Trước vũ hội Giáng Sinh


Thầy Dumbledore xướng tên Harry trong sự ngỡ ngàng của Tiền Sảnh và sự kiếp đảm của nhà Gryffindore. Harry ngồi đó, biết rằng mọi cái đầu trong Đại sảnh đều đang quay lại nhìn mình. Nó choáng váng, sững sờ. Nó cảm thấy chết lặng. Nó chắc mình đang mơ. Chắc nó nghe lầm. Giây phút ấy, nó đã nghĩ cụ Dumbledore bị quáng gà và đọc lộn tên của đứa khác thành nó.

Không một tiếng vỗ tay. Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy Đại sảnh; vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn; nó ngồi đó, cứng cả người, trong chiếc ghế.

Tuốt trên dãy bàn cao, giáo sư McGonagall đứng lên, đi ngang ông Ludo Bagman và giáo sư Karkaroff, đến thì thào khẩn cấp với giáo sư Dumbledore, cụ nghiêng tai về phía bà, hơi cau mày.

Em quay sang Pansy và qua vai của đứa đối diện, em thấy dãy bàn dài nhà Gryffindor đều đang ngó Harry, miếng há hốc ra và thức ăn thì suýt rơi đầy bàn. Qua khâu rhinhf miệng của Harry, em biết chắc cậu ta đang thanh minh với lũ bạn, nghe loáng thoáng như :

"Mình không bỏ tên vô. Mấy bồ biết mình không bỏ mà."

Cả hai đứa - Ron và Hermione đều ngây ra nhìn Harry

Ở đầu bàn, giáo sư Dumbledore đã đứng thẳng dậy, gật đầu một cái với giáo sư McGonagall.

Thầy gọi lần nữa:

"Harry Potter! Harry! Lên đây, lên nào!"

"Đi kìa," Hermione thì thào, khẽ đẩy nhẹ Harry một cái. Toàn bộ nhất cử nhất động của bộ ba tam giác vàng đều được thu vào tầm mắt của em, cả Đại Sảnh im bặt đi dù thường ngày nơi này không khác gì một cái hội chợ.

Harry đứng dậy, đạp phải gấu áo chùng, hơi chúi một cái. Cậu bước đi dọc theo khoảng trống giữa hai dãy bàn nhà Gryffindor và Hufflepuff. Tiếng rù rì càng lúc càng lớn. Sau một lúc tưởng như cả tiếng đồng hồ, Harry chậm chạp lê đến bên cạnh và đã đứng ngay trước mặt cụ Dumbledore,  lúc này em cơ hồ cảm giác mọi cái nhìn chăm chú của toàn thể các giáo viên đều dán lên người Harry. 

"Rồi... ra cửa đi, Harry." Cụ Dumbledore nói. Cụ không hề cười. Mặt cụ méo xệch, vì ngỡ ngàng trước lựa chọn chấn động của Chiếc Cốc Lửa. Thậm chí là việc tờ giấy có tên Harry làm nằm rốp rẻng trong chiếc Ly dù ai cũng biết nó chưa đủ tuổi - Harry mới chỉ 14 tuổi thôi.

Harry lê bước dọc theo cái bàn của các giáo viên. Lão Hagrid ngồi ngay chót cuối. Lão không nháy mắt với Harry, không vẫy tay, không làm bất cứ cử chỉ chào hỏi nào với nó như mọi thường. Lão Hagrid trông hoàn toàn sững sờ, chỉ nhìn chòng chọc vào Harry khi nó đi ngang giống như mọi người khác. Harry băng qua cửa, ra khỏi Đại sảnh và nhận thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ hơn, treo hàng dẫy tranh vẽ các ông, bà phù thủy. Trước mặt cậu là một ngọn lửa lớn đang phừng phừng trong lò sưởi... Harry ở đó, hội ngộ với 3 vị quán quân.

-------------

Vâng, Tam Pháp Thuật xuất hiện vị quán quân thứ 4, đúng là chuyện không tưởng. Em gặp Fleur khi đi ngang hành lang của Nhà Ravenclaw, thấy chị ta đang ngồi trò chuyện hân hoan với các học sinh khác cùng trường. Em tới nhập hội và thăm hỏi bọn họ, một cựu học sinh Beauxbatons như em thật không khó để hoà nhập cùng đám con gái xinh đẹp ấy. Fleur than phiền về việc Hogwarts có 2 vị quán quân, nhỏ mọn phủ nhận năng lực của Harry. Em ngồi đó, chỉ cười, và dỏng tai lên nghe bọn họ kể về cuộc hội ngộ trong phòng Quán Quân. Nghe bảo Viktor tức lắm. còn Cedric thì mắt tròn mắt xệch. Mọi người phản đối sự góp mặt của Harry, bởi cho rằng đó là sự bất công đối với các trường khác. Harry bị mời vô phòng hiệu trưởng, bị năm con mắt chằm chặp nhìn vào đối chất....

Bà Maxime vươn người phùng ra, cao lên. Cái đỉnh đầu đẹp đẽ của bà quét cả vào cây đèn chùm châm đầy nến, và ngực áo sa-tanh đen vĩ đại của bà căng phồng. Bà hỏi, giọng hống hách:

"Ông Dumbly-dorr, vụ này là sao?"

"Chính tôi cũng muốn biết đó, ông Dumbledore."

Ông Karkaroff xen vào. Ông ta nở một cụ cười lạnh như thép, hai con mắt xanh sẫm như hai thỏi nước đá:

"Hai quán quân Hogwarts cơ à? Tôi không nhờ xưa nay có ai nói với tôi là trường chủ nhà lại được cho phép có hai quán quân không, hay là tại tôi đọc nội quy khong đủ cẩn thận?"

Rồi ông ta cười một tràng cười cụt ngủn, đáng ghét, cái giọng lơ lớ của ông ta dù cho có nói tiếng mẹ đẻ cũng không che đi được sự căm phẫn toát ra từ mỗi câu mỗi chữ, ông ta gằn giọng, thanh quản rung lên.

"C'est impossible, trường Ogwarts không thễ có tới hai quán quân. Chiện này không công bằng." Bà Maxime nói, bàn tay khổng lồ của bà đeo đầy ngọc mắt mèo cực đẹp đặt trên vai Fleur.

Karkaroff vẫn mỉm cười lạnh lẽo, tuy nhiên đôi mắt lại lạnh lùng hơn bao giờ hết:

"Vậy mà chúng tôi cứ ngỡ là Lằn tuổi của ông sẽ gạt được những đối thủ nhỏ tuổi ra ngoài chứ, ông Dumbledore? Dĩ nhiên, nếu không phải vậy thì tụi tôi đã mang theo nhiều đối thủ từ trường tới hơn rồi!"

"Ông Karkaroff, đó không phải là lỗi của ai cả, mà chỉ là lỗi của Potter." Thầy Snape nói dịu dàng. Cặp mắt ông sáng lên hiểm độc. "Đừng trách ông Dumbledore chỉ vì Potter đã quyết tâm phá luật. Ngay từ khi tới đây cậu ấy đã biết vượt qua các làn ranh rồi..."

"Cám ơn anh Severus."

Cụ Dumbledore nói cộc lốc, và thầy Snape im bặt, mặc dù đôi mắt vẫn tóe lên hiểm ác sau màn tóc đen bóng nhờn.

Cụ Dumbledore bấy giờ mới cúi xuống nhìn Harry. Nó đang nhìn thẳng vào mắt cụ, cố tìm hiểu xem cái nhìn sau cặp kính nửa vầng trăng kía muốn diễn tả điều gì.

Cụ ôn tồn hỏi:

"Con có bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không, Harry?"

"Không." Harry đáp. Cậu rất biết rằng mọi người đang nhìn nó không rời mắt. Từ trong góc tối, thầy Snape thốt ra một âm thanh nho nhỏ chán chường, kiểu không tin nổi, hết kiên nhẫn rồi. Harry nghe thấy, nó tức lắm, nhưng không dám nói gì, vì bây giờ nó chẳng khác nào đứng trước vành móng ngựa.

Giáo sư Dumbledore giả như không nghe thấy thầy Snape, cụ hỏi: "Con có nhờ trò nào lớn hơn bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không?"

"không!" Harry cứng rắn đáp. Cái đáp của Harry không được chấp thuận, cho dù trong tia mắt ai cũng nhìn thấy sự thật thà và quả quyết, nhưng họ phớt lờ nó. Ngay lúc này, bọn họ chỉ coi Harry là một thằng lỏi gian lận mà thôi.

"Dĩ nhiên là nó phãi nói dới rồi," bà Maxime thốt kêu. Thầy Snape lắc đầu, môi cong lên.

Giáo sư McGonagall nói, giọng đanh thép:

"Trò ấy không thể vượt qua nổi Lằn tuổi. Hai trò Weasly dù cho dùng thuốc lão hoá cũng không vào được ..."

Bà Maxime nhún vai:

"Ôn Dumbly-dorr, chắc cái lằn ranh đả có gì sơ sót rồi."

"Dĩ nhiên, rất có thể." Cụ Dumbledore nói một cách lịch sự.

Giáo sư McGonagall giận dữ:

"Ông Dumbledore, ông thừa biết là ông không hề làm gì sai sót mà! Thực vậy, thật là vô lý hết sức! Bản thân Harry thì không thể vượt qua được Lằn tuổi, còn giáo sư Dumbledore thì chắc chắn không hề thuyết phục một đứa học trò lớn nào làm thế việc ấy cho Harry. Tôi nghĩ, vậy mọi người còn muốn gì nữa nào!"

Rồi cô ném một cái nhìn căm tức về phía giáo sư Snape.

Ông Karkaroff, một lần nữa, cất cái giọng trơn nhớt:

"Thưa ông Crouch ... Ông Bagman ... các ông là những giám khảo khách quan. Chắc các ông cũng đồng ý đây là chuyện trái quy tắc nhất chứ ạ?"

Ông Bagman lau cái mặt tròn như mặt một cậu con trai của ông bằng cái khăn tay và đưa mắt nhìn ông Crouch. Ông này đứng ngoài vòng sáng, khuôn mặt khuất một nửa trong bóng tối. Trông ông hơi kỳ quái, ánh sáng âm u mờ tối khiến ông trông già hơn rất nhiều, nhìn gần như y chang một cái đầu lâu. Tuy nhiên, khi ông nói, đó vẫn là cái giọng cứng nhắc thường ngày:

"Chúng ta phải theo luật, và luật đã chỉ rõ, rằng những ai có tên bắn ra từ chiếc Cốc Lửa sẽ phải đọ tài trong cuộc đấu."

"Đúng, ông Barty đây là thuộc sách luật làu làu!" ông Bagman vừa nói vừa cười rạng rỡ, quay lại với ông Karkaroff và bà Maxime, như thể vấn đề thế là đã khép lại.

Nhưng ông Karkaroff nói:

"Tôi yêu cầu được đăng ký lại lần nữa đám học trò còn lại của tôi."

Giờ thì ông đã quăng bỏ giọng nói trơn nhờn cũng nụ cười mỉm của mình đi. Quả thực, gương mặt ông trở nên thậm xấu:

"Các vị phải dựng chiếc Cốc Lửa lần nữa, và tụi tôi sẽ tiếp tục bỏ thêm tên vào, cho tới khi mỗi trường đều có hai quán quân. Như vậy mới công bằng, thưa ông Dumbledore!"

Ông Bagman gạt đi:

"Nhưng ông Karkaroff ơi, không làm vậy được đâu! chiếc Cốc Lửa đã tắt ngúm rồi, và nó sẽ không cháy lại nữa từ đây cho tới khi bắt đầu cuộc Thi đấu kế..."

"... mà cuộc đó chắc chắn trường Durmstrang sẽ không tham đấu!" Ông Karkaroff bùng nổ. "Sau tất cả những hội họp, những đàm phán rồi thỏa thuận, tôi đã hơi nghi ngờ rằng một chuyện kiểu này sẽ xảy ra! Giờ thì tôi muốn rời khỏi đây lắm rồi đây!" - Harry ngồi nghe mọi người tranh luận mà tâm can chẳng khác nào đang ở giữa lò thiêu. Cậu ta sợ chết đi được.

-----------------

Rốt cục thì cuộc hội ngộ trong phòng hiệu trưởng cũng đi đến hồi kết, cà cái kết dĩ nhiên là sự góp mặt của Harry cùng mấy cục tức trong lòng bà Maxime và ông Karkaroff.  Nghe bảo giáo sư Moody phải vào cuộc, ông cho răng Harry bị người khác hãm hại vì không đứa nhóc khôn ngoan nào sẵn sàng chịu chết khi tuổi đời còn trẻ măng như Harry cả. Bọn họ nói Harry tham gia để tăng danh tiếng, thật lố bịch, chẳng có lí do gì để một người vốn đã nổi tiếng bốn phương tám hướng như Harry phải liều mình đánh đổi mọi thứ như thế cả. Cậu ta tham gia vào cuộc thi, bị chửi mắng là đồ gian lận, có kẻ nói cậu là đồ hám danh tiếng, sơ sẩy còn bỏ mạng trong cuộc thi như chơi, và em chắc chắn Harry có thể dũng cảm nhưng không ngu ngốc tới mức đi tìm ngõ cụt mà chui vào như thế. 

Nhưng thôi, đó là chuyện của Cứu thế chủ, còn bây giờ em cùng mấy đứa con gái khác đang mơ tưởng đến một chuyện thú vị hơn gấp vạn lần : Yule Ball

Dạ vũ Giáng Sinh - nột dịp vui mà bọn học sinh chực chờ hằng năm để được tham gia. Với những hoạt động học tập khắt khe của Hogwarts thì đây có thể coi là ngày vui nhất của đám chúng em, bất chấp cả việc bài tập vẫn chất đầy như núi. Em không lo về việc bài tập nhiều đến đâu, bởi em sớm đã hoàn thành chúng từ trước khi nhận tin Yule Ball được tổ chức. Cái đáng lo là mỗi học sinh tham gia phải kiếm cho mình một bạn nhảy. Nhìn thấy người này kẻ nọ liên tục nhận lời mời từ đối phương thì loay hoay mấy ngày trời, em vẫn chưa chốt được đối tượng của mình là ai. Em tính mời anh Oliver nhưng với tình hình này thì người đến vũ hội chung với ảnh chắc là cô nàng Christina của Ravenclaw chứ không phải em. Anh Cedric cũng là người nằm trong tầm ngắm của em nhưng nhìn cái cách mà cả con gái Hogwarts và Beauxbaton vây lấy ảnh như ong thấy mật là em đã ngán lên tận cổ rồi. Anh Cedric vốn đã nổi nay lại còn trở nên nổi tiếng hơn, không khó để thấy anh cũng chật vật với sự hâm mộ của các cô nàng xinh đẹp xung quanh mình. Krum cũng không phải dạng vừa, anh ta bị con gái quây lấy cả ngày, vốn là một Tầm Thủ có tiếng, số người mời anh ta làm bạn nhảy nhiều còn hơn sao trên trời. Pansy cũng trong số đó, có vẻ Pansy được ưu ái hơn một chút, chỉ tí tẹo thôi, vì bạn nhảy mà anh ta chọn lại chính là Hermione chứ không phải nó. Chính vì thế, mỗi lần em than phiền về việc tìm bạn nhảy là nó lại cáu tiết lên, hận không thể xé xác Hermione vì đã tranh chỗ của nó. Điều này càng làm Pansy ghét cô nàng mọt sách Granger tợn. Nhưng Pansy không phải là cô nàng kém tiếng, không có người này thì có người kia, nó vớ được Blaise, đúng hơn là ép cậu chàng đi với nó, nó không vừa mắt một tên nào trừ thằng bạn thân mình. Thú thực em không phải là loại hàng kho ế chỏng ế chơ, em cũng được nhiều chàng điển trai mời tham dự vũ hội nhưng cái tiêu chuẩn cao ngất ngưởng của em lại không duyệt được tên nào. Dần dà em phát nản, nằm ì trong phòng huynh trưởng của anh Oliver, em than phiền với ông anh họ bằng một giọng điệu chán chường nhất có thể.

" Cái thân này của em có phải chỉ thích hợp cắm mặt vào thư viện thôi phải không, sao không có tên bạn nhảy nào ra hồn mời em đi vậy " - Em ôm mặt vờ thút thít, Oliver lại không thương cảm gì, ngược lại còn trêu em.

" Sao không mời Malfoy, anh thấy mày với tên đó vừa hay là một cặp trời sinh đó, tình tứ thế kia mà " - trời, có đui có mù cũng nghe ra giọng điệu châm chọc phát ớn của ảnh, anh đánh lẳng về việc Draco cõng em đến lớp. Em vơ cái gối ném về phía Oliver mà phát tiết :

" Im đi anh ạ, nếu anh còn không thôi thì đừng trách em kể xấu với chị Christina " - Nghe đến nàng thơ, Oliver hơi rén, nhưng có vẻ câu nói vừa nãy không phải đùa 

" Anh giỡn em làm gì, Malfoy không phải rất thân với em sao, không mời cậu ta thì hơi phí " - Em cũng định mời hắn ta đó chứ, nhưng vừa mở mắt ra là thấy tụi nữ sinh năm dưới xun xoe ở trước cửa Hầm Slytherin là em đã ngán ngẩm rồi, nói chi đến việc mời. Em về phòng, gạt luôn ý định tham gia vũ hội, tống chiếc váy xinh xẻo vào tủ mà hậm hực nằm ì lên giường vuốt vẻ Honey.

Draco thấy em không vui, liền hỏi mà không biết mình chính là nguyên nhân của sự hậm hực đấy. 

" Giận mau già lắm đó nhóc con, nói xem, ai đã chọc tức nhóc con của tôi thành thế này "

" Của cải đầu anh í, lượn đi cho tôi nhờ " - Em nói, mặt vùi vào gối, tức đến phùng mang trợn má.

" Nhóc con muốn đi vũ hội với tôi không, tôi sẽ tạm xem xét xem em có đủ năng lực đi cùng tôi không " - Hắn nói, giọng điệu cợt nhả như đùa. Em nằm im lìm, đáp lớn như muốn đuổi hắn ta đi cho khuất mắt.

" Không đi, anh đi mà nhảy với con bé hồi sáng ấy. Tôi không rảnh. "

Đúng, hồi sáng có một con bé nhà Ravenclaw mời hắn làm bạn nhảy, và lạy chúa tôi, hai đứa nó bám nhau như đỉa. Draco cũng không có vẻ gì là khước từ lời mời của nó. Con bé được đà, nó lôi Draco đi mua đồ với nó. Tình tứ không khác gì người yêu. Nghe em nhắc đến con bé kia, Draco đen mặt.

" Là nó bám lấy tôi, tôi có điên mới đi vũ hội với con nhỏ Qụa ấy "

Em không chấp nhận lời giải thích của hắn, em tiến tới, dấn chiếc váy dạ hội vào tủ và đóng cái rầm, như dằn mặt. Không đi là không đi. Hắn nhìn thấy điệu bộ giận dỗi của em, nói bóng gió mấy câu

" Có người ăn giấm rồi... "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro