Exit sign.

Thời gian: 00:28 - 14.8.25
Số lượng từ: 4757.
P/S: Khuyến khích vừa nghe nhạc vừa đọc truyện, hiệu quả hơn các bạn nghĩ nhiều đấy.

----------

Biệt thự Malfoy, sau chiến tranh, giống như một bức tranh bị rút cạn sắc màu.

Những bức tường đá cẩm thạch trắng, từng sang trọng và uy nghi, giờ chỉ phản chiếu một thứ ánh sáng lạnh lẽo. Chiếc đồng hồ quả lắc cổ treo giữa đại sảnh vẫn đều đặn phát ra tiếng tích tắc, từng nhịp như nhấn mạnh thêm khoảng trống vô hình đang bao trùm nơi này.

Draco Malfoy trở về vào một chiều mùa thu âm u. Cánh cửa gỗ đen khắc hoa văn chậm rãi mở ra, và hắn xuất hiện với dáng người cao gầy, bóng lưng có phần nghiêng xuống như đang gánh một gánh nặng vô hình. Mái tóc bạch kim, vốn được chải chuốt gọn gàng, giờ xõa rối và bết nhẹ, vài sợi rủ xuống che một bên mắt. Nước da trắng vốn là đặc trưng của hắn, giờ tái xanh đến mức gần như trong suốt.

Nhưng điều khiến người đối diện khó rời mắt nhất vẫn là đôi mắt xám bạc ấy – đôi mắt từng ánh lên vẻ kiêu ngạo và tự tin nay chỉ còn lại một khoảng rỗng hoang hoải. Như thể linh hồn hắn đã bị bỏ quên ở một nơi xa lắc, giữa những tiếng hét và ánh sáng chớp lòe của chiến trường.

Bà Narcissa đứng ở bậc thềm cao, nhìn con trai với ánh mắt vừa nhẹ nhõm vừa lo sợ. Lucius đứng cạnh, tay nắm chặt cây gậy bạc, không nói gì. Không ai biết phải mở lời thế nào, vì họ sợ chỉ một câu hỏi sai thôi cũng đủ để bức tường mong manh trong lòng hắn sụp đổ.

...

Bữa tối hôm ấy diễn ra trong im lặng.

Chiếc bàn dài phủ khăn trắng, nến bạc lung linh, thức ăn nóng hổi bày ra đầy đủ. Draco ngồi ở vị trí quen thuộc, cầm dao nĩa một cách máy móc. Hắn cắt vài miếng thịt, đưa vào miệng, nhưng vị giác dường như đã mất từ lâu. Chỉ khoảng mười phút sau, hắn đặt dao nĩa xuống, ghế khẽ dịch ra, và hắn đứng lên.

"Con... no rồi." – Giọng hắn trầm, khàn, nghe như lẫn đâu đó mùi khói và máu.

Bà Narcissa định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hắn bước ra khỏi phòng ăn, bóng lưng khuất dần vào dãy hành lang dài, để lại cha mẹ mình trong khoảng lặng nặng nề.

Những ngày sau, hắn gần như biến thành một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình.
Ban ngày, Draco hoặc khóa mình trong phòng, hoặc lang thang ngoài vườn, nhưng không bao giờ để ai bắt gặp ánh mắt mình. Ban đêm, đèn phòng hắn sáng đến tận khuya, rồi vụt tắt một cách đột ngột.

Bà Narcissa đã thử mời vài thầy thuốc, nhưng mỗi người chỉ ở lại vài giờ rồi lắc đầu. "Không có vết thương nào để chữa." – Họ nói. Nhưng bà biết, vết thương lớn nhất chính là ở nơi mà không ai nhìn thấy.

Cuối cùng, bà quyết định mời một bác sĩ tâm lý. Một người đủ kiên nhẫn, đủ nhẹ nhàng, và đủ dũng cảm để bước vào thế giới tối tăm mà con trai bà đang mắc kẹt.

---

Cô gái ấy đến vào một buổi chiều trời xám nặng trĩu, như đang báo hiệu một cơn mưa.

Cỗ xe ngựa màu đen dừng trước cổng sắt cao vút. Phù chú bảo vệ kêu khẽ một tiếng lách tách, và cánh cổng mở ra chậm rãi.

Y/n L/n bước xuống. Áo khoác dài màu nâu nhạt, tóc búi gọn, đôi mắt mang theo sự điềm tĩnh xen lẫn quyết tâm. Cô bước vào sảnh, nơi bà Narcissa đang chờ sẵn.

"Cảm ơn cô vì đã đến, cô L/n." – Giọng bà trầm và khẽ run. – "Tôi sẽ sắp xếp cho cô một căn phòng trong phủ, để tiện... hỗ trợ Draco."

Y/n khẽ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, nhưng tim lại nặng trĩu. Bước chân cô vang lên trên nền đá lạnh, và cô biết mình đang bước vào một nơi mà bóng tối không chỉ nằm trong những góc nhà, mà còn quẩn quanh trong từng hơi thở của những người ở đây.

...

Chiều hôm ấy, cánh cửa phòng trị liệu được mở ra.

Draco xuất hiện.

Áo sơ mi đen, cúc trên cùng bỏ mở, cổ áo hơi nhăn, mái tóc rũ xuống che một phần gương mặt. Hắn bước vào chậm rãi, nhưng không nhìn cô. Chỉ một cái liếc qua lạnh lùng, như thể cô là một phần của không gian, chứ không phải con người thật. Hắn không chào hỏi, cũng không nói một lời nào.

Y/n đưa mắt quan sát thật kỹ. Từng đường nét gương mặt hắn vẫn sắc nét và đẹp đến mức có thể khiến bất kỳ ai chú ý, nhưng đó không phải là vẻ đẹp kiêu hãnh của một Malfoy nữa. Giữa đôi lông mày là một vết nhăn mờ, khóe mắt kéo xuống vì thiếu ngủ, đôi môi mím chặt như để giữ cho bản thân không thốt ra những điều không nên.

Cô mời hắn ngồi.

"Chào... Draco, tôi là Y/n L/n. Gia đình anh mời tôi đến để hỗ trợ anh cải thiện tinh thần. Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu từ những điều đơn giản, không áp lực... được chứ?" – Giọng cô đủ nhẹ để không tạo cảm giác xâm phạm.

Hắn ngồi xuống ghế bành đối diện, lưng dựa hờ, hai bàn tay đan vào nhau, mắt nhìn xuống sàn gỗ.

"Ừ." – Một từ duy nhất, ngắn và lạnh, nhưng ở đâu đó, cô nghe thấy sự mệt mỏi đang len lỏi trong âm thanh ấy.

Sau đó, buổi trị liệu diễn ra trong một bầu không khí đặc quánh.

"Anh ngủ có ngon không?"

"Có điều gì khiến anh thấy không yên?"

"Anh muốn chia sẻ điều gì trước tiên?"

Phần lớn, cô chỉ nhận lại những câu trả lời cụt ngủn: "Không", "Bình thường", "Tôi không biết". Hoặc tệ hơn là im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường nhích từng nhịp.

Cô không thúc ép. Thay vào đó, cô ngồi yên, mỉm cười nhẹ, giữ ánh mắt dịu dàng, và thỉnh thoảng ghi vài nét vào cuốn sổ nhỏ. Trong lòng, cô cảm thấy một nỗi xót xa rất thật, không phải thương hại, mà là đồng cảm. Một thứ đồng cảm đến mức như chính cô cũng đang gánh một phần nỗi đau của hắn.

Khi buổi trị liệu kết thúc, Y/n nói chậm rãi:

"Tôi sẽ ở đây, từng bước một, và từng ngày một. Anh không cần phải tin tôi ngay...tôi chỉ cần anh biết rằng tôi sẽ không bỏ đi."

Draco không đáp, đứng lên, bước qua cánh cửa mà không quay lại. Bóng hắn khuất dần ở cuối hành lang dài, để lại cô ngồi một mình trong căn phòng trống, với cảm giác vừa lo lắng, vừa quyết tâm, như thể cô vừa mở cánh cửa dẫn vào một mê cung, và người ở bên trong chưa chắc đã muốn được tìm thấy.

---

Buổi trị liệu thứ hai diễn ra vào một buổi chiều se lạnh.

Bầu trời xám mờ, ánh sáng ngoài cửa sổ lùa vào căn phòng chỉ đủ để soi rõ lớp bụi mỏng trên những cuốn sách xếp ngay ngắn trên giá.

Y/n đã đến sớm hơn thường lệ, cẩn thận điều chỉnh lại chiếc ghế của mình và ghế dành cho Draco, đặt chúng hơi chéo về phía nhau, đủ gần để tạo cảm giác an toàn, nhưng không quá gần để khiến hắn thấy bị áp lực. Trên bàn nhỏ giữa hai ghế là một tách trà nóng, hương bạc hà thoang thoảng, như một lời mời chào im lặng.

Cửa phòng mở ra.

Draco bước vào, vẫn khoác chiếc áo choàng màu đen, nhưng gương mặt bớt u ám hơn hôm trước một chút. Ánh mắt hắn lướt qua căn phòng, rồi chạm vào cô trong thoáng chốc, trước khi lại quay đi. Dù vậy, Y/n vẫn nhận ra, nơi đáy mắt ấy, có một chút gì đó... bối rối.

"Chào anh." – Cô mỉm cười nhẹ, giọng dịu như hơi thở. – "Hôm nay tôi nghĩ chúng ta sẽ chỉ... trò chuyện một chút thôi."

Hắn ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người vẫn được giữ nguyên, như một bức tường vô hình chưa hề dịch chuyển.

Cô mở lời, giọng thật khẽ, như sợ một âm thanh lớn có thể khiến hắn khép lòng lại ngay lập tức:

"Anh có thể kể cho tôi nghe... về những điều khiến anh trằn trọc mỗi đêm không?"

Draco im lặng vài giây như đang cân nhắc về việc trả lời câu hỏi đó. Bàn tay hắn đan vào nhau, ngón cái khẽ xoay vòng một cách vô thức. Rồi hắn cúi mặt, giọng trầm thấp vang lên, như từng từ đều nặng đến mức phải gắng sức mới thoát ra được:

"Những tiếng la hét... những khuôn mặt đó... mãi không rời khỏi đầu tôi."

Y/n khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng đặt trọn vào hắn, bàn tay cầm bút ghi chú nhưng không vội viết, bởi điều quan trọng không nằm ở con chữ, mà ở việc để hắn biết rằng có người thật sự đang lắng nghe.

Hắn tiếp tục.

"Tôi thấy họ... bạn bè tôi... gục ngã ngay trước mắt." – Giọng hắn chùng xuống. – "Máu, đất, khói... và tôi... tôi không làm được gì cả."

Một khoảng lặng dài trôi qua. Trong khoảng lặng đó, dường như có mùi máu và mùi thuốc súng len lỏi vào tận từng nhịp thở.

Hắn hít một hơi, ánh mắt tối sầm lại.

"Có một lần, một cậu bé... chỉ mới học năm nhất." – Đôi bàn tay hắn siết chặt. – "Tôi ở đó. Cậu ấy cầu xin tôi giúp... nhưng..." – Giọng hắn nghẹn, như bị chặn ngang bởi ký ức. – "Tôi không thể. Tôi đã nhìn cậu ấy... chết trước mắt mình."

Y/n vẫn ngồi yên, chỉ hơi nghiêng người về phía hắn, bàn tay đặt lên đùi mình, như sẵn sàng đưa ra một điểm tựa nếu hắn cần.

Rồi, gần như thì thầm, hắn nói:

"Tôi đã nghĩ... nếu mình chết đi, liệu mọi chuyện có dễ dàng hơn?"

Không gian trong phòng như đông cứng lại.

Y/n đặt bút xuống, nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt cô không có sự hoảng hốt, chỉ có sự lặng lẽ và đồng cảm. Cô không trả lời ngay, chỉ hơi nghiêng người về phía hắn, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong ánh mắt ấy có điều gì đó âm ấm, như một ngọn đèn nhỏ đang cháy trong căn phòng tối tăm.

Draco thoáng bối rối, ánh nhìn của hắn dao động như muốn né tránh, nhưng lại không rời đi được. Hắn đã quá quen với những ánh mắt lạnh lùng, thương hại, hay tệ hơn là khinh miệt. Nhưng cái nhìn của cô... khác hẳn

Cô khẽ hít một hơi, rồi cất giọng chậm rãi, từng từ tròn và êm:

"Anh đã phải mang quá nhiều nỗi đau một mình. Không ai đáng phải chịu đựng như thế... và anh cũng vậy."

Không khí trong phòng như lắng xuống.

Draco cúi đầu, hai bàn tay đang siết chặt khẽ run. Đôi vai hắn hơi rung lên, như đang chống chọi với một cơn sóng ngầm dữ dội trong lòng. Và rồi, một tiếng nấc nhỏ bật ra từ cổ họng.

Chỉ một giây sau, những giọt nước mắt đầu tiên trượt khỏi khóe mắt hắn.

Đó không phải là kiểu khóc ồn ào, mà là sự sụp đổ lặng lẽ, như thể những bức tường kiên cố nhất trong lòng hắn vừa bị ai đó khẽ gõ, và tất cả sụp xuống chỉ trong khoảnh khắc.

Hắn đưa tay lên che mặt, hít thở gấp, cố kiềm chế, nhưng càng cố, những giọt nước mắt lại càng chảy nhanh hơn. Giọng hắn vỡ ra, khàn đặc:

"Bao nhiêu năm... tôi không để mình khóc. Tôi nghĩ... nếu mình yếu đuối, mình sẽ chết."

Y/n không nói gì vội.

Cô lặng lẽ lấy một tờ khăn giấy từ hộp đặt trên bàn, rồi nhẹ nhàng đưa cho hắn, không ép buộc, không vội vàng chạm vào. Chỉ khi hắn đưa tay nhận lấy, cô mới khẽ hỏi, giọng như gió thoảng:

"Anh sẽ không phải gánh hết một mình... anh biết chứ?"

Hắn ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, hơi sưng vì nước mắt. Ánh mắt ấy đầy rối bời, như một người đang đứng trước vực sâu, vừa muốn lao vào vòng tay ai đó, vừa sợ hãi rằng vòng tay ấy sẽ tan biến mất khi chạm vào.

Hắn nhìn cô lâu hơn vài giây, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Chỉ có ánh mắt vẫn gắn chặt vào cô, như đang dò tìm câu trả lời cho câu hỏi mà chính hắn cũng không dám thốt ra: Liệu em có thật sự ở lại không?

---

Những ngày sau buổi bật khóc đầu tiên, Draco dường như có những bước tiến rất nhỏ, nhưng đầy quan trọng.

Hắn bắt đầu nói nhiều hơn, không phải là những câu dài hay chia sẻ hết tất cả suy nghĩ, mà là những mẩu chuyện rời rạc về đêm mất ngủ, về những hình ảnh ám ảnh lặp đi lặp lại trong tâm trí. Hắn ít gắt gỏng hơn, đôi khi khẽ nhún vai khi Y/n hỏi một câu, hoặc hơi cười khẽ trước một nhận xét bình thường. Những thay đổi ấy tuy nhỏ, nhưng với Y/n, đó là cả một kho báu.

Cô lặng lẽ quan sát từng biểu hiện: cách hắn liếc qua cửa sổ, cách bàn tay run run khi cầm tách trà, cách hắn nhìn xuống đất khi chia sẻ nỗi đau. Cô không chen lời, không phán xét, chỉ đặt bàn tay mình gần đó, như thể chỉ cần một động tác nhẹ cũng đủ để hắn biết cô đang ở đó, đồng hành cùng anh.

Nhưng không phải lúc nào tiến triển cũng liên tục. Có những ngày, Draco biến mất. Không tin nhắn, không lý do, không dấu hiệu gì trước đó. Khi hắn quay lại, ánh mắt xa xăm, giọng nói lạnh lùng, dường như mọi kết nối trước đó bị xoá sạch.

Những lúc ấy, Y/n cảm thấy tim mình nặng trĩu, như vừa bị kéo đi một khoảng cách vô hình. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài, nhủ thầm:

"Nếu có thể cứu anh, tôi sẵn sàng chờ đợi cả đời."

Lời nhủ ấy không phải chỉ là lời nói; nó là cả quyết tâm, là lòng kiên nhẫn mà cô gửi gắm cho chính mình và cho hắn. 

Và đó là khi cô nhận ra, trong những ngày cùng anh đối mặt với bóng tối, mình đã yêu hắn từ lúc nào chẳng hay.

---

Căn biệt thự Malfoy chìm trong yên tĩnh tuyệt đối. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đều vang lên từ phòng khách rộng, nhịp điệu bình thường đến mức dường như muốn ru người ngủ. Nhưng rồi, một tiếng hét đứt quãng, chói tai, xé tan màn đêm, vang vọng khắp hành lang.

Draco bật dậy giữa cơn ác mộng, mắt mở trừng trừng nhưng trống rỗng, thân hình gầy guộc rung lên từng cơn run rẩy. Bóng đêm trong phòng như ép sát hắn, các ký ức về những đồng đội gục ngã, những ngày chiến đấu đẫm máu ùa về như sóng dữ, đè nặng lên ngực. Hắn vung tay vô thức, đập phá mọi vật gần đó: lọ hoa rơi vỡ tan, sách vở rải đầy sàn, chồng giấy bay tứ tung, tiếng va chạm chát chúa như tiếng gào thét từ quá khứ.

Bà Narcissa từ phòng bên hốt hoảng:

"DRACO!... GỌI Y/N! GỌI Y/N ĐI!!" – Bà không kìm được chất giọng run run. – "Merlin, con trai tôi..."

Nghe được tin dữ, tim Y/n nhói lên. Cô bật dậy, không kịp mặc áo choàng dày, chạy xuống cầu thang. Chỉ trong hai phút, cô đứng ngay bên cửa phòng Draco, hít một hơi sâu, sẵn sàng lao vào tâm bão mà không chút do dự.

Hắn quay lại nhìn cô, đôi mắt hỗn loạn, mở to trong nỗi kinh hãi, gương mặt trắng bệch, lộ rõ mệt mỏi và tuyệt vọng. Dáng đứng run rẩy của hắn khiến cô nghẹn lại.

Cô khẽ bước đến, vươn tay vòng qua eo hắn, áp sát người, tạo một bức tường ấm áp duy nhất giữa cơn hỗn loạn. Hắn giãy giụa, cơ thể cứng đờ, chống cự dữ dội, từng cú rung cơ thể như muốn thoát ra khỏi nỗi đau đè nén.

Y/n không rút tay, giọng thì thầm:

"Anh an toàn rồi... em ở đây... không sao cả... em không bỏ anh đâu... anh nghe thấy không?"

Cô đặt tay lên vai hắn, xoa nhẹ, từng nhịp, từng cử chỉ đều hướng vào việc truyền đi sự bình yên.

Draco vẫn run rẩy, đầu cúi xuống, cố giấu khuôn mặt trong tay cô. Nhưng dần dần, những cái run rẩy ấy dịu bớt.

Bàn tay hắn từ từ nắm lấy tay cô, siết nhẹ như muốn giữ lấy chút ánh sáng còn sót lại giữa bóng tối.

Y/n khẽ thở dài, áp trọn ánh mắt dịu dàng vào anh, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô khóc không phải cho chính mình, mà cho nỗi đau, cho sự yếu đuối và mỏng manh của người đàn ông cô đã yêu sâu đậm. Mỗi giọt nước mắt là lời hứa thầm lặng: Anh không phải gánh tất cả một mình.

Căn phòng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của Draco, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, và những lời thì thầm của Y/n như một luồng hơi ấm nhẹ nhàng len lỏi vào mọi khoảng trống trong tâm trí hắn.

Khoảnh khắc ấy kéo dài vài phút, nhưng với Y/n và Draco, dường như là cả một đời. Và chính trong giây phút mỏng manh ấy, họ đã tìm thấy nhau.

---

Vài ngày sau cơn bão cảm xúc dữ dội, Draco biến mất khỏi thế giới mà Y/n đang cố gắng xây dựng cho anh.

Hắn không xuất hiện trong các buổi trị liệu, không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào, thậm chí né tránh mọi ánh mắt, mọi lời hỏi thăm. Cánh cửa phòng hắn đóng chặt, như một bức tường vô hình ngăn cách hai con người vốn đã từng tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc mong manh.

Y/n đứng trước cửa, tay khẽ chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, lòng nặng trĩu. Cảm giác bị bỏ lại, bị từ chối, như những nhát dao vô hình cứa vào tim cô từng nhịp. Cô cảm nhận rõ ràng sự thờ ơ ấy không phải là sự giận dữ hay căm hận, mà là khoảng cách lạnh lùng, tách biệt hoàn toàn, khiến cô vừa đau vừa bất lực.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong chuỗi ngày im lặng, mỗi buổi sáng là một nỗi trống rỗng, mỗi buổi tối là một khoảng lặng vô tận. Y/n liên tục tự hỏi bản thân: "Liệu mình có thể làm gì hơn để cứu anh không? Hay mọi thứ đã quá muộn, và tất cả những nỗ lực của mình chỉ là vô ích?"

Cô nhớ lại những khoảnh khắc hắn từng nắm tay cô, đôi mắt long lanh đầy tin tưởng và lời cảm ơn không nói ra được. Những hình ảnh ấy bỗng trở nên xa xăm, như một miền ký ức mà cô không thể chạm vào nữa. Mỗi lần nhớ lại, tim cô nhói lên.

Trong lòng Y/n, câu hỏi lặng lẽ cứ vang lên:

"Tình yêu có thể chữa lành không? Hay chỉ làm tăng thêm những vết thương?"

Nhưng cô biết câu trả lời: cho dù không biết kết quả ra sao, cô sẽ ở lại, sẽ chờ, sẽ tin vào những ngày ánh sáng có thể len qua bóng tối của Draco. Dù tim đau, dù cô đơn, cô vẫn giữ nguyên quyết tâm không bỏ rơi anh, không buông tay, không quay lưng trước bóng tối mà anh đang giấu kín.

---

Căn phòng trị liệu yên lặng đến mức tiếng đồng hồ tích tắc vang lên từng nhịp khiến không gian như nặng trĩu. Ánh sáng từ đèn vàng dịu hắt xuống, chạm vào các bức tường, vào những cuốn sách trên kệ, nhưng cũng không thể xua đi bầu không khí căng thẳng.

Cánh cửa mở ra, Draco bước vào. Dáng hắn gầy gộc, vai hơi khom, đôi mắt xanh nhợt nhạt ánh lên sự lạnh lùng, nhưng ai tinh ý cũng nhận ra mệt mỏi và bất lực đang ẩn sâu trong đó. Mỗi bước đi như mang theo một núi nặng, như thể hắn đang kéo theo cả quá khứ đau đớn không thể rũ bỏ.

Y/n đứng đó, tim đập dồn dập, ánh mắt dịu dàng nhưng run rẩy. Cô biết, đây có thể là lần cuối họ gặp nhau trong không gian này. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng dịu dàng vang lên:

"Draco... em muốn nói với anh rằng... em đã yêu anh từ rất lâu. Và em sẽ luôn ở đây, cho dù anh có quay lưng."

Cô bước tới, nắm nhẹ tay hắn, cảm nhận bàn tay lạnh và run rẩy dưới ngón tay mình. Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô truyền vào cái nắm tay ấy tất cả niềm tin, tất cả tình yêu và sự an toàn.

Draco đứng yên, ánh mắt mở to nhưng trống rỗng. Hắn nhìn cô, như muốn nói điều gì nhưng lại bị chính quá khứ khóa chặt. Sau một khoảng im lặng lâu, giọng hắn trầm buồn vang lên, nghẹn ngào:

"Tôi... tôi không thể thoát khỏi quá khứ. Những vết thương ấy... quá sâu... không thể chữa lành."

Hắn cúi đầu, ngón tay siết nhẹ vào thành ghế như cố bám víu điều gì đó. Giọng tiếp tục nghẹn lại:

"Tôi xin lỗi... vì đã kéo em vào thế giới đen tối của tôi. Tôi không xứng đáng được yêu thương... không xứng đáng để em cố gắng cứu rỗi."

Y/n không ngừng lau nước mắt, giọng cô run run nhưng đầy dịu dàng:

"Anh không phải chịu đựng mọi thứ một mình. Em sẽ luôn ở đây... không bỏ rơi anh."

Cô siết chặt tay hắn, đặt ánh mắt tràn đầy yêu thương vào hắn, cố truyền cho hắn ngọn lửa hy vọng. Cô có thể cảm nhận từng nhịp thở dồn dập, từng cơ mặt căng cứng, từng rung động trong bàn tay gầy guộc.

Nhưng ánh mắt Draco vẫn đầy tuyệt vọng, như một biển sâu mà ánh sáng khó len vào. Hắn biết mình đã yêu cô, nhưng tình yêu ấy giờ trở thành gánh nặng, không dám bộc lộ, không dám giữ.

Hắn nhẹ nhàng rút tay khỏi tay cô, từng cử chỉ chậm rãi nhưng chắc chắn, như muốn bảo vệ cô khỏi sự đổ vỡ mà hắn cảm nhận sâu trong lòng. Giọng hắn trầm, đều nhưng run run:

"Tốt nhất là chúng ta nên dừng lại... để em không bị tôi làm tổn thương thêm."

Y/n run rẩy, nước mắt tràn xuống, giọng nghẹn ngào:

"Anh... đừng... em không sợ... chỉ cần anh..."

Nhưng câu nói chưa kịp trọn, Draco đã quay lưng bước đi. Mỗi bước chân vang lên nặng nề, kéo theo khoảng trống im lặng khôn cùng. Y/n đứng đó, tay run, tim nhói từng nhịp, nước mắt trào ra trong vô vọng.

Khoảnh khắc Draco rời khỏi phòng, không gian dường như sụp đổ một phần trong lòng cô. Cô đứng yên, lặng lẽ hít một hơi dài, nước mắt rơi chầm chậm trên gò má, cảm nhận từng nhịp tim của mình đau nhói, nhưng vẫn tin rằng, dù thế nào, tình yêu này không bao giờ là vô ích.

---

Căn biệt thự chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ trên tường vang lên từng nhịp, dường như đo từng khoảnh khắc trống rỗng của trái tim Draco. Từ hôm đó, anh đóng cửa phòng riêng, từ chối mọi liên lạc, sống lặng lẽ và khép kín trong bóng tối của chính mình. Ánh mắt hắn xa xăm, lạnh lùng, như người đã rời khỏi thế giới mà chỉ còn tồn tại bản thân nỗi đau.

Y/n đứng ngoài hành lang, tay run run ôm chiếc bút lông, trái tim như bị bóp nghẹn. Mỗi bước chân cô đi qua sàn gỗ đều vang lên những âm thanh trống trải, dội vào lòng như nhắc nhở cô rằng anh đang ở đó, nhưng quá xa để cô có thể chạm tới.

Cô mở tấm bàn nhỏ trong phòng, đặt tờ giấy mịn trước mặt, hơi thở dài theo nhịp tim. Mỗi nét chữ cô viết ra đều chậm rãi, nặng trĩu cảm xúc, từng câu từng chữ như trút hết nỗi lòng:

"Draco,

Em ngồi đây, viết cho anh trong im lặng của căn phòng mà anh đã khép cửa, nơi chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc. Em không biết anh có đọc lá thư này ngay không, hay sẽ để nó nằm đó, im lặng như chính anh. Nhưng em phải viết. Phải để anh biết... em đã yêu anh, từ tận sâu thẳm trái tim mình.

Anh... em thấy nỗi đau trong mắt anh, những vết thương không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Em không thể xóa đi quá khứ của anh, nhưng em muốn được ở bên, muốn chia sẻ từng nhịp thở đau đớn, từng giọt nước mắt chưa rơi, từng nỗi cô đơn mà anh mang theo.

Em không trách anh. Em không giận anh. Chỉ là... em cầu nguyện cho anh được bình yên, cho dù em không còn ở bên. Nếu một ngày nào đó, anh sẵn sàng mở lòng... em sẽ ở đó, vẫn im lặng nhưng không bỏ rơi anh.

Em yêu anh, Draco. Yêu anh trọn vẹn, không hối tiếc, không điều kiện. Em yêu anh bằng tất cả những gì em có, cả khi anh quay lưng, cả khi anh trốn trong bóng tối.

Y/n L/n"

Khi đặt bức thư xuống bên cửa phòng anh, Y/n run run, lòng vừa đau vừa căng tràn yêu thương. Cô khẽ thở dài, tay khẽ chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, tưởng tượng anh sẽ mở ra, sẽ nhìn thấy từng dòng chữ, sẽ cảm nhận được tình yêu mà cô gửi theo.

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng hành lang, ánh sáng xuyên qua rèm cửa tạo những vệt sáng mảnh mai trên sàn. Cô bước ra, từng bước chân nặng trĩu, như kéo theo cả một nỗi buồn không thể nói thành lời. Trước khi rời khỏi biệt phủ, Y/n quay đầu nhìn lại lần cuối, ánh mắt đượm buồn, lệ chưa rơi, như muốn gửi tất cả yêu thương còn sót lại vào bức thư, vào căn phòng, vào chính trái tim của Draco.

---

Trong căn phòng yên lặng, Draco đứng đó, nhìn thấy bức thư. Hắn khẽ run rẩy khi bàn tay chạm vào tờ giấy, từng dòng chữ như mũi dao xuyên vào trái tim hắn, vừa đau đớn vừa ấm áp. Hắn đọc đi đọc lại, từng chữ từng câu vang lên trong tâm trí, nhịp thở dồn dập, mắt long lanh. Mỗi câu chữ là một nhát dao lẫn một liều thuốc, kéo hắn ra khỏi bóng tối một chút nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh khoảng cách mà hắn tạo ra với thế giới, với Y/n.

Hắn không trả lời, cũng không liên lạc lại. Nhưng bức thư vẫn nằm đó, như một minh chứng rằng ai đó từng yêu hắn thật sâu, thật dịu dàng, và sẵn sàng chờ đợi, dù hắn đã khép trái tim mình trong cô đơn vô tận.

Ánh mắt Draco trống rỗng nhìn bức thư. Còn ánh mắt Y/n đã xa khuất nơi hoàng hôn.

"Có những tình yêu không thể giữ được, dù ta có cố gắng thế nào... Và có những vết thương sâu đến nỗi ánh sáng cũng không thể xuyên qua."

Cánh cửa khép lại sau lưng Y/n, để lại căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng đồng hồ tích tắc vang lên như từng nhát búa vào tâm trí Draco. Anh đứng lặng trước bức thư còn nguyên vị trí Y/n để lại. Bàn tay hắn run run, ngón tay khẽ chạm vào tờ giấy, cảm nhận từng nét chữ in hằn bằng tâm huyết và tình yêu của cô.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro