Chương 6: Vô Vọng

Bóng tối vẫn bao trùm căn phòng như một lớp màn đen không trút, chỉ có ánh đèn đỏ lập lòe từ một góc tạo nên những vệt sáng yếu ớt, thổi qua không khí nặng nề của sự ẩm mốc, sắt rỉ và mùi cháo nguội pha trộn với mùi máu cũ. Sau những giờ phút tàn bạo không thể nào quên của gã, Hoàng Hùng vẫn nằm đó, cơ thể mệt mỏi và héo hon, mỗi cử động dường như là một nỗ lực cuối cùng để chống lại sự định đoạt của số phận. Nhưng ngay cả khi lòng anh còn bừng cháy chút tia hy vọng, nó cũng bị dập tắt bởi nỗi kinh hoàng và sự chối từ tuyệt đối của gã.

Cánh cửa sắt nặng nề vừa khép lại, âm thanh vang lên như lời tuyên án của sự chấm dứt tự do. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Hùng cảm nhận được mỗi sợi dây thừng trói quanh tay, chân như những chiếc móc cứng rắn siết chặt tâm hồn anh, khiến anh không chỉ bị giam giữ về thể xác mà còn cả về tinh thần. Anh cố gắng vùng vẫy, cố gắng tìm kiếm một chút sức sống, nhưng mọi nỗ lực chỉ càng khiến anh cảm nhận rõ hơn sự tàn nhẫn của gã.

Tiếng bước chân vang vọng từ bên ngoài đã báo hiệu rằng, cơn ác mộng chưa dừng lại. Ánh đèn đỏ lập lòe càng làm nổi bật không gian lạnh lẽo, im ắng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tim Hoàng Hùng đập loạn xạ, tiếng thở gấp gáp trộn lẫn tiếng kêu rỉ nhẹ của những dây thừng bị căng ra. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí anh như tan chảy, nhận ra rằng anh đã không còn lối thoát, rằng mọi thứ đều nằm trong tay của gã – kẻ đã biến anh thành con mồi dễ bị lôi kéo. Cánh cửa sắt mở ra từ từ, tiếng cánh cửa kêu rít qua không gian trống rỗng. Gã trở lại, bước vào với dáng vẻ lạnh lẽo đến rợn người. Lần này, gã mang theo một chiếc hộp gỗ cũ, trang trí đơn sơ nhưng chứa đựng một thứ đen tối bên trong. Gã bước chậm, mỗi bước đi như được tính toán tỉ mỉ, và ánh mắt của gã không rời khỏi Hoàng Hùng, ánh mắt đó chứa đựng sự điên loạn, quyền lực và một chút sự hài lòng.

Gã dừng lại ngay trước Hoàng Hùng, lặng lẽ đặt chiếc hộp xuống bàn sắt đã lấm lem mùi sắt rỉ. 

_ "Anh có biết, tôi luôn thích những con búp bê ngoan ngoãn không?" – gã nói, giọng trầm ấm xen lẫn những âm thanh như tiếng thì thầm của bóng ma. 

"Tôi có trò chơi mới cho anh." 

Gã nghiêng đầu, đưa tay lên, cầm chiếc hộp mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng da, có khóa sắt và một sợi xích dài, sáng loáng dưới ánh đèn đỏ.

Gã cười, nụ cười méo mó, và nói: 

_ "Một là anh tự đeo nó vào, hai là để tôi giúp anh." 

Giọng gã không còn nhẹ nhàng nữa; nó vang lên như lời tuyên án của sự định đoạt, mang theo sự lạnh lẽo của những người đã mất hết nhân tính. Hoàng Hùng cố gắng phản kháng, tay chân run rẩy vì mệt mỏi và đau đớn, nhưng dường như tất cả mọi thứ đã được sắp đặt sẵn. Anh cảm thấy lòng mình sụp đổ, biết rằng bất cứ sự từ chối nào cũng chỉ khiến gã càng thêm thích thú với sự bất lực của anh.

Gã cầm chiếc vòng da, ánh mắt đen tối lấp ló niềm vui tàn bạo.

_ "Nào, lựa chọn đi." 

Gã tiến lại gần, bắt đầu tháo rời lớp áo cũ kỹ của Hoàng Hùng, để lộ ra cổ anh đã dính đầy những vết cắt và vết thương từ những lần hành hạ trước đó. Với từng động tác chậm rãi, gã mở ra chiếc hộp và cài chiếc vòng lên cổ anh, buộc chặt nó vào một móc sắt trên tường. Tiếng khóa kim loại kêu vang vọng như một lời tuyên án rằng, từ giờ đây, anh đã không còn tự do nữa. Trong lúc đó, Hoàng Hùng cố gắng chống cự, cố gắng quay đầu, nhưng cơ thể anh đã kiệt sức. Ánh mắt anh long lanh, chứa đựng cả nỗi sợ hãi, sự phẫn nộ và một tia hy vọng mờ nhạt muốn trốn thoát. Tuy nhiên, Hải Đăng càng tỏ ra điên cuồng hơn. Gã bước lại gần, tay cầm chiếc hộp dường như là vũ khí của sự định đoạt, và nói: 

_ "Tiếc thật, anh hết sự lựa chọn mất rồi!" Giọng nói của gã trầm vang, như tiếng chuông báo tử từ sâu trong địa ngục.

Không lâu sau, Hoàng Hùng, dù có chút ý chí còn sót lại, bỗng dâng lên một cơn giận dữ mê tột. Anh dồn hết sức lực cuối cùng, cố gắng giằng ra, cố gắng lao vào gã – nhưng cơ thể kiệt quệ khiến anh chẳng còn gì ngoài những tiếng kêu yếu ớt. Hải Đăng, với tốc độ kinh hoàng, nhanh chóng giữ chặt lấy tay anh, ép anh ngã sấp xuống sàn. 

_ "Anh chẳng ngoan gì cả." gã nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh. 

Gã cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoàng Hùng – đôi mắt đó như chứa đựng cả vũ trụ của sự khổ sở. 

_ "Chỉ cần một lần ngoan ngoãn," gã thì thầm, "rồi anh sẽ quen." 

Gã lấy ra con dao nhỏ từ trong chiếc túi cũ, lưỡi dao ánh kim loại sáng lên trong bóng tối, và nhẹ nhàng đưa nó đến gần, như đang trưng bày một món quà đen tối. 

_ "Tôi đã đợi quá lâu để được biến anh thành tác phẩm của riêng tôi" 

Mỗi từ của gã như một lưỡi dao, cắt vào tâm trí Hoàng Hùng, khiến anh cảm thấy mình đang dần mất đi chính mình. Dần dần, trong cái không gian tối tăm ấy, Hoàng Hùng cảm nhận được một sự chuyển biến đáng sợ: ý chí của anh bắt đầu lung lay, những mảnh vỡ của sự tự chủ dần bị mài mòn bởi cơn ác mộng của sự chiếm hữu. Hắn không chỉ là một nạn nhân nữa, mà dường như đang trở thành một phần của trò chơi tàn bạo của gã Hải Đăng – một con búp bê không còn linh hồn, bị định đoạt bởi những tay cầm lạnh lẽo.

Khi gã đứng dậy, bước đi ra khỏi căn phòng, tiếng ổ khóa sắt vang lên như lời khẳng định rằng, mọi cơ hội thoát ly đã chấm dứt. Hoàng Hùng vẫn nằm đó, mồ hôi lạnh toát, máu chảy, và trong từng hơi thở dồn dập là nỗi sợ hãi và sự bế tắc không lối thoát. Trong những giây phút cuối cùng của sự tỉnh thức, Hoàng Hùng cảm thấy như thể mọi thứ xung quanh anh đều rơi vào một trạng thái hỗn loạn của nỗi đau và nhục nhã. Anh cố gắng níu kéo chút suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm bất kỳ tia sáng nào trong bóng tối, nhưng chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt và những ký ức về những vết cắt, tiếng cười điên cuồng của gã Hải Đăng và lời nguyền mà hắn đã thốt ra: 

"Búp bê của tôi, rồi anh sẽ quen thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro