Trịnh Khả Múa Kích Đâm Lê Lợi, Đặng Dung Rút Đao Cướp Lương Thảo
Trả lời vấn đề của Trần Yên Chi, Nguyễn Đông Thanh cũng vội vàng hỏi vấn đề hắn thắc mắc bấy lâu.
Thế giới này rốt cuộc có phải thế giới võ hiệp hay không.
Hoặc tệ hơn, tiên hiệp, huyền huyễn, hay lịch sử thần quái như trong Phong Thần Diễn Nghĩa.
Gã bây giờ leo được lên thuyền Lam Sơn, chỉ cần mọi việc đi đúng phương hướng phát triển của lịch sử, hắn lại bo bo giữ mình, hẳn là có thể sống đến sau cùng.
Thế nhưng, nếu thế giới này không bình thường, mấy năm nữa đột nhiên phọt ra một tên tu tiên, dùng một phép đóng băng mấy vạn quân như trong Phong Thần Diễn Nghĩa thì Nguyễn Đông Thanh chẳng biết khóc cho ai nghe.
Thành thử, để cho yên tâm, hắn nhất định phải hiểu bản chất của thế giới này.
Trần Yên Chi nói thế giới này dường như tồn tại một thứ sức mạnh gần giống nội lực.
Thế nhưng, cùng lắm chỉ có thể giúp võ tướng làm được những việc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tỉ như mặc giáp nặng cầm đại đao bốn mươi cân, giương cung bắn trúng nhánh nhỏ của phương thiên họa kích mà thôi.
Cuối cùng, hai người mang bí mật của đời sau bắt tay hợp tác...
Nguyễn Đông Thanh giúp Trần Yên Chi xóa bỏ cái mác "hậu duệ của phản thần", leo lên con thuyền Lam Sơn đang rục rịch dương buồm.
Đổi lại, Trần Yên Chi đi theo làm bảo kê cho hắn.
Hai người đều đạt được mục đích riêng, hài lòng gật đầu. Đương nhiên, vì để tránh lộ sơ hở, khi có người khác Trần Yên Chi phải gọi Nguyễn Đông Thanh bằng "cậu", xưng "con".
Cũng không phải Nguyễn Đông Thanh có sở thích quái dị, muốn bắt con gái nhà người ta tự xưng kẻ hầu người hạ, gọi hắn bằng cậu bằng ông. Chẳng qua là lần trước gã "công nghệ var" với Đặng Tất, còn đang bị người ta ghim. Nếu như sơ hở, để tay quốc công mượn chuyện này chụp cho hắn cái mũ "cấu kết với Trần Thúc Dao" thì đầu của hắn cũng phải đổi địa chỉ.
Lê Lợi nhận người nhà Trần Thúc Dao làm tù binh, phân Trần Yên Chi đến làm thị vệ của Nguyễn Đông Thanh.
Lại dùng "Nguyễn bá hộ cho lương cho người, không thể không nể mặt" dằn chuyện này xuống. Giám quân của Đặng Tất chỉ bảo sẽ thưa thật với quốc công, Trịnh Khả lại hậm hực không vui.
Người của hắn vây Trần phủ trước, công lao bắt sống người nhà của Trần Thúc Dao vốn là của hắn.
Lê Lợi chém tướng đã lập công lớn, bây giờ còn cướp người của hắn, quả thật là "ăn giày ăn tất ăn cả đất xung quanh", khiến gã không tài nào nén nổi giận.
Thế là, sáng hôm sau, Trịnh Khả tay xách hai thanh kích dài, chạy đến chỗ Lê Lợi đòi đấu tay đôi.
Chỗ Lê Lợi đang ở là một phủ lớn, làm theo kiểu chữ công, nhà trước năm gian, nhà sau năm gian, kết nối với nhau bằng ống muống. Chỗ này vốn là nhà của một bá hộ lớn ở Nha Nghi, song đã sớm ôm của bỏ chạy về phía bắc. Quân Lam Sơn bèn trưng dụng chỗ này làm nơi ở tạm.
Trịnh Khả vừa bước vào, đã thấy bốn người Nguyễn Đông Thanh, Nguyễn Trãi, Lê Lợi, Trần Yên Chi tụ tập trong sân.
Lê Lợi cầm kiếm luyện võ, cởi trần áo, mồ hôi lóng lánh phản chiếu dưới nắng.
Nguyễn Trãi nâng bút làm thơ, bên cạnh để một ấm trà nóng. Hương trà bay phấp phơ, quện vào lòng người thấm từng tấc từng tấc một.
Nguyễn Đông Thanh văn dốt, võ nát, lại càng không biết cái thú thơ cờ đàn vẽ của người xưa. Gã bấy giờ đang ôm quyển sổ nhỏ, nhận mặt từng chữ Hán một. Trần Yên Chi đã nhận lời dạy thêm cho hắn hôm qua, lúc này chính đang yên tĩnh đứng ở một bên, giải thích cho Đông Thanh nghĩa của những chữ tượng hình ngoằn ngoèo khó đọc.
Hôm qua, hai người trao đổi quá trình "xuyên không" với nhau, Nguyễn Đông Thanh mới biết hóa ra Trần Yên Chi còn là tiền bối của mình. Cô nàng vượt qua thời không từ hơn mười năm trước, linh hồn nhập vào tiểu thư Trần phủ Trần Yên Chi vừa mới qua đời vì kiết lỵ.
Ban đầu, cũng như bao thanh niên cùng tuổi khác, một chữ Hán bẻ đôi cô nàng cũng không đọc được. Nhưng Trần Thúc Dao là tông thất nhà Trần, quan to một phương, tiểu thư nhà gã tự nhiên là được đọc sách học chữ từ bé.
Trịnh Khả lúc này xông vào, phá nát bầu không khí yên bình trong sân.
Gã chĩa mũi kích về phía Lê Lợi, quát:
"Họ Lê, cớ gì làm cái chuyện đoạt công lao của kẻ khác? Hôm nay ắt phải để ngươi nếm thử ngọn kích của ta."
Lê Lợi trông thấy Trịnh Khả hung hãn, bèn nhảy phốc ra, rút gươm đón đánh.
Trịnh Khả múa kích vù vù, xổ tới mà đâm. Hai ngọn đơn nhận kích dài phải gần hai mét trong tay gã múa tít mù, tưởng như là que củi. Mũi kích phản chiếu ánh nắng sáng lóa, chói mắt.
Lê Lợi lách giữa hai thanh kích, đoạn giơ tay vung gươm, chặt mạnh một cái. Lưỡi gươm sắc bén chém xéo xuống, phạt đứt non nửa lưỡi kích bên phải. Vết cắt ngọt xớt như vừa chém qua thân chuối. Nửa lưỡi kích rơi trên đất hóa ra là rỗng bên trong, làm bằng lá thiếc, chỉ phủ một lớp sắt mỏng bên ngoài. Loại vũ khí này cùng lắm là dùng trên sân khấu tuồng chèo kịch hát, không thể nào lên chiến trường được.
Nguyễn Trãi đang ngồi xem phun ngụm trà đang uống ra ngoài. Nguyễn Đông Thanh và Trần Yên Chi trố mắt nhìn đối phương, hoàn toàn không ngờ tới người anh em Trịnh Khả này hóa ra lại là Cừu Thiên Trượng.
Trịnh Khả đỏ mặt, thế nhưng rất nhanh đã chỉ vào mặt Lê Lợi mà quát to:
"Lê Lợi! Ngươi thật sự là âm hiểm! Chẳng những cướp công còn cho người tráo cặp kích bốn mươi cân một thanh của ta!"
Lê Lợi giận quá bật cười, nói:
"Trịnh Khả phải không? Tốt. Ngươi không có kích thì ta bỏ đao, chúng ta đánh tay không cũng được. Hôm nay không đánh ngươi bới đất tìm răng từ mai ta theo họ Trịnh!"
Trịnh Khả ưỡn ngực, nói:
"Đấu tay không chẳng phải sở trường của ta! Ngươi chờ đấy! Ngày khác ta tìm thợ rèn, đánh lại một cặp kích mới, sẽ trở lại đâm thủng ngươi một vạn lần!"
Nói rồi cụp đuôi bỏ chạy, không dám ngoái lại nhìn lấy một cái.
Nguyễn Trãi lắc đầu, gọi với theo:
"Không hổ là 'hình rồng mắt hổ, khỏe nhất ba quân, ngày sau tất cầm cờ mao tiết, đuổi giặc Ngô đi tất là quân. Phải giết ngay đi kẻo lo ngại về sau'."
Ba người đều không hiểu gã nói gì, chỉ có Trịnh Khả là như Tôn Ngộ Không bị sư phụ niệm chú Khẩn Cô, ôm đầu chạy càng nhanh.
Ngày thứ ba sau khi quân Lam Sơn chiếm Nha Nghi, binh mã Hậu Trần mới chậm rãi đi tới.
Lê Lợi dậy từ sớm, cùng Nguyễn Trãi kéo Đông Thanh ra tận cửa thành đón quân bạn. Đương nhiên, thực tế giống chó săn ra cửa vẫy đuôi mừng chủ hơn, nhưng cả ba đều ăn ý không nói toạc ra chuyện này.
Quân Hậu Trần như một dòng lũ kéo tới, quân số nhẩm tính vào khoảng hai ngàn người. Đi sau cùng là một nhóm hai trăm binh sĩ mặc giáp da, bên vai buộc mảnh vải đỏ, lưng đeo cung cứng, eo buộc ống tên. Người nào người nấy mắt như ưng, hai tay như tay vượn, hiển nhiên đều là thiện xạ trăm người lấy một.
Nguyễn Đông Thanh phát giác hai người dẫn đầu là hai thiếu niên, cũng trạc trạc tuổi Lê Lợi.
Một người mặc giáp minh quang, hộ tâm khắc hoa văn trống đồng sặc sỡ, chiến bào bị gió thổi tung. Mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa lòa xòa bay, thanh cự kiếm đen nhánh treo bên yên ngựa được rèn đúc tỉ mỉ, trông mà tưởng như Huyền Thiết Trọng Kiếm trong phim Thần Điêu Đại Hiệp.
Người còn lại mặc áo quan văn, thắt lưng không buộc, thành ra hai vạt áo cứ phùng phà phùng phình bay bay trong gió đông. Y vừa cầm cương, vừa ngáp dài ngáp ngắn, bên khóe mắt còn có rỉ vàng trông rõ mồn một.
Lê Lợi dẫn đầu quỳ một gối xuống, hô:
"Kim Ngô tướng quân Lê Lợi soái lĩnh binh mã Lam Sơn nghênh đón Đặng tướng quân, Nguyễn tham quân."
"Lê tướng quân không thể làm thế được. Mỗ nhờ vào oai của cha, mới được chức thiên tướng quân. Tính ra chúng ta là đồng liêu ngang cấp, sao có thể để tướng quân hành lễ lớn như vậy?"
Đặng Dung miệng nói, mình vẫn ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, không có ý định trèo xuống khỏi yên cương. Xem ra cũng là công phu miệng lưỡi, nói khách sáo vậy thôi.
Người bên cạnh Đặng Dung, đương nhiên chính là con của Nguyễn Cảnh Chân – Nguyễn Cảnh Dị. Y ngáp một cái, hỏi:
"Không biết ba hôm nay ba quân tịch biên được bao nhiêu lương thực, bao nhiêu vũ khí giáp trụ? Thành này lại có bao nhiêu hộ, bao nhiêu đinh, bao nhiêu ruộng?"
Nguyễn Trãi vái một vái:
"Bẩm cậu, trong thành tịch biên được hai trăm tấn gạo, vũ khí giáp trụ giám quân đã báo lên. Thành này có ngàn hộ, một ngàn hai trăm đinh, ruộng công sáu trăm mẫu."
Nguyễn Cảnh Dị nghe xong không lấy làm vui, nói:
"Hai trăm tấn tuy nhiều, còn chưa đủ quân ta sử dụng."
Đặng Dung nhếch miệng, gỡ trọng kiếm bên eo ra cầm ở tay, tế ngựa chỉ kiếm về phía Nha Nghi:
"Toàn quân nghe lệnh! Bản tướng quân cho phép các ngươi mượn lương của dân. Ba ngày không cần tra đao!"
Binh sĩ Hậu Trần dạ một tiếng vang rền, sau đó đều tuốt gươm đao, hùng hục xông về phía Nha Nghi tựa như một bầy chó dữ. Lê Lợi giật mình, vội vàng đứng dậy chạy về phía ngựa của Đặng Dung.
"Đặng tướng quân làm vậy là có ý gì?"
"Kim Ngô tướng quân bình tĩnh nghe Dị nói một lời."
Đặng Dung không đáp, Nguyễn Cảnh Dị đã cười hì hì bước tới, giảng giải:
"Một binh sĩ một tháng ăn hết khoảng ba mươi cân gạo. Chúng ta có bốn ngàn người, hai trăm tấn gạo ở Nha Nghi chẳng đủ dùng trong hai tháng. Huống hồ phía sau còn có đại quân của bác Đặng đang đổ về. Mỗi người một cái miệng, thiết nghĩ không kiếm thêm chút ít lương thảo, chỉ sợ đại nghiệp bắc phạt sẽ đứt gánh giữa đường."
"Thế nhưng..."
"Kim Ngô tướng quân, dân chúng ở dưới ách cai trị của quân Minh khổ không thể tả. Thiên binh Trần triều chúng ta đến giải cứu người dân khỏi cảnh nước lửa, người dân cũng nên bày tỏ chút lòng thành, đúng không?"
Đặng Dung cười nhạt, đoàn cung thủ sau lưng y bấy giờ đã nắm cung, tên đặt trên dây, mấy trăm đôi mắt theo dõi chặt từng cử động nhỏ của Lê Lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro