Chương 10 : Sắc đỏ
Hoàng Hùng cầm bó hoa hồng đỏ trong tay, bước ra khỏi tiệm hoa trong ánh nắng ban mai dịu nhẹ. Tiết trời hôm nay có chút se lạnh, nhưng không khí trong lành hơn do cơn mưa đêm qua để lại.
Đường phố dần nhộn nhịp, những quán ăn sáng mở cửa, hương bánh mì và cà phê thoang thoảng trong không khí. Anh không vội vã, từng bước chân vẫn đều đặn như mọi ngày, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó khác lạ.
Bó hoa trong tay tựa như có sức nặng hơn bình thường.
Khi đến phòng tập, Hoàng Hùng vừa mở cửa đã thấy Thái Sơn đứng dựa vào tường, tay cầm tờ giáo án, ánh mắt lập tức rơi xuống bó hoa trên tay anh.
"Chà... Sáng sớm đã mang hoa đến phòng tập, có phải lãng mạn quá không?" Thái Sơn nhướn mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng Hùng chẳng tỏ ra ngạc nhiên trước phản ứng này, anh chỉ liếc nhìn Thái Sơn một cái rồi đi vào trong, đặt bó hoa lên kệ gần cửa sổ.
Thái Sơn khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước đến. "Ai tặng đấy? Hay là... cậu tự mua?"
Hoàng Hùng vẫn điềm nhiên như thường lệ, đáp gọn: "Hoa của tiệm gần đây."
"Tiệm hoa gần đây? Chẳng lẽ là cái tiệm của anh chàng đẹp trai lần trước?" Thái Sơn lập tức bật dậy, ánh mắt sáng lên đầy thích thú. "Ồ— Hóa ra là mua từ chỗ cậu ta."
Hoàng Hùng không đáp, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau tay, như thể không có gì đặc biệt. Nhưng với Thái Sơn, im lặng đôi khi lại là câu trả lời rõ ràng nhất.
Cậu ta chống cằm, nhìn bó hoa đỏ rực bên cửa sổ rồi nhìn sang Hoàng Hùng, giọng điệu trêu chọc: "Cậu đừng nói với tôi là sáng nào cũng ghé mua hoa... của anh ta đấy nhé?"
Hoàng Hùng bình thản đáp: "Mới hai lần."
Thái Sơn bật cười. "Hai lần trong vòng vài ngày? Ờm... Thú vị đấy."
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cất đồ đạc. Nhưng Thái Sơn thì không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Cậu ta chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cạnh anh, giọng điệu đầy tò mò.
"Cậu thấy anh ta thế nào?"
Hoàng Hùng thoáng dừng tay, ánh mắt anh lướt nhẹ qua cửa sổ, nơi những tia nắng đầu ngày đang len qua kẽ lá, chiếu lên bó hoa đỏ thắm.
Một giây sau, anh chỉ đáp lại bằng một câu đơn giản:
"Là một người thú vị."
Thái Sơn nghe vậy thì bật cười, khoanh tay nhìn anh đầy ẩn ý. "Tôi chưa từng thấy cậu dùng từ đó để miêu tả ai đâu."
Hoàng Hùng không đáp, chỉ khẽ liếc Thái Sơn một cái, như thể nói rằng cậu ta đang suy diễn quá mức.
Nhưng Thái Sơn đâu dễ bị đánh lạc hướng. Cậu ta tựa lưng vào tường, nhìn bó hoa thêm một chút, rồi nhướng mày hỏi tiếp:
"Cậu có biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho gì không?"
Hoàng Hùng nhìn cậu ta, ánh mắt bình tĩnh. "Tôi biết."
"Vậy mà vẫn mua?" Thái Sơn cười híp mắt, tặc lưỡi một cái. "Cậu đúng là khiến người ta tò mò đấy."
Hoàng Hùng không phủ nhận, cũng chẳng giải thích. Anh chỉ khẽ liếc nhìn bó hoa một lần nữa, trong lòng bất giác nhớ lại đôi mắt lấp lánh ý cười của Hải Đăng lúc cậu trao nó cho anh.
Thái Sơn không bỏ qua chi tiết đó, cậu ta chống cằm, nhếch môi cười:
"Hùng à, đừng nói với tôi là cậu đang thật sự có chút hứng thú nhé?"
Hoàng Hùng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt khẽ động. Anh đặt khăn xuống, đứng dậy, cố tình lảng tránh chủ đề.
"Tập đi, nói nhiều quá rồi đấy."
Thái Sơn bật cười, lắc đầu, nhưng cũng không truy hỏi thêm. Cậu ta chống tay xuống sàn, uể oải vươn vai rồi đứng dậy theo. "Rồi rồi, không trêu nữa. Nhưng mà này—" Thái Sơn bất ngờ nghiêng đầu, nháy mắt. "Nếu anh có hẹn với ai đó, nhớ báo trước để tôi còn chuẩn bị quà nhé."
Hoàng Hùng liếc Thái Sơn một cái, không đáp, chỉ xoay người bước về phía dàn âm thanh. Nhưng Thái Sơn lại càng khoái chí, huýt sáo một tiếng rồi nhấc chân bước ra giữa sàn tập.
...
Buổi tập kết thúc vào cuối chiều, Hoàng Hùng vừa tắt nhạc, Thái Sơn đã nằm dài ra sàn, than thở:
"Hùng à, hình như dạo này cậu nghiêm khắc với tôi hơn đúng không?"
Hoàng Hùng đưa tay vuốt nhẹ gáy, thản nhiên nói: "Cậu lười biếng thì phải siết lại thôi."
Thái Sơn lăn một vòng ra xa, ôm lấy chai nước, mặt mày khổ sở. "Tôi nghi là tôi sẽ bị ám ảnh với các động tác hôm nay mất."
Hoàng Hùng lắc đầu, không tiếp lời. Anh đi về phía nơi để đồ, cầm lấy khăn lau mồ hôi, ánh mắt vô thức dừng lại trên bó hoa vẫn còn đặt trên kệ.
Những cánh hoa hồng đỏ thẫm dưới ánh chiều tà dường như trở nên mềm mại hơn, tựa như mang theo một nét gì đó vừa mãnh liệt, vừa ấm áp.
Thái Sơn cũng nhìn thấy, bèn chống cằm, nhướng mày hỏi: "Cậu không mang bó hoa về à?"
Hoàng Hùng thoáng chần chừ, rồi nhẹ giọng đáp: "Cậu muốn không?"
Thái Sơn bật cười. "Đừng đùa, nếu là của người khác tặng cậu, tôi không dám nhận đâu."
Hoàng Hùng không trả lời, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ.
Thái Sơn thấy vậy thì híp mắt nhìn anh, rồi chậm rãi nói: "Vậy mai cậu lại đi mua nữa à?"
Anh dừng lại một chút, sau đó chỉ đơn giản đáp:
"Có thể."
Thái Sơn bật cười. Cậu ta xoay người nằm xuống sàn, giọng nói mang theo chút hào hứng:
"Thú vị thật đấy."
...
Buổi tối, Hoàng Hùng trở về nhà, đặt bó hoa tạm thời lên bệ cửa sổ, tay tháo từng chiếc giày.
Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống, chiếu lên những cánh hoa một sắc đỏ dịu dàng.
Anh đứng lặng một lúc, ánh mắt dừng lại trên những cánh hoa khẽ rung động theo làn gió nhẹ từ ngoài hắt vào. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Hải Đăng cười rạng rỡ khi đứng giữa tiệm hoa, ánh mắt tràn đầy tinh nghịch và tươi sáng.
Không hiểu sao, Hoàng Hùng lại bắt đầu nhớ đến cảm giác khi Hải Đăng đưa chiếc ô về phía anh hôm trước.
Những điều vụn vặt, nhưng lại vô tình lưu lại rất rõ trong trí nhớ.
Hoàng Hùng khẽ nghiêng đầu, thở ra một hơi nhẹ, như muốn xua đi suy nghĩ vừa thoáng qua.
Anh đưa tay cởi khuy áo khoác, mang bó hoa đặt ngay ngắn xuống mặt bàn. Những cánh hoa đỏ thắm nổi bật trên nền gỗ trầm, tựa như một điểm nhấn ấm áp giữa căn phòng tĩnh lặng.
Hoàng Hùng lặng lẽ nhìn nó, ánh mắt thoáng qua một chút gì đó mà ngay cả anh cũng không rõ.
Rồi, như một phản xạ vô thức, anh vươn tay chạm nhẹ vào cánh hoa.
Mềm mại.
Giống như cảm giác khi chạm vào lớp giấy gói, vào những ngón tay của ai đó khi vô tình lướt qua.
Anh thu tay lại, bất giác bật cười thật khẽ.
Thật kỳ lạ.
Hải Đăng không để lại bất cứ thứ gì ngoài bó hoa này, vậy mà lại khiến anh suy nghĩ nhiều đến thế.
Hoàng Hùng hạ mi mắt, nhẹ nhàng nâng lấy bó hoa, đặt nó vào một chiếc bình thủy tinh cạnh cửa sổ.
Bên ngoài, thành phố vẫn tấp nập người qua lại. Những bảng hiệu rực sáng, dòng xe nối đuôi nhau không dứt.
Còn trong căn phòng nhỏ, một người đứng lặng trước ô cửa, nhìn những cánh hoa đỏ thắm phản chiếu dưới ánh đèn đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro