Chương 9: Hấp Dẫn [hạ]
Sở Đông Thanh ngẩng đầu lau mồ hôi, dư quang quét đến Đông Phương Bất Bại còn đng đứng ngơ ngác một bên, có chút nghi ngờ nói: "Giáo chủ, ngươi sao lại đứng ở đây?"
Đông Phương Bất Bại lúc này mới hồi phục tinh thần, ấp úng: "Không có gì, ta ở trong phòng cảm thấy có chút buồn bực, đi ra ngoài hít thở không khí."
Sở Đông Thanh cũng không quấn quít hỏi Đông Phương Bất Bại vì cái gì đột nhiên đem danh xưng 'bản tọa' đổi thành 'ta', dù sao hiện tại hắn cũng còn một đống việc cần phải làm.
Đông Phương Bất Bại nhìn Sở Đông Thanh làm việc chăm chỉ, trong lòng có hơi rung động một chút. Bất quá rất nhanh, Y liền nhớ đến mình còn có chuyện muốn nói, bây giờ không phải là lúc để ý đến mấy chuyện nhi nữ tình trường.
Đông Phương Bất Bại hắng giọng một cái, hạ thấp âm thanh: "Ngươi đi theo ta đã một thời gian, ta cảm thấy tài năng của ngươi quả không sai, không nên mai một ở nơi này. Hiện tại trong giáo vừa vặn trống một ghế tổng quản, ngày mai ngươi nhận chức đi a."
Tổng quản?
Sở Đông Thanh ngừng tay lại, có chút không thể tin nhìn Đông Phương Bất Bại, chẳng lẽ nội dung vở kịch xuất hiện sai lầm? Theo hắn biết, trong [Tiếu ngạo gian hồ] chỉ có một tổng quản là Dương Liên Đình thì phải. Nếu đã là như vậy, hiện tại Đông Phương Bất Bại nói dư một chức tổng quản là chuyện gì ni?
Bất quá, Sở Đông Thanh rất nhanh liền trấn định, có lẽ là hắn lý giải sai, thu liễm ánh mắt khiếp sợ lại: "Tổng quản trong giáo không phải có người đảm nhiệm rồi sao?"
Đông Phương Bất Bại nghe Sở Đông Thanh nhắc tới Dương Liên Đình sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Dương tổng quản làm việc bất lợi, dĩ hạ phạm thượng, hiện đã bị bổn tọa cắt chức."
Sở Đông Thanh phát hiện thần sắc Đông Phương Bất Bại tựa hồ có chút không vui, chắc là cùng Dương Liên Đình nháo cái gì rồi, thức thời không hỏi nhiều nữa.
Bất quá, mặc kệ Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại sảy ra chuyện gì, Sở Đông Thanh cũng quyết định không nhận chức tổng quản này. Trong nguyên tác, Đông Phương Bất Bại yêu Dương Liên Đình đến chết, nếu như bây giờ mình vì ham món lợi nhỏ này, về sau Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình hòa hảo, mình còn không phải là người đầu tiên bị khai đao sao?!
Sở Đông Thanh hơi cuối đầu, nghiêm mặt nói: "Tâm ý của giáo chủ thuộc hạ xin lĩnh, thuộc hạ chỉ có chút thông minh vặt, vị trí tổng quản này thuộc hạ sợ là không đảm nhiệm nỗi."
Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới Sở Đông Thanh lại chối từ nhanh như vậy, không khỏi đối với hắn càng thêm thưởng thức. Người này quả nhiên bất đồng, sẽ không bị món lợi nhỏ hấp hẫn.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng khoát tat áo, tiếp tục nói: "Không cần nói nữa, bản tọa nói ngươi có thể thì ngươi có thể."
Đông Phương Bất Bại dùng hai chữ 'bản tọa' hiển nhiên là không cho phép Sở Đông Thanh cơ hội cự tuyệt.
Bất đắc dĩ, Sở Đông Thanh chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Đông Phương Bất Bại có chút chần chờ nói: "Còn có, ta........"
Sở Đông Thanh liếc mắt nhìn, thấy Đông Phương Bất Bại muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lời nói đến miệng hóa thành tiếng thở dài.
Kỳ thực y muốn nói, ta cùng Dương Liên Đình đã không còn quan hệ.
"Này" Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Sở Đông Thanh, chỉ chỉ hoa non trên mặt đất, dời chủ đề: "Là muốn trồng hoa hồng sao?"
Sở Đông Thanh gật gật đầu, tiếp tục làm việc: "Ngày đó làm trà hiệu quả không tệ, ta muốn trồng thêm một ít hoa hồng, thuận tiện lần sau lấy dùng."
Lời nó của Sở Đông Thanh vào tai Đông Phương Bất Bại liền tự động chuyển thành: "Ngươi yên tâm, ta sẽ tiếp tục vì ngươi làm trà."
Đông Phương Bất Bại nhìn thân ảnh bận rộn trước mắt, khóe miệng bất giác câu lên một độ cong thật to.
Vài cơn gió nhẹ thổi tới, cái khô nóng của ngày hè cũng bị thổi bay phân nữa. Sở Đông Thanh nhìn thấy công việc đã không sai biệt lắm, hút một ngụm khí, duỗi cái lưng mỏi nhừ. Cảm giác mệt mỏi vừa lắng xuống, Sở Đông Thanh đột nhiên phát hiện Đông Phương Bất Bại vẫn còn đứng bên cạnh, mình làm ra động tác như vậy không nghi nờ chính là hành động thất lễ.
Kỳ thật hoàn toàn tương phản, dáng người tập võ vốn không tệ, huống chi Sở Đông Thanh còn xuyên qua thân thể nhân vật Lệnh Hồ Xung trong nguyên tác. Hành động duỗi người của hắn làm lộ ra dáng người cao to cùng cơ ngực rắn chắc. Đông Phương Bất Bại nhìn thấy đỏ mặt, hơi hơi nghiêng đầu đi, chỉ có điều ánh mắt nhịn không được vụng trộm hướng bên này nhìn.
Sở Đông Thanh chỉ cho rằng Đông Phương Bất Bại vì động tác của mình mà mất hứng quay đầu đi. Vì để lấy lòng Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh sau khi tinh tế cân nhắc một chút đột nhiên vỗ tay nói: "Giáo chủ có hứng thú tự mình làm một ít nước hoa hồng không?"
"Nước hoa hồng?" Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nước hoa hồng không phải hái vài miếng hoa hồng rồi thả trong nước là được rồi sao? Vì cái gì còn cẩn làm.
Sở Đông Thanh giống như biết rõ nghi hoặc của Đông Phương Bất Bại, mở miệng giải thích: "Nước hoa hồng không phải là loại bình thường người hay dùng để tắm rửa. Nước hoa hồng mà ta nói phải trải qua gia công đặc thù."
Tuy không biết rõ đến tột cùng Sở Đông Thanh muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho Đông Phương Bất Bại đồ vật này khẳng định là thứ tốt. Đông Phương Bất Bại giãn mi ra, tán thán nói: "Ngươi thật sự biết rất nhiều thứ."
Sở Đông Thanh gãi gãi đầu: "Giáo chù khen trật rồi, đều là những thứ nhỏ nhặt, kỳ thật không tính là cái gì."
Nếu như ở thời hiện đại, mấy thứ như nước hoa hồng này xác thực không tính là gì. Bất quá ở cổ đại, hiểu biết của cổ nhân đối với phương diện này vẫn còn hạn chế. Cho nên, những phương pháp này của Sở Đông Thanh có giá trị rất lớn, chỉ là hiện tại hắn chưa phát hiện ra mà thôi.
..........
Không cần phải nói, Đông Phương Bất Bại đương nhiên lựa chọn đi chế tác cùng Sở Đông Thanh. Đùng nói đến chuyện y đối với nước hoa hồng trong miệng Sở Đông Thanh rất có hứng thú, cho dù y không có hứng thú, chỉ cần có nhiều thời gian ở cùng Sở Đông Thanh hơn, Đông Phương Bất Bại cũng sẽ nghĩa bất dung từ đi theo.
Sở Đông Thanh mang Đông Phương Bất Bại đi ra hậu viện, thẳng hướng phòng bếp. Khi đến nơi, đầu bếp trông thấy Sở Đông Thanh liền giống như gặp quỷ, đao trong tay thiếu điều rơi luôn xuống đất.
Sở Đông Thanh cũng biết đầu bếp bị hoảng sợ không nhẹ, vì tránh cho gã nói lỡ miệng, Sở Đông Thanh đoạt lời Đông Phương Bất Bại, lớn tiếng quát: "Không thấy giáo chủ tới sao? Hiện tại giáo chủ cần dùng phòng bếp, còn không mau cút đi!"
Đầu bếp cũng không có nhiều thời gian tự hỏi tại sao Đông Phương Bất Bại lại tới nhà bếp, lảo đảo chạy ra cửa, còn kém không tè trong quần.
Đông Phương Bất Bại nhìn bếp lò, nhớ tới tình cảnh đêm đó Sở Đông Thanh nấu cháo cho mình. Đều nói quân tử xa nhà bếp, người trước mắt này lại nguyện ý vì mình nấu ăn. Nội tâm Đông Phương Bất Bại vô cùng hon hỷ, đồng thời cũng không khỏi thở dài một tiếng. Người như vậy, cho dù có thêm vài kiếp nữa chỉ sợ cũng không gặp được. Mà y đời này, phỏng chừng cũng chỉ có thể gặp được một lần, làm sao có thể buông tay.
Sở Đông Thanh đuổi đầu bếp đi, lại thấy Đông Phương Bất Bại nhìn bếp lò ngẩn người. Lúc này mới kịp phản ứng, nếu như không phải gia cảnh bần hàn, cổ nhân nam tử sẽ không xuống bếp, huống chi Đông Phương Bất Bại có địa vị cao hơn người.
mso-S7u)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro