Chapter 2: Ashwinder Egg
"Ashwinder là một loài rắn ma thuật được sinh ra từ than hồng của ngọn lửa ma thuật không có người giám sát. Những quả trứng Ashwinder cực kỳ nóng và dễ cháy, và nếu không được đông lạnh kịp thời, nó sẽ đốt lửa ra khu vực xung quanh. Chúng có màu đỏ tươi và rất có giá trị khi được đông lạnh. Trứng đông lạnh là thành phần phổ biến trong các loại độc dược, đặc biệt là Tình dược. Chúng cũng có thể được nuốt toàn bộ như một loại thuốc chữa bệnh sốt rét. Một quả trứng Ashwinder là nguyên liệu rất cần thiết để tạo ra Phúc lạc dược. "
--------
"Năm đầu tiên của em ở Hogwarts rất khó khăn," Jungwoo thú nhận trong giờ giải lao trong buổi học với Doyoung. Trong khoảng hơn một tháng đi dạy kèm, màu tóc của Jungwoo đã thay đổi bốn lần. Hiện tại, nó là màu đen - màu tóc tự nhiên của cậu. Doyoung gần như quên mất Jungwoo không phải sinh ra với mái tóc đầy màu sắc. "Mọi người đều rất tốt và giúp đỡ em rất nhiều, nhưng em là một Muggle và em đoán rằng em cần nhiều thời gian hơn để làm quen cũng như học về những thứ mà trước đây em chưa từng nghĩ chúng tồn tại."
"Điều đó hoàn toàn dễ hiểu thôi," Doyoung ậm ừ. Cha mẹ của anh là phù thủy, và theo như anh biết, mỗi người trong gia đình anh đều có phép thuật. Nếu anh đột ngột bắt đầu đến trường Muggle năm 11 tuổi, có lẽ anh sẽ cần nhiều hơn một năm để làm quen. "Tuy nhiên, bây giờ em đang làm rất tốt."
"Anh thực sự nghĩ vậy ạ?" Jungwoo cười toe toét.
Dạy kèm Jungwoo rất vui. Cậu luôn vui vẻ và tiếp thu bài vở một cách nhanh chóng, rạng rỡ trước những lời khen và nụ cười khích lệ (và Doyoung hào phóng với cả hai). Doyoung đã kỳ vọng cậu sẽ là kiểu học sinh hơi vụng về và đãng trí, nhưng Jungwoo rất chăm chỉ - với những ghi chú gọn gàng, ngăn nắp và nét chữ giống như chữ in. "Tất nhiên."
Cậu cũng tiến bộ rất nhiều với những kiến thức cơ bản, và thậm chí còn thành thạo Bùa hóa rồng trong khoảng một ngày - một thành tích khá lớn đối với một người bắt đầu biến hình những con bọ chết từ những khuy áo.
("Em định đặt tên cho con này là Xì Trum", Jungwoo nói, gõ ngón tay lên bàn và cười nhẹ khi con rồng nhỏ mà cậu biến hình đuổi theo những ngón tay của cậu. Sinh vật nhỏ bé màu xanh có vẻ dễ bảo hơn so với sinh vật mà Dongyoung đã biến hình hồi anh mới học câu thần chú. Nó nhảy vào tay Jungwoo và đôi mắt cậu dịu lại cưng nựng con rồng, kêu lên đầy thích thú khi nó dụi lại vào lòng bàn tay.
Thật đáng yêu - một từ mà Dongyoung gần đây sử dụng rất nhiều - và anh không có ý định bảo Jungwoo dừng lại.)
"Anh thực sự là một giáo viên tốt." Jungwoo chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình, và mắt Dongyoung rơi vào logo ở góc trên bên phải. Manchester City, anh đọc. Và nó nghe có vẻ quen thuộc một cách mơ hồ.
"Môn bóng đá của dân Muggle," Jungwoo giải thích, như thể cậu đọc được suy nghĩ của Dongyoung. "Họ là đội yêu thích của em."
"Em có chơi không?" Có lẽ họ nên quay lại với bài tập về nhà của Jungwoo, nhưng Jungwoo dường như biết cậu đang làm gì, và Dongyoung thì hứng thú với việc tìm hiểu về cậu.
"Em từng chơi khi em còn bé! Nhưng bây giờ nó chỉ là trò chơi giải trí khi em trở về nhà." Jungwoo rướn người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn và đặt cằm lên lòng bàn tay. "Anh có chơi gì không? Hay thích bất cứ thứ gì?"
"Anh chơi Cờ vua phù thủy?" Dongyoung cười khúc khích khi Jungwoo xen vào, ý em là thể thao thực sự. "Anh không biết. Anh chưa bao giờ thích Quidditch đến vậy."
"Thật sao? Thậm chí hồi còn ở Hogwarts?"
Dongyoung lắc đầu. Anh đã từng đến xem cá tá trận đấu hồi còn đi học. Có quá nhiều bạn bè của anh tham gia vào các trận đấu khiến anh không thể trốn được. Ngoài ra cũng có một số quy tắc bất thành văn về việc các Huynh trưởng tham dự các sự kiện của Nhà. Anh cũng đã đến xem một vài trận đấu chuyên nghiệp. Trong lần đầu tiên, Ten đã bắt anh phải giơ tấm banner có lẽ là sến sẩm nhất mà Dongyoung từng thấy trong đời mình: NA YUTA LÀ NGƯỜI NẮM GIỮ TRÁI TIM TÔI!
Anh hiểu các quy tắc, và anh cũng hiểu tại sao mọi người lại thích nó đến vậy, nhưng việc chỉ ngồi xung quanh xem những người khác chơi chưa bao giờ là điều đặc biệt thú vị đối với anh. "Anh đoán nó không phải là gu của mình."
"Nói về Hogwarts thì ... em đang nghĩ đến việc đến làng Hogsmeade vào thứ Bảy tuần này, để gặp một số bạn bè còn đang đi học." Jungwoo cắn môi dưới rồi nhả ra, đôi mắt liếc sang ngang trong giây lát. "Em đang tự hỏi liệu anh có muốn đi cùng không?"
Dongyoung xem lại lịch trình của mình. Anh không phải làm việc vào cuối tuần và anh đã hoàn thành trước một vài bài học trên lớp để có vài tiếng rảnh rỗi (ngay cả khi điều đó có nghĩa là bỏ đi thói quen nghiêm ngặt vào sáng thứ Bảy của anh là nằm trên giường trong hai tiếng và không làm gì cả). Bạn cùng phòng của anh nói rằng anh luôn ru rú ở nhà nếu như không phải đi làm hay đi học. Ra ngoài chơi hẳn không phải là ý tưởng tồi.
"Chắc chắn rồi," anh nói. Jungwoo mỉm cười, vỗ tay vui vẻ. "Anh đã không đến làng Hogsmeade trong một thời gian rồi."
Và nếu Dongyoung thành thật, thì việc dành nhiều thời gian hơn cho Jungwoo, tránh xa khỏi những cuốn sách, cũng là một ý tưởng không tồi.
Trời lạnh hơn một chút so với dự kiến khi họ Floo đến ga xe lửa Hogsmeade, khung cảnh nhộn nhịp và mùi hương quen thuộc của Bánh vạc đưa Dongyoung trở lại thời điểm anh đến đây với gia đình khi anh lên tám. Đó là mùa hè trước khi anh trai của anh đến Hogwarts, với cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Donghyun đã mua cho anh một chiếc bánh mới ra lò và hứa sẽ viết thư cho anh mỗi tuần.
Dongyoung không ngại cái lạnh của thời tiết chưa hết đông nhưng cũng chưa vào xuân này, nhưng Jungwoo đã bắt đầu rùng mình ngay khi họ bước ra ngoài, tay đút sâu vào túi áo khoác mỏng.
Bình thường, anh sẽ cười phá lên. Thậm chí sẽ trêu chọc một chút, nếu đó là bất kỳ người bạn nào khác của anh (anh có thể gọi Jungwoo là bạn của mình không?), trước khi quàng tay qua vai họ. Nhưng có điều gì đó ở Jungwoo, với hàm răng đánh vào nhau và chiếc mũi ửng hồng vì lạnh, mọi bản năng trong Dongyoung thúc giục anh hãy che chở và giữ ấm cho cậu. Họ vẫn cách dãy phố chính khoảng mười phút đi bộ, và - Doyoung lập luận - Jungwoo sẽ không thể học nếu cậu bị ốm.
"Đợi đã." Dongyoung bắt lấy khuỷu tay Jungwoo bằng một tay và rút đũa phép ra, xoay tròn quanh vai Jungwoo. Chiếc khăn len rời khỏi đầu đũa phép, chảy vòng quanh Jungwoo cho đến khi che kín cổ, cằm và tai cậu. Anh tự hỏi liệu anh có nên làm phép ra thêm đôi găng tay nữa không, nhưng sợ nó có vẻ hơi thái quá.
"Oh." Jungwoo chớp mắt vài lần. Hai má đỏ bừng, chắc vì lạnh. "Cảm ơn anh."
Cậu nhìn thẳng vào anh một cách chăm chú, và có thứ gì đó bên trong Dongyoung nhảy múa vì sự chú ý. Anh cười toe toét, lờ cảm giác nhộn nhạo ấy xuống, và cất cây đũa phép của mình đi. "Chúng ta sẽ sớm học đến phần làm phép thôi, sau khoảng hai bài nữa."
Jungwoo cười nhẹ và đưa tay lên quấn chặt chiếc khăn quanh mình hơn, những ngón tay mân mê trên lớp len mềm mại. "Mm, em không thể đợi được."
Họ tiếp tục những câu chuyện vụn vặt khi tiến vào trung tâm của làng Hogsmeade, nói về các lớp học, về những người bạn cùng phòng của họ. Jungwoo hào hứng kể về những nàng tiên mà cậu nhìn thấy ở công viên, và Dongyoung kể cho cậu nghe về việc anh đã từng chứng kiến Irene thương lượng với những người cố gắng làm làm phép lên đèn giao thông.
(Anh cố gắng không để tâm quá nhiều đến cách Jungwoo ở đủ gần để cánh tay của họ liên tục chạm vào nhau.)
Tiệm công tước mật là một trong những cửa hàng đầu tiên họ nhìn thấy, nơi tràn ngập những cô cậu nhóc năm ba háo hức chất đầy các giỏ hàng với thứ trông giống như sẽ tạo ra những cú sốc đường tồi tệ nhất trong lịch sử. Bên kia đường là Tiệm phù thủy quỷ quái nhà Weasley, vật cản trên con đường của Dongyoung cũng như tất cả các Huynh trưởng khác. Anh tự hỏi, cảnh giác, giờ đây bộ ba Slytherin nghịch nức tiếng mà anh đã trông chừng trong nhiều năm giờ đã gây ra nhiều tai họa đến mức nào.
Jungwoo dường như luôn là một học sinh ngoan ngoãn. Nếu không thì Dongyoung đã nghe đến tên của cậu trong các cuộc họp giữa các Huynh trưởng. Hufflepuff có thể đã nhận được điểm thưởng chỉ bởi nụ cười dịu dàng cùng sự quyến rũ của Jungwoo. Taeyong có lẽ đã rất yêu quý cậu khi anh ấy còn là Thủ lĩnh nam sinh.
Jungwoo dừng lại và nhìn vào Quán bà Puddifoot. Dongyoung chưa bao giờ tiến vào quán cà phê nhỏ màu hồng này, nhưng anh đã nghe kể về nó từ bạn bè của mình.
Jungwoo liếc nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía cửa tiệm. Dongyoung nhướng mày. "Em ... Muốn vào trong đó sao?" Họ chưa từng bàn xem sẽ làm gì ở Hogsmeade, ngoài việc dừng lại ở Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.
"Dạ?" Jungwoo xoay người, môi hé mở.
Dongyoung nở nụ cười ngại ngùng. Quán cà phê này nổi tiếng là điểm hẹn hò của các cặp đôi, nhưng anh chắc chắn rằng có những người đến đây với tư cách là bạn bè. Có lẽ vậy. "Em trông có vẻ muốn vào trong. Và anh vẫn nợ em một cốc cà phê, vì vậy ..."
Trước khi Jungwoo có thể trả lời, một giọng nói vang lên cắt ngang, sau đó một vệt sáng màu vàng lao tới, và đột nhiên Jungwoo bị một người có lẽ cao bằng Johnny ôm vào lòng.
"A! L!" Jungwoo nhăn mặt nhưng vẫn cười phá lên, thở không ra hơi, đầu ngửa ra sau.
Cậu bé - rõ ràng là L - cũng cười toe toét, giọng sang sảng. "Em nhớ anh!" Cậu bé siết chặt Jungwoo thêm một lần nữa, sau đó nới lỏng sự kìm kẹp của mình, nhưng vẫn đứng sát vào người Jungwoo. Một trong những cánh tay của Jungwoo vẫn ôm lấy eo L, những ngón tay nắm chặt lấy áo khoác.
"Anh cũng nhớ em, L." Giọng của Jungwoo vẫn ngọt ngào như mọi khi, đôi mắt thì sáng lấp lánh. Có cảm giác như Dongyoung đang chứng kiến thứ gì đó mà anh không thực sự muốn nhìn thấy. Tuy nhiên, nó không phải là một cảm giác mới mẻ; số lần anh trở thành bóng đèn sáng chói ở các buổi đi chơi với bạn bè của mình nhiều đến mức anh không thể đếm được nữa.
L quay sang anh và nở một nụ cười rạng rỡ. "What's up, man. Em là L."
"Đây là Dongyoung," Jungwoo nói nhanh. "Gia sư của anh."
"Ồ, gia sư của anh." L nhìn vào giữa hai người họ và nhướng lông mày. "Rất vui được gặp anh."
"Anh cũng vậy." Dongyoung nhìn hai người họ trao đổi ánh mắt với nhau. Anh không chắc liệu mình có nên hỏi không.
L choàng tay qua vai Jungwoo và nở một nụ cười khác. "Anh có phiền không nếu em mượn anh ấy một lúc?"
Jungwoo mỉm cười đầy hối lỗi, nhưng Dongyoung gật đầu. Jungwoo đã nói rằng cậu sẽ gặp một số bạn bè - hoặc bất kể Lucas là gì đối với cậu.
Không có bất kì lý do nào cho cảm giác mất mát xuất hiện trong Dongyoung vào lúc này. "Vậy thì anh sẽ đến quán Ba cây chổi trước."
"Hẹn gặp lại!" L vui vẻ vẫy tay khi Jungwoo kéo cậu bé đi theo hướng ngược lại.
Quán rượu chật kín học sinh, hầu hết trong số họ có lẽ không thể gọi gì khác ngoài Bia bơ.
Dongyoung cảm thấy mình nên ngạc nhiên khi nghe thấy một giọng nói quá quen thuộc từ một trong những ghế dài gần cửa, nhưng anh không thể. Ba kẻ chuyên gây rắc rối yêu thích của anh và người bạn nhỏ Ravenclaw của chúng đang túm tụm vào một chỗ, bàn luận về Fantasy Quidditch, hay một chủ đề nào đó.
Chúng ngồi đúng bàn mà Dongyoung và những người bạn của anh luôn ngồi mỗi khi họ đến đây. Nó đã bắt đầu chỉ với anh, Ten và Joy. Nhưng ngay sau đó Seulgi, Yuta và Taeyong tham gia vào nhóm, và Johnny cũng gia nhập ngay sau đó. Dongyoung mỉm cười khi nhớ lại lần họ đã gọi quá nhiều ly Giggle Water, hậu quả là Ten và Yuta đã bị tống cổ khỏi quán trong khi cố nhảy nhót trên mặt bàn (mà không có tí nhạc nào hết).
Nghĩ lại, anh chưa bao giờ thực sự cảm thấy bị bỏ rơi, hay bị vây quanh bởi các cặp đôi. Nhưng khi kết thúc chuyến đi đến Hogsmeade, tất cả họ sẽ đi thành từng đôi, nắm tay hay trao nhau những nụ hôn, và Dongyoung tự nhủ rằng ở một mình có lẽ là điều tốt nhất.
"Anh Dongyoung?" Jeno chú ý đến anh trước, đôi mắt biến thành hai nửa vầng trăng khi cậu nhóc cười, đứng bật dậy, vẫy tay chào anh.
"Vẫn tránh xa phiền phức chứ hả?" Dongyoung ôm Jeno và quay qua nhìn Donghyuck một cái.
"Ồ, anh biết là em không thể mà," Donghyuck nhẹ nhàng nói. Thật đáng ngạc nhiên khi làm sao mà một gương mặt thiên thần như vậy lại là vỏ bọc cho một tính cách ranh ma và tinh quái.
"Slytherin sẽ không giành được Cúp Nhà cho đến khi bọn em tốt nghiệp, em có thể hứa với anh điều đó," Jaemin tuyên bố với chiếc ống hút ngậm trong miệng, như thể đó là điều vô cùng đáng tự hào. Donghyuck cười khẩy.
Dongyoung đột nhiên cảm thấy thương xót các Huynh trưởng Slytherin hiện tại.
"Anh khỏe không?" Renjun cuối cùng cũng lên tiếng. Dongyoung đã luôn ước rằng Renjun được xếp vào nhà Slytherin. Anh tự hỏi liệu điều đó sẽ gây ra nhiều hay ít hỗn loạn hơn trong ký túc xá. "Đại học thế nào ạ?"
Dongyoung bước tới, ngồi đối diện với Renjun, xoa đầu Donghyuck. "Mọi kỳ thi đều giống như một kì thi O.W.L..." Jeno rên rỉ khi ngồi xuống cạnh Jaemin. "Nhưng nó rất vui. Chắc chắn là tự do hơn. Mấy đứa sẽ thích nó đấy - London và những thứ khác nữa." Anh luôn dành một tình cảm đặc biệt cho bốn đứa trẻ này, và thật tuyệt khi ngồi nói chuyện với chúng như thế này mà không cần phải quan tâm đến việc giữ cho chúng cư xử đúng mực.
Anh đã không nhận ra – quá bận rộn với những thứ khác – là anh nhớ chúng đến nhường nào.
"Em xin lỗi về L," Jungwoo thì thầm. Cả hai đang đứng giữa hai giá sách cao đến tận trần, trông cũ kĩ, chứa đầy sách Biến hình. "Cậu ấy rất – cậu ấy rất ... thân thiện, em đoán vậy."
Dongyoung không nghi ngờ điều đó. Họ đã theo Dongyoung vào quán Ba cây chổi khoảng mười lăm phút sau đó, và Lucas đã tự khiến mình thoải mái như ở nhà ngay khi ngồi vào ghế dài, hầu như không có chút thời gian nào để chào tạm biệt Jungwoo. "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Ồ, từ lâu lắm rồi ạ. Chúng em lớn lên trong cùng một khu phố." Jungwoo mỉm cười thích thú. "Cậu ấy không phải là người giỏi giữ bí mật. Em không hiểu bằng cách nào mà cậu ấy có thể giữ bí mật về phép thuật với em, trước khi em bắt đầu bộc lộ năng lực của mình"
Dongyoung khẽ cười vì điều đó. Anh mới chỉ nói chuyện với L trong hai phút, nhưng anh có thể hình dung rõ ràng một L trẻ tuổi, hoảng loạn đưa ra những lời bào chữa dài dòng về việc tự ý làm cho hoa cúc mọc lên hoặc bất kỳ loại phép thuật nào khác mà cậu bé vô tình thực hiện. "Hai người hẹn hò lâu chưa?"
Jungwoo bật cười, ngạc nhiên. Tiếng cười của cậu to hơn bình thường và một phù thủy già ở cuối lối đi quay lại trừng mắt với họ. Jungwoo vội vã che miệng lại. "Không phải như vậy đâu. Nhiều người nghĩ chúng em là một đôi, nhưng chúng em thực sự chỉ là bạn thôi." Cậu dừng lại. "Em – hoàn toàn độc thân."
"Ồ," Dongyoung nói. Anh phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực và bằng cách nào đó anh luôn không biết phải nói gì khi ở bên Jungwoo, thay vào đó anh tập trung vào lý do đến đây ngày hôm nay. "Anh cũng vậy."
Một cuốn sách đập vào mắt anh và anh lấy nó ra khỏi kệ, lướt ngón tay qua tiêu đề trên gáy sách: "Giành lấy đôi cánh của riêng tôi: Hồi ký của một Người hóa thú."
Jungwoo ngó qua vai anh. "Anh đang cố gắng trở thành một Người hóa thú à?" Cậu thì thầm. "Thật tuyệt."
Dongyoung bặm môi dưới. "Về mặt kỹ thuật, anh có thể biến hình. Chỉ là ..." Anh không thích nói về nó, thực sự. Mọi lời khen ngợi, sau đó là mọi lời nhận xét thương hại, chỉ là một viên đá khác đè lên lưng anh ấy, ấn anh xuống và nhắc nhở anh về tất cả những gì anh không thể làm được. Nhưng Jungwoo, với đôi mắt đang mở to nhìn vào anh, Dongyoung thấy mình không nghĩ được gì nữa. "Anh không giỏi lắm."
"Em rất muốn xem thử một lần." Jungwoo nở nụ cười ấm áp. "Nếu anh thấy thoải mái với điều đó."
"Một ngày nào đó nhé." Đó là điều mà Dongyoung đã nói rất nhiều lần, nhưng lần này, anh thật sự có mong muốn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro