Một ngày trong đời tôi
A/N: Đây sẽ như là kể lại bộ truyện Dorabase. Nhưng với một tầm nhìn độc đáo. Nó sẽ có khác, ở vài điểm. Nếu không muốn hay không thích, thì cái mũi tên trên cùng có vì một nguyên nhân. Những ai thấy cái này thú vị, thì tôi mong bạn thưởng thức.
############
"BỐP!!"
Tiềng quả bóng trung vách tường vang cả sân vận động. Hirai mới có được thêm một cú homerun nữa.
Và cứ như thế, khán giả nổi điên lên. Arakawa Whiters đã thắng một lần nữa. 17-0, nếu muốn chính xác.
Tôi cứ ngồi đó, trong những ghế ngồi dự bị, miệng thì cười thật tươi, chúc mừng thành viên trong đội, những người tôi coi là bạn. Nhưng bên trong thì cắn răng, mong cho buổi ăn mừng kết thúc để tôi còn về nhà.
Xin đừng hiểu lầm tôi, tôi không ghét bóng chày. Chỉ là tôi thấy môn thể thao đó không hợp với mình, mặc dù tôi là cậu thủ giỏi nhất trong đội.
Sau một lần chúc mừng cuối cùng của fan hâm mộ, tôi dọn gậy đánh bóng and găng tay bóng chày, và chạy một mạch về nhà. Các thành viên đội khác không còn ngạc nhiên về hành động này. Tôi đã làm cái này nhiều lần rồi.
########
Khi về đến nhà (tại một khu chung cư cao cấp), tôi để dụng cụ bóng chày trong tủ, và cởi đồ ra (robot không có bộ phận nhạy cảm, đồ biến thái). Mặc một áo và quần thoải mái xong, thì lập tức lôi ra thứ mà tôi đam mê thiệt sự.
Chúng được treo trên vách tường, nhiều người coi chúng như là đồ trang trí, nhưng không phải.
Nhìn vào kim loại, tôi thấy được những tì vết nhỏ, từ những lần...
Là bí mật đấy...
Tôi cầm lấy chúng, mỗi tay một cái rồi tới một phòng bí mật.
Ở đây, không ai sẽ nhìn thấy tôi. Ở đây, không ai sẽ phán xét tôi. Ở đây, thì tôi không cần phải làm như một robot lạnh lùng với một trái tim quan tâm với đồng đội...
Ở đây, tôi mới thực sự tự do...
Mở một radio, đúng lúc là có nhạc yêu thích của tôi, tôi nhắm mắt và bắt tay vào việc.
Đây là phần tôi mong chờ nhất trong ngày. Không phải khi đội chiến thắng. Càng không phải khi tôi ném trái bóng và không ai có thể đánh lại. Bóng chày đối với tôi như là một việc làm nhà: mình không phiền nó, nhưng cũng muốn làm cho xong. Nếu không phải do Hirai, thì tôi đã còn lâu mới tham gia một đội.
Đối với tôi, bóng chày rất...rất...nhàm chán...
Ít nhất cho tới khi tôi gặp một con mèo màu đen tên là Kuroemon.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro