Chủ nợ tới cửa

Trận đấu Quidditch hôm đó, bầu trời rất cao, không khí hơi ẩm ướt, cả bầu trời trong vắt như một khối thủy tinh trong suốt màu lam nhạt, thời tiết rất đẹp.

Đây là thời tiết tốt nhất để bay lượn.

Hai đội bóng nhà Slytherin và Ravenclaw đã đứng ở sân bóng, chỉ chờ bà Hooch thổi còi, bọn họ sẽ bay một mạch lên không trung.

Abigail cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nam sinh trước mặt, tâm tình cô rất tốt, thậm chí việc khi dễ một đứa trẻ cũng cảm thấy khoái trá vô cùng. Tên kia đúng là cái tên mà cô đã cứu ở khóa học bay lượn lần trước của nhà Ravenclaw (Heo: ai không nhớ mời đọc lại chương 31-32).

Từ lúc bắt đầu đối mặt, Abigail giống như bà ngoại "sói xám" không có ý tốt, bày ra vẻ mặt hiền lành cùng răng nanh sắc bén, nhìn chằm chằm nam sinh đáng thương đang sợ đến phát run kia.

Đội trưởng nhà Ravenclaw tên là Benjamin, là một nam sinh hào hoa phong nhã học năm sáu, nhưng biểu hiện bây giờ của hắn hoàn toàn khác xa với danh hiệu "hào hoa phong nhã" của bản thân, mặt hắn chẳng những đỏ bừng mà còn có chút vặn vẹo.

Bởi vì hắn rất tức giận.

Từ lúc hắn nhận chức đội trưởng đến nay thì đội bóng năm nay là mạnh nhất, càng tuyệt hơn chính là kẻ địch lớn nhất Gryffindor chẳng những bị Slytherin đánh bại , hơn nữa còn bị hạ điểm, mà tầm thủ Potter còn bị cấm túc, hơn nữa ở lượt trận tiếp theo nhà Gryffindor càng bị mất nhiều điểm hơn.

Chỉ cần hôm nay đánh bại nhà Slytherin như vậy hắn có thể vang danh là đội bóng bất bại, tên của hắn cũng có thể vinh quang đứng trong sử sách của nhà Ravenclaw.

Hắn rất có lòng tin

Vốn là như vậy.

Nhưng mà, tầm thù của bọn hắn lại không biết vì sao mà ở trong khóa học độc dược bị trúng độc, hơn nữa khi đến bệnh xá, bà Pomfrey còn tuyên bố cô ấy it nhất phải nghỉ ngơi một tuần mới có thể khôi phục. (Heo: ai ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây không)

Không được, hắn không được nói lời thô tục, hắn chính là người văn nhã nhà Ravenclaw, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng.

Benjamin dùng sức ổn định cảm xúc phẫn nộ, duỗi cái da mặt đang vặn vẹo.

Hắn lại liếc mắt nhìn nam sinh đơn độc mỏng manh run rẩy bên cạnh, đây là tầm thủ mới mà hắn tìm được, lửa giận lại nhịn không được lan tràn.

Nếu hôm nay không phải phân bố của Ravenclaw nữ nhiều nam ít, giết chết được chiếc mũ phân viện có thể sẽ có vài tên nam sinh cường tráng đầu nhập Ravenclaw?

Đối với tình huống hiện tại, đội Slytherin lại có chút khoái trá, nhàn nhã. Abigail thậm chí nghe thấy từ sau lưng đội phó Parkinson đã cùng bàn với em họ của hắn (Orlando) về việc chúc mừng chiến thắng như thế nào rồi.

Tiếng thảo luận của bọn họ có chút lớn.

Các đội viên Ravenclaw đối diện sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Bà Hooch thương hại thở dài một hơi, thổi lên hồi còi khai cuộc.

Lập tức, mười bốn cầu thủ cùng nhau bay lên không trung.

*****

Abigail vừa phi lên không trung liền thấy nằm sấp trên khán đài là những hình bóng quen thuộc.

Snape đi rồi, không có ở đây.

Sylvia giơ cao lá cờ trắng – xanh ra sức vẫy, mà Melisa lại có chút khó xử ngồi đó, trong tay có hai lá cờ màu sắc khác nhau.

Abigail và Lucy cùng bay trên cao liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu ý cùng bày ra nụ cười tà ác. Benjamin chính là bạn trai của Melisa, việc này trước mắt vẫn chưa công khai, mà hai cô chính là hai người duy nhất biết được.

"Bạn tính làm thế nào?", Lucy áp sát nhỏ giọng hỏi, "Phóng lướt nước? hay là...", tay lại làm ra vài động tác hung ác.

Abigail cười vẻ ham tài: "Lucy thân mến, bạn đúng là một người tốt. Bạn nghĩ lại xem, người này theo đuổi Melisa của chúng ta lâu như vậy rồi, có chút tỏ vẻ gì với chị em chúng ta chưa?"

Lucy hai mắt sáng rực lên: "... cho nên, chúng ta nên "dạy dỗ" cho hắn thật tốt, để hắn hiểu được "con dâu" Slytherin cũng không phải dễ làm như vậy!"

Abigail vỗ vỗ bả vai Lucy, cười rất không có ý tốt: "Mình vẫn luôn cho rằng bạn rất nữ tính lại vô cùng trí tuệ"

Tiếp theo, các cô sẽ không chút khách khí.

Lucy sức lực rất lớn, cây gậy lớn trong tay vung vẩy, ai dám ngăn cản, mấy tên nam sinh "văn nhược" và nữ sinh "thanh tú" nhà Ravenclaw vừa nhìn thấy Lucy bay qua liền né ra rất xa, kiên quyết không chịu lại gần "nữ sát tinh" trong vòng ba thước, cho dù đội trưởng của bọn họ có kêu gào vỡ cả yết hầu.

Abigail dù bận nhưng vẫn ung dung tìm kiếm trái Snitch vàng, cô biết bản thân không cần tìm nhanh, ngược lại phải chậm rãi chú ý mọi nơi, cô mới không cần phải cong đuôi chạy theo cái vật nhỏ kia.

Vừa chậm rì rì bay đi tìm kiếm trái Snitch, vừa thong thả bay qua khán đài, Abigail đột nhiên có cảm giác có một tầm mắt khác thường nhìn cô chằm chằm, Abigail cảm thấy kỳ quái, liền ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy trên băng ghế của các giáo sư có hai vị khách cô không biết.

Trong đó có một pháp sư trung niên, thân hình khổng lồ, không nhìn rõ mặt. người còn lại mặc áo choàng phù thủy màu đen, rộng thùng thình, toàn bộ thân thể đều bị che phủ bên trong, Abigail không nhìn thấy dáng người của hắn. Hơn nữa chỗ ngồi của hắn khá đặc biệt nên cô không thể vô lễ mà đánh giá hắn.

Abigail có chút nghi hoặc, chậm chạm bay sát cầu môn chỗ đội phó Parkinson, dù sao bây giờ trái Quaffle vẫn còn ở xa, cô hỏi: "Học trưởng, học trưởng, hai người kia là ai vậy? em chưa thấy lần nào!"

"Là hội đồng giám hiệu, trong đó có một người là chú của Lestrange", Parkinson trả lời tóm tắt, ánh mắt không rời khỏi trái Quaffle hồng hồng phía xa kia.

Đột nhiên hắn ý thức được Abigail đang làm việc không nghiêm túc, vì thế hét lên đầy thô thiển: "Này nói ít thôi, còn quan tâm mấy chuyện vớ vẩn làm gì. Nhanh đi tìm Golden Snitch!!!!"

Abigail lỗ tai suýt nữa bị điếc liền bay nhanh khỏi đó.

Hằng năm ở trận chung kết Quidditch cuối cùng của Hogwarts hoặc là những trận đấu quan trọng thường có người của bộ pháp thuật hoặc hội đồng giám hiệu đến xem. Là đến xem việc dạy học trong trường, hoặc là vì con cháu của mình mà đánh chút tiếng.

Giống như sau này Draco Malfoy bị thúc giục trên sân bóng vậy.

Chắc là, hai người kia của hội đồng giám hiệu cũng có chút quan hệ nào đó.

Ngồi bên cạnh hai người kia chính là giáo sư Horace, ông ấy thoạt nhìn có vẻ vô cùng phấn chấn, nhưng cô lại nhận thấy sắc mặt giáo sư Flitwick giống như dưa muối vậy.

Nhưng mà, kỳ lạ nhất là hôm nay lão Dumberdore không tới xem, những trận chung kết Quidditch thì hiệu trưởng thường phải có mặt, Abigail nhớ rõ là ông ấy không có rời trường đi mà??!!!

Chẳng lẽ bởi vì đội bóng Gryffindor yêu quý của ông ấy bị thảm bại cho nên ông ấy không có tâm trạng xem Slytherin đại thắng? Abigail rất không có ý tốt phỏng đoán.

Abigail yên lòng, lúc này, cô liếc mắt đột nhiên lại nhìn thấy một vật nhỏ màu vàng chợt lóe bay qua, cô mừng rỡ trong lòng, quá tuyệt vời, cuối cùng cũng bị ta nhìn thấy.

Vì thế, không hề trì hoãn, cánh tay cầm chổi vừa nhẹ nhàng nhấc lên, chân liền thêm sức bay đuổi theo.

Nam sinh nhà Ravenclaw tuy rằng đơn độc lại nhát gan, nhưng đến lúc cần nghiêm túc thì hắn cũng nghiêm túc, hắn vừa thấy Abigail gia tăng tốc độ liền biết cô tìm được Golden Snitch, vì thế cũng thông minh mà đuổi theo.

Abigail nhìn thoáng qua nam sinh đang theo đuôi phía sau, trong lòng có chút tán thưởng. Có câu "thua người không thua trận" tên kia cũng coi như có chút ý chí, nhưng mà... hắn bay tất nhiên không tốt bằng Abigail, nhất là ở việc khi gia tăng tốc độ vẫn phải khống chế thăng bằng, vì khi bay nhanh rất dễ bị ngã. (Heo:đừng coi thường em nó, sau này em nó cũng trở thành tầm thủ tầm cỡ thế giới đó)

Trái Snitch phía trước bay vô cùng xảo quyệt, giống như bị điên vậy, bay loạn khắp nơi, Abigail nhiều lần mắt thấy có thể bắt được nó, rồi lại bị nó chạy thoát. Abigail tức giận, hạ quyết tâm.

Cô dựng thẳng cái chổi lên sau đó lao thẳng xuống, giống như phóng thẳng xuống mặt đất. Bốn phía khán đài vang lên tiếng hút khí và tiếng hét chói tai.

Mọi người đều gào thét: "Abigail, Go go, Abigail!!!"

Âm thanh đinh tai nhức óc.

Abigail cố gắng bình tĩnh, mắt thấy sẽ đụng phải bãi cỏ, cô cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm chặt lấy cán chổi, dùng sức nâng lên, lộn ngược lên trên rồi lại tăng tốc, trái Golden Snitch đã ngay trước mắt.

Abigail cố gắng khống chế hô hấp chính mình, hai tay đồng thời giơ lên, giữ thăng bằng cơ thể, với tay, bắt được rồi!!!!

— ngươi nha, gây sức ép làm gì, còn không phải vẫn bị ta bắt được?

Bởi vì bay quá nhanh mà Abigail suýt chút nữa từ trên chổi rơi xuống, cho nên một tay đang cầm trái Snitch thu về cầm lấy cán chổi, chậm rãi hạ tốc độ rơi xuống.

Động tác của Abigail quá nhanh, nên người xem bốn phía không nhìn rõ được, không biết cô có bắt được hay không.

Đợi đến khi Abigail chậm rãi đứng giữa không trung, sau đó giơ cao trái Snitch trong tay, bốn phía mới vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy. Khán đài màu ngân sắc và xanh biếc của Slytherin lại càng ồn ào náo động, tất cả như hét vỡ cả cổ họng.

Malfoy và những đội viên khác cũng kêu to, loạn lên trên không trung bay.

Mọi người cao giọng hô, tru lên, dùng sức vỗ chỗ ngồi, điên cuồng hướng sân bóng chạy tới, cả nhóm người như bị tâm thần trong tay cầm lá cờ chạy đến. Abigail thấy Sirius cũng muốn nhảy từ khán đài xuống, Lupin đang gắt gao đè hắn lại.

Bởi vì nhân duyên của Abigail không tồi nên cô được các học sinh hoan hô nhiều nhất.

"Abigail, Abigail thật giỏi"

"Abigail Green cô là thiên tài!"

"Cô là cầu thủ xinh đẹp nhất thế giới!!"

...

Bà Hooch thổi còi, tuyên bố trận đấu chấm dứt, đồng thời tuyên bố năm nay quán quân Quidditch của Hogwarts là Slytherin, bốn phía lại thêm một trận hoan hô vang dậy.

Abigail cũng bị những cảm xúc nhiệt liệt này cuốn hút, tay giơ cao trái Snitch trên không trung lượn một vòng. Khiến cho bốn phía càng thêm điên cuồng hò reo.

Abigail cực kỳ cao hứng, hai má hồng hồng, mái tóc ngân sắc giống như có sinh mệnh bay lượn trong không trung, ánh mắt xanh biếc như huỳnh quang, răng trắng môi hồng, nụ cười như hoa quỳnh nở rộ, trong lúc nhất thời hào quang bắn ra bốn phía, người người kinh diễm.

Abigail chậm rãi bay, trái Snitch giơ về phía khán đài của các giáo sư, trong lòng vô cùng đắc ý.

Đột nhiên, cả người cô đều ngây dại, cứng ngắc giống như vừa trúng phải lời nguyền hóa đá, tay vẫn giơ lên nhưng không động đậy, con ngươi xanh biếc thoáng hiện lên sự sợ hãi, giống như nhìn thấy Merlin đột nhiên đội mồ sống dậy đứng trước khán đài.

Người nam nhân mặc áo choàng đen không biết từ lúc nào đã cùng đứng lên cùng mọi người, khuôn mặt vốn bị che khuất hoàn toàn lại mở ra một chút, lộ ra non nửa khuôn mặt trắng trẻo, cái cằm đẹp đẽ.

Tuy rằng Abigail đứng giữa không trung nhìn về phía khán đài, hơn nữa hai bên cách nhau ít nhất hơn mười thước, nhưng bộ dáng người này dù có đánh chết thì Abigail cũng không dám quên, lúc trước cô còn đang hỗn loạn thì giờ đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thở dốc giống như vừa chạy 800 mét về đích vậy.

Hai lỗ tai giống như bị bịt kín bằng bông, tiếng hoan hô bốn phía cô không nghe thấy gì hết, hô hấp ngày càng dồn dập, Abigail cảm thấy ngực cực kỳ đau, đầu óc choáng váng, tay không thể nắm chặt, cái chổi lung lay hai cái trên không trung, suýt nữa thì rơi xuống dưới.

Abigail cuối cùng cũng ngồi không yên, nhanh chóng khống chế chổi, đáp xuống mặt đất. Các thành viên khác của đội bóng cũng lần lượt đáp xuống theo. Các học sinh từ các khán đài liền chen chúc chạy lại đây, lập tức vây quanh bọn họ, lay lay bả vai chúc mừng, làm cho Abigail càng thêm nhức đầu.

Ở trong đám đông, Abigail thấy hắn quay về phía mình bình tĩnh nhìn trong chốc lát, sau đó theo giáo sư Horace và chú của Lestrange im lặng rời khỏi.

Cả đầu cô một mảnh mờ mịt, không biết mình nên làm gì, đành phải gạt đám học sinh ra và đi.

Hắn có phải chỉ là đến xem trận đấu? Abigail rất đà điểu nghĩ như vậy. (đà điểu: loài chim luôn rúc đầu vào cánh để trốn tránh)

~ Hết chương 83~

Tám nhảm~~~~
Thật sự thì Abigail ngày càng nhận được nhiều vote vs comment, đương nhiên là Heo rất vui vì các bạn đã đọc và quan tâm. Nhưng Heo thật sự nhớ cái lúc mà Heo mới bắt đầu đăng truyện, lúc đó Heo có nhiều thời gian hơn để nói chuyện vs bn đọc nhưng h Heo thấy mình thật sự khá thờ ơ và không quan tâm cho lắm- chỉ đăng truyện lên và để đó, không còn chăm đọc comment như trước... Heo hứa sẽ sửa đổi. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ Heo.
Sau đây là 1 comment từ những chương đầu của Abigail.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro