CHƯƠNG XII: "EM SẼ LÀ ĐÔI MẮT CỦA ANH"
Buổi sáng ngày cuối tuần, sau khi chuẩn bị xong hành lý, Thịnh sắp rời khỏi nhà để ra sân bay về Phần Lan. Hùng không thể tiễn anh đến sân bay, nhưng vẫn muốn tiễn Thịnh ra cổng. Đăng đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ Hùng bước từng bước ra ngoài. Bầu trời buổi sáng trong lành, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây, để lại những vệt sáng ấm áp trên con đường nhỏ dẫn ra cổng.
Trên đường đi, Thịnh thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Hùng và Đăng, ánh mắt anh thoáng lấp lánh như đang suy ngẫm điều gì đó. Anh nhận ra sự chăm sóc tỉ mỉ của Đăng dành cho Hùng từ những điều nhỏ nhặt nhất. Cậu không chỉ giữ chặt tay Hùng khi bước đi, mà còn luôn cẩn thận mỗi khi gặp đoạn đường gồ ghề, khẽ nhắc Hùng bằng giọng nói êm dịu, đầy sự quan tâm. Thịnh không thể không nhận ra những cử chỉ ấy vượt qua giới hạn của một người chăm sóc thông thường.
Khi họ đến cổng, Thịnh quay sang mỉm cười với Hùng. "Anh về đây nhé. Do bên kia có việc đột xuất nên anh phải về giải quyết, không thì anh đã ở lại với em thêm vài ngày rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ cố gắng sắp xếp về thăm em sớm."
Hùng mỉm cười nhẹ, đáp lại bằng giọng trầm ấm. "Anh cũng giữ gìn sức khỏe. Đừng mãi chỉ quan tâm đến công việc thôi đấy. Khi nào có thời gian rảnh thì nhớ về thăm em đó."
Thịnh gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo Hùng đầy sự yêu thương của một người anh trai. Nhưng sau đó, anh chậm rãi quay sang Đăng, đôi mắt của anh trở nên sâu lắng hơn, như muốn đọc thấu tâm tư cậu. Anh đã để ý cách Đăng luôn dõi theo Hùng, từng ánh mắt, từng cử chỉ chu đáo mà không một lời nói. Từng hành động đó như phát ra từ sâu trong lòng Đăng, một thứ cảm xúc mà Thịnh đã quá quen thuộc.
Trước khi bước đi, Thịnh bất ngờ quay lại, đặt tay lên vai Đăng, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự chân thành. "Đăng này, có một điều anh muốn nói với em."
Đăng ngạc nhiên, cảm giác như đôi tay mình khẽ run lên khi bị Thịnh gọi tên một cách nghiêm túc. Ánh mắt cậu lúng túng. "Dạ, anh cứ nói ạ," cố gắng giữ bình tĩnh
Thịnh nhìn sâu vào mắt Đăng, khẽ mỉm cười, nhưng đó là nụ cười đầy ẩn ý. "Anh đã quan sát em chăm sóc Hùng mấy ngày nay. Anh nhận thấy cách em nhìn Hùng... ánh mắt đó không đơn giản chỉ là của một người chăm sóc đơn thuần."
Đăng thoáng sững người, đôi mắt mở to nhưng không dám đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của Thịnh. Trái tim cậu khẽ nhói lên, như thể một bí mật vừa bị phơi bày.
Thịnh khẽ nhướn mày, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng từng lời như chạm đến tận cùng trái tim Đăng. "Em có thể nghĩ rằng chỉ đang làm công việc của mình, nhưng anh thấy khác. Anh cảm nhận được tình cảm của em đối với Hùng qua từng cử chỉ, ánh mắt mà em dành cho thằng bé. Không phải ai cũng làm được điều đó, và Hùng... anh chắc chắn rằng Hùng cũng cảm nhận được điều gì đó từ em."
Đăng im lặng, cậu cố gắng nắm chặt quai túi xách của Thịnh, như để giữ mình bình tĩnh. Lời nói của Thịnh như một cú đánh thẳng vào những suy nghĩ sâu kín mà cậu luôn cố gắng giấu đi. Cậu biết những gì Thịnh nói là đúng, nhưng cậu không biết làm sao để đối diện với nó. Cảm giác lo lắng và bối rối hiện rõ trong mắt Đăng.
Thịnh mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Đăng, giọng anh ấm áp và đầy sự thấu hiểu. "Anh tin em, Đăng à. Anh thấy rõ tình cảm của em dành cho Hùng, và anh tin rằng em đủ dũng cảm để đối diện với nó. Đừng trốn tránh cảm xúc của mình, vì đôi khi, điều tốt nhất là chấp nhận nó và để nó dẫn lối."
Lời nói của Thịnh như vang vọng mãi trong lòng Đăng, khiến cậu không thể thốt nên lời. Khi Thịnh quay lại chào Hùng lần cuối và bước vào xe, Đăng vẫn đứng lặng bên cạnh Hùng, lòng cậu ngổn ngang. Ánh mắt Đăng dõi theo chiếc xe Thịnh khuất xa, trong khi trái tim cậu không ngừng trỗi dậy những cảm xúc khó nói. Những lời nói vừa rồi không chỉ khơi gợi lên những điều cậu luôn cố giấu, mà còn tạo nên sự quyết tâm để Đăng suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Hùng một cách nghiêm túc hơn.
Sau khi tiễn Thịnh ra cổng, Đăng đưa Hùng quay trở vào nhà. Dù cố gắng tập trung làm việc nhưng đầu cậu chỉ toàn suy nghĩ về những lời của Thịnh trước khi anh ra sân bay. Trái tim Đăng không ngừng trỗi dậy những cảm xúc khó tả. Thịnh đã nhìn thấu những gì cậu luôn cố giấu, những tình cảm mà cậu từng nghĩ chỉ là trách nhiệm trong công việc. Thịnh không nói quá nhiều, nhưng từng lời của anh lại đánh thẳng vào tâm trí Đăng, khiến cậu không thể ngừng suy nghĩ.
Chiều hôm ấy, bà Hà từ chuyến lưu diễn ở Ý cũng trở về. Hùng rất vui khi nghe tiếng mẹ bước vào nhà. Nụ cười nở trên môi anh, và đôi tay anh vươn ra để tìm đến mẹ. Bà Hà khẽ nắm lấy tay Hùng, cười đầy tình cảm. "Con có nhớ mẹ không?"
Hùng cười nhẹ, gật đầu. "Có chứ mẹ. Mấy ngày mẹ đi, nhà vắng lắm, nhưng có anh Thịnh ghé qua chơi nên con cũng thấy vui."
Bà Hà mỉm cười, rồi quay sang Đăng, trong tay bà cầm theo những chiếc túi đựng quà từ nước ngoài. Bà nhìn Đăng, ánh mắt đầy sự cảm kích. "Đăng à, những ngày cô đi, con vất vả nhiều rồi. Cảm ơn con đã chăm sóc Hùng. Cô có mua ít quà cho con đây, cả một số thuốc bổ để con mang về cho bà của con nữa."
Bà Hà lấy ra một hộp thuốc bổ cao cấp từ Ý, rồi nhẹ nhàng đưa món quà khác cho Đăng. Đó là một chiếc khăn choàng len màu xanh đậm, được làm thủ công từ Ý.
Đăng thoáng ngạc nhiên, cậu có chút lúng túng, xua tay. "Dạ, con không dám nhận đâu cô ạ. Chăm sóc anh Hùng là trách nhiệm của con rồi, con không muốn làm phiền cô đâu."
Nhưng bà Hà mỉm cười đầy sự ân cần, vẫn đưa chiếc khăn và hộp thuốc cho Đăng. "Không phiền đâu, con à. Cô biết con ngại, nhưng đây là chút tâm ý của cô thôi. Chiếc khăn này cô chọn cho con vì nghe Hùng kể con thích những thứ đơn giản mà tinh tế. Còn thuốc bổ, cô nghĩ bà của con sẽ cần để bồi bổ sức khỏe."
Đăng khẽ chạm vào chiếc khăn, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của nó. Cậu cúi đầu, giọng nói pha chút ngại ngùng. "Dạ, con cảm ơn cô. Thật sự con không nghĩ mình được nhận quà như thế này... Con cảm ơn cô rất nhiều."
Hùng nghe thấy, cười nhẹ nhàng. "Mẹ tặng quà, Đăng chắc thích lắm đây. Mấy ngày mẹ đi, cậu ấy đã vất vả nhiều rồi."
Bà Hà nhìn Đăng với ánh mắt đầy biết ơn và trân trọng, rồi nói thêm. "Hôm nay con về nghỉ ngơi sớm đi, Đăng. Để mẹ chăm sóc Hùng cho. Con đã làm nhiều rồi."
Đăng khẽ gật đầu, cúi đầu cảm ơn lần nữa rồi rời khỏi nhà, tay cầm theo chiếc khăn choàng và thuốc bổ. Ngồi trên xe buýt trở về nhà, trong lòng cậu vẫn còn đọng lại những suy nghĩ từ cuộc trò chuyện với Thịnh vào buổi sáng, làm cậu không khỏi trăn trở.
Đăng ngồi lặng lẽ ở bàn học của mình, đôi mắt nhìn vào bầu trời xa xâm qua khung cửa sổ nhỏ, đầu óc rối bời với hàng loạt suy nghĩ. Từng lời nói, cử chỉ của Hùng, những lần cả hai ở gần nhau, những đêm hai người ngồi nói chuyện dưới hiên nhà, tất cả như những thước phim ngắn cứ lần lượt hiện lên trong đầu cậu. Phải, cậu luôn quan tâm đến Hùng một cách đặc biệt, nhưng liệu đó có thật sự là tình cảm đặc biệt mà Thịnh đã nhắc đến? Đăng tự hỏi liệu cậu có đủ dũng cảm để thừa nhận rằng mình đã thích Hùng.
Trái tim Đăng đập mạnh hơn mỗi khi nghĩ về Hùng. Những lần ở bên Hùng, từng nụ cười, từng câu nói của anh đều khiến Đăng cảm thấy an yên và hạnh phúc. Nhưng cùng với đó là sự bối rối, sợ hãi khi nghĩ đến việc đối diện với tình cảm của mình. Cậu không biết liệu Hùng có cảm nhận điều tương tự không, và nếu thừa nhận, liệu mọi thứ có thay đổi không?
Đúng lúc đó, bà của Đăng từ phòng bước ra. Ánh mắt bà nhìn thấy ngay vẻ đăm chiêu trên gương mặt của cháu trai. Bà bước lại gần, kéo ghế ngồi xuống cạnh Đăng, giọng bà nhẹ nhàng và đầy quan tâm. "Cháu à, hôm nay sao trông cháu có vẻ không vui? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Đăng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, quay sang nhìn bà. Cậu cố gắng nở một nụ cười, nhưng nó không che giấu được sự bối rối trong ánh mắt. "Không có gì đâu bà, cháu chỉ hơi mệt một chút."
Nhưng bà của Đăng không dễ dàng bỏ qua. Bà nhìn Đăng với đôi mắt đầy sự thấu hiểu, rồi đặt tay lên bàn tay của Đăng, như để trấn an. "Cháu nghĩ bà không nhận ra sao? Từ khi cháu về, trông cháu như đang có điều gì đó nặng lòng."
Đăng lặng người trong giây lát, rồi thở dài. Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng cuối cùng, Đăng quyết định nói ra. Giọng cậu khẽ run khi thổ lộ. "Bà... cháu... cháu nghĩ là cháu thích anh Hùng."
Bà của Đăng không ngạc nhiên, bà vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh và ánh mắt đầy yêu thương. Bà khẽ gật đầu, như đã biết trước mọi chuyện, rồi nhẹ nhàng hỏi. "Vậy thì sao cháu lại lo lắng?"
Đăng nhìn xuống bàn, giọng nói đầy lo lắng và bối rối. "Cháu không biết phải làm sao với tình cảm này. Cháu sợ... sợ rằng anh Hùng sẽ không đáp lại, và sợ rằng nếu cháu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Hơn nữa... cháu cũng sợ mọi người sẽ không chấp nhận cháu... vì..."
Cậu ngập ngừng, không dám nói tiếp. Nhưng bà của Đăng hiểu được điều cháu mình muốn nói. Bà mỉm cười dịu dàng, rồi nắm chặt tay Đăng hơn. "Cháu à, bà hiểu điều cháu đang lo lắng. Nhưng cháu không cần phải sợ hãi về điều đó. Bà không quan tâm Hùng là nam hay nữ, điều bà quan tâm là cháu có hạnh phúc hay không. Nếu cháu yêu Hùng, và Hùng cũng yêu cháu, thì giới tính chẳng quan trọng. Cháu chỉ cần sống thật với lòng mình, vì đó mới là điều quan trọng nhất."
Đăng ngước lên nhìn bà, đôi mắt đỏ hoe. Lời nói của bà như xóa tan đi bao nhiêu lo lắng trong lòng cậu. Đăng cảm thấy như vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn. Cậu khẽ gật đầu, đôi môi run run nhưng cố gắng nở một nụ cười. "Cháu... cháu cảm ơn bà. Cháu không nghĩ bà sẽ hiểu."
Bà mỉm cười, xoa đầu Đăng nhẹ nhàng. "Bà tuy thuộc thế hệ trước, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không thể hiểu cháu. Bà chỉ mong cháu hạnh phúc, cháu à. Cứ sống thật với lòng mình, đừng để bất cứ điều gì ngăn cản cháu yêu thương người khác."
Những lời nói của bà như tiếp thêm sức mạnh cho Đăng. Cậu cảm thấy lòng mình dần trở nên nhẹ nhõm hơn. Bao nhiêu lo lắng, sợ hãi giờ đây dường như đã tan biến. Đăng ngồi lại một lúc, cùng bà trò chuyện thêm về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng trong lòng cậu đã có một quyết định rõ ràng hơn. Cậu sẽ đối diện với tình cảm của mình dành cho Hùng, và sẽ không còn trốn tránh nó nữa.
Sau khi nói chuyện với bà ngoại, tâm trạng Đăng dần tốt lên. Cậu ngồi vào bàn học, nhưng chưa kịp tập trung thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Đăng liếc nhìn màn hình và hơi ngạc nhiên khi thấy dòng chữ "Anh Hùng" hiện lên. Đây là lần đầu tiên Hùng gọi cho cậu.
Đăng nhấc máy, vẫn chưa hết bối rối. "Anh Hùng, có chuyện gì không ạ?"
Giọng Hùng vang lên, trầm ấm và nhẹ nhàng hơn mọi khi. "Đăng, em về nhà rồi chứ? Bà ngoại khỏe không?"
Đăng mỉm cười, cảm thấy vui khi Hùng chủ động hỏi thăm. "Dạ, em về rồi. Bà em khỏe anh ạ, không có gì phải lo."
Hai người im lặng một lúc. Đăng tò mò hỏi. "Anh... sao anh lại gọi cho em giờ này vậy?"
"Nhớ em." Hùng khẽ cười, giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự chân thành.
Đăng ngẩn người, cảm giác trong lòng bỗng rộn ràng khó tả. Cậu bối rối, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đáp lại một cách ngập ngừng. "Dạ... em vẫn ổn mà anh."
Hùng cười khẽ, giọng pha chút hài hước. "Em đã nghỉ ngơi chưa? Hôm nay mẹ bắt em về sớm, chắc em chưa mệt lắm đâu nhỉ?"
Đăng cố gắng giữ giọng bình thường nhưng không giấu nổi cảm xúc. "Dạ... em chưa ngủ. Mà anh nhận quà mẹ tặng chưa ạ?"
"Ừ, mẹ có tặng anh một món quà nhỏ thôi. Còn em thì sao, thích chiếc khăn không?"
Đăng cười nhẹ, ngượng ngùng đáp. "Dạ, đẹp lắm ạ. Em cảm ơn cô."
Cuộc trò chuyện tuy ngắn nhưng đầy sự ấm áp. Đăng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi nghe giọng Hùng. Khi cúp máy, cậu vẫn ngồi lặng một lúc, trong lòng tràn ngập cảm xúc vui vẻ và một chút bối rối khi nhận ra Hùng đã trở nên quan trọng với cậu như thế nào.
Ngày hôm sau, khi Hùng đề nghị Đăng đi dạo quanh khu phố như mọi khi, Đăng bất ngờ gợi ý. "Hay hôm nay mình thử đi dạo ở trung tâm thành phố đi anh. Thay đổi không khí một chút."
Hùng thoáng im lặng, trong lòng có chút do dự. Từ khi mất thị lực, anh chưa từng đến những nơi đông người. Ý nghĩ phải đối diện với đám đông khiến anh hơi căng thẳng, giọng anh khẽ ngập ngừng. "Anh chưa từng ra ngoài chỗ đông người từ khi... anh không biết liệu mình có thể..."
Đăng nhận ra sự bối rối trong giọng nói của Hùng. Cậu bước tới bên anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hùng, giọng nói trầm ấm. "Anh đừng lo. Em sẽ là đôi mắt của anh. Em sẽ đi cùng anh, không có gì phải sợ cả."
Câu nói ấy như một lời hứa đầy chân thành, khiến Hùng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. "Anh tin em."
Khi cả hai ra đến trung tâm thành phố, không khí nhộn nhịp và sôi động tràn ngập xung quanh họ. Tiếng xe cộ qua lại, tiếng nói cười của người đi đường xen lẫn với những âm thanh quen thuộc của một buổi chiều tấp nập. Hùng đứng bên cạnh Đăng, cảm nhận từng tiếng động xung quanh nhưng vẫn giữ một chút căng thẳng. Bàn tay anh khẽ siết nhẹ vào cánh tay Đăng, cố gắng tìm kiếm sự an toàn.
Đăng khẽ cười, nhìn sang Hùng và trấn an. "Anh cứ yên tâm, có em ở đây mà. Bên tay trái mình là một quán cà phê nho nhỏ, phía trước cửa treo rất nhiều giỏ cây xanh mát. Màu sắc rực rỡ lắm, chắc chắn anh sẽ thích."
Hùng không nói gì, nhưng nét mặt dần giãn ra. Dù không nhìn thấy, nhưng qua giọng miêu tả nhẹ nhàng của Đăng, anh có thể tưởng tượng rõ ràng khung cảnh xung quanh. Tiếng bước chân của cậu nhẹ nhàng bên cạnh, và từng lời nói của Đăng như vẽ nên một bức tranh sống động trong tâm trí Hùng.
Cả hai tiếp tục dạo quanh những con đường sầm uất nơi phố thị, mỗi lần Hùng cảm thấy không thoải mái, Đăng lại miêu tả mọi thứ một cách tỉ mỉ và trấn an anh. Từ những tòa nhà cao tầng với cửa kính sáng bóng phản chiếu ánh nắng, đến những băng ghế đá ven đường, nơi các cặp đôi ngồi trò chuyện, Đăng không bỏ sót một chi tiết nào.
Họ dừng chân ở một góc công viên nhỏ nằm giữa trung tâm thành phố. Gió khẽ thổi qua, mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng từ những khóm hoa xung quanh. Đăng dẫn Hùng đến ngồi trên một băng ghế dưới tán cây, nơi ánh sáng dịu dàng len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt nắng mờ ảo trên mặt đất. Đăng khẽ quay sang Hùng, cười nhẹ. "Nơi này thật yên bình, anh nhỉ?"
Hùng hít thở sâu, cảm nhận không gian yên tĩnh xung quanh, anh khẽ gật đầu. "Ừ, anh cũng thấy như vậy."
Cả hai ngồi lại một lúc, Đăng tiếp tục kể cho Hùng nghe về những gì cậu nhìn thấy trên đường đi. Những ánh đèn bắt đầu được thắp lên dọc theo các con phố, từng cửa hàng nhỏ bắt đầu mở cửa đón khách buổi tối, và không gian thành phố lúc này dần thay đổi, trở nên lung linh và nhộn nhịp hơn.
Dù không thể nhìn thấy, Hùng vẫn cảm nhận được rõ ràng từng chi tiết qua lời miêu tả của Đăng. Cậu không chỉ là người dẫn đường, mà còn là đôi mắt của anh, vẽ nên thế giới mà anh không còn nhìn thấy được. Buổi dạo chơi này không chỉ là một trải nghiệm mới mẻ cho Hùng, mà còn là khoảnh khắc giúp anh hiểu rõ hơn về tình cảm của Đăng dành cho mình.
Đang trong lúc Đăng cảm thấy như mọi thứ dần sáng tỏ, khi niềm tin và sự động viên từ Hùng cùng bà ngoại giúp cậu có thêm can đảm đối diện với tình cảm của mình, thì một biến cố không ngờ tới xảy ra. Đêm hôm đó, khi Đăng vừa về đến nhà, bà ngoại bỗng nhiên trở bệnh nặng. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ đó là một cơn mệt bình thường, nhưng càng lúc, tình trạng của bà càng nghiêm trọng. Bà thở dốc, khuôn mặt trở nên tái nhợt và không còn sức lực để đáp lại lời Đăng. Sự lo lắng lập tức tràn ngập trong lòng cậu. Đăng run rẩy cầm lấy tay bà, cảm nhận hơi ấm dần tan biến. Trái tim cậu đập loạn, từng hơi thở dường như nặng nề hơn bao giờ hết.
"Bà... bà ơi, bà sao thế ạ?" Đăng gọi lớn, cố lay bà tỉnh lại, nhưng bà chỉ thều thào trong tiếng thở yếu ớt. Sự sợ hãi bao trùm lấy cậu. Không kịp chần chừ, Đăng nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Đôi tay cậu run lên khi bấm số, từng tiếng chuông điện thoại vang lên như kéo dài vô tận. Khi xe cấp cứu đến, Đăng vội vã theo bà lên xe, trong lòng tràn ngập nỗi lo sợ. Cậu không thể ngừng nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất: mất bà, người đã gắn bó với cậu từ khi còn bé, người luôn là điểm tựa duy nhất của cậu.
Trong phòng cấp cứu, Đăng ngồi chờ bên ngoài, lòng cậu như có lửa đốt. Cậu vừa mới được động viên để đối diện với tình cảm dành cho Hùng, nhưng giờ đây, mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Cậu không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài tình trạng của bà. Nỗi sợ mất bà khiến Đăng gần như nghẹt thở, đôi mắt ráo hoảnh nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
Cuối cùng, cửa phòng bật mở, một bác sĩ trung niên với bộ áo trắng bước ra. Đăng ngay lập tức đứng dậy, tiến lại gần, trong lòng đầy lo lắng. Bác sĩ nhìn Đăng, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng đầy sự thông cảm. "Xin lỗi, nhưng tình trạng của bà ngoại cậu khá nghiêm trọng. Bà ấy bị viêm phổi nặng, có dấu hiệu suy hô hấp. Chúng tôi đang tiến hành điều trị, nhưng cần phải theo dõi sát sao."
Đăng cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân. Viêm phổi? Những suy nghĩ tiêu cực lập tức tràn về, cậu chỉ kịp lẩm bẩm. "Nhưng... bà em đã khỏe mà..."
Bác sĩ tiếp tục, giọng nói ôn hòa nhưng đầy sự quyết đoán. "Các triệu chứng có thể xuất hiện đột ngột, đặc biệt là với những người có tiền sử bệnh tim. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị, nhưng cần cậu chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống."
Đăng lặng người, tim cậu như ngừng đập khi nghe bác sĩ thông báo. Mọi thứ vừa mới trở nên sáng tỏ, giờ đây lại chìm vào bóng tối. Cậu vừa mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Hùng, vừa được động viên để dám đối diện với nó, nhưng giờ đây, nỗi lo về sức khỏe của bà như một cơn bão ập đến, cuốn phăng đi mọi sự yên ổn trong lòng cậu. Áp lực đè nặng lên vai, Đăng cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã rẽ đầy khó khăn.
Giữa lúc này, cậu phải đối diện với một thử thách lớn: chăm sóc cho bà trong lúc sức khỏe không đảm bảo, nhưng cũng không thể gạt bỏ tình cảm dành cho Hùng. Cậu lo lắng không chỉ về sức khỏe của bà, mà còn về những khó khăn tài chính có thể phát sinh từ việc điều trị. Mọi thứ như dồn lại trong đầu cậu, khiến cậu rơi vào trạng thái bế tắc. Cảm giác bất lực và mệt mỏi khiến Đăng khó có thể suy nghĩ rõ ràng.
Tình huống này không chỉ là một cú sốc mà còn khiến Đăng phải đối diện với một thực tế phũ phàng. Cậu vừa mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Hùng, vừa được động viên để dám mở lòng, nhưng giờ đây, nỗi lo về sức khỏe của bà như một cơn bão ập đến, cuốn trôi mọi sự yên bình trong lòng cậu. Cảm giác bất lực và mệt mỏi chồng chất, Đăng cảm thấy như mình đang bị kẹt giữa hai thế giới.
Cậu phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho bà trong lúc sức khỏe không ổn định, nhưng cùng lúc đó, trái tim lại hướng về Hùng, một người mà cậu vừa mới tìm thấy tình cảm. Sự việc này không chỉ đặt ra thách thức về tài chính mà còn tạo ra một gánh nặng tâm lý khổng lồ trong lòng Đăng. Cậu biết rằng mình sẽ phải tìm ra cách để cân bằng giữa nghĩa vụ với bà và cảm xúc với Hùng, nhưng lúc này, mọi thứ đều trở nên khó khăn và mù mịt.
Đăng hiểu rằng đây chỉ là khởi đầu cho những thử thách lớn hơn mà cậu sẽ phải đối mặt trong hành trình phía trước, và chính những khoảnh khắc này sẽ định hình tương lai của cậu. Cậu cần phải mạnh mẽ, không chỉ vì bà mà còn để không bỏ lỡ cơ hội khám phá tình yêu của mình.
___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro