9
Ảnh: Pins
-----
VinFast tổ chức sự kiện ra mắt dòng xe mới, thu hút sự chú ý của giới truyền thông và người hâm mộ. Đó là một trong những sự kiện lớn đầu tiên mà tôi và Đăng cùng tham gia. Từ lúc bước chân vào ngành, tôi đã quen với việc xuất hiện trước đám đông, nhưng lần này lại khác. Một phần vì đây là lần đầu tiên tôi và Đăng đứng cùng sân khấu, phần khác là vì sự nổi bật không thể phủ nhận của Đăng luôn khiến tôi có chút e dè.
Khán đài tràn ngập tiếng reo hò khi Đăng xuất hiện, anh khoác trên mình chiếc áo khoác đỏ nổi bật, tự tin bước lên sân khấu. Tôi đứng phía sau, lặng lẽ quan sát. Đăng khác biệt với những người tôi từng gặp trong ngành – cuốn hút, nổi bật, và trên hết là luôn biết cách khiến mọi ánh nhìn dõi theo.
"Chào mọi người, hôm nay Đăng rất vui khi được tham gia sự kiện đặc biệt này," anh nói, giọng ấm áp xen lẫn nét tự tin thường thấy.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, và tôi bước ra ngay sau đó. Dù không nói ra, tôi biết ánh mắt của nhiều người đang đổ dồn vào tôi, như thể đang cố so sánh xem liệu tôi có đủ "xứng đáng" đứng cạnh Đăng hay không.
---
Phần giao lưu diễn ra khá suôn sẻ, và tôi nghĩ mình đã làm tốt phần giới thiệu của mình. Tuy nhiên, mọi sự tập trung gần như đều hướng về Đăng. Đến cuối chương trình, một fan nữ bước lên sân khấu, trao tặng anh một bó hoa đỏ rực. Đăng mỉm cười lịch thiệp nhận lấy, không quên cúi đầu cảm ơn.
Tôi đứng bên cạnh, nghĩ rằng mọi thứ sẽ dừng lại ở đó, nhưng không. Đăng bất ngờ quay sang tôi, ánh mắt anh lóe lên một chút tinh nghịch.
"Hùng này, cầm giúp anh bó hoa này nhé," anh khẽ nói, giọng chỉ đủ để tôi nghe.
Tôi hơi bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì anh đã bước đến gần, đưa bó hoa cho tôi. Trong khoảnh khắc đó, anh nghiêng người, thì thầm sát tai tôi:
"Hoa xinh, cầm hoa xinh đi nào."
Giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến tôi thoáng khựng lại. Sự gần gũi bất ngờ này như một cú đập mạnh vào trái tim tôi, làm tôi không khỏi cảm thấy lúng túng. Nhưng thay vì từ chối, tôi chỉ biết cầm lấy bó hoa, cúi đầu nhẹ, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
---
Khoảnh khắc ấy nhanh chóng bị cuốn trôi bởi phần kết của sự kiện, nhưng tôi không thể quên được ánh mắt và lời nói của Đăng. Trên mạng xã hội, những bức ảnh chụp tôi cầm bó hoa bên cạnh anh ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán.
"Trông hai người hợp ghê!"
"Cặp đôi hoàn hảo!"
"Đây là hint à?!"
Những bình luận tràn ngập khắp các bài đăng, và hashtag về chúng tôi bắt đầu lan rộng. Từ một sự kiện đơn thuần, chúng tôi bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý với cái tên "couple VinFast."
---
Sau sự kiện, khi chúng tôi bước ra khỏi hội trường, không khí bên ngoài mát lạnh và yên tĩnh hơn hẳn. Tôi định lên xe ra về thì Đăng bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại.
"Đi dạo một chút không?" anh hỏi, giọng nói mang theo chút gì đó nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Tôi nhìn anh, định từ chối nhưng không hiểu sao lại gật đầu. Hai chúng tôi bước đi trên con đường vắng, ánh đèn đường chiếu rọi những bước chân chậm rãi.
"Em thấy sự kiện hôm nay thế nào?" anh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Tốt," tôi trả lời ngắn gọn, nhưng rồi lại thêm vào, "Dù có hơi bất ngờ với bó hoa."
Đăng cười khẽ, một nụ cười đủ để làm tan chảy mọi ngại ngùng. "Anh nghĩ em cầm bó hoa đó rất hợp. Với cả… anh muốn tạo chút kỷ niệm cho chúng ta."
Tôi khựng lại, nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. "Kỷ niệm?"
"Ừ, ai biết được, có khi sau này chúng ta sẽ còn nhiều kỷ niệm thế này nữa," anh nói, ánh mắt anh chứa đựng điều gì đó sâu sắc hơn cả những lời nói đơn thuần.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi. Không phải sân khấu, không phải ánh đèn flash, chỉ là hai con người đang dần hiểu nhau hơn.
Và có lẽ, từ giây phút ấy, tôi biết rằng câu chuyện giữa tôi và anh sẽ không chỉ dừng lại ở một sự kiện.
---
#Cá
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro