[C2] Hồi IV - Tiếng Rít Cuối
Hành lang tầng ba tối om, ánh sáng duy nhất là đốm lửa từ đèn ma trơi trên trần. Charlotte bước từng bước nhẹ, tay run run giữ chặt đũa phép. Bên cạnh cô, Harry nhìn quanh, đôi mắt xanh rộng mở, cảnh giác.
"Bồ có chắc bồ biết đường không, Lottie?" Harry hỏi.
"Chắc, một phần... còn phần nữa là cảm giác." Charlotte đáp, ánh mắt loé lên vẻ kiên định.
Ron đi phía sau, quỳ rạp để tránh vệt nước trên nền đá.
"Mình ghét cái tầng này. Nó... cứ như muốn nuốt chúng ta."
Charlotte cười khẽ, nhưng nụ cười ấy trĩu nặng, như đá trong tim cô.
Họ đến trước cánh cửa đá khổng lồ, những chữ đỏ chói dường như sống động:
"Phòng chứa bí mật mở ra..."
Charlotte khẽ siết chặt tay Harry, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
"Chúng ta phải vào..." cô nói, giọng như lạc giữa bầu không gian mênh mông.
Harry gật đầu. "Sẵn sàng chưa?"
Cô hít một hơi sâu. "Sẵn sàng."
___
Cánh cửa đá mở ra bằng một sức mạnh vô hình, tiếng rít vang vọng khắp hành lang. Bên trong, một luồng không khí nặng nề, mùi kim loại tanh hôi. Làn nước đọng dưới chân tạo tiếng tí tách rùng rợn.
"Chắc Basilisk đang ở đâu đây..." Harry thì thầm.
Charlotte tiến lên, đôi mắt nâu mở to, phản chiếu ánh sáng xanh mờ từ những đốm lửa trên trần. Từng bước, cô cảm nhận một sinh vật khổng lồ đang theo dõi. Tim cô đập loạn nhịp, nhưng bên trong, một nỗi gì đó không tên lại thúc giục cô đi tiếp.
Rồi tiếng rít, dài, khàn khàn, vang lên.
Một bóng khổng lồ trườn ra từ bóng tối, mắt vàng rực, răng nanh lấp lánh ánh sáng xanh. Basilisk.
"Harry, lui ra!" Charlotte hét lên, giọng run run, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm.
Harry giật mình, nhưng trước khi kịp phản ứng, một bàn tay kéo mạnh Charlotte sang một bên.
"Tránh ra, Rosaleen!" giọng lạnh khàn, nhưng đầy quyết liệt.
Charlotte quay lại, Draco Malfoy đứng đó.
Hắn không mặc áo choàng Slytherin nữa, chỉ còn đôi mắt xám lạnh và một quyết tâm không gì lay chuyển.
"Cậu... sao lại ở đây?" – Charlotte nghẹn ngào.
"Tôi... sẽ không để cậu chết ở đây." – Draco trả lời, giọng run rẩy nhưng cứng cỏi.
Bên ngoài, nước dưới chân chảy xiết, Basilisk tiến lên, răng nhấp nhô.
Draco giơ đũa phép, giọng mạnh mẽ:
"Petrificus Totalus!"
Basilisk rít vang, uốn mình tránh đòn, nhưng Draco không hề lùi. Charlotte đứng đó, trái tim vừa sợ vừa xao xuyến, khi thấy hắn dám đi ngược lại tất cả, bất chấp Slytherin, bất chấp mọi nguy hiểm.
"Draco... cậu..." Cô nói, giọng run run, nước mắt ứa ra.
Hắn nhìn cô, đôi mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi sợ, tức giận và một thứ cảm xúc khó gọi tên cùng hiện lên:
"Tôi không biết tại sao... chỉ biết rằng tôi không thể để cậu chết. Không phải là một Gryffindor hay Muggle... chỉ là... cậu."
Charlotte đứng lặng, tim như nổ tung. Nỗi giận dỗi, tổn thương vì những lời châm chọc của hắn trước đây, nay tan biến trước quyết tâm này.
Basilisk lại tiến lên, răng lóe sáng. Harry hét to:
"Charlotte! Coi chừng"
"Không!" Cô kêu, lao tới, dùng Thuốc Biến Hình hất mạnh một tảng đá về phía con quái vật.
Tiếng rít vang vọng, ánh sáng xanh lóe lên khắp phòng. Draco lao vào, kéo Charlotte nép vào mình, hai người gần như chạm trán trực diện với mắt Basilisk.
"Cậu ổn không?" Hắn thì thầm, mặt sát vào tai cô.
"Ổn... nếu cậu... đứng đây." Cô đáp, giọng khàn lại, tim đập dồn.
Một khoảnh khắc, hai người đứng sát nhau, ánh sáng từ Basilisk phản chiếu lên khuôn mặt họ, làm nổi bật từng đường nét củaDraco lạnh lùng, Charlotte run rẩy nhưng kiên cường. Trong tiếng rít, trong nỗi sợ, họ nhận ra một điều: không gì quan trọng hơn lúc này là sống sót bên nhau.
Harry lao tới, tay lăm lăm cây Gậy thần, và cuối cùng, Basilisk bị đánh lạc hướng, trúng đòn phép, rút lui vào bóng tối sâu thẳm.
Charlotte thở hổn hển, áp mặt vào vai Draco.
"Cậu..cậu không cần làm vậy." giọng run run, nghẹn ngào.
Draco siết chặt vai cô, giọng nghẹn:
"Tôi biết... nhưng tôi đã hứa... không ai, không ai được phép hại cậu."
Trong bóng tối, giữa tiếng rít còn vương lại, hai trái tim trẻ tuổi tìm thấy nhau, giữa thù hận, định kiến và sợ hãi, họ nắm chặt nhau, nhận ra thứ cảm xúc cấm kỵ đang lớn dần.
___
Sau trận chiến, Hogwarts trở lại bình yên tạm thời.
Hermione dần hồi phục. Harry và Ron mệt mỏi nhưng an toàn.
Còn Charlotte, cô ngồi một mình trong phòng ký túc xá, tay vẫn còn hơi ấm của Draco, tim đau nhói nhưng đầy một nỗi niềm không tên.
Cô viết vội vào nhật ký:
"Hôm nay, mình đã sợ hãi đến mức tưởng như tim mình ngừng đập. Nhưng rồi... cậu ấy – Malfoy , đã ở đó. Giữa bóng tối, giữa nguy hiểm, cậu ấy giữ mình an toàn. Mình không hiểu cảm giác này là gì... chỉ biết rằng, lần đầu tiên, mình tin cậu ấy quan tâm thật sự. Và trái tim mình... xao xuyến đến lạ lùng."
Ánh trăng đổ xuống, chiếu lên tấm vải đỏ của Gryffindor.
Bên ngoài, bóng dáng Draco Malfoy lặng lẽ bước đi, cũng đang tự hỏi: Tại sao hắn không thể rời xa cô, dù biết trái tim mình đang chống lại tất cả?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro