Oneshot
Hôm nay trời chợt trở cơn mưa, tháng 7 rồi mà thời tiết vẫn cứ hay thất thường thật đấy. Mưa cứ nặng hạt dần và mãi chẳng chịu ngừng lại. Nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, có hơi lạnh. Mong rằng bây giờ em không đi lang thang ở ngoài đâu đó vào giờ này, vì khi tôi chẳng ở bên em, liệu có ai nguyện ý che cho em một chiếc ô, nhớ mà khoác lên em một chiếc áo ấm áp hay không?
Tôi nhớ tầm này mấy năm trước, em vẫn còn đang ngồi trong lòng tôi nhâm nhi ly sữa nóng trên tay, nhẹ nhàng ngân nga cho tôi nghe một bài hát nào đó em vừa học được, em của tôi lúc ấy ngọt ngào và dễ thương hệt như một chú mèo vàng nhỏ lông xù. Ôm lấy em trong vòng tay, tôi cảm giác như đã bao trọn cả tia nắng của đời mình.
Chà, dạo này tệ quá, tôi cứ nhìn về quá khứ mãi thôi, nhưng biết làm sao được, em bây giờ, lại chẳng ở bên tôi nữa. Tôi thèm cảm giác có em đến phát điên lên được.
Em ơi, tôi cứ nghĩ, vòng tay mình đủ rộng và tình yêu mình dành cho em đủ lớn.
Để em thôi suy tư.
Để em thôi sầu muộn.
Để em thôi cái suy nghĩ muốn giao mình cho bóng tối.
Nhưng hình như lại chưa đủ.
Em thế mà đẩy tôi ra.
Em chọn rời đi một mình.
Em làm tôi ghét em đến thế.
Cơ mà tôi chẳng thể nào bỏ mặc em được đâu em ơi, dù cho thế nào đi nữa, tôi đoán vậy.
Mưa vẫn không ngừng rơi. Tôi nằm trên nền đất lạnh, suy tư bay đến tận nơi nào.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân mờ nhạt, phải chăng là đã đến lúc Thần Chết tới đón tôi đi? Tôi tự hỏi thế.
Tôi đã giao tất cả lại cho Takemichi, nhưng ở đáy lòng vẫn còn vài điều khiến tôi lo lắng chết đi được.
Tôi đi rồi, nhưng còn em, còn tia nắng của đời tôi, thì sao? Tia nắng đã lỡ lạc vào màn đêm đen sâu thẳm chưa tìm được đường về của tôi, thì phải làm sao bây giờ?
Em chưa bao giờ làm tôi thực sự yên tâm. Vì em còn trẻ con lắm kìa. Em có thể là một vị tổng trưởng oai hùng, một Mikey bất bại, một vị thủ lĩnh mạnh mẽ mà ai ai nghe danh cũng phải kinh sợ, nhưng em ơi, trong tâm trí của tôi em vẫn mãi chỉ là cậu bé Sano Manjirou vẫn chưa chịu lớn năm nào, mãi chưa trưởng thành, mãi nhỏ bé, yếu đuối và cần được chở che thế thôi.
Thần Chết đang đứng cạnh tôi đây, và tôi thấy sợ. Nhưng chẳng phải tôi sợ cái chết, chỉ là tôi sợ rằng, lúc tôi đi rồi chẳng còn ai ở bên lo lắng, chăm sóc cho em được như tôi đã từng nữa. Em luôn ầm ĩ đòi xuất cơm phải có cắm cờ, cách cư xử thì y như trẻ con, chẳng thể nào tự buộc tóc đàng hoàng, còn hay lấy cớ rồi mè nheo đòi tôi cõng trên lưng... em tùy hứng lắm ấy, và tôi sẽ lại theo thói quen trách móc em một chút, nhắc nhở em một chút, nhưng mà chẳng khi nào nỡ khước từ mong muốn của em.
Em chẳng biết đâu, rằng ngay lần đầu gặp em, tôi đã quyết định giao đi cả mạng sống của mình, tôi nguyện tin tưởng em vô điều kiện, nguyện đi theo để cùng em vượt qua những năm tháng chìm trong bóng tối, dẫm lên nỗi đau, bi thương và thống khổ mà đi, chao đảo, liêu xiêu mà không ngừng tiến bước trên con đường dài đằng đẵng để đạt tới ước mơ, để tạo nên thời đại của chúng ta như đã hứa.
Tôi hiểu em.
Nhưng tôi lại chẳng thể hiểu hết con người em. Xin lỗi em vì điều ấy.
Em bây giờ bỏ tôi ở lại. Tôi nghĩ mình đã đoán được phần nào lí do
Tôi giận em lắm, em biết không?
Nhưng giận thì giận, tôi thương em nhiều hơn thế.
Tia nắng của đời tôi đang ngập ngụa trong vũng lầy mà bóng tối tạo ra. Tôi muốn đuổi theo, kéo em lên và mắng em một trận, rồi ôm lấy em cho thỏa nỗi lòng.
Nhưng có lẽ chỉ tôi chỉ tới được đây thôi em ạ.
Thần Chết đang thì thào gì đó về việc tôi sắp phải đi theo ông ta. Tôi chẳng biết nữa. Tôi cảm thấy buồn ngủ quá. Tôi sẽ chết đấy phải không em?
Giá như tôi được nhìn thấy em cười lần cuối nhỉ? Nụ cười khiến tôi xao xuyến biết bao lần. Nhưng trời đang mưa to lắm em ơi. Thôi vậy. Đừng tới thì hơn.
Mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, và rồi có phải hay không, tôi gặp ảo giác rồi. Tôi thấp thoáng nghe thấy giọng em chìm trong tiếng mưa rơi tầm tã. Tôi muốn mở mắt ra xem nhưng không nổi nữa.
Chợt tôi nghe thấy Thần Chết bảo đến lúc rồi.
Thế à.
Tôi cảm thấy mệt quá em ơi, tôi chẳng còn có thể làm thêm việc gì nữa, tay tôi không thể nhấc lên, và đến thở thôi cũng đủ khiến tôi như muốn kiệt sức, có lẽ tôi sẽ phải chợp mắt một chút, chỉ là tôi chẳng biết bao giờ mình sẽ lại tỉnh dậy, vẫn còn nhiều điều tôi muốn nói với em lắm, cơ mà lại không kịp nữa rồi. Đành để sau vậy.
.
.
.
________________
"Ken-chin... Ken... chin..."
Em của tôi sao lại khóc thế kia?
Kìa em ơi là ai làm em khóc?
Tôi gắng gượng nhấc cánh tay nặng nề khó nhọc, lau đi giọt lệ bên khóe mắt em.
Em của tôi, khi mặt vương lệ chẳng đẹp chút nào.
Đặt lên đôi môi hồng hào kia một nụ cười, khi đó em của tôi mới thực sự rực rỡ.
Quầng thâm dưới bọng mắt em làm tôi xót xa, và em của tôi dạo này gầy đi nhiều quá.
Tôi chợt nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, còn sống.
Ba phát đạn kia không phải vào chỗ hiểm, nhưng suýt chút nữa thì tôi cũng đã đi theo gót giày của Thần Chết, giống 2 năm trước.
Thật may là tôi vẫn còn đây.
Mùi thuốc sát trùng quanh quẩn khắp nơi làm tôi khó chịu, tôi đưa tay ra ý bảo muốn ôm em, em nở nụ cười nằm vào lòng tôi, em vẫn luôn êm ái, thoải mái và dịu dàng đến thế.
Em biết không?
Em như có phép thuật ấy em ạ, em rót vào lòng tôi một cỗ ấm áp lạ thường, cuộn trào rồi cuốn bay đi nỗi buồn cùng cô đơn của tôi đọng lại suốt mấy năm qua. Hương tóc em thoang thoảng quanh chóp mũi, quen thuộc và dễ chịu quá đỗi, đâu ai biết cảm giác an yên này tôi đã hằng mong mỏi biết bao lâu. Thời gian xin hãy trôi chậm lại một chút thôi, xin hãy để tôi ôm em nhiều hơn nhé, để bù đắp cho những tháng năm tuổi trẻ, cho những phút giây nông nổi, cho những ngày tháng hiu quạnh thiếu bóng em.
Hôm nay trời chẳng mưa nữa mà nắng nhẹ, những tia nắng có phần gay gắt chiếu xuống nền đất vẫn còn đang đọng lại chút hơi lạnh của buổi sớm tinh mơ, len qua những tán cây, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ bé, bao trùm cả căn phòng trong sắc vàng cam nhạt, tôi đưa tay lén trộm lấy một tia nắng ôm vào lòng mình và giữ thật chặt.
Tia nắng lòng tôi khẽ nói 'Tao đã về.'
'Muộn quá đấy'
Tôi đáp thế. Nhưng lúc nào em cũng trễ hẹn, tôi quen rồi.
Thế thôi.
________
Em của tôi xinh đẹp và tuyệt vời,
Em của tôi sáng trong và rực rỡ,
Tình yêu tôi lặng im giấu trong từng hơi thở
Chờ một ngày chớm nở hóa thành hoa.
________
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro