Chương 7: Định Hình

Sau cơn ác mộng kéo dài của những giờ phút hành hạ, Hoàng Hùng dần tỉnh dậy trong một vùng trống tăm của sự bất lực. Anh cảm nhận được cơn đau dai dẳng từ những vết thương không ngừng âm ỉ theo từng nhịp tim đập loạn xạ. Mỗi khi cố gắng nhúc nhích, những sợi dây trói càng cứa sâu vào da, nhắc nhở rằng anh chỉ là một con búp bê sống – không còn quyền tự do, không còn khả năng kháng cự. Anh không nhớ mình đã ngủ bao lâu; khi mở mắt ra, căn phòng vẫn phủ một màu tối tăm, lặng lẽ trầm ngâm, với chiếc vòng cổ lạnh lẽo siết chặt quanh cổ, và tiếng vang vọng của giọng nói gã vẫn còn đọng lại bên tai. Hoàng Hùng cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng mỗi nỗ lực cử động chỉ càng làm anh cảm nhận rõ sự ác mộng của mình. Nỗi đau thể xác xen lẫn sự tê liệt trong tâm trí khiến anh như chìm đắm trong cơn mê không lối thoát. Trong trạng thái đó, anh chỉ biết cảm nhận từng tiếng thở yếu ớt, từng cái nhíu mày của chính mình, trong khi ký ức về những lần hành hạ của Hải Đăng hiện lên như những hình ảnh đen tối không thể nào quên.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa sắt cũ kỹ mở ra từ từ, để lộ ra bóng dáng của gã – một hình bóng điên loạn, mang theo vẻ đẹp kỳ quặc của sự tàn bạo. Gã xuất hiện trong bộ quần áo trắng tinh khiết, đối lập hoàn toàn với không gian u tối, và trên tay gã cầm theo chiếc lược ngà mịn màng. Nụ cười quỷ dữ lóe lên trên môi gã, như thể đang chờ đợi khoảnh khắc để "chỉnh sửa" một con búp bê – để biến Hoàng Hùng thành tác phẩm hoàn hảo của chính hắn.

Gã bước vào, từng bước chậm rãi, mỗi bước như được tính toán tỉ mỉ để kéo dài cơn đau cho con mồi. Trong ánh đèn đỏ yếu ớt, gã di chuyển với vẻ tự tin đến rợn người, đôi mắt đen của gã không rời khỏi Hoàng Hùng – đôi mắt chứa đựng cả sự điên loạn, sự thích thú và cả niềm hãnh diện của kẻ đang nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Gã đứng bên cạnh giường, nhìn Hoàng Hùng đang nửa tỉnh nửa mê, không biết rằng mỗi phút trôi qua đều đánh dấu sự mất dần của chính anh.

_ "Hôm nay, tôi sẽ giúp anh trở nên đẹp hơn" 

Gã nói, giọng trầm ấm xen lẫn lời thì thầm. Giọng nói ấy vang lên như tiếng ru của ác quỷ, khiến Hoàng Hùng cảm thấy cả lòng mình run lên vì sợ hãi. Anh cố gắng né tránh, nhưng chiếc vòng cổ cùng những sợi dây trói đã chặn đứng mọi nỗ lực phản kháng của anh. Anh chỉ biết lặng lẽ chịu đựng, lòng tràn đầy sự bất lực và nhục nhã. Gã cười một cách quỷ dị, đôi mắt lấp lánh vẻ mê đắm. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù của Hoàng Hùng, gã dùng chiếc lược ngà chải qua từng sợi tóc, như đang chỉnh sửa một tác phẩm nghệ thuật theo cách của riêng hắn. 

_ "Nhìn anh này," gã thì thầm, giọng trầm đầy hứa hẹn và nguy hiểm, "mỗi sợi tóc, mỗi đường nét trên khuôn mặt anh sẽ được tôi làm mới." 

Mỗi động tác của gã, dù có vẻ dịu dàng, đều mang theo một sức mạnh tàn bạo, đánh tan mọi niềm hy vọng của Hoàng Hùng. Không chỉ dừng lại ở việc chải tóc, gã còn bắt đầu dần dần buộc Hoàng Hùng phải mặc lên mình bộ quần áo trắng tinh khiết. Gã bắt đầu bằng cách tháo dỡ lớp áo cũ kỹ, để lộ ra làn da tái nhợt đã bị những vết thương từ trước đó in hằn. Mỗi sợi chỉ, mỗi mảnh vải gã chạm qua, đều như một mũi kim cắt vào linh hồn anh, khiến anh cảm thấy mình đang dần mất đi phần nào cái tôi vốn có. Gã buộc chặt từng nút, từng chi tiết của bộ quần áo mới, như thể mỗi mảnh vải là một mảnh ghép của bức tranh mà gã muốn vẽ lại – bức tranh của một con búp bê không còn quyền tự chủ, không còn tiếng nói. Đôi mắt gã lấp lánh vẻ điên loạn khi nhìn thấy Hoàng Hùng vật lộn trong sự nhục nhã, giữa nỗi sợ hãi và sự thất vọng tột cùng.

Sau khi ép anh mặc xong bộ quần áo, gã bước lùi lại một bước, nhìn Hoàng Hùng với ánh mắt hài lòng đầy sự chiếm hữu. 

_ "Đẹp lắm," gã thì thầm, như thể đang khen ngợi nhưng thực chất là để châm biếm. Sau đó, gã ra lệnh:

_"Anh phải cười lên, búp bê của tôi."

Hoàng Hùng, trong trạng thái mệt mỏi và rối loạn, cố gắng giữ lại chút kiêu hãnh, nhưng gã không khoan nhượng. Một cái tát mạnh vào má khiến anh lệch sang một bên, vết thương hiện ra rõ ràng. 

_ "Búp bê của tôi không được có vẻ mặt khó chịu," gã cười nhẹ, "hãy cười lên nào."

Không chịu nổi áp lực, Hoàng Hùng cố gắng nâng cơ thể, nhưng những nỗ lực của anh chỉ càng làm cho gã Hải Đăng thấy hứng thú hơn. Gã cầm tay anh, ép anh buộc phải mỉm cười một nụ cười giả tạo, kéo khóe môi lên thành hình dáng mà gã mong muốn. 

_ "Nhìn đi, trông anh đẹp biết bao khi cười" 

Gã tuyên bố, giọng nói vang lên với sự điên cuồng và hài lòng, như thể mỗi nụ cười của anh là một tác phẩm nghệ thuật mới được tạo ra từ nỗi khổ và sự bất lực. Sau khi ép anh cười, gã không dừng lại ở đó. Gã lấy ra một hộp kim chỉ từ trong ngăn kéo, kéo ra một sợi chỉ đỏ dài, và bắt đầu nhẹ nhàng quệt nó lên môi Hoàng Hùng. 

_ "Nếu anh cứ không cười, tôi sẽ khâu lại giúp anh" 

Gã nói với giọng ngọt ngào nhưng chứa đựng sự điên loạn không thể che giấu, khiến Hoàng Hùng cảm thấy lạnh sống lưng. Anh giãy giụa, cố gắng vươn lên, nhưng dây xích quanh cổ anh siết chặt lại, cắt đứt mọi cơ hội chống cự. Gã nhìn Hoàng Hùng với ánh mắt hài lòng, sau đó phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng.

_ "Tôi chỉ đùa thôi," gã cười, liếm nhẹ vệt máu trên môi anh.

_ "Nhưng nếu anh không biết điều, tôi sẽ làm thật." Giọng nói của gã trầm, lạnh lẽo, như một lời nguyền không thể xóa nhòa khỏi tâm trí Hoàng Hùng.

Khi gã hoàn tất nghi thức "chỉnh sửa" bản thân, gã bước chậm rãi ra khỏi căn phòng, để lại Hoàng Hùng một mình giữa bóng tối. Trong không gian u ám, Hoàng Hùng nằm đó, cơ thể kiệt quệ, từng tiếng thở dồn dập vang lên như những tiếng cầu xin giữa cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng chưa kết thúc. Dù cơ thể anh đã bị tàn phá, nỗi sợ hãi và sự nhục nhã dần len lỏi vào tâm trí anh, khiến anh cảm thấy mình đang dần mất đi ý chí. Trong những giây phút cuối của sự tỉnh thức, khi bóng tối dày đặc bao trùm, Hoàng Hùng chỉ còn lại một câu hỏi đau đớn: 

"Mình có thể thoát khỏi đây không, hay sẽ thực sự trở thành một con búp bê của hắn?" 

Nhưng trong lòng anh, câu trả lời đã rõ ràng – anh đã mất đi mọi quyền tự do, mọi hy vọng, và chỉ còn lại sự đau đớn bất tận. Và rồi, khi ánh đèn đỏ vẫn lấp lòe, nhưng tiếng thở dần hắt hơi theo từng nhịp tim yếu ớt, Hoàng Hùng chỉ còn lại nỗi kinh hoàng trong tĩnh lặng của đêm. Anh biết, cơn ác mộng này không hề có hồi kết. Sự định hình, sự biến đổi mà gã áp đặt lên anh chỉ mới bắt đầu – một quá trình từ từ nghiền nát đi mọi hy vọng, mọi ước mơ, cho đến khi chỉ còn lại hình hài của một con búp bê không linh hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro