Chương 10: Lệnh Cấm

Hoàng Hùng đứng trước gương, ánh sáng mờ nhạt len qua khe cửa không xua tan được bóng tối dày đặc bao trùm cả căn phòng. Trước gương, anh nhìn thấy chính mình – một hình hài bị bẻ gãy, như một con búp bê tan rã. Những vết thương cũ, những đường nét chưa lành trên da, và chiếc vòng kim loại nặng nề siết chặt quanh cổ là minh chứng cho một quá khứ đã bị xóa bỏ. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là ánh mắt của Hải Đăng, ánh mắt của một kẻ mất kiểm soát trong cơn ám ảnh, một ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng. Hải Đăng đứng bên cạnh, ngắm nghía vết thương trên mặt Hoàng Hùng với niềm vui mê hoặc như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật bị vỡ nát. Gã vuốt nhẹ lên những vết thương ấy bằng những ngón tay mảnh khảnh, như thể muốn ghi dấu ấn của chính mình lên từng mảnh da. Đột nhiên, gã nắm lấy tay Hoàng Hùng, siết chặt đến mức khớp ngón tay anh trắng bệch. Giọng nói lạnh lẽo của gã vang lên.

_ "Anh sẽ không ra khỏi căn phòng này nữa, búp bê của tôi." 

Lời tuyên bố ấy như những mũi kim nhọn cắt đứt mọi tia hy vọng, khẳng định sự kiểm soát tuyệt đối của gã. Không dừng lại ở đó, gã kéo Hoàng Hùng xuống giường, buộc anh phải ngồi đối diện với mình. Trước mắt anh, gã chỉ nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt gã không hề có chút dịu dàng nào. 

_ "Anh cần phải học cách ngoan ngoãn hơn. Mỗi ngày trôi qua, tôi muốn thấy anh ít 'là anh' đi một chút." 

Gã nói, giọng trầm và lạnh lẽo như thể mỗi từ là một bản án của sự định đoạt. Gã cầm một mảnh vải đen, nhẹ nhàng quấn kín đôi mắt Hoàng Hùng, lấy đi mọi khả năng nhìn thấy thế giới bên ngoài – thế giới mà giờ đây không còn quan trọng gì nữa. 

_ "Không cần phải nhìn thấy thế giới này nữa. Nhìn thấy tôi là đủ." 

Hoàng Hùng cảm nhận được hơi thở nóng rực của gã bên cổ mình. Cả cơ thể anh run lên theo bản năng, nhưng lại không thể trốn tránh. Bàn tay Hải Đăng siết nhẹ cằm anh, buộc anh ngước lên dù không thể nhìn thấy gì.

_ "Anh biết không?" Giọng Hải Đăng mang theo một chút tiếc nuối giả tạo. 

_ "Búp bê vốn không cần đôi mắt. Nhưng tôi thích thấy chúng long lanh sợ hãi. Vì thế, tôi sẽ để lại cho anh... nhưng với một điều kiện."

Hắn kéo mạnh mảnh vải xuống.

_ "Không được tự ý tháo nó ra."

Lời cảnh cáo ấy như một lưỡi dao sắc bén. Hoàng Hùng nắm chặt hai tay lại. Anh không đáp, chỉ gật đầu nhẹ. Nhưng sự im lặng đó không khiến Hải Đăng hài lòng.

_  "Tôi muốn nghe anh nói."

Hoàng Hùng cắn răng, giọng anh khô khốc: 

- "...Tôi sẽ không tháo ra."

Hải Đăng mỉm cười. Một nụ cười hài lòng của kẻ săn mồi vừa khuất phục được con mồi yếu ớt của mình. Hắn nâng cằm anh lên, hôn nhẹ lên trán.

_ "Giỏi lắm."

Cùng với đó, gã còn thiết lập thêm những luật lệ điên rồ: 

1, Không được tự ý nói chuyện trừ khi tôi cho phép. 

2, Không được rời khỏi giường khi không có lệnh. 

3, Không được phép từ chối bất kỳ điều gì. 

Tất cả những điều này, chỉ nhằm một mục đích duy nhất: Biến Hoàng Hùng thành một con búp bê hoàn toàn lệ thuộc vào gã.

_________________________

Căn phòng chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường. Hoàng Hùng ngồi yên trên giường, toàn thân cứng đờ. Anh không dám nhúc nhích. Mảnh vải trên mắt làm tầm nhìn anh tối đen, nhưng anh biết Hải Đăng vẫn ở đó, vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Bất chợt, tiếng bước chân chậm rãi vang lên. Gã rời khỏi phòng, cánh cửa khẽ khàng khép lại sau lưng hắn.

Không gian chìm vào yên lặng tuyệt đối.

Hoàng Hùng hít sâu một hơi. Đây có thể là cơ hội duy nhất của anh. Anh không dại dột tìm cách chạy trốn - anh biết rất rõ điều đó là không thể. Nhưng anh cần nhìn thấy. Anh cần phải chắc chắn rằng thế giới ngoài kia vẫn còn tồn tại, rằng anh vẫn là một con người. Bàn tay run rẩy lần mò lên gương mặt, chạm vào mép vải bịt mắt. Chỉ cần kéo xuống một chút thôi...

"Cạch."

Hoàng Hùng cứng người. Cánh cửa mở ra. Gã đã quay lại. Không một lời báo trước, hắn lao đến, giật mạnh tay anh ra khỏi mảnh vải. Hoàng Hùng bị kéo ngã xuống giường, bàn tay hắn siết chặt cổ tay anh, hơi thở hắn phả lên mặt anh đầy cuồng loạn.

_ "Anh vừa làm gì?"

Hoàng Hùng không đáp, chỉ để lại sự im lặng đầy bất lực. Giọng nói đó không còn chút dịu dàng nào nữa. Nó lạnh băng, đáng sợ, như một con thú vừa bị chọc giận.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, một âm thanh nhỏ vang lên – "tách!" – khi gã lấy ra một sợi xích mỏng bằng thép. Hải Đăng cẩn thận cài vào cổ tay Hoàng Hùng, sau đó buộc phần còn lại của xích vào chân giường, như thể đang khẳng định rằng, từ giờ, anh không còn được phép tự do cử động. 

_ "Anh không cần phải nhìn, cũng không cần phải di chuyển quá nhiều" gã thì thầm, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay run rẩy của Hoàng Hùng. 

_ "Anh chỉ cần ở yên đây, là của tôi." 

Mỗi từ nói ra như một lời tuyên án, xác định rằng, anh đã hoàn toàn thuộc về gã. Đêm dần trôi qua, không gian trong căn phòng trở nên ngột ngạt đến mức mỗi phút giây trôi qua như một tiếng chuông báo tử. Hoàng Hùng nằm trên giường, cổ tay bị xích, đôi mắt anh mở to nhìn lên trần nhà như muốn tìm kiếm một tia hy vọng. Anh cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo từ kim loại áp vào da thịt, nhắc nhở rằng, từ giờ, anh bị giam cầm trong thế giới của gã, nơi mà mọi sự phản kháng đều sẽ bị trừng phạt.

Hải Đăng không ngủ, mà nằm cạnh Hoàng Hùng, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của anh, thưởng thức từng biểu cảm nhỏ nhất của sự bất lực. 

_ "Búp bê của tôi, anh nghĩ gì thế?" 

Gã hỏi, giọng nói trầm, vừa nhẹ nhàng vừa đầy đe dọa, như lời thì thầm của một con ác quỷ. Nhưng Hoàng Hùng chỉ im lặng – sự im lặng ấy là minh chứng cho nỗi sợ hãi không tên, cho sự mất dần tự chủ của anh. Gã nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự thích thú. Gã cúi xuống, chạm môi vào mí mắt anh, giọng nói ngọt ngào một cách méo mó:

_ "Không sao đâu. Chẳng mấy chốc, anh sẽ không còn cần phải nghĩ nữa."



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro