Tiệc mừng và cậu ấy #1
" ÔI ! Cảm ơn Merlin đã phù hộ cho cháu tôi, cháu gái yêu quý của bà già này cũng đã về rồi. " Đó là tiếng của bà ngoại. Em hướng mắt về phía xa kia trên bậc thang của đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ quý phái, sự sang trọng toát lên từ chiếc khăn lông chồn và chiếc váy voan nạm đính đầy nào những hột xoàn lấp lánh. Mới tháng trước em còn thấy nó trên tạp chí phù thuỷ cơ mà. Hai tay bà đeo đầy những món trang sức lấp lánh trông loá cả mắt, bàn tay ngọc ngà chống tay lên một cây gậy cũng nạm đầy đá. Như này thực quá phô trương rồi đi, trời đã sáng mà bà em còn sáng hơn cả, em vừa mới bước xuống xe là bà ngoại lao đến ôm chầm lấy em, người ta chỉ nhìn thấy ở bà một người phụ nữ chưa quá độ trung niên, đâu ai biết bà hơn em tận 60 năm tuổi. Bà không ngừng xuýt xoa khi nhìn thấy em, bà bảo em lớn rồi, cũng cao lên rồi, khuôn mặt cũng ưa nhìn hơn hẳn.
Đảo mắt quanh khuôn viên, mọi thứ cũng không mấy thay đổi, những bức tường, những viên gạch nhìn thế nào cũng thấy y hệt 10 năm trước, ngay cả con đường đến đây cũng thế. Hay là do, em đã quên đi những gì của ngày xưa nên không nhận ra, Luân Đôn đã thay đổi nhiều như thế nào. Dinh thự Olivia quả thật rất lớn, có thể ví như một toà lâu đài kiều diễm tráng lệ. Đếm sơ sơ cũng phải hàng chục phòng, đồ trong nhà còn được dát vàng và đá cơ đấy, khủng khiếp dễ sợ. Bà ngoại dẫn em lên cầu thang, ngay dãy hành lang đầu tiên, bà dúi vào tay em một chiếc chìa khoá rồi bảo em mở cửa. Lạy Merlin sao cả chìa khoá phòng cũng đính đầy đá thế này !
" Xem nào, bà đã chuẩn bị phòng này cho con đấy, con xem xem có ưng ý không nào."
- Lách cách, lách cách. - Tiếng chìa khoá được tra vào ổ vang lên. Đập vào mắt em là một căn phòng vô cùng xinh xắn, Không gian chủ đạo là màu kem sữa và nâu theo hơi hướng quý tộc cổ điển. Sàn nhà được lát đá cẩm thạch và được trải thảm nhung mềm mượt, căn phòng được bài trí vô cùng cân xứng, đối diện cửa ra là một cửa lớn thông ra ban công bên ngoài, tầm nhìn hướng về đồng hoa sau nhà em. Như này cũng quá tuyệt rồi đi, từ bàn trang điểm , phòng thay đồ cho đến giường ngủ đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ. Trên bàn là một bình hoa oải hương thoang thoảng mùi dịu nhẹ, điểm xuyến cho căn phòng xinh đẹp này là những hoạ tiết hoa nhí. Cái vibe này... thật sự... 10 điểm không có nhưng. Hoá ra trước đến nay bà chưa từng quên mong ước của em.
------------ Flashback--------
- Ngoại ơi ngoại, sau này con lớn con sẽ làm người chơi đàn hay nhất thế giới, con sẽ đàn cho ngoại nghe, cho mẹ nghe. Con sẽ kiếm thật nhiều tiền để xây cho bà và mẹ một lâu đài thật lớn, thật hoành tráng. Con sẽ có một căn phòng riêng màu kem sữa, có hoa oải hương mà con thích nhất. Rồi cả mẹ sẽ ngủ cùng bà với con trong căn phòng ấy, bà nhé.
- Được được, Audrey của bà chắc chắn sẽ làm được, cục bông của bà rất giỏi mà. Bà xoa đầu em trìu mến, viễn cảnh đầy màu nắng trong truyện cổ tích nơi môt công chúa và bà tiên hiện ra và thoáng qua tâm trí em như một làn gió ấm. Bà chưa bao giờ quên, cho dù em có đi xa bao lâu đi chăng nữa... bà vẫn sẽ không quên.
-------------------------
- Cảm ơn bà, con thích lắm.
- Được được, cháu bà thích là tốt rồi. Thật may quá.
Tôi và Pierry soạn đồ cả một buổi chiều hôm ấy, bà ngoại ngỏ í thuê cho em thêm một quản gia nữa nhưng em từ chối. Một mình " Pierry quyền năng " là quá đủ rồi, cô ấy đã chăm sóc cho em từ khi em vừa sinh ra, nhưng trước đó cổ là quản gia riêng của mẹ em. Tối hôm đó, em vừa hay chuẩn bị cho mình một chiếc đầm tiên xinh đẹp với sắc xanh, những đường may sắc sảo và những đường vân xanh tuyệt đẹp, đầu đội vương niệm và thân hình điểm xuyến bởi những món trang sức đắt đỏ khiến em lúc này y hệt một con búp bê sứ, bà ngoại mua cho em nào là đầm hoa, nào là cài tóc cho dù em một mực từ chối. Bà bảo đây chỉ là món quà đầu tiên mừng em trở về, kết quả, tủ đồ em chật ních đến nỗi phải cất nhờ ở phòng thay đồ của mẹ, bà ngoại thật là phóng tay quá đi. Nhưng quả thật, đây chỉ mới là món quà " nhỏ " đầu tiên, tối hôm ấy thật sự có một bữa tiệc vô cùng hoành tráng. Các quý tộc, dòng dõi phù thuỷ thuần huyết đều được mời đến. Toà dinh thự bỗng chốc sáng bừng lên như một ngôi sao giữa lòng Luân Đôn, các bàn tiệc được bày ê hề đồ ăn, từ bánh ngọt của Pháp cho đến các món ăn truyền thống của Ý đều quy tụ chỉ trong một bữa tiệc. Hoá ra là em đánh giá thấp độ giàu sang của nhà em rồi sao.
Tuy là một tiểu thư danh gia vọng tộc nhưng mẹ luân bảo em phải sống thật giản dị, mẹ luôn nhắc nhở em phải tiết kiệm vì thứ hôm nay em chất đầy sân sau hôm sao bỗng biến mất thì sao. Em phải tập để khi tự nhiên nghèo ngang còn sống qua ngày chứ. người ta là nghèo tập xài sang cho sau này đỡ bỡ ngỡ còn em thì tập nghèo cho sau này sa cơ lỡ vận đỡ sốc. Em ngồi trên phòng mà lòng thấp thỏm, lo lắng. Đây quả thực là lần đầu tiên sau mười năm em tham gia một buổi tiệc nhiều người như vậy, em không ưa một chút gì những buổi xã giao quý tộc nên thường viện cớ với mẹ để không phải đi :
- Mẹ ơi, hôm nay con muốn tập đàn thêm một chút...
- Mẹ ơi,hôm nay con hơi mệt
Nhưng hôm nay thì toi rồi, trốn thế nào cho được. Nhân vật chính mất hút khỏi bữa tiệc của chính mình thì có lên trang nhất không chứ lị. Đại sảnh bây giờ đông đúc hẳn đi, các quý tộc, khách mời áo quần sang chảnh, tay cầm quà đi vào giữa vũ hội. Cũng gần đến lúc mà em xuất hiện rồi.
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro