64


Chương 64

Dương Liên Đình cảm thấy mình như bị bàn chân mèo vỗ một cái trong lòng.

Gần đây, mấy ngày Đông Phương luôn uống thuốc, lại thường hay buồn ngủ, tinh thần không tốt. Hắn sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của Đông Phương, nên dù hai người vẫn nằm chung chăn gối mỗi đêm, thật ra đã lâu rồi không có sự thân mật nào.

Giờ phút này, Đông Phương Bất Bại nửa khép mắt, không nhìn hắn, dường như có chút lạnh lùng. Tuy vậy, Dương Liên Đình lại rõ ràng thấy vành tai của y đỏ bừng như bị thiêu cháy, ánh mắt cũng có chút bối rối, lập loè không tự nhiên.

Hắn bật cười.

Cúi đầu, tiến sát đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn dễ nghe, thì thầm: "Đối với ta, Đông Phương mãi mãi là người đẹp nhất."

"Bất kể là mặc nam phục hay nữ trang, đều là tuyệt sắc vô song ——"

Nghe đến đây, Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, không trả lời.

Dương Liên Đình không hề nản lòng, nụ cười càng thêm đậm, cầm lấy tay y, đưa lên môi hôn nhẹ vài cái, giọng nói ôn nhu cất lên: "Bên ngoài trời đã tối, để ta đi lấy nước, tắm xong rồi lên giường nghỉ ngơi, được không?"

Đông Phương Bất Bại đứng dậy, thong thả nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng: "Cô nương họ Lý mỗi ngày đều ghé tiệm rượu sao?"

"Đúng vậy, nếu ngươi không vui, ngày mai ta gặp nàng sẽ nói rõ ràng." Dương Liên Đình cười nói, "Chắc nàng chỉ là nhất thời có hứng thú thôi, không thể nói là thích."

"Trần đại nương cũng bảo muốn giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự?"

"Đúng vậy," Dương Liên Đình bật cười, "Nhưng ta đã từ chối rồi, Đông Phương ——"

Chưa kịp nói hết câu, Đông Phương Bất Bại đã nâng cằm hắn lên, đôi mắt dài hẹp như chứa đầy ánh sao, nhìn chăm chú vào hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười câu hồn đoạt phách.

Đông Phương Bất Bại nhướng mày.

"Liên đệ, xem ra ta phải cho ngươi một dấu ấn mới rồi."

Dứt lời, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng tiến lên một bước, chủ động ôm lấy eo Dương Liên Đình.

Trong chuyện tình cảm giữa hai người, Đông Phương Bất Bại hiếm khi chủ động.

Vì lý do sức khỏe, y càng nhạy cảm và có phần dè dặt hơn người thường. Lần đầu tiên thấy Đông Phương Bất Bại chủ động, Dương Liên Đình trong giây lát cảm thấy cổ họng khô khốc ——

Ánh mắt hắn tối sầm đi vài phần, nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, rồi bế y lên một cách dễ dàng, "Vậy thì cho ta dấu ấn đi."

Thế là, trong phòng đèn sáng lên.

Một đêm xuân sắc, không thể nói hết sự kiều diễm.

Lần này Đông Phương chủ động, Dương Liên Đình gần như không thể khống chế bản thân, thoáng chốc đã khiến Đông Phương lăn lộn không thôi. Tuy là đệ nhất cao thủ võ lâm, nhưng vào giờ phút này, y cũng nằm trên giường kiệt sức, đến cả ngón tay cũng lười nhấc.

Dương Liên Đình biết mình có phần quá trớn, nên sáng hôm sau chuẩn bị cơm nước, bưng đến giường cho Đông Phương Bất Bại, vừa xem y ăn vừa nhẹ nhàng mát xa cho y.

Đông Phương Bất Bại nửa nằm trên giường, áo trong màu trắng hơi xộc xệch, lộ ra làn da trắng nõn, cùng vài vệt đỏ ái muội lờ mờ hiện ra. Mái tóc đen như lông quạ xõa xuống, càng làm cho khuôn mặt y thêm phần kinh diễm.

Chú ý thấy ánh mắt của Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại không kìm được mà đỏ mặt, kéo áo lại, mím môi làm ra vẻ giận dữ, trừng mắt nhìn hắn, nhưng ánh mắt ấy lại chẳng có chút sát thương nào.

"Đông Phương, trên người ngươi có dấu ấn rất đẹp, đời này ta nhìn ngươi mãi cũng không thể rời mắt, phải làm sao đây?"

"....." Đông Phương Bất Bại nhớ lại tình cảnh tối qua, mặt hơi đỏ lên. Rõ ràng là y chủ động, nhưng kết quả lại là người cầu xin tha thứ chính là y. Mặc dù cả người đau nhức, vô lực, nhưng trong lòng không kìm được chút ngọt ngào. Đông Phương Bất Bại nghĩ ngợi, tuy mặt đỏ lên, nhưng khóe mắt lại hiện lên vẻ lười biếng, pha chút ngọt ngào không tự chủ.

Nhìn thần sắc của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình càng cười sâu hơn, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán y.

"Thuốc đang hầm trên bếp, ngươi nằm nghỉ một lát rồi dậy uống thuốc. Hôm nay không được ngủ bên ngoài, dễ cảm lạnh, ta sẽ về sớm."

"Biết rồi." Đông Phương Bất Bại ngước mắt, khóe miệng cong cong, "Dương tổng quản bây giờ càng thêm lắm lời."

"Tất nhiên rồi." Dương Liên Đình nhướng mày, không chút bận tâm, "Thuộc hạ tự nhiên phải lo lắng cho giáo chủ mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng để giáo chủ trong lòng."

"Được rồi, Liên đệ mau đi đi." Đông Phương Bất Bại khẽ liếc mắt, ánh mắt dừng lại trên cổ Dương Liên Đình một thoáng, chớp chớp mắt, "Ta sẽ chờ ngươi trở về."

Dương Liên Đình cười ha ha, cúi người đắp chăn cẩn thận cho Đông Phương Bất Bại, sau đó mới thu xếp đồ đạc rồi rời phòng.

Sau khi Dương Liên Đình ra ngoài, Đông Phương Bất Bại nằm thêm một lúc rồi mới dậy.

Uống thuốc xong, cảm giác buồn ngủ lại kéo đến, cả người cũng mệt mỏi, đau nhức. Y bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Dương Liên Đình đã chuẩn bị nước tắm đầy trong thùng gỗ.

Đông Phương Bất Bại không kìm được mà khẽ cười, cởi quần áo ngồi vào thùng tắm, trong đầu lại hiện lên cảnh hoang đường tối qua, vành tai hơi đỏ, ánh mắt cũng đầy ngọt ngào.

Liên đệ của y a ——

Thực ra, sao y có thể thật sự vì một cô nương gặp vài lần mà ghen chứ.

Kiếp trước kiếp này, y đã có được tất cả những gì mình mong muốn. Dương Liên Đình yêu y, y làm sao lại vì một chuyện nhỏ mà nghi ngờ.

Chỉ là ——

Đông Phương Bất Bại khẽ hừ nhẹ, Liên đệ của y nghĩ y quá yếu ớt rồi. Chỉ là dạo gần đây uống thuốc của Bình Nhất Chỉ, hay buồn ngủ hơn một chút, thế mà ở thôn này lâu như vậy, hắn lại có thể nhịn không chạm vào y ——

————————

————————

Hôm nay tiệm rượu mở cửa, việc buôn bán vẫn rất tốt.

Dương Liên Đình tuấn tú, lại đối đãi với mọi người hiền hòa, dù là thôn dân có mua rượu hay không, ai cũng vui lòng chào hỏi, trò chuyện với hắn, khung cảnh tấp nập, náo nhiệt lạ thường.

Dương Liên Đình vừa mở cửa tiệm rượu, vừa nghĩ tối nay nên nấu món gì.

Đông Phương thích ăn thanh đạm, không ưa thức ăn nhiều dầu mỡ, nhưng tối qua hai người lăn lộn quá mức, lại thêm việc gần đây hắn thường uống thuốc, cơ thể hay mệt mỏi... Hay là nấu món bồ câu, rồi thêm cá nữa?

Nếu y không muốn ăn, hắn sẽ nghĩ cách khác để dỗ dành.

Vừa suy nghĩ vừa bật cười, bị thôn dân đi ngang thấy liền không nhịn được trêu chọc.

"Dương huynh đệ nghĩ đến ai mà cười ôn nhu như vậy? Chắc không phải đang nhớ người trong lòng đấy chứ!"

Dương Liên Đình giật mình tỉnh lại, cũng không nhịn được cười, "Vương đại ca đùa rồi."

Hai người đang trò chuyện, thì nhìn thấy Lý Yên cầm hồ lô rượu bước vào.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vạt áo phấp phới. Khi thấy Dương Liên Đình, nàng lập tức đỏ mặt, đôi mắt ướt át, nụ cười tươi tắn lại có chút e thẹn.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Dương Liên Đình không khỏi thầm thở dài.

Trước đây không để ý, nhưng hôm nay nhìn kỹ, cô nương này quả thật có dung mạo tinh xảo. Dù sống ở một trấn nhỏ bình thường, nhưng nàng lại toát lên vẻ sạch sẽ, tự nhiên.

Chỉ là... Nhìn sắc mặt nàng lúc này, Dương Liên Đình âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ, sợ rằng phải nhanh chóng nói rõ ràng thôi.

"Dương đại ca, ta... ta đến giúp cha lấy rượu."

Dương Liên Đình nhận lấy hồ lô rượu, sắc mặt nàng càng đỏ hơn. Nàng nắm lấy làn váy, có chút do dự, giọng nói nhỏ nhẹ: "Dương đại ca, những sản vật vùng núi đó ngươi đã ăn chưa?"

Dương Liên Đình mỉm cười, lắc đầu: "Lý cô nương, ngươi ——"

Chưa kịp nói hết câu, Lý Yên đã đỏ mặt hơn, nói vội: "Dương đại ca, nếu ngươi không biết làm, ta có thể dạy ngươi ——"

"Còn nữa, còn nữa..."

"Dương đại ca, tối nay ngươi có bận gì không? Cha ta nói muốn mời ngươi dùng bữa, nếu ngươi không có việc gì, ta ——"

Dương Liên Đình thở dài, đang suy nghĩ làm sao từ chối, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô ngoài cửa. Hắn liền quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt sáng lên.

Một thân bạch y.

Mái tóc đen nhánh xõa xuống lưng, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cài lên.

Khuôn mặt như tiên giáng trần, được trang điểm nhẹ, môi điểm chút son hồng, ung dung bước vào tiệm rượu, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong chợ.

Ở trấn nhỏ này, làm gì có ai từng gặp qua một nữ tử đẹp nhường ấy?

Thân hình cao gầy, vòng eo thon thả, lại có khí chất khiến người khác ngại ngần không dám đến gần.

Mỹ lệ, kinh diễm, nhưng không yếu đuối.

Nhìn thấy người ấy bước vào, tâm thần Dương Liên Đình khẽ chấn động, hắn không kìm được mà mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người y, ôn nhu lạ thường.

Lý Yên cũng sững sờ.

Vốn dĩ nàng đã được xem là mỹ nhân ở trấn nhỏ này, nhưng khi đối diện nữ nhân vừa bước vào —— không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, còn sinh ra một cảm giác tự ti, không dám so bì. Theo thói quen, nàng liếc nhìn Dương Liên Đình, liền thấy ánh mắt hắn cũng đang chăm chú nhìn người nữ tử ấy, không chút xao lãng.

Sắc mặt cô nương lập tức trở nên ảm đạm.

Sau đó, nàng nghe thấy Dương Liên Đình mở miệng gọi tên mình.

"Lý cô nương, xin lỗi, dương mỗ không thể nhận ý tốt của cô nương."

"Dương đại ca, ngươi ——"

"Phu nhân nhà ta thân thể không tốt, rất ít khi ra ngoài, vì vậy dương mỗ mỗi ngày đóng cửa tiệm sớm để có thể trở về nấu cơm cho y."

"Phu nhân nhà ngươi —— ngươi ——" Lý Yên chưa từng thấy nữ nhân nào bên cạnh Dương Liên Đình, nên không muốn tin. Nhưng khi đang định mở miệng nghi ngờ, ánh mắt nàng chợt nhìn thấy nơi cổ áo của Dương Liên Đình.

Những vệt đỏ ám muội, ẩn ẩn hiện hiện.

Dù là một tiểu cô nương chưa biết chuyện đời, cũng không thể nào không hiểu ý nghĩa của dấu vết ấy.

Sau đó, nàng lại thấy Dương Liên Đình tiến lên một bước, nắm lấy tay nữ tử bạch y vừa bước vào.

Đó là một dáng vẻ mà nàng chưa từng thấy ở Dương Liên Đình.

Trong trấn, mọi người đều nói, Dương huynh đệ mới mở tiệm rượu là người tuấn tú, biết cách đối nhân xử thế, luôn cư xử lễ độ, khách khí.

Lý Yên mỗi ngày đến, Dương Liên Đình mỗi ngày đều đối xử với nàng ôn hòa, nhã nhặn.

Nàng cứ nghĩ điều đó là đặc biệt.

Nhưng nàng đã bao giờ thấy nam nhân này đối với ai tinh tế, dịu dàng, như thể đang nâng niu một bảo vật trân quý nhất trên đời?

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình thật chật vật và buồn cười. Gương mặt Lý Yên lập tức tái nhợt, thất thần gật đầu, thậm chí không dám nhìn Dương Liên Đình và nữ tử bạch y kia thêm một lần, cố gắng giữ nụ cười gượng gạo: "Vậy Dương đại ca, ta không làm phiền ngươi nữa, ta... ta về trước đây..."

Dứt lời, nàng bước đi loạng choạng, chạy khỏi tiệm rượu.

Trong tiệm.

Dương Liên Đình nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trước mắt, không nhịn được bật cười.

"Đông Phương, sao ngươi lại đến đây?"

Đông Phương Bất Bại ung dung nhìn theo hướng cô nương vừa rời đi, khẽ chớp mắt, vung tay áo, ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Dương Liên Đình: "Thân là phu nhân của ngươi, chẳng lẽ không thể đến thăm phu quân của mình sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro