CHƯƠNG IX: GIAI ĐIỆU TRONG MƯA

Trời vẫn trong xanh, ánh nắng nhạt dần khi chiều tà buông xuống, để lại những tia sáng yếu ớt chiếu qua tán cây trong khu vườn, Đăng và Hùng trở về nhà sau khi dạo bước quanh khu phố. Đăng cẩn thận dìu Hùng bước qua ngưỡng cửa, đôi chân Hùng bước chậm rãi trên con đường quen thuộc. Tuy không thể nhìn thấy, nhưng sự quen thuộc của ngôi nhà vẫn mang lại cho anh chút yên bình.

Khi vừa bước vào nhà, cả hai nhìn thấy bà Hà – mẹ của Hùng – đang ngồi ở phòng khách, vừa trở về sau một chuyến lưu diễn dài. Bà mặc chiếc áo khoác dày màu ghi, trên tay cầm tách trà nóng, hơi nước còn bốc lên nhẹ nhàng. Khuôn mặt bà có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rạng ngời với nụ cười ấm áp khi nhìn thấy con trai và Đăng bước vào.

"Chào con trai, mẹ về rồi," bà Hà cất tiếng, giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. "Lần này mẹ không có buổi diễn nào trong một tuần tới, mẹ muốn dành nhiều thời gian cho con hơn."

Hùng đứng lặng yên, đôi mắt vô hồn hướng về phía tiếng nói quen thuộc. Dù không thể hiện ra, nhưng Đăng có thể cảm nhận được Hùng đã thoáng vui mừng khi nghe thấy lời mẹ. "Cảm ơn mẹ," Hùng đáp khẽ, giọng nói trầm lắng, có chút xa cách nhưng không giấu nổi sự xúc động.

"Thật tốt quá, cô Hà," Đăng khẽ mỉm cười, chào bà Hà với sự tôn trọng trong giọng nói. "Chắc anh Hùng sẽ vui lắm khi có cô ở bên."

Bà Hà nhìn Đăng, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. "Cảm ơn cháu, Hải Đăng. Dạo này Hùng thế nào rồi? Hôm nay hai đứa vừa đi dạo về à?"

"Vâng ạ, tụi con vừa đi dạo một vòng quanh khu phố. Hôm nay thời tiết đẹp nên anh Hùng cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí một chút," Đăng nói, ánh mắt nhìn về phía Hùng với sự quan tâm.

Nghe vậy, bà Hà không giấu được niềm vui trong ánh mắt. Bà đứng dậy, bước đến gần Hùng, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai anh. "Mẹ mừng vì con đã chịu ra ngoài nhiều hơn," bà Hà nói, giọng bà thoáng chút nghẹn ngào, nhưng bà nhanh chóng kìm nén lại cảm xúc. "Hôm nay mẹ muốn nấu cho con một bữa cơm, đã lâu rồi mẹ chưa nấu ăn cho con."

Hùng khẽ gật đầu, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhưng đầy sự cảm kích. "Mẹ không cần bận tâm quá đâu, con vẫn ổn mà."

"Dù vậy, mẹ vẫn muốn nấu cho con," bà Hà mỉm cười dịu dàng, rồi quay sang Đăng. "Hải Đăng, con giúp Hùng lên lầu tắm rửa trước nhé, rồi sau đó vào bếp giúp cô một chút để kịp giờ cơm được không?"

"Vâng ạ, để cháu giúp anh Hùng lên lầu," Đăng đáp ngay lập tức.

Sau khi Đăng dìu Hùng lên lầu, cậu quay lại bếp, nơi bà Hà đã chuẩn bị sẵn những nguyên liệu cho bữa tối. Ánh sáng ấm áp từ bếp chiếu lên khuôn mặt bà, khiến nụ cười của bà thêm phần dịu dàng. Trong lúc Đăng bắt tay vào phụ bà chuẩn bị bữa ăn, bà Hà bắt đầu trò chuyện, giọng nói đầy sự tò mò pha lẫn niềm vui.

"Buổi đi dạo hôm nay thế nào rồi, Đăng? Hùng đã bắt đầu chịu mở lòng ra nhiều hơn phải không?"

Đăng mỉm cười, cẩn thận thái rau khi trả lời: "Vâng, anh Hùng đã dần mở lòng hơn. Buổi đi dạo hôm nay khá tốt, anh ấy trầm ngâm, nhưng cháu cảm nhận được sự thay đổi tích cực. Hùng không còn khó chịu với việc ra ngoài như trước nữa."

Bà Hà dừng tay một chút, nhìn Đăng với ánh mắt dịu dàng: "Cô thật sự cảm ơn con, Đăng. Từ khi con đến đây, Hùng đã thay đổi rất nhiều. Con đã làm được điều mà trước đây cô không thể làm cho nó."

Đăng thoáng bối rối trước lời cảm ơn chân thành của bà Hà. Cậu cúi đầu khẽ đáp: "Cháu chỉ làm những gì trong khả năng của mình thôi ạ. Nhưng cháu mừng vì anh Hùng đang dần tốt lên."

Bà Hà gật đầu, rồi tiếp tục công việc nấu ăn. Cả hai người làm việc trong không khí ấm áp, xen lẫn những câu chuyện nhỏ nhẹ, khiến không gian căn bếp trở nên gần gũi và đầy tình cảm gia đình.

Bữa cơm cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, bàn ăn được bày biện gọn gàng với những món ăn mà bà Hà đã cất công nấu nướng. Hương thơm từ các món ăn lan tỏa khắp phòng, tạo nên không gian ấm áp và gần gũi.

Bà Hà mỉm cười hài lòng khi nhìn thành quả của mình, rồi quay sang Đăng: "Đăng, ở lại ăn cơm với mẹ con cô luôn nhé. Lâu rồi nhà không đông đủ thế này."

Đăng có chút ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. "Dạ, cháu cảm ơn cô. Hôm nay được ăn cơm do cô Hà nấu thì thật tuyệt vời ạ."

Hoàng Hùng, sau khi tắm rửa xong, ngồi vào bàn với dáng vẻ trầm lặng như mọi khi. Tuy nhiên, đôi mắt anh hướng về phía mẹ mình với sự thầm lặng đầy tình cảm. Dù không nói nhiều, nhưng có vẻ như Hùng rất trân trọng sự hiện diện của mẹ sau những ngày dài bà phải đi diễn.

Bữa cơm bắt đầu, không khí nhẹ nhàng và thoải mái. Đăng không ngần ngại gắp thức ăn cho Hùng, những động tác của cậu đầy sự chăm chút cẩn thận. Hùng thoáng dừng lại, nhận lấy món ăn từ tay Đăng, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ nhưng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Bà Hà ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát hai người. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi bà khi thấy Hùng và Đăng có những cử chỉ quan tâm tự nhiên như vậy. Đôi mắt bà thoáng ánh lên sự ấm áp và nhẹ nhõm. Đối với bà, khoảnh khắc này không chỉ là bữa cơm bình thường mà còn là bằng chứng rõ ràng cho sự thay đổi tích cực của Hùng kể từ khi Đăng xuất hiện.

Hùng bất ngờ phá vỡ sự im lặng, giọng anh khẽ cất lên: "Mẹ nói tuần tới sẽ không có buổi diễn nào sao?"

Bà Hà đặt đũa xuống, mỉm cười đáp lại: "Ừ, đúng rồi. Mẹ đã từ chối những lời mời vì muốn ở nhà với con nhiều hơn."

Hùng thoáng ngập ngừng, đôi mắt vô hồn vẫn hướng về phía mẹ mình. Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mẹ có thể ở bên anh lâu đến vậy.

Bà Hà nhìn Hùng với sự dịu dàng, đôi mắt đầy yêu thương. "Mẹ biết, con không nói ra nhưng mẹ hiểu. Con là người ít nói từ bé, nhưng mẹ cảm nhận được."

Đăng lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói gì thêm, chỉ quan sát. Trong khoảnh khắc này, cậu có thể thấy rõ sự gắn kết giữa mẹ con Hùng, và cũng cảm nhận được sự thay đổi trong lòng Hùng – không còn là sự lạnh lùng xa cách như trước.

Bà Hà tiếp tục cười nhẹ khi nhìn thấy Đăng với Hùng trao đổi ánh nhìn và cử chỉ nhẹ nhàng. Một lúc sau, bà nhẹ nhàng lên tiếng: "Con đã giúp Hùng rất nhiều, Đăng. Cô thật sự không biết phải cảm ơn con bao nhiêu cho đủ."

Đăng cúi đầu, có chút bối rối trước lời cảm ơn của bà Hà. "Cô đừng nói vậy, cháu chỉ làm những gì mình có thể thôi ạ."

"Không đâu," bà Hà nói, giọng bà dịu dàng nhưng rất kiên định. "Con đã giúp Hùng thay đổi rất nhiều. Nhìn hai đứa ngồi đây như thế này, cô thấy lòng mình yên tâm hơn hẳn."

Bữa cơm tiếp tục trong không khí đầm ấm, yên bình. Đăng vẫn cẩn thận gắp thêm đồ ăn cho Hùng, không ngần ngại hỏi anh có cần thêm gì không. Hùng tuy ít nói, nhưng những cử chỉ giữa hai người dần trở nên tự nhiên hơn, không còn sự ngượng ngùng hay khoảng cách như những ngày đầu gặp gỡ.

Bà Hà nhìn con trai mình và Đăng, lòng bà nhẹ nhõm, đôi môi không ngừng nở nụ cười nhẹ nhàng. Sự thân thiết giữa họ khiến bà cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Hải Đăng đứng dậy phụ bà Hà dọn dẹp bát đũa và thu xếp lại bàn ăn. Cậu không nói nhiều, nhưng những cử chỉ chăm chút và chu đáo vẫn thể hiện sự kính trọng và quan tâm. Bà Hà khẽ mỉm cười, cảm kích trước sự nhiệt tình của Đăng.

"Cháu cứ để đó, để cô lo cho. Hôm nay cháu vất vả rồi," bà Hà nhẹ nhàng nói.

"Dạ không sao ạ, cháu làm được," Đăng đáp lại với nụ cười nhẹ, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Khi dọn dẹp xong, Đăng quay lại chuẩn bị chào bà Hà và Hùng để ra về. Tuy nhiên, khi cậu vừa định bước ra khỏi cửa, cơn mưa lớn ập đến, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống mái hiên, tạo thành những tiếng lộp độp rõ rệt.

Bà Hà nhìn ra ngoài trời, gương mặt thoáng chút lo lắng. "Trời mưa to thế này, Đăng. Con về ngay bây giờ dễ bị cảm lắm. Hay con ở lại ngủ một đêm đi, sáng mai khi trời tạnh hẳn rồi về cũng được."

Đăng thoáng do dự, chân cậu khựng lại ngay ngưỡng cửa. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ bỏ bà ngoại ở nhà một mình cả đêm. "Cháu chưa bao giờ để bà ở nhà một mình, cô ạ," Đăng khẽ đáp, trong lòng dâng lên sự phân vân.

Bà Hà nhận thấy sự bối rối của Đăng, bà nhẹ nhàng thuyết phục: "Không sao đâu con, chắc bà con vẫn ổn mà. Trời mưa thế này, con đi dễ bệnh lắm."

Lúc này, Hùng cũng lên tiếng từ phía sau: "Ở lại đi, Đăng. Ngoài trời thế kia, đi lại bất tiện lắm."

Nghe thấy giọng Hùng đầy chân thành, Đăng cảm nhận được sự quan tâm từ hai người. Cậu khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho bà ngoại để báo tin. Nhưng sau hai lần gọi không có ai nghe máy, nỗi lo lắng của Đăng càng dâng lên rõ rệt.

Bà Hà thấy vẻ lo lắng của Đăng, liền bước tới bên cạnh cậu, giọng nhẹ nhàng: "Sao thế, bà ngoại con không nghe máy à?"

"Vâng ạ," Đăng trả lời, giọng cậu pha chút lo âu. "Thường bà hay nghe điện thoại ngay, nhưng giờ gọi hai lần rồi mà không thấy bà nghe."

Ngay khi Đăng chuẩn bị gọi lần thứ ba, điện thoại bỗng rung lên. Đăng thở phào khi thấy bà ngoại gọi lại.

"Bà đấy à? Con lo quá, gọi hai lần mà không thấy bà nghe," Đăng nói ngay sau khi bắt máy.

"Bà đang đứng trước nhà nói chuyện với mấy người hàng xóm, không nghe điện thoại được," giọng bà ngoại vang lên đầy ấm áp và bình tĩnh. "Trời mưa to thế, con đừng về. Ở lại nhà Hùng đi, bà sẽ tự lo được mà."

Đăng thoáng ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đồng ý, sau khi dặn dò bà ngoại uống thuốc và giữ ấm. Cậu kết thúc cuộc gọi và quay sang bà Hà: "Dạ, bà cháu không sao. Có lẽ con sẽ ở lại đây đêm nay, làm phiền cô và anh Hùng rồi ạ."

Bà Hà mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên sự an tâm. "Tốt quá, không cần phải lo lắng nữa rồi. À, vì cô chưa kịp chuẩn bị phòng cho con, nếu con không phiền thì ngủ chung với Hùng được không?"

Đăng thoáng chút bối rối trước lời đề nghị bất ngờ, nhưng rồi cậu gật đầu đồng ý. "Dạ, không sao đâu cô, con không ngại."

Nghe vậy, bà Hà gật đầu nhẹ nhàng. "Vậy cô lên lầu tắm trước đây, hai đứa cứ thoải mái đi."

Bà Hà rời đi, để lại Đăng và Hùng đứng lặng lẽ dưới hiên nhà, ánh mắt cả hai nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài trời. Mưa vẫn rơi đều, tạo thành những âm thanh tí tách vang vọng khắp không gian yên tĩnh.

Sau khi đưa Hùng lên lầu tắm, Đăng cũng tranh thủ đi tắm rửa. Khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Trong lòng, Đăng thầm nghĩ may mắn là mấy hôm nay trời mưa liên tục, nên lúc nào cậu cũng mang theo một bộ đồ dự phòng trong balo. Nếu không, tối nay không biết mặc gì mà ngủ.

Vừa dọn dẹp lại đồ đạc, Đăng chợt nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang lên từ cầu thang. Cậu quay đầu lại và thấy Hùng đang bước xuống, dáng người cao lớn nhưng đôi mắt trống rỗng vẫn hướng về phía trước một cách vô hồn.

"Anh định xuống à?" Đăng hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Ừ, anh muốn ra hiên ngồi một chút, nghe tiếng mưa... Như lần trước," Hùng trả lời, giọng anh trầm nhưng có phần thoải mái hơn trước.

Nhớ lại sự cố lần trước khi Hùng ngồi ngoài mưa một mình, Đăng nhanh chóng gật đầu: "Vậy để em ngồi cùng anh."

Cả hai cùng bước ra hiên. Đăng dìu Hùng ngồi xuống chiếc ghế dài đặt sát hiên nhà, nơi ánh đèn đường bên ngoài hắt vào khu vườn. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống làm những hạt mưa lấp lánh như những hạt ngọc, từng giọt nước rơi xuống mặt đất và những nụ hoa trong vườn, tạo nên âm thanh tí tách đều đặn.

Trời mưa không ngớt, tiếng mưa rơi xuống mái hiên vang lên đều đều, hòa lẫn với tiếng gió khẽ thổi qua những tán lá. Không khí thoảng mùi hương của đất ẩm, mùi của cơn mưa thấm đẫm vào mọi thứ xung quanh, mang lại cảm giác dễ chịu lạ kỳ.

Đăng khẽ hít vào, cảm nhận hương vị trong lành của trời mưa, rồi đưa mắt nhìn về phía Hùng. Dù anh không thể nhìn thấy, nhưng gương mặt anh lại phản ánh sự bình yên, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

"Cảm giác thế nào rồi anh?" Đăng hỏi.

Hùng im lặng một chút, rồi đáp lại: "Cũng tốt. Mưa luôn mang lại cảm giác bình yên. Dù không còn nhìn thấy nữa, nhưng ít ra anh vẫn có thể cảm nhận được âm thanh của nó." Hùng khẽ nhíu mày, như thể đang cảm nhận thêm điều gì đó. "Còn em thì sao, em có thích mưa không?"

Đăng mỉm cười, mắt dõi theo những giọt mưa tí tách rơi xuống lá cây trong vườn. "Em thích mưa lắm. Mưa làm mọi thứ dịu lại, em thấy yên tĩnh hơn khi nghe tiếng mưa."

Hùng gật đầu nhẹ. "Anh nghĩ vậy cũng đúng... Mưa có thể xóa đi nhiều thứ trong lòng người ta."

Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa rơi và gió thổi qua. Sau một lúc trầm ngâm, Hùng lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang theo chút suy tư. "Đăng, em có bao giờ nghĩ về tương lai không?"

Đăng thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này, nhưng rồi cậu nhanh chóng trả lời: "Dạ, thật ra em cũng chưa nghĩ quá xa đâu. Giờ em chỉ muốn lo cho bà ngoại, hoàn thành xong việc học, rồi tìm một công việc ổn định."

Hùng khẽ gật đầu, giọng anh vẫn trầm nhưng dường như có chút chia sẻ. "Anh hiểu. Trước đây, anh cũng từng nghĩ nhiều về tương lai, về những dự định và mục tiêu... Nhưng tất cả đã thay đổi sau tai nạn."

Đăng lặng im, để Hùng tiếp tục.

"Nhưng từ khi em đến đây, anh đã bắt đầu suy nghĩ lại. Có lẽ anh cần phải học cách bước tiếp, dù không biết điều gì chờ đợi phía trước."

Đăng nghe thấy sự chân thành trong lời nói của Hùng, cảm thấy lòng mình cũng có chút ấm áp. "Em nghĩ, ai cũng cần thời gian để bước tiếp. Quan trọng là anh không phải đi một mình. Em luôn ở đây, bên anh."

Hùng khẽ cười nhẹ, không nói gì thêm. Cả hai tiếp tục ngồi bên nhau trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đặn trên những tán lá và ánh đèn đường nhạt màu chiếu vào khu vườn ẩm ướt.

Không gian tĩnh lặng bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi đều đặn. Đăng ngồi một lúc, rồi quay sang nhìn Hùng, chợt nảy ra ý nghĩ trêu chọc anh để phá tan bầu không khí trầm lắng. Cậu cười khẽ, giọng cất lên đầy hóm hỉnh:

"Anh Hùng, em nhớ ngày xưa, mỗi lần mưa là em với đám bạn lại rủ nhau ra tắm mưa. Hồi đó, có đứa nào mà chẳng thích tắm mưa đâu. Chạy ào ra sân, thằng nào cũng... cởi trần cởi truồng mà chẳng biết ngại."

Hùng nghe vậy thì bật cười, đôi vai anh khẽ rung lên, nụ cười đầu tiên xuất hiện từ khi cả hai ngồi xuống. "Nghe vui nhỉ, anh cũng từng có tuổi thơ như thế. Hồi còn nhỏ anh cũng hay ra sân chạy nhảy mỗi khi trời mưa."

Đăng cười lớn hơn, tay khẽ đập lên vai Hùng, cậu tiếp tục trêu chọc: "Chắc hồi đó anh cũng là đứa nghịch ngợm nhất đám chứ gì. Nhìn vậy thôi chứ chắc chẳng hiền lành đâu!"

Hùng lắc đầu, vẫn cười nhẹ. "Đúng là nghịch thật, nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác rồi."

Đăng thấy không khí thoải mái hơn, tiếp tục kể thêm: "Có lần mưa to quá, cả đám bị mẹ em lôi vào nhà vì sợ cảm lạnh. Mẹ còn lấy roi ra dọa, nhưng lúc đó cứ chạy nhảy vô tư thôi, chẳng sợ gì cả. Nghĩ lại đúng là ngốc, nhưng vui lắm!"

Hùng bật cười thêm lần nữa, tiếng cười của anh giờ đây vang lên rõ ràng hơn, không còn sự gượng gạo như trước. Đăng thấy thế thì càng vui, trong lòng cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy nụ cười thật sự trên gương mặt Hùng.

Đúng lúc đó, từ trên lầu, bà Hà vừa tắm xong, bước xuống cầu thang và dừng lại nơi cửa sổ. Ánh mắt bà vô tình bắt gặp cảnh Hùng và Đăng đang ngồi dưới hiên, nói chuyện vui vẻ với nhau. Bà đứng yên lặng một lúc, ánh mắt dịu dàng nhìn con trai mình. Nụ cười tự nhiên trên môi Hùng khiến lòng bà trở nên nhẹ nhõm, như thể cuối cùng Hùng đã lấy lại được nụ cười mà bà từng lo sợ sẽ mất mãi mãi.

Bà Hà mỉm cười vui vẻ, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Đăng đã thực sự mang đến cho Hùng những niềm vui nhỏ bé, giúp anh dần trở về là con người vui vẻ như trước đây.

Trời đã gần khuya, mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Tiếng mưa rả rích đều đặn vang lên, nhưng không khí ngoài trời bắt đầu trở nên lạnh hơn. Ngồi một lúc, Đăng chợt nhận ra Hùng khẽ run nhẹ, đôi vai anh co lại như phản ứng trước cái lạnh đột ngột.

Hùng bất ngờ hắt xì một cái, giọng anh hơi nghẹn lại sau cơn hắt hơi. Đăng quay sang nhìn anh, đôi mày khẽ nhíu lại lo lắng. "Anh vừa mới hết cảm, trời lạnh thế này coi chừng lại bị nữa đấy."

Hùng khẽ mỉm cười, nhưng rõ ràng có chút mệt mỏi vì cảm giác lạnh. Đăng vội đứng dậy, rồi dìu Hùng lên. "Thôi, lên ngủ đi anh, khuya rồi. Trời lạnh thế này ngồi lâu không ổn đâu."

Hùng gật đầu đồng ý, không nói gì thêm. Đăng dìu anh lên lầu, cả hai bước chậm rãi trong ánh đèn dịu nhẹ hắt lên từ hành lang. Khi vào đến phòng, Đăng để Hùng ngồi xuống giường, rồi nhanh chóng kéo chăn lên để Hùng đỡ lạnh.

Ban đầu, Đăng định trải tấm chăn dưới sàn để nằm, nhưng Hùng khẽ lên tiếng, giọng anh có chút cương quyết: "Đừng nằm dưới đất. Em sẽ bị lạnh mất."

Đăng nhìn Hùng, thoáng chút bối rối. "Nhưng..."

"Không nhưng gì cả," Hùng ngắt lời, giọng anh chắc nịch. "Cả hai cùng nằm trên giường đi, em không cần phải ngại đâu."

Đăng cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng cũng không muốn tranh cãi. Cậu biết Hùng nói đúng, nếu nằm dưới đất thì sáng mai có khi cậu sẽ bị cảm lạnh. Cuối cùng, Đăng khẽ gật đầu, rồi leo lên giường, nằm cạnh Hùng.

Không gian trong phòng trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng mưa ngoài trời vẫn rả rích. Cả hai nằm chung một giường, khoảng cách vừa đủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau. Đăng khẽ xoay người, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để ngủ, nhưng trong lòng lại có chút bối rối.

Hùng cũng không nói thêm gì, nhưng không khí giữa hai người giờ đây đã có chút khác biệt. Có một sự im lặng lạ kỳ, pha chút ngại ngùng. Đăng khẽ nhắm mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy điều gì đó đang thay đổi. Cả hai đã trở nên gần gũi hơn, không chỉ về mặt khoảng cách mà còn là cảm xúc.

Nằm bên cạnh Hùng, Đăng cảm nhận được hơi ấm từ người anh, dù ngoài trời mưa lạnh giá. Cậu có cảm giác rằng, một điều gì đó đặc biệt đang nảy nở giữa họ, nhưng cả hai vẫn chưa nhận ra hoàn toàn.

Hùng nằm lặng yên, không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh cũng có những cảm xúc tương tự. Trước đây, anh đã quen với sự cô độc, nhưng giờ đây, có Đăng bên cạnh, mọi thứ dường như bớt nặng nề hơn. Anh khẽ nhắm mắt, để những suy nghĩ lặng lẽ trôi qua trong tâm trí.

Đăng nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Có lẽ vì lạ chỗ, cậu cố nhắm mắt nhưng những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu. Đưa mắt nhìn qua, cậu thấy Hùng đã thở đều, có vẻ như anh đã ngủ say. Sợ nếu cứ lăn qua lăn lại sẽ đánh thức anh, Đăng quyết định dậy xuống lầu uống ly nước cho dễ chịu.

Cậu nhẹ nhàng rời khỏi giường, xuống từng bậc cầu thang. Khi đến nơi, Đăng thấy bà Hà đang ngồi trên sofa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt bà. Bà đang ngắm nhìn một cái khung bằng gỗ trong tay, vẻ mặt trầm tư.

"Chào cô Hà, sao cô còn thức khuya thế?" Đăng hỏi, chân thành quan tâm.

Bà Hà ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Cô đang ngắm nhìn bức tranh mà Hùng đã vẽ ngày xưa. Đó là bức tranh đầu tiên mà nó vẽ cô khi đang chơi đàn."

Đăng tiến lại gần, tò mò nhìn vào khung gỗ. "Có phải là bức tranh mà cô từng nhắc với cháu không ạ?"

"Đúng vậy," bà Hà nói, giọng bà tràn ngập cảm xúc. "Bức tranh này gắn liền với những kỷ niệm đẹp của Hùng lắm. Dù Hùng không thể nhìn thấy nữa, nhưng cô vẫn hy vọng một ngày nào đó nó có thể tìm lại được niềm vui trong nghệ thuật."

Sau khi nói chuyện về bức tranh, bà Hà đứng dậy, bước chậm rãi về phía cây đàn piano. Ánh sáng vàng dịu từ đèn phòng phản chiếu lên khuôn mặt bà, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng đầy sức hút. Bà khẽ ngồi xuống, đưa đôi tay mảnh mai lướt nhẹ trên những phím đàn đen trắng, và ngay lập tức, những âm thanh đầu tiên vang lên, trong trẻo và êm dịu, như thể chúng đã chờ đợi được cất lên trong không gian yên tĩnh này.

Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rả rích, từng giọt mưa rơi tí tách trên mái hiên, hòa cùng giai điệu của tiếng đàn. Những âm thanh của mưa và nhạc như đang trò chuyện với nhau, tạo nên một bản hòa tấu hoàn hảo, mỗi phím đàn vang lên như một giọt nước nhẹ nhàng chạm vào lòng đất. Tiếng đàn dần trở nên du dương, trầm bổng, như đưa mọi thứ vào một thế giới khác – thế giới của sự thanh thoát và bình yên.

Đăng lặng lẽ ngồi nhìn, ánh mắt cậu không thể rời khỏi hình ảnh bà Hà. Dáng ngồi thẳng nhưng nhẹ nhàng, đôi bàn tay lướt trên phím đàn với sự chính xác và tinh tế khiến mỗi giai điệu vang lên đều hoàn hảo. Bà Hà không cần váy đầm lộng lẫy, không cần sân khấu lớn hay ánh đèn xa hoa, nhưng vẻ đẹp tự nhiên và tâm hồn nghệ sĩ tỏa sáng qua từng nốt nhạc khiến Đăng không thể không choáng ngợp. Cậu cảm nhận được sự lôi cuốn từ bà, người phụ nữ mạnh mẽ nhưng dịu dàng, đang hòa mình vào bản nhạc "Clair de Lune" của Claude Debussy – bản nhạc đầy cảm xúc, gợi lên cảm giác lãng mạn và yên bình giữa đêm mưa.

Tiếng đàn của bà như đưa Đăng vào một không gian khác, mọi lo lắng và căng thẳng trong lòng dần tan biến. Đăng thở nhẹ, lắng nghe từng giai điệu dịu dàng của bà, và trong giây phút ấy, cậu đã hiểu tại sao Hùng lại thích ngắm nhìn mẹ mình chơi đàn đến vậy. Khí chất của một nghệ sĩ không nằm ở sự phô trương, mà ở chính những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy cảm xúc như thế này.

Sau khi bản nhạc kết thúc, bà Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cảm thông. "Con thấy không, âm nhạc cũng giống như hội họa. Nó có thể chữa lành vết thương, mang lại cho người ta niềm vui."

Bà tiếp tục nói về suy nghĩ của mình về tương lai của Hùng, những điều bà hy vọng và mong đợi. "Cô luôn lo lắng rằng một ngày nào đó, nếu cô không còn bên cạnh Hùng nữa, thì nó sẽ như thế nào? Liệu nó có thể sống tốt mà không có cô bên cạnh?"

Đăng nhìn bà với ánh mắt chân thành, an ủi: "Cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cháu tin rằng cô vẫn sẽ luôn khỏe mạnh và ở bên cạnh Hùng."

Bà Hà mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn còn chút bồn chồn. "Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô sẽ luôn ở bên cạnh Hùng. Cô tin rằng nó có thể vượt qua mọi khó khăn."

Ngay lúc này, trong lòng Hải Đăng đang dâng lên những suy nghĩ về vai trò của mình trong cuộc sống của Hùng. Cậu cảm nhận được trọng trách lớn lao, nhưng cũng đầy tình cảm, mà cậu phải gánh vác.

Sau khi nói chuyện, Đăng chào bà Hà và lên lầu. Trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ về những lời tâm sự của bà, về tương lai mà Hùng sẽ phải đối mặt.

Khi bước vào phòng, Đăng thấy Hùng đang ngủ say, trời bên ngoài đã tạnh mưa. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng, vừa đủ để cậu thấy gương mặt xinh đẹp và thanh tú của Hùng. Trong một khoảnh khắc vô thức, Đăng đưa tay lên sờ vào gương mặt Hùng, cảm nhận làn da ấm áp dưới ngón tay mình.

Giây phút đó, Đăng suy nghĩ sâu hơn về vai trò của mình trong cuộc sống của Hùng, và tình cảm mà cậu không biết tên đang dần nảy nở giữa họ. Cậu nhận ra rằng mình không chỉ là một người chăm sóc, mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của Hùng.

"Anh Hùng, em sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh, không chỉ để chăm sóc anh, mà còn để cùng anh tìm lại niềm vui trong cuộc sống."

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro