Khi quá khứ gõ cửa

Tôi từng nghĩ, chỉ cần đủ kiên nhẫn, những bức tường quanh Draco Malfoy rồi cũng sẽ rạn nứt. Nhưng tôi quên mất một điều rằng... đôi khi, những bức tường ấy không chỉ được xây nên từ nỗi đau, mà còn từ những con người của quá khứ mà anh ta không thể trốn thoát được.

Và ngày hôm đó... quá khứ ấy đã tìm đến tận cửa.

Sau biến cố hôm Goyle lên cơn kích động, mọi thứ trong Trung tâm St. Mungo tạm thời yên ổn trở lại. Dù vậy, ánh mắt dò xét và những lời thì thầm vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Tôi đã dần quen với việc trở thành cái gai trong mắt của những người khác.

Còn Draco... anh ta cũng không còn cố đẩy tôi ra xa như trước.

Chúng tôi không nói rõ ràng, nhưng tôi biết, khoảng cách mỏng manh giữa tôi và anh đã bị xóa nhòa. Dù là bởi những vết thương hay những lần kề cận sinh tử, tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là... anh ta đã cho phép tôi ở lại với anh ta .

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hôm ấy, tôi vừa kết thúc buổi trao đổi với Hội đồng y tế về tình trạng của Draco thì nhận được thông báo có người tới thăm anh.

Chuyện này không hiếm. Dù Draco tự cô lập bản thân, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài người gửi quà hay tới thăm — phần lớn là do xã giao hoặc nghĩa vụ gia đình thôi.

Nhưng lần này, cái tên ghi trên giấy khiến tôi khựng lại.

Astoria Greengrass.

Tôi nhíu mày, lòng thoáng dậy lên cảm giác khó tả.

Astoria — cô gái từng là vị hôn thê của Draco, người mà báo chí năm xưa từng nhắc tới như một cách cứu vãn thanh danh cho gia tộc Malfoy sau chiến tranh. Một Greengrass thuần huyết khác, dịu dàng, kín đáo và hoàn hảo trên mặt báo.

Tôi siết chặt tờ giấy, hít một hơi sâu, rồi bước nhanh về phía khu vực phòng chờ.

Astoria Greengrass không giống như tôi tưởng.

Cô ấy đẹp, tất nhiên rồi — vẻ đẹp đúng chuẩn một tiểu thư nhà danh giá, với làn da trắng mịn, mái tóc đen nhánh búi gọn, đôi mắt xanh biếc như nước hồ mùa thu. Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất lại là sự bình thản và lạnh lẽo trong ánh mắt cô ấy.

Khi thấy tôi bước vào, Astoria đứng dậy, khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió nhưng không thiếu phần sắc sảo:

"Bác sĩ Y/l/n, tôi nghe nhiều về cô rồi."

Tôi giữ bình tĩnh, lịch sự đáp:

"Chào cô Greengrass. Tôi có thể giúp gì cho cô?"

Astoria mỉm cười nhạt, đôi mắt xanh quét nhẹ qua tôi, rồi dừng lại với vẻ dò xét đầy tinh tế:

"Tôi đến thăm Draco."

Tôi khẽ gật đầu:

"Tất nhiên. Nhưng tôi cần nhắc trước... tình trạng của anh ấy hiện tại khá nhạy cảm. Thăm nom nên hạn chế các kích động cảm xúc."

Astoria cười khẽ, nụ cười mang theo chút gì đó... chế giễu tôi:

"Bác sĩ Y/l/n, tôi biết Draco trước khi cô thậm chí biết đến cái tên Malfoy là gì. Tôi hiểu rõ anh ấy hơn cô tưởng."

Tôi thoáng siết chặt tay, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

"Vậy thì mong cô giúp tôi giữ cho anh ấy ổn định," tôi đáp, rồi dẫn cô ấy về phía phòng số 206.

Draco ngồi trên giường, khi thấy Astoria bước vào, anh ta thoáng khựng lại.

Ánh mắt xanh ấy... lần đầu tiên tôi thấy nó dao động nhiều như vậy.

"Astoria," anh ta cất giọng, trầm khàn nhưng không lạnh lùng như tôi tưởng.

Astoria bước lại gần, dừng trước mặt anh, đôi mắt xanh ánh lên sự phức tạp:

"Đã lâu rồi, Draco."

Tôi đứng lặng ở góc phòng, không chen vào, nhưng mọi giác quan đều căng lên.

Draco tựa nhẹ vào tường, ánh mắt lướt qua tôi, thoáng dừng lại một giây, rồi quay về phía Astoria:

"Sao cô lại tới đây?"

Astoria cười nhạt, ngón tay mảnh mai vuốt nhẹ lọn tóc bên tai:

"Tôi nghe tin anh ở đây. Và... tôi lo cho anh."

Draco nhíu mày, đôi mắt  trầm lại:

"Lo cho tôi?" Anh ta bật cười, tiếng cười pha chút cay nghiệt. "Astoria Greengrass cũng biết lo cho một Tử thần Thực tử sa ngã như tôi sao , lạ thật đấy?"

Astoria im lặng vài giây, rồi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn bình thản:

"Anh có thể tự dày vò mình bao lâu cũng được, Draco. Nhưng tôi không muốn thấy anh chết mục trong nơi này."

Căn phòng chìm vào im lặng.

Tôi siết chặt tay hơn, lòng dâng lên cảm giác bức bối khó tả.

Astoria quay lại, ánh mắt lướt qua tôi, nụ cười nhạt hiện rõ:

"Bác sĩ Y/l/n, cảm ơn cô đã chăm sóc Draco. Nhưng từ giờ... tôi nghĩ anh ấy cần người thân hơn là một bác sĩ xa lạ."

Tôi giữ vững ánh nhìn, không lùi bước:

"Tôi chỉ ở lại... khi anh ấy muốn tôi ở lại."

Astoria hơi nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên Draco.

Không khí trong phòng chùng xuống, căng như dây đàn.

Draco nhìn tôi, rồi nhìn Astoria. Ánh mắt anh ta không còn hoang mang, mà trở nên điềm tĩnh đến lạ.

"Cô ấy không phải người xa lạ," Draco nói chậm rãi, rõ ràng. "Và tôi muốn cô ấy ở lại."

Astoria khựng lại, nụ cười trên môi thoáng méo đi.

Tôi cũng ngạc nhiên. Nhưng sâu trong ngực... là thứ cảm xúc âm ỉ, ấm áp tràn lên.

Astoria không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, giữ lại vẻ cao ngạo quen thuộc rồi quay người rời đi.

Cánh cửa phòng khép lại.

Draco thở hắt ra, tựa đầu vào tường, ánh mắt lướt sang tôi:

"Cô thấy chưa? Quá khứ của tôi... luôn biết cách tìm tới."

Tôi bước lại gần, khẽ nói:

"Vậy thì lần này, tôi sẽ ở lại... cùng anh đối mặt."

Draco nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, nửa là tự giễu, nửa là... nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt ấy không chỉ chứa tổn thương... mà còn có một tia hy vọng mỏng manh.

"Dù quá khứ có tìm tới bao nhiêu lần đi nữa... tôi cũng sẽ không lùi bước."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro