CHƯƠNG XXVI: KHÚC GIAO MÙA BÌNH YÊN

Mùa xuân đang đến rất gần, khắp nơi phủ lên màu sắc rộn ràng của những ngày cuối năm. Ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tán cây, chiếu sáng cả căn nhà nhỏ của bà Hà, tạo nên một khung cảnh ấm áp, rực rỡ. Từ sáng sớm, bà Hà đã bày biện các vật trang trí lên bàn phòng khách, sẵn sàng cho một buổi sáng rộn ràng, cùng nhau trang hoàng nhà cửa đón Tết.

Bà Hà vừa mang ra những câu đối đỏ tươi và dây treo may mắn, vừa mỉm cười, quay sang nhìn Đăng và Hùng đang sắp xếp các đồ vật khác. "Hai đứa, năm nay giúp mẹ bày biện sao cho nhà mình thật tươm tất nhé," bà khẽ dặn, ánh mắt bà ánh lên niềm vui khi thấy không khí ấm cúng của gia đình đang tràn ngập khắp căn nhà.

Đăng đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn, cậu vui vẻ nói: "Mẹ cứ yên tâm, nhà mình sẽ đẹp hơn bao giờ hết. Phải làm sao để cả năm mới đều gặp may mắn và niềm vui chứ ạ!"

Hùng đứng bên cạnh, dù đôi mắt anh không còn nhìn thấy, nhưng cảm nhận rõ được không khí náo nức. Anh nhẹ nhàng cầm những chiếc dây đỏ có trang trí cát tường, mỉm cười và nói với Đăng: "Năm nay em sẽ làm đẹp cả nhà mình, còn anh sẽ phụ trách bày trí một góc nhỏ thôi. Mỗi người một việc là hoàn hảo nhất."

Trong không khí rộn ràng ấy, ba người bận rộn nhưng đầy ắp niềm vui. Đăng với đôi tay khéo léo treo lên những chiếc đèn lồng đỏ rực trước hiên nhà, từng ngọn đèn lấp lánh dưới ánh nắng, lung linh như lời chúc phúc cho một năm mới bình an và đủ đầy. Bà Hà nhắc Hùng treo câu đối lên cao, còn Đăng cẩn thận gắn từng dây treo với những lời chúc may mắn, an lành lên cây cảnh trong nhà.

Tiếng cười rộn vang khi Hùng vô tình làm rơi một chiếc dây may mắn, Đăng nhanh nhẹn cúi xuống nhặt lên, không quên trêu chọc anh: "Anh thật vụng về quá, may là em ở đây giúp anh rồi."

Hùng cười nhẹ nhàng đáp lại: "Có em, anh không lo gì cả. Đúng là có người yêu giỏi giang như em, anh mới thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều."

Khung cảnh trang trí căn nhà nhỏ trở nên sinh động với những đồ vật giản đơn mà ý nghĩa. Từng góc nhà như khoác lên mình chiếc áo mới, đèn lồng đỏ treo lủng lẳng trước cửa, cây mai được đặt ngay ngắn ở góc phòng, và những câu đối đỏ thắm mang theo lời chúc cho một năm mới an lành. Không khí Tết tràn ngập không chỉ trong căn nhà, mà còn trong lòng ba người, khiến họ cảm thấy như đang bước vào một mùa xuân rạng ngời và tràn đầy hứa hẹn.

Bà Hà đứng ngắm nhìn thành quả của cả ba người, ánh mắt bà sáng lên niềm tự hào và niềm hạnh phúc khôn tả. "Cảm ơn hai con. Từ khi có Đăng về bên mẹ và Hùng, không khí Tết trong nhà như vui hơn rất nhiều."

Đăng khẽ cúi đầu, nhìn bà Hà với ánh mắt biết ơn. "Con cũng rất vui khi được đón Tết bên mẹ và Hùng. Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một năm mới đầy niềm vui và bình an."

Khi nhìn vào mắt nhau, cả ba người mỉm cười ấm áp, để niềm hạnh phúc dâng lên lan tỏa, bao trùm mọi góc nhỏ trong căn nhà thân thương. Họ cảm nhận rõ ràng sự bình yên và niềm vui đang hiện diện nơi đây, như một khởi đầu đầy ý nghĩa cho năm mới.

Sau khi đã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, bà Hà mỉm cười hài lòng, quay sang hai cậu con trai của mình:

"Hai đứa ơi, nhà cửa đã xong xuôi rồi. Bây giờ đi chợ Tết với mẹ nào, mình vừa mua sắm đồ cho mâm cỗ tất niên vừa cảm nhận không khí Tết cho vui nhé."

Đăng và Hùng đều hào hứng gật đầu. Cả ba nhanh chóng khoác lên mình những chiếc áo ấm, cùng nhau bước ra phố, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm. Những cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa xuân ngọt ngào, hòa quyện cùng những âm thanh náo nhiệt từ khu chợ phía xa, khiến lòng ai cũng tràn đầy cảm giác vui tươi, háo hức đón chào một năm mới đầy hy vọng.

Khu chợ Tết đông vui, rộn rã, từng dòng người đổ về với những nụ cười tươi tắn trên môi và những giỏ hàng đầy ắp. Không khí trong chợ như được thổi bừng lên bởi những sắc màu rực rỡ của hoa, của những tấm lì xì đỏ, và mùi hương của bánh chưng, mứt Tết. Tiếng cười nói rộn vang, xen lẫn tiếng chào mời hồ hởi của những người bán hàng, tạo nên một bản hòa ca vui tươi, ấm áp đón chào năm mới.

Đăng và Hùng cùng bà Hà dạo bước qua các gian hàng, ánh mắt họ lấp lánh thích thú khi ngắm nhìn muôn vàn sắc hoa và các món hàng truyền thống. Bà Hà vui vẻ đứng lại trước một sạp bánh kẹo, chọn vài gói mứt và bánh chưng để chuẩn bị cho những ngày Tết sắp đến. "Tết là phải có đủ bánh chưng, bánh tét, mứt dừa, mứt gừng. Có vậy thì năm mới mới trọn vẹn được," bà cười nói.

Đăng mỉm cười nhìn Hùng, rồi nhẹ nhàng dẫn anh đến gian hàng hoa ở phía trước. Cả gian hàng bừng lên sắc màu rực rỡ của đủ loại hoa: hoa mai vàng rực rỡ, hoa cúc tươi thắm, và cả những chậu hoa đồng tiền xinh xắn. Không khí tràn đầy sự mong đợi, niềm vui khi từng bông hoa như khoe sắc, sẵn sàng chào đón một năm mới tươi sáng.

"Anh Hùng, mình nên chọn hoa gì đây nhỉ?" Đăng khẽ hỏi, rồi nhẹ nhàng đặt tay Hùng lên những cành hoa mai đang nở rộ.

Hùng chạm nhẹ vào từng cánh hoa mềm mại, mỉm cười nói, giọng anh nhẹ nhàng: "Anh nghĩ hoa mai thì sao? Mẹ bảo hoa mai mang ý nghĩa về sự may mắn, còn gì hợp hơn cho ngày Tết nữa."

Đăng khẽ gật đầu, rồi nhờ người bán lựa một cành mai thật tươi. Trong lúc chờ, cậu ngắm nhìn những khóm hoa tươi thắm xung quanh, lòng cảm thấy rộn ràng hơn bao giờ hết. Cậu quay sang Hùng, nắm chặt tay anh, giọng nói đầy sự háo hức: "Em rất vui khi được cùng anh và mẹ chuẩn bị Tết như thế này. Đón Tết bên gia đình, em thấy mọi thứ thật trọn vẹn."

Hùng mỉm cười, khẽ gật đầu. "Anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Đăng à. Mỗi khi Tết đến, anh lại cảm nhận rõ hơn niềm vui của sự đoàn tụ, của không khí sum vầy."

Khi đã chọn được cành mai vừa ý, cả ba tiếp tục dạo quanh chợ, chọn thêm một vài chậu hoa đồng tiền và vài loại rau củ để chuẩn bị mâm cỗ. Bà Hà thỉnh thoảng dừng lại ở các sạp hàng, cười nói vui vẻ với người bán, ánh mắt bà ngập tràn niềm vui. Đăng và Hùng cũng bị cuốn vào không khí hân hoan ấy, mỗi bước đi đều mang lại một cảm giác gần gũi, bình yên, như thể họ đang dạo bước giữa những mảnh ghép đầy màu sắc của năm mới sắp tới.

Giữa không gian tấp nập, tiếng trống lân bất ngờ vang lên, mạnh mẽ và dồn dập. Những âm thanh ấy như tiếp thêm năng lượng cho cả khu chợ. Đăng khẽ nhíu mày, nhìn về phía âm thanh rồi quay sang Hùng, nắm tay anh và cười: "Hình như có đoàn múa lân, anh có muốn xem không?"

Hùng gật đầu, nụ cười thích thú thoáng hiện trên gương mặt. Đăng nhẹ nhàng dẫn anh cùng bà Hà len qua đám đông, tiến về phía đoàn múa lân đầy màu sắc đang biểu diễn giữa con đường chợ. Những chú lân nhảy múa uyển chuyển, khi thì lượn vòng mềm mại, khi lại nhảy lên hạ xuống đầy mạnh mẽ theo nhịp trống. Những sắc đỏ, vàng, và xanh của lân như xoay tròn trong mắt Đăng, làm cả không gian thêm rộn ràng và vui tươi.

Bà Hà nhìn đoàn lân với ánh mắt xúc động, đôi tay bà khẽ vỗ vào nhau theo nhịp trống. "Múa lân là dấu hiệu của may mắn, thịnh vượng trong năm mới. Ngày xưa mỗi lần nghe tiếng lân là mẹ lại thấy lòng phấn chấn lạ kỳ," bà cười nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng chan chứa tình cảm.

Đăng chợt nhận ra rằng, trong từng ánh mắt vui vẻ của mọi người xung quanh, có cả niềm vui và hy vọng về một năm mới trọn vẹn. Cậu cảm thấy trái tim mình cũng đập mạnh theo nhịp trống, cảm giác ấm áp và hạnh phúc len lỏi. Cậu nhìn sang Hùng, thấy anh đang khẽ nghiêng đầu để lắng nghe tiếng trống, gương mặt bình yên như đón nhận tất cả năng lượng của bầu không khí lễ hội ấy.

"Em nhớ hồi nhỏ, cứ Tết đến là bà ngoại lại dẫn em đi xem múa lân, bà còn cho em tiền lì xì để mừng tuổi lân nữa," Đăng cười nhớ lại, giọng cậu pha chút hoài niệm. "Hôm nay được đứng bên anh và mẹ, xem múa lân thế này, em cảm thấy như những ngày xưa ấy lại quay về."

Hùng nhẹ nhàng siết chặt tay Đăng, nở nụ cười: "Được ở bên em, được cùng đón Tết như thế này, với anh là một điều tuyệt vời mà anh luôn trân trọng."

Ba người cùng đứng bên nhau, lặng yên ngắm nhìn đoàn múa lân sôi động. Giữa tiếng trống rộn rã và sắc màu rực rỡ, họ cảm nhận trọn vẹn không khí Tết đang đến gần, như một lời chúc cho những ngày tháng tươi đẹp sắp tới của gia đình.

Buổi chợ Tết trở thành một kỷ niệm đáng nhớ khi cả ba cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc, từng phút giây ấm áp. Họ cảm nhận rõ ràng không khí của năm mới đang tràn ngập, với những hy vọng, niềm vui và sự an lành, và họ biết rằng mình đã sẵn sàng để đón một năm mới đầy hứa hẹn.

Buổi tối, không khí trong nhà càng trở nên ấm áp khi cả ba quây quần bên gian bếp để chuẩn bị gói bánh chưng, bánh tét. Đăng bày biện lá dong, lá chuối, nếp, đỗ xanh và thịt lợn, tất cả đều tươi ngon, mộc mạc nhưng đong đầy hương vị ngày Tết. Bà Hà nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước, đôi tay bà thoăn thoắt rửa sạch từng chiếc lá, cẩn thận lau khô, khiến mọi thứ đều gọn gàng, tươm tất.

Hùng ngồi cạnh, khẽ nhấc những tấm lá, ngón tay cảm nhận từng đường vân lá nhẵn mịn. Dù không còn nhìn thấy, anh vẫn cố gắng tham gia vào những công đoạn đơn giản nhất, cùng Đăng và bà Hà hòa mình vào niềm vui của Tết.

"Đây, anh Hùng có thể giúp em gấp lá này lại, rồi cầm chắc cho em đổ nếp vào," Đăng nói, giọng cậu đầy sự háo hức. Hùng khẽ cười, đưa tay đón lấy lá theo chỉ dẫn của Đăng, từng cử chỉ cẩn trọng như thể đó là điều thiêng liêng mà anh không muốn bỏ lỡ.

Bà Hà ngồi bên cạnh, mỉm cười trìu mến khi thấy hai người phối hợp ăn ý. Đôi lúc, bà lại kể về những cái Tết xưa, khi bà còn nhỏ, cũng ngồi bên cạnh mẹ mình, học từng cách gấp lá, buộc dây. Mỗi lần nhắc lại, đôi mắt bà ánh lên vẻ hoài niệm: "Ngày ấy, cứ đến Tết là nhà ai cũng có bếp lửa bập bùng, hương nếp, hương đậu quyện lại, thơm cả góc sân."

Đăng vừa lắng nghe, vừa cẩn thận đong đếm từng nguyên liệu để gói từng chiếc bánh thật chặt tay. "Bà ngoại từng bảo em là bánh phải vuông vức thì năm mới mới tròn đầy, mọi việc thuận buồm xuôi gió," Đăng kể, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp, như thể bà ngoại vẫn luôn bên cạnh mình mỗi khi Tết đến.

Khi chiếc bánh đầu tiên hoàn thành, Hùng cẩn thận dùng dây lạt buộc lại, từng nút thắt chắc chắn mà nhẹ nhàng. Đăng nhìn bánh, bật cười nói: "Tay nghề của anh tốt ghê, thắt chắc chắn vậy thì bánh khỏi sợ bung."

Hùng chỉ cười, gật đầu nhẹ, cảm giác như trong từng chiếc bánh này, anh và Đăng đã gửi gắm biết bao yêu thương và hy vọng cho năm mới.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong không gian nhỏ, ba người quây quần bên nhau, tay làm việc mà tiếng cười, lời kể chuyện không ngừng vang lên. Lò lửa đỏ rực, tỏa ra hơi ấm dịu dàng, ánh lên từng gương mặt với niềm vui rạng rỡ. Những chiếc bánh chưng, bánh tét lần lượt được xếp ngay ngắn, sẵn sàng để nấu, như một biểu tượng của sự sung túc, tràn đầy, cũng như tình yêu thương mà gia đình này đã cùng nhau chia sẻ.

Trong sân nhà, ánh lửa bập bùng từ bếp lò tỏa sáng ấm áp, chiếu lên những chiếc bánh chưng, bánh tét đang lăn tăn trong nước sôi. Cả ba người ngồi quây quần bên nhau, canh lửa và canh bánh, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Hùng khẽ tựa đầu vào vai Đăng, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn ngọn lửa trước mặt, cảm thấy mọi thứ thật bình yên và trọn vẹn.

Ngọn gió của đêm cuối năm mang theo hương hoa thoảng qua, khẽ đung đưa chiếc chuông gió treo ở hiên nhà, tạo nên âm thanh trong trẻo, hòa cùng tiếng cười đùa bên bếp lửa. Những nụ hoa trong vườn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đến ngày đầu năm để bung nở, khoe sắc trong nắng xuân. Bầu trời đêm nay không có trăng, nhưng dày đặc những vì sao lấp lánh, ánh sáng dịu nhẹ của chúng như ôm lấy không gian yên bình và ấm áp này.

Bà Hà nhìn hai đứa con trai đang ngồi bên mình, ánh mắt bà tràn đầy sự yêu thương và hạnh phúc. Bà kể cho Hùng và Đăng nghe những câu chuyện Tết xưa, những lần canh nồi bánh xuyên đêm, tiếng pháo đì đùng đón giao thừa mà bà còn nhớ mãi. "Ngày đó, mọi người luôn tụ tập canh nồi bánh đến khuya. Dù mệt nhưng vui lắm, ai cũng mong đến sáng để có chiếc bánh đầu tiên."

Hùng khẽ cười, lắng nghe từng lời kể, đôi mắt anh ánh lên niềm vui và sự trân trọng. Anh khẽ nắm tay Đăng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của người mình yêu, lòng dâng lên niềm hạnh phúc. Đăng khẽ quay sang, nhìn Hùng và bà Hà, cậu cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ đẹp đẽ mà không muốn tỉnh giấc.

Gần đó, những nhà hàng xóm cũng đang quây quần bên nồi bánh, tiếng nói cười rộn rã không ngừng vang lên, hòa vào không khí náo nhiệt của ngày cuối năm. Mọi người đều tràn đầy mong chờ, hy vọng về một năm mới trọn vẹn và bình an. Trong khoảnh khắc ấy, Hùng, Đăng và bà Hà đều biết rằng, điều quý giá nhất mà họ có được không phải là một cái Tết đầy đủ mà là sự hiện diện bên nhau, là tình cảm gia đình trọn vẹn, đong đầy yêu thương.

Trong giây phút ấy, không gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại khoảnh khắc của tình thân, của những con người sẵn sàng sẻ chia những điều đơn giản nhưng đẹp đẽ nhất.

Trong không gian ấm áp của buổi chiều cuối năm, căn bếp nhỏ nhà bà Hà trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Bà Hà đứng bên bếp chính, tỉ mỉ nấu từng món ăn, tay bà thoăn thoắt đảo những miếng cá trên chảo, khiến mùi thơm lan tỏa khắp phòng. Đăng đứng cạnh bà, nhanh tay chuẩn bị nguyên liệu, tay cậu khéo léo thái từng miếng cà rốt, củ cải để trang trí, đôi lúc lại quay sang trêu đùa Hùng đang loay hoay bên những công việc nhẹ nhàng.

Đăng khẽ quay sang Hùng, nở nụ cười rạng rỡ, bảo: "Anh cứ để em làm thôi, đứng quan sát là được rồi!"

Hùng bật cười, đùa nhẹ: "Anh phụ được mà! Không có việc gì nặng đâu, cứ tin anh đi."

Đăng nhướng mày, nở nụ cười trêu chọc: "Vậy để xem anh trổ tài đến đâu nhé!"

Hùng, tuy không thể nhìn thấy, nhưng khuôn mặt anh vẫn ánh lên sự tập trung khi phụ giúp Đăng sắp xếp chén bát và đặt đũa lên bàn. Thi thoảng, Đăng lại nhắc nhở anh phải cẩn thận với các món đồ xung quanh.

"Anh phải để ý tay nhé, không thì anh có mà bày biện tan nát hết cả bàn ăn đó!" Đăng trêu đùa.

Hùng bật cười, khẽ chạm nhẹ vào tay Đăng như để trấn an. "Yên tâm, anh đang làm quen với từng cái bát cái đĩa đây. Mọi thứ sẽ hoàn hảo, cứ tin anh đi!"

Hùng mỉm cười, bước nhẹ đến quầy bếp, thận trọng dùng tay cảm nhận từng loại rau đã được Đăng phân loại sẵn, cảm giác như anh đang khám phá những điều mới mẻ trong từng nguyên liệu. Khi nắm lấy một quả dưa chuột, anh cười khẽ, nhẹ nhàng đặt qua một bên, và trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự ấm áp của bầu không khí xung quanh. Đăng lặng lẽ nhìn, rồi đưa mắt ra ngoài cửa, cảm nhận bầu không khí dịu êm, nơi những nụ hoa trong vườn khẽ lung lay trong làn gió nhẹ, sẵn sàng khoe sắc trong mùa xuân sắp tới.

Tiếng chuông gió ngoài hiên khẽ ngân lên trong gió, tiếng lanh canh vang lên đều đặn như lời chào tạm biệt năm cũ. Gió mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng của cuối đông, hòa quyện với hương thơm từ các món ăn, cùng mùi hương dịu dàng của những bông hoa ngoài vườn đang chuẩn bị nở rộ. Trên cây đào ngoài sân, những nụ hoa vẫn còn khép kín nhưng đã sẵn sàng bung nở trong năm mới.

Bà Hà thi thoảng lại quay sang nhìn Đăng và Hùng, lòng bà cảm thấy hạnh phúc khi thấy hai người hòa hợp, yêu thương nhau. Gương mặt bà ánh lên niềm vui, đôi mắt bà khẽ ánh lên khi nhìn thấy Đăng và Hùng thỉnh thoảng trêu chọc nhau.

Không khí ngoài trời dần chuyển từ ấm áp sang dịu nhẹ của hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày phủ lên khung cảnh một màu vàng ấm, lan tỏa khắp con phố, trên những ngôi nhà, cửa tiệm và cả những chiếc đèn lồng đỏ treo trước nhà. Những chiếc đèn lấp lánh dần tỏa sáng, khiến cả khu phố như khoác lên mình chiếc áo mới, sẵn sàng cho khoảnh khắc giao thừa.

Tiếng cười nói của cả gia đình hòa cùng tiếng côn trùng rả rích trong khu vườn phía sau, tạo thành một bản nhạc dịu dàng của những ngày cuối năm. Mỗi người đều bận rộn, nhưng trong lòng ai cũng cảm nhận được niềm vui, sự háo hức và mong chờ cho một năm mới tốt đẹp. Dưới bàn tay chăm chút của ba người, từng món ăn được hoàn thiện, mâm cỗ Tất niên dần hiện lên đầy đủ, trọn vẹn, như lời cầu chúc cho một năm mới an lành, ấm áp bên nhau.

Trong giây phút cuối cùng của năm cũ, không gian nhà bà Hà tràn ngập không khí ấm áp và thiêng liêng. Ánh đèn vàng dịu dàng soi rọi lên mâm cỗ giao thừa vừa được chuẩn bị xong, những món ăn được sắp xếp gọn gàng và đẹp mắt, từng món đều chứa đựng tình yêu thương và sự chăm chút của mọi người.

Đăng, Hùng và bà Hà cùng ngồi quây quần bên nhau, trong bầu không khí yên bình, tràn đầy niềm hạnh phúc. Bà Hà nhìn hai người, ánh mắt rạng ngời và trìu mến. "Mẹ thật sự biết ơn vì năm nay chúng ta có thể đón giao thừa bên nhau. Cảm ơn hai đứa vì đã đến và làm cho ngôi nhà này trở nên ấm áp hơn."

Hùng và Đăng mỉm cười nhìn bà, lòng họ tràn đầy sự biết ơn và yêu thương. Đăng nhẹ nhàng nắm tay Hùng, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn anh. "Được ở bên cạnh mẹ và anh Hùng, cùng đón một năm mới như thế này là điều con từng mong ước. Con thật sự hạnh phúc và biết ơn vì điều đó."

Bên ngoài, tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, báo hiệu thời khắc giao thừa đã đến. Pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời, từng tia sáng lung linh thắp sáng cả không gian, phản chiếu trên những cánh hoa mai mới nở, rực rỡ trong ánh sáng của năm mới. Tiếng pháo hoa vang dội xa xa, hòa cùng những giai điệu nhạc mừng xuân, tạo nên bản hòa ca của khoảnh khắc thiêng liêng này.

Bà Hà khẽ siết tay Hùng và Đăng, giọng bà ấm áp và xúc động. "Mẹ chỉ mong rằng năm mới sẽ mang đến bình an, sức khỏe và hạnh phúc cho chúng ta. Hai con hãy luôn mạnh mẽ, yêu thương và chăm sóc lẫn nhau nhé."

Hùng nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng pháo hoa ngoài kia. "Con cũng chỉ mong rằng cả nhà mình sẽ mãi bên nhau, hạnh phúc và ấm áp như thế này."

Đăng nhìn cả hai, ánh mắt cậu rạng ngời niềm vui và sự hạnh phúc. "Em hứa sẽ luôn ở bên mọi người, cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Mẹ, anh Hùng, chúc mọi người một năm mới tràn đầy niềm vui và những điều tốt đẹp nhất."

Họ trao nhau những cái ôm chân thành, cùng lắng nghe tiếng pháo hoa nổ vang, chiếu sáng bầu trời đêm đầu năm. Cả không gian như được tô điểm bởi ánh sáng rực rỡ và tiếng cười hạnh phúc. Trong lòng mỗi người đều tràn ngập những mong ước và hy vọng cho một năm mới tốt đẹp.

Bên ngoài cửa, những cánh hoa mai vàng khẽ rung rinh dưới ánh đèn và ánh sáng của pháo hoa. Gió xuân mang theo hương hoa lan tỏa khắp không gian, như gửi lời chúc mừng năm mới đến từng ngõ ngách. Giây phút này, mọi ưu tư của năm cũ dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm tin vào một khởi đầu mới, đầy ấm áp và bình yên.

Cả ba người ngồi bên nhau, tận hưởng sự yên bình của đêm giao thừa, lòng họ dâng tràn niềm vui và cảm giác trọn vẹn, như thể mọi ước mơ đã thành hiện thực trong giây phút này.

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro