CHƯƠNG VIII: CHÚ MÈO NHỎ Ở TRẠM XE

Sau cuộc trò chuyện thẳng thắn với Hải Đăng, Hoàng Hùng không thể phủ nhận rằng có điều gì đó đang thay đổi trong lòng anh. Những ngày qua, Đăng vẫn chăm sóc anh như thường lệ, nhưng không khí giữa họ đã không còn căng thẳng như trước. Dù Hùng vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách, anh bắt đầu nhận ra rằng sự hiện diện của Đăng không còn khó chịu như trước đây. Nếu trước kia anh cảm thấy gò bó khi có người liên tục bên cạnh, thì giờ đây, mỗi khi Đăng xuất hiện, không gian quanh anh dường như bớt đi sự nặng nề.

Những câu hỏi ngắn gọn, đôi lúc khô khan mà Hùng đưa ra về tình hình của bà ngoại Đăng không phải chỉ là những lời nói xã giao. Dần dần, chính Hùng cũng nhận ra mình quan tâm đến cậu hơn trước, nhưng anh không biết phải thể hiện như thế nào. Mỗi lần Đăng bước vào phòng với bữa ăn trên tay hay ngồi lặng lẽ bên cạnh khi anh cần sự giúp đỡ, Hùng cảm thấy như có một tia sáng mỏng manh chiếu rọi vào thế giới tối tăm của mình. Đôi khi, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hùng cảm nhận được sự ấm áp mà cậu trai trẻ ấy mang lại.

Một buổi sáng trời trong lành, khi Đăng đang dọn dẹp phòng và Hùng ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, anh đột ngột lên tiếng, phá tan bầu không khí yên ắng.

"Bà ngoại của em... bà thế nào rồi?"

Đăng thoáng dừng tay, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Hùng chủ động hỏi thăm về bà ngoại cậu, dù trước đây Đăng đã nhiều lần kể về tình trạng của bà. Cậu quay lại nhìn Hùng, rồi đáp nhẹ nhàng:

"Dạ, bà vẫn như vậy thôi ạ... Em đang cố chăm bà tốt nhất có thể." Giọng Đăng trầm xuống, mang theo chút lo lắng mà cậu đã cố giấu đi suốt những ngày qua.

Hùng khẽ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng – một cảm giác mà anh đã cố kìm nén bấy lâu nay: sự đồng cảm. Anh biết rõ cảm giác lo lắng ấy, bởi anh cũng từng trải qua nỗi sợ mất đi những người mình yêu thương. Câu chuyện về bà ngoại của Đăng khiến anh nghĩ về mẹ mình, về những lần mẹ đã phải đứng bên giường bệnh của anh sau vụ tai nạn, nhưng lúc đó, Hùng đã quá đắm chìm trong nỗi đau của bản thân mà không nhận ra mẹ cũng có những nỗi lo lắng riêng.

Sau một lúc im lặng, Hùng tiếp tục hỏi, giọng nói có phần ngập ngừng nhưng rõ ràng.

"Em... hình như đang học năm cuối đại học, đúng không?"

Đăng, đang bận rộn dọn dẹp, dừng tay lại lần nữa, ánh mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên. Hùng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện học hành của cậu, nhưng câu hỏi này cho thấy Hùng bắt đầu chú ý nhiều hơn đến cuộc sống của cậu. Đăng mỉm cười nhẹ, rồi bước lại gần Hùng.

"Dạ đúng rồi, em đang học năm cuối," Đăng trả lời, cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm bất ngờ từ Hùng. "Em vừa nộp xong đồ án tốt nghiệp. Giờ thì em đang học để hoàn thành các chứng chỉ bổ sung nữa để đủ điều kiện tốt nghiệp."

Hùng lắng nghe, khẽ gật đầu. "Khi nào thì em tốt nghiệp?"

"Có lẽ là đầu năm sau, nếu mọi thứ suôn sẻ," Đăng đáp, giọng cậu thoáng chút phấn khởi. "Hiện tại em chỉ còn vài môn nữa để hoàn thành."

Hùng ngồi im lặng, tay vô thức mân mê tấm chăn đang đắp trên người. Anh cảm thấy đôi chút lạ lẫm khi nghe Đăng nói về tương lai. Đối với Hùng, từ sau tai nạn, tương lai dường như đã trở thành một thứ gì đó xa vời và vô nghĩa. Nhưng khi nghe Đăng nói về kế hoạch học tập, về dự định tốt nghiệp, Hùng chợt nhận ra rằng Đăng vẫn còn cả một tương lai dài phía trước – một điều mà anh đã từng mơ ước, nhưng giờ đây chỉ còn là quá khứ.

"Đầu năm sau à..." Hùng lẩm bẩm, như thể suy nghĩ điều gì đó. "Vậy là không còn lâu nữa."

Đăng nhìn Hùng, nhận thấy trong giọng nói của anh có chút buồn bã pha lẫn suy tư. Cậu mỉm cười nhẹ, cố gắng thay đổi bầu không khí: "Vâng, không còn xa nữa. Nhưng mà, còn rất nhiều việc phải làm. Em vẫn cần phải học rất nhiều."

Hùng khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc. "Cố gắng đi. Em có khả năng mà."

Đăng thoáng bất ngờ trước lời động viên của Hùng, nhưng trong lòng cậu cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên Hùng bày tỏ sự quan tâm một cách rõ ràng như vậy. Dù chỉ là vài câu hỏi đơn giản, nhưng Đăng biết, với Hùng, điều này đã là một bước tiến lớn trong việc mở lòng.

Khi Đăng định quay người tiếp tục công việc, một suy nghĩ thoáng qua khiến cậu khựng lại. Cậu nhìn Hùng, ánh mắt đầy sự tò mò. "Anh Hùng, hình như... anh không gọi em bằng 'cậu' và xưng 'tôi' nữa."

Hùng thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của Đăng, vẻ mặt anh thoáng chút bối rối. Anh không ngờ Đăng lại chú ý đến chi tiết này. Anh hắng giọng, cố gắng giữ vẻ thản nhiên, nhưng Đăng có thể nhận ra một chút ngại ngùng trong giọng nói của Hùng.

"Thì... tôi... à không, anh chỉ nghĩ là... gọi như thế này cho đúng phép hơn thôi. Không muốn bất lịch sự quá."

Đăng nhìn Hùng với đôi mắt lấp lánh, nụ cười nở trên môi. "Vậy là anh Hoàng Hùng muốn xưng hô cho phải phép hả?"

Hùng gật đầu nhẹ, không trả lời thêm, nhưng gương mặt vẫn hiện rõ chút ngượng ngùng. Đăng thấy vậy chỉ cười khẽ, rồi quay người tiếp tục công việc, lòng cậu cảm thấy có chút gì đó ấm áp. Hùng đã thay đổi – dù là những thay đổi rất nhỏ, nhưng nó đủ để Đăng nhận ra mối quan hệ giữa họ đang dần có sự chuyển biến tích cực.

Những ngày sau đó, Hùng dần quen với việc hỏi thăm về tình hình của bà ngoại và chuyện học hành của Đăng. Tuy anh vẫn giữ giọng điệu khô khan và lạnh lùng, nhưng không còn từ chối sự giúp đỡ của Đăng một cách cứng nhắc như trước. Mỗi lần Đăng chăm sóc anh, Hùng không còn cảm thấy mình đang bị ép buộc nữa, mà thay vào đó, anh bắt đầu chấp nhận sự quan tâm này một cách tự nhiên hơn.

Khoảng thời gian này, Hải Đăng dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc bà ngoại. Sức khỏe của bà yếu đi rõ rệt, mỗi khi về nhà, Đăng đều nhìn thấy bà nằm trên giường với đôi mắt khép hờ, khuôn mặt gầy gò, xanh xao vì những cơn ho kéo dài và giấc ngủ chập chờn. Dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Đăng, bà vẫn không giấu được sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt già nua.

Một buổi chiều, Đăng về nhà sau khi từ nhà Hùng trở về, mệt mỏi và lo lắng. Cậu ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, khẽ nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng để không làm bà thêm lo lắng.

"Bà, bà thấy trong người thế nào ạ?" Đăng hỏi nhỏ, đôi mắt không giấu được sự lo âu.

Bà chậm rãi mở mắt, nhìn Đăng với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sự lo lắng. "Bà không sao đâu, cháu à. Chỉ là... bà thấy hơi mệt chút thôi," giọng bà khàn khàn, yếu ớt nhưng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Nhìn bà ngoại yếu đi từng ngày, trong lòng Đăng cảm thấy nặng trĩu. Cậu không muốn bà phải lo lắng cho mình, nhưng áp lực từ việc chăm sóc bà, lo chuyện học tập, và cả việc chăm sóc Hùng, dường như đang đè nặng lên đôi vai cậu. Đăng cúi đầu, nắm chặt tay bà, cố nén sự nghẹn ngào trong lòng. "Bà à, bà phải giữ sức khỏe. Cháu lo cho bà lắm..."

Bà ngoại khẽ vuốt nhẹ tay Đăng, ánh mắt bà dịu dàng như muốn an ủi cháu trai. "Bà biết... cháu có nhiều việc phải lo lắng. Nhưng đừng lo cho bà quá, cháu à. Bà đã sống đủ lâu rồi, giờ chỉ mong cháu có thể hạnh phúc."

Nghe những lời bà nói, Đăng cảm thấy lòng nặng trĩu. Những ký ức về khoảng thời gian bà chăm sóc và nuôi dạy cậu từ khi còn bé tràn về, và giờ đây, khi bà cần cậu nhất, Đăng chỉ mong mình có thể làm mọi thứ để đền đáp lại tình yêu thương mà bà đã dành cho cậu suốt bao năm.

Sang buổi trưa hôm sau, Đăng đến nhà Hùng như thường lệ, những lo lắng về sức khỏe của bà ngoại vẫn còn đọng lại trong lòng. Dù cố gắng giấu đi sự mệt mỏi để giữ thái độ lạc quan, nhưng Hùng dường như cảm nhận được sự thay đổi ở Đăng. Những lần trò chuyện giữa họ dần trở nên ít ỏi hơn, và Đăng không còn tỏ ra vui vẻ như trước, đôi mắt cậu thoáng nét mệt mỏi.

Khi Đăng đang dọn dẹp trong phòng, Hùng lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

"Đăng à... bà ngoại em vẫn ổn chứ?" Hùng hỏi, giọng anh có chút do dự nhưng cũng thể hiện sự quan tâm chân thành.

Đăng ngạc nhiên, không ngờ Hùng lại chủ động hỏi thăm. Cậu quay lại, cố mỉm cười, dù trong lòng không khỏi lo lắng. "Bà vẫn yếu lắm, anh à. Nhưng em sẽ cố gắng chăm sóc bà thật tốt."

Hùng ngồi yên lặng, lắng nghe Đăng trả lời. Dù không thấy được nét mặt của Đăng, nhưng qua giọng nói, anh cảm nhận được sự mệt mỏi mà cậu đang cố giấu đi. Hùng im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Em... đừng để kiệt sức. Cố gắng giữ sức khỏe."

Câu nói của Hùng tuy ngắn gọn nhưng lại có tác động lớn đến Đăng. Đây là lần đầu tiên Hùng chủ động bày tỏ sự quan tâm rõ ràng đến cậu. Dù chỉ là một lời nhắc nhở đơn giản, nhưng nó cũng khiến Đăng cảm thấy ấm áp trong lòng. Dường như, qua những khoảnh khắc nhỏ bé này, Hùng đã bắt đầu quan tâm đến cậu nhiều hơn, không chỉ còn là mối quan hệ giữa người được chăm sóc và người chăm sóc, mà là sự đồng cảm giữa hai con người.

Đăng mỉm cười nhẹ, cảm thấy một chút nhẹ nhõm. "Em sẽ cố gắng, anh yên tâm."

Không còn nói thêm gì, nhưng bầu không khí giữa họ dường như đã thay đổi. Sự quan tâm của Hùng, dù nhỏ bé, nhưng lại mang ý nghĩa rất lớn với Đăng. Cậu biết rằng Hùng đã dần thay đổi, và điều đó tiếp thêm sức mạnh cho cậu trong những ngày tháng đầy áp lực phía trước.

Thời gian trôi qua, không khí giữa Đăng và Hùng dần trở nên tự nhiên hơn. Dù Hùng vẫn giữ sự dè dặt, nhưng không còn lạnh lùng như trước, và điều này thể hiện rõ qua những khoảnh khắc nhỏ bé mà chỉ họ mới cảm nhận được.

Buổi sáng hôm ấy, Đăng mang khay thuốc và ly nước vào phòng cho Hùng như mọi ngày. Cả tuần nay trời cứ mưa liên tục, chắc do vậy mà mấy hôm nay Hùng bị cảm nhẹ. Anh ngồi bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn hướng về phía ánh sáng mà anh chẳng thể cảm nhận được trọn vẹn. Đăng nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn, khẽ đẩy ly nước về phía Hùng.

"Anh Hùng, đến giờ uống thuốc rồi." Giọng Đăng dịu dàng, không còn quá cứng nhắc như ngày đầu.

Hùng khẽ gật đầu, rồi với tay tìm kiếm ly nước. Đăng thấy vậy, nhẹ nhàng cầm lấy ly nước, đặt vào tay Hùng một cách tự nhiên, không nói thêm gì. Những động tác này đã dần trở thành thói quen của Đăng. Dù trước đây Hùng thường khó chịu mỗi khi cậu làm như vậy, nhưng giờ anh chỉ im lặng, để Đăng giúp mà không phản kháng.

"Em có vẻ quen việc này rồi nhỉ?" Hùng bất ngờ lên tiếng khi cầm lấy ly nước.

Đăng mỉm cười, vừa ngồi xuống bên cạnh. "Dạ, mỗi ngày đều như thế nên dần cũng quen thôi."

Hùng khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng khiến không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh không biết từ lúc nào, những việc làm của Đăng không còn làm anh khó chịu nữa. Thậm chí, đôi lúc anh cảm thấy việc có Đăng bên cạnh là điều hiển nhiên.

Sau khi Hùng uống xong thuốc, Đăng kéo chăn lại cho anh. Động tác nhẹ nhàng và quen thuộc ấy khiến Hùng cảm nhận được sự quan tâm một cách tinh tế. Đăng không cần nói ra, nhưng qua những cử chỉ nhỏ, Hùng hiểu rằng cậu thực sự lo lắng cho anh.

Đôi khi, buổi tối, cả hai ngồi bên nhau trong phòng khách. Đăng ngồi đọc sách trong khi Hùng im lặng lắng nghe tiếng cậu lật từng trang sách. Hùng không thể nhìn thấy, nhưng âm thanh ấy, cùng với sự hiện diện của Đăng, khiến anh cảm thấy yên bình một cách lạ lùng. Đó là những khoảnh khắc mà không cần đến lời nói, họ vẫn cảm nhận được sự gần gũi giữa hai người.

Một lần khác, Đăng đang chỉnh lại chăn cho Hùng sau khi anh ngủ quên trên ghế sofa, một hành động mà Đăng đã thực hiện nhiều lần. Nhưng hôm đó, khi Đăng vừa khẽ kéo tấm chăn lên, Hùng bất ngờ mở mắt, nở một nụ cười nhẹ.

"Em cứ như là bảo mẫu của anh vậy," Hùng nói, giọng anh có chút đùa cợt nhưng ẩn chứa sự cảm kích.

Đăng bật cười, một âm thanh vang nhẹ trong không gian yên ắng. "Em thấy cũng đúng. Nhưng mà... anh cần phải được chăm sóc chu đáo."

Câu nói của Đăng khiến Hùng cảm thấy lòng mình dịu lại. Anh chưa bao giờ nghĩ mình cần sự chăm sóc của ai khác, nhưng với Đăng, mọi thứ không còn là nghĩa vụ, mà trở thành sự quan tâm thật sự.

Qua những khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy, tình cảm giữa họ dần trở nên gắn kết. Dù chưa ai thừa nhận rõ ràng, nhưng Đăng biết, Hùng đã dần cảm nhận được sự quan tâm từ cậu không chỉ là trách nhiệm, mà còn là sự chân thành. Còn Hùng, dù vẫn cố giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng những cử chỉ của Đăng đã dần chạm đến trái tim anh, khiến anh cảm thấy bớt cô đơn hơn trong thế giới tối tăm của mình.

Một ngày trời trong xanh và mát mẻ, sau nhiều ngày mưa ẩm ướt, không khí trở nên dễ chịu hơn hẳn. Đăng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy thời tiết thật lý tưởng cho một buổi đi dạo. Cậu biết Hùng đã quá lâu không bước ra khỏi nhà, và hôm nay có lẽ là dịp tốt để giúp anh thay đổi không khí, hít thở chút không gian bên ngoài.

Đăng bước vào phòng, thấy Hùng vẫn ngồi im lặng trên ghế như thường lệ. Cậu mỉm cười rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh Hùng, hôm nay trời đẹp lắm. Anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Hùng thoáng ngạc nhiên, đôi mắt anh khẽ động đậy khi nghe thấy đề nghị. "Ra ngoài à?" Hùng hỏi, giọng có chút ngập ngừng.

"Vâng," Đăng đáp nhẹ. "Ra ngoài đường, hít thở không khí thôi. Chúng ta có thể đi dạo gần nhà. Nếu anh mệt thì mình dừng lại nghỉ ở đâu đó."

Hùng ngồi yên lặng một lúc, đôi bàn tay đan vào nhau. Đã lâu lắm rồi anh không rời khỏi căn nhà, không còn quen với việc hòa mình vào không gian bên ngoài. Nhưng hôm nay, nghe giọng nói nhẹ nhàng của Đăng, anh không hiểu sao lại muốn thử ra ngoài một lần. "Được thôi," Hùng khẽ đáp, dù trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Đăng mỉm cười, nhanh chóng lấy áo khoác rồi nhẹ nhàng mặc vào cho Hùng. Khi vừa khoác áo lên người anh, Đăng khẽ trêu: "Anh phải che kỹ vào nha, anh trắng như này mà ra ngoài nắng đen đi là xấu lắm đấy."

Hùng thoáng bất ngờ trước câu trêu đùa của Đăng, rồi khẽ cười nhẹ. "Em trêu anh à?"

Đăng bật cười, sửa lại cổ áo khoác cho Hùng một cách chu đáo. "Đâu có. Em chỉ lo cho anh thôi. Mình phải giữ vẻ đẹp trai chứ."

Nụ cười của Hùng dần trở nên thoải mái hơn. Anh không đáp lại, nhưng trong lòng cảm thấy dễ chịu với sự trêu đùa nhẹ nhàng của Đăng. Cảm giác ấy, dù nhỏ nhặt, nhưng cũng đủ để xóa đi phần nào những mảng tối trong lòng anh.

Sau khi mặc áo khoác cẩn thận, Đăng nhẹ nhàng dìu Hùng ra ngoài. Bước qua cánh cổng, làn gió mát lùa vào khiến Hùng khẽ hít thở sâu. Không khí bên ngoài trong lành hơn hẳn, mang lại cho anh một cảm giác khác biệt. Đăng dìu Hùng bước từng bước chậm rãi trên con đường nhỏ dẫn ra phố. Tiếng bước chân của họ vang lên đều đặn, hòa cùng âm thanh cuộc sống bên ngoài – tiếng xe cộ, tiếng chim hót, và những làn gió nhẹ thổi qua.

Trên con đường quen thuộc, Hùng chậm rãi bước đi bên cạnh Đăng. Dù không thể nhìn thấy, nhưng mỗi bước chân đều gợi lên trong anh những ký ức xưa cũ. Đây là con đường mà anh từng đi lại mỗi ngày, từ những buổi sáng sớm đến những buổi chiều tắt nắng. Hùng bỗng cảm thấy xúc động, như thể anh đang bước ngược lại về quá khứ, về những khoảnh khắc anh từng yêu cuộc sống này biết bao.

"Em... có thể đưa anh đến trạm xe buýt gần đây không?" Hùng bỗng lên tiếng.

Đăng ngạc nhiên trước yêu cầu của Hùng, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Dạ, tất nhiên rồi. Ở gần đây có một trạm xe, để em dẫn anh qua đó."

Hai người tiếp tục bước đi, Hùng vẫn bám nhẹ vào cánh tay Đăng để giữ thăng bằng. Khi họ đến gần trạm xe buýt, Hùng khẽ dừng lại, cảm nhận được vị trí quen thuộc của những chiếc ghế dài mà anh từng ngồi. Đăng cẩn thận dẫn Hùng đến ngồi trên ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

"Đây là trạm xe buýt mà anh thường chờ xe mỗi sáng đi học," Hùng khẽ nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự hoài niệm sâu sắc. "Trước đây... mỗi ngày, anh đều đi qua con đường này, ngồi ở đây và chờ xe. Những ngày trời mưa, anh thường ngồi một mình, nhìn những hạt mưa đập xuống mặt đường... Mọi thứ giờ đây thay đổi nhiều quá."

Hùng khẽ nghiêng đầu, lắng nghe âm thanh của phố xá, nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là những tiếng động lạ lẫm. Anh không còn nhìn thấy thế giới mà mình từng yêu thương, từng thuộc về.

"Anh nhớ không khí ngày xưa. Mọi thứ khi đó đều rõ ràng, tươi sáng... nhưng giờ chỉ còn là bóng tối." Hùng khẽ thở dài, đôi mắt vô hồn hướng về phía trước.

Đăng ngồi bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe. Cậu không nói gì, nhưng cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc trong từng lời nói của Hùng. Đây không chỉ là một chuyến đi dạo bình thường, mà là hành trình quay trở lại với những ký ức mà Hùng đã cố gắng kìm nén từ sau tai nạn. Cảm giác mất mát giờ đây lại hiện về, nhưng khác với trước kia, khi anh phải chịu đựng một mình, giờ đây anh đã có Đăng ở bên cạnh.

"Nhưng không phải mọi thứ đều mất hết, anh Hùng," Đăng khẽ lên tiếng, phá tan sự im lặng. "Ít nhất... anh vẫn còn em ở đây."

Hùng khẽ quay đầu về phía Đăng, dù không thể nhìn thấy, nhưng anh cảm nhận được sự ấm áp trong giọng nói của cậu. "Phải, ít nhất anh vẫn còn em." Hùng mỉm cười nhẹ, như một sự chấp nhận đầy an ủi. Đối với anh, sự có mặt của Đăng là điều duy nhất khiến anh không còn cảm thấy quá cô độc.

Họ ngồi bên nhau dưới ánh chiều tà, lặng lẽ chia sẻ những cảm xúc khó nói thành lời. Chuyến đi dạo này không chỉ đơn giản là một chuyến ra ngoài, mà còn là dịp để Hùng đối diện với quá khứ của mình, để anh nhận ra rằng dù mọi thứ đã thay đổi, nhưng với Đăng ở bên, anh vẫn có thể tìm thấy niềm an ủi nhỏ nhoi giữa thế giới tối tăm.

Ánh nắng rải dài trên con đường, như những giọt màu chảy loang trên tấm vải giấy, nhuộm cả cảnh vật quanh mình bằng sắc vàng cam ấm áp của buổi hoàng hôn, không gian xung quanh trầm mặc, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua và tiếng xe cộ từ xa vọng lại. Hải Đăng lặng lẽ ngồi bên cạnh Hoàng Hùng, cảm nhận được nỗi niềm sâu lắng mà Hùng đang phải đối diện. Cậu không nói gì thêm, chỉ ngồi cạnh anh, tạo cho anh một cảm giác an toàn và ấm áp.

Trong khoảnh khắc ấy, Hùng bỗng cảm nhận được một cảm giác nhồn nhột ở chân mình. Anh khẽ cúi đầu, dù không thể nhìn thấy, nhưng rõ ràng có thứ gì đó đang nhẹ nhàng cọ vào chân anh.

"Hải Đăng..." Hùng khẽ nói, đôi mắt anh hơi ngạc nhiên. "Có gì đó đang cọ vào chân anh."

Đăng nhìn xuống, bật cười khẽ. "Là một chú mèo. Một chú mèo xám trắng đang dụi đầu vào chân anh đấy."

Hùng khẽ nhướn mày, rồi từ từ đưa tay xuống, cảm nhận được bộ lông mềm mại của chú mèo. Chú mèo nhỏ khẽ kêu lên một tiếng "meo" đầy dễ thương, rồi tiếp tục cọ vào chân Hùng, như thể muốn thu hút sự chú ý của anh.

"Là một chú mèo à?" Hùng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó. "Anh thích mèo lắm, ngày trước anh từng nuôi một con mèo... nhưng sau này thì không còn nữa."

Đăng quan sát Hùng, thấy gương mặt anh dịu lại, như thể sự xuất hiện bất ngờ của chú mèo đã mang đến cho anh một chút niềm vui nho nhỏ. Cậu khẽ mỉm cười. "Con mèo này chắc là thích anh rồi. Nó chẳng chịu đi, cứ cọ vào anh mãi."

Hùng tiếp tục vuốt ve chú mèo xám, cảm nhận được sự ấm áp từ nó. "Có lẽ vì nó cảm nhận được anh cần một chút gì đó ấm áp." Hùng cười nhẹ, tiếng cười vang lên đầy thoải mái. "Thật dễ chịu..."

Chú mèo vẫn tiếp tục quấn quanh chân Hùng, kêu "meo meo" như muốn được chơi đùa nhiều hơn. Hùng không thể nhìn thấy nó, nhưng qua sự mô tả của Đăng, anh có thể tưởng tượng được hình ảnh chú mèo nhỏ đáng yêu đang ngồi dưới chân mình, mang đến cho anh chút bình yên trong buổi chiều lặng lẽ.

Cả Đăng và Hùng cùng ngồi đó, bên cạnh chú mèo xám nhỏ, tận hưởng sự yên tĩnh và ấm áp mà cả thiên nhiên lẫn sự sống nhỏ bé này mang lại.

Sau một khoảng thời gian ngồi yên lặng bên nhau, Hùng khẽ vuốt ve chú mèo xám đang nằm cuộn tròn trên đùi mình. Tiếng kêu "meo meo" nhẹ nhàng cùng bộ lông mềm mại của chú mèo khiến Hùng cảm thấy lòng mình dịu lại. Những ký ức về ngày xưa, khi anh còn nhìn thấy ánh sáng, vẫn lẩn khuất trong tâm trí, nhưng giờ đây, nhờ sự hiện diện của Đăng và chú mèo nhỏ này, Hùng cảm thấy bớt cô đơn hơn.

Đăng quay sang nhìn Hùng, ánh mắt đầy sự quan tâm và nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh có muốn về chưa? Nếu anh thấy mệt thì em sẽ đưa anh về nhà."

Hùng khẽ lắc đầu, tay anh vẫn vuốt ve chú mèo đang nằm yên trên đùi. "Chưa đâu... Anh còn muốn ngồi thêm chút nữa."

Đăng gật đầu, tiếp tục ngồi lại bên cạnh Hùng. Trong khoảnh khắc yên bình này, Hùng không còn cảm thấy quá nặng nề với bóng tối xung quanh mình. Sự hiện diện của Đăng, cùng với chú mèo xám nhỏ đang nép vào lòng anh, khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một lúc sau, chú mèo nhỏ vươn mình, kêu nhẹ một tiếng "meo" rồi nhảy xuống đất, chạy về phía vỉa hè. Hùng khẽ mỉm cười, như thể cảm nhận được sự rời đi của nó. "Cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù anh không còn là một phần của nó nữa."

Đăng quay sang nhìn Hùng, lòng cậu chùng xuống khi nghe thấy những lời đầy nỗi buồn của anh. Nhưng Đăng biết rằng Hùng vẫn còn nhiều điều để nắm giữ. Cậu nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy tay Hùng, giọng nói đầy chân thành: "Anh vẫn ở đây, anh không đơn độc. Em vẫn ở bên cạnh anh."

Hùng cảm nhận được sự ấm áp từ tay Đăng, và trong giây phút ấy, anh không nói gì thêm. Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nó mang trong mình sự chân thành mà Hùng không thể phủ nhận. Anh không còn đơn độc nữa, điều đó là sự thật.

"Ừ," Hùng khẽ đáp, giọng anh trầm lắng. "Anh biết... em ở đây."

Đăng mỉm cười nhẹ, đôi mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. "Vậy mình về nhà nhé, hôm nay đi dạo thế là đủ rồi."

Hùng gật đầu, cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Dù hành trình phía trước còn dài, nhưng anh biết mình không phải đi một mình. Có lẽ, mọi thứ không hoàn toàn tăm tối như anh từng nghĩ.

Đăng đứng dậy, nhẹ nhàng dìu Hùng đứng lên. Cả hai rời trạm xe buýt, bước chậm rãi trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Lần này, Hùng bước đi không còn sự dè dặt, và anh biết rằng trong lòng mình đã có một sự thay đổi không nhỏ.

Trên đường về, không khí giữa Hùng và Đăng vẫn nhẹ nhàng, êm đềm. Cả hai bước chậm rãi, tiếng bước chân hòa cùng những âm thanh quen thuộc của cuộc sống phố xá xung quanh. Mọi thứ dường như yên bình hơn hẳn so với những ngày trước đây khi Hùng còn khép kín trong thế giới của riêng mình.

Bất chợt, Hùng khẽ nói, giọng anh trầm thấp nhưng đầy chân thành: "Cảm ơn em, Hải Đăng."

Đăng hơi khựng lại, ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ của Hùng. Cậu quay sang, ánh mắt dò xét, đôi môi mỉm cười nhẹ: "Vì điều gì vậy ạ?"

Hùng im lặng vài giây, đôi chân anh tiếp tục bước, nhưng tâm trí như đang tìm lời giải thích. Cuối cùng, anh khẽ thở dài rồi đáp: "Cảm ơn vì em đã không chỉ là người chăm sóc anh... mà còn giúp anh cảm nhận lại được cuộc sống. Anh đã quên mất nó có thể đẹp đến nhường nào, cho đến khi em khiến anh nhận ra điều đó."

Đăng nhìn Hùng, đôi mắt cậu dần dịu lại khi nghe thấy những lời từ đáy lòng của anh. Trước giờ, Đăng luôn nghĩ mình chỉ là một người được thuê để giúp Hùng về mặt thể chất, nhưng giờ đây cậu hiểu rằng sự hiện diện của mình còn mang ý nghĩa nhiều hơn thế. Cậu không chỉ giúp Hùng qua cơn bệnh tật, mà còn giúp anh mở lòng, cảm nhận lại thế giới tưởng chừng đã khép kín sau khi mất thị lực.

"Có lẽ em chẳng làm được gì quá to lớn đâu," Đăng khẽ cười. "Nhưng em mừng vì anh cảm nhận được như vậy."

Hùng mỉm cười nhẹ, gương mặt anh thoáng nét an yên mà Đăng hiếm khi thấy. "Không, với anh, điều em làm là to lớn hơn tất cả. Em đã giúp anh bước ra khỏi bóng tối, ít nhất là một phần nào đó."

Những lời của Hùng khiến Đăng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Đó là khoảnh khắc mà cậu nhận ra rằng sự quan tâm và kiên nhẫn của mình dành cho Hùng đã không uổng phí. Họ không chỉ còn là hai người xa lạ sống cùng một mái nhà, mà đã bắt đầu có sự gắn kết đặc biệt – một thứ tình cảm sâu sắc, nảy nở từ những khoảnh khắc giản dị nhất.

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro