Chương 5: Lụi Tàn
Sau khi đặt bát cháo xuống, gã không vội rời đi. Gã vẫn ngồi đó, đầu nghiêng nhẹ, ánh mắt quét quanh Hoàng Hùng như thể đang cân nhắc một trò chơi tàn bạo – trò chơi mà chỉ những kẻ nắm giữ quyền sinh sát mới hiểu được. Ánh mắt gã nheo lại, lấp lánh một thứ cảm xúc méo mó, pha trộn giữa sự thích thú, sự độc ác và cả niềm kiêu hãnh về quyền lực mà gã sở hữu. Trong không gian tăm tối của căn phòng, chỉ có ánh đèn đỏ lập lòe phản chiếu lên những bề mặt cũ kỹ, như những vết sẹo của quá khứ.
_ "Anh không ăn, vậy thì... tôi phải làm sao với anh đây?"
Giọng nói của gã vang lên, trầm thấp, lạnh lẽo nhưng chứa đựng cả một lời tuyên án, như thể mỗi từ ngữ đều được rèn dũa từ nỗi thù hận và điên loạn. Hoàng Hùng, bị trói chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, nuốt khan và cố gắng chống lại cảm giác bức bối từ từng sợi dây cứng rắn siết chặt quanh tay và cổ chân, chỉ có thể nhìn chằm chằm với đôi mắt đầy sợ hãi. Anh biết rằng gã không hề đùa giỡn; mọi lời nói của gã đều chứa đựng sự định đoạt số phận của anh.
Gã đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế gỗ cũ kỹ về phía trước. Tiếng gỗ kêu ken két, vang vọng trong không gian lạnh lẽo như tiếng báo trước của một tai họa. Gã ngồi xuống ngay trước mặt Hoàng Hùng, ánh mắt của gã, sắc lạnh như dao, quét qua từng đường nét trên khuôn mặt tái nhợt của anh, như thể đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật chưa hoàn thiện – tác phẩm mà gã quyết định sẽ chỉnh sửa theo ý mình. Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng tim Hoàng Hùng đập loạn xạ, hòa cùng tiếng máu chảy rần rật mà anh cảm nhận được qua từng hơi thở. Anh cảm nhận rõ từng hơi thở, từng cái nhìn của gã – tất cả như đang trói buộc anh vào một cái bẫy vô hình mà không có lối thoát. Gã vươn tay ra, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mái tóc bù xù của Hoàng Hùng. Động tác vuốt ve chậm rãi, có chút dịu dàng giả tạo nhưng đằng sau đó là sự hiểm ác đến mức làm da thịt anh rùng mình.
_ "Tôi thực sự rất kiên nhẫn" gã thì thầm, giọng nói êm ả nhưng chứa đựng ý định đen tối.
_ "Nhưng anh không nên thử thách giới hạn của tôi."
Chẳng có lời cảnh báo nào, một cú tát mạnh giáng thẳng xuống má Hoàng Hùng. Cú đánh đến như một cú sét, làm cho anh gần như gục xuống. Một cơn đau nhức nhối bùng lên trên da thịt, lan truyền đến tận tận óc. Đầu anh lệch sang một bên, môi rách ra, máu chảy thành một vệt dài xuống cằm..., khiến Hoàng Hùng cảm thấy từng sợi dây thần kinh như bị cắt đứt một cách tàn bạo. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh anh chỉ còn là sự hỗn loạn của cơn đau và nỗi sợ hãi không tên.
Gã nhìn xuống bàn tay mình, rồi bật cười khẽ, như thể cơn đau của Hoàng Hùng chỉ là một phần trong trò chơi của gã. Gã nghiêng người, siết chặt cằm anh, ép anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt méo mó của gã, đôi mắt chứa đựng sự điên rồ và quyền lực tuyệt đối.
_ "Đau không?" – gã hỏi, giọng nhẹ tênh, như tiếng thì thầm của gió trong đêm, nhưng trong đó ẩn chứa sự nhạo báng và tàn nhẫn đến lạ thường.
Hoàng Hùng không thể trả lời; anh chỉ cố gắng giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng, dù tim anh đập loạn xạ và mọi cử động đều chứa đựng sự phản kháng yếu ớt. Gã cười nhạt, ánh mắt của gã càng trở nên sắc lạnh.
_ "Anh cứng đầu thật đấy. Nhưng không sao... tôi có đủ thời gian để dạy anh cách vâng lời" gã tuyên bố, mỗi từ như là một mảnh ghép của kế hoạch tàn bạo đã được vạch ra từ lâu.
Gã quay lại với bát cháo. Lần này, không còn chút dịu dàng giả tạo nào. Gã múc lên một thìa cháo đầy, dùng sức mạnh của mình bóp mạnh cằm Hoàng Hùng đến mức các ngón tay của gã bấm chặt, để lại những vết đỏ rực trên da anh.
_ "Ăn đi" gã ra lệnh, giọng nói của gã vẫn bình thản nhưng chứa đựng nguy cơ như một con dao sắc giấu trong lớp lụa mềm mịn.
Hoàng Hùng cố gắng quay mặt đi, nhưng gã không cho phép anh trốn tránh. Gã dùng lực ép mạnh, bắt buộc môi anh mở ra, đổ thẳng thìa cháo nóng vào miệng anh. Chất lỏng sệt chảy xuống cổ họng, mang theo vị đắng, vị nhạt nhẽo đến phát tởm, hòa quyện với nỗi sỉ nhục và cơn đau không nguôi. Anh muốn khạc ra, nhưng miệng anh đã bị gã bịt kín, buộc anh phải nuốt xuống từng thìa cháo như thể đó là mệnh lệnh cuối cùng của số phận. Lần đầu tiên, cổ họng anh co rút mạnh, như muốn chống lại thứ chất lỏng nóng bỏng đó. Nhưng lần thứ hai, rồi lần thứ ba, anh chỉ còn lại cảm giác nhục nhã dâng tràn từ sâu trong lòng, khi dạ dày anh quặn thắt như đang chịu đựng cơn đau sỉ nhục. Hơi thở anh trở nên dồn dập, không còn lối thoát nào khác ngoài việc chấp nhận sự tàn bạo của gã.
Gã nhìn anh chằm chằm, đôi mắt hiện lên vẻ hài lòng. Gã thưởng thức từng biểu cảm giãy giụa, từng tia chống cự yếu ớt của Hoàng Hùng, như thể đang ghi lại mọi phản ứng của con mồi trong một cuốn nhật ký đen tối. Rồi, như một nghi thức quen thuộc, gã đưa tay lên lau nhẹ khóe môi anh, động tác mềm mại đến ghê tởm, như thể đang chăm sóc một món đồ chơi tinh xảo mà gã vừa mới mua được.
_ "Anh thấy không? Đâu có khó khăn gì" gã thì thầm, giọng nói ngọt độc xen lẫn sự chiếm hữu không thể chối từ.
Gã đứng dậy, bước chậm rãi quanh Hoàng Hùng, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt của anh với sự đam mê tàn bạo. Gã cúi xuống, hơi thở nóng rực phả nhẹ lên vành tai Hoàng Hùng, giọng nói nhỏ dần như tiếng thì thầm của ác quỷ:
_ "Búp bê của tôi, rồi anh sẽ quen thôi." Lời nguyền ấy như những mũi kim sắc bén, thấm vào từng ngóc ngách của tâm trí anh, biến anh dần thành một con mồi không còn lối thoát.
Cánh cửa sắt nặng nề khép lại, để lại căn phòng chìm trong bóng tối. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở dốc yếu ớt của Hoàng Hùng vang vọng như tiếng chuông báo tử. Anh nằm đó, cơ thể không còn sức lực, mỗi hơi thở đều trở nên cực kỳ nặng nề như thể không khí cũng đã bị gã chiếm đoạt. Nhưng nỗi sợ lớn nhất không phải là cơn đau thể xác, mà là ý nghĩ rùng rợn rằng, có lẽ... gã đã nói đúng. Có lẽ, nếu anh ngoan ngoãn, gã sẽ không làm anh đau nữa – hay ít nhất là không đến mức khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng chống cự. Ý nghĩ đó, dù chỉ chập chững lướt qua tâm trí anh, cũng khiến Hoàng Hùng cảm thấy kinh tởm đến mức không thể diễn tả. Nó len lỏi vào từng ngóc ngách, cắt mòn dần dần những mảnh vỡ của tự do còn lại.
Bóng tối dần bao trùm lấy anh, lạnh lẽo như chiếc kén siết chặt không ngừng. Và gã biết, chỉ cần tiếp tục, anh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một con búp bê – một con búp bê hoàn hảo, không còn ý chí, không còn tự do, chỉ còn lại những dấu vết của một quá khứ đã bị xóa nhòa bởi cơn ác mộng của sự biến đổi. Trong những phút cuối cùng của sự tỉnh thức, Hoàng Hùng cố gắng níu kéo chút suy nghĩ, tìm lại tiếng nói, nhưng chỉ còn lại những tiếng thở yếu ớt và cơn đau liên tục. Mỗi nhịp tim như tiếng chuông báo tử của một số phận không còn lựa chọn, mỗi hơi thở là một cuộc chiến giữa ý chí và nỗi sợ hãi bất tận.
Sự biến đổi đã bắt đầu, và trong bóng tối ấy, khi chiếc kén của nỗi sợ hãi dần siết chặt, Hoàng Hùng nhận ra một sự thật khủng khiếp: anh sẽ không bao giờ được tự do nữa. Mọi mảnh vỡ của con người anh dần tan biến, thay vào đó chỉ còn lại hình hài của một con búp bê – bị định đoạt, bị chiếm hữu, và mãi mãi mắc kẹt trong cơn ác mộng đen tối mà gã đã tạo ra.
— Biến đổi chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro