two (1)
Lơ đễnh gõ cốc rỗng xuống mặt bàn, Hải Đăng không định uống đến tận cốc cà phê thứ hai khi mà bạn còn chưa tới. Nhưng cậu mệt mỏi. Hải Đăng không thể dừng lại những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu mình.
Những suy nghĩ về Hoàng Hùng.
Ánh mắt rơi vào mấy chữ cái tên mình được viết nguệch ngoạc trên thành cốc, Hải Đăng thở dài. Có lẽ đó là một lời nặng nề, cậu không nên yêu cầu người kia rời đi đột ngột như vậy. Thế nhưng lỗi cũng đâu hẳn thuộc về một mình cậu. Hoàng Hùng vốn dĩ không nên xen vào. Anh ấy đáng ra không nên tọc mạch đến mức khó chịu như vậy.
Đáng ra Hải Đăng đã có thể kìm chế được. Nhưng Hoàng Hùng cứ nhất định phải hỏi điều đó, khăng khăng đòi bằng được lý do khiến Hải Đăng muốn gặp anh vào ngày sinh nhật mình.
Đáp án cho câu hỏi đó, Hải Đăng không chắc là nó khó thừa nhận với Hoàng Hùng hay là với chính bản thân hơn.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Đặng Thành An đến rồi. Gương mặt người trẻ hơn ửng hồng, dường như đã chạy tới đây khá vội vã.
"Không có gì đâu, anh chỉ hơi mệt thôi" Hải Đăng cố nở một nụ cười.
Thành An ổn định nhịp thở, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. "Xin lỗi nhá, tiết học kéo dài ngoài dự tính"
"Ổn mà, không sao hết" Hải Đăng chuyển chủ đề. "Mấy anh em dạo này thế nào rồi?"
Không phải Hải Đăng nhớ Hoàng Hùng. Đương nhiên là không rồi. Làm sao có thể nhung nhớ khi mà cậu còn không hề thích anh ta? Hải Đăng nghĩ mình sẽ chẳng thể nào chịu được khi tưởng tượng tới cảnh một ngày nào đó, nghiêm túc ở bên người đàn ông đó.
Nhưng có lẽ Hải Đăng cũng chưa từng thật sự để tâm đến chính mình. Gạt qua cái cách người lớn tuổi hơn khiến tim cậu đập nhanh trái quy luật. Cách mà những đụng chạm của Hoàng Hùng luôn được cơ thể Hải Đăng vô thức nồng nhiệt đón chào.
Có lẽ là vì cậu không muốn, hoặc không dám, bận tâm quá nhiều về những điều đó. Về những cảm xúc chân thực vẫn luôn chôn nơi sâu nhất đáy lòng cậu.
"Anh Đăng?"
Hải Đăng hắng giọng, lấy lại tập trung. "Ừm... Em vừa nói gì đó?"
"Yeah, em nói là ổn, dù sớm biết mình kiểu gì cũng trở thành kẻ thứ ba khi muốn share tiền nhà với hai đứa nó," Thành An chậc lưỡi nghịch ngợm, "Ý em là Quang Anh với Đức Duy" Nhưng giọng điệu đùa giỡn rất nhanh đã biến mất. "Anh này, có chắc là anh chỉ mệt thôi không đấy?"
Hải Đăng ghét việc Thành An dễ dàng nhìn ra cậu chỉ đang bao biện. Hải Đăng ghét điều đó, bởi vì xưa giờ cậu vẫn luôn rất tự tin vào khả năng che giấu cảm xúc của mình. Nhưng rồi Huỳnh Hoàng Hùng bằng cách nào đấy đã phá hỏng tất cả.
Một phần trong Hải Đăng muốn trải lòng hết với Thành An về mọi thứ, về Hoàng Hùng, nhưng cậu không thể.
"Cứ nghĩ rằng anh mày đã làm hỏng một cái gì đó đi"
Giờ thì hay rồi. Ngay cả những quan tâm chân thành từ người em thân thiết cũng dễ dàng khiến Hải Đăng bị tổn thương.
Cố hướng ánh nhìn vô định vào chiếc cốc rỗng, cậu nghe thấy tiếng chân ghế của Thành An ma sát với sàn nhà, "Anh thật không muốn tâm sự gì với em sao?"
"Không sao mà, chỉ là anh..." Hải Đăng thành thật trả lời.
"Tuỳ anh vậy. Dù sao thì," Thành An đứng dậy, và Hải Đăng buộc phải ngước lên nhìn thẳng vào đứa em. "Anh sẽ sửa được thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả. Còn giờ thì đợi em đi gọi nước và chút bánh cái đã"
Hải Đăng gật đầu.
Cậu có thể sửa.
Đúng không?
Sau nửa giờ buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cùng Thành An, cốc cà phê thứ ba trong ngày cũng cạn. Hải Đăng quyết định nói lời tạm biệt, quay trở về nhà.
Căn hộ riêng của cậu cách đây không xa lắm, chính xác chỉ nằm ở con phố tiếp theo. Trừ việc không hề tốt đối với chứng nghiện caffein dạo gần đây, mọi thứ còn lại đều rất tiện lợi. Sắc trời nhanh chóng ảm đạm. Hải Đăng thích cái cách vạn vật xung quanh dần bị che phủ bởi đêm đen tĩnh lặng.
Không khí se se lạnh, Hải Đăng thở ra một hơi dài, lập tức tạo thành một cụm khói trắng mờ mờ lơ lửng. Tay cậu mò vào túi lục tìm điện thoại trong vô thức.
Sự thật thì, Hải Đăng biết rằng mình không nên để tâm.
Cả hai đều là những kẻ cứng đầu, nhưng Hoàng Hùng thậm chí còn bướng bỉnh hơn cả cậu.
Cậu biết rõ Hoàng Hùng là người như thế nào. Mỗi khi anh tức giận, nếu cậu không bắt chuyện trước, vậy thì mối quan hệ giữa cả hai chắc chắn sẽ chấm dứt. Tuy rằng bản thân Hải Đăng có lẽ sẽ ổn với điều đó thôi. Nhưng Hoàng Hùng thì không. Đúng thế. Chỉ đơn giản là cậu thương hại người kia mà thôi.
Ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình, tìm cái tên quen thuộc trong danh bạ.
Chuông đổ ba lần trước khi truyền đến tiếng thở dài ở đầu dây bên kia. "Lại chuyện gì đây hả Đỗ Hải Đăng?"
Hỏi hay lắm. Cậu rốt cuộc nên nói những gì đây?
"Anh có muốn qua chỗ tôi không?" Lời này đã thành thói quen, bật ra trước cả khi cậu có thể kịp suy nghĩ.
Hải Đăng có thể mường tượng ra biểu cảm nhăn nhó chỉ thông qua tông giọng của đối phương. "Đến chỗ cậu? Để rồi cậu sẽ lại đuổi tôi đi sau mười phút, khiến cho cảm xúc của tôi trở nên như cứt ấy hả?"
"Không phải!" Hải Đăng thở dài, nhìn ngó xung quanh, cố gắng tập trung vào những con số đếm ngược của đèn giao thông, biển cảnh báo hoặc những tòa nhà cao tầng nhấp nháy, ánh đèn của những chiếc xe chạy ngang, hoặc bất cứ thứ gì khác, ngoại trừ thái độ của Hoàng Hùng lúc này. "Chỉ là tôi.."
"Là gì? Cậu định xin lỗi à?"
Hải Đăng im lặng, môi cắn chặt.
Và Hoàng Hùng đã thật sự nổi giận. "Ha, tôi đoán chính xác rồi phải không?"
"Này, anh không nên.." Hải Đăng lầm bầm, cũng bức bối không thôi. Anh ta thậm chí còn không cho cậu cơ hội giải thích.
"Đỗ Hải Đăng, cậu đúng là một tên khốn!" Hoàng Hùng cố tình cúp máy trước khi để cho cậu kịp đáp thêm lời nào.
Bảo rằng anh ấy tức giận có lẽ vẫn còn quá nhẹ nhàng đi.
Sao cũng được. Dù gì thì Hải Đăng cũng sẽ không xin lỗi, bởi vì lỗi rõ ràng là của Huỳnh Hoàng Hùng.
Gọi cho anh ấy là một quyết định ngu ngốc.
Đút điện thoại trở lại túi quần, Hải Đăng rảo bước nhanh hơn trở về căn hộ.
Đóng sập cửa, cố ý tạo ra tiếng động to hơn bình thường một chút. Thành thật mà nói, Hải Đăng đã chờ mong. Để rồi không kìm được tiếng thở dài khi nhận ra chờ đợi cậu vẫn là căn hộ trống trải.
Hải Đăng luôn nghĩ rằng bản thân may mắn. Cậu vốn hướng nội, vậy nên việc đủ tài chính để sở hữu một không gian sống riêng mà không cần chung đụng với ai khác đã là một điều cần biết ơn rồi. Chỉ là đôi khi, trong một vài trường hợp, điều đó cũng không hẳn là quá tốt.
Ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn ngoài phòng khách, vơ lấy điều khiển bật bừa lên một kênh nào đó, Hải Đăng chỉ muốn không gian xung quanh ồn ào hơn đôi chút. Cầm điện thoại trên tay, lại nhìn chằm chằm vào màn hình lúc lâu. Tâm trí Hải Đăng hiện là một mảnh trống rỗng, tự hỏi đêm nay nên trải qua như thế nào.
Cuối cùng thì Hải Đăng cũng quyết định mở đại một tựa game. Game vào giờ phút này là sự lựa chọn tốt nhất. Tên trò chơi là gì cũng chẳng mấy quan trọng, cộng với tiếng ồn từ chương trình nào đó trên TV, gần như đủ để đánh lạc hướng tâm trí cậu khỏi Huỳnh Hoàng Hùng.
Mười lăm phút trôi qua, trước khi một thông báo tin nhắn mới xuất hiện làm gián đoạn ván game của cậu.
「Tôi tới rồi.」
Hải Đăng cau mày nhìn màn hình, nhìn chằm chằm mấy chữ cái biểu thị tên liên lạc của Hoàng Hùng. Cậu cho rằng anh đang đùa, nhưng đối phương không phải kiểu người hài hước, ít nhất là đối với cậu.
Vậy thì, vì sao anh ấy lại đến?
Hải Đăng đặt điện thoại xuống tay vịn sofa, đứng dậy bước nhanh tới cửa chính. Chỉ là kiểm tra thử mà thôi. Không có gì phải xấu hổ. Giả dụ như đây chỉ là một cú chơi khăm và Hải Đăng thật sự mắc bẫy, thì người kia cũng đâu thể biết được. Hải Đăng chắc chắn bản thân không hề gấp gáp hay tuyệt vọng. Cậu không hề như vậy.
Cửa bật mở. Hoàng Hùng thật sự đứng ở đó. Thái độ như thể đây không hề là ý muốn của anh, rằng sự xuất hiện của anh chỉ bởi vì bị cậu ép buộc.
"Tôi ghét cậu" Anh ta lên tiếng trước, thay cho một lời chào.
Hải Đăng ngạc nhiên đến mức ngôn từ trong phút chốc đều rời bỏ cậu. Cậu không thể đáp lại ngay, nhưng vẫn tự giác lách người sang một bên để Hoàng Hùng bước vào. Một màn trước mắt khiến cậu nhớ lại buổi tối sinh nhật hôm trước, nhưng lần này, người chủ động lại là Hoàng Hùng. Hải Đăng lập tức tìm thấy eo anh, nhẹ nhàng ôm lấy.
Cậu không hề nhớ anh ta, cũng không hề tuyệt vọng. Ngay cả khi nụ hôn của cậu có phần cầu xin và đòi hỏi. Ngay cả khi cậu thậm chí đã nảy tới ý nghĩ sẽ đè nghiến Hoàng Hùng lên cửa, và chịch anh ngay lập tức nếu được cho phép làm điều đó.
Sau khoảng một phút hoặc lâu hơn, Hoàng Hùng tách ra trước. Mặc dù vẫn còn thở hổn hển khó nhọc, Hải Đăng vẫn không quên lẩm bẩm đáp lời.
"Tôi cũng ghét anh"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro