XII.

Đại Phản.

Người về nhà lúc đồng hồ điểm chuông mười hai tiếng. Chào mừng người trở về là một khoảng không vắng lặng, lòng người thắt lại với những cảm xúc vỡ vụn không tên.

Phải rồi Thấu Kỳ, sẽ chẳng còn ai ở nơi này đợi người về nữa.

Sẽ chẳng còn ai tươi cười nhìn người và nói "Mừng chị về nhà."

Không có em, không có Chu Tử Du, không một ai cả.

Người cúi đầu, kéo lê thân xác mỏi mệt tới chiếc trường kỉ bám bụi. Mùi oải hương thoang thoảng, thứ cuối cùng thuộc về em ở nơi này, đã biến mất tự khi nào.

Người cuộn mình trên chiếc trường kỉ nhỏ hẹp, tay vòng qua đầu gối rồi siết chặt. Những cố gắng trong vô vọng của người thật lạ kì. Thấu Kỳ Sa Hạ nhắm nghiền mắt, người run bần bật và những ngón tay lạnh cóng.

Làm sao để tự tách mình khỏi sự yên ắng ngạt thở nơi này? Làm thế nào để chút kí ức về em còn sót lại trong người không biến mất như mùi oải hương kia?

Người cắn chặt răng, tóc còn lẫn hoa tuyết trắng xoá, áo len hồng phấn cổ tròn trên người giờ đây thật lạnh.

Và rồi đến một lúc nào đó.

Cụ thể mà nói, hai giờ sáng ngày hai mươi lăm tháng mười hai.

Ba tiếng sau khi người trở về Đại Phản.

Hai tiếng sau những cố gắng vụn vặt của người trên chiếc trường kỉ tối màu.

Mười hai phút sau khi người thẫn thờ ngồi dậy, nhìn quanh căn nhà trống vắng và lạnh lẽo.

Và rồi đến lúc này đây, Thấu Kỳ Sa Hạ oà khóc lên như một đứa trẻ.

Lệ nóng rơi trên gò má cao, chóp mũi đỏ ửng và những bước chân xiêu vẹo tiến về phía ban công rộng mở.

Người siết lấy thanh sắt nơi lan can, giá như Đại Phản và Đài Nam cách nhau vừa đúng nửa vòng quay Trái Đất, để khi người nhảy xuống có thể xuyên qua hàng ngàn hàng vạn dặm nơi lòng trái đất để đến bên cạnh em.

Con người là một sinh vật ích kỷ, đã luôn là như vậy.

Đêm nay trời đứng gió, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất thật chậm rãi. Cái ý nghĩ ngả người về phía sau để có thể nhìn thấy những đợt hoa tuyết trôi ngược lên bầu trời cao trong lúc mình càng gần với mặt đất làm cho người cảm thấy thanh thản phần nào.

Người không nên thế và có lẽ em cũng không muốn người làm vậy.

Nhưng Chu Tử Du đâu còn ở đây?

Phải rồi em đâu còn ở đây nữa.

Khoé môi người cong cong, mắt người lập loè những tia sáng đầy sắc màu, trời đêm thật giống em.

Bao la, rộng lớn, luôn hiện hữu và mang lại cho người cảm giác được bảo vệ và che chở.

Sẽ không còn nữa, không bao giờ nữa đâu.

Hai tay dang rộng đón lấy hoa tuyết nhỏ, trời thêm lạnh và người đã sẵn sàng rồi.

Chỉ cần ngiêng người một chút thôi là được.

Người thở ra một hơi nhẹ tênh phủ đầy hoa tuyết trắng xoá.

"Chào em, chị là Thấu Kỳ Sa Hạ học trên em một khoá, có phiền không nếu mình ăn trưa cùng nhau?"

Gần quá.

"Chu, cố lên! Cuối tuần này là được nghỉ đông rồi đó. Có muốn đến Đại Phản của chị không?"

"Này Chu, tại sao đến bây giờ chị vẫn không có người để ý chứ? Thật bất công."

"Thấu Kỳ, có em thích chị."

"Chu, chờ em nói ra thật lâu quá đó."

Còn bao lâu nữa?

"Đa Hiền, thực xin lỗi. Chị không thể chấp nhận tình cảm của em được."

"Tại sao à? Chu sẽ đau lòng đó."

Ngu ngốc.

"Chu, sau khi em tốt nghiệp. Đến Đại Phản với chị nhé?"

"Thấu Kỳ, muốn dụ dỗ trẻ em sao?"

"Không có. Chị hỏi thật lòng. Sau này sống cùng chị nhé?"

"Em sẽ đồng ý nếu chị nói ra điều đó."

"Đừng tròn mắt nhìn em chứ. Thấu Kỳ thật ngốc."

"Chu, chị thích em. Rất thích em."

"Chờ em một năm. Sẽ về Đại Phản với chị."

Chu, một năm qua rồi. Khi nào em về? Cửa nhà không khoá đâu, về sớm nhé.

"Tặng em."

"Áo len?"

"Em rất dễ nhiễm lạnh mà. Mùa đông Đại Phản rất lạnh đó."

"Em có Thấu Kỳ rồi."

"Được rồi được rồi mau mặc vào cho chị xem thử đi."

Áo len hồng phấn cổ tròn gấp gọn trên bàn chắc vẫn còn đó. Người nghĩ vậy. Dù gì cũng không còn đủ can đảm nhìn lại.

"Chu, ngày mai chị phải đi công tác."

"Thật sao?"

"Ừ, có lẽ sẽ lâu mới về."

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.

"Chị công tác ở đâu?"

"Bắc Hải Đạo."

"Ở đó rất đẹp, rất tự do."

"Phải rồi, sẽ mua quà về cho em."

"Không cần đâu. Chị đi bình an là được."

Chu, em biết rồi phải không? Từ lúc đó đã biết rồi phải không?

"Tại sao lại không nghe điện thoại của em?"

"Công việc bận rộn."

"Vậy nhắn tin nhé?"

"Không cần đâu, em đừng lo lắng quá."

"Thấu Kỳ."

"Chị cúp máy đây, sắp tới giờ họp rồi."

Nói dối. Em biết phải không?

Ừ, em biết rất rõ.

Đối với Chu Tử Du, người chưa bao giờ là một kẻ nói dối đại tài. Chỉ là em cố bám víu lấy tia sáng mờ cuối cùng mà thôi.

Cả em và người, chúng ta thật mù quáng.

"Bắc máy đi, Thấu Kỳ."

"Kết thúc rồi."

Ha, kết thúc rồi.

"Chu, là chị sai."

"Xin lỗi em."

"Có muộn quá không?"

"Em sẽ nghe thấy chứ?"

Tử Du, Tử Du, Chu Tử Du. Chào em.

Là chị đây, Thấu Kỳ Sa Hạ ngu ngốc.

Thật muốn gặp em lúc này, có lẽ như vậy sẽ thấy đỡ đau đớn phần nào.

Đại Phản thật náo nhiệt cũng thật buồn.

Một lần nữa, xin lỗi em.

Một bước ngắn, một cái ngả người. Đến cuối cùng, người đã quyết.

Tiếng pháo hoa nổ lộp bộp từ những nhà xung quanh, trẻ con thật nghịch. Nhưng lại thật hồn nhiên.

"THẤU KỲ!"

Ban công và cánh cửa kính ngăn cách xa dần, cái lạnh của đêm đông Đại Phản cũng không còn nữa.

Ai vậy?

Sao lại kéo người lại? Mau buông tay.

"Thấu Kỳ! Thấu Kỳ! Tỉnh Nam, em mở máy xe, chị đưa cậu ta ra. Chúng ta đến bệnh viện."

Ah. Là Tỉnh Nam Tỉnh Đào. Nghe thật vui tai.

"Thấu Kỳ, xin lỗi cậu. Thật lòng xin lỗi cậu."

Tỉnh Đào đừng khóc. Mặt cậu lem luốc như mèo ấy.

Sao tay Tỉnh Đào run quá? Cậu không ăn uống đủ nên giờ mất sức sao?

"Thấu Kỳ, đừng ngủ. Đến bệnh viện sẽ cho cậu chợp mắt, bây giờ thì đừng ngủ."

Tỉnh Đào, tớ mệt lắm.

Cho tớ gặp em ấy đi. Gặp rồi sẽ nghe lời cậu không ngủ nữa.

Ô tô được đề máy, người ngồi trên băng ghế sau. Điều hoà trong xe thật ấm áp. Cả người bên cạnh cũng thật ấm áp.

Trước khi tầm mắt của người tối sầm lại, người mỉm cười. Chắc chắn người lại tự mình vẽ nên điều này rồi, em làm sao có thể ngồi đây bên cạnh người chứ?

Mùi oải hương thoang thoảng quấn lấy cánh mũi đã đỏ lên vì lạnh. Tỉnh Đào thật chu đáo, mùi nến thơm trong xe thật hợp với người.

Tại sao lại ấm áp như vậy?

Người mê man trong những mảng tối vô tận. Chân mày người không còn nhíu lại, tay không còn siết chặt và người lại cảm nhận được điều đó một lần nữa.

Tử Du Tử Du Chu Tử Du. Em ở đây.

________

HOÀN I

________

tbc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro