Chiếm Nha Nghi, Vô Tình Gặp Đồng Hương
Sáng hôm sau, quân Lam Sơn hội hợp với quân của Trịnh Khả, vào chiếm Nha Nghi.
Dân binh trong quận đều bị Trần Thúc Dao kéo lên chiến trường, nay cả huyện trống rỗng. Lê Lợi kéo quân vào, đám kẻ lại đã chờ sẵn ngoài đường, cúi đầu dâng sổ sách thuế ruộng.
Nguyễn Trãi khuyên Lê Lợi cho bọn hắn giữ chức cũ, sau đó ba người nhanh chóng tiến về phủ nhà họ Trần.
Ngoài cửa Trần phủ đang huyên náo ầm ĩ.
Một đám tiểu tốt đứng chen chúc trước cửa, la ó kêu gào. Bên trong thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng kêu la, tiếng đổ vỡ, tựa như là có người đang đánh nhau.
Lê Lợi tung mình xuống ngựa, Nguyễn Trãi ưu nhã hạ mã, duy chỉ có Nguyễn Đông Thanh là lục tục mãi mới lăn xuống được khỏi lưng lừa. Hai người trước khí độ lạ thường, người sau như thằng dở hơi, tổ hợp kì quái tựa như mỹ nam quân đội và tài tử điện ảnh cùng dắt một con husky, vô cùng bắt mắt.
Lê Lợi xông vào trước nhất, ngặt nỗi cửa chen đầy người, không tiến vào được. Gã bèn nhún mình, phóng một cái vút lên đầu tường, nhảy vào trong sân.
Nguyễn Đông Thanh đứng sau nhìn trố cả mắt.
Tường bao của Trần Phủ cao phải hơn hai mét, thế mà Lê Lợi phóng mình một cái là nhảy qua, siêu sao NBA cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi. Lúc này, hắn bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình nơi này là tiểu thuyết võ hiệp hay không, chứ làm quái gì có tiểu thuyết lịch sử nào nó hư cấu đến mức này?
Nguyễn Trãi bình tĩnh bắt một tên lính đứng gần đó lại, hỏi:
"Bên trong có chuyện gì?"
Gã này không phải quân lính Lam Sơn, nhưng thấy Nguyễn Trãi giơ tấm lệnh bài của Lê Lợi, thì cũng không dám ăn nói xấc láo.
"Bẩm cậu, chúng con vâng lệnh Trịnh tướng quân đến đây bắt dư đảng bọn phản thần, thế nhưng trong nhà có một con bé rất hung dữ, mấy người vây đánh cũng không thắng. Thế nên chỉ đành vây chặt cửa phủ lại, chờ tướng quân đến."
Gã này hẳn là ngày xưa có đi học, biết chút chữ nghĩa, ăn nói cũng hoa mỹ hơn lính lác bình thường.
Đám lính lác thấy có nhân vật lớn đến, vội vàng tránh đường cho hai người Nguyễn Trãi, Đông Thanh bước vào trong sân.
Bấy giờ, trong sân có mười ba người đang quỳ gối run rẩy, toàn bộ đều là phụ nữ và người già. Trong đó, vài người đầu tóc xõa tung, trên đất còn lưa thưa những lọn tóc dính cả ít máu, hẳn là từng có kẻ thô bạo nắm tóc họ mà lôi đi. Trong sân, Lê Lợi đang lấy tay không giao đấu với một thiếu nữ.
Cô nàng này tóc buộc đuôi ngựa, vóc người rất cao, ra tay vô cùng dứt khoát. Gương mặt không phải rất xinh đẹp, nhưng giữa hai lông mày lại có một loại khí chất đặc biệt: anh khí. Thành thử, mỗi cái đưa tay nhấc chân, đều có một loại dáng vẻ oai phong hào hùng, nhưng lại không mất uyển chuyển nữ tính.
Lê Lợi cùng cô nàng đánh mười chiêu, tạm thời ngang tay. Song càng đánh lâu, ưu thế sức mạnh của Lê Lợi càng thể hiện rõ.
Đến chiêu thứ hai mươi, cô gái nọ vì mỏi mệt, bước hụt một bước. Lê Lợi chớp thời cơ dùng chân quét một cái, đánh ngã cô nàng, kế lập tức rút gươm gác vào cổ, lúc này cô nàng mới chịu thua.
Người già, phụ nữ trong sân thấy thiếu nữ thua trận, đều kêu một tiếng. Bà cụ già nhất thậm chí bắt đầu dập đầu mà vái:
"Tướng quân xin mở lượng hải hà, dưới đao giữ người tha cho con bé. Nếu muốn đầu người lập công dùng của đám người già chúng ta là được rồi."
"Bà! Không cần phải cầu xin đám người này."
Lê Lợi hỏi:
"Nàng này võ nghệ rất khá, chiêu số lạ kì, ta chưa thấy bao giờ. Không biết tên họ là gì, sư thừa nơi nào?"
Cô nàng hứ một tiếng, không thèm đáp. Bà cụ tinh đời tựa hồ nghĩ đến một khả năng nào đó, vội vàng cười mà rằng:
"Cháu nó tên Yên Chi, cháu ruột của bà cụ này. Ta có một tên con hư là Thúc Dao. Yên Chi từ bé chưa từng ra khỏi cửa, cũng chưa theo học ai. Những chiêu thức này chắc là nó tự sáng tạo ra. Nếu không phải hôm nay có nạn này, trên dưới Trần phủ có lẽ đều không biết nó có võ công."
Lê Lợi giật mình, chặc lưỡi tấm tắc:
"Thật là kỳ tài võ học."
Nguyễn Đông Thanh lắc lư bước tới:
"Chúa công, để mỗ nói mấy câu với vị tiểu thư này có được không?"
"Chẳng nhẽ bá hộ Nguyễn thích nàng ta?"
"Nào dám trèo cao. Chỉ là mỗ tự biết mình sức trói gà không chặt, nay bị một cặp chủ - thần vô liêm sỉ bắt cóc lên thuyền giặc, nên muốn tìm một hộ vệ. Sau này lên chiến trường cũng có thể giữ được cái mạng nhỏ bé này."
Nguyễn Đông Thanh cúi đầu một cái, sau đó lại thở dài:
"Số ta quá vất vả. Đang yên đang lành ôm gia tài bạc vạn hưởng phước, chẳng hiểu thế nào lại gặp đám buôn người Lam Sơn các người."
Nguyễn Đông Thanh biết Lê Lợi rất để ý, giúp đỡ hắn.
Biết hắn sợ thấy cảnh máu chảy đầu rơi, chưa từng lên chiến trường, bèn an bài cho một chức kiểm kê chiến quả, tổng kết thương vong. Đây là một chức quan văn, công việc nhàn hạ, lại có nhiều chỗ để hí hoáy vớt mỡ. Chiến công của mỗi một binh lính là do hắn và Nguyễn Trãi chép, cũng đồng nghĩa quan lộ của bọn họ nằm trong tay gã.
Chuyện xấu của Nguyễn Đông Thanh truyền khắp ba quân, ngoại trừ quả thật là hắn mất mặt, trong đó còn có yếu tố ghen tị.
Thành thử, sau chuyện ngày hôm qua, Nguyễn Đông Thanh bắt đầu thoải mái hơn khi ở chung với Lê Lợi, Nguyễn Trãi. Gã bắt đầu nói đùa, không còn quá kiêng kị thân phận danh nhân lịch sử, anh hùng dân tộc của hai người bọn họ nữa.
Lê Lợi cười hềnh hệch:
"Đành chịu thôi. Lam Sơn ta nghèo, mặt không dày một chút sao có thể bắt cóc được người khác về giúp đỡ? Được rồi. Bá hộ Nguyễn muốn nói chuyện riêng với cô Trần, ta không tiện can thiệp. Chỉ là... nàng ta võ nghệ không tầm thường, vì để bảo đảm an toàn, vẫn xin cảm phiền cụ bà đi với ta một lúc."
"Tên kia, ngươi muốn làm gì?"
"Cô yên tâm. Chỉ cần người bạn này của ta không bị làm sao, ta cũng sẽ để cụ bà bình yên về với cô."
Lê Lợi nói đến chỗ này, chợt nghiêm mặt, hạ giọng:
"Cô Trần, ta đang thông báo cho cô biết, chứ không phải thương lượng. Cô bây giờ là người nhà kẻ bại trận, con gái của kẻ phản tặc, càng không có tư cách khua môi múa mép với ta. Hiểu chưa?"
Trần Yên Chi nghiến răng, trợn mắt không phục, song cũng không nói gì nữa.
Thê thiếp, người già khác trong Trần phủ cũng thức thời lui ra góc vườn, chừa không gian cho hai người Nguyễn Đông Thanh. Bọn họ sống trong nhung lụa đã quen, vừa trông thấy binh sĩ cầm đao, kiếm là lá gan đã bể tan tành, nào dám nghĩ đến chuyện bắt Nguyễn Đông Thanh làm con tin?
Nguyễn Đông Thanh ngồi xổm trước mặt Trần Yên Chi, nói:
"Năm điều Bác Hồ dạy!"
"Hằng đẳng thức đáng nhớ?"
"Những lời lẽ đê tiện như vậy cũng nói ra được sao?"
"Trông anh cũng dâm đãng lắm mà."
Trần Yên Chi nói xong, phì cười:
"Đồng hương?"
"Đồng hương."
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, đáp.
Trần Yên Chi hỏi:
"Sao anh biết tôi cũng từ hiện đại trở về đây?"
"Mẹ trẻ, mẹ thử đoán xem năm 1407 có bao nhiêu người biết đánh cả chiêu thức của muay thái, karate, taekwondo, vovinam? Lại còn vô sỉ tự nhận là mình sáng tạo nữa."
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng:
"Tôi có cơ sở nghi ngờ cô đang sỉ nhục trí thông minh của tôi."
Trần Yên Chi bật cười, lại hỏi:
"Đúng. Bây giờ là thời nào? Sắp có chuyện gì xảy ra?"
"Cô mù sử à?"
"Tôi... nhớ sự kiện, không nhớ số năm cụ thể."
Nguyễn Đông Thanh nghe Trần Yên Chi nói, cũng gật đầu đồng tình. Dù sao, gã vì chiều người cha mắc bệnh, đọc sách sử nhiều hơn người thường vài lần, xem như là trường hợp cá biệt. Đổi lại một người cùng tuổi khác, có mấy ai lại rỗi hơi rửng mỡ đi đọc dăm ba quyển sách như Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục, hoặc Đại Việt Sử Ký Toàn Thư?
Nếu chỉ học chương trình phổ thông, đương nhiên là không thể nào biết hai nhân vật quèn chẳng để lại nổi hai dòng trong sách sử như Trần Nhật Chiêu, Trần Thúc Dao.
Nguyễn Đông Thanh cười toe toét:
"Cô biết mình vừa đánh nhau với ai không?"
"Cái cậu thiếu niên đen nhẻm ấy hả? Chẳng có nhẽ là Mai Hắc Đế?"
"Cũng gần đúng, cùng là anh hùng dân tộc với nhau cả. Lê Thái Tổ - Lê Lợi. Ngoài cửa còn có cụ Nguyễn Trãi đang đợi."
"Sư phụ, xin người hãy dạy con bí kíp ôm đùi!"
Trần Yên Chi giả vờ cúi rạp đầu, nói.
Hai người đùa cợt một hồi, cô nàng mới hỏi:
"Bây giờ chắc là thuộc Minh, vậy còn cách khởi nghĩa Lam Sơn bao lâu?"
"Tôi phục cô luôn. Cha cô là tông thất nhà Trần đầu hàng quân Minh, thế mà cô chẳng biết chuyện gì cả? Khai thật đi, cô là người trong bao đúng không?"
"Đề nghị bộ trưởng trả lời đúng câu hỏi của dân."
"Thôi được rồi. Bây giờ là năm 1407, sang tháng là 1408. Sau 8 năm, Bình Định vương Lê Lợi sẽ mở hội thề Lũng Nhai. Thời thuộc Minh còn kéo dài 20 năm nữa cơ. Nhưng trước đó, nước ta cũng không hẳn là thái bình. Còn có nhà Hậu Trần kéo dài 7 năm nữa."
Nguyễn Đông Thanh gãi mũi, thầm nghĩ tính ra nước Đại Việt dưới thời thuộc Minh chỉ thực sự yên tĩnh hai năm. Hai năm sau khi Hậu Trần thất bại, Lê Lợi đã bắt đầu trù tính chuyện dấy nghĩa, cùng mười mấy người mở hội thề Lũng Nhai.
Mười mấy người đàn ông cùng thề đánh giặc ngoại xâm, ngày xưa đọc trong sách sử không cảm thấy gì. Bây giờ tám chín phần mười hắn sẽ có một chân tham dự sự kiện này, bất giác lại cảm thấy có hơi trung nhị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro