20. Caffe sữa; Ngày em trở về

Huỳnh Hoàng Hùng : bạn bè
6 thg 2
- ĐH

Bạn và 285 người khác đã thích
♡ Thích ◯ Bình Luận: 26 ➥ Chia sẻ

• Trần Phong Hào : Uồi !!!!!

• Phạm Bảo Khang : Tao biết ai rồi nhớ!

• Trần Dương : Ê nha!!!!!

• Thanh Pháp : Trời ơii bỏ tui 😡
-> Huỳnh Hoàng Hùng : Có đâu mà!
-> Thanh Pháp : 😤

Dang Thanh An : " ĐH " kìa mấy má
-> Nguyễn Minh Hiếu : Rảnh quá ha? làm slide chưa ?
-> Dang Thanh An : Cl

Pham Anh Quan : @Trần Dương @Đỗ Hải Đăng ai zạy?
-> Đỗ Hải Đăng : Không biết
-> Trần Dương: Tao nghĩ mày nên cút ra khỏi nhóm đi
-> Pham Anh Quan : Clm?
-> Trần Dương: chứ gì nữa, bạn mày có người yêu cũng không biết.
-> Pham Anh Quan : Ủa

____________________

X 251216 bắt được gấu : Đang hoạt động

: Em gấu ơi, nay Chủ Nhật anh ch gấu đi chơi nha
17:03

: Xin gấu mẹ đii
17:03

: Đây, anh đang trên đường ti nhà gấu đây
17:04

Ngày 7 tháng 2 năm 2017, hôm nay là giao thừa cũng như là hơn 1 tháng kể từ cái buổi cắm trại định mệnh đó, lần đầu tiên trang giấy của cuốn sổ nhật ký của tôi, tôi có thể mạnh dạn ghi tên cậu với hai từ giản dị nhưng chan chứa cả thế giới: "em yêu."

Không ngờ, từ một người xa lạ, cậu lại trở thành dòng chữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Những nét mực ấy chẳng chỉ là lời viết, mà là lời lòng, là sự khắc ghi một khoảnh khắc mà tôi biết mình sẽ trân quý mãi mãi. Từ giây phút này, tôi hứa sẽ viết tiếp những ngày tháng đẹp nhất cùng cậu, không chỉ trong cuốn sổ, mà còn trong cuộc đời của chính chúng ta.

Khoảng thời gian cuối năm, cái lạnh se sắt khiến tôi muốn dành tất cả những khoảnh khắc ít ỏi còn lại cho Hùng. Đây là lần đầu tiên tôi biết yêu, và trong tim tôi chắc chắn, cậu sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng duy nhất tôi muốn giữ mãi.

Dắt chiếc xe đạp cũ kỹ đến trước cửa nhà cậu, tôi ngập ngừng đứng đó. Trong đầu cứ lởn vởn câu hỏi: nên gõ cửa xin phép bước vào như một người đàng hoàng, hay leo rào một cách liều lĩnh để tạo bất ngờ? Trái tim tôi, như thường lệ khi nghĩ về cậu, đập loạn nhịp. Một phần vì hồi hộp, phần khác chỉ đơn giản là cảm giác ngọt ngào khi nghĩ đến gương mặt Hùng sẽ sáng lên khi thấy tôi xuất hiện.

" Hùng ơi! Cá mập đến rồi ạ "

" Đăng hả con "

" À dạ cháu chào cô ạ "

" Tìm Hùng hả, vào nhà đi Hùng đang trong phòng đấy "

" Dạ cháu xin phép ạ, à mà..."

" Sao con "

" Dạo này nhìn cô xinh đẹp quá nên cháu không nhận ra luôn ạ "

" Ahaha thằng khéo nịnh, ăn gì không cô đem lên "

" Dạ dạ thôi ạ hihi "

Tôi lon ton chạy lên tầng theo lời chỉ dẫn của bác gái, cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò cứ đong đầy trong lòng. Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà của Hùng, mọi thứ xung quanh toát lên một sự gọn gàng, ngăn nắp y hệt như tính cách của cậu.

Nhẹ nhàng gõ cửa.

* cốc cốc *

" Ai đấy "

" Người iu ạ "

" Nói nhỏ thôiiii "

* cạch *

Hùng khẽ mở hé cánh cửa, chỉ để lộ nửa gương mặt, ánh mắt đầy vẻ thăm dò như muốn kiểm tra xem tôi sẽ làm gì. Nhưng cậu nào biết, chỉ một cú đẩy mạnh từ tôi, cánh cửa to cỡ nào cũng phải bật tung.

Cậu giật mình nép sang một bên, còn tôi chẳng để lỡ cơ hội, nhanh như chớp bước vào trong rồi đóng sập cửa lại. Tiếng "cạch" vang lên như đánh dấu một không gian chỉ còn lại hai đứa, khoảng cách gần gũi bất ngờ khiến tôi không khỏi bật cười tinh nghịch.

" Đợi tôi ở dưới cũng được mà !!! "

Không để cậu kịp nói thêm lời nào, tôi khẽ kéo vai cậu áp vào bức tường, đôi tay nhẹ nhàng đan lấy tay cậu, giữ chặt như sợ cậu sẽ biến mất. Ánh mắt cậu thoáng vẻ ngỡ ngàng, đôi môi khẽ hé như muốn hỏi điều gì, nhưng tôi chẳng để cậu cơ hội.

Tôi cúi xuống, chạm nhẹ môi mình vào môi cậu. Nụ hôn dịu dàng mà sâu lắng, như lời thổ lộ không thành câu, như tất cả nỗi nhớ nhung được dồn nén bấy lâu. Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như lùi xa, chỉ còn lại tôi và cậu, hòa quyện trong cảm giác vừa ngọt ngào vừa lạ lẫm

Hai chúng tôi lặng lẽ trao nhau những cảm xúc đã dồn nén từ lâu. Nụ hôn kéo dài, dịu dàng nhưng tràn đầy mãnh liệt, như thể thời gian đã ngừng trôi để chỉ còn lại khoảnh khắc này. Tôi chẳng biết chúng tôi đã ' gần nhau' bao lâu, chỉ biết rằng đủ để xua tan mọi khoảng trống trong lòng tôi.

Giữa sự yên lặng ấy, trái tim tôi đập rộn ràng, không phải vì hồi hộp, mà vì cảm giác trọn vẹn lần đầu tiên được trải qua. Cậu như mảnh ghép còn thiếu, vừa khít để lấp đầy những góc khuất trong tôi.

Chúng tôi cứ thế đắm chìm trong những cảm xúc không ngôn từ nào có thể diễn tả. Đến khi tôi đưa đấy khiến cậu ngã xuống giường, cậu dường như chẳng hay biết gì, vẫn để bản thân cuốn vào nhịp điệu của tôi.

Tôi khẽ rời môi, chỉ để nhìn ngắm cậu thật kỹ. Gương mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, ánh mắt khép hờ đầy mê đắm tất cả đều khiến trái tim tôi xao xuyến. Dáng vẻ ấy, mong manh nhưng lại khiến tôi cảm thấy bản thân như kẻ được trao quyền bảo vệ cả thế giới này.

" Này, sao tôi vẫn chưa hết mê cái miệng nhỏ này của cậu nhỉ.."

" ... "

" Nếu cậu còn nằm yên nữa thì tôi không ngại đâu đấy "

" !!! "

Hùng bất ngờ với tay, chộp lấy cái gối gần đó rồi đập một phát vào đầu tôi. Tôi giật mình không kịp tránh, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn cậu. Gương mặt cậu đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa có chút tức giận, như thể muốn nói rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là trò do tôi tự dàn dựng.

Tôi bật cười, cảm giác ngượng ngùng tan biến. Dáng vẻ đó của Hùng nửa bối rối, nửa trẻ con giận dỗi lại càng khiến tôi thấy cậu đáng yêu hơn bao giờ hết.

" Anh nhớ vợ vậy mà vợ lại đánh anh "

" Ghét!!! "

" Vợ không thương anh à!!!!! "

" Ai vợ anh mà anh cứ gọi suốt thế nghe xấu hổ đi được "

" Em vợ anh, tương lai là vợ anh, sau này là vợ anh "

" Miệng anh thì ai tin được "

Tôi không rõ lý do nào khiến em suy nghĩ như vậy, nhưng nếu đã hứa, tôi nhất định sẽ giữ trọn từng lời. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em, cảm nhận sự mong manh trong từng hơi thở. Tôi hiểu, thời gian này, chúng ta cần vun đắp cho nhau nhiều hơn, bởi tôi sợ chỉ một khoảnh khắc lơ là cũng khiến em tổn thương. Chuyện của chúng ta, hai bên gia đình vẫn chưa hay biết. Nhưng tôi tin rằng, thời gian sẽ là minh chứng rõ nhất cho tình yêu này.

Nhẹ nhàng đặt em lên đùi mình, đôi tay vòng qua tấm lưng mảnh mai đang run rẩy như tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc. Cái ôm không chỉ là sự bảo vệ, mà còn như lời hứa thầm lặng rằng tôi sẽ luôn ở đây, bất kể em yếu đuối hay mạnh mẽ ra sao.

" Anh hứa mà "

" Nói thì giữ lời đấy "

" Dạ "

" Nhưng mà...anh định đưa tôi đi đâu à"

" Ngoài phố người ta bán đầy hoa rồi, anh muốn chở em đi chơi, dù sao thì nay là giao thừa mà "

" Nếu vậy tối nay sẽ có pháo hoa đúng không ?"

" Anh đang định hỏi liệu em có muốn cùng anh ngắm pháo hoa không? ở Hồ Gươm "

" Tôi có "

" Vậy chúng ta đi "

Tôi đưa em đi len lỏi qua những con ngõ nhỏ xinh của Hà Nội, nơi từng ngọn đèn lồng đỏ treo cao báo hiệu Tết đang đến rất gần. Tiếng cười nói rôm rả, mùi hương trầm thoang thoảng từ những gian hàng bán đồ thờ cúng, và cả làn gió lạnh mang theo chút rét ngọt cuối năm đều không làm tôi bận tâm.

Thứ duy nhất khiến mọi thứ trở nên khác lạ chính là em - Hùng. Năm nay, tôi không còn đơn độc đi qua những con phố quen thuộc nữa. Bàn tay em khẽ níu lấy tay tôi, như một lời nhắc nhở rằng, năm mới này, tôi đã có một người để yêu thương và trân trọng hơn cả

Chúng tôi gửi xe ở chân cầu, chẳng chút e ngại mà tay trong tay bước qua những gian hàng đầy sắc màu của Tết. Từ những chậu quất vàng ươm, những nhành đào hồng thắm cho đến mấy sạp bánh kẹo tấp nập người mua, không khí Tết ngập tràn khắp nơi, nhưng trong lòng tôi, chỉ có em là rực rỡ nhất.

Dọc con phố đông đúc, tôi cảm nhận được vài ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Một phần nào đó, tôi biết họ đang để ý đến dáng vẻ của tôi và Hùng, tôi biết điều họ nghĩ là gì nhưng tôi không quan tâm và cho nó như là cái ánh mắt ngưỡng mộ đi.

" Khăn của anh bị lệch rồi này, đứng yên tôi chỉnh lại cho "

" Nhờ em "

Em tháo khăn len từ cổ tôi, động tác nhẹ nhàng như sợ làm đau người đối diện. Từng đoạn khăn được em tỉ mỉ thắt lại, đôi tay trắng ngần linh hoạt di chuyển như đang múa một điệu nhạc mà chỉ em biết. Ánh mắt em sáng lên lấp lánh, còn hơn cả ánh sao đêm, khiến tôi chẳng thể rời mắt. Chỉ trong chốc lát, chiếc khăn đã được thắt gọn gàng, còn lòng tôi thì như bị trói chặt bởi sự dịu dàng của em.

" Anh muốn sau này khi mùa đông tới lại được em thắt cho khăn len "

" Nếu sau này ở cùng nhau, mỗi ngày tôi sẽ thắt cho anh "

" Em có muốn ở cùng anh không?"

" Tôi muốn... "

" Anh sẽ chăm sóc cho em "

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, chúng tôi bước đi giữa dòng người tấp nập, trao nhau những lời hứa nhỏ bé nhưng chứa đựng cả tương lai. Mỗi câu nói đều như một sợi dây vô hình buộc chặt chúng tôi lại với nhau, khiến không gian xung quanh mờ nhạt đi.

Tôi không biết tương lai có thay đổi thế nào, nhưng ngay lúc này, tôi chắc chắn rằng tình cảm dành cho em không chỉ là sự rung động nhất thời, mà là một điều sâu sắc hơn, vững bền hơn bất cứ điều gì tôi từng biết.

Chúng tôi cứ thế bước đi, không màng đến thời gian hay hướng đi, chỉ cần có nhau là đủ. Mỗi bước chân đều như hòa vào nhịp đập của hai trái tim, cùng hướng về một tương lai mà chẳng ai dám chắc điều gì, nhưng chỉ cần bên nhau, tôi tin mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của em, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa qua từng ngón tay đan xen.

Dù không nói ra, tôi biết em cũng cảm nhận được lời nhắn nhủ thầm lặng của tôi: "Đng ri xa tôi". Chỉ cần có em, dù đi đến đâu, dù khó khăn thế nào, tôi vẫn sẵn sàng bước tiếp. Vì thế, hãy để tôi nắm tay em mãi như thế này, được không?

" Em có lạnh không"

" Đi cùng anh nên không còn lạnh nữa "

" Vậy thì đi gần vào anh, chúng ta sưởi ấm cho nhau "

Chúng tôi đến điểm hẹn từ rất sớm, cả không gian dường như chìm trong ánh sáng rực rỡ của những dây đèn lấp lánh, báo hiệu một năm mới đã cận kề. Pháo hoa sẽ nở hai lần, một lúc 20 giờ và một vào đúng giao thừa. Tôi và em chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau giữa biển người tấp nập. Đôi mắt em phản chiếu ánh sáng của đèn đường, lấp lánh như thể mang cả bầu trời sao trong đó. Tôi chợt nghĩ, có lẽ khoảnh khắc pháo hoa bung nở cũng không thể so với giây phút này khi tôi có em bên cạnh, cả thế giới như ngừng lại để chỉ còn lại hai chúng tôi.

Khoảnh khắc tôi và em ngồi cạnh nhau, tôi không thể không nhớ đến lần đầu tiên dẫn em đến nơi này. Khác biệt lắm. Khi ấy, tôi hồi hộp, còn em thì ngượng ngùng đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhưng giờ đây, chúng tôi chỉ cần lặng lẽ bên nhau, không cần nói gì, cũng đủ để hiểu được cảm xúc của đối phương. Gió lạnh phả qua nhưng lòng tôi lại ấm áp vô cùng, như thể mọi thứ đều thay đổi, chỉ có tình cảm dành cho em là ngày càng lớn hơn.

Em dựa đầu vào vai tôi như thể đã xem tôi là một chỗ dựa tương lai.

" Tôi không biết mùa đông năm sau còn được ngồi cùng anh không nữa "

" Em đi đâu à?"

" Tôi định sẽ không nói với anh nhưng mà..."

" Em sẽ đi đâu?"

" Tôi phải theo ba về lại Đồng Nai "

" Em..."

Tôi chết lặng trước câu nói của em, như thể cả thế giới quanh tôi vừa bị kéo tuột xuống vực thẳm. Mới đây thôi, tôi còn đắm chìm trong những viễn cảnh ngọt ngào về tương lai của hai đứa, nơi em luôn là một phần trong cuộc sống của tôi, nơi mỗi sáng thức dậy tôi có thể thấy em ở bên. Hình ảnh chúng ta cùng nhau xây dựng một mái ấm, cùng vượt qua mọi thăng trầm của cuộc sống rõ ràng đến mức tôi đã tin rằng nó chắc chắn sẽ xảy ra.

Vậy mà giờ đây, lời nói của em giống như một mũi dao nhọn, đâm sâu vào ngực tôi, ám ảnh như một nỗi sợ mà tôi không thể tránh né. Tim tôi quặn thắt, mỗi nhịp đập như nặng nề hơn, đau đớn hơn. Tôi thấy tay mình run lên, không biết vì lạnh hay vì nỗi đau đang dâng trào. Tôi cố nở một nụ cười gượng gạo, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể thốt ra một lời nào.

Ánh mắt em, vẻ bình thản ấy, lại càng khiến tôi hoảng loạn. Em đã nghĩ về điều này bao lâu? Em có thấy được nỗi đau tôi đang cố giấu đi không? Mọi thứ trong tôi như vỡ vụn, từng mảnh cảm xúc rơi rớt, để lại một khoảng trống lạnh lẽo không thể lấp đầy.

" Sao giờ em mới nói ?"

" Tại vì tôi muốn ở bên cạch anh khi qua Giao Thừa "

" Em đùa đúng không ?"

" Tôi xin lỗi vì bây giờ mới nói... "

___________________

26 tháng 12 năm 2016

" Hùng, con nhắn tin với ai mà cười tủm tỉm vậy?"

" À..dạ không chỉ là con đang xem facebook thôi ba "

" Ba ít khi nói chuyện với con, dạo này con học hành sao rồi ?"

" Vẫn tốt ba "

" Ba có chuyện này "

" Sao ba "

" Ba mẹ bàn bạc rồi, con học hết 11 thì nhà mình về lại nhà bà nội để sống "

" Dạ?"

" Công việc trên này của ba cũng ổn thoả rồi, nhà mình phải về để lo cho bà với công việc của ba ở dưới đó mới là chính "

" Ý của ba là mình không ở Hà Nội nữa à "

" Ba mẹ biết là xa bạn bè con sẽ thấy tủi thân, nhưng sau khi lên 12 con sẽ gặp được bạn mới thôi "

" Ba nói vậy mà được hả !!"

" Hùng!! con đi đâu vậy "

" Hùng ! "

" Ba nó nói sớm quá con nó chưa chuẩn bị tinh thần gì! "

" Dù sao thì tháng 5 về rồi đến lúc đó mới nói bà nghĩ thằng Hùng chịu về không ?"

" Để tôi lên xem nó như nào! "

____________________

Ngồi lặng im nghe từng lời em nói, tôi cảm nhận được thứ đau đớn nhất không phải là không khí lạnh buốt của đêm cuối năm, mà chính là trái tim tôi. Từng câu, từng chữ em thốt ra như những lưỡi dao mỏng manh nhưng sắc bén, cứa vào sâu tận cùng tâm can. Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay đặt trên đầu gối đã siết chặt từ lúc nào không hay, như muốn kìm nén cơn đau đang dâng lên từng đợt.

Tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em, sợ rằng chỉ cần thêm một ánh nhìn thôi, tôi sẽ không còn giữ được lớp mặt nạ mạnh mẽ này nữa. Trong lòng, mọi suy nghĩ trở nên rối bời, vừa muốn níu kéo, vừa sợ làm em khó xử. Từng lời em kể về tương lai của mình như một cuốn sách em đã viết sẵn, mà ở đó, tôi lại chẳng phải là một nhân vật quan trọng. Một cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi, khiến hơi thở trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

" Em à, chuyện tình chúng mình chưa được dài"

" Anh đã hứa sẽ mãi yêu tôi mà đúng không "

" Anh hứa điều đó với em "

" Vậy hứa với nhau điều này đi "

" Em nói đi "

" Mùa Đông năm 2018 chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này, tại đây"

" 2018?"

" Sau khi tôi tốt nghiệp trung học phổ thông tôi sẽ tới Hà Nội gặp anh "

Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, sâu thẳm và chất chứa bao điều không nói thành lời. Tôi thấy em khẽ cắn môi, cố ngăn giọt nước mắt đang trực trào, nhưng đôi mắt long lanh ấy đã bán đứng em mất rồi. Cả không gian bỗng chùng xuống, những âm thanh rộn ràng của ngày cuối năm dường như bị chôn vùi dưới nỗi buồn nặng trĩu giữa chúng tôi.

Tôi đưa tay lên chạm nhẹ vào má Hùng, nhưng bàn tay run rẩy lại chỉ dừng lại giữa không trung. Tôi sợ mình sẽ làm em đau lòng hơn, sợ rằng bất kỳ hành động nào của tôi lúc này đều không đủ để xoa dịu. Tôi không biết câu trả lời của mình có thể an ủi được em hay không, nhưng tôi gật đầu, mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ bé ấy.

Một cơn gió lạnh ùa qua, em vội kéo khăn choàng lên cao, nhưng không giấu nổi giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống má. Tôi cảm nhận được trái tim mình đang quặn thắt, nỗi bất lực khiến tôi chỉ biết siết chặt bàn tay mình lại, hứa trong lòng rằng dù thời gian có dài đến mấy, tôi vẫn sẽ ở đây, chờ em.

Tôi đưa ngón út ra và nguyện hứa sẽ chờ em

" Không cần 2018...mỗi năm anh đều chờ em nếu như em không về được "

" Đăng..."

Hùng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn ánh lên chút hy vọng. Em chậm rãi đưa ngón út của mình ra, móc lấy tay tôi. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngừng lại. Cả thế giới dường như chỉ còn hai chúng tôi và lời hứa khắc sâu trong trái tim.

Tôi kéo em vào lòng, vòng tay siết chặt như muốn giữ lại từng hơi ấm, từng nhịp thở cuối cùng mà thời gian cho phép. Trái tim tôi đập mạnh, không phải vì cơn gió lạnh buốt của mùa đông, mà vì nỗi sợ hãi vô hình rằng mọi thứ đang dần vuột khỏi tầm tay.

Khoảnh khắc này quá quý giá, từng giây từng phút đều khắc sâu vào tâm trí, để rồi ý nghĩ rằng mình sẽ đánh mất nó vào mùa hè năm 2017 cứ như lưỡi dao bén ngót, cứa vào tâm can tôi. Tôi không muốn tin, không thể tin rằng điều này sẽ xảy ra.

" Chúng ta...chụp hình đi. Anh muốn anh và em có tấm ảnh chung với nhau "

" Bây giờ.."

" Anh sẽ đi mua hoa, em đứng yên đây "

Tôi vội vã chạy từ góc phố này sang góc phố khác, ngắm nghía từng bó hoa trên những quầy hàng nhỏ ven đường, quyết tâm chọn cho em một bó hoa đẹp nhất. Sau đó, tôi nhanh chóng tìm một nhiếp ảnh gia gần đó, muốn mọi khoảnh khắc của ngày hôm nay đều được lưu giữ trọn vẹn. Tôi biết rằng thời gian bên em không còn nhiều, và từng phút giây đều quý giá hơn cả vàng.

" Rồi hai đứa đứng gần lại để ông chụp "

" Cậu trai có má lúm kia đứng gần lại nào "

" Ông chụp nhớ "

Tôi không thể để nó trôi qua vô nghĩa. Mọi con đường, mọi khung cảnh, tôi đều muốn biến thành những kỷ niệm đẹp đẽ giữa hai chúng tôi. Hình ảnh em cười, em ngượng ngùng, hay chỉ đơn giản là em đứng bên cạnh tôi tất cả đều là những điều tôi muốn giữ mãi trong trái tim mình.

" Coi như là chụp ảnh cưới sớm nhớ "

" Anh phải cười lên chứ"

" Anh nhìn em là đủ rồi " 

" Chúng ta ghi lời chúc cho nhau ở mặt sau đi "

.
.
.

" Để xem em đã viêt gì cho anh nào "

" Khi nào chúng ta gặp nhau thì hãy đọc cùng nhau "

" Nhưng anh muốn biết em chúc gì cho anh "

" Sẽ sớm thôi mà "

Đợt pháo đầu tiên rực sáng trên bầu trời đêm, những tia sáng đủ màu sắc tô điểm cả một góc trời. Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, nhưng tôi lại thấy mọi thứ như bị bóp nghẹt bởi tiếng lòng mình. Giữa cái lạnh tê tái của mùa đông, tôi đứng đây, ngay cạnh em, mà lòng lại nặng trĩu những nỗi buồn không thể gọi tên.

Tôi ngước nhìn pháo hoa, nhưng ánh mắt chỉ mơ hồ nhìn theo, vì tâm trí tôi lúc này chỉ xoay quanh một điều: làm sao để đối diện với sự thật rằng em sẽ rời xa tôi. Tình yêu xa... làm sao tôi có thể chịu đựng khi từ trước đến nay, tôi luôn muốn mọi thứ gần gũi, hiện hữu? Yêu xa chưa từng là điều tôi nghĩ đến, chứ đừng nói là chấp nhận.

Nhưng dù có trăm ngàn suy nghĩ trong đầu, tôi vẫn không thể buông tay em lúc này. Tôi nắm chặt hơn, như thể muốn giữ lấy từng giây phút cuối cùng mà chúng tôi còn ở bên nhau.

" Đỗ Hải Đăng này sẽ ch em..."

07.02.2017 Đỗ Hải Đăng & Huỳnh Hoàng Hùng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro