CHƯƠNG XVI: YÊU

Vào một buổi tối của những ngày cuối năm, cả ba người ngồi quây quần bên bàn ăn. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống bàn, tạo nên bầu không khí thân mật và gần gũi. Bà Hà vừa đặt chiếc phong bì màu trắng lên bàn, nụ cười dịu dàng trên gương mặt bà.

"Mẹ vừa được tặng một cặp vé mời đến khu nghỉ dưỡng bên bờ biển. Chỗ này rất đẹp và yên tĩnh, phù hợp để thư giãn. Nhưng tuần này mẹ bận phải đi dự tiệc của một người bạn, nên mẹ không thể đi được," bà nói, giọng nhẹ nhàng.

Đăng ngẩng lên, ánh mắt cậu thoáng vẻ ngạc nhiên, còn Hùng vẫn ngồi lặng lẽ bên cạnh, lắng nghe lời mẹ. Bà Hà mỉm cười, ánh mắt bà di chuyển từ Hùng sang Đăng, đầy ấm áp và quan tâm. "Hai đứa có muốn thay mẹ đi không? Cả hai đều xứng đáng được nghỉ ngơi sau những gì đã trải qua."

Đăng khẽ nhìn Hùng, còn Hùng thì nở một nụ cười nhẹ, đôi môi anh cong lên như thể anh đã có câu trả lời sẵn trong đầu. "Con nghĩ đây là ý tưởng hay," Hùng lên tiếng, giọng trầm và ấm áp. "Có lẽ cả hai chúng con đều cần nghỉ ngơi một chút."

Đăng gật đầu, hơi bối rối, nhưng trong ánh mắt cậu có gì đó như sự giải tỏa. "Dạ, con đồng ý. Đi biển chắc chắn sẽ giúp con thư giãn hơn."

Bà Hà hài lòng gật đầu, ánh mắt ánh lên niềm vui khi thấy cả hai dần tìm lại niềm vui trong cuộc sống. "Mẹ nghĩ cả hai sẽ thích khu nghỉ dưỡng này. Chỗ đó vừa yên tĩnh, lại có nhiều hoạt động thú vị. Cứ đi, thư giãn một chút và tận hưởng không khí biển."

Sau bữa ăn, Hùng ngồi thu xếp đồ đạc trong phòng thì mẹ anh bước vào, nhìn con trai mình với ánh mắt dịu dàng. Bà Hà khẽ hỏi: "Hùng này, con có nghĩ đến việc nói ra những gì trong lòng với Đăng trong chuyến đi này không?"

Hùng thoáng giật mình, đôi tay anh khựng lại. "Mẹ... mẹ nói gì vậy?"

Bà Hà mỉm cười, ánh mắt bà đầy thấu hiểu. "Mẹ đã để ý từ lâu rồi. Mẹ biết con quan tâm đến Đăng hơn là một người bạn bình thường. Đừng ngại, con à. Mẹ chỉ muốn nói rằng, nếu con cảm thấy đã sẵn sàng, hãy nhân cơ hội này mà nói ra những gì trong lòng mình."

Hùng im lặng, trái tim anh khẽ đập nhanh hơn. Anh không ngờ rằng mẹ lại nhận ra tình cảm của mình dành cho Đăng. Anh cúi đầu, đôi mắt mơ màng. "Con... con không nghĩ mẹ biết."

"Mẹ luôn quan tâm và để ý đến con, Hùng à. Mẹ muốn con hạnh phúc. Và nếu Đăng là người có thể mang lại hạnh phúc đó cho con, mẹ hoàn toàn ủng hộ." Bà Hà bước tới, ôm nhẹ lấy Hùng từ phía sau. "Đừng để những điều trong lòng ngăn cản con nữa. Cứ làm theo trái tim mình."

Hùng khẽ gật đầu, lòng anh tràn ngập cảm xúc. Cuộc trò chuyện này không chỉ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mà còn giúp anh thêm vững tin vào tình cảm của mình. Anh quay lại ôm chặt lấy mẹ, cảm nhận sự ấm áp từ bà, một sự ủng hộ không lời. Anh biết rằng, trong chuyến đi này, mình sẽ không giấu diếm lòng mình nữa.

Trong khi đó, ở nhà mình, Đăng cũng đang loay hoay chuẩn bị hành lý. Căn phòng nhỏ của cậu trở nên nhộn nhịp hơn với những đồ đạc được bày ra khắp nơi. Đăng chậm rãi gấp từng chiếc áo, từng cái khăn tắm, nhưng tâm trí cậu lại đang trôi dạt về những suy nghĩ sâu xa hơn.

Nhìn chiếc vali trước mặt, Đăng không khỏi nghĩ về những gì đã xảy ra trong thời gian qua. Từ việc bà mất, những lần khóc trong cô độc, cho đến khoảng thời gian bên Hùng. Chuyến đi biển này sẽ là một bước ngoặt với cậu, nhưng cậu không biết nó sẽ thay đổi mọi thứ theo hướng nào. Cậu cũng không chắc mình đã thực sự sẵn sàng cho điều gì sắp tới. Liệu chuyến đi này sẽ mang lại cho cậu sự thoải mái và niềm vui, hay sẽ khiến cậu đối diện với những cảm xúc mà cậu chưa hề chuẩn bị?

Đăng thở dài, nhìn vào tấm ảnh nhỏ trên bàn – bức ảnh cậu và bà chụp cùng nhau vào ngày lễ tốt nghiệp cấp 3. "Nếu bà còn sống, chắc hẳn bà sẽ khuyên mình cứ làm theo cảm xúc..." Cậu mỉm cười buồn bã, rồi đứng dậy, tiếp tục xếp nốt hành lý.

Cuộc sống không dễ dàng, nhưng cậu hy vọng rằng, chuyến đi này sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cậu không thể đoán trước được tương lai, nhưng bên cạnh Hùng, Đăng cảm thấy an toàn, và điều đó là đủ để cậu tiếp tục bước tiếp.

Khi chiếc xe lăn bánh qua những con đường uốn lượn, Đăng không khỏi cảm thấy hồi hộp. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây xanh mướt chạy qua, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên mặt đường. Hùng ngồi bên cạnh, đôi mắt anh khép lại nhưng vẫn cảm nhận được không khí phấn khởi xung quanh.

Cuối cùng, khi chiếc xe dừng lại trước khu nghỉ dưỡng, Đăng mở to mắt ngỡ ngàng. Trước mặt cậu là một khu nghỉ dưỡng sang trọng, với những ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm bên bãi biển, mái ngói đỏ tươi nổi bật giữa màu xanh của cây cỏ. Bên trong khuôn viên, những cây cọ cao vươn mình trong gió, tạo nên một không gian tươi mát và thoải mái.

"Wow, anh Hùng! Chỗ này thật tuyệt vời!" Đăng không thể kiềm chế được sự phấn khích, giọng cậu tràn đầy hào hứng. "Nhìn kìa, những ngôi nhà này đẹp quá! Mình sẽ ở trong những ngôi nhà này sao?"

Hùng mỉm cười, vẫn lắng nghe âm thanh của sóng biển và tiếng gió xào xạc. "Đúng vậy, không khí ở đây tuyệt thật. Em sẽ thấy thoải mái ở đây. Mẹ anh đã chọn một chỗ thật lý tưởng cho chúng ta."

Đăng bước xuống xe, hít thở không khí biển trong lành, mùi muối biển và hương hoa hòa quyện lại khiến cậu cảm thấy sảng khoái. Cậu nhìn về phía bãi biển, nơi những con sóng vỗ về bờ cát trắng mịn. "Em có thể cảm nhận được tiếng sóng và mùi hương của biển. Nó thật sự tuyệt vời."

"Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời ở đây," Hùng nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự tin tưởng. Đăng cảm nhận được sự hào hứng của Hùng và lòng mình cũng tràn đầy những mong chờ.

"Em không thể đợi thêm nữa," Đăng đáp lại, nụ cười nở rộ trên môi. "Chúng ta phải đi khám phá ngay thôi!"

Và như vậy, cả hai bắt đầu hành trình khám phá khu nghỉ dưỡng, nơi hứa hẹn sẽ mang đến cho họ những kỷ niệm đáng nhớ và những giây phút yên bình bên nhau.

Khi Đăng và Hùng bước vào khu nghỉ dưỡng, bầu không khí trong lành và tươi mới xộc vào trong từng hơi thở. Những âm thanh rì rào của sóng biển và tiếng gió xào xạc qua những hàng cây cọ tạo nên một bản nhạc tự nhiên, làm cho tâm hồn họ nhẹ nhõm hơn. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, làm cho những ngôi nhà nhỏ trở nên lung linh dưới ánh sáng vàng ấm áp.

Đăng cảm nhận được sự phấn khích trong lòng, nụ cười của cậu càng rạng rỡ hơn khi thấy bãi biển trải dài trước mắt. Cát trắng mịn lăn tăn dưới chân, và cậu không ngần ngại bước tới, để những con sóng mát lạnh vỗ về chân mình. Tiếng cười của Hùng vang lên bên cạnh, hòa cùng không gian vui tươi ấy, khiến cho mọi ưu phiền dường như tan biến.

Cả hai cùng nhau chạy dọc bờ biển, đôi chân để lại những dấu chân trên cát, tạo nên những hình ảnh tươi đẹp trong khoảnh khắc này. Hùng cười tươi, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng sự hào hứng trong giọng nói của anh thật rõ ràng. Đăng quay lại, thấy ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt Hùng, và lòng cậu tràn đầy ấm áp.

Sau khi chạy một đoạn dài dọc bờ biển, Đăng chợt kéo Hùng ngồi xuống gần bãi cát trắng, nơi những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Họ bắt đầu nghịch cát như những đứa trẻ, cùng nhau xây một lâu đài cát nhỏ. Đăng tỉ mỉ dùng tay tạo hình từng tháp lâu đài, thỉnh thoảng lại dừng lại để mô tả chi tiết cho Hùng về hình dáng nó. Hùng khẽ cười, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua những khối cát mềm mại mà Đăng vừa tạo nên, cảm nhận sự thô ráp nhưng dịu dàng của cát dưới lòng bàn tay.

"Em đang xây một ngọn tháp cao, còn bên này là cổng thành," Đăng vui vẻ nói, tiếng cười lẫn trong gió biển. Họ tiếp tục trò chuyện, không ngừng nô đùa với cát, tạo nên một lâu đài đơn sơ nhưng đầy tình cảm.

Sau khi hoàn thành lâu đài cát, Đăng kéo Hùng dạo quanh bờ biển, lần này cả hai cùng nhau tìm vỏ sò. Đăng cẩn thận chọn những chiếc vỏ đẹp nhất, rồi miêu tả cho Hùng nghe hình dáng và màu sắc của từng chiếc. Cậu đưa vỏ sò vào tay Hùng, để anh cảm nhận những đường cong mềm mại và họa tiết tự nhiên trên bề mặt vỏ. Hùng cười nhẹ khi Đăng kể về những chiếc vỏ kỳ lạ mà cậu nhặt được, niềm vui lan tỏa trong từng câu nói.

Khi mặt trời dần xuống thấp, ánh hoàng hôn đổ bóng trên mặt biển, nhuộm cả không gian bằng màu vàng cam dịu dàng, Đăng và Hùng quyết định thả mình vào làn nước biển mát lạnh. Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào họ, như thể vỗ về tâm hồn cả hai. Tiếng cười vang lên khi Đăng nghịch nước, vẩy từng đợt nước lên người Hùng. Hùng cũng không kém phần hào hứng, dù trước mắt chỉ là một màu đen, nhưng anh vẫn cảm nhận được làn nước biển mát lạnh tràn qua người, mang theo những niềm vui nho nhỏ và giản dị.

Cả hai thả mình xuống bờ cát, để mặc những con sóng vỗ về xung quanh, gió biển mơn man làn da, mùi muối biển tràn ngập trong không khí. Mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn. Đăng nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây đang nhuộm màu tím nhạt của hoàng hôn, cảm nhận sự bình yên tràn ngập trong từng hơi thở.

Họ ngồi đó, bên nhau, để biển cả ôm trọn những khoảnh khắc bình yên. Không cần nói thêm lời nào, cả hai đều hiểu rằng chuyến đi này không chỉ là một cuộc dạo chơi, mà còn là hành trình mà họ tìm lại chính mình và xây dựng những kỷ niệm không thể quên.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời đỏ rực hắt lên bầu trời một màu cam và tím tuyệt đẹp. Những tia nắng cuối cùng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước biển, tạo ra những vệt sáng dài, như thể biển đang khoác lên mình một chiếc áo lấp lánh dưới ánh vàng. Sóng biển dịu dàng vỗ về bờ, từng đợt nhẹ nhàng tràn lên, rồi lại rút về, mang theo những cảm xúc phơi phới trong lòng người.

Đăng và Hùng ngồi trên ghế dài gần bờ biển, xung quanh họ là không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sóng biển và tiếng gió lướt qua. Không khí dường như cũng trở nên ấm áp hơn trong khoảnh khắc này. Đăng quay sang nhìn Hùng, đôi mắt cậu không rời khỏi khuôn mặt của anh. Ánh hoàng hôn đổ bóng lên gương mặt của Hùng, khiến từng đường nét của anh càng thêm rõ ràng và ấm áp.

Đăng khẽ hít một hơi dài, lòng ngập tràn những cảm xúc mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có. Những ngày vừa qua bên cạnh Hùng, từng kỷ niệm, từng khoảnh khắc cứ lặng lẽ ùa về, khiến cậu cảm nhận rõ hơn sự gắn kết đặc biệt giữa cả hai. Bầu trời giờ đây chỉ còn những vệt tím và cam dịu nhẹ, nhưng trái tim Đăng thì đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Không nói gì, Đăng nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ tìm lấy bàn tay Hùng. Cái chạm nhẹ ban đầu khiến tim cậu như thắt lại, nhưng khi Hùng siết chặt lấy tay Đăng, cậu cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa qua từng đầu ngón tay. Cả hai không cần nhìn nhau, nhưng cái nắm tay ấy đã nói lên tất cả. Đó là sự cam kết, sự đồng cảm, và những cảm xúc sâu sắc mà họ dành cho nhau.

Sóng biển vẫn tiếp tục vỗ về bờ cát, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như dừng lại chỉ để dành cho họ. Đăng và Hùng ngồi đó, tay trong tay, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim đang hòa cùng nhịp sóng biển. Gió biển thổi qua, mát lành và dễ chịu, nhưng cái nắm tay ấy còn ấm áp hơn tất thảy.

Sau khi hoàng hôn tắt hẳn, Đăng và Hùng rời khỏi bãi biển và quay về khu nghỉ dưỡng. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống từ những chiếc đèn treo dọc theo con đường dẫn đến quầy bar nhỏ ngoài trời. Những ánh sáng lung linh như đan xen giữa bóng tối, mang lại cảm giác ấm áp và thân quen. Đêm nay trời thật đẹp, bầu trời cao và trong, ánh sao lấp lánh như hòa vào làn gió nhẹ từ biển khơi thổi vào.

Quầy bar nhỏ nằm ngay bên cạnh bờ biển, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vẫn vang lên trong không gian. Cả hai chọn một chỗ ngồi bên cạnh bờ cát, xung quanh là những ánh đèn lấp lánh và không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh tự nhiên của biển cả.

Khi Hùng và Đăng ngồi xuống, tiếng nhạc dịu dàng vang lên từ quầy bar. Bài hát từ loa của quầy bar chầm chậm cất lên, giai điệu như hòa quyện với không gian đêm ấy. Từng câu từ nhẹ nhàng của bài hát như chạm vào trái tim cả hai, từng lời hát như kể lại chính câu chuyện mà họ đang cùng nhau trải qua.

We were just kids when we fell in love Not knowing what it was...

Đăng khẽ liếc nhìn Hùng, đôi mắt cậu sáng lấp lánh trong ánh đèn vàng nhạt. Không gian tĩnh lặng xung quanh dường như trở thành một màn nền hoàn hảo cho khoảnh khắc này. Hơi thở của Đăng dần trở nên chậm lại, và tim cậu đập nhanh hơn khi nghĩ về điều cậu sắp nói.

I will not give you up this time...

Bài hát vang lên, càng làm Đăng thấy trái tim mình như đập mạnh hơn theo từng nhịp. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn gió mát lạnh phả vào mặt, nhưng bên trong lòng cậu là sự nóng rực của những cảm xúc đang dâng trào. Đăng khẽ siết chặt tay Hùng, không để cho bất cứ điều gì ngăn cản mình nữa.

"Hùng... Anh có biết không, từ lúc em gặp anh, mọi thứ trong cuộc sống của em đã thay đổi rất nhiều. Em không còn là người chỉ biết lo lắng và sợ hãi trước mọi thứ nữa, bởi vì bên cạnh em luôn có anh." Đăng khẽ thì thầm, giọng nói run lên đầy cảm xúc.

Hùng im lặng lắng nghe, bàn tay anh vẫn nằm gọn trong tay Đăng, và qua những ngón tay ấy, anh cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim người đối diện. Gió biển thổi nhẹ qua, mang theo mùi muối mặn mòi, hòa quyện với giọng hát dịu dàng của bài hát đang vang lên.

Darling, just kiss me slow, your heart is all I own And in your eyes you're holding mine...

"Hùng à..." Đăng khẽ nói, giọng cậu trầm xuống. "Em nghĩ... em đã yêu anh mất rồi."

Cả không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng nhạc vang lên chầm chậm, từng lời hát như thấm sâu vào khoảnh khắc này. Hùng im lặng, nhưng lòng anh như ngập tràn cảm xúc. Anh khẽ siết chặt tay Đăng, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, như để đáp lại lời tỏ tình ấy. Anh không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng từng từ, từng lời mà Đăng nói, vang lên như một lời hứa ngọt ngào.

Đăng ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục. "Em không biết từ lúc nào, nhưng... mỗi khi bên cạnh anh, em luôn cảm thấy bình yên, như thể thế giới chỉ còn lại chúng ta. Em không biết nếu không có anh, liệu em có thể vượt qua được những chuyện đã xảy ra không."

Hùng khẽ nghiêng đầu, cảm nhận từng lời của Đăng như thấm sâu vào lòng mình. Bài hát vẫn vang lên, nhẹ nhàng và êm đềm, nhưng những gì Đăng nói lúc này mới thật sự khiến lòng anh rung động.

Cuối cùng, Hùng lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng đầy chắc chắn. "Anh cũng đã cảm thấy như vậy rất lâu rồi, Đăng à. Từ khi em bước vào cuộc đời anh, mọi thứ đã thay đổi. Em không chỉ là người chăm sóc anh, mà còn là người đã giúp anh tìm lại ánh sáng giữa những ngày tối tăm nhất."

Đăng ngẩng đầu lên, lắng nghe từng lời Hùng nói. "Anh biết em đã trải qua nhiều nỗi đau, và anh cũng đã thấy em cố gắng để vượt qua. Nhưng trong những lúc khó khăn đó, em luôn ở bên cạnh anh. Và bây giờ, anh muốn em biết rằng anh cũng sẽ luôn ở bên em."

Tim Đăng đập mạnh hơn, từng câu nói của Hùng như chạm vào những ngóc ngách sâu thẳm trong lòng cậu. Hùng tiếp tục, "Anh yêu em, Đăng. Anh không thể giấu giếm cảm xúc này nữa. Mỗi khi bên em, anh cảm thấy mọi nỗi buồn tan biến, và anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn nắm chặt tay em, anh sẽ không để em gánh vác mọi thứ một mình đâu."

Baby, I'm dancing in the dark, with you between my arms Barefoot on the grass, listening to our favorite song...

Nhạc vẫn vang lên, từng câu hát như vẽ lên bức tranh tuyệt đẹp của hai người đang đắm chìm trong khoảnh khắc lãng mạn. Đăng không kìm nén được cảm xúc nữa, cậu khẽ nghiêng người tới và nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Hùng, một nụ hôn đầy tình cảm, ngọt ngào như chính giây phút này.

Cả hai ngồi đó, giữa bầu không khí đầy mê hoặc của biển đêm, với tiếng nhạc vang lên và hơi ấm từ nhau truyền tới. Nụ hôn ấy không cần lời giải thích, nó là câu trả lời cho tất cả những cảm xúc mà họ đã giữ trong lòng bấy lâu nay.

I have faith in what I see Now I know I have met an angel in person...

Bài hát dần kết thúc, nhưng khoảnh khắc ấy vẫn tiếp tục tồn tại, như một phần không thể tách rời của họ. Đêm biển vẫn tĩnh lặng, chỉ còn lại trái tim của hai người hòa chung nhịp đập, và từ đây, họ biết rằng mình đã thực sự tìm thấy nhau.

Khi cả hai rời khỏi quầy bar, bầu không khí đêm vẫn mát mẻ và dễ chịu. Hùng và Đăng cùng nhau đi dạo dọc theo bãi biển, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau như để truyền tải tất cả những cảm xúc mà họ không cần phải thốt ra thành lời. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt nước, như những ngôi sao lấp lánh đang nhảy múa.

"Em thật sự rất hạnh phúc," Đăng khẽ nói, không giấu nổi nụ cười trên môi. "Chưa bao giờ em cảm thấy thoải mái và vui vẻ như bây giờ."

"Anh cũng vậy," Hùng đáp, ánh mắt anh lấp lánh trong ánh sáng của bầu trời đêm. "Bên em, anh luôn cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa."

Họ dừng lại ở một chỗ, nơi làn sóng vỗ về bờ cát, tạo nên những âm thanh dịu êm. Hùng từ từ quay mặt về phía Đăng, ánh mắt vô hồn nhưng lại chứa đầy sự chân thành. "Đăng, cảm ơn em đã cho anh cơ hội này."

"Cảm ơn anh vì đã luôn ở đây, Hùng." Đăng cười nhẹ, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng.
Hai người đứng đó, không còn khoảng cách, không còn nỗi lo âu hay sợ hãi. Chỉ còn lại tình cảm chân thành và mối liên kết không thể phá vỡ giữa họ. Hùng khẽ cúi đầu, hơi nghiêng người về phía Đăng, như để nói rằng đây là khoảnh khắc họ đã cùng chờ đợi.

Và rồi, họ lại lao vào nhau, nụ hôn ngọt ngào như chính ánh trăng chiếu rọi vào khoảnh khắc này. Nụ hôn ấy không chỉ là sự khẳng định cho tình cảm mà họ đã dành cho nhau, mà còn là một khởi đầu mới, nơi họ có thể cùng nhau bước tiếp, không còn sợ hãi.

Dưới bầu trời đầy sao, giữa những con sóng vỗ về và ánh đèn lung linh, Hùng và Đăng đã tìm thấy nhau. Họ đã tìm thấy tình yêu trong những điều giản dị nhất, và giờ đây, họ biết rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro