Chương 4
Draco quay đi quay lại cho đến bình minh, không thể ngừng nghĩ về Lovegood và con trai cô.
Cuối cùng thì anh cũng bỏ cuộc, nói thư ký của mình rằng anh ta sẽ không có mặt ở đó, ăn trà và bánh mì nướng quen thuộc của mình, và vui vẻ đến cùng một địa điểm mà anh ta đã đến vào ngày hôm trước.
Thay vì đi thẳng đến cửa trước, anh băng qua rừng để đến phía sau ngôi nhà.
Lovegood và con trai của cô ấy đang tất bật, mặc quần áo, ăn sáng xong và dọn dẹp sau đó. Anh ta im lặng và rón rén trở lại mép cây, nhìn Lovegood và cậu bé bước ra ngoài.
"Đừng đi lang thang quá xa. Nargles có thể bắt con đi mất." Cô mỉm cười trìu mến với con trai.
"Không đâu, Mẹ." Anh lắc đầu và cười đáp lại.
Draco phải thừa nhận rằng, em trai được cho là của anh là một đứa trẻ khá đẹp trai.
Lovegood làm việc trong vườn, hái một số loại rau mà Draco không nhận ra, trong khi con trai cô chơi trong hộp cát, xây dựng và phá hủy đồ dùng nhà bếp cũ và vận chuyển bụi bẩn từ nơi này sang nơi khác trên thùng sau của một chiếc xe tải nhựa. Đứa trẻ đã chơi hơn một giờ, tạo ra những âm thanh ngẫu nhiên khi lăn xe tải hoặc đập vỡ công trình xây dựng bằng cát của nó trong khi Lovegood làm việc âm thầm, thường xuyên nhìn qua để kiểm tra đứa bé
Cuối cùng, cậu bé cũng đứng dậy. "Mẹ, con đi uống nước đây."
"Được rồi." Cô ấy gọi lại.
Đứa trẻ vào nhà và quay lại với hai cốc nước. Nó đưa một chiếc cho mẹ mình.
"Cám ơn con yêu." Cô dừng lại và uống nước, đặt chiếc cốc rỗng bên cạnh rổ rau đang đầy ắp.
Đứa trẻ lững thững đi về phía khu rừng, và thẳng về phía Draco. Draco lùi lại, ước gì mình ở xa Lovegood hơn để có thể biến mất mà không bị nghe thấy.
Cậu bé đã sớm đứng trước mặt anh. "Ngài Malfoy, tại sao chú lại theo dõi chúng con?"
Draco vội vàng tung một lá bùa im lặng, hy vọng Lovegood không nghe thấy. "Ta rất tò mò về con."
Ngay khi anh nói những lời đó, Draco mong đợi đứa trẻ sẽ hỏi những gì tò mò có nghĩa là gì. Thay vào đó, anh ấy nghiêng đầu và hỏi "Tại sao?"
Draco dừng lại, không chắc về câu trả lời của mình. "Bởi vì ta đã nhìn thấy con ngày hôm qua, và ta muốn biết thêm về con."
"Ờ được rồi." Đứa trẻ gật đầu như thể điều đó hoàn toàn hợp lý, sau đó giơ cốc lên. "Chú muốn uống nước không?"
"Cảm ơn con." Draco cầm lấy cốc và uống vài ngụm. "Mẹ con không cho con uống bia bơ sao?"
"Đó là gì vậy?" Cậu bé cau mày.
"Đó là một loại đồ uống." Draco giải thích, hơi cau mày và giao lại chiếc cốc. "Cảm ơn con vì nước uống."
"Không có gì cả. Chúng con thỉnh thoảng uống nước trái cây, khi chúng con có một ít, và sữa, và đôi khi chúng con uống trà khi có khách." Đứa trẻ uống hết phần nước còn lại, khiến Draco nhăn mặt khi nghĩ đến vi trùng. "Papa Arter đã cho con uống nước ngọt một lần. Nó tối và sủi bọt và khiến mũi tôi ngứa ngáy."
Draco gật đầu.
" Chú có phải là một muggle?" đứa trẻ hỏi, nheo mắt nhìn anh.
Draco kéo tay áo choàng lại để lộ cây đũa phép. "Không. Là pháp sư."
"Con muốn gặp một muggle. Và Thomas." Anh tự vén áo ra khỏi người, chỉ về phía đoàn tàu với khuôn mặt tươi cười. "Và Percy. Anh ấy màu xanh lá cây. Con chơi Unca Percy."
"Lorcan!" Lovegood đã gọi.
Cậu bé ngước nhìn Draco.
"Đi đi." Người đàn ông hướng dẫn. "Nhưng đừng nói với cô ấy là ta ở đây. Cô ấy có thể sẽ tức giận."
Cậu bé gật đầu, lùi lại vài bước trước khi quay lại và đến chỗ mẹ. "Con ở đây, Mẹ."
"Con đã đi đâu?" Lovegood hỏi khi anh bước ra khỏi cây, trông tò mò hơn là lo lắng.
"Con nghĩ rằng con đã nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trong rừng." Anh vòng tay nhỏ ôm lấy chân cô và gục đầu vào đùi cô.
"Con biết con không được phép vào rừng một mình mà." Cô ấy lạnh lùng.
"Mẹ vẫn có thể nhìn thấy con." Chàng trai ngước nhìn cô và mỉm cười. "Con yêu mẹ."
"Mẹ cũng yêu con." Cô nở một nụ cười thích thú với cậu con trai và làm rối tóc cậu. "Nhưng tại sao bây giờ con mới nói với mẹ? Con có muốn một cái bánh quy không?"
Nụ cười của đứa trẻ mở rộng. "Có chứ ạ."
Lovegood bật cười. "Được rồi, mẹ cần phải mang những thứ này vào nhà bằng mọi cách. Cùng đi nào."
Một tay cô nhặt rổ rau, tay kia dắt tay con trai dẫn vào nhà.
Cậu bé nhìn lại Draco qua vai mình và nhếch mép.
Draco mím chặt môi để không cười thành tiếng.
Thằng bé sẽ trở thành một Slytherin vĩ đại.
Draco nhân lúc khi Lovegood vào nhà, đi ngược lên con đường một khoảng thích hợp rồi biến mất tăm trở lại phủ Malfoy.
Anh ngay lập tức gửi thư Lovegood một lần nữa.
Lovegood,
Tôi chuẩn bị chuyển một trăm nghìn galleon vào một kho tiền ở Gringotts cho con trai cô ngay lập tức. Vui lòng chấp nhận số tiền này, vì nó sẽ cho phép cô và con trai cô sống thoải mái cho phần còn lại của cuộc đời, nếu được quản lý tốt.
Draco Malfoy
Anh cuộn giấy da lại và hướng dẫn chú cú của mình chờ phản hồi.
Một giờ sau, con cú trở về cùng với câu trả lời của cô ấy và một cái mỏ dính đầy bơ đậu phộng.
Draco,
Cảm ơn vì lời đề nghị hào phóng của anh, nhưng một lần nữa, tôi từ chối. Lorcan và tôi không muốn có tiền từ điền trang Malfoy.
Luna Lovegood.
Anh rủa thầm, cuộn giấy da lên và với lấy một tờ giấy trắng. Anh nguệch ngoạc một tờ giấy bạc khác.
Đừng cứng đầu nữa! Cô và con trai của cô sẽ có thể mua một số quần áo mới và mua sắm đủ hàng tạp hóa để nó không phải ăn súp cá nếu nó không muốn. Một ngày nào đó thằng bé sẽ đến trường Hogwarts và thằng bé sẽ cần một khoản để chuẩn bị. Chỉ cần lấy tiền thôi, chết tiệt.
Anh lại tiễn cú, dặn dò chờ hồi âm.
Ghi chú của cô ấy ngắn gọn và đúng trọng tâm.
Chúng tôi sẽ lo liệu tốt. Chúng tôi luôn luôn có đủ.
Anh bước đến chiếc thuyền và gọi cho mẹ, người thở dài bực tức vì bị quấy rầy trong quá trình chăm sóc sắc đẹp của bà.
"Lovegood sẽ không tham tiền!" Anh ta nổi cơn thịnh nộ. "Họ đang sống như một số nông dân thời trung cổ, đứa trẻ đang mặc trong người bộ quần áo muggle, và cô ấy sẽ không lấy số tiền, chết tiệt!"
"Đúng hơn là tự hào." Narcissa quan sát. "Con có chắc cô ấy không phải là Malfoy ngoài giá thú, hơn là con trai của cô ấy?"
"Mẹ, con không có tâm trạng nói đùa!" Anh ta bốc khói. "Cô ấy sẽ không lấy tiền, và cô ấy cần nó!"
"Tại sao nó lại quan trọng với con vậy, Draco?" Mẹ anh hỏi. "Con đang cố gắng đưa cho cô ấy tiền vì con muốn nhìn thấy cô ấy và đứa trẻ được chăm sóc, hay vì con cảm thấy có lỗi về những gì đã xảy ra với cô ấy?"
Anh dựa vào gót chân của mình, một nét mặt cau có.
"Tội lỗi là một cảm xúc rất mạnh mẽ, Draco." Narcissa tiếp tục. "Vương quốc đã trỗi dậy và suy sụp vì những hành động tội lỗi. Nếu đó là động lực của con, việc buộc cô ấy lấy tiền sẽ chỉ là băng bó tạm thời cho lương tâm của con. Con phải tìm cách để tha thứ cho bản thân, thay vì chỉ ném galleons vào cô ấy. Và quan trọng nhất, không phải hành động của con đã khiến cô ấy rơi vào tình huống này ".
"Sao cũng được, Mẹ." Anh ta cáu kỉnh và ngắt kết nối floo.
Anh lên lầu, thay quần áo, sau đó quay lại và bay đến Gringotts. Anh ấy yêu cầu được nói chuyện với một người quản lý tài khoản, người chuyên về các tình huống độc đáo.
Một con yêu tinh hộ tống anh đến một văn phòng, nơi anh bị sốc khi thấy đằng sau bàn làm việc, không phải một con yêu tinh khác, mà là một nữ trong ba quán quân của giải đấu Tam Phép Thuật.
"Số trời." Anh lầm bầm trong hơi thở.
"Có vấn đề gì không?" Cô cau mày hỏi.
Anh thở dài. "Tôi có một ... người nhà ở xa, đang gặp khó khăn về tài chính. Tôi muốn chuyển tiền vào kho tiền cho người đó."
Cái nhíu mày của cô ấy phụ thuộc vào. "Việc đó không thành vấn đề. Bất kỳ goblin nào ở phía trước đều có thể ..."
"Đó là một vấn đề." Anh ngắt lời, tự trừng phạt bản thân vì sự thô lỗ của mình. "Người đó không muốn nhận tiền từ gia đình Malfoy. Có một ... tình huống ... gây ra một số khó chịu."
"Oh." Cô ấy gật đầu.
"Ta làm sao có thể bắt người đó lấy tiền?" Anh ấy hỏi.
"Nếu người đó có kho tiền, chúng tôi có thể chuyển tiền vào kho tiền đó." Cô ấy dường như đang tập trung nói chậm và rõ ràng, giảm thiểu giọng Pháp của mình. "Chúng tôi có thể thiết lập một hầm mới với tên người đó nếu họ không làm như vậy. Nhưng anh không thể bắt người đó mang các galleon ra khỏi hầm."
"Xin lỗi?" Anh cau mày nhìn cô.
"Người đó có thể để tiền trong kho tiền và không sử dụng. Không có cách nào để buộc họ phải lấy các galleon ra khỏi kho tiền." Cô ấy giải thích thêm.
"Người này cần sự giúp đỡ của tôi và quá cứng đầu để chấp nhận." Anh ta đưa tay vuốt tóc mình trong sự tức tối. "Làm sao tôi có thể giúp được nếu họ không cho tôi làm gì?"
"Nếu không ... nếu người đó có nợ, anh có thể trả nợ một cách riêng tư." Cô ấy đề nghị. "Nếu anh biết cụ thể ... cụ thể những gì người đó cần, anh có thể sắp xếp cho họ."
Anh gật đầu, những suy nghĩ đã quay cuồng trong đầu.
"Nhưng tôi đề nghị rằng có lẽ thay vào đó, anh nên hoà giải cuộc cãi vã với người đó." Cô nở một nụ cười khích lệ anh. "Cả hai người sẽ cảm thấy tốt hơn."
"Cảm ơn cô." Anh ta đẩy chiếc ghế của mình lại với một vết trầy xước và bước ra khỏi phòng.
Anh trở về nhà, nơi anh xem lại bản báo cáo Theo đã đưa cho anh về Lovegood và đứa con của cô ấy.
Thật không may, cô ấy không mắc nợ. Cô ấy dường như không mang theo bất kỳ tài khoản nào, thanh toán cho mọi thứ khi cô ấy đi.
Anh ta đã đến cửa hàng bán thịt mà gia đình Malfoys thường sử dụng, yêu cầu giao số thịt trị giá, có thể ăn trong hai tuần cho cô, yêu cầu không được tiết lộ nguồn gốc của món quà cho cô. Lẽ ra anh ta sẽ gửi nhiều hơn, nhưng anh ta đã sơ ý kiểm tra khả năng dự trữ của cô ấy.
Hai giờ sau, người bán thịt trả lại, rằng cô đã từ chối nhận thịt.
"Anh sẽ chấp nhận nó." Anh ta nói to, mặc dù anh ta là người duy nhất trong phòng.
Đã gần bốn giờ chiều, với ánh sáng ban ngày vẫn còn đọng lại trong ngày cuối hè, vì vậy Draco quay trở lại ngoại ô St. Ottery Catchpole. Lần này anh đi vào khu rừng phía sau nhà, im lặng và không tự tin mình nữa, để chắc chắn rằng anh không bị nhìn thấy.
Anh quan sát, khi Lovegood đang đào củ cà rốt và con trai cô đang chạy xung quanh với một cây gậy giữa hai chân có gắn một cái đầu nhồi bông ở cuối.
"Con ngựa của con còn chưa mệt sao?" Lovegood hỏi.
"Nó là một con ngựa bay, Mẹ." Cậu bé giải thích với sự kiên nhẫn tột độ. "Chúng không cảm thấy mệt mỏi."
"Mẹ chắc chắn là chúng có." Cô trả lời con trai, không nhìn lên khỏi công việc của mình.
Đứa trẻ phi nước đại quanh sân nhỏ thêm vài phút trước khi đi vào bìa rừng.
"Chú về chưa, Ngài?" Cậu bé hỏi.
Draco lại bỏ bùa im lặng, rủa thầm. "Con có thể nhìn thấy ta không?" anh ấy hỏi.
"Không hẳn." Đứa trẻ cau mày. "Nhưng chú ở nơi này, có vẻ không ổn."
Draco thở dài. "Chỉ cần trở lại với mẹ của con. Ta sẽ không bị thương hay bất cứ điều gì."
"Chú có phải là cha của con không?" Chàng trai nhẹ giọng hỏi.
"Gì?" Draco bắn tung tóe. "Không. Tại sao con lại hỏi như vậy?"
"Vì con không có cha. Chú Bill là cha của Buttercup. Tên chú ấy là Vick-twa-rawr nhưng chúng con gọi chú ấy là Buttercup." Cậu bé nói với anh.
Draco nhìn về phía Lovegood, người đã không chú ý đến việc con trai cô không còn đi vòng quanh sân nữa, và tự đánh vào đầu mình, nâng cao sự thất vọng. "Con có biết chuyện gì đã xảy ra với cha của con không?"
Đứa trẻ lắc đầu dứt khoát không. "Mẹ con nói rằng con không có. Chỉ có con và bà ấy. Con có ông ngoại nhưng ông ấy đã mất. Con muốn có cha. Cha sẽ dạy con cách cưỡi chổi."
"Con có muốn cưỡi chổi không?" Draco hỏi.
Cậu bé gật đầu một cách dứt khoát. "Con muốn bay trên một cái chổi. Chú Harry thỉnh thoảng đưa con bay. Nhưng chúng con không có chổi. Mẹ nói rằng chúng con không thể.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu ta nói với mẹ của con để lấy cho con một cây chổi? Con có muốn như vậy không?" Draco hỏi.
Mắt và miệng của đứa trẻ tròn xoe, và nó gật đầu lia lịa khiến Draco đau cả cổ khi nhìn nó.
"Có!" Cậu bé đã hét lên.
"Lorcan!" Lovegood đã gọi.
"Mau trả lại cô ấy." Draco nhanh chóng vỡ mộng một lần nữa.
"Mẹ!" đứa trẻ chạy lại với mẹ. "Người đàn ông vô hình trong rừng sẽ đưa cho con một cây chổi!"
"Con có một trí tưởng tượng thật phong phú." Cô hôn lên má con trai. "Nào, đã đến giờ vào trong và bắt đầu bữa tối."
Draco đợi cho đến khi cô ấy vào trong. Anh quơ đũa phép chặt một cây đổ thành củi và xếp gọn gàng bên cạnh ba khúc gỗ còn sót lại ở lưng ngôi nhà tranh.
Từ chối điều đó. Anh tự cười một mình khi quay trở lại con đường và biến mất về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro