Ngoại Truyện Đặc Biệt: Đêm Tân Hôn Của Malfoy và Y/n

Ánh trăng bạc dịu dàng tràn vào căn phòng rộng lớn của trang viên Malfoy, rọi qua những bức rèm lụa mỏng, phủ lên sàn nhà một lớp ánh sáng nhàn nhạt, mờ ảo như sương.

Chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh khôi, xung quanh là những cánh hoa phù thủy lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng mờ ấm áp như ánh nến. Khắp căn phòng vẫn còn vương lại tiếng nhạc du dương và dư âm của bữa tiệc linh đình vừa kết thúc — bữa tiệc của một đám cưới được cả thế giới phù thủy ngưỡng mộ.

Tôi đứng trước tấm gương lớn, mái tóc xõa dài buông lơi trên bờ vai trần, chiếc váy cưới trắng tinh khôi đã được thay bằng bộ váy ngủ lụa mềm mại, để lộ làn da mịn màng dưới ánh sáng dịu nhẹ. Trong gương, ánh mắt tôi ánh lên sự bối rối và hồi hộp rõ rệt — cảm xúc mà tôi đã cố giấu suốt buổi tối hôm nay.

Cánh cửa khẽ mở ra. Draco bước vào, dáng cao lớn phủ trong bộ âu phục tối màu lịch lãm nhưng đã nới lỏng cà vạt, vài chiếc cúc áo trên cùng được mở ra, để lộ phần xương quai xanh sắc nét và làn da trắng nổi bật.

Ánh mắt xám bạc ấy khóa chặt lấy tôi. Không còn là vẻ lạnh lùng thường ngày, cũng không còn là ánh nhìn của một kẻ quý tộc kiêu hãnh — chỉ còn lại một người đàn ông, nhìn người phụ nữ anh ta yêu thương với tất cả sự khao khát, nâng niu và dịu dàng sâu tận đáy tim.

"Đẹp..." Anh thì thầm, bước tới gần tôi. "Đẹp đến mức anh vẫn chưa tin nổi em thực sự là của anh."

Tôi ngẩng lên, đôi má nóng bừng. "Và em vẫn chưa tin nổi cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận là em quyến rũ hơn anh tưởng." Tôi trêu anh, giọng run nhẹ vì hồi hộp.

Draco bật cười khẽ, nhưng ngay sau đó, anh cúi xuống, hai tay đặt lên eo tôi, kéo tôi sát vào lòng. Mùi hương quen thuộc trên người anh vây quanh lấy tôi — mùi hương của gỗ sồi, bạc hà và chút gì đó âm ấm như hương trời đêm.

"Không chỉ quyến rũ," giọng anh trầm thấp sát tai tôi, hơi thở nóng bỏng lướt qua da thịt khiến tôi run lên nhẹ nhẹ. "Mà còn là của anh, trọn vẹn. Đêm nay... và cả phần đời còn lại."

Trái tim tôi đập loạn nhịp khi môi anh nhẹ nhàng lướt qua môi tôi, dịu dàng mà cũng đầy chiếm hữu. Đó không phải nụ hôn vội vã, cũng không phải nụ hôn kịch tính như những ngày cũ. Mà là nụ hôn của hai kẻ đã trải qua đủ đớn đau, mất mát... để hiểu rõ giá trị của nhau.

Tôi đáp lại anh, ngập ngừng nhưng cũng đầy khao khát.

Bàn tay Draco khẽ vuốt dọc sống lưng tôi, từng cử chỉ đều cẩn trọng, trân trọng đến nghẹt thở. Chiếc váy lụa rơi nhẹ xuống sàn nhà, tiếng vải mỏng chạm đất khẽ khàng nhưng lại vang vọng như dấu hiệu cho một sự bắt đầu mới.

Dưới ánh trăng bạc, cơ thể tôi như hòa làm một với anh. Những nụ hôn, những cái vuốt ve, những lời thì thầm cháy bỏng nhưng cũng rất đỗi dịu dàng vẽ nên đêm tân hôn không chỉ là của sự chiếm hữu, mà là của tình yêu, của sự giao hòa tâm hồn.

Chúng tôi đã cùng nhau đi qua chiến tranh, phản bội, những ngày tháng tưởng chừng chẳng bao giờ có nổi bình yên. Và giờ đây, trên chiếc giường phủ ga trắng tinh khôi này, bên trong những bức tường đã từng chất chứa u ám, chỉ còn lại tiếng thì thầm yêu thương và hơi thở ấm nóng.

"Anh yêu em, Y/n," Draco thì thầm khi cả hai nằm trong vòng tay nhau, mái tóc bạc của anh rối nhẹ trên gối. "Yêu hơn cả những gì em từng tưởng."

Tôi tựa đầu vào ngực anh, mỉm cười, đáp lại trong hơi thở nhẹ bẫng: "Em biết... và em cũng vậy."

Ngoài kia, thế giới có thể vẫn ồn ào, sóng gió có thể chưa bao giờ thực sự kết thúc. Nhưng trong căn phòng này, trong đêm tân hôn của chúng tôi, tất cả đã ngưng đọng — chỉ còn lại hai con người, hai trái tim, hòa chung một nhịp đập.

Một đêm kéo dài như vô tận — đêm của tình yêu, khát khao, và khởi đầu cho những tháng ngày hạnh phúc thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro