CHƯƠNG XXXII: KHOẢNH KHẮC BÌNH YÊN CUỐI CÙNG

Ánh nắng chiều đổ dài trên con đường nhỏ dẫn vào nhà, khi Đăng và Hùng bước đi chầm chậm, hành lý trên tay nhưng lòng họ tràn ngập niềm vui và sự mãn nguyện sau chuyến thiện nguyện vùng cao. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm dịu mát của cỏ cây và đất trời, như lời chào đón hai người trở về sau những ngày xa nhà.

Vừa tới cổng, bà Hà đã đứng chờ từ lúc nào, nụ cười rạng rỡ trên môi khi thấy hai đứa con của mình trở về. Bà bước nhanh tới, ân cần đón lấy hành lý của Đăng và Hùng, đôi mắt ánh lên sự vui mừng và cả niềm tự hào khẽ giấu trong ánh nhìn dịu dàng.

"Đi lâu như vậy chắc là mệt lắm rồi, hai đứa vào nhà nghỉ ngơi một chút nhé. Mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa cơm chiều nay rồi đây," bà Hà nói, giọng pha chút lo lắng lẫn yêu thương.

Đăng mỉm cười, cúi đầu chào bà, giọng cậu tràn đầy sự phấn khởi: "Dạ, tụi con nhớ nhà lắm đó mẹ! Lần này đi có nhiều chuyện vui lắm, tí nữa con sẽ kể mẹ nghe."

Bà Hà gật đầu, ánh mắt bà lướt qua Đăng với một vẻ dò xét nhẹ nhàng, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang Hùng, ân cần hỏi thăm: "Hùng, con có thấy mệt không? Chuyến đi dài như vậy, lại lên tận vùng cao nữa..."

Hùng khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Con không sao đâu mẹ. Nhờ có Đăng, con cảm thấy chuyến đi này rất đáng nhớ và ý nghĩa."

Nghe câu nói của Hùng, bà Hà nhìn Đăng bằng ánh mắt trìu mến, như thấy được hình ảnh của đứa con đầy nhiệt huyết và tình yêu thương sâu sắc trong từng cử chỉ. Bà thầm cảm ơn Đăng, không chỉ vì chuyến đi mà còn vì niềm vui và sự động viên cậu đã mang lại cho Hùng suốt thời gian qua.

Đăng và Hùng bước qua cổng, mùi hương dịu nhẹ của cúc vạn thọ trong sân nhà thoang thoảng bay qua, gợi lên cảm giác ấm áp thân thuộc. Ánh nắng chiều chiếu lên từng chiếc lá, từng bông hoa, rọi sáng không gian nhà nhỏ. Hùng lặng lẽ hít một hơi thật sâu, như để ngấm trọn bầu không khí quen thuộc, còn Đăng thì cười tươi, nói với giọng đầy hào hứng:

"Con mang về cho mẹ vài món đồ nhỏ từ trên đó, để mẹ xem có thích không nhé!"

Bà Hà nghe vậy, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Bà nhẹ nhàng đón lấy tay nải Đăng đưa, nở nụ cười ấm áp: "Con trai của mẹ chu đáo quá! Cảm ơn con nhiều nhé, mẹ chỉ mong hai đứa bình an trở về là mừng rồi."

Đăng cười hiền, quay sang nắm nhẹ tay Hùng, giọng nói đầy dịu dàng: "Anh Hùng này, vào nhà thôi, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo lắm rồi."

Cả ba người bước vào nhà, căn phòng khách nhỏ bé như bừng sáng trong niềm vui đoàn tụ. Bà Hà chuẩn bị sẵn một mâm cơm ấm cúng, với những món ăn giản dị mà thân thuộc. Mùi thơm của canh bí đỏ, đĩa rau muống xào tỏi và cả bát canh chua măng chín mềm như xoa dịu đi bao nhiêu mệt mỏi sau chuyến đi dài.

"Con biết không, hôm nay mẹ còn làm món bánh xèo Đăng thích nhất đấy! Bao lâu rồi mẹ không có dịp nấu cho con," bà Hà nói, giọng nghẹn ngào một chút.

Đăng nhìn mẹ, cảm nhận được sự lo lắng mà bà đã cất giấu, ánh mắt cậu dịu lại. "Con nhớ món này lắm đó mẹ! Mấy bữa nay đi xa, con cũng chỉ mong nhanh về nhà để ăn bữa cơm gia đình thế này."

Hùng ngồi lặng yên, lắng nghe câu chuyện của mẹ và Đăng, lòng anh dâng lên niềm xúc động. Chuyến đi vừa qua đã giúp anh thấy rõ hơn sự hy sinh của Đăng và cả tình yêu thương vô hạn từ bà Hà. Nhìn thấy Đăng tươi cười bên cạnh mẹ, anh thấy lòng mình nhẹ nhàng, bình yên và trọn vẹn.

Sau khi Đăng và Hùng trở về, ngôi nhà nhỏ của bà Hà lại rộn ràng với tiếng cười nói. Bà Hà chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, bàn ăn bày biện những món ăn giản dị nhưng đậm đà hương vị quê nhà, như để đón chào hai đứa con yêu thương sau chuyến đi xa. Đăng đứng bên cạnh giúp bà, cẩn thận sắp xếp từng món, thỉnh thoảng khẽ gật đầu mỗi khi bà nhắc nhở phải ăn nhiều để giữ sức khỏe.

Hùng ngồi bên bàn, lắng nghe câu chuyện của hai người, đôi khi anh chen vào vài câu đùa nhẹ nhàng khiến bà Hà bật cười. Không khí trong căn nhà trở nên ấm cúng và gần gũi, tựa như những ngày tháng yên bình trước kia – khoảng thời gian mà mọi lo lắng đều ở xa, chỉ còn lại niềm vui giản dị khi có nhau.

Khi cả ba ngồi quây quần bên bàn ăn, Đăng bắt đầu kể về chuyến thiện nguyện vừa qua. Giọng cậu hồ hởi khi nhắc đến những em nhỏ ở làng, đôi mắt ánh lên niềm vui và lòng yêu thương. Đăng kể từng chi tiết nhỏ, về những ánh mắt ngây thơ của các em, về nụ cười hồn nhiên khi nhận được quà, và những lần cậu cùng Hùng trò chuyện với dân làng. Mỗi câu chuyện, mỗi ký ức đều mang lại một nụ cười trên môi bà Hà và một ánh nhìn ấm áp từ Hùng.

Bà Hà mỉm cười lắng nghe, đôi mắt bà dịu dàng nhìn Đăng và Hùng như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc này vào sâu trong tim. "Đăng à, con đúng là một người biết sẻ chia," bà nói, ánh mắt ánh lên vẻ tự hào. "Con đã mang lại niềm vui cho nhiều người. Và mẹ cảm thấy thật an lòng khi Hùng có con bên cạnh, cùng chia sẻ và chăm sóc."

Đăng ngại ngùng cười, nhưng trong lòng cậu cảm thấy ấm áp vô cùng. Cậu nhìn Hùng, ánh mắt đầy yêu thương, như thể muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này mãi mãi. Đăng đáp lại bà Hà, giọng nói tràn ngập sự biết ơn: "Con cũng cảm thấy may mắn khi được ở bên Hùng và mẹ. Được sống cùng mọi người là điều tuyệt vời nhất mà con có."

Hùng khẽ nắm tay Đăng, một sự im lặng yên bình lan tỏa giữa họ, nhưng không cần lời nói nào, cả ba đều cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc hiện diện trong không khí. Ánh nến trên bàn lung linh phản chiếu, tạo thành một bức tranh gia đình đầm ấm và giản dị.

Buổi tối tiếp tục trôi qua trong tiếng cười và câu chuyện. Khi bữa ăn kết thúc, cả ba ngồi lại với nhau thêm một lúc nữa, cùng thưởng thức tách trà nóng. Đăng dịu dàng sắp xếp bát đĩa, trong khi Hùng nhẹ nhàng phụ bà Hà dọn dẹp, tạo nên khung cảnh êm đềm như những gia đình hạnh phúc khác. Bà Hà nhìn Đăng và Hùng bên nhau, trong lòng dâng lên nỗi xúc động, và bà thầm cảm ơn cuộc đời đã mang Đăng đến với Hùng, đã mang lại niềm vui và tình yêu đong đầy trong ngôi nhà của mình.

Đêm ấy, căn nhà nhỏ ngập tràn ánh sáng và tiếng cười, như thể không có nỗi lo nào có thể chạm đến họ. Họ cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc quý giá, trong một buổi tối bình dị nhưng tràn đầy tình yêu thương.

Sau bữa tối, khi Hùng đã lui vào phòng nghỉ ngơi, Đăng ngồi lại trong phòng khách cùng bà Hà. Bà khẽ nhìn Đăng, ánh mắt trĩu nặng sự quan tâm nhưng xen lẫn chút lo lắng. Đợi không gian chìm vào yên lặng, bà Hà nhẹ nhàng cầm tay Đăng, khẽ nắm chặt, như để truyền cho cậu sức mạnh và sự an ủi.

"Đăng này, mẹ đã biết rồi..." bà nói khẽ, giọng chậm rãi mà đầy xúc cảm. Từ từ, bà đặt lên bàn một tờ giấy kết quả kiểm tra sức khỏe, ánh mắt bà đau đáu nhìn Đăng, như muốn nhìn thấu mọi bí mật mà cậu đang cố giấu. "Mẹ tình cờ thấy được kết quả này khi dọn phòng. Mẹ... mẹ biết con không muốn nói ra, nhưng con không thể giấu mẹ được đâu."

Đăng cúi đầu, đôi mắt cậu thoáng vẻ bất ngờ nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Cậu thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác trĩu nặng mà cậu đã kìm nén bấy lâu. Ánh mắt của bà Hà vẫn dịu dàng, đong đầy tình yêu thương, làm cho mọi phòng bị trong lòng Đăng dường như tan biến.

Bà Hà ngồi lặng yên một lúc, rồi khẽ cất giọng, đôi mắt bà không rời khỏi Đăng, đầy vẻ lo lắng: "Con... con đi kiểm tra lúc nào vậy, Đăng? Lúc trước, mẹ chưa từng nghe con nhắc đến bệnh này bao giờ."

Đăng nhẹ nhàng đáp, giọng cậu trầm lắng nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Con đi kiểm tra cách đây không lâu, sau vài lần cảm thấy mệt mỏi bất thường. Bác sĩ nói có khả năng con mắc bệnh tim là do di truyền, vì trong gia đình con cũng có tiền sử bệnh này."

Bà Hà chậm rãi gật đầu, cố kìm nén cảm xúc để hỏi tiếp: "Vậy... liệu có cách nào chữa trị được không, con? Phẫu thuật hay điều trị thế nào để con có thể khỏe mạnh hơn?"

Đăng nhìn bà, đôi mắt cậu thoáng hiện lên chút xót xa nhưng vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng: "Bác sĩ bảo rằng... con phát hiện bệnh quá trễ, nên dù có phẫu thuật, tỷ lệ thành công cũng rất thấp. Con đã cân nhắc rồi, và con không muốn đặt mọi người vào hoàn cảnh khó khăn này."

Bà Hà nắm chặt tay Đăng hơn, ánh mắt bà tràn ngập nỗi đau lẫn xót thương. Nhưng bà không nói gì thêm, chỉ ngồi cạnh cậu, như muốn dùng sự hiện diện của mình để xoa dịu nỗi lòng Đăng trong khoảnh khắc này.

"Con xin lỗi, mẹ," Đăng thì thầm, ánh mắt cậu tránh nhìn vào mắt bà, như để che giấu nỗi đau và sự bất lực. "Con... con không muốn mọi người lo lắng. Đặc biệt là Hùng. Anh ấy đã chịu đựng nhiều thứ rồi, con không muốn trở thành gánh nặng thêm cho anh."

Bà Hà nhẹ nhàng xoa đầu Đăng, đôi mắt bà thoáng chút đau đớn nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh: "Đăng, con là người quan trọng đối với Hùng, đối với mẹ. Nếu có điều gì xảy ra với con, con nghĩ Hùng sẽ ra sao? Mẹ hiểu con không muốn anh ấy lo lắng, nhưng liệu giữ kín có phải là cách tốt nhất?"

Đăng nắm lấy tay bà Hà, đôi mắt ánh lên sự kiên định xen lẫn vẻ cầu xin. "Con biết, mẹ ơi... Con hiểu điều mẹ đang lo. Nhưng nếu Hùng biết về tình trạng của con, anh ấy sẽ không còn niềm vui, không còn động lực để sống tiếp. Con sợ rằng... nếu anh ấy biết, anh sẽ không thể chịu nổi."

Giọng Đăng nghẹn lại, những từ ngữ trở nên khó thốt ra. Cậu cúi đầu, giấu đi những giọt nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào không hay. "Mẹ, con xin mẹ... Xin mẹ đừng nói với Hùng. Con chỉ muốn để lại những kỷ niệm đẹp cho anh ấy. Những ngày tháng này, con muốn cả hai chúng con đều hạnh phúc... cho đến phút cuối cùng."

Bà Hà siết nhẹ tay Đăng, ánh mắt bà đau đáu nhìn cậu với nỗi lòng không thể nói thành lời. Đăng biết bà muốn nói gì, và cậu cũng hiểu cảm giác của bà, nhưng đây là điều mà cậu đã quyết định. Giọng bà khẽ run, nhưng bà vẫn cố giữ bình tĩnh: "Con là một đứa trẻ mạnh mẽ, Đăng. Nhưng mẹ không muốn con chịu đựng một mình... Mẹ ở đây, bên con. Dù thế nào, con cũng phải để mẹ chia sẻ gánh nặng này."

Đăng khẽ mỉm cười, lòng dâng trào sự biết ơn sâu sắc. Cậu gật đầu nhẹ, và đôi mắt cậu rực sáng niềm tin vào bà Hà. "Con hiểu. Cảm ơn mẹ, vì tất cả." Cậu thở dài, giọng nói dứt khoát nhưng vẫn ẩn chứa nỗi đau thầm lặng.

Đăng im lặng một lúc, ánh mắt sâu lắng hướng về phía xa xăm, như đang cân nhắc những lời cuối cùng mà cậu sắp nói ra. Sau một lúc, cậu khẽ quay sang nhìn bà Hà, đôi mắt ấm áp mà kiên định.

"Mẹ ơi, mẹ có thể giúp con một chuyện được không?"

...

Nghe xong, bà Hà thoáng bất ngờ, ánh mắt thoáng lộ vẻ đau lòng và không thể giấu nổi sự lo lắng. Bà khẽ thở dài, giọng nói trĩu nặng xúc cảm: "Đăng à... liệu điều này có quá bất công với con không?"

Đăng nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự bình thản và một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi. "Con không thấy bất công đâu, mẹ ạ. Con còn thấy vui là đằng khác. Với con, điều này như một món quà cuối cùng mà con có thể dành cho anh Hùng."

Bà Hà lặng lẽ nhìn cậu, trái tim bà như thắt lại vì tình yêu thương vô bờ bến mà Đăng dành cho Hùng. Không nói thêm lời nào, bà dang tay ôm chặt cậu vào lòng, một cái ôm chất chứa cả tình cảm sâu đậm và niềm tự hào mà bà dành cho đứa con trai đáng quý của mình. Trong cái ôm ấy, bà truyền đi tất cả tình thương, như muốn nói với Đăng rằng bà sẽ luôn bên cậu, dù có bất kỳ điều gì xảy ra.

Bà Hà không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, nắm chặt tay Đăng, lòng bà như muốn trút hết những đau khổ của con vào trái tim mình. Bà biết, dù không muốn, nhưng đây là mong muốn cuối cùng của cậu, và bà sẽ tôn trọng nó, dù đau lòng đến đâu.

Ánh nắng cuối ngày len qua những tán cây, nhuộm vàng cả khoảng sân trước nhà. Đăng ngồi cạnh bà Hà trên bậc thềm, ánh mắt cậu hướng xa xăm, dường như đắm chìm trong những suy nghĩ riêng. Lòng Đăng dâng lên một nỗi niềm ấm áp khi cảm nhận bàn tay bà siết chặt lấy tay cậu – bàn tay đã dìu cậu từ những ngày đầu chập chững vào cuộc sống của gia đình này, đến giờ vẫn dịu dàng và tràn đầy yêu thương như ngày nào.

Đăng mỉm cười, khẽ nghiêng đầu dựa nhẹ lên vai bà, giọng nói của cậu trầm ấm mà kiên định, như gửi gắm cả một trái tim vào từng lời: "Mẹ à, con cảm thấy may mắn biết bao khi được sống bên mẹ và anh Hùng, khi có cơ hội để biết thế nào là một gia đình. Không phải ai cũng có thể tìm thấy niềm hạnh phúc này trong đời, nhưng con đã có, và vì điều đó, con thật sự mãn nguyện."

Bà Hà không nói gì, đôi mắt bà ngân ngấn nước, nhưng bà vẫn cố nén lòng, chỉ khẽ gật đầu và siết chặt tay Đăng hơn. Ánh mắt bà nhìn cậu như muốn lưu giữ từng nét mặt, từng đường nét quen thuộc của cậu vào sâu trong ký ức, vào tận đáy lòng. Giọng bà khẽ run, nhưng vẫn nhẹ nhàng và tràn đầy yêu thương: "Đăng à, con luôn là đứa con tuyệt vời của mẹ... Con biết không, mẹ vẫn thầm cảm ơn cuộc đời đã đưa con đến với mẹ và Hùng. Dù thế nào, mẹ vẫn luôn tự hào về con."

Họ ngồi bên nhau, để mặc cho làn gió nhẹ lướt qua như gột rửa đi mọi lo âu, chỉ còn lại những giây phút lắng đọng của tình mẫu tử. Cả hai không nói thêm lời nào, chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc này, như muốn chắt chiu từng phút giây quý giá còn lại. Trong ánh mắt bà Hà, có chút gì đó như là lời chia tay chưa nói, một sự chấp nhận nhưng cũng đầy lưu luyến. Và Đăng, dù lòng nặng trĩu, vẫn cảm thấy thanh thản khi có thể truyền lại cho bà sự mạnh mẽ, như một lời hứa ngầm rằng cậu sẽ luôn ở bên, dù là bằng cách nào đi nữa.

Đêm dần buông, những tia sáng cuối cùng cũng mờ nhạt dần, nhường chỗ cho một màn đêm tĩnh lặng. Nhưng trong khoảng không gian ấy, tình cảm sâu sắc giữa bà Hà và Đăng vẫn lặng lẽ hiện hữu, âm thầm, bình yên, và bền chặt như một sợi dây kết nối không thể tách rời.

Ánh trăng rọi xuống không gian yên ả của khu vườn, phủ lên mọi vật một lớp ánh sáng dịu dàng. Trên bầu trời, những vì sao lấp lánh đua nhau tỏa sáng, như đang góp phần điểm tô cho màn đêm thêm lung linh. Dưới chân hiên, từng giọt sương đọng lại trên cánh hoa, long lanh như những viên ngọc nhỏ trong ánh sáng bạc. Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa oải hương phảng phất từ vườn, hòa cùng tiếng chuông gió khẽ ngân, như những giai điệu yên bình của đêm khuya.

Đăng và Hùng ngồi bên nhau trước hiên nhà, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi khi tất cả như ngừng lại, chỉ còn lại hai người và không gian đêm bình yên. Hùng nhẹ nhàng nắm tay Đăng, mỉm cười dịu dàng khi nhắc về những dự định tương lai của cả hai. Anh nhìn Đăng, ánh mắt đầy niềm hy vọng và phấn khởi.

"Đăng này," Hùng khẽ thì thầm, đôi mắt anh sáng lên lấp lánh, "Anh nghĩ về những nơi chúng ta có thể đến cùng nhau. Những nơi chỉ có hai người mình, được thoải mái khám phá, được tạo ra những kỷ niệm thật đẹp. Anh muốn cùng em ngắm bình minh trên biển, cùng em khám phá những ngọn núi cao, và cả những con phố nhỏ đầy màu sắc mà anh luôn hình dung."

Đăng lặng im lắng nghe, cảm nhận từng lời nói của Hùng như một nguồn sức mạnh âm thầm. Trong lòng, cậu cảm thấy ấm áp xen lẫn chút xót xa. Đối với cậu, những giấc mơ ấy cũng là niềm hạnh phúc, dù biết rằng mình khó có thể cùng anh thực hiện. Đăng mỉm cười, ánh mắt cậu tràn đầy yêu thương khi ngắm nhìn người mình yêu. "Phải, mình sẽ đi hết những nơi mà anh muốn," cậu đáp nhẹ nhàng, như để khắc sâu giấc mơ của Hùng vào lòng.

Phía sau, bà Hà đứng lặng yên, ánh mắt bà dõi theo hình bóng của hai người. Bà thấy lòng mình quặn thắt khi chứng kiến cảnh tượng ấy, cảm giác đau lòng và lo lắng dần xâm chiếm tâm trí. Bà biết rõ sự thật mà Đăng đã giấu, và điều đó khiến bà không khỏi xót xa khi nghĩ về thời gian ngắn ngủi còn lại. Bà chỉ mong rằng những khoảnh khắc này sẽ mãi kéo dài, để Đăng có thể cùng Hùng sống trong bình yên thêm một chút nữa.

Hình ảnh Đăng và Hùng ngồi cạnh nhau, dưới bầu trời đêm, tay trong tay, in sâu vào tâm trí bà Hà. Đối với bà, hai đứa con trai này là tất cả. Bà nén lại nỗi đau, giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự buồn bã và day dứt.

Trước hiên nhà, dưới ánh trăng sáng, Đăng và Hùng ngồi bên nhau, như một hình ảnh bình yên tuyệt đẹp. Nhưng cũng chính lúc này, trong sâu thẳm lòng mình, Đăng biết rằng đây là khoảnh khắc cuối cùng của sự bình yên.

___
Vậy là còn tầm 2-3 chương nữa là hoàn thành bộ truyện rồi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro