải lỗi của ngươi."
Sở Đông Thanh bắt lấy bàn tay đang che mắt mình của Đông Phương Bất Bại, nửa ngày mới nhẹ nhàng hỏi: "Đan Thanh Sinh?"
Đông Phương Bất Bại không trả lời, trong lòng Sở Đông Thanh mơ hồ đã có đáp án.
Trầm mặc một hồi, Đông Phương Bất Bại mới mở miệng nói: "Không một ai may mắn thoát khỏi."
........
Sở Đông Thanh không biết mình cùng Đông Phương Bất Bại rời khỏi Mai Trang như thế nào, cả người có một loại cảm giác đần độn. Người mấy ngày trước vẫn còn cùng hắn nói chuyện, nháy mắt đã biến mất. Không phải Sở Đông Thanh đa sầu đa cảm, chỉ là trên dưới Mai Trang không một người sống sót khiến lòng hắn có chút khó chịu.
Thời điểm đi vào Mai Trang, tuy rằng Đông Phương Bất Bại kịp thời che mắt Sở Đông Thanh, nhưng Sở Đông Thanh vẫn nhìn thấy rõ, trong đống thi thể chồng chất kia có hài đồng nho nhỏ mà hắn đã nhìn thấy hôm qua, đứa bé được bảo hộ trong thi thể của quản gia, chỉ là vẫn không tránh khỏi vận rủi. Sở Đông Thanh nhìn thấy rất rõ ràng, hai mắt chưa kép lại kia ẩn chứa nồng đậm thắc mắc, khóe mắt còn treo giọt lệ chưa kịp rơi.
Sở Đông Thanh tự trách nói: "Nếu như, nếu như ta không rời khỏi, họ sẽ không......"
Đông Phương Bất Bại cắt đứt lời hắn: "Cho dù hôm nay chúng ta không rời khỏi trang, ngày khác những người kia cũng đến huyết tẩy Mai Trang."
Sở Đông Thanh không nói gì, đợi một lát sau, tâm tình hòa hoãn chút ít mới mở miệng nói: "Chúng ta đem Đan trang chủ cùng tiểu hài tử kia chôn cất đi."
Đông Phương Bất Bại cầm tay của hắn, ngừng một chút nói: "Chuyện lớn như vậy phỏng chừng chốc lát sẽ có quan sai tới, bây giờ chúng ta không đi, đến lúc đó sẽ rất khó giải thích rõ ràng."
Sở Đông Thanh đè nén tâm tình, nhắm mắt lại. Đông Phương Bất Bại nói thật sự không sai, nếu như quan sai đến đây, không nói những thứ khác, bọn họ cưỡng chế đào tẩu sẽ khiến cho những kẻ gọi là danh môn chính phái kia có cớ liên thủ tấn công thần giáo. Nếu không trốn thoát, với hiệu xuất xử lí của đám quan sai, tội danh giết người này đã định treo trên lưng bọn họ rồi.
Sở Đông Thanh cưỡng chế bản thân không nghĩ đến một màn vừa rồi. Lần đầu tiên, hắn lựa chọn trốn tránh, cùng Đông Phương Bất Bại rời khỏi Mai Trang. Trước khi đi, Sở Đông Thanh còn quay đầu lại nhìn thoáng qua một lần nữa, trong lòng thầm thề, chờ xem, một ngày nào đó ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, huyết nhận hung thủ.
..........
Bởi vì biến cố Mai Trang, Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại đành phải tạm thời tìm một khách điếm dừng chân.
Buổi tối, Sở Đông Thanh chỉ cảm thấy đầu óc chóang váng chìm vào hôn mê, như thế nào cũng không ngủ được. Đông Phương Bất Bại vì lo lắng cho Sở Đông Thanh nên cũng không ngủ, một mực bồi hắn.
Sở Đông Thanh thở dài, đem Đông Phương Bất Bại ôm trong lòng: "Nhanh ngủ đi, nếu không trời sẽ sáng a."
Đông Phương Bất Bại gật đầu, bất quá hai mắt cũng không có khép lại.
Sở Đông Thanh bất đắc dĩ, vuốt vuốt tóc y: "Nhanh ngủ đi, không cần lo lắng cho ta. Không cần biết kẻ huyết tẩy Mai Trang là ai, nhưng ngay cả một hài đồng cũng không buông tha đủ để thấy người này tâm ngoan thủ lạt. Chúng ta từ nay về sau ở cùng một chỗ, cảnh tượng như vậy hẳn là không ít, cho nên cuối cùng vẫn sẽ thích ứng, không phải sao?"
Đông Phương Bất Bại nhìn Sở Đông Thanh thật sâu, người này luôn làm việc vô cùng chu đáo cẩn trọng, chỉ là như vậy càng làm y cảm thấy đau lòng. Xét về tuổi tác, Sở Đông Thanh nhỏ hơn y rất nhiều, chính là y không thể không thừa nhận, khi mình bằng tuổi Sở Đông Thanh chỉ có thể nói là mưu tính sâu xa, cũng tuyệt đối không có tâm tư kín đáo như vậy.
Ngày hôm sau, Sở Đông Thanh tỉnh lại, ý thức cũng phá lệ thanh tỉnh. Tiếp nhận khăn mặt Đông Phương Bất Bại đưa tới, Sở Đông Thanh lau lau, sau đó dựa vào đầu giường bắt đầu trầm tư.
Giang hồ gió tanh mưa máu, ai lại không đắc tội qua vài người, nhưng Mai Trang đứng sừng sững trong giang hồ nhiều năm như vậy tự nhiên có đạo lý cùng năng lực riêng của nó. Hiện tại toàn bộ lại bị diệt chỉ trong một đêm, Sở Đông Thanh đại khái có thể khẳng định chuyện này cùng cái chết của Nhậm Ngã Hành có liên hệ trực tiếp hoặc gián tiếp. Người có quan hệ với Nhậm Ngã Hành cũng không nhiều, đột nhiên một cái tên hiện lên trong đầu Sở Đông Thanh, làm hắn không khỏi thốt lên ba chữ: "Hướng Vấn Thiên."
Đông Phương Bất Bại không ngờ Sở Đông Thanh lại đột nhiên nói chuyện, sau khi sửng sốt một chút cũng cảm thấy Hướng Vấn Thiên rất có khả năng là kẻ làm chủ sau màn.
Chỉ là...... Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Sở Đông Thanh, phát hiện trong mắt của hắn cũng tràn đầy nghi hoặc. Mặc dù võ công của Hướng Vấn Thiên trong giang hồ có thể coi như một cao thủ, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình gã hiển nhiên không có khả năng diệt cả Mai Trang.
Giang Nam tứ hữu, không người nào có thể dễ dàng trêu vào. Võ công của Hướng Vấn Thiên nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay Đan Thanh Sinh mà thôi, cho dù gã liên thủ với đám thuộc hạ trước đây cũng không thể nào làm được như thế.
"Có nội ứng." Sở Đông Thanh nhàn nhạt hộc ra ba chữ.
Đông Phương Bất Bại nhìn về phía hắn: "Qủa thật, đây là giải thích phù hợp nhất."
Nói như vậy, hết thảy đều thông, vì sao thời gian lại quá chuẩn, bọn họ chân trước vừa đi, chân sau Mai Trang liền bị huyết tẩy.
Sở Đông Thanh ngồi dậy, đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, cầm lấy lược gỗ đào giúp y chải tóc: "Sau khi trở về giáo cho người giám sát nhất cử nhất động của Hướng Vấn Thiên, ta cảm thấy sau lưng chuyện này còn có chút kỳ quặc."
Đông Phương Bất Bại gật đầu nhẹ: "Đã như vậy, chúng ta lập tức lên đường trở về giáo a."
Sở Đông Thanh đè vai y lại: "Không cần phải gấp gáp, chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm. Phần danh sách kia ta tốn rất nhiều tâm tư ni."
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chính là, Thanh ngươi hiện tại cũng không có tâm tình du ngoạn a."
Sở Đông Thanh ôm lấy y, lẩm bẩm nói: "Đông Phương, hiện tại ngươi còn không rõ sao?"
Đông Phương, kỳ thật trên thế giới này ta mới là kẻ tối bạc tình, tuy ngẫu nhiên sẽ vì người khác khổ sở, nhưng trong lòng cũng không dậy nổi bao nhiêu rung động. Đông Phương, chỉ có ngươi mới có thể làm ta đặt trên đầu quả tim, cho nên ta không nguyện ý để ngươi chịu bất cứ một tia ủy khuất nào.
..............
Nhậm Doanh Doanh nhìn nam nhân tuấn tú thanh nhã đối diện, châm chọc cười: "Lần này thật là làm phiền ngươi xuất lực."
Lâm Bình Chi đứng dậy: "Không cần, ngươi chỉ cần nhớ rõ ước định của chúng ta là tốt rồi."
Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nói: "Giao dịch chính là giao dịch, sao lại nói là ước định dễ nghe như vậy."
............
Đi cùng Nhậm Doanh Doanh một hồi, Hướng Vấn Thiên vui vẻ ra mặt: "Lần này chúng ta không cần phí một người nào liền có thể diệt được Mai Trang, Lâm Bình Chi kia thật đúng là một thằng ngốc."
"Ngốc tử?" Nhậm Doanh Doanh lắc đầu: "Có lẽ hắn cũng đang xem chúng ta là ngốc tử. Đúng rồi, lần này sau khi trở về, chúng ta làm việc gì cũng phải cẩn thận hơn, trong thời gian ngắn không thể làm ra động tĩnh quá lớn. Đông Phương thúc thúc sợ là đã nhận ra."
Hướng Vấn Thiên không kiên nhẫn gật đầu: "Không cần ngươi nói, điểm ấy ta tự nhiên biết rõ. Ta đã truyền lệnh xuống dưới, bảo bọn họ gần nhất phải thu liễm động tác."
Nhậm Doanh Doanh cười khổ nói: "Chỉ tiếc sau khi Lâm Bình Chi làm xong việc, chúng ta cũng không tìm thấy phụ thân...."
Hướng Vấn Thiên miễn cưỡng cười: "Cái này..... Có lẽ không có tin tức chính là tin tốt đi?"
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu, hơi hơi hạ người xuống: "Hướng thúc thúc không cần an ủi ta, ngươi ta so với bất kỳ ai đều minh bạch hơn. Xem tình hình trong địa lao, phụ thân sợ là đã gặp chuyện, thậm chí, ngay cả thi thể người, họ cũng không buông tha."
Hướng Vấn Thiên giậm chân một cái: "Cái tên Lâm Bình Chi kia ra tay cũng quá nhanh, không có đầu óc. Thời điểm chúng ta tới, trong trang đã không còn người sống, ngay cả hỏi cũng không biết hỏi ai."
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu nói: "Như vậy cũng tốt, trực giác nói cho ta biết kết quả tuyệt đối không như chúng ta mong muốn. Chỉ nguyện, phụ thân dưới cửu tuyền có thể nghỉ ngơi, về phần có tha thứ hay không ta đã sớm không dám yêu cầu xa vời......"
Hướng Vấn Thiên im lặng hồi lâu mới nói: "Chúng ta là vì đại sự, tin chắc Nhậm giáo chủ có thể thông cảm."
Nhậm Doanh Doanh có chút buồn cười hỏi ngược lại: "Thật là vì đại sự, mà không phải là vì sợ chết? Vô luận thế nào, đối với phụ thân mà nói, Hướng thúc thúc, ngươi ta đều là tội nhân."
........
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, Sở Đông Thanh rốt cục khôi phục tinh thần, tạm thời buông xuống mọi phiền lòng cùng Đông Phương Bất Bại đi dạo. Đông Phương Bất Bại trêu đùa nói: "Mùa đông có cần ta cùng ngươi trở lại lần nữa không."
Sở Đông Thanh nhìn y: "Nào có ai mùa đông lại muốn đi câu cá a."
Đông Phương Bất Bại chân thành nói: "Như vậy không phải ngươi có cơ hội thể nghiệm 'Độc câu Hàn Giang Tuyết' sao?"
Sở Đông Thanh trầm mặc xuống, sau đó mới nói: "Đông Phương......."
Đông Phương Bất Bại cười nói: "Làm sao vậy?"
Sở Đông Thanh tiếp tục nói: "Cái này tuyệt không hề buồn cười."
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy trên đầu giống như có một đàn quạ bay qua......
.............
"Đông Phương, ta thật sự biết sai rồi." Sở Đông Thanh tời gần Đông Phương Bất Bại: "Ta biết ngươi chỉ muốn trêu chọc cho ta vui, chính là cái kia thật sự là....."
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại sắc như đao bay tới, Sở Đông Thanh sờ sờ mũi không dám nói thêm lời nào nữa, ngoan ngoãn làm bộ dáng cuối đầu nhận sai.
Không thể không nói, câu cá là một chuyện cực kỳ khảo nghiệm tính nhẫn nại của con người. Sở Đông Thanh ngồi cạnh bờ sông, không nhúc nhích nhìn cần câu, cảm thấy bản thân cũng sắp hóa đá, lại nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại ở cách đó không xa, trong giỏ đã có mấy con cá trắm cỏ thật to.
Sở Đông Thanh không nói gì nhìn trời, phu cương không chấn a, mình cứ như vậy gặp khó khăn a.
Đôi mắt Sở Đông Thanh nhìn chằm chằm vào giang đầu, trong lòng đủ các loại oán niệm đan xen. Nhớ năm đó Khương thái công câu cá, móc câu là một đường thẳng, cứ như vậy không phải người ta cũng câu được cá sao?
Khoái thượng câu a, khoái thượng móc. Sở Đông Thanh một khắc cũng không dám lười biếng. Đúng lúc này, cần câu vốn yên lặng đột nhiên có động tĩnh, hơn nữa động tĩnh không nhỏ....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro