CHƯƠNG XIX: ĐỐI DIỆN

Đăng đứng trước cửa, nhìn người phụ nữ trung niên với ánh mắt đầy thắc mắc. Trong lòng cậu không ngừng tự hỏi tại sao người phụ nữ này lại biết tên cậu và đến đây tìm cậu vào lúc này.

"Dạ, là cháu. Nhưng cô là ai?" Đăng khẽ hỏi, giọng cậu có chút lo lắng.

Người phụ nữ nhìn Đăng một hồi, đôi mắt bà hiện lên sự buồn bã nhưng đầy kiên định. Bà khẽ thở dài rồi nói, giọng trầm xuống: "Chào cháu, cô là Lê Ngọc Thu, vợ của Đỗ Khải Hoàng... ba của cháu."

Đăng sững người. Ba của cậu? Người đàn ông mà cậu chưa từng gặp mặt từ khi còn nhỏ, người mà cậu luôn nghĩ đã bỏ rơi hai mẹ con cậu. Cái tên đó vang lên trong đầu Đăng như một tiếng vọng từ quá khứ, mang theo những ký ức mờ nhạt nhưng đầy tổn thương.

"Ba... ba cháu ư?" Đăng khẽ lặp lại, giọng cậu như không tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, những cảm xúc hỗn loạn dâng lên trong lòng.

Người phụ nữ gật đầu nhẹ, bà nhìn thẳng vào mắt Đăng, như để chứng minh rằng những gì bà nói là sự thật. "Phải, ba cháu... Ông ấy rất muốn gặp cháu, nhưng ông ấy... đang rất yếu. Thời gian của ông ấy không còn nhiều."

Câu nói cuối cùng khiến Đăng choáng váng. Cậu không biết phải phản ứng ra sao, chỉ đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, trong lòng dâng lên hàng ngàn câu hỏi không lời đáp. Ba cậu đang bệnh nặng? Tại sao đến giờ cậu mới biết chuyện này? Và tại sao ông ấy lại muốn gặp cậu lúc này?

Không khí xung quanh dường như lắng xuống, chỉ còn lại sự im lặng giữa Đăng và người phụ nữ. Cậu không thể nói gì, chỉ cảm thấy mọi thứ như đảo lộn trong đầu mình.

Đăng đứng trước cửa, mắt mở to khi nghe người phụ nữ trung niên trước mặt nhắc đến ba mình. Cậu không biết phải nói gì, sự ngạc nhiên và hoang mang như siết chặt lòng cậu. Ngay lúc đó, từ bên trong nhà, giọng bà Hà vang lên từ phía sau:

"Đăng, ai đến vậy con?"

Bà Hà bước ra, ánh mắt hiền từ nhìn người phụ nữ lạ mặt trước cửa, đôi lông mày bà hơi nhíu lại khi thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của Đăng. Bà nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu có chút lo lắng:

"Xin hỏi cô là ai?"

Người phụ nữ trung niên nhìn bà Hà, đôi mắt bà có chút do dự, nhưng rồi bà khẽ mỉm cười, cúi đầu chào. "Chào chị, tôi là vợ của Đỗ Khải Hoàng... ba của Đăng."

Bà Hà thoáng ngạc nhiên, ánh mắt bà khẽ liếc sang Đăng. Rồi bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu nhẹ nhàng. "À, mời cô vào nhà ngồi, chúng ta nói chuyện rõ hơn."

Bà Hà lịch sự mở cửa mời người phụ nữ vào, đồng thời khẽ đặt tay lên vai Đăng như để trấn an cậu. Đăng vẫn còn bàng hoàng trước thông tin vừa nghe, nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng đi theo mẹ vào trong nhà. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn khi cả ba ngồi xuống ghế.

Sau khi mời bà Thu vào nhà và ngồi xuống ghế, bà Hà rót trà rồi khẽ cười nhẹ, để phá vỡ sự căng thẳng đang bao trùm trong phòng.

"Cô uống trà đi," bà nói, giọng điệu thân thiện nhưng vẫn giữ nét nghiêm túc. "Tôi là Huỳnh Thanh Hà, mẹ của Hùng. Đăng hiện đang sống cùng gia đình tôi sau khi bà của cậu ấy qua đời. Chúng tôi coi Đăng như con trong nhà."

Bà Thu hơi ngạc nhiên trước thông tin này, ánh mắt bà thoáng nhìn sang Đăng, rồi lại quay về phía bà Hà. "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn chị đã chăm sóc cho Đăng trong thời gian qua. Tôi thật sự biết ơn vì điều đó."

Bà Hà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy sự quyết đoán. "Chúng tôi rất quý Đăng. Dù tôi không phải mẹ ruột của cậu ấy, nhưng tôi luôn coi Đăng như con trai của mình. Và tôi mong rằng những điều sắp nói sẽ không làm Đăng phải buồn hay gặp khó khăn thêm."

Bà Thu lặng người một chút, rồi khẽ gật đầu. "Tôi hiểu. Tôi đến đây không phải để gây ra phiền phức. Chồng tôi... ông ấy hiện đang bệnh nặng. Ông ấy rất muốn gặp lại Đăng, nhưng ông ấy không đủ can đảm để tự mình đến đây. Sức khỏe của ông ấy không tốt, và ông ấy cảm thấy mình không có tư cách để gặp lại con trai sau ngần ấy năm. Vì vậy, tôi đến đây... để thay mặt ông ấy."

Đăng ngồi im lặng suốt cuộc trò chuyện, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào tách trà trong tay, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cậu không biết nên phản ứng thế nào, nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến trái tim cậu bất ngờ đập loạn nhịp.

Bà Hà im lặng một lúc, như để nhường không gian cho Đăng suy nghĩ. Đăng vẫn chưa thể thốt nên lời, bàn tay cậu khẽ run lên khi nghe những gì người phụ nữ kia nói. Cái tên Đỗ Khải Hoàng – ba của cậu – đã không còn vang lên trong tâm trí Đăng từ lâu, nhưng giờ đây, nó lại trở về, mang theo biết bao cảm xúc hỗn loạn.

Cuối cùng, bà Hà lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng đang bao trùm. "Cô có thể nói rõ hơn về tình trạng hiện tại của ông ấy không? Đăng cũng cần biết rõ tình hình trước khi đưa ra quyết định."

Bà Thu khẽ gật đầu, đôi mắt bà ánh lên sự mệt mỏi. "Chồng tôi, ông Hoàng, đã mắc bệnh tim từ nhiều năm trước, nhưng ông ấy vẫn cố gắng giấu bệnh tình của mình để không làm phiền con cái. Mấy tháng nay, bệnh tình của ông ấy đột trở nặng, và bác sĩ cho biết ông ấy không còn nhiều thời gian. Ông ấy nói với tôi muốn gặp lại Đăng lần cuối trước khi ra đi, nhưng ông ấy không dám đến gặp mặt trực tiếp, vì ông ấy cảm thấy mình không có tư cách."

Ánh mắt người phụ nữ dần đượm buồn, còn Đăng thì ngồi lặng thinh. Những lời nói đó khiến trái tim cậu như bị siết chặt. Cậu từng nghĩ rằng mình đã quên đi hình ảnh của người cha đã bỏ rơi mình từ nhỏ, nhưng khi nghe những điều này, ký ức về ông lại tràn về, không thể nào cưỡng lại được.

Bà Hà chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi quay sang người phụ nữ trước mặt, giọng bà nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò. "Xin lỗi, nhưng làm sao cô có thể tìm đến nhà chúng tôi được? Đăng không liên lạc với cha mình từ rất lâu rồi."

Bà Thu khẽ đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt bà thoáng nét ngại ngùng. "Thật ra, tôi đã tìm đến địa chỉ cũ, nơi Đăng từng sống với bà ngoại. Nhưng khi đến đó, tôi không thấy ai trong nhà. Tôi đã hỏi thăm những người hàng xóm gần đó, và họ nói cho tôi biết tình hình hiện tại của Đăng, cũng như cũng như đến khu phố này. Tôi cũng mất chút ít thời gian để tìm được địa chỉ cụ thể."

Bà Thu dừng lại một chút, đôi mắt bà dịu lại khi nhìn về phía Đăng. "Cô cũng muốn gửi lời chia buồn đến cháu, Đăng à. Cô rất tiếc khi nghe tin bà ngoại cháu đã qua đời."

Đăng lặng người, cảm nhận từng lời nói của bà Thu thấm dần vào tâm trí. Cậu khẽ gật đầu, cố nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng. "Cảm ơn cô," cậu khẽ đáp.

Bà Hà khẽ đặt tay lên vai Đăng, như muốn an ủi và truyền cho cậu chút sức mạnh. "Đăng à, con không cần phải quyết định ngay bây giờ. Nếu con cảm thấy cần thời gian, hãy cứ từ từ suy nghĩ."

Đăng khẽ gật đầu, ánh mắt cậu lạc lõng. "Dạ... con... có lẽ con cần thời gian để suy nghĩ thêm."

Người phụ nữ nhìn Đăng với vẻ thấu hiểu. "Cô hoàn toàn tôn trọng quyết định của cháu. Chỉ cần cháu suy nghĩ kỹ và nếu muốn gặp ông ấy, cháu có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào. Đây là số điện thoại của cô."

Bà đưa cho Đăng một mảnh giấy nhỏ. Đăng nhận lấy, nhưng cậu không biết phải nói gì thêm. Cậu chỉ cúi đầu, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó tả.

Đêm đó, sau khi tiễn bà Thu về, không khí trong nhà trở nên yên lặng hơn hẳn. Bữa cơm tối diễn ra trong sự trầm lắng, không ai nói nhiều. Hùng đã biết về sự xuất hiện của bà Thu và hiểu rõ Đăng đang căng thẳng. Anh chọn cách im lặng, không muốn ép Đăng phải nhắc đến chuyện này trong lúc cậu chưa sẵn sàng. Dù vậy, trong lòng Hùng vẫn dấy lên những nỗi lo lắng âm thầm.

Sau khi ăn tối xong, Hùng cùng Đăng dọn dẹp mọi thứ. Dù tay vẫn làm việc, nhưng tâm trí của Đăng thì ở một nơi khác. Những lời bà Thu nói cứ lởn vởn trong đầu cậu, khiến lòng cậu càng thêm rối bời. Hùng có thể cảm nhận được điều đó, nhưng anh biết rằng lúc này Đăng cần không gian riêng để suy nghĩ.

Đêm đó, Đăng ngồi một mình nơi phòng khách, đôi mắt cậu nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Những suy nghĩ xoay vần, những ký ức về người cha mà cậu từng nghĩ đã quên từ lâu nay bất ngờ ùa về. "Ông ấy muốn gặp mình sao?" Đăng tự hỏi, lòng trĩu nặng.

Bất chợt, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang. Bà Hà bước xuống, bà dừng lại một chút khi nhìn thấy Đăng ngồi trầm ngâm trên sofa, ánh mắt đăm chiêu. Bà tiến tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy thấu hiểu.

"Đăng, con đang nghĩ gì vậy?" bà Hà nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của bà như xoa dịu không gian căng thẳng.

Đăng ngẩng đầu lên, hơi giật mình khi thấy bà ngồi bên cạnh. Cậu mỉm cười gượng gạo, nhưng không thể giấu nổi vẻ căng thẳng trong đôi mắt. "Mẹ Hà... con không biết phải nghĩ sao nữa. Mọi chuyện hôm nay cứ... như một cú sốc vậy."

Bà Hà gật đầu, đặt tay lên vai Đăng, ánh mắt bà tràn đầy sự quan tâm. "Mẹ hiểu, chuyện này không dễ dàng với con. Sau từng ấy năm, việc gặp lại người mà con không còn nghĩ tới có lẽ là một điều rất khó đối mặt."

Đăng cúi đầu, lặng lẽ gật đầu. "Con tưởng mình đã quên rồi, nhưng khi nghe bà ấy nói về ba, lòng con lại trỗi dậy nhiều cảm xúc mà con không ngờ tới. Con không biết phải làm sao nữa, mẹ ạ. Con có nên gặp ông ấy không?"

Bà Hà khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ không thể nói con nên làm gì, Đăng à. Nhưng mẹ có thể hiểu cảm giác của con lúc này. Có những chuyện trong quá khứ chúng ta nghĩ đã khép lại, nhưng thực ra nó vẫn còn đó, chỉ chờ một khoảnh khắc để quay trở lại. Ba của con... có thể ông ấy đã phạm sai lầm trong quá khứ, nhưng giờ ông ấy đang đối mặt với cái chết. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để ông ấy sửa chữa sai lầm của mình."

Đăng im lặng, nghe từng lời của bà Hà. Bà tiếp tục, giọng bà trầm ấm nhưng đầy sự sâu sắc: "Gặp lại ông ấy hay không là lựa chọn của con, nhưng mẹ nghĩ... đôi khi tha thứ không chỉ là để giải thoát cho người khác, mà còn để giải thoát cho chính bản thân mình. Tha thứ không có nghĩa là quên đi tất cả, mà là để trái tim mình được nhẹ nhõm hơn. Con có thể gặp ông ấy, không phải vì ông ấy xứng đáng, mà vì con cần sự bình yên trong lòng mình."

Đăng ngước lên nhìn bà Hà, ánh mắt cậu dần lấp lánh, như thể những lời bà nói đã đánh trúng vào sự rối bời trong lòng cậu. "Nhưng nếu con gặp lại ông ấy... con sợ mình sẽ không kìm được cảm xúc."

Bà Hà mỉm cười dịu dàng. "Cảm xúc là thứ mà con không cần phải kìm nén, Đăng à. Đôi khi việc đối diện với nó sẽ giúp con hiểu rõ hơn về chính mình. Con không phải đối diện với chuyện này một mình. Mẹ và Hùng luôn ở đây, bên con."

Đăng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút, như thể nỗi buồn và sự hỗn loạn trong lòng đã vơi đi phần nào. "Cảm ơn mẹ, con... con sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này."

Bà Hà nhẹ nhàng gật đầu, rồi đứng dậy, đi về phía chiếc đàn piano gần đó. Bà nhẹ nhàng mở nắp đàn, rồi khẽ nói: "Mẹ sẽ đàn cho con nghe một bài nhé. Có thể nó sẽ giúp con cảm thấy bình yên hơn."

Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, những nốt nhạc du dương lấp đầy không gian yên tĩnh của căn phòng. Đăng nhắm mắt lại, để bản thân mình trôi theo từng giai điệu. Những lo âu, những băn khoăn trong lòng cậu dần được xoa dịu, như thể mỗi nốt nhạc đều mang theo sự an ủi, giúp cậu tìm thấy sự bình yên trong lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, Đăng cảm nhận được tình yêu thương của bà Hà – một tình yêu bao dung và ấm áp như của một người mẹ. Cậu biết rằng dù có quyết định gì đi nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ phải đối diện với mọi thứ một mình.

Buổi tối hôm đó, sau khi về nhà từ nhà Hùng, Đăng ngồi một mình trong phòng. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lùa qua khe cửa sổ và âm thanh lạo xạo từ những chiếc lá ngoài vườn. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống sàn nhà, tạo ra một khung cảnh tĩnh lặng đến lạ thường. Đăng ngả lưng xuống giường, đôi mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ của bóng cây in trên tường. Tâm trí cậu rối bời với bao nhiêu suy nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi.

Hình ảnh của bà Thu, giọng nói của bà vang lên trong đầu Đăng, những lời bà nói về ba cậu – người đàn ông mà cậu từng nghĩ đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình. "Ông ấy rất muốn gặp lại con," câu nói ấy như một mũi kim đâm vào lòng Đăng, khiến cậu không thể gạt bỏ được suy nghĩ đó.

Đăng nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong màn đêm tối đen trước mắt. Nếu bà ngoại còn sống, liệu bà có khuyên cậu gặp lại ba mình không? Cậu nhớ đến những lúc bà kể về ba cậu, về những gì ông đã làm, và cả những sai lầm mà ông không bao giờ chuộc lại được. Nhưng bà ngoại chưa từng khinh thường ông, chưa từng một lần buông lời trách móc trước mặt Đăng. Bà luôn nói với cậu rằng tha thứ không phải là yếu đuối, mà là cách để cậu tìm lại sự bình yên trong lòng.

"Nếu bà còn ở đây, chắc chắn bà cũng sẽ mong mình có thể gặp lại ba..." Đăng khẽ thì thầm trong không gian yên lặng.

Trái tim cậu dần trĩu nặng khi nghĩ đến việc đứng trước mặt ba, người đã bỏ rơi cậu và mẹ khi cậu còn rất nhỏ. Cậu đã lớn lên trong sự cô độc, trong vòng tay của bà ngoại, luôn tự dặn lòng rằng mình không cần ba. Nhưng giờ đây, khi biết ông đang bệnh nặng và thời gian không còn nhiều, Đăng lại không thể phớt lờ được sự thật ấy.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Đăng thở dài, mắt vẫn nhìn đăm đăm lên trần nhà. Cậu biết rằng cuộc gặp gỡ này không dễ dàng, nhưng cậu cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, để rồi sau này hối hận vì chưa từng đối diện với ba lần cuối cùng. Cậu cần phải biết tại sao ông lại bỏ đi, và cậu cần phải nghe câu trả lời từ chính miệng của ông.

Nghĩ đến đây, Đăng đã dần dần đưa ra quyết định của mình. Cậu sẽ gặp lại ba. Không phải vì muốn tha thứ hay hàn gắn, mà là để khép lại một phần quá khứ mà cậu đã cố tình lãng quên bấy lâu nay.

Buổi sáng hôm sau, chỉ có Đăng và Hùng ở nhà, vì bà Hà có việc bận và sẽ về muộn. Sau bữa sáng, cả hai cùng dọn dẹp. Đăng đứng trước bồn rửa, dòng nước chảy đều đặn khi cậu nhẹ nhàng kỳ cọ từng chiếc bát. Hùng cầm khăn đứng bên cạnh, chăm chú lau khô bát đĩa mà Đăng đưa cho.

Không gian nhà bếp tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và âm thanh va chạm khẽ của bát đĩa. Đăng khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cảm xúc trong lòng vẫn nặng trĩu. Đột ngột, cậu lên tiếng.

"Anh Hùng... em nghĩ kỹ rồi," Đăng nói, giọng cậu thoáng chút ngập ngừng. "Em sẽ đi gặp ba của em."

Hùng đứng bên cạnh, đôi tay anh dừng lại, lặng lẽ nghe từng lời của Đăng. Gương mặt anh hiện rõ vẻ ấm áp và đồng cảm, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước quyết định của Đăng. Anh biết cậu đã phải trải qua một đêm dài để đấu tranh với những cảm xúc hỗn độn.

"Anh hiểu," Hùng lên tiếng, giọng trầm ấm, đầy sự thấu hiểu. "Đó là một quyết định dũng cảm. Dù quá khứ có ra sao, anh tin rằng việc đối diện với nó sẽ giúp em nhẹ lòng hơn."

Đăng gật đầu, tiếp tục rửa bát, nhưng đôi tay cậu run nhẹ. Hùng tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu, không nói thêm lời nào nhưng sự hiện diện của anh như truyền cho Đăng sức mạnh và sự bình yên.

"Dù em quyết định thế nào, anh sẽ luôn ở bên cạnh," Hùng nói, giọng đầy kiên định. "Anh biết em sẽ vượt qua được chuyện này."

Cảm giác an toàn và ủng hộ từ Hùng khiến Đăng cảm thấy mình không còn cô đơn trên hành trình này. Trong khoảnh khắc đó, Đăng nhận ra rằng dù phía trước có khó khăn ra sao, Hùng vẫn sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu.

Sau khi đã quyết định, Đăng gọi điện cho bà Ngọc Thu để thông báo rằng cậu sẽ đến gặp ba mình. Khi nghe máy, giọng bà Thu thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở nên xúc động. "Hải Đăng... là cháu đúng không?" bà hỏi, giọng nói run run xen lẫn sự mong đợi.

"Vâng, là cháu," Đăng trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh. "Cháu đã nghĩ kỹ, và... cháu sẽ đến gặp ba."

Ở đầu dây bên kia, có một khoảnh khắc im lặng, rồi bà Thu đáp lại, giọng nghẹn ngào vì vui mừng. "Thật sao, Đăng? Cảm ơn cháu! Ông ấy đã mong chờ điều này rất lâu rồi... Ba cháu sẽ rất vui khi nghe tin này. Thời gian của ông ấy... không còn nhiều nữa."

Đăng khẽ nhắm mắt, lòng cậu lại nặng trĩu khi nghe những lời đó. "Cháu hiểu... Vậy thì cuối tuần này, cháu sẽ đến bệnh viện," cậu nói, dù cảm xúc vẫn còn lẫn lộn.

"Được, được rồi," bà Thu vội vàng đáp. "Cảm ơn cháu, Đăng. Cô sẽ sắp xếp mọi thứ chu đáo. Cảm ơn cháu vì đã quyết định như vậy."

"Không có gì, cô Thu. Cháu sẽ gặp cô vào cuối tuần."

Khi cúp máy, Đăng cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng nhưng lại pha lẫn chút căng thẳng. Cậu nhìn sang Hùng, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng có một quyết tâm khó tả. Hùng nắm lấy tay Đăng, truyền cho cậu thêm sự tự tin bằng cái siết tay vững chãi. "Anh sẽ đi cùng em," Hùng nói, giọng anh ấm áp và đầy sự ủng hộ.

Những ngày sau đó, dù đã quyết định sẽ gặp ba, lòng Đăng vẫn không thể yên. Cậu liên tục rơi vào những khoảng lặng bất chợt, tâm trí cuộn xoáy trong mớ cảm xúc hỗn độn. Cả tuần trôi qua như một chuỗi dài chờ đợi không hồi kết. Cậu thức dậy mỗi sáng với cảm giác lo lắng ngày một dâng cao, dẫu biết rằng cuộc gặp cuối tuần đang cận kề.

Mỗi lần nghĩ đến việc sẽ đối diện với ba, Đăng lại cảm thấy tim mình như thắt lại. Cậu cố gắng tự nhủ rằng đây là cơ hội để buông bỏ quá khứ, để giải tỏa những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay. Nhưng đồng thời, những ký ức về những ngày bị bỏ rơi, về sự lạnh lùng của ông lại hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hùng vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng không phải lúc nào cậu cũng có thể chia sẻ hết những gì đang diễn ra trong lòng mình. Cậu sợ rằng nếu nói ra hết, mọi cảm xúc sẽ trào dâng và cậu sẽ không còn giữ được sự quyết tâm. Có những đêm, Đăng thức dậy trong bóng tối, nhìn sang Hùng đang ngủ say, tự hỏi liệu quyết định của mình có thật sự đúng hay không. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn nhắc nhở bản thân rằng đây là điều cần phải làm, không chỉ cho ba, mà còn cho chính cậu.

Ngày cuối tuần đến gần, Đăng tự chuẩn bị tâm lý như thể đang bước vào một trận chiến. Cậu không mong đợi một sự đoàn tụ ấm áp, cũng không trông chờ vào sự tha thứ hoàn toàn. Cậu chỉ mong rằng sau cuộc gặp này, trái tim mình có thể nhẹ nhõm hơn, và mọi khúc mắc có thể được giải tỏa.

Cuối cùng thì cũng đến ngày cuối tuần, ngày mà Đăng đến bệnh viện để gặp ba của mình. Đăng cẩn thânh dìu Hùng bước lên chiếc taxi chờ sẵn. Trên suốt quãng đường đến bệnh viện, không khí trong xe im lặng hơn bao giờ hết. Đăng ngồi cạnh Hùng, mắt dán ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu cậu lại cuộn trào hàng loạt cảm xúc phức tạp. Những ký ức về ba lướt qua tâm trí cậu, từ những ngày thơ ấu vui vẻ cho đến khoảng thời gian bị bỏ rơi đầy đau đớn.

Hùng ngồi cạnh, dù không thể nhìn thấy biểu cảm của Đăng, nhưng anh cảm nhận được sự căng thẳng của người yêu qua từng hơi thở nặng nề. Đột nhiên, Hùng đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy tay Đăng. Cử chỉ nhỏ ấy khiến Đăng giật mình, nhưng cũng giúp cậu bình tĩnh hơn. "Anh sẽ luôn ở bên cạnh," Hùng nhắc lại lần nữa, giọng nói anh trầm nhưng đầy an ủi.

Chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện. Đăng đứng lặng một lúc, hít sâu trước khi bước xuống xe. Hùng chạm vào vai cậu, khẽ nói: "Em sẵn sàng chưa?"

Đăng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng gợn sóng. Cả hai cùng nhau bước vào bệnh viện, tiếng chân nhẹ nhàng vang lên trên hành lang dài vắng vẻ. Tim Đăng đập mạnh theo từng bước chân, tay cậu nắm chặt bàn tay Hùng, như thể sợ rằng buông ra sẽ khiến cậu không còn đủ can đảm để đối diện với những gì sắp xảy ra.

Cuối cùng, trước mắt họ là cánh cửa phòng bệnh – nơi Đỗ Khải Hoàng, ba của Đăng, đang nằm bên trong. Đăng đứng sững lại trước cửa, hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu ngước lên nhìn Hùng, tìm thấy ánh mắt ấm áp đầy động viên.

"Em có thể làm được," Hùng nói nhẹ nhàng.

Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, ánh sáng nhạt nhòa từ trong phòng hắt lên khuôn mặt căng thẳng của Đăng. Cậu đứng lại một khoảnh khắc, hít sâu để cố trấn tĩnh bản thân. Mọi thứ xung quanh dường như ngưng lại, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Cậu không biết mình sẽ phải đối diện với điều gì sau cánh cửa này, nhưng giờ không còn đường lui.

Đăng quay sang nhìn Hùng, người đứng bên cạnh, trao cho cậu một cái gật đầu ủng hộ. Hít thêm một hơi dài, cậu bước về phía trước, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, đẩy nhẹ. Ánh sáng trong phòng lặng lẽ bao phủ lấy cậu.

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro