13

Ảnh : threads ( đã được cho phép )


---

Sau một ngày dài bận rộn, Hải Đăng bước vào nhà, tháo giày ra và thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp tiến thêm bước nào, một giọng nói lanh lảnh vang lên:

"Ba Đăng về rồi!"

Cánh cửa phòng khách bật mở, Gấu lao ra như một cơn gió, đôi chân nhỏ xíu chạy thật nhanh rồi nhảy bổ vào người Đăng.

"Ba Đăng!" Bé hét to, hai tay ôm chặt lấy chân anh.

"Ôi, từ từ nào công chúa của ba!" Đăng cúi xuống, bế bổng bé lên, cảm nhận hơi ấm quen thuộc của con gái nhỏ. "Hôm nay con gái của ba có ngoan không?"

Gấu phụng phịu, bĩu môi: "Ba Đăng về trễ lắm luôn á!"

Đăng bật cười, véo nhẹ mũi con gái. "Ba xin lỗi nhé. Tại hôm nay ba có nhiều việc nên về hơi trễ. Giờ ba về rồi nè. Gấu tha lỗi cho ba được không?"

Gấu suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu cái rụp. "Ba phải bế con lâu hơn một chút thì con mới tha lỗi!"

"Ba đồng ý."

Hải Đăng cười hạnh phúc, vừa bế Gấu vừa tiến vào trong nhà. Từ trong bếp, Hùng ló đầu ra, tay còn cầm muỗng khuấy canh:

"Em sắp gọi video cho anh đấy. Gấu cứ ngồi đợi mãi, sốt ruột suýt khóc luôn."

Đăng nhăn mặt, quay sang trêu Hùng: "Em đừng nói quá thế chứ. Con gái anh mạnh mẽ lắm mà, đúng không Gấu?"

Bé con cười khúc khích, dụi đầu vào cổ ba Đăng.

"Cơm sắp xong chưa em? Anh đói quá rồi đây." Đăng vừa nói vừa đặt Gấu xuống ghế sofa, rồi tiến vào bếp phụ giúp.

Hùng liếc nhìn chồng, nhướng mày đầy khiêu khích: "Đói mà còn lười. Nãy giờ em nấu gần xong hết rồi. Anh ăn được thì xuống phụ đi."

Đăng giả vờ thở dài, kéo tay áo lên: "Rồi rồi. Để anh làm cho ông chồng khó tính này hài lòng vậy."

Nghe vậy, Gấu cười lớn từ phòng khách. Bé đứng trên ghế, chống nạnh bắt chước giọng ba Hùng: "Ba Đăng, mau vào bếp phụ nấu ăn ngay đi!"

Cả hai người lớn đều bật cười trước màn diễn xuất của cô bé.

---

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí vui vẻ. Gấu ngồi giữa, liên tục kể chuyện ở trường mẫu giáo, từ việc bé hát trong giờ văn nghệ đến việc vẽ tranh màu nước làm quà tặng hai ba. Hùng lắng nghe chăm chú, thi thoảng lại đưa tay gắp thức ăn cho con gái. Đăng thì vừa ăn vừa phụ họa, khen Gấu hết lời.

"Khi nào Gấu lớn, ba sẽ cho con đi thi hát luôn!" Đăng hứa chắc nịch.

Gấu tròn mắt: "Thi hát là gì ạ?"

Hùng giải thích: "Thi hát là đứng trên sân khấu hát cho mọi người nghe và nhận giải thưởng đấy."

Gấu vỗ tay: "Con thích hát! Mai ba Đăng dạy con hát đi!"

"Được luôn. Mai ba dạy con." Đăng xoa đầu bé, hứa hẹn thật nghiêm túc.

Sau bữa tối, ba người cùng nhau dọn dẹp. Hùng rửa bát, Đăng lau bàn, còn Gấu thì phụ nhặt rau vào giỏ để chuẩn bị cho ngày mai.

---

Khi mọi việc xong xuôi, cả nhà quây quần trên ghế sofa để xem hoạt hình. Gấu ngồi giữa hai ba, tay ôm chặt con gấu bông yêu thích. Đăng đặt một tay lên vai con gái, tay kia vòng ra sau lưng Hùng, kéo cả hai lại gần.

"Công chúa nhỏ có buồn ngủ chưa?" Đăng hỏi nhỏ.

Gấu dụi mắt nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Chưa đâu. Con còn muốn xem thêm!"

Hùng nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: "Muộn rồi đó. Xem hết tập này thôi là đi ngủ nha."

"Vâng ạ."

Bé ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào vai ba Đăng.

Một lúc sau, khi tập phim kết thúc, Gấu đã ngủ ngon lành trên tay Đăng. Anh khẽ thở dài, nhấc bổng con lên và đưa vào phòng ngủ.

Sau khi đặt Gấu xuống giường, Hùng kéo chăn đắp cho bé, rồi cả hai đứng cạnh nhau nhìn con gái ngủ say.

"Em thấy không, con mình lớn nhanh quá." Đăng thì thầm.

"Ừ. Mới ngày nào còn bé xíu nằm trong nôi mà giờ đã biết nói chuyện lưu loát, biết nhõng nhẽo rồi."

Hùng khẽ cười, ánh mắt đầy yêu thương.

Đăng vòng tay qua eo Hùng, kéo anh lại gần hơn. "Em có thấy hạnh phúc không?"

"Ừ." Hùng ngả đầu vào vai Đăng, đáp nhẹ. "Còn anh thì sao?"

"Em và Gấu là tất cả của anh"

Không khí yên tĩnh bao trùm căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng thở đều đều của Gấu.

---

Trở lại phòng khách, Đăng và Hùng ngồi cạnh nhau trên sofa. Đăng bất ngờ quay sang nhìn Hùng chằm chằm.

"Nhìn gì đấy?" Hùng cau mày hỏi.

"Nhìn em."

"Sao tự nhiên lại nhìn em?"

"Vì anh thấy em đẹp."

Hùng cười khẽ, xô nhẹ Đăng ra. "Đừng có mà dẻo miệng. Em nghe quen rồi."

"Nhưng mà nói thật." Đăng kéo Hùng lại gần, trán chạm trán. "Em đẹp thật mà."

"Này, đừng làm ồn. Gấu đang ngủ đấy."

Đăng bật cười nhỏ, nhưng vẫn không chịu buông tay. "Gấu ngủ rồi thì mình nói chuyện riêng được mà."

"Chuyện gì?"

"Chuyện yêu đương."

Hùng phì cười, nhưng rồi để yên cho Đăng ôm mình. Cảm giác bình yên lan tỏa, như thể không còn gì trên đời này có thể làm họ lo lắng.

---

Sáng hôm sau, Gấu thức dậy sớm, chạy thẳng ra phòng khách. Nhìn thấy hai ba vẫn còn ngủ gục trên ghế sofa, bé cười khúc khích.

"Ba Đăng, ba Hùng! Dậy đi nào!"

Hai người lớn giật mình tỉnh dậy, nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Đăng kéo Gấu vào lòng, thơm nhẹ lên má bé. "Công chúa của ba dậy sớm quá."

"Con đói rồi."

Hùng xoa đầu Gấu, đứng dậy đi vào bếp. "Rồi, rồi. Để ba Hùng chuẩn bị bữa sáng cho công chúa nhé."

Gấu giơ tay lên cao, reo lên vui vẻ: "Ba Hùng giỏi nhất!"

Đăng nhìn theo bóng Hùng trong bếp, rồi quay lại xoa má Gấu: "Ba Đăng thì sao?"

"Ba Đăng đẹp trai nhất!"

Cả nhà lại vang lên tiếng cười. Một buổi sáng mới bắt đầu, yên bình và hạnh phúc trong căn nhà nhỏ.

---
Ê t bị lụy cái gia đình nhỏ này ấy huheo💃🏻👨‍👨‍👧
Mấy nay Cá mắc thi quá,thứ 2 Cá thi xong cá sẽ chăm up fic hơn nên mọi cứ gợi ý ideas cho Cá nhe 🙇🏻‍♀️✨

#Cá

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro