Chương 7: Động Tình [Hạ]
Đông Phương Bất Bại nhìn bọc giấy được gói kéo léo tinh xảo trước mặt, có chút nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
Sở Đông Thanh nở nụ cười: "Lễ vật"
Lễ vật? Đông Phương Bất Bại hơi sững sờ, có chút không dám tin nói: "Là cho ta sao?"
Sở Đông Thanh gật gật đầu: "Đó là đương nhiên, mở ra nhìn xem."
Tuy cứ cách vài ngày sẽ có người đem đến cho y không ít đồ cổ kỳ lạ quý hiếm, hoặc kỳ trân dị vật, mỹ danh là hiếu kính y, nói trắng ra còn không phải là vì muốn lấy lòng y sao. Cho nên có thể nói đây là lần đầu tiên y nhận được lễ vật đúng nghĩa.
Đông Phương Bất Bại mang tâm tình chờ mong, cẩn cẩn đực dực kéo cái nơ con bướm, đem giấy dầu mở ra.
"Là trà lài!" Đông Phương Bất Bại hơi trợn to mắt. Y run rẩy dùng ngón tay nghịch nghịch tim trà, những lá trà này.... Đây không phải là những lá trà ngày hôm qua y chính mắt nhìn thấy Sở Đông Thanh dùng bạc để đổi về sao. Lúc ấy y còn cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì y nhìn ra biểu tình không nỡ của Sở Đông Thanh, Đông Phương Bất Bại đoán chừng Sở Đông Thanh đã dùng toàn bộ gia sản để mua. Không nghĩ tới là, hắn dùng nó để làm trà lài cho y.
Đông Phương Bất Bại phá lệ nhìn kỹ gói trà them một lần nữa, con ngươi rũ xuống: "Mầm trà này nhìn cũng không tệ, hẳn là tốn không ít bạc a."
Sở Đông Thanh ngẩng người, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không có gì, vừa lúc trên tay có dư một ít thôi."
Nếu như đây được tính là một lời nói dối, chỉ sợ chính là lời nói dối ngọt ngào nhất trên thế giới mà Đông Phương Bất Bại từng nghe. Sở Đông Thanh dứng trước mặt y, giống như y chỉ cần khẽ vươn tay là chạm được, đây là suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Đông Phương Bất Bại.
Mất nửa ngày trời, Đông Phương Bất Bại mới hồi phục tâm tình, giống như trêu ghẹo nói: "Thứ tốt như vậy đem cho ta, cẩn thận đến lúc cưới vợ lại không có sính lễ a."
Nói đến khúc cuối, âm thanh của Đông Phương Bất Bại ngày càng nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy được.
Đúng a, tóm lại Sở Đông Thanh sẽ cưới vợ, cũng không biết lúc đó là cô nương nào có phúc khí được gả cho hắn. Chính là, Đông Phương Bất Bại chỉ cần nghĩ đến việc Sở Đông Thanh sẽ lấy vợ thì y liền hận không thể giết chết nữ nhân kia.
Đông Phương Bất Bại bị ý nghĩ của mình hù ngã, như phản xạ có điều kiện nhìn về phía Sở Đông Thanh.
Sở Đông Thanh đương nhiên không biết chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tâm tư Đông Phương Bất Bại đã thiên hồi bách chuyển, khéo môi hắn vẫn mang theo nụ cười như cũ, thản nhiên nói: "Tà hoa hồng trợ ngủ dưỡng nhan rất tốt, gần đây giáo chủ có vẻ ngủ không được, uống một ít trà hoa hồng sẽ có lợi cho giấc ngủ."
Đông Phương Bất Bại cẩn thận đem trà lài cất kỹ, sau đó cười cười nhìn Sở Đông Thanh: "Như vậy, đa tạ ngươi."
.............
Ngày qua ngày, quan hệ giữa Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại dần trở nên tốt hơn. Ban ngày, Sở Đông Thanh ở trong vườn chăm sóc hoa hoa thảo thảo, thỉnh thoảng Đông Phương Bất Bại sẽ đến đưa một chén trà nóng. Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ giống như bằng hữu trò chuyện vài câu.
Trong quá trình này, Đông Phương Bất Bại ngày càng bị tài hoa của Sở Đông Thanh khuynh đảo. Có rất nhiều chuyện, chung quy Sở Đông Thanh sẽ đưa ra những giải thích bất đồng, hơn nữa còn đưa ra rất nhiều đề nghị khả thi. Qua trọng nhất là, không cần quản là lúc nào, chỉ cần y muốn nói chuyện cùng Sở Đông Thanh, hắn đều sẽ kiên nhẫn lắng nghe, sau đó vạch ra vài chỗ không hợp lí.
Dần dần, Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình như lâm vào mê trận, mê trân tên là Sở Đông Thanh.
...............
Dương Liên Đình cùng nữ nhân lêu lỏng đã nhiều bữa, ngày hôm đó gã bị Đồng Bách Hùng trước mặt đông đảo giáo chúng chỉ vào mũi mắng một trận. Nếu là người khác Dương Liên Đình sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mấu chốt là, Đồng Bách Hùng ỷ vào giao tình ngày xưa với Đông Phương Bất Bại, ngày thường luôn đối nghịch với gã không nói, lần trước còn đánh chết vài thên thủ hạ của gã.
Có thể nhẫn, không thể nhẫn, Dương Liên Đình trong nội tâm cái này một ngụm hờn dỗi đã sớm nhẫn nhịn thật lâu rồi (*), Đồng Bách Hùng chẳng phải ỷ vào giao tình của mình cùng Đông Phương Bất Bại sao? Kia còn không dễ xử lí, dựa vào thái độ ngoan ngoãn phục tùng gã của Đông Phương Bất Bại, chỉ cần gã mở miệng, đến lúc đó Đồng Bách Hùng cũng không thể yên thân đâu!
Bởi vì có chuyện cần cầu Đông Phương Bất Bại, lần này Dương Liên Đình đem theo một ít son phấn, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.
Mi bút, ngọc trâm, những hộp son phấn tinh xảo.
Đông Phương Bất Bại nhìn những thứ này trên bàn trang điểm, nếu là trước kia y chắn chắn sẽ hoan hỉ không thôi. Nhưng bây giờ, Đông Phương Bất Bại chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó của mình cùng Sở Đông Thanh, những thứ này so với việc Sở Đông Thanh đã làm cho mình thật không đáng một đồng.
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại không nói lời nào còn tưởng là do nhiều ngày nay gã không đến thăm y, vì vậy liền làm bộ cười cười nói: "Mấy ngày nay ta bộn bề nhiều việc, không có biện pháp rút thời gian đến thăm ngươi. Hôm nay vừa vặn rảnh liền đi chọn cho ngươi một ít son phấn, hiện tại còn không phải đến bồi tội với ngươi sao?"
Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Thấy sắc mặt của Đông Phương Bất Bại coi như không tệ, Dương Liên Đình liền đem tâm thả lỏng, làm bộ oán giận nói: "Cũng không biết Đồng đại ca mấy ngày nay sảy ra chuyện gì, mấy lần gặp ta đều huyên náo tan rã trong không vui. Lúc trong giáo thường hay nhằm vào ta, thậm chí vài ngày trước còn giận chó đánh mèo lên vài huynh đệ thủ hạ."
Đông Phương Bất Bại chỉ ngồi tại chỗ, không nói gì.
Dương Liên Đình đành phải tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Ta vì để ý hắn trước đạy là huynh đệ tốt của ngươi, cũng là do nể mặt mũi ngươi mới nhiều phem nhượng bộ hắn. Không nghĩ tới hắn được một tất lại muốn tiến thêm một bước, hôm nay còn trước mặt mọi người nhục mạ ta."
Không thể không nói, Dương Liên Đình thật sự rất giỏi tâm kế. Trước, gã chỉ trích Đồng Bách Hùng gây sự, sau còn làm nổi bản thân rộng lượng khắp nơi vì Đông Phương Bất Bại lo lắng.
Đông Phương Bất Bại thở dài: "Những chuyện này ta đã biết, Liên đệ còn có chuyện gì khác sao?"
Dương Liên Đình vốn đã đạt được mục đích gặp mặt, đang chuẩn bị nói không còn việc gì để lui ra. Bất quá, gã liếc mắt vừa vặn nhìn thấy chén trà của Đông Phương Bất Bại, bên trên có vài cánh hoa hồng hơi hơi giãn ra, cạnh đó còn có mầm trà xanh nhạt, ẩn ẩn toát ra mùi thơm hoa lài. Tất cả những thứ trên đan xen cùng một chỗ làm cho người ta có một loại cảm xúc không nói nên lời.
Dương Liên Đình tròng mắt vừa chuyển, nịnh nọt cười cười: "Giáo chủ, trà hoa này nhìn không tệ, không biết....."
Đông Phương Bất Bại không ngờ tới Dương Liên Đình lại đánh chủ ý với trà hoa mà Sở Đông Thanh tặng cho y. Trà này bao nhiêu quý giá chỉ có y biết rõ. Mỗi lần pha trà, y đều cẩn cẩn dực dực lấy ra một nắm, rất sợ trà bị rơi xuống đất. Hơn nữa, mỗi ngày chỉ uống hai lần, y rất sợ uống xong sẽ không còn nữa.
Nhìn thấy người trước đây không lâu y còn tâm tâm niệm niệm nhớ đến dùng ánh mắt them thuồn nhìn trà lài, Đông Phương Bất Bại lần đầu tiên đối với Dương Liên Đình sinh ra cảm giác chán ghét.
×7
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro