CHƯƠNG XIII: NỖI LO VÀ HY VỌNG

Đăng ngồi bên giường bệnh của bà, ánh đèn mờ ảo trong phòng bệnh khiến mọi thứ xung quanh cậu như bị bao trùm bởi một lớp sương mờ. Bà ngoại thở dốc, hơi thở yếu ớt vang lên từng nhịp, khiến lòng Đăng nặng trĩu. Cậu nắm chặt lấy tay bà, cảm nhận làn da khô ráp và lạnh đi từng chút một. Trong khoảnh khắc đó, Đăng cảm thấy như cả thế giới của mình đang dần sụp đổ.

Trong đầu cậu, những ký ức về bà chợt ùa về, rõ ràng như vừa mới hôm qua. Cậu nhớ lại những buổi chiều yên bình hai bà cháu cùng nhau ngồi trong bếp, tiếng bà cười khẽ khi cậu vụng về làm đổ bột khắp sàn nhà. Bà luôn kiên nhẫn hướng dẫn cậu làm từng bước một, đôi mắt dịu dàng ánh lên niềm vui khi thấy cậu học hỏi. Đó là những buổi chiều rực rỡ, mà giờ đây chỉ còn lại trong ký ức.

Đăng cũng nhớ đến những đêm bà ngồi bên cạnh, đọc cho cậu nghe những cuốn sách khi cậu còn bé. Giọng bà mềm mại, đều đều như dòng suối chảy qua đêm tối, ru cậu vào giấc ngủ say. Đối với Đăng, bà ngoại không chỉ là người thân, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nơi cậu tìm thấy sự an ủi mỗi khi cảm thấy lạc lối.

Nhưng giờ đây, bà đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt và mệt mỏi. Đăng không biết phải làm gì để giúp bà. Cậu chỉ có thể ngồi bên cạnh, nắm chặt tay bà và cầu mong một phép màu nào đó xảy ra.

Bất chợt, bà khẽ cựa mình, đôi mắt yếu ớt từ từ mở ra. Bà mỉm cười, nụ cười mệt mỏi nhưng đầy yêu thương. "Đăng... Bà không sao đâu, con đừng lo quá..." Giọng bà khẽ vang lên, yếu ớt nhưng vẫn ấm áp.

Đăng nắm chặt tay bà hơn, cảm giác yên tâm một chút khi thấy bà tỉnh lại, nhưng lòng cậu vẫn còn đầy lo lắng. " Bà... bà đừng nói thế, bà phải khỏe lại nhé." Đăng khẽ đáp, giọng nghẹn lại. Trong lòng cậu, nỗi sợ mất mát ngày càng lớn dần.

Bà chỉ mỉm cười, rồi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi. Đăng ngồi lặng bên cạnh, trái tim cậu đập loạn nhịp, những nỗi lo không ngừng vây quanh. Dù bà đã trấn an, nhưng cậu vẫn cảm thấy một gánh nặng vô hình đè lên vai mình. Liệu cậu có thể làm được gì hơn không? Cậu không muốn mất bà, nhưng dường như mọi thứ đang nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Sau khi bà ngoại nhắm mắt nghỉ ngơi, Đăng rời khỏi phòng bệnh với trái tim nặng trĩu. Cậu bước ra ngoài hành lang, ngồi xuống ghế, tay vẫn không rời điện thoại. Bản năng mách bảo cậu cần phải làm gì đó, nhưng trong đầu, mọi thứ dường như rối tung lên. Nhìn đồng hồ, Đăng nhận ra đã đến giờ cậu thường đến nhà Hùng, nhưng hôm nay... cậu không thể.

Đăng mở điện thoại, lướt qua danh bạ rồi nhấn vào tên "Cô Hà". Chuông điện thoại kêu từng hồi, và ngay khi bà Hà bắt máy, Đăng khẽ hít vào một hơi thật sâu. "Dạ cô Hà, con là Đăng đây ạ..." Đăng bắt đầu, giọng cậu có chút run.

"Đăng, sao con gọi sớm vậy? Có chuyện gì sao?" Giọng bà Hà nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia, khiến cậu cảm thấy một chút yên tâm.

Đăng khẽ nuốt nước bọt trước khi đáp: "Dạ, bà con... vừa nhập viện cô ạ. Tình hình không tốt lắm, nên con nghĩ hôm nay con không đến được."

Bà Hà bất ngờ khi nghe Đăng nói về sự cố của bà, giọng bà vang lên đầy sự quan tâm: "Ôi trời, bà ngoại con sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?"

Đăng cảm nhận sự lo lắng trong giọng của bà Hà, cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Dạ, bác sĩ nói tình hình khá nghiêm trọng... Con đang ở bệnh viện với bà. Con chỉ muốn thông báo cho cô biết, mong cô thông cảm..."

Bà Hà nhẹ giọng đáp lại: "Không sao đâu Đăng. Con ở bên cạnh bà là đúng rồi, lo cho bà trước đi. Nếu cần gì thì cứ báo cô biết nhé, cô sẽ giúp đỡ hết sức có thể."

Câu nói của bà Hà khiến Đăng cảm thấy nhẹ lòng đôi chút. Cậu đáp lại lời cảm ơn rồi cúp máy. Nhưng ngay sau đó, cảm giác bất lực lại tràn ngập trong lòng cậu. Cậu đã không thể làm gì cho bà, và giờ đây cậu còn cảm thấy như mình đang làm Hùng thất vọng. Những suy nghĩ đó đan xen trong đầu cậu, khiến cậu không biết nên giải quyết thế nào.

Sau khi cúp máy, Đăng ngồi lặng yên trên ghế, không gian yên tĩnh của bệnh viện càng làm nỗi lo trong lòng cậu thêm nặng nề. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt khi nghĩ về bà ngoại, người duy nhất còn lại bên cạnh cậu sau tất cả những mất mát. Bà đã luôn chăm sóc, dạy dỗ cậu từ những ngày cậu còn bé, và giờ đây, khi bà đang nằm trên giường bệnh, Đăng lại cảm thấy mình quá nhỏ bé và bất lực trước thực tại. Cậu phải làm gì? Cậu có thể làm gì hơn ngoài việc ngồi đây, chờ đợi từng giây từng phút trong lo lắng?

Cảm giác trách nhiệm đè nặng lên vai Đăng, càng lúc càng nặng nề hơn khi bà đang yếu dần. Cậu tự hỏi liệu mình có đủ khả năng chăm sóc cho bà không, liệu mọi quyết định cậu đang đưa ra có đúng đắn không. Đăng biết rằng không thể tránh khỏi bệnh tật, nhưng cậu vẫn không thể ngừng tự trách mình. Phải chăng vì cậu quá tập trung vào cuộc sống của riêng mình mà không nhận ra bà đã yếu đi từ lâu? Phải chăng cậu đã vô tình bỏ qua những dấu hiệu cảnh báo, đến bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn?

Trong lúc này, điều khiến Đăng càng thêm rối bời chính là cảm xúc về Hùng. Cậu biết mình không nên nghĩ về chuyện tình cảm khi bà đang ở trong tình trạng nguy kịch như thế này, nhưng mỗi khi nhớ đến Hùng, một phần trong cậu không thể kiềm chế được những cảm xúc ấm áp, an toàn mà Hùng mang lại. Đó là những khoảnh khắc khi Hùng ở bên, luôn lắng nghe, luôn thấu hiểu cậu, khiến cậu cảm thấy được an ủi dù chỉ qua vài câu nói nhẹ nhàng.

Nhưng đồng thời, Đăng lại cảm thấy mâu thuẫn. Liệu tình cảm này có phải là thứ cậu nên theo đuổi trong lúc bà đang cần cậu nhất? Cậu sợ rằng bản thân sẽ bị cuốn vào những cảm xúc với Hùng mà quên đi trách nhiệm của mình với bà, người đã luôn là điểm tựa tinh thần cho cậu. Liệu cậu có đang ích kỷ khi nghĩ đến Hùng vào lúc này, khi mà bà đang nằm đó, yếu dần đi từng ngày?

Sự mâu thuẫn này khiến lòng Đăng trĩu nặng. Cậu muốn chăm sóc bà, muốn làm tất cả để bà có thể khỏe lại, nhưng đồng thời cậu cũng không thể phủ nhận rằng tình cảm dành cho Hùng đang ngày càng lớn dần. Cậu như bị kéo về hai phía, một bên là trách nhiệm với người thân duy nhất còn lại, và một bên là cảm xúc với Hùng – một thứ cảm giác mới mẻ nhưng lại khiến cậu lo lắng rằng mình không thể toàn tâm toàn ý đối diện với nó.

Đăng ngả lưng ra sau, thở dài, cảm thấy mình đang mắc kẹt giữa hai ngã đường. Cậu không biết phải bước đi như thế nào để giữ vững cả hai, không muốn để mất đi bất cứ điều gì, nhưng cũng không muốn lạc lối trong chính những cảm xúc rối bời này.

Hùng ngồi trong phòng, lặng lẽ lắng nghe từng âm thanh quen thuộc của căn nhà. Từ sáng đến giờ, không gian quanh anh dường như yên tĩnh hơn hẳn, thiếu đi sự hiện diện của Đăng. Anh cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, lòng đầy lo lắng. Sau khi nghe mẹ mình, bà Hà, thông báo về việc bà ngoại của Đăng nhập viện, Hùng cảm thấy không thể ngồi yên thêm được nữa. Hùng nhớ rất rõ giọng nói có chút căng thẳng của mẹ khi bà bảo rằng Đăng sẽ không thể đến trong vài ngày tới.

Bà Hà tỏ ra rất ngạc nhiên khi Hùng bỗng đề nghị muốn đến bệnh viện thăm Đăng và bà. Từ sau tai nạn mất thị lực, Hùng gần như không bao giờ bước chân vào bệnh viện. Chỉ cần nghĩ đến những ngày đen tối ấy, những cảm xúc sợ hãi, bất lực trong lòng anh lại dâng tràn, khiến anh không muốn quay trở lại nơi đó. Thế nhưng hôm nay, Hùng cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó. Không phải vì bản thân anh, mà vì Đăng.

Bà Hà lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Con chắc chắn muốn đến đó không? Nếu không thoải mái, con có thể ở nhà. Đăng sẽ hiểu."

Hùng im lặng một chút, rồi khẽ đáp, giọng anh trầm ngâm nhưng kiên định. "Không sao đâu mẹ. Con muốn gặp Đăng, con cần phải đến."

Bà Hà thoáng ngạc nhiên trước sự quyết tâm trong giọng nói của con trai. Bà không hỏi thêm gì nữa, chỉ âm thầm dõi theo Hùng khi anh chuẩn bị rời đi. Mặc dù lòng bà vẫn còn chút lo lắng, nhưng bà hiểu rằng Hùng đang cố gắng vượt qua những giới hạn của mình.

Khi Hùng bước vào bệnh viện, những âm thanh ồn ào của hành lang lập tức làm sống lại ký ức đau thương mà anh đã cố gắng chôn vùi bấy lâu. Những giường bệnh, những bước chân vội vã của bác sĩ, y tá... tất cả đều gợi lại khoảnh khắc anh nhận ra mình không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Anh khẽ nắm chặt lấy tay vịn của cây gậy dẫn đường, trong lòng dấy lên một cảm giác không thoải mái, nhưng anh không cho phép mình dừng lại. Anh phải gặp Đăng. Anh cần phải ở bên cậu, bất chấp nỗi sợ mà nơi này gợi lại.

Hùng cố gắng giữ bình tĩnh và theo sự hướng dẫn của bà Hà qua điện thoại. Cuối cùng, anh cũng đến được trước cửa phòng bệnh nơi bà ngoại Đăng đang nằm. Bên trong, không khí yên lặng đến ngột ngạt. Hùng cảm nhận được một nỗi buồn lặng lẽ lan tỏa trong không gian, và tiếng bước chân nhẹ nhàng của Đăng đến gần cánh cửa khi nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, và Đăng xuất hiện. Cậu thoáng bất ngờ khi nhìn thấy Hùng đứng trước mặt mình. Ánh mắt Đăng dừng lại trên gương mặt anh, đôi mắt đã mất đi khả năng nhìn thấy, nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó khác: sự lo lắng và mong muốn được sẻ chia.

"Anh Hùng... Sao anh lại đến đây?" Đăng hỏi, giọng cậu khẽ run, không giấu được sự ngạc nhiên.

Hùng nhẹ nhàng nở một nụ cười, giọng anh ấm áp nhưng cũng đầy lo lắng: "Anh nghe mẹ nói về bà của em. Anh biết là... thời gian này sẽ rất khó khăn với em, nên anh muốn đến thăm."

Đăng im lặng một lúc, ánh mắt cậu lướt qua những hành lang vắng lặng của bệnh viện. Cậu không ngờ rằng Hùng lại xuất hiện ở đây, nơi mà cậu biết rất rõ là Hùng hầu như không bao giờ muốn đặt chân đến nữa. Chỉ cần điều đó thôi cũng đã khiến trái tim Đăng khẽ rung động. Sự hiện diện của Hùng, dù không nhiều lời, nhưng lại mang đến cho cậu một sự an ủi khó diễn tả bằng lời.

"Anh không cần phải đến đây đâu... nhưng anh đã đến, em thật sự cảm ơn anh rất nhiều," Đăng nói, giọng cậu nhỏ nhẹ, pha lẫn một chút ngại ngùng. Dù lòng cậu cảm thấy ấm áp hơn khi Hùng ở bên, nhưng cậu cũng không muốn Hùng phải đối diện với nỗi sợ của anh ở bệnh viện.

Hùng khẽ gật đầu, đôi mắt vô hồn nhưng ánh lên sự quyết tâm. Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai Đăng, như thể muốn truyền đi sự bình yên và an ủi: "Anh muốn ở đây, vì em. Em không phải một mình đối diện với tất cả. Anh sẽ luôn bên cạnh, dù em có cần gì."

Những lời nói ấy, đơn giản nhưng chân thành, chạm sâu vào trái tim Đăng. Trong khoảnh khắc ấy, Đăng chợt nhận ra tình cảm giữa họ không còn là sự quan tâm đơn thuần nữa. Đó là một sự gắn kết đã dần hình thành, và cậu không còn cảm thấy cô độc khi đối diện với những khó khăn. Hùng là người duy nhất khiến cậu cảm thấy mình được an ủi.

Hùng và Đăng ngồi cạnh nhau, không gian giữa họ lặng yên nhưng đầy cảm xúc. Đăng khẽ cúi đầu, mắt nhìn về phía xa xăm, còn Hùng thì lặng lẽ cảm nhận mọi thứ xung quanh qua những giác quan còn lại. Không gian của bệnh viện vẫn vang vọng những âm thanh hỗn loạn, nhưng giờ đây, Đăng cảm thấy mình không còn đơn độc trong cuộc hành trình khó khăn này.

"Em thật sự không nghĩ anh sẽ đến..." Đăng khẽ lên tiếng, giọng nói của cậu dường như mang theo một chút ngại ngùng. "Từ sau tai nạn đó, anh không đến bệnh viện nữa mà."

Hùng khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt anh, dù đôi mắt không thể thấy nhưng anh vẫn hướng ánh nhìn về phía Đăng. "Anh cũng không nghĩ mình sẽ quay lại đây... Anh đã từng nghĩ rằng những nơi như thế này sẽ luôn gắn liền với những ký ức tồi tệ, nhưng... vì em, anh nghĩ rằng mình có thể đối diện với điều đó."

Những lời nói đơn giản của Hùng như chạm sâu vào lòng Đăng. Cậu ngẩng lên, nhìn Hùng bằng ánh mắt xúc động. Đối với Đăng, việc Hùng có mặt tại đây đã nói lên rất nhiều điều. Đó không chỉ là sự quan tâm mà còn là một sự hy sinh mà Hùng sẵn sàng làm vì cậu.

"Anh... Em không biết phải nói sao để cảm ơn anh nữa. Những ngày qua, em đã cố gắng rất nhiều để mạnh mẽ, nhưng thật sự em cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình không đủ sức để đối mặt với mọi thứ." Đăng thở dài, cảm thấy nỗi lo lắng chồng chất trong lòng dần thoát ra khỏi lời nói.

Hùng khẽ nghiêng đầu, đôi môi anh thoáng nở một nụ cười ấm áp. "Anh hiểu mà, Đăng. Không ai có thể mạnh mẽ mãi được. Em đã cố gắng rất nhiều, và điều đó thật đáng trân trọng. Nhưng em cũng không cần phải đối diện với mọi thứ một mình."

Đăng cảm nhận được sự chân thành trong từng lời của Hùng. Cậu nhìn anh, lòng dấy lên một cảm giác ấm áp nhưng cũng pha lẫn chút hoang mang. Trong giây phút ấy, Đăng nhận ra rằng tình cảm mình dành cho Hùng không còn chỉ là sự biết ơn hay tình bạn đơn thuần nữa. Nó đã trở thành một thứ cảm xúc sâu hơn, nhưng cậu lại sợ rằng mình sẽ không thể tiếp tục đối diện với nó khi bà ngoại đang gặp nguy hiểm.

"Nhưng em... em không thể để những cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến mọi chuyện lúc này. Bà em đang rất yếu, em không muốn mình mất đi bà, và em cũng không biết liệu mình có thể làm được gì..." Đăng nghẹn lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt.

Hùng lặng lẽ lắng nghe, rồi khẽ nắm lấy tay Đăng, siết nhẹ để cậu cảm nhận được sự hiện diện của anh. "Em không phải lo về điều đó ngay lúc này. Chỉ cần em biết rằng anh ở đây, cùng em đối diện với tất cả. Không cần vội vã quyết định hay suy nghĩ quá xa, mọi chuyện sẽ dần ổn thôi. Em không một mình đâu, Đăng."

Đăng cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng dần được xoa dịu. Cậu nhìn Hùng, cảm giác sự kết nối giữa họ ngày càng sâu đậm. Lời nói của Hùng không hề phô trương hay lớn lao, nhưng lại chứa đựng sự an ủi mà cậu cần nhất lúc này. Cả hai ngồi đó, trong sự tĩnh lặng đầy hiểu ý, chỉ có tiếng bước chân của y tá và bác sĩ vội vã qua lại ngoài hành lang.

Trong khoảnh khắc này, Đăng nhận ra rằng dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, cậu vẫn không cô đơn. Và bên cạnh cậu, Hùng sẽ luôn là người đồng hành, là người mà cậu có thể tin tưởng và dựa vào.

Khi Đăng và Hùng vẫn đang ngồi trò chuyện, không gian giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn. Hùng không cần nói quá nhiều, nhưng sự hiện diện của anh như một bức tường vững chãi giúp Đăng cảm thấy bớt cô độc giữa những nỗi lo lắng về tình trạng của bà.

Thế nhưng, sự yên tĩnh đó không kéo dài lâu. Tiếng máy móc đột ngột vang lên từ trong phòng bệnh, âm thanh dồn dập của các thiết bị báo động khiến trái tim Đăng như bị bóp nghẹt. Cậu vội quay lại nhìn vào trong, những bác sĩ và y tá bắt đầu xuất hiện, chạy vào phòng bệnh của bà ngoại cậu. Hùng cảm nhận được sự căng thẳng của Đăng, bàn tay cậu run rẩy khi nắm lấy tay anh.

"Đăng, chuyện gì đang xảy ra?" Hùng khẽ hỏi, nhưng giọng anh cũng không giấu được sự lo lắng.

Đăng đứng bật dậy, lòng hoang mang cực độ khi nhìn qua cửa kính thấy bà đang nằm đó, với các bác sĩ vây quanh. Cậu không thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng sự căng thẳng và gấp gáp trong hành động của họ nói lên tất cả. Mọi thứ dường như quay cuồng trong đầu cậu, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả những nỗi sợ mà cậu cố kìm nén suốt những ngày qua ập đến cùng một lúc.

"Không... bà..." Giọng Đăng nghẹn lại, đôi mắt cậu mở to, tràn ngập lo lắng. Cậu như muốn lao vào phòng bệnh, nhưng một y tá đã ngăn lại.

"Xin lỗi, chúng tôi đang cố gắng hết sức. Cậu cần đợi ở ngoài," y tá nói nhanh trước khi đóng cửa.

Hùng lập tức đứng dậy, tiến đến bên Đăng, bàn tay anh lần tìm cánh tay của cậu và siết chặt, truyền đi sự an ủi. "Đăng, mọi chuyện sẽ ổn thôi," Hùng khẽ nói, dù chính lòng anh cũng đang rối bời. Anh không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra, nhưng anh cảm nhận rõ sự hoảng loạn trong giọng nói và hơi thở dồn dập của Đăng.

Nhưng đối với Đăng, mọi thứ đang trở nên mù mịt. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi chân như không còn vững vàng. Cậu biết rằng tình trạng của bà vốn đã nguy kịch, nhưng cậu vẫn không thể ngừng hy vọng. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng không bao giờ thực sự sẵn sàng để đối mặt với nó. Trong lúc này, cậu cảm thấy mình hoàn toàn bất lực, không thể làm gì để giúp bà.

Thời gian như ngừng trôi khi Đăng và Hùng đứng chờ đợi ngoài cửa. Đăng liên tục nhìn vào phòng bệnh, nhưng ánh mắt cậu giờ chỉ thấy mờ mịt. Mọi thứ trở nên chao đảo, và cậu chỉ còn biết siết chặt lấy tay Hùng, cảm giác rằng chỉ cần buông tay ra, cậu sẽ rơi vào vực thẳm không đáy của nỗi sợ hãi.

Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ mặt căng thẳng. Đăng lập tức tiến đến gần, lòng đầy lo lắng. "Bác sĩ... bà của tôi sao rồi?" Giọng Đăng nghẹn lại, cảm giác như mọi từ ngữ đều nặng trĩu.

Bác sĩ thở dài, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt chứa đầy sự thông cảm. "Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể. Hiện tại, bà cậu đang trong tình trạng rất nguy kịch. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng... cậu nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

Những lời nói đó như tiếng sét đánh thẳng vào lòng Đăng. Cậu đứng chết lặng, cảm giác như tất cả sức lực bị rút cạn trong một khoảnh khắc. Mắt cậu mở to, trái tim dường như ngừng đập trong vài giây. Sự tuyệt vọng bao trùm lên cậu, và Đăng cảm thấy mình sắp gục ngã.

Hùng nhận ra sự im lặng bất thường của Đăng. Anh không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi đau và sợ hãi đang tràn ngập trong người bạn của mình. Anh bước đến gần, nhẹ nhàng vòng tay qua vai Đăng, kéo cậu lại gần hơn, như muốn giúp cậu có chỗ dựa trong cơn bão lòng này.

"Đăng, bình tĩnh đi. Anh ở đây, bên cạnh em." Hùng nói nhẹ nhàng, giọng anh trầm ấm nhưng chắc chắn. Sự kiên định trong lời nói của Hùng như một điểm tựa, giúp Đăng cảm thấy vững vàng hơn giữa cơn bão lòng.

Đăng không thể thốt lên lời, nhưng sự hiện diện của Hùng giúp cậu cảm thấy mình không hoàn toàn lạc lõng. Cậu không thể thay đổi được những gì sắp xảy ra, nhưng cậu biết rằng trong khoảnh khắc này, Hùng sẽ không rời xa cậu, dù thế nào đi nữa.

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro