CHƯƠNG XI: "EM HÃY THỬ MỞ LÒNG VỚI TÌNH CẢM ẤY XEM SAO"

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi bà Hà lên đường đi diễn ở Ý, căn nhà trở nên yên tĩnh hơn. Mỗi tối, bà Hà đều gọi về để trò chuyện với Hùng, hỏi han về tình hình ở nhà và nhắc nhở anh giữ gìn sức khỏe. Những cuộc gọi ngắn nhưng đầy yêu thương ấy giúp Hùng vơi đi phần nào cảm giác trống trải khi mẹ vắng nhà.

Hùng và Đăng dần quay trở lại với nhịp sống thường ngày, nhưng không khí trong nhà có vẻ khác lạ hơn. Cơn bão đã qua đi, để lại bầu trời trong xanh và mát mẻ. Cả căn nhà vẫn giữ được sự ấm áp dịu dàng từ tiếng chuông gió leng keng mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua.

Lo lắng cho Hùng khi ở nhà một mình, Đăng đã gọi báo với bà ngoại rằng cậu sẽ ngủ lại nhà Hùng những ngày này để tiện chăm sóc và đảm bảo Hùng không gặp bất kỳ khó khăn nào. Dù vậy, không khí giữa hai người vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt sau những biến đổi cảm xúc gần đây.

Sáng hôm ấy, Đăng dậy sớm, như thường lệ, cậu chuẩn bị bữa sáng cho Hùng. Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn nhà. Đăng cẩn thận bưng khay thức ăn đến bàn, rồi bước tới để đỡ Hùng ngồi vào chỗ.

Khi Đăng chạm vào tay mình, Hùng cảm nhận rõ sự ấm áp từ làn da của cậu. Khoảng cách giữa hai người lúc đó quá gần, đến mức Hùng cảm thấy hơi thở của Đăng phả nhẹ qua tai. Trái tim Hùng bắt đầu đập nhanh, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm lấy anh. Anh bối rối, không dám nhìn thẳng vào Đăng, chỉ cúi mặt xuống để che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình.

Đăng không nhận ra sự ngượng ngùng ấy, vẫn tiếp tục đưa Hùng ngồi vào bàn một cách nhẹ nhàng. Khi đã ngồi xuống, Hùng cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng bên trong, anh không thể phủ nhận rằng mỗi lần gần Đăng, anh luôn cảm thấy trong người có gì đó khác lạ. Trái tim anh không thể ngừng đập nhanh mỗi khi cậu ấy chạm vào, và sự bối rối này ngày càng trở nên rõ rệt hơn.

Trong khi Hùng ăn, Đăng ngồi cạnh, chăm chú quan sát. Những cử chỉ nhỏ của Hùng – cách anh nhẹ nhàng lắng nghe âm thanh của thế giới xung quanh, cách anh khẽ nhướng mày mỗi khi Đăng kể một câu chuyện vui – tất cả đều khiến trái tim Đăng đập nhanh hơn. Mỗi lần thấy Hùng cười nhẹ khi nghe Đăng nói, cậu biết rằng có điều gì đó trong lòng mình đã thay đổi từ lúc nào.

Đăng cố gắng tập trung vào công việc chăm sóc Hùng, nhưng trái tim cậu không ngừng đập nhanh mỗi khi ở gần anh. Cậu đã biết rõ cảm xúc của mình, rằng thứ tình cảm này không chỉ là sự cảm thông hay trách nhiệm nữa. Đăng thích Hùng, và mỗi khoảnh khắc ở bên anh, cậu càng nhận ra điều đó rõ ràng hơn. Mỗi cử chỉ nhỏ của Hùng, từng nụ cười nhẹ nhàng hay cái cách anh lắng nghe mọi thứ xung quanh, đều khiến Đăng không thể rời mắt.

Dù đã nhận ra tình cảm của mình, Đăng vẫn không biết nên xử lý như thế nào. Tình cảm ấy ngày càng lớn lên trong lòng cậu, nhưng cậu lo sợ liệu Hùng có cảm nhận được điều tương tự hay không. Dù vậy, mỗi lần Hùng cười hay khẽ nhíu mày khi nghe Đăng nói, cậu chỉ cảm thấy mình muốn ở bên anh nhiều hơn, chăm sóc anh không chỉ như một trách nhiệm, mà còn như một điều cậu khao khát từ sâu trong trái tim.

Hùng cũng không ngoại lệ, dù đang ăn nhưng trong đầu anh không ngừng nghĩ về Đăng. Từng cử chỉ nhỏ nhặt của cậu – từ cách Đăng trò chuyện đến cách cậu chăm sóc chu đáo – khiến Hùng cảm thấy an toàn và ấm áp. Những cảm xúc trong lòng Hùng dần trở nên rõ ràng hơn. Anh biết, mình thích Đăng. Nhưng chính điều đó lại khiến anh càng thêm bối rối. Hùng không biết phải làm thế nào, không biết phải đối diện với tình cảm này ra sao.

Mỗi khi Đăng ở gần, trái tim Hùng không thể ngừng đập nhanh hơn, nhưng anh vẫn cố gắng che giấu, không muốn để Đăng nhận ra. Tình cảm này quá mới mẻ, khiến Hùng cảm thấy ngượng ngùng và đôi lúc lúng túng. Anh tự hỏi liệu Đăng có cảm nhận được điều gì từ anh hay không, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể giữ những rung động này trong lòng, không biết phải tiến thêm bước nào tiếp theo.

Chiều hôm ấy, khi để Hùng ngồi nghe ti vi ở phòng khách còn Đăng đang dọn dẹp trong nhà, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Hùng khẽ nhíu mày, lắng nghe âm thanh lạ lẫm. "Ai đến vào giờ này nhỉ?" Hùng hỏi, vẻ mặt thắc mắc.

Đăng cũng ngạc nhiên không kém. "Để em ra xem thử, anh đợi chút nhé," cậu đứng dậy, vội vàng lau tay rồi bước ra mở cổng.

Khi Đăng mở cổng, trước mặt cậu là một người đàn ông cao ráo với dáng vẻ lịch lãm và tự tin. Anh ấy mặc một bộ vest tối màu được cắt may gọn gàng, dáng người cân đối, khuôn mặt toát lên vẻ điển trai và trưởng thành. Người trước mặt toát ra phong thái của một người rất biết cách ăn mặc và tạo ấn tượng. Đăng thoáng chần chừ trong giây lát trước vẻ ngoài bảnh bao của người lạ, cậu khẽ nhíu mày. "Chào anh, anh tìm ai ạ?"

Người đàn ông mỉm cười, giọng nói ấm áp và đầy thân thiện. "Anh là Vũ Đức Thịnh, anh họ của Hùng. Em chắc là Hải Đăng, người đang chăm sóc cho Hùng phải không?"

Đăng có chút bất ngờ, không chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ mà còn bởi vẻ ngoài lịch lãm của Thịnh. Đăng cảm nhận được sự tự tin trong cách Thịnh nói chuyện và đứng đó. Cậu mỉm cười, nhanh chóng mở cửa rộng ra. "Vâng, mời anh vào nhà ạ."

Khi Đăng và Thịnh bước vào phòng khách, Hùng vẫn chưa biết ai vừa tới, liền hỏi Đăng với chút tò mò. "Đăng, ai bấm chuông vậy?"

Chính lúc này, Thịnh cất tiếng. "Anh đây, Hùng. Anh Đức Thịnh của em về rồi này!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hùng khựng lại trong giây lát, rồi nụ cười nhanh chóng hiện lên trên gương mặt. Không chần chừ, anh đứng dậy, đưa tay về phía âm thanh ấy. "Anh Thịnh! Anh về Việt Nam lúc nào vậy?"

Thịnh bước nhanh tới ôm chặt Hùng, giọng nói vui vẻ vang lên. "Anh mới về Việt Nam hôm nay thôi. Anh về gặp đối tác, tiện ghé qua thăm em luôn. Không có cô Hà ở nhà nên chắc anh phải trông đứa em hộ cô anh rồi!"

Hùng cười lớn, vòng tay ôm lấy Thịnh, cảm nhận sự thân thuộc và ấm áp từ anh họ. Cả hai cứ ôm nhau như vậy trong vài giây, cảm xúc vui mừng dâng trào trong Hùng. Anh không giấu nổi sự hạnh phúc khi có anh họ ở bên, đặc biệt là trong lúc mẹ vắng nhà. "Vậy là mẹ em cũng biết việc anh về nước sao? Mẹ và anh thế mà không báo trước cho em tiếng nào, em dỗi đấy nhé!" Hùng khẽ trách, nhưng giọng vẫn đầy niềm vui.

Thịnh cười lớn rồi xoa đầu đứa em nhỏ trong lòng mình. "Anh đã bảo cô giữ bí mật để tạo bất ngờ cho em mà. Đừng dỗi anh nha!"

Đứng ở một góc phòng, Đăng nhìn cảnh Hùng và Thịnh ôm nhau, lòng cậu chợt có cảm giác lạ lẫm. Cậu không thể không nhận thấy nét mặt rạng rỡ của Hùng khi thấy Thịnh, điều mà Đăng hiếm khi thấy. Sự thân thiết giữa họ khiến Đăng thoáng chút không vui, một cảm giác ghen tị nhẹ nhàng len lỏi vào lòng cậu. Dù cố gắng giữ vẻ bình thản, Đăng vẫn không thể giấu được sự không thoải mái trên nét mặt khi thấy Hùng ôm Thịnh quá tự nhiên.

Sau khi buông Thịnh ra, Hùng vẫn không giấu được nụ cười trên môi. Anh quay đầu về phía Đăng, nhẹ nhàng giới thiệu. "Đăng này, đây là anh Thịnh – Vũ Đức Thịnh, anh họ của anh. Anh Thịnh theo ba mẹ qua Phần Lan sống từ khi tốt nghiệp đại học rồi, hiện tại làm kiến trúc sư. Lúc còn ở Việt Nam thì anh Thịnh là người thân với anh nhất luôn đó."

Thịnh bật cười, anh vẫn nhìn Hùng với ánh mắt dịu dàng. "Anh với Đăng chào hỏi nhau ngoài cổng rồi, em yên tâm."

Đăng gật đầu, đáp lại với nụ cười nhẹ. "Vâng, em đã gặp anh Thịnh ở ngoài cổng lúc nãy."

Thịnh khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục nói. "Mẹ em có kể cho anh nghe nhiều về Đăng lắm. Cũng nhờ Đăng mà tâm trạng của em dạo này tốt hơn rất nhiều," Thịnh quay sang Đăng, nhìn cậu nói "Anh cảm ơn em vì đã chăm sóc cho Hùng chu đáo."

Đăng có chút ngượng ngùng trước lời cảm ơn chân thành của Thịnh, cậu chỉ khẽ cười đáp lại. "Dạ, không có gì đâu anh, chăm sóc anh Hùng là công việc của em mà."

Hùng, lúc này tò mò, hỏi tiếp. "Anh định ở Việt Nam bao lâu?"

Thịnh ngả người dựa vào ghế, thong thả trả lời. "Anh chỉ định ở Việt Nam tầm một tuần thôi, còn nhiều công việc bên Phần Lan nữa. Nhưng trước mắt anh muốn ở đây thăm em vài hôm, lâu rồi anh em mình không gặp nhau."

Sau khi trò chuyện một lúc, Hùng và Thịnh ngồi cùng nhau ở phòng khách, tiếp tục ôn lại những kỷ niệm cũ. Tiếng cười của cả hai vang lên đều đặn trong căn phòng, Hùng kể lại những chuyện hồi còn nhỏ, khi anh và Thịnh thường xuyên chơi đùa với nhau, những lần Thịnh ở nhà với Hùng khi ba mẹ anh bận rộn. Không khí giữa họ thật ấm áp và thân thiết.

Hùng bất chợt hỏi. "Ba mẹ anh ở bên Phần Lan dạo này sao rồi?"

Thịnh mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự nhớ nhung. "Ba mẹ vẫn khỏe. Công việc bên đó khá bận, nhưng họ đang cố gắng sắp xếp thời gian để kịp về Việt Nam ăn Tết. Ba mẹ anh rất mong được về đây thăm em, đứa cháu yêu quý của ông bà đấy."

"Hy vọng là vậy," Hùng nói, cảm nhận được tình cảm gia đình trong từng lời nói của Thịnh. "Em cũng nhớ hai bác nhiều lắm."

Thịnh gật đầu, rồi tiếp tục trò chuyện với Hùng về những hoạt động của cha mẹ anh bên đó, làm cho không khí càng trở nên thân mật hơn.

Trong khi đó, Đăng đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối. Cậu khẽ nhìn ra phía phòng khách, nơi Hùng và Thịnh đang nói chuyện vui vẻ. Mỗi lần thấy Hùng cười tươi rạng rỡ khi nhắc đến những kỷ niệm xưa, Đăng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Một cảm giác ghen tị và bị lãng quên bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu. Dường như sự hiện diện của Thịnh đã khiến Đăng cảm thấy mình bị đẩy ra rìa, trở nên mờ nhạt trong mối quan hệ với Hùng.

Khi bữa cơm đã sẵn sàng, Đăng bước ra phòng khách, nhẹ nhàng gọi. "Anh Hùng, anh Thịnh, cơm tối dọn xong rồi ạ." Hùng khẽ mỉm cười, gật đầu rồi cùng Thịnh đứng dậy bước vào bàn ăn.

Suốt bữa cơm, không khí giữa Hùng và Thịnh vẫn vui vẻ như trước. Hai người tiếp tục trò chuyện không ngừng, bàn về những kỷ niệm xưa cũ và những câu chuyện về công việc của Thịnh bên Phần Lan. Thỉnh thoảng, Hùng lại cười to, tiếng cười của anh như một nhạc điệu tươi vui lan tỏa khắp căn phòng.

Đăng ngồi bên cạnh, im lặng, chỉ tập trung vào việc ăn. Tuy nhiên, cậu không thể không chú ý đến những cử chỉ nhỏ của mình với Hùng. Cậu gắp đồ ăn cho Hùng, từng miếng cá, miếng rau, để anh có thể ăn dễ dàng hơn. Khi Hùng khó khăn với miếng xương, Đăng nhẹ nhàng bóc xương cho anh, khẽ lướt tay qua tay Hùng, khiến Hùng cảm nhận được sự chăm sóc ân cần từ cậu. Mỗi lần nhìn lên, Đăng lại thấy nụ cười của Hùng rạng rỡ, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy mình bị lạc lõng, như thể cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh hai anh em Hùng và Thịnh.

Ánh mắt của Đăng dần hiện lên sự không vui, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh, không muốn để Hùng hay Thịnh nhận ra cảm xúc của mình. Mỗi khi Hùng quay sang cảm ơn Đăng bằng một nụ cười nhẹ, Đăng chỉ có thể mỉm cười gượng gạo, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu hơn.

Đức Thịnh, dù đang trò chuyện với Hùng, cũng tinh ý nhận thấy ánh mắt buồn bã của Đăng. Anh cảm nhận được sự ngượng ngùng và ghen tị nhẹ nhàng từ cậu, nhưng không nói gì vội, chỉ âm thầm quan sát. Những cử chỉ chăm sóc ân cần của Đăng dành cho Hùng hiện rõ trong mắt Thịnh, và anh nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ không đơn giản chỉ là người chăm sóc và người được chăm sóc.

Vì hôm nay đã có Thịnh ở nhà với Hùng, sau khi chuẩn bị phòng ngủ cho anh thì Đăng xin phép về nhà để chăm sóc bà ngoại. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn không thể ngăn được cảm giác trống trải khi không còn ở bên Hùng mỗi buổi tối như trước.

Một buổi tối, khi Thịnh và Hùng đang ngồi ngoài hiên nhà, gió nhẹ thổi qua làm chiếc chuông gió vang lên tiếng leng keng trong trẻo. Thịnh ngả người dựa vào ghế, lặng lẽ ngắm cảnh một lúc rồi khẽ hỏi. "À này Hùng, cậu Hải Đăng chăm sóc em rất tốt nhỉ? Em thấy cậu ấy thế nào?"

Hùng hơi khựng lại, rồi trả lời nhẹ nhàng. "Đúng vậy, Đăng chăm sóc em rất chu đáo. Cậu ấy luôn kiên nhẫn với em, hiểu được mọi thứ em cần mà em không cần phải nói ra."

Thịnh mỉm cười nhẹ, gật đầu trước câu trả lời của Hùng, rồi quay sang nhìn chiếc chuông gió treo ở hiên nhà. "Chiếc chuông gió này đẹp quá. Anh không nhớ trước đây em có treo nó, hay là Đăng mua cho em?"

Hùng cười nhẹ. "Phải, Đăng mua cho em đó. Cậu ấy nói tiếng chuông gió sẽ giúp em cảm thấy thoải mái hơn."

Thịnh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Hùng rồi nhìn về phía chiếc chuông gió. "Anh nghĩ mẹ em chắc cũng yên tâm lắm khi có Đăng bên cạnh. Thật sự, em may mắn khi có cậu ấy đấy."

Hùng chỉ im lặng, khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Anh biết, lời của Thịnh không chỉ đơn thuần là nhận xét, mà còn khơi gợi trong anh những suy nghĩ sâu sắc hơn về mối quan hệ giữa mình và Đăng.

Thịnh lặng lẽ ngắm nhìn Hùng một lúc, rồi bất ngờ hỏi. "Hùng này, em có thấy mình và Đăng có điều gì đặc biệt không? Anh thấy cách Đăng chăm sóc em, quan tâm em, dường như không chỉ đơn thuần là trách nhiệm."

Hùng khựng lại, ánh mắt hơi rời rạc khi nghe câu hỏi này. Anh chưa từng nghĩ về mối quan hệ của mình và Đăng theo cách ấy. Nhìn đứa em mình ngồi im lặng, Thịnh tiếp tục. "Em biết không, đôi khi anh cảm thấy có gì đó thật đặc biệt giữa hai em. Đăng dường như luôn ở bên em, sẵn sàng làm mọi thứ vì em."

Hùng không nói gì, chỉ im lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác bối rối. Thực ra, Hùng đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Đăng, nhưng anh lại không biết phải nói ra sao. Cảm xúc của mình vẫn còn mơ hồ và khó khăn để lý giải. "Em... em cũng không biết," Hùng lắp bắp, giọng nói có chút ngập ngừng. "Đăng là một người rất tốt. Em luôn cảm thấy an toàn khi có cậu ấy bên cạnh."

Thịnh khẽ gật đầu, nhìn Hùng với ánh mắt ấm áp. Anh nhẹ nhàng nói thêm. "Từ nhỏ, em luôn là đứa em yêu quý của anh. Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn muốn thấy em hạnh phúc. Nếu Đăng là người mang lại hạnh phúc cho em, thì em hãy thử mở lòng với tình cảm ấy xem sao."

Hùng im lặng, lông mày khẽ nhíu lại. Câu nói của Thịnh như một cú đánh thức, khiến anh phải đối diện với cảm xúc của chính mình. Hùng nhớ về những khoảnh khắc gần gũi với Đăng, từng tiếng cười, từng ánh mắt chăm chú của cậu mỗi khi ở bên anh.

Ngoài hiên, làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của những bông hoa oải hương trong vườn, cùng tiếng chuông gió leng keng vang lên mỗi khi gió thổi qua. Những âm thanh ấy như một bản nhạc nền nhẹ nhàng, khiến không gian trở nên tươi đẹp hơn.

Mỗi lần nghĩ về Đăng, trái tim anh lại đập nhanh hơn, và sự bối rối chợt ập đến. Hùng cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ, một quyết định quan trọng mà mình cần phải đưa ra. "Em... em thật sự không biết," Hùng đáp, nhưng giọng nói của anh giờ đây có phần mạnh mẽ hơn, như thể trong lòng anh đã dần hình thành những câu trả lời.

Thịnh nhìn Hùng với ánh mắt ấm áp và thấu hiểu, không ép buộc mà chỉ đơn thuần tạo không gian để Hùng tự mình khám phá cảm xúc của mình. "Em hãy nhớ rằng, tình cảm là một điều quý giá. Đừng sợ hãi khi đối diện với nó," Thịnh nhẹ nhàng nói. "Đăng thực sự tốt với em, và anh nghĩ, cả hai em hãy thử cho nhau cơ hội xem nào."

Trời dần về khuya, gió bên ngoài hiên cũng trở nên lạnh hơn, không gian giờ đây chỉ còn lại tiếng chuông gió khẽ kêu. Hùng và Thịnh vẫn ngồi bên nhau trên chiếc ghế gỗ, nhưng trong lòng Hùng vẫn còn nhiều suy nghĩ.

Thịnh nhìn đồng hồ và nhận ra đã khuya. "Thôi, khuya rồi. Anh dẫn em về phòng nghỉ ngơi nhé."

Hùng gật đầu, đứng dậy theo Thịnh. Khi cả hai bước vào trong nhà, bầu không khí trong phòng vẫn giữ được sự ấm áp, ánh sáng mờ ảo từ mặt trăng bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên những bóng đổ lung linh trên tường. Trong đầu Hùng vẫn còn đọng lại những câu hỏi về tình cảm của mình, và lời khuyên của Thịnh cứ vang vọng trong đầu.

Thịnh cẩn thận dìu Hùng vào giường nằm. Khi chuẩn bị bước ra, Hùng bỗng cất tiếng gọi "Anh Thịnh!"

Thịnh dừng lại, quay đầu nhìn Hùng với ánh mắt đầy tò mò. "Có chuyện gì thế, Hùng?"

Hùng hít một hơi sâu, lúng túng nhưng cũng đầy chân thành. "Chuyện anh nói lúc nãy... về Đăng... em không biết phải làm sao với cảm xúc của mình."

Thịnh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Hùng, ánh mắt anh đầy ân cần. "Em hãy để mọi thứ tự nhiên nhất có thể. Đừng gượng ép bản thân phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Tình cảm là thứ không thể ép buộc mà phải đến một cách tự nhiên nhất."

Hùng lắng nghe, cảm thấy sự ấm áp từ lời khuyên của Thịnh. Anh khẽ gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn phần nào. Trước khi Thịnh rời phòng, anh xoa đầu Hùng, như một cách động viên. "Ngủ ngon nhé, Hùng. Anh luôn ở đây nếu em cần."

Nghe tiếng đóng cửa, biết rằng Thịnh đã rời khỏi phòng, trong lòng Hùng thầm cảm ơn sự anh họ yêu quý của mình. Cảm xúc của Hùng vẫn còn hỗn độn, nhưng ít nhất giờ đây, anh đã có một người bên cạnh để cùng chia sẻ. Với tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa băn khoăn, Hùng khẽ nhắm mắt lại, để cho những suy nghĩ về Đăng từ từ vơi đi trong giấc ngủ.

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro