GHEN
Author: Phượng Anh (Thiên Anh Boss)
Pairing: JHyun
Raiting:Biết chữ là được
Diclaimer: JHyun không thuộc về tôi, tôi viết fic với mục đích phi lợi nhuận
Category: Pink
Summary:
GHEN
Lớp học giờ ra chơi tiết thứ 3 ồn như chợ vỡ. Tiếng nói chuyện, la hét, cười đùa … và cả những vật thể không xác định bay đi bay lại xung quanh..Bỗng * RẦM * Cánh cửa lớp bị một lực mạnh đạp đập vào tường, cảm giác như bung cả bản lề ra vậy. Cả lớp trong 1 khắc đình chỉ tất cả mọi hoạt động, im phăng phắc như lúc giáo viên chuẩn bị kiểm tra bài.
- HWANG MINHYUN!! – Chàng trai cao ráo với mái tóc màu đỏ rượu được đánh rối kiểu cách, gương mặt đẹp tựa nam thần nhưng tối xầm vì tức giận, hầm hầm tiến đến chiếc bàn cuối lớp.
Thiếu niên xinh đẹp mê người lúc này mới bình thản ngẩng đầu, đối diện với con người đang làm bộ mặt than trước mắt, giọng nói có vẻ trách cứ nhưng vẫn nhận ra nhiều phần đùa giỡn:
- Kim JongHyun, đây đã là lần thứ bao nhiêu anh đạp văng cửa lớp em như vậy rồi? Nhìn đi, nó muốn hỏng luôn kìa. Thân là lớp trưởng em có quyền bắt đền anh vì tội phá hoại tài sản…
- Đi theo anh – Jong Hyun nắm tay MinHyun
Này, sao anh ngắt lời em hả? Em còn chưa có nói xong…Á…
Không nói gì, anh một mạch kéo cậu đi theo mình, bỏ lại sau lưng những tiếng xì xầm của một vài con vịt
- JongHyun! Sao vậy? Đừng kéo đau tay! Này, anh có nghe em nói không vậy?
- Em im lặng chút đi!
MinHyun hậm hực xoa xoa cổ tay mình vì bị kéo mà đỏ cả lên. “JongHyun đáng ghét, đang yên đang lành kéo mình ra sau trường làm gì không biết? Có biết sắp vào học rồi không? Giáo viên vào không thấy thế nào cũng bị mắng cho xem..”-Cậu nghĩ
- Rốt cuộc anh kéo em ra đây làm gì vậy?
- ……..
- Này…Em không đùa đâu,em còn phải về học đó!
- …
- Xí, mệt anh ghê. Em về á!
MinHyun vừa định quay đi thì bị JongHyun kéo lại đẩy sát vào tường.
- Em đứng yên đó!
- Anh…Anh làm gì a? - MinHyun lắp bắp
- Chiều qua em đã đi đâu? Sao không nghe điện thoại, có biết anh gọi em muốn nát máy luôn không?
- Đi đâu là đi đâu? – Cậu hỏi lại
- Đừng chối! Chiều qua em ra ngoài cùng với thằng BaekHo lớp K5A1. Thật tình, sao em lại đi chung với thằng hổ báo đó vậy?
- À..Ờ… Anh biết hay vậy?
- Vậy là đúng chứ gì?
- Ừ. Anh ấy muốn tán Ren nhưng không biết mua gì tặng nó nên mới rủ em đi cùng. Em chỉ chọn giúp quà thôi, anh thừa biết em hiểu thằng Ren nhất mà. Còn điện thoại, tại vì nó hết pin nên em để ở nhà…
- Tán Ren? Khoan đã…em vừa mới gọi baekHo là “Anh ấy”? Này…
- JongHyun, BaekHo là anh họ em, em gọi anh ấy là “anh” thì có gì sai đâu chứ?
- Anh…Anh họ?
- *gật* JongHyun, không phải anh đang ghen đó chứ?
- ……
- Vậy là ghen đi! Ha Ha, JongHyun anh thật…
- Không có… anh không ghen *đỏ mặt*
- Chứ sao mặt anh đỏ vậy? Bị em nắm thóp nên ngượng chứ gì.
- Đã nói là anh không ghen mà! *thẹn quá hóa giận*
- Không ghen thật?
- Không!
MinHyun cúi đầu xụ mặt, (giả vờ) giận dỗi, lí nhí nói:
- JongHyun không thương em(?) Anh không biết ghen…. Chỉ có không yêu em thì anh mới không ghen khi em đi cùng người khác…
- ….(????)…
- Em biết rồi. Đã thế em không cần JongHyun nữa. Em sẽ tìm người nào yêu em nhiều hơn anh. BaekHo nói lớp anh ấy mới có học sinh chuyển vào, là du học sinh từ LA, tên Aron, đẹp trai không kém anh nha. Em sẽ nhờ BaekHo giới thiệu em với anh ấy…
MinHyun quay người vừa bước, eo đã bị một vòng tay mạnh mẽ siết lấy.
- Không cho đi.
- Anh bỏ tay a! – Cậu (giả vờ) vùng vẫy – Anh có cần em đâu…
- MinHyun!
- ……
- Minnie!
- …..
- Haizz, thôi được rồi, anh đầu hàng. Anh thừa nhận, anh đã ghen. Em đừng giận nữa mà…
JongHyun xoay người MinHyun lại đối diện với mình. Thấy cậu vẫn một mực không nói, tưởng cậu còn giận, anh nhẹ nhàng kéo cậu sát vào lòng mình, tựa cằm lên vai cậu thủ thỉ:
- MinHyun, đừng giận anh nữa. Anh biết anh sai rồi. Anh thừa nhận lúc biết em ra ngoài cùng BaekHo anh đã cảm thấy rất khó chịu. Nhưng đó là do em không nói cậu ấy là anh họ em. Cả lúc gọi điện mà em không nghe máy, anh đã lo lắng phát điên. Anh sợ em gặp chuyện…MinHyun, anh rất yêu em, lúc nào cũng muốn em chỉ thuộc về một mình anh. Thế nên đừng nói đi cùng, cho dù là em chỉ cười với người nào đó thôi anh cũng thấy không chịu được rồi…
- MinHyun…em khóc đó sao? – JongHyun đang nói chợt thấy vai người trong lòng run run. Vội vàng kéo cậu ra an ủi,ai ngờ lại thấy gương mặt thiếu niên nhăn nhúm đến khổ sở vì phải nín cười, mặt anh phút chốc méo xẹo chẳng khác khỉ ăn phải ớt
- Em dám lừa anh!
- Ha Ha…Em xin lỗi….Ha ha…nhưng mà anh đáng yêu thật đấy JongHyun..
- …….
- JongHyun *lay lay tay* Em xin lỗi rồi mà. Nhưng không làm thế thì sao anh chịu thừa nhận là anh ghen chứ. Em chỉ muốn…Ưm…
MinHyun còn chưa hết câu thì Jonghyun đã cướp lấy môi cậu. Anh mút mát hai cánh anh đào căng mọng, luồn lưỡi vào khoang miệng cậu mà sục sạo. MinHyun bất ngờ không kịp phản kháng, chỉ biết rụt rè đáp trả lại anh. Hai người cứ thế dây dưa một lúc mãi tới khi cậu không thể thở nổi nữa mới luyến tiếc rời nhau.
JongHyun thỏa mãn nhìn gương mặt phiếm hồng vì ngượng và đôi môi đỏ có phần hơi sưng lên của cậu, cười nói:
- Đây là trừng phạt vì dám lừa anh. Lần sau còn tái phạm sẽ không chỉ đơn giản là 1 nụ hôn đâu.
- Hứ, xấu xa – Cậu đấm nhẹ vào người anh
- Bây giờ còn muốn quen Aron gì đó nữa không?
- *Chụt* Không cần a, em chỉ cần có JongHyun là đủ rồi , không cần thêm 1 ai nữa.
- Anh yêu em MinHyun
- Em cũng yêu anh, JongHyun ngốc.
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro