CHƯƠNG XVII: ĐÊM CỦA RIÊNG MÌNH (H+)
Mặt trời dần ló dạng nơi bờ biển, ánh nắng dịu dàng từ mặt trời vừa ló dạng chiếu qua tấm rèm mỏng, len lỏi vào căn phòng nghỉ dưỡng hướng biển. Những tia nắng ấm áp nhẹ nhàng đánh thức Đăng. Cậu khẽ mở mắt, cảm nhận sự bình yên đang bao trùm cả không gian. Hơi thở đều đều của Hùng bên cạnh, cùng với cảm giác ấm áp từ vòng tay anh trong lòng mình khiến Đăng khẽ mỉm cười. Hùng vẫn còn đang say giấc, gương mặt bình yên lạ thường, mái tóc anh mềm mại phản chiếu ánh nắng nhẹ.
Đăng ngắm nhìn Hùng một lúc, cảm nhận tình yêu đang tràn ngập trong trái tim. Cậu nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán anh, như một lời chào ngày mới. Hơi thở của Hùng khẽ thay đổi, đôi mắt anh từ từ mở ra, nhưng vẫn còn chút ngái ngủ.
"Chào buổi sáng, anh Hùng," Đăng thì thầm, giọng nhẹ nhàng, đầy yêu thương.
Hùng khẽ cười, giọng anh còn lẫn chút ngái ngủ nhưng dịu dàng đáp lại, "Chào buổi sáng, Hải Đăng."
Cả hai nằm đó thêm vài phút, tận hưởng sự bình yên trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng. Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng từ xa vọng về như lời thì thầm của biển cả. Đăng khẽ luồn tay vào mái tóc của Hùng, cảm nhận sự mềm mại, trong lòng tràn ngập cảm giác an yên mà cậu chưa từng trải qua.
Buổi sáng tại khu nghỉ dưỡng bắt đầu thật yên bình. Tiếng sóng vỗ rì rào vào bờ biển hòa cùng làn gió nhẹ mang theo hương mặn mà của biển cả. Hùng và Đăng ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ ngoài trời, bữa sáng đơn giản nhưng ngọt ngào với những lát bánh mì giòn tan, trái cây tươi mát và cà phê thơm nồng. Ánh mặt trời chiếu xuống, không quá chói, chỉ đủ để làm ấm không gian và khiến mọi thứ xung quanh dường như sáng bừng lên.
Đăng mỉm cười, đưa ly cà phê lên môi, cảm nhận vị đắng đậm đà hòa tan dần trong miệng. "Em không ngờ nơi này lại yên bình đến vậy. Mọi thứ ở đây thật tuyệt."
Hùng khẽ gật đầu, ngồi im lặng lắng nghe tiếng sóng và cảm nhận gió biển thổi qua. Dù chỉ nhìn thấy một màn đen, nhưng sự tĩnh lặng và cảm giác thoải mái này cũng đủ để anh biết rằng họ đang ở một nơi đẹp đẽ. "Anh biết em sẽ thích," Hùng mỉm cười nhẹ, "Không gian này thật hoàn hảo cho một chuyến đi như thế này."
Sau bữa sáng, cả hai cùng nhau dạo bước trên bãi biển. Cát trắng mềm dưới chân, sóng biển dịu dàng chạm vào bờ cát. Đăng nắm lấy tay Hùng, dắt anh đi dọc theo bờ biển, đôi khi cả hai dừng lại để tận hưởng tiếng sóng vỗ vào bờ và ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Họ đi qua những hàng dừa rợp bóng, thỉnh thoảng lại có những con chim biển bay lượn trên bầu trời.
"Em muốn làm gì tiếp theo?" Hùng hỏi, quay mặt về phía Đăng, cảm nhận ánh nắng ấm áp trên da.
Đăng suy nghĩ một chút rồi đáp, "Hay mình thử đi xe đạp đôi dạo quanh khu nghỉ dưỡng nhé. Nghe nói con đường dọc biển này đẹp lắm."
"Đi nào," Hùng mỉm cười, đồng ý không do dự.
Cả hai tìm đến một góc nhỏ trong khu nghỉ dưỡng, nơi có những chiếc xe đạp đôi xếp gọn gàng. Đăng cẩn thận hướng dẫn Hùng ngồi phía sau, trong khi cậu điều khiển phía trước. Họ cùng nhau đạp xe dọc theo con đường ven biển, làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo tiếng cười khúc khích khi cả hai cố gắng giữ thăng bằng và tận hưởng khoảnh khắc tự do này. Chiếc xe đạp chầm chậm lướt qua những hàng cây, dưới bầu trời xanh mênh mông và biển cả rộng lớn.
Khi cả hai đang đạp xe dọc theo bờ biển, làn gió mát lạnh thổi qua, Đăng khẽ chậm lại khi ánh mắt cậu dừng lại nơi một quầy hàng lưu niệm nhỏ nằm cạnh bờ biển. Những chiếc chuông gió và vòng dreamcatcher lung linh trong nắng sớm, xoay nhẹ theo gió, tạo nên âm thanh dễ chịu.
"Anh ơi, em thấy có quầy lưu niệm kia kìa," Đăng nói, mắt ánh lên sự thích thú. "Mình ghé vào xem thử nhé?"
Hùng mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng. "Được đấy. Anh cũng tò mò về mấy món đồ lưu niệm này."
Cả hai dừng xe bên cạnh quầy hàng lưu niệm nhỏ. Đăng đỡ Hùng xuống xe và dẫn anh bước vào, tay vẫn nắm chặt lấy tay Hùng. Quầy hàng nhỏ nhưng rất xinh xắn, với những mặt hàng thủ công được bày biện tinh tế: từ những chiếc vòng tay, vòng cổ, cho đến những chuông gió đủ màu sắc. Nhưng thứ đặc biệt khiến Đăng bị thu hút là những chiếc dreamcatcher nhiều màu, với những chiếc lông vũ mềm mại buông xuống, đung đưa trong gió.
Đột nhiên, Đăng thấy có tấm biển nhỏ bên quầy đề rằng khách có thể tự tay làm dreamcatcher của riêng mình.
"Anh xem này, ở đây có chương trình cho khách tự làm dreamcatcher nữa kìa," Đăng nói, giọng tràn đầy hứng khởi. "Mình thử làm một cái được không?"
Hùng cười, cảm nhận sự phấn khởi từ giọng nói của Đăng. "Anh không thể từ chối được rồi. Mình thử làm xem sao."
Cả hai cùng ngồi xuống bàn, trước mặt họ là những vòng tròn nhỏ, chỉ màu và những chiếc lông vũ đủ sắc. Người bán hàng nhẹ nhàng hướng dẫn Đăng và Hùng cách làm một chiếc dreamcatcher, từ việc quấn chỉ quanh vòng tròn cho đến buộc những chiếc lông vũ mềm mại vào phần dưới.
Đăng cẩn thận quấn từng sợi chỉ màu quanh chiếc vòng, đôi khi lại khẽ cười vì sự khéo tay của mình dường như không bằng. "Em cứ tưởng làm cái này đơn giản lắm, ai ngờ đòi hỏi sự tỉ mỉ ghê."
Hùng ngồi cạnh, đôi tay anh không nhìn thấy nhưng lại rất điêu luyện trong việc chạm vào từng sợi chỉ và cảm nhận. "Không sao đâu, em cứ từ từ, anh nghĩ nó không khó đến thế. Em đã quấn đúng chiều rồi đấy."
Cả hai cùng nhau cười nói, phối hợp thật nhịp nhàng. Đăng giúp Hùng trong những bước buộc lông vũ, còn Hùng lại chỉ Đăng cách thắt chặt các nút chỉ. Không gian quanh họ nhẹ nhàng và yên bình, chỉ có tiếng sóng biển vỗ bờ và tiếng gió thổi qua những chiếc dreamcatcher khác.
Khi họ hoàn thành, chiếc dreamcatcher của họ trông thật đẹp mắt, với sợi chỉ màu xanh biển xen lẫn trắng tinh khôi, những chiếc lông vũ đung đưa nhẹ nhàng theo từng cơn gió.
"Anh thấy sao?" Đăng hỏi, ngắm nghía tác phẩm vừa hoàn thành.
Hùng cười, nhẹ nhàng chạm tay vào chiếc dreamcatcher. "Anh không thấy được, nhưng cảm giác khi làm nó thật tuyệt vời. Cảm ơn em vì đã rủ anh thử trải nghiệm này."
"Em nghĩ mình sẽ treo nó ở nhà, để nhắc nhở rằng anh và em đã cùng làm điều này với nhau," Đăng khẽ nói, mắt lấp lánh niềm vui.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên khu nghỉ dưỡng. Hùng và Đăng cùng nhau bước vào một nhà hàng nhỏ nằm ngay trong khuôn viên, không gian mở với những chiếc bàn gỗ xinh xắn được đặt rải rác quanh khu vườn nhiệt đới. Những dàn hoa rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng trưa, tỏa ra hương thơm ngọt ngào dễ chịu. Tiếng nhạc du dương của cây dương cầm vang lên, len lỏi khắp không gian, tạo nên bầu không khí lãng mạn và ấm cúng.
Họ chọn một chiếc bàn bên cửa sổ, nơi có thể nghe rõ tiếng sóng biển và cảm nhận làn gió mát thổi vào. Đăng giúp Hùng ngồi xuống, rồi nhanh chóng chọn món. Họ gọi những món hải sản tươi sống được chế biến đặc biệt của khu nghỉ dưỡng, từ tôm hùm nướng bơ tỏi, mực xào cay cho đến cá hồi tươi rói.
"Không gian ở đây thật tuyệt vời, nhỉ?" Đăng khẽ cười, ánh mắt không ngừng dõi theo khung cảnh xung quanh. "Em thích cách họ trang trí, vừa sang trọng lại vừa gần gũi."
Hùng mỉm cười nhẹ, tận hưởng tiếng nhạc du dương. "Anh cảm thấy thật thoải mái. Mình đã chọn đúng chỗ rồi."
Bữa ăn diễn ra trong sự bình yên, tiếng sóng biển và tiếng nhạc nhẹ nhàng hòa vào nhau. Cả hai vừa thưởng thức những món ngon, vừa nói chuyện về những trải nghiệm thú vị trong chuyến đi.
Sau bữa trưa, họ quyết định tiếp tục khám phá khu nghỉ dưỡng. Cả hai nắm tay nhau dạo bước trên con đường lát đá xinh xắn, hai bên là hàng cây cọ cao vút với tán lá xòe rộng che phủ lối đi. Gió biển thổi qua, mang theo hương mặn mà đặc trưng của biển cả. Tiếng chim hót và tiếng gió xào xạc qua từng tán lá khiến không gian trở nên yên tĩnh và thư thái.
"Em muốn mình khám phá gì trước?" Hùng hỏi, tay nắm chặt tay Đăng, để cậu dẫn đường.
Đăng suy nghĩ một chút rồi mỉm cười. "Em nghe nói trên đồi cao có một điểm ngắm toàn cảnh bãi biển, mình lên đó thử nhé?"
Cả hai tiếp tục dạo bước, men theo con đường dọc bãi biển. Những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, tạo thành những dải bọt trắng xóa rồi nhanh chóng tan biến. Khi lên đến đỉnh đồi, Đăng dừng lại và ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của bãi biển rộng lớn. Xa xa, những con thuyền nhỏ nhấp nhô trên mặt nước, dưới bầu trời xanh thẳm.
"Anh không thể thấy, nhưng chắc chắn cảnh tượng này đẹp lắm nhỉ?" Hùng cất tiếng, khẽ nghiêng đầu lắng nghe tiếng sóng biển và gió thổi qua.
Đăng mỉm cười, siết chặt tay Hùng. "Đẹp lắm. Biển xanh, trời trong, sóng biển cứ vỗ nhẹ nhàng vào bờ... Em sẽ miêu tả hết cho anh nghe, từng chút một."
Hùng khẽ cười, cảm nhận được vẻ đẹp qua lời kể của Đăng. "Cảm ơn em, nhờ em mà anh cũng hình dung ra được."
Sau khi ngắm cảnh trên đồi, cả hai quyết định tiếp tục một cuộc phiêu lưu mới. Họ quay về khu vực bãi biển và tìm đến một dịch vụ chèo thuyền kayak. Đăng nắm chặt tay Hùng khi cả hai cùng bước lên thuyền, rồi nhẹ nhàng hướng dẫn anh ngồi vào đúng vị trí. Chiếc thuyền nhỏ bắt đầu trôi trên mặt biển xanh biếc, sóng nhẹ nhàng nâng đỡ họ khi Đăng và Hùng cùng nhau chèo, từng nhịp thuyền lướt qua mặt nước.
Làn nước mát lành lấp lánh dưới ánh mặt trời, và mỗi lần thuyền lướt đi, những giọt nước trong veo tung lên, phản chiếu ánh sáng như những viên ngọc nhỏ. Đăng cười lớn khi chiếc thuyền chao đảo nhẹ, còn Hùng cũng bật cười theo, cảm nhận rõ sự phấn khích trong không khí.
"Em có chắc là mình chèo đúng không?" Hùng đùa, nhưng giọng anh đầy thích thú.
"Em nghĩ là đúng mà!" Đăng cười đáp, mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn ra biển xa.
Khi quay về khu nghỉ dưỡng, họ ghé qua một quán bar nhỏ ngoài trời. Đăng và Hùng ngồi xuống một chiếc ghế dài, nhâm nhi ly nước trái cây mát lạnh. Tiếng nhạc dịu dàng vang lên, không gian xung quanh yên bình, chỉ còn lại âm thanh của sóng vỗ và tiếng gió nhẹ lướt qua.
Buổi chiều tà, ánh nắng dần tắt phía chân trời, để lại những vệt sáng vàng cam rực rỡ trên bầu trời xanh thẳm. Gió biển thổi nhè nhẹ, mang theo hương mặn mà của biển cả và cái ấm áp của ngày sắp kết thúc. Hùng và Đăng quyết định tổ chức một bữa tiệc BBQ nhỏ ngay trên bãi biển, nơi đã được khu nghỉ dưỡng chuẩn bị sẵn sàng cho họ. Một bếp than nhỏ, vài chiếc ghế ngồi thoải mái, và ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn lồng treo xung quanh tạo nên một không gian thật lãng mạn.
Hùng ngồi xuống một chiếc ghế thấp, lắng nghe âm thanh của biển và gió, trong khi Đăng bận rộn sắp xếp thịt nướng và rau củ lên vỉ nướng. Những tiếng xèo xèo vui tai vang lên khi thịt bắt đầu chín trên bếp than. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian, hòa quyện với gió biển, tạo nên không khí ấm cúng và bình yên.
"Anh có ngửi thấy mùi thơm không?" Đăng cười, vừa lật xiên thịt vừa liếc nhìn Hùng, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Hùng khẽ cười, gật đầu nhẹ. "Ngửi thấy rồi, thơm quá. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em lại nướng thịt giỏi như thế này đấy."
Đăng khẽ cười, "Em giỏi nhiều thứ lắm, chỉ là chưa có dịp thể hiện thôi." Cậu tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, rồi quay sang Hùng với một nụ cười rạng rỡ. "Anh ngồi đó thư giãn đi, để em lo cho."
Sau khi thịt và rau củ đã được nướng vàng, Đăng dọn lên một chiếc đĩa lớn rồi ngồi xuống cạnh Hùng. Cả hai ngồi sát bên nhau, cảm nhận hơi ấm từ lò than và hương thơm quyện vào không khí.
"Đây, cho anh thử món đầu tiên," Đăng cẩn thận gắp một miếng thịt nướng mềm mại và đưa cho Hùng.
Hùng khẽ mỉm cười, nếm thử, rồi gật gù. "Ngon thật đấy. Em đúng là một đầu bếp tài ba."
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng Đăng lại gắp thêm thức ăn cho Hùng. Không khí quanh họ thật bình yên, chỉ có tiếng sóng biển và tiếng gió thổi qua, kèm theo những âm thanh vui tai từ bếp nướng. Mặt trời đã lặn hẳn, để lại bầu trời ngả màu tím đậm, và những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời đêm.
"Em cảm thấy thật may mắn khi được ở đây, bên cạnh anh," Đăng thì thầm, đôi mắt cậu nhìn ra xa, nhưng lòng cậu lại đang hướng về Hùng.
Hùng nhẹ nhàng quay đầu về phía Đăng, trong lòng cũng dâng lên những cảm xúc ấm áp. "Anh cũng vậy, Đăng à. Những khoảnh khắc thế này, anh muốn lưu giữ mãi mãi."
Đăng mỉm cười, khẽ nắm lấy tay Hùng, siết nhẹ. Cả hai ngồi đó, dưới bầu trời đêm đầy sao, cùng chia sẻ những giây phút ấm áp và bình yên nhất trong cuộc đời.
Mặt trời đã nhường chỗ cho ánh trăng dịu dàng, bầu trời đêm trải dài vô tận, những vì sao lấp lánh như đang thì thầm chuyện trò với nhau. Tiếng sóng biển rì rào không ngừng nghỉ, hòa cùng ánh sáng lung linh từ những chiếc đèn treo lấp lánh quanh khu nghỉ dưỡng, tạo nên không gian đầy lãng mạn và mê hoặc. Hùng và Đăng ngồi bên nhau trên chiếc giường lớn, trong căn phòng thoáng đãng hướng ra biển. Cơn gió nhẹ từ cửa sổ mang theo hương vị mặn mòi của biển cả và chút hơi ấm của ngày đã tàn.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau, cảm nhận sự gần gũi đang dần bao phủ không gian giữa họ. Đăng khẽ nắm lấy tay Hùng, bàn tay cậu ấm áp, cảm giác được làn da mịn màng của người yêu dưới đầu ngón tay khiến cậu thấy lòng mình rung động mãnh liệt. Hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp, không phải vì hồi hộp, mà vì họ biết điều gì sắp đến, điều mà cả hai đã mong chờ từ rất lâu.
Hùng nhẹ nhàng quay mặt về phía Đăng, đôi mắt vô hồn nhưng ánh lên sự dịu dàng và sâu lắng. "Em có biết không, Đăng..." giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Anh đã luôn cảm thấy yên bình và an toàn mỗi khi em ở bên. Em đã khiến mọi thứ trong cuộc sống của anh trở nên có ý nghĩa hơn."
Đăng không đáp lại ngay, chỉ nhìn sâu vào gương mặt của Hùng. Cậu khẽ đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của anh, từng cử chỉ như đang nâng niu khoảnh khắc này. Rồi, Đăng tiến lại gần hơn, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Hùng. Đôi môi họ chạm nhau trong sự dịu dàng ban đầu, nhưng dần trở nên nóng bỏng hơn khi cảm xúc trỗi dậy. Nụ hôn của họ sâu dần, ngọt ngào và tràn đầy yêu thương, như thể không thể tách rời nhau.
Bàn tay Đăng lần dần từ vai Hùng xuống ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim mạnh mẽ bên dưới lớp vải. Hơi thở của họ hòa quyện, cả căn phòng dường như chỉ còn lại tiếng thở và nhịp đập của hai trái tim đang đồng điệu. Hùng đưa tay lên, nhẹ nhàng kéo Đăng lại gần hơn, cảm giác cơ thể cả hai sát lại, nhịp đập hòa làm một.
"Anh yêu em..." Hùng khẽ thì thầm giữa những nụ hôn, giọng anh đầy xúc cảm. "Mãi mãi là như vậy."
Đăng không nói gì, chỉ đáp lại bằng nụ hôn ngọt ngào hơn, sâu hơn. Cậu cảm nhận cơ thể Hùng ấm áp, đầy sức sống bên cạnh mình. Sự mong chờ bùng lên, không chỉ từ tình cảm mà còn từ khao khát gần gũi, từ sự gắn kết mà họ đã xây dựng suốt thời gian qua. Những nụ hôn trở nên gấp gáp hơn, tay họ khám phá từng đường nét của nhau, cảm nhận từng nhịp rung động.
Hùng khẽ thở gấp, hơi thở hòa lẫn với không khí mặn mòi của biển. Đăng kéo anh nằm xuống giường, cả hai tiếp tục trao nhau những nụ hôn cháy bỏng. Ánh sáng từ ngọn đèn lấp lánh nhẹ nhàng hắt lên khuôn mặt họ, khiến mọi thứ dường như chậm lại, chỉ còn lại cảm xúc dâng trào.
Dưới ánh trăng nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, hai người họ trao nhau những nụ hôn đầy cảm xúc. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở đều mang theo sự đam mê và yêu thương sâu sắc. Nụ hôn giữa họ ngày càng sâu hơn, như thể mọi khoảng cách dần bị xóa nhòa. Đôi bàn tay họ cũng không yên, quấn lấy nhau, khám phá từng đường nét cơ thể của đối phương, làm ngọn lửa khao khát trong họ bùng cháy mạnh mẽ.
Khi họ bắt đầu cởi bỏ từng lớp quần áo trên cơ thể, ánh trăng bên ngoài chiếu vào càng làm nổi bật làn da trắng mượt của Hùng. Hình ảnh ấy khiến Đăng không thể rời mắt, cảm giác như anh là một bức tranh hoàn hảo dưới ánh sáng dịu dàng của đêm. Hùng cũng đưa tay chạm vào Đăng, như muốn khắc ghi từng đường nét trên cơ thể mạnh mẽ của cậu trong trí nhớ mình, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể người mình yêu.
Đăng cuối xuống, trao cho Hùng một nụ hôn sâu, nhưng dần dần, đôi môi cậu di chuyển từ môi anh xuống cổ, ngực. Mỗi nơi môi Đăng đi qua đều để lại những vệt đỏ nhẹ nhàng trên làn da trắng của Hùng. Cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể anh, từng cái chạm như có dòng điện chạy dọc theo sống lưng. Bàn tay Đăng bắt đầu khám phá những đường nét trên cơ thể Hùng, vuốt ve nơi đã sớm dựng đứng vì kích thích của anh, khiến cho Hùng không thể không bật lên những tiếng rên khe khẽ, tiếng thở gấp gáp đầy gợi cảm.
Khi Đăng di chuyển xuống phía dưới, cậu tiếp tục khám phá cơ thể Hùng một cách cẩn thận và yêu thương. Bàn tay cậu tìm đến nơi riêng tư của Hùng, ngón tay lướt nhẹ qua, khiến anh rùng mình vì cảm giác mới mẻ và ngại ngùng.
"Anh có lo lắng không?" Đăng khẽ hỏi, giọng nói đầy dịu dàng. Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt anh chứa đầy sự lo sợ vì đây là lần đầu tiên của anh.
"Đừng lo, anh. Đây cũng là lần đầu của em," Đăng trấn an, tay cậu nắm chặt tay Hùng, truyền cho anh sự tin tưởng. "Em sẽ thật nhẹ nhàng."
Vì không có gì chuẩn bị trước, Đăng dùng nước bọt của mình làm chất bôi trơn. Cậu nhẹ nhàng cho một ngón tay vào, cảm nhận được sự co thắt của Hùng. Cảm giác bất ngờ khiến Hùng khẽ rên lên, nhưng Đăng không vội, cậu chầm chậm di chuyển, mở rộng dần dần để Hùng có thời gian thích nghi. Một ngón, rồi hai ngón, cậu từ từ làm Hùng cảm thấy thoải mái hơn.
Phía trên, Đăng trao cho Hùng những nụ hôn ấm áp, dịu dàng để giúp anh phân tán sự chú ý khỏi sự căng thẳng bên dưới. Mỗi nụ hôn như một sự an ủi, khiến Hùng dần thả lỏng cơ thể mình. Khi Đăng cảm thấy đã đủ rộng, cậu mới rút tay ra và nhìn xuống Hùng với ánh mắt đầy yêu thương, sự khao khát trong lòng cậu càng dâng cao khi thấy người yêu mình đang nằm dưới thân mình.
"Anh muốn em..." Hùng khẽ thốt lên, giọng anh đứt quãng vì cảm giác bị bỏ trống khiến cơ thể anh khao khát được lấp đầy. Đăng nhìn Hùng, môi cậu khẽ nhếch lên một nụ cười trêu chọc, nhưng cũng đầy yêu thương.
"Anh thật sự sẵn sàng chứ?" Đăng hỏi, giọng nói thấp và khàn đi vì cảm xúc. Khi thấy Hùng gật đầu, Đăng từ từ đặt phân thân của mình vào hậu huyệt của anh, từng chút một tiến vào. Cảm giác bất ngờ khiến Hùng co rút lại, hậu huyệt anh siết chặt, nơi đáy mắt đã phủ lên một tầng nước mỏng. Nhìn thấy sự khó chịu từ người bên dưới, Đăng dừng lại, hôn lên môi anh và thì thầm: "Thả lỏng, anh sẽ không đau đâu."
Hùng nghe lời Đăng, thả lỏng cơ thể mình, cố gắng quên đi sự căng thẳng và lo lắng ban đầu. Đăng cảm nhận được sự thay đổi, cậu khẽ mỉm cười, đặt lên môi Hùng một nụ hôn dịu dàng, như muốn trấn an anh. Khi hậu huyệt của Hùng dần quen với sự hiện diện của Đăng, cậu bắt đầu chậm rãi di chuyển, từng chút một. Mỗi lần cậu tiến vào, Hùng lại khẽ run rẩy, cảm giác đau nhẹ dần biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào và thoải mái lạ thường.
Cơ thể Hùng dần thích nghi, và Đăng cũng cảm nhận được sự thoải mái từ anh. Những chuyển động của Đăng trở nên trôi chảy hơn, nhịp nhàng và dịu dàng, nhưng không kém phần mãnh liệt. Bàn tay Hùng quấn lấy vai Đăng, bám chặt vào cậu như để tìm kiếm sự vững chãi. Mỗi lần Đăng nhấp vào, cơ thể Hùng lại khẽ cong lên một đường cong tuyệt mỹ, những tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi anh, hòa cùng nhịp thở gấp gáp của cả hai.
Đăng không vội vã, cậu muốn tận hưởng từng khoảnh khắc này, từng cái chạm, từng nhịp di chuyển giữa họ. Hơi thở của cậu ngày càng nặng nề, nhưng trong lòng vẫn cố giữ sự dịu dàng để Hùng không bị tổn thương. Cảm giác cơ thể Hùng siết chặt lấy mình, khiến Đăng phải cắn nhẹ vào môi để giữ bình tĩnh. Cậu không muốn vội vàng, nhưng sự khao khát đã dần lấn át.
"Hùng... anh cảm thấy thế nào?" Đăng khẽ hỏi, giọng nói đầy yêu thương. Cậu lo lắng cho cảm giác của Hùng, sợ rằng anh vẫn còn đau, nhưng đồng thời lại cảm nhận được niềm hạnh phúc khi cả hai đang cùng nhau trải nghiệm khoảnh khắc này.
Hùng không trả lời ngay, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ cảm nhận cơ thể mình đang đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào và khoái cảm mà cậu đem lại.
"Sướng... Ha... Đăng... tiếp... tiếp tục đi..." Anh khẽ thì thầm, hơi thở gấp gáp nhưng đầy sự khao khát.
Nghe lời Hùng, Đăng bắt đầu di chuyển nhanh hơn, nhịp nhàng và mạnh mẽ hơn. Mỗi lần nhấp vào, cậu đều cảm nhận được sự kết nối giữa họ ngày càng sâu sắc hơn. Hùng siết chặt lấy cánh tay Đăng, từng tiếng rên khe khẽ ngày càng lớn hơn, hòa vào không gian tĩnh lặng của căn phòng. Họ hòa làm một, từng nhịp di chuyển như thể đồng điệu với nhau, không còn khoảng cách giữa hai người.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, tôn lên sự quyến rũ của cả hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau. Đăng cảm nhận được sự đê mê trong từng chuyển động của Hùng, khiến cậu không thể kiềm chế được bản thân nữa. Cậu cúi xuống, hôn lên cổ Hùng, từng nhịp nhấp ngày càng mạnh mẽ hơn, khiến cả hai như đang lạc vào một thế giới chỉ có tình yêu và đam mê.
Cảm giác khoái cảm tràn ngập cơ thể Hùng, anh khẽ cong người lên, ôm chặt lấy Đăng, như thể muốn giữ cậu mãi mãi bên mình. Những tiếng rên khẽ từ cả hai hòa vào nhau, tạo nên một bản nhạc của cảm xúc và yêu thương. Mỗi lần Đăng nhấp vào, cả hai đều cảm nhận được sự hòa quyện không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn.
Khi cậu cảm nhận được cơ thể Hùng đã hoàn toàn thả lỏng và quen thuộc với nhịp điệu của mình, Đăng bắt đầu đẩy sâu hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng. Cả hai hòa vào nhau trong những tiếng thở gấp gáp, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, hòa lẫn vào hơi ấm của đêm. Những cái nhấp trở nên mạnh mẽ và dồn dập hơn, đưa họ lên đến đỉnh điểm của khoái cảm.
"Đăng... Ahh... Anh... Anh sắp... Ahh..."
Hùng thở gấp, cơ thể anh bắt đầu co rút lại, dấu hiệu của việc sắp đạt đến đỉnh điểm. Nhưng đúng lúc đó, Đăng cúi xuống thì thầm bên tai Hùng, giọng cậu đầy khẩn thiết nhưng cũng không kém phần dịu dàng: "Kiềm lại chút nữa đi... Anh... Em cũng... Sắp rồi."
Hùng cố gắng kiềm chế, nhưng cảm giác từ những nhịp nhấp của Đăng thật quá sức chịu đựng. Cuối cùng, khi cả hai đạt đến khoảnh khắc cuối cùng, Đăng đẩy thật sâu, cả hai bùng nổ trong khoái cảm cùng một lúc. Từng dòng dịch trắng từ cả hai người cùng giải phóng, mùi hương của tình ái tràn ngập khắp không gian, cơ thể họ cùng lúc run rẩy trong cơn cực khoái.
Đăng ôm chặt lấy Hùng, hơi thở cả hai vẫn còn nặng nề, trái tim họ như hòa chung một nhịp. Đăng hôn nhẹ lên trán Hùng, mỉm cười như một lời cảm ơn đầy yêu thương cho khoảnh khắc thiêng liêng và trọn vẹn ấy.
Khi hơi thở dần ổn định lại sau những khoảnh khắc cuồng nhiệt. Đăng vẫn nằm sát bên Hùng, ôm chặt anh trong vòng tay như thể đang ôm lấy kho báu của đời mình, không muốn rời xa. Hơi ấm từ cơ thể họ hòa quyện vào nhau, tạo nên một cảm giác thoải mái và an toàn lạ thường. Hùng khẽ cựa mình, đôi môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng nhẹ, cảm nhận được vòng tay của Đăng vẫn bao bọc lấy anh.
Đăng từ từ ngồi dậy, cúi xuống hôn nhẹ vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi của Hùng, rồi đứng lên. "Anh cố một xíu nhá, để em đưa anh vào nhà tắm," cậu nói khẽ, giọng vẫn còn dư âm của sự mệt mỏi nhưng đầy yêu thương. Hùng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt mơ màng nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Đăng nhẹ nhàng bế Hùng vào nhà tắm, sự dịu dàng trong từng cử chỉ như một lời hứa âm thầm rằng cậu sẽ luôn ở bên anh. Dòng nước ấm chảy xuống cơ thể cả hai, rửa sạch mọi mệt mỏi. Đăng giúp Hùng vệ sinh lại cơ thể, từng cái chạm vẫn đầy yêu thương và sự trân trọng.
Sau khi đã tắm xong, Đăng đưa Hùng trở lại giường, cả hai nằm cạnh nhau, tay nắm chặt tay. Không cần nói lời nào, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ. Tiếng sóng biển vẫn rì rào bên ngoài, ánh trăng vẫn chiếu sáng nhẹ nhàng, và trong không gian ấy, chỉ còn lại tình yêu và sự kết nối mãnh liệt giữa hai người.
"Em yêu anh, Hoàng Hùng." Đăng thì thầm, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm.
Hùng khẽ cười, vòng tay ôm chặt lấy Đăng hơn. "Anh cũng yêu em, Hải Đăng. Cảm ơn vì em đã ở bên anh."
Cả hai chìm dần vào giấc ngủ, với lời hứa về một tương lai tươi sáng hơn, khi họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách trong cuộc đời. Và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết.
___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro