4
Hermione phải cố gắng nén sự thích thú, môi mím chặt, khi Tutu bắt đầu mắng Malfoy vì đã tự làm mình bị thương ngay khi họ vừa bước vào cửa chính trang viên.
Người sói trắng rõ ràng không thể làm gì ngoài việc gầm gừ khi lướt qua con gia tinh.
Tuy nhiên, sự thích thú của cô tan biến khi ánh mắt nghiêm khắc, đầy tình mẹ của Tutu quay sang cô, hai tay chống hông.
"Tutu rất buồn cô Granger! Đáng lẽ cô Granger phải ở trong phòng ngủ!"
Hermione nghe thấy một tiếng khịt mũi, cô nheo mắt nhìn tấm lưng đang rời đi của người sói trước khi quay sang Tutu với vẻ xin lỗi.
"Tôi xin lỗi vì đã làm bạn lo lắng," cô nói, lo lắng cắn môi dưới. "Tôi gặp ác mộng và không suy nghĩ kỹ."
Tutu khụt khịt nhưng đôi mắt to của nó dịu lại. "Có nhiều mối nguy hiểm ở ngoại ô trang viên lắm. Tutu đã rất lo lắng."
"Sẽ không xảy ra nữa đâu," cô hứa, liếc nhìn hướng Malfoy biến mất khỏi tầm mắt. "Anh ta cần Bả Sói, tôi đoán vậy?"
Lạ lùng thay, Tutu lại do dự.
"Tutu sẽ đi xem chủ nhân đã đi đâu. Tutu ra lệnh cô Granger về giường ngay lập tức."
Gia tinh búng ngón tay để Hermione được Độn Thổ trở lại căn phòng ngủ mà cô đang ở.
Cắn vào má trong, cố gắng không hoảng sợ, cô đi vào phòng vệ sinh liền kề và tạt nước lên mặt.
Những sự kiện gần một giờ trước bắt đầu lắng xuống và adrenaline đang dần tan biến.
Máu me thật, một mớ hỗn độn.
Mái tóc nâu của Hermione đã bung ra khỏi bím tóc Pháp và dựng đứng tứ phía, những lọn xoăn giờ đây xù lên.
Làn da của cô trông tái nhợt không khỏe mạnh, hầu như không thể nhìn thấy mống mắt màu nâu của mình xung quanh đồng tử đang giãn rộng.
"Đừng hoảng sợ," cô lẩm bẩm với hình ảnh phản chiếu của mình, trông hoàn toàn điên rồ. "Mọi thứ đều ổn cả."
Đó là điều cô đã tự nhủ trong năm năm qua... mọi thứ đều ổn.
Lần đầu Ron đánh cô và hắn cầu xin sự tha thứ... mọi thứ đều ổn.
Cái nhíu mày của Harry tại Bệnh viện St. Mungo khi cô giải thích rằng mình vấp phải Crooks và ngã úp mặt vào gương kính... mọi thứ đều ổn.
Malfoy là người sói và đã cứu cô khỏi một người sói khác... mọi thứ đều ổn.
Khó khăn nuốt nước bọt, cô quay đi và bò lên giường. Tấm chăn ấm áp một cách ngon lành và cơ thể cô khao khát ngủ, nhưng tâm trí lại hoàn toàn tỉnh táo.
Malfoy là người sói.
Cô nhớ lại với vẻ khinh miệt cách xã hội phù thủy đối xử với Remus Lupin.
Dolores Umbridge, chẳng hạn, đã soạn thảo luật chống người sói—gần như khiến những người sói đã đăng ký không thể tìm được việc làm; cách Giáo sư Lupin từ chức khi Giáo sư Snape công khai ông là người sói khia biết rằng các bậc phụ huynh sẽ không chấp nhận con cái họ được dạy bởi những người như ông.
Cô không biết bất kỳ người sói nào khác ngoài Fenrir Greyback hiện đang ở Azkaban.
Hermione rùng mình khi nhớ lại Greyback muốn đến lượt mình sau khi Bellatrix xử lý cô xong.
Điều gì đã xảy ra với Malfoy chứ?
Cô không hề hay biết mình đã ngủ thiếp đi cho đến khi mở mắt ra và thấy ánh nắng len qua rèm cửa.
Rồi cô giật mình và kéo chăn chặt hơn khi nhận ra mình không đơn độc.
Malfoy trông tệ hại, nhưng áo chùng không còn rách bươm và tóc đã được chải gọn gàng. Anh ngồi đối diện cô từ chiếc bàn trang điểm gần giường.
Có những quầng thâm tím dưới mắt anh và những vết xước nhỏ mới trên mặt. Đôi mắt vẫn là màu bạc sắc bén mặc dù sự căm ghét phản chiếu trong đó từ phòng khách đã biến mất rõ rệt.
Vì lý do nào đó, giọng cô không có vấn đề gì khi anh biến thành người sói, nhưng đối mặt trực tiếp với phù thủy lại khác.
Đây là người đã bắt nạt cô suốt thời đi học vì xuất thân của cô; người đã mang Dấu Hiệu Hắc Ám và đã thấy cô trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất.
Họ nhìn nhau, im lặng vài giây.
"Cô là một kẻ ngốc," cuối cùng anh nói một cách uể oải, vắt chéo chân.
"Hả?" cô hỏi, ngạc nhiên.
Anh nhướng mày. "Tôi nói những gì tôi đã nói thôi."
Hermione cau mày, khoanh tay. "Điều đó hoàn toàn không công bằng vì anh đã bảo tôi rời đi."
Malfoy đảo mắt. "Vì tôi sắp cởi quần áo và biến thành một phần của những cơn ác mộng hả. Xin lỗi vì đã không tế nhị hơn."
Anh nói cũng có lý. Và dù sao cô cũng đang tìm lối ra...
Hermione khoanh tay, nuốt sự kiêu hãnh của mình xuônge. "Tôi xin lỗi, anh nói đúng, và cảm ơn anh đã cứu mạng tôi hai lần."
Cô thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh trước lời thừa nhận của cô, anh nhìn xuống như bị hấp dẫn bởi đôi ủng da rồng của mình.
Anh đang đỏ mặt sao?
"Không có gì," anh lẩm bẩm, vẫn không nhìn cô.
Gạt đi hình ảnh Draco Malfoy đỏ mặt một cách kỳ lạ mà mình đang để ý, cô ôm đầu gối vào ngực. "Vai anh thế nào rồi?"
"Cánh tay cô ra sao rồi?" anh hỏi ngược lại, nhìn khắp nơi trừ cô.
"Tốt hơn rồi," cô nói khẽ, nhớ lại những miếng băng bó do bị Phân Đôi.
Matilda đã vui vẻ thông báo những chi tiết rùng rợn hơn về vết thương của cô trong bữa sáng ngày hôm trước.
"Tốt," anh nói, giọng cục cằn, vẫn từ chối giao tiếp bằng mắt. "Chỗ của Tutu có một số quần áo cho cô mặc. Chỉ cần cho nó biết cô muốn đi đâu thì nó có thể đưa cô đi."
"Đi?" cô hỏi, mạch đập tăng nhanh với nỗi sợ hãi bất chợt về việc quay trở lại cuộc sống cũ.
Quay lại với Ron.
Giả vờ mọi thứ đều ổn.
Cô quá mệt mỏi với việc giả vờ rằng mối quan hệ của cô phản ánh những gì được công bố trên báo lá cải.
Cô yêu Ron... nhưng không phải phiên bản hiện tại luôn giận dữ này, người mà luôn nói cô không bao giờ đủ tốt, người lợi dụng cô cho sự thỏa mãn của chính mình...
Anh hẳn đã nghe thấy điều gì đó trong giọng nói của cô vì cuối cùng anh cũng nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
"Phải," anh nói chậm rãi, tò mò quan sát cô. "Tôi tưởng tượng thế giới Phù thủy đang sụp đổ nếu không có cô đến cứu nó."
Cô nuốt nước bọt khó khăn, cô nhanh chóng giấu đôi tay run rẩy dưới chăn.
"Tôi... tôi có thể ở lại không?" cô hỏi khẽ, nhìn xuống.
Cô không muốn thấy vẻ kinh tởm hay từ chối của anh.
"Tôi không... an toàn," anh đáp sau vài giây căng thẳng, lời nói nghe có vẻ gượng ép.
Nhưng an toàn hơn Ron.
"Đủ an toàn mà," cô nói khẽ.
Một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu, cô ngước lên với vẻ quyết tâm hơn.
Malfoy trông cảnh giác trước sự thay đổi thái độ của cô.
"Nếu tôi giúp dọn dẹp các đồ vật bị nguyền rủa trong trang viên để đổi lấy chỗ ở thì sao? Tôi là một phá nguyền sư của Bộ Pháp Thuật với thành tích ấn tượng, nếu anh cần biết. Tôi sẽ rời đi khi xong việc."
Điều này sẽ cho cô thời gian để đưa ra một kế hoạch và tìm ra các lựa chọn.
Malfoy cau mày, khoanh tay. "Tại sao?"
"Tôi thà không nói," cô nói nhẹ nhàng, vẻ mặt cố gắng giữ bình thản. "Đã lâu rồi tôi không đi nghỉ."
Malfoy khịt mũi không tin, lắc đầu. "Nghỉ mát ở trang viên ư? Với một cựu Tử Thần Thực Tử đã biến thành quái vật hả?"
"Tôi có thể ở lại hay không?" cô yêu cầu, phớt lờ lời châm chọc đó, cau mày giống anh.
"Được thôi," anh gắt lên, đột ngột đứng dậy. "Chỉ cần tránh xa cánh phía tây."
Trước khi cô trả lời, anh lao ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Hermione thở ra một cách run rẩy vì nhẹ nhõm, chìm xuống nệm.
Cô có thể ở lại.
Cô có thời gian.
***
Hermione không gặp lại Malfoy cho đến tối hôm đó, khi Pip hộ tống cô đến phòng ăn nơi bữa tối được dọn ra.
Cô có cảm giác các gia tinh đang ép cô và Malfoy tương tác vì chúng thường không có vấn đề gì với việc mang bữa tối đến phòng cô.
Tư thế cứng nhắc và sự khó chịu rõ ràng của Malfoy ở bàn ăn cho cô biết đây không phải là sắp xếp thông thường.
Bữa tối là một chiếc bánh nướng nhân thịt cừu ngon lành, nhưng sự im lặng khó xử ngoài tiếng kim loại va chạm của dao dĩa gần như đau đớn.
"Anh có thể lập một danh sách các vật hắc ám và vị trí của chúng để tôi làm việc vào ngày mai không?" cô hỏi, sau khi lặng lẽ cảm ơn các gia tinh vì bữa ăn.
Anh gầm gừ mà cô hiểu đó là một lời đồng ý trước khi uống một ngụm rượu vang đỏ.
"Và anh ừm - có cây đũa phép dự phòng nào mà tôi có thể dùng không?"
Malfoy nhướng mày nhưng may mắn là không hỏi lý do. "Có."
"Ừm - tuyệt vời," cô nói, hắng giọng trước khi đứng dậy. "Vậy thì tôi đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon."
Anh chỉ gầm gừ lại, uống một ngụm rượu vang lớn hơn.
Cô bước nhanh ra khỏi phòng ăn, quay trở lại hướng phòng mình, chìm vào một đêm ngủ không yên giấc đầy rẫy những người sói gầm gừ và đôi mắt bạc nghiêm nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro