CHƯƠNG VI: KHOẢNG LẶNG CỦA TRÁI TIM
Đã một tháng kể từ ngày Đăng lần đầu bước chân vào nhà Hùng với vai trò người chăm sóc. Khoảng thời gian này không dài, nhưng cũng đủ để cuộc sống của cả hai dần đi vào guồng. Hùng vẫn vậy, lặng lẽ và lạnh lùng, nhưng những cử chỉ phản kháng mạnh mẽ ban đầu đã ít dần. Anh không còn tỏ thái độ quá gay gắt với sự hiện diện của Đăng nữa, dù đôi khi vẫn giữ khoảng cách.
Cô giúp việc, người từng gắn bó với gia đình Hùng trong nhiều năm, cũng đã chính thức rời đi. Cô quay về quê để chăm sóc cho một người thân bệnh nặng, để lại khoảng trống trong ngôi nhà vốn đã thiếu vắng tiếng cười từ lâu. Bà Hà, vì bận rộn với Những buổi biểu diễn lớn nhỏ, chưa kịp tìm người thay thế. May mắn thay, Đăng hiện tại đã kết thúc học kỳ, nên có thể ở lại nhà Hùng nhiều hơn, không chỉ chăm sóc anh mà còn giúp bà Hà trông coi nhà cửa trong khoảng thời gian này.
Dù công việc có phần nặng nề hơn, Đăng vẫn không nề hà. Cậu bắt đầu quen với nhịp sống tại nhà Hùng, hiểu hơn về các thói quen của anh. Mỗi ngày, Đăng cố gắng giúp Hùng theo cách nhẹ nhàng nhất có thể, từ việc chuẩn bị bữa ăn, giúp anh đi lại trong nhà, cho đến việc lặng lẽ chăm sóc những điều nhỏ nhặt mà Hùng từng yêu thích.
Vào mỗi buổi sáng, sau khi cho bà uống thuốc xong, Đăng qua nhờ chị hàng xóm để ý bà giúp cậu rồi bắt xe đến nhà Hùng. Bây giờ Đăng có thói quen là chuẩn bị bữa sáng cho Hùng. Cậu cố gắng thay đổi món ăn hàng ngày để giữ cho bữa ăn không trở nên nhàm chán. Hôm nay, Đăng quyết định nấu món phở bò. Mùi thơm ngào ngạt của nước lèo lan tỏa khắp căn bếp. Cậu cẩn thận đặt tô phở nóng lên khay, rồi mang vào phòng Hùng.
Phòng của Hùng, như mọi ngày, vẫn tối om, rèm cửa khép kín không để lọt tia sáng nào. Đăng bước vào, khẽ đặt khay thức ăn xuống bàn cạnh giường. "Anh Hùng, em có chuẩn bị phở bò cho anh. Em sẽ để đây, khi nào anh đói thì ăn nhé."
Hùng nằm im lặng trên giường, không trả lời. Đăng đã quen với sự im lặng này. Cậu biết Hùng không phải không nghe thấy, chỉ là anh đã chọn cách không phản ứng. Tuy nhiên, có điều gì đó đã thay đổi. Hùng không còn tỏ thái độ lạnh lùng, phớt lờ hoàn toàn Đăng như trước. Mỗi lần cậu mang thức ăn vào phòng, Hùng vẫn ăn, dù không hề nói một lời cảm ơn.
Mỗi ngày, Đăng cũng dành thời gian chăm sóc những bông hoa trong vườn nhà Hùng. Anh không bao giờ nhắc đến chúng, nhưng Đăng biết rằng những bông hoa oải hương và hướng dương từng là niềm tự hào của Hùng. Cậu không muốn chúng héo tàn như niềm đam mê của Hùng sau tai nạn.
Ngồi một mình trong căn phòng tối tăm, Hùng không khỏi bị cuốn vào dòng hồi tưởng về cuộc sống trước đây của mình – những ngày tháng mà mọi thứ dường như đều tươi sáng và tràn đầy màu sắc.
Trước khi tai nạn xảy ra, Hùng từng là một họa sĩ trẻ đầy tài năng, người có thể nhìn thế giới bằng ánh mắt tinh tế và biến những cảm xúc thầm kín thành những tác phẩm sống động. Anh yêu việc vẽ tranh như yêu chính cuộc sống của mình. Từng nét cọ, từng màu sắc, từng ý tưởng đều là một phần không thể thiếu của anh. Anh nhớ rõ lần đầu tiên mình cầm cọ, lúc chỉ mới bốn tuổi, ngồi lặng lẽ bên cây đàn piano của mẹ. Tiếng đàn của bà ngân lên nhẹ nhàng, đầy mê hoặc, và trong khoảnh khắc đó, Hùng đã biết rằng mình sẽ trở thành một người sáng tạo.
Bức tranh đầu tiên mà anh từng vẽ chính là hình ảnh mẹ anh ngồi bên cây đàn, mái tóc buông xõa, đôi tay lướt nhẹ nhàng trên những phím đàn. Âm nhạc bà tạo ra dường như hòa quyện với sắc màu trên giấy, và đó là bức tranh mà Hùng vẫn luôn tự hào, dù nó chỉ đơn giản là những nét cọ nguệch ngoạc của một đứa trẻ. Nhưng đối với Hùng, đó là khởi đầu cho một tình yêu nghệ thuật không bao giờ dứt.
Khi lớn lên, niềm đam mê với hội họa của Hùng không ngừng lớn mạnh. Những bức tranh của anh luôn được đánh giá cao bởi sự tinh tế trong màu sắc và cảm xúc sâu sắc mà chúng mang lại. Hùng không chỉ vẽ những gì mắt anh nhìn thấy, mà còn vẽ những gì trái tim anh cảm nhận. Anh yêu việc tạo nên những thế giới riêng qua từng tác phẩm, và mỗi lần đứng trước giá vẽ, Hùng cảm thấy mình đang sống, đang được thở cùng với từng nét cọ.
Có những ngày anh ngồi hàng giờ trước khung cảnh thiên nhiên, chỉ để chiêm ngưỡng màu sắc biến đổi theo ánh sáng mặt trời. Những cánh đồng hoa rực rỡ, những buổi hoàng hôn vàng ươm, hay cả những bông hoa oải hương mỏng manh dưới tia nắng sớm – tất cả đều là nguồn cảm hứng bất tận cho anh. Hùng còn nhớ rất rõ lần đầu tiên anh có cơ hội tham dự một buổi triển lãm tranh lớn. Đó không phải là buổi triển lãm của riêng anh, nhưng được đứng giữa căn phòng tràn ngập những tác phẩm nghệ thuật và lắng nghe những lời bàn tán xung quanh về chúng khiến trái tim Hùng đập rộn ràng. Anh nhớ rõ từng tiếng xì xào ngưỡng mộ, từng ánh mắt dừng lại trước những bức tranh nổi bật.
Khoảnh khắc đó đã thắp lên trong Hùng một ước mơ mãnh liệt. Anh quyết tâm rằng một ngày nào đó, mình cũng sẽ có một buổi triển lãm riêng, nơi mọi người sẽ đến để chiêm ngưỡng những tác phẩm của anh. Đam mê cháy bỏng ấy đã thôi thúc Hùng cố gắng không ngừng nghỉ, đặt tất cả tâm hồn và trái tim vào từng bức tranh, từng nét cọ. Đối với anh, đó không chỉ là một giấc mơ, mà là mục tiêu mà anh nhất định phải thực hiện cho bằng được.
Nhưng rồi tất cả vụt tắt chỉ trong một khoảnh khắc. Tai nạn đó đã lấy đi đôi mắt của anh, và cùng với đó là cả thế giới mà anh từng yêu thương. Hùng không thể quên được khoảnh khắc bác sĩ nói với anh rằng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa. Anh đã cảm thấy cả bầu trời sụp đổ dưới chân mình, như thể tất cả ánh sáng trên đời này đã biến mất mãi mãi. Đam mê, ước mơ, hoài bão – tất cả đều bị cơn bão định mệnh cuốn trôi. Những bức tranh chưa hoàn thành, những ý tưởng chưa được thể hiện, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Phòng vẽ tranh của Hùng giờ đây chỉ còn là ký ức về một thế giới đã xa. Những bức tranh dở dang vẫn nằm đó, chờ đợi ngày anh sẽ quay lại, nhưng sâu trong lòng, Hùng biết rằng ngày đó có lẽ sẽ không bao giờ đến. Anh đã đánh mất không chỉ thị giác, mà còn đánh mất chính mình.
Một buổi chiều muộn, sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, Đăng mang khay cơm lên phòng cho Hùng. Như thường lệ, cậu khẽ gõ cửa trước khi bước vào. Đặt khay cơm xuống bàn cạnh giường, Đăng nói nhẹ nhàng: "Em để cơm ở đây, anh ăn xong thì cứ để đó. Sáng mai em tới sẽ đem xuống."
Hùng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Đăng cũng không nói thêm gì nữa, cậu bước ra khỏi phòng, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng để không làm phiền Hùng.
Khi Đăng xuống cầu thang và chuẩn bị ra về thì bất ngờ gặp bà Hà. Bà đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, dáng vẻ có chút mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Dù đã quen với nhịp sống bận rộn, nhưng đôi lúc bà không thể giấu nổi sự lo lắng khi nghĩ về con trai.
"Cháu ngồi xuống đi, Đăng," bà Hà lên tiếng khi thấy cậu đang đi ngang qua. Đăng hơi ngạc nhiên vì bà hiếm khi dành thời gian trò chuyện lâu. Nhưng cậu cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện.
"Công việc chăm sóc Hùng dạo này thế nào rồi? Nó có gì tiến triển không?" Bà Hà nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt bà đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh chiều tà đang dần buông xuống. Dù không thường xuyên ở nhà, bà vẫn luôn dõi theo tình trạng của con trai, hy vọng mỗi ngày Hùng sẽ dần cải thiện.
Đăng ngập ngừng một chút trước khi trả lời. "Dạ... anh Hùng không còn tỏ ra quá phản kháng nữa, nhưng anh ấy vẫn giữ khoảng cách. Cháu cũng cố gắng không thúc ép anh ấy quá nhiều. Đôi lúc anh có nói chuyện với cháu, nhưng chỉ là những câu ngắn gọn. Cháu nghĩ... anh Hùng cần thêm thời gian."
Bà Hà khẽ thở dài. "Nó từng rất sôi nổi, rất yêu đời, cháu biết không? Từ khi tai nạn xảy ra, nó dường như đã mất đi tất cả niềm vui và mục đích sống. Nó không còn vẽ nữa, cũng không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì... Cả cuộc đời nó từng gắn liền với màu sắc, với những bức tranh, giờ thì..." Giọng bà lạc đi, đầy nỗi buồn không thể che giấu.
Bà ngừng lại một chút, rồi nhìn về phía cuối hành lang, nơi căn phòng vẽ của Hùng nằm im lìm trong bóng tối. "Phòng vẽ của nó... kể từ ngày đó, nó không bước vào nữa. Những bức tranh dở dang vẫn còn đó, nhưng cô không đành lòng động vào. Đó là cả thế giới của nó, và giờ thế giới ấy đã tắt."
Đăng im lặng, cậu đã biết Hùng từng là một họa sĩ tài năng, nhưng nghe chính bà Hà chia sẻ khiến cậu cảm nhận rõ hơn về sự mất mát to lớn mà Hùng đang chịu đựng. Cậu không thể tưởng tượng được một người từng đam mê với nghệ thuật như thế lại phải đối diện với bóng tối suốt phần đời còn lại.
Bà Hà quay sang nhìn Đăng, nở một nụ cười buồn. "Cháu đã làm rất tốt, Đăng. Cô biết công việc này không dễ dàng, nhưng cô rất biết ơn vì cháu đã kiên nhẫn và tận tâm như vậy. Cô chỉ hy vọng... hy vọng một ngày nào đó Hùng sẽ tìm lại được chút ánh sáng trong cuộc đời nó, dù có thể không phải bằng đôi mắt nữa."
Đăng khẽ gật đầu. "Dạ, cháu sẽ cố gắng hết sức. Cháu nghĩ... anh Hùng chỉ cần thêm thời gian và sự kiên nhẫn."
Bà Hà nhìn cậu với ánh mắt biết ơn. "Cháu là một cậu bé tốt, Hải Đăng. Cô tin rằng nếu có ai đó có thể giúp nó vượt qua được nỗi đau này, thì người đó chính là cháu."
Đăng mỉm cười nhẹ, lòng cậu như được tiếp thêm động lực sau cuộc trò chuyện. Dù biết con đường trước mắt còn dài và đầy thử thách, nhưng cậu cảm thấy mình cần phải kiên trì, vì Hùng và vì chính bản thân mình.
Ngày hôm sau, sau khi đã chuẩn bị xong bữa ăn cho Hùng, Đăng nhận thấy mình có chút thời gian rảnh rỗi. Sau cuộc trò chuyện ngắn với bà Hà, Đăng cảm thấy có chút gì đó thôi thúc. Bà Hà đã chia sẻ rất nhiều về Hùng và quá khứ của anh, về niềm đam mê hội họa mà Hùng từng dồn hết tâm huyết vào. Đăng quyết định tìm hiểu thêm về không gian sáng tạo mà bà từng nhắc đến – phòng vẽ tranh của Hùng.
Bước chân nhẹ nhàng về phía cuối hành lang, Đăng dừng lại trước cánh cửa gỗ khép hờ. Đây hẳn là phòng vẽ mà bà Hà từng nhắc tới. Cậu khẽ đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức cảm nhận được một không gian yên tĩnh và lặng lẽ, nhưng có chút gì đó đầy tiếc nuối.
Ánh sáng từ ngoài trời chiếu qua khung cửa sổ lớn dẫn ra ban công nhỏ phía sau, làm nổi bật lớp bụi mỏng phủ khắp các vật dụng trong phòng. Đăng bước đến gần ban công, nơi có thể nhìn thấy rõ vườn hoa hướng dương phía sau nhà. Những bông hoa rực rỡ từng được Hùng chăm sóc giờ đây vẫn đứng vững dưới ánh mặt trời, như thể chúng vẫn đang đợi anh quay lại. Từ ban công nhỏ này, Đăng có thể tưởng tượng cảnh Hùng từng đứng ở đây, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn khu vườn đầy sắc vàng của mình. Đó hẳn là một nguồn cảm hứng bất tận cho những bức tranh mà Hùng đã từng vẽ.
Cậu quay trở lại nhìn quanh căn phòng. Bên trong, mọi thứ vẫn được sắp xếp ngăn nắp, nhưng tất cả đều phủ một lớp bụi mờ. Giá vẽ ở giữa phòng vẫn còn treo một bức tranh dang dở. Đăng bước đến gần, nhận ra đó là một bức tranh vẽ cánh đồng hoa hướng dương, với những bông hoa vươn mình về phía mặt trời. Nét vẽ tinh tế và sắc nét, nhưng bức tranh vẫn chưa hoàn thành, như một câu chuyện bị bỏ dở giữa chừng.
Bên cạnh giá vẽ là một loạt các bức tranh khác, hầu hết đều chưa hoàn thiện. Đăng có thể nhận ra hình ảnh những cảnh vật quen thuộc như khu vườn nhỏ, những bông hoa oải hương mà cậu từng chăm sóc. Nhưng mỗi bức tranh đều mang một cảm giác dở dang, như thể chúng là những mảnh ghép của một giấc mơ bị đánh mất.
Cậu đứng lặng một lúc, tâm trạng trĩu nặng. Căn phòng vẽ này từng là nơi Hùng gửi gắm cả tâm hồn và đam mê, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một không gian trống trải, phủ đầy sự im lặng và tiếc nuối. Đăng không thể ngừng suy nghĩ về Hùng – một họa sĩ tài năng, giờ bị giam cầm trong bóng tối, không thể nhìn thấy thế giới mà anh từng yêu thương và trân trọng. Cậu tự hỏi, liệu có ngày nào đó Hùng sẽ quay lại đây, cầm cọ vẽ lên và hoàn thành những bức tranh dang dở này hay không?
Dù rất muốn hỏi Hùng về căn phòng này, nhưng Đăng biết rằng chưa phải lúc. Hùng vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với quá khứ của mình, và cậu không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Đăng chỉ có thể đứng đây, cảm nhận nỗi đau sâu kín của Hùng qua từng bức tranh, từng mảnh ký ức còn sót lại.
"Anh Hùng..." Đăng thì thầm trong lòng, tự nhủ rằng cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi, sẽ ở bên cạnh anh cho đến ngày anh sẵn sàng mở lại cánh cửa này – không chỉ là cánh cửa của phòng vẽ, mà còn là cánh cửa của tâm hồn anh.
Sau khi rời khỏi phòng vẽ, Đăng cảm thấy tâm trạng nặng nề hơn bao giờ hết. Những hình ảnh về căn phòng phủ bụi với những bức tranh dang dở liên tục hiện lên trong đầu cậu. Đăng bước ra vườn, hít thở không khí trong lành, cố gắng tìm kiếm chút bình tĩnh cho bản thân. Nhưng trong lòng cậu vẫn là một mớ hỗn độn – không chỉ về Hùng, mà còn về chính mình.
Dù luôn cố gắng tỏ ra kiên nhẫn và mạnh mẽ trước mặt Hùng, nhưng sâu thẳm bên trong, Đăng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cậu hiểu rõ rằng Hùng đang phải chịu đựng nỗi đau tinh thần khủng khiếp, nhưng việc cậu liên tục bị từ chối, những phản ứng lạnh lùng của Hùng khiến Đăng bắt đầu nghi ngờ về khả năng của bản thân.
"Có khi nào mình đang cố gắng vô ích không?" Đăng tự hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn về phía xa. "Anh Hùng liệu có bao giờ mở lòng không? Hay là anh ấy sẽ mãi mãi sống trong bóng tối của chính mình?"
Những suy nghĩ này khiến Đăng cảm thấy bị giằng xé. Cậu không muốn bỏ cuộc, nhưng việc ngày qua ngày đối diện với sự im lặng và khoảng cách từ Hùng làm cậu cảm thấy mình thật bất lực. Càng cố gắng tiếp cận Hùng, cậu lại càng cảm thấy như mình đang gõ cửa một cánh cửa không bao giờ được mở ra. Đăng bắt đầu tự hỏi liệu mình có đủ khả năng để giúp Hùng hay không, hay cuối cùng chỉ là làm phiền anh thêm.
"Chẳng lẽ mình không thể giúp gì được cho anh ấy sao? Mình đã làm gì sai?" Đăng cảm thấy ngực mình thắt lại. Những trách nhiệm không chỉ với Hùng mà còn với bà ngoại ở nhà, với việc học, với cuộc sống mưu sinh đã bắt đầu đè nặng lên vai cậu.
Nhưng rồi Đăng nhớ lại những lời của bà Hà. "Cháu đã làm rất tốt, Hải Đăng. Ta tin rằng nếu có ai đó có thể giúp nó vượt qua được nỗi đau này, thì người đó chính là cháu." Những lời nói ấy, dù đơn giản, lại như một tia sáng trong tâm trí Đăng lúc này. Bà Hà đã đặt niềm tin vào cậu, và điều đó làm cậu không thể bỏ cuộc. Đăng tự nhủ rằng, dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, cậu cũng sẽ không từ bỏ Hùng.
Đăng hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng của những bông oải hương trong vườn. Cậu quay lại nhìn về phía căn phòng nơi Hùng đang ở. Bên ngoài là ánh nắng ban chiều, nhưng bên trong đó là một thế giới tăm tối mà Hùng tự giam mình trong suốt thời gian qua.
"Dù anh có từ chối bao nhiêu lần, dù có lạnh lùng thế nào, em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, anh Hùng." Đăng tự nhủ, trong lòng cậu dâng lên một quyết tâm mới. Cậu hiểu rằng việc giúp Hùng sẽ không bao giờ dễ dàng, và có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng Đăng sẵn sàng chờ đợi, sẵn sàng ở bên cạnh Hùng cho đến khi anh sẵn sàng bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
Bên trong căn phòng tối, Hùng nằm yên trên giường, lắng nghe những âm thanh lặng lẽ từ bên ngoài. Đã nhiều lần anh nghe thấy tiếng bước chân của Đăng đi lại, tiếng cậu gọi anh ăn cơm, chăm sóc khu vườn, hay những lời nói nhẹ nhàng của cậu mỗi khi vào phòng. Đăng luôn ở đó, kiên nhẫn và nhẹ nhàng, nhưng Hùng vẫn cảm thấy trong lòng mình có một khoảng cách không thể vượt qua.
Kể từ khi mất đi khả năng nhìn, Hùng như bị giam cầm trong bóng tối, không chỉ là bóng tối của đôi mắt mà còn là bóng tối của tâm hồn. Anh biết mọi người đều muốn giúp đỡ mình, từ mẹ anh đến Đăng, nhưng Hùng không thể nào thoát ra khỏi sự tuyệt vọng đã bủa vây anh suốt từ sau tai nạn. Cảm giác vô dụng, mất mát, và sụp đổ đã chiếm lấy anh, khiến Hùng không còn muốn tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào nữa.
"Liệu mình có còn là ai không, khi mình không thể vẽ nữa?" Hùng tự hỏi trong đầu, đôi bàn tay bất giác siết chặt lại. Nghệ thuật từng là cuộc sống của anh, là cách anh kết nối với thế giới. Nhưng giờ đây, ngay cả điều đó cũng bị tước đi. Những ngày tháng vùi mình vào tranh vẽ, những buổi triển lãm mơ ước, tất cả đều đã trở thành quá khứ.
Hùng biết Đăng đang cố gắng giúp mình, nhưng anh cảm thấy không thể đáp lại. Anh sợ rằng, nếu để Đăng đến gần hơn, nếu mở lòng ra dù chỉ một chút, mọi cảm xúc bị kìm nén sẽ bùng nổ và anh sẽ không thể kiểm soát nổi bản thân. Nỗi đau quá lớn, còn anh thì đã quá yếu đuối. Vì vậy, Hùng chọn cách giữ khoảng cách, im lặng và lạnh lùng như một bức tường vô hình ngăn cách anh với thế giới bên ngoài.
"Đỗ Hải Đăng... tại sao cậu lại kiên trì đến vậy?" Hùng tự hỏi. Anh không thể hiểu được tại sao Đăng lại dành quá nhiều thời gian cho mình. Trong mắt Hùng, cậu trai trẻ ấy còn có cả một tương lai tươi sáng phía trước, trong khi anh thì chỉ có bóng tối và những mảnh ký ức vụn vỡ. Hùng không muốn kéo Đăng vào thế giới u ám này, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu bước vào.
Có những lúc, Hùng thực sự cảm thấy yếu lòng, như khoảnh khắc khi Đăng mang vào phòng một bình hoa oải hương hay một món ăn mà anh từng yêu thích. Những ký ức về cuộc sống trước kia chợt ùa về, khiến anh cảm thấy trái tim mình nhói lên. Nhưng ngay sau đó, Hùng lại dập tắt cảm xúc ấy, nhắc nhở bản thân rằng mọi thứ đã chấm dứt. Cuộc sống trước đây đã không còn, và việc để mình yếu lòng chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Dù vậy, sâu thẳm bên trong, Hùng biết rằng Đăng đang dần làm lung lay bức tường mà anh dựng lên. Những cử chỉ chăm sóc, sự kiên nhẫn và lặng lẽ của Đăng đã bắt đầu chạm đến nơi mà Hùng luôn cố giấu kín. Nhưng Hùng vẫn không sẵn sàng, chưa đủ mạnh mẽ để đối diện với tất cả. Anh sợ rằng, nếu mở lòng ra, anh sẽ lại mất đi tất cả một lần nữa.
Những ngày trôi qua lặng lẽ. Mặc dù Hùng vẫn giữ im lặng như thường lệ, Đăng vẫn kiên trì với công việc chăm sóc anh mỗi ngày. Dù không nhận được nhiều phản hồi từ Hùng, cậu vẫn luôn tỏ ra nhẹ nhàng và chu đáo, không hề tỏ ra mệt mỏi hay bất mãn.
Một buổi chiều, khi mặt trời đã ngả về phía tây, Đăng mang vào phòng Hùng một tách trà nóng. Như thường lệ, cậu gõ cửa nhẹ nhàng trước khi bước vào. Không gian trong phòng vẫn tối, nhưng không còn là bóng tối hoàn toàn như trước. Một tia sáng nhỏ từ khe cửa sổ đã len lỏi vào, tạo nên một bầu không khí dịu nhẹ hơn. Hùng ngồi bên cửa sổ, đôi tay mân mê một cành hoa oải hương nhỏ mà Đăng đã mang vào phòng từ hôm trước.
Đăng tiến đến gần, đặt tách trà lên bàn và im lặng ngồi xuống bên cạnh Hùng, không nói gì. Cậu đã học được rằng, đôi khi, sự im lặng chính là cách giao tiếp tốt nhất với Hùng. Những lời nói đôi khi chỉ là rào cản, trong khi sự hiện diện và kiên nhẫn lại có thể chạm đến những nơi sâu thẳm nhất trong lòng người.
Hùng không quay lại nhìn Đăng, nhưng anh cũng không quay lưng như trước. Anh để mặc cho Đăng ngồi đó, bên cạnh mình, trong khoảng không gian yên tĩnh ấy. Đó không phải là sự chấp nhận hoàn toàn, nhưng ít nhất Hùng đã không còn kháng cự. Đăng cảm nhận được điều đó, và cậu mỉm cười nhẹ.
Bên ngoài, tiếng gió thổi nhẹ qua vườn hoa, hòa cùng tiếng xào xạc của những cánh hướng dương. Cả hai ngồi đó, không cần trao đổi lời nào, nhưng sự hiện diện của Đăng dường như đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Hùng. Không gian giữa họ, dù vẫn còn sự cách biệt, nhưng đã bắt đầu dịu lại, như thể Hùng đang dần chấp nhận sự có mặt của Đăng, dù chỉ là trong im lặng.
Đăng nhìn ra phía vườn hoa từ cửa sổ, nơi những bông hướng dương đang đón ánh nắng cuối ngày. Cậu nhớ lại những lời mình đã nói với Hùng trước đây về loài hoa này – rằng chúng luôn hướng về phía mặt trời, như biểu tượng của hy vọng và sự kiên trì. Dù Hùng vẫn chưa sẵn sàng mở lòng, nhưng Đăng cảm thấy anh đã bắt đầu chú ý đến cậu, dẫu chỉ là trong những khoảnh khắc lặng lẽ này.
"Em sẽ ở đây, chờ anh," Đăng thầm nhủ trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hùng. Sự kiên nhẫn của cậu không phải là để thúc ép, mà là để chờ đợi, chờ cho đến khi Hùng sẵn sàng tự mình bước ra khỏi vỏ bọc của sự cô độc.
Khoảnh khắc ấy, giữa sự im lặng và khoảng cách vô hình, Đăng cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Hùng đã tiến thêm một bước nhỏ, một bước không lời, nhưng đầy ý nghĩa. Và cậu biết, có những điều không thể vội vàng, nhưng chỉ cần kiên trì, những tia sáng của hy vọng sẽ dần len lỏi qua từng lớp bóng tối.
___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro