Part 1 - Điều Kiện

Hơn ba năm sau trận chiến lịch sử, tất cả mọi thiệt hại chiến tranh hầu như đã được khôi phục hoàn toàn. Những trận Quidditch thế giới bắt đầu diễn ra thường xuyên, các trường học, cửa hàng hoạt động trở lại và những nụ cười thường trực trên mặt tất cả mọi người ở Hẻm Xéo.

Tờ nhật báo tiên tri mỗi ngày chỉ toàn những tin tức về tình hình kinh tế phù thuỷ, các cầu thủ Quidditch nổi tiếng và tai tiếng, thậm chí là nhật ký chuyển nhà dài kỳ của vị anh hùng Harry Potter.

Tuy vậy, không phải bất kì ai cũng đều bước ra được khỏi cơn ác mộng chiến tranh. Đặc biệt là gia đình của cô phù thuỷ thời đại - Hermione Granger.

Hai năm trước, sau rất nhiều nỗ lực của cô cùng bộ pháp thuật Úc, Hermione đã tìm lại được ba mẹ mình sau trận chiến. Có một điều cô không thể nào ngờ đến chính là lời nguyền xoá ký ức của cô lên ba mẹ mình đã gặp một biến cố nào đó khiến cho bản chất lời nguyền bị thay đổi.

Ông bà Granger không thể nào hồi phục được kí ức, thậm chí còn có xu hướng loạn trí.

Hermione vẫn nhớ như in ngày cô đến Sidney, run rẩy đứng hàng giờ liền trước căn nhà được cho là của gia đình Granger nhưng không hề có một chút dấu hiệu nào của sự sống.

Khi cô quyết định lấy hết dũng cảm nhấn chuông cửa, không một ai đáp lại lời cô. Hermione lo lắng sử dụng đũa phép, mở cửa căn nhà. Đập vào mắt cô là ông bà Granger đang điên dại, mẹ cô - bà Jane đang nấu rất nhiều đồ ăn chất đầy lên chiếc bàn ăn trước mặt, có món vừa mới nấu còn nóng hổi, có món đã hoàn toàn ôi thiu. Bà vuốt ve một con búp bê có kích cỡ như một người lớn, với mái tóc nâu bồng bềnh giống hệt bà

- Honey, ăn đi con, má nấu rất nhiều món con thích đó!

Bên cạnh bà, ông Granger đang loay hoay với bộ đồ nghề nha sĩ của mình. Vứt lung tung dụng cụ bên cạnh.

- Honey, con đau răng nên không muốn ăn đúng không? Để ba nhổ cái răng hư hỏng cho con nhé!

Và khi con búp bê không thể đáp lời, ông bà bắt đầu la hét và đập phá tất cả mọi thứ có trong tầm tay.

Hermione đã hoàn toàn sụp đổ khi chứng kiến cảnh tượng đó. Giống như tất cả buồn sầu và đau đớn của thế gian, vào buổi chiều đó đã nhè đầu cô mà đổ xuống.

Sau khi cố gắng sửa chữa căn nhà cũng như thử phá vỡ bùa chú của chính mình không thành công, Hermione quyết định đưa bố mẹ về Anh và điều trị chuyên biệt tại bệnh viện Thánh Mungo. Cô bán căn nhà của bố mẹ tại Úc và mua một căn nhà nhỏ gần Hẻm Xéo.

Những tháng đầu tiên, cô tưởng như mình sắp phát điên cùng với ông bà Granger. Vì thay đổi hoàn cảnh đột ngột, ba mẹ cô có xu hướng nhạy cảm và dễ nổi khùng với tất cả mọi thứ.

Các lương y liên tục thay đổi nhiều loại thuốc gây mê cho ông bà và nhiều loại dược tác động trực tiếp đến hệ thần kinh.

Điều này kéo theo một rắc rối rất lớn là cô bắt đầu không có đủ chi phí để duy trì việc chữa trị cho ba mẹ. Vậy nên cô phải rao bán căn nhà cô vừa mua.

Harry đã rất tử tế khi đề nghị cho cô mượn một số tiền để tiếp tục việc trị liệu, tuy vậy cô đã không nhận số tiền đó vì Harry cũng đang trong tình trạng không mấy dư dả khi phải liên tục chuyển nhà để né tránh cánh nhà báo còn Ginny thì đang mang thai đứa con đầu lòng của họ.

Gần đây nhất, Harry đã quyết định chuyển về căn nhà số 12 của chú Sirius, tuy nhiên cậu phải tiêu tốn một số tiền rất lớn, sửa chữa lại toàn bộ căn nhà để giảm thiểu những cơn ác mộng không hồi kết của Ginny và Teddy đáng thương.

Về phần Ron, cô không muốn liên lạc với anh quá thường xuyên nữa sau khi họ chia tay và Ron bắt đầu quay lại với Lavender Brown. Họ thường chỉ gặp nhau tại những bữa ăn tối vài tháng một lần của bà Molly.

Vậy đó, cô gái thông minh của bộ ba vàng, công chúa Gryffindor cuối cùng chọn cách một mình đắm chìm trong những mất mát của bản thân sau trận chiến. Cô đơn vật lộn tìm lại gia đình.

Sau đó, cô may mắn được chú Kingsley giao cho những vụ phá nguyền đặc biệt của sở thần bí. Một công việc nguy hiểm, tuy nhiên, nó cho phép cô không cần ngồi bàn giấy, không cần đến chỗ làm và có nhiều thời gian để chăm sóc ba mẹ.

------

Một buổi tối đầy sương mù ẩm thấp đầu đông,

Hermione trở về căn nhà nhỏ sau một ngày dài mệt mỏi và đau đớn ở bệnh viện. Gần đây, các lương y đang bắt đầu sử dụng một phương pháp thôi miên tâm trí cho ông bà Granger. Cô ngồi sau một vách ngăn, từ từ nghe ba mẹ mình vừa đùa giỡn vừa điên loạn kể về cô con gái tên Honey của họ.

Dù cô là một người lạc quan, cô cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Cô thở dài nặng nề đi qua cánh cổng nhỏ xíu trước hiên nhà. Đôi chân cô như bị đổ chì lê từng bước về phía trước, bờ vai gầy gò run rẩy trong cơn gió đêm đặc trưng của xứ sở sương mù.

Đột nhiên, một đôi giày da sang trọng xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cô giật mình bước lùi lại một bước tay nắm lấy đũa phép chĩa về phía người đó phòng thủ.

Đối phương vẫn đứng yên. Cô vẩy đũa để thắp sáng chiếc đèn vàng trước cửa nhà, khi nhận ra người đến là ai, cô há hốc mồm kinh ngạc.

- Mẹ kiếp, Malfoy? Mày làm gì ở đây?

- Tôi đang đợi cô, Granger! - Draco trầm giọng đáp.

- Đợi tao? Tao có quá đủ những cuộc chiến rồi Malfoy! Tao không muốn đánh nhau, cút đi!

- Tôi không nghĩ vậy, nếu cô không muốn hối hận, tôi nghĩ cô có thể mời tôi vào nhà uống một tách trà nóng rồi nói tiếp. Tôi đã đợi ở đây ba tiếng đồng hồ rồi!

- Ồ, rất tiếc, nhà tao ko có trà cho mày uống đâu, đồ kệch cỡm!

- Granger, tôi tưởng sau chừng ấy năm cô đã trưởng thành hơn rồi đó. Nhưng rõ ràng là tôi đã lầm.

- Mấy câu cãi nhau của cô thiệt sự là không có miếng dinh dưỡng nào hết. Nếu cô muốn để ba mẹ cô nằm lại suốt đời trong bệnh viện thánh Mungo thì tôi có thể độn thổ ra khỏi đây bây giờ! - Draco lạnh giọng nói

- Mày...Mày biết gì về ba má tao?

- Tất cả mọi thứ, Granger! Mở cửa đi!

- Mẹ kiếp - Hermione chửi thề, sau một khoảng yên lặng, cô mở cửa nhà.

Draco thoải mái ngồi xuống chiếc sopha trong căn hộ nhỏ. Hoàn toàn không có vẻ gì mình là khách.

- Đừng thoải mái như ở nhà mày, Malfoy! Nói đi, mày muốn gì?

- Trà Earl Grey, thêm 2 viên đường và sữa nhé!

- Mẹ kiếp Malfoy, tao không phải gia tinh nhà mày! - Hermione hét lên tức tối. Cô đứng bên cạnh lò sưởi, mái tóc cô xù lên, cánh tay đang cầm đũa phép của cô siết chặt.

Draco yên lặng nhìn cô. Gương mặt cô nhợt nhạt hơn ngày trước, thân hình vốn cân đối hiện giờ đã gầy sọp đi vì chiến tranh và thương tổn bào mòn. Làn da cô sạm đi và sần sùi hơn dù cô chỉ vừa bước qua độ tuổi đẹp nhất của một cô gái. Thằng Potter điếm và thằng Chồn tóc đỏ đang ở đâu khi cô phải sống cuộc đời như thế này?

- Mẹ kiếp! - Draco bật ra một tiếng chửi thề trầm thấp.

Hermione nhận ra sự khác thường trong ánh mắt đang lướt đi trên từng inch cơ thể cô. Đôi mắt xám nhìn cô đau đớn làm cô thấy mình muốn quỵ xuống vì bất lực và uất ức. Rồi cô ngồi xuống thật. Cô ngồi bệt ra sàn ngay bên cạnh lò sưởi. Ngước mắt lên nhìn anh. Cô không biết vì sao anh có mặt ở đây, những chỉ trong một phút giây lướt qua đôi mắt anh, một cảm giác an toàn lan tràn khắp linh hồn và thân thể. Đây có thể là một dấu hiệu nguy hiểm. Chỉ là Hermione Granger của giờ phút này đây đã quá mỏi mệt và kiệt sức để kháng cự. Cô cứ vậy yên lặng nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng đó.

- Mẹ kiếp! - Draco lại bật ra một tiếng chửi thề nữa. Và anh di chuyển, ngồi xuống sát cạnh cô. Sàn nhà lạnh như đá. Draco lầm rầm ''Lacarnum Inflamari'' - ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi.

Cây đũa phép táo gai vẫn yên lặng giắt bên trong chiếc đai da sang trọng. Hermione có chút bất ngờ, nhưng cô không còn muốn đáp lại anh nữa. Cô hướng mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bập bùng trong lò sưởi.

Sàn nhà bắt đầu ấm dần lên. Một ấm trà thơm phức hiện ra bên cạnh họ. Draco rót cho cô một tách trà. Cô yên lặng nhận lấy, ngón tay họ chạm nhau, và Hermione thấy một dòng điện chạy ngang qua người mình. Cô giật mình bừng tỉnh. Lấy lại sự thận trọng và khoản cách nên có.

Draco mỉm cười, chậm rãi uống trà của mình và hài lòng khi thấy cô làm điều tương tự.

- Tôi có cách để lấy lại trí nhớ cho ba mẹ em - Draco nói thì thầm qua vai cô, mắt vẫn dán vào bên trong lò sưởi trong khi Hermione ngẩng đầu nhìn anh, ngỡ ngàng vì tưởng mình đã nghe lầm.

- Tại....tại sao? Bằng..cách nào? - Cô hoang mang hỏi

- Tôi có cách của tôi Granger! Trong 10 ngày, ba mẹ em sẽ lấy lại mọi ký ức và hồi phục. Thậm chí, họ sẽ không nhớ bất kỳ điều gì về căn bệnh hay bùa Obliviate em đã thực hiện.

- Sao tôi có thể tin anh? - Hermione thì thào

- Vì em không còn ai để tin nữa cả, Granger! - Draco khẳng định, anh nhìn xoáy vào đôi mắt lạc lõng của cô. Tim anh nhói lên từng hồi đau đớn, và anh quyết định rời khỏi đó trước khi anh cũng lạc vào đôi mắt cô.

- Em biết tôi hiện đang làm gì không, Granger?

Cô lắc đầu, anh cười khổ, mọi phù thuỷ đều biết về Draco Malfoy. Nhưng Hermione thì không. Rất rõ ràng. Cô không muốn quan tâm gì đến tin tức của anh, vậy nên cô chưa từng đến tìm anh. Draco thở dài cay đắng.

Anh đột ngột đứng dậy, rút từ trong áo chùng ra hai chiếc ống nghiệm. Bên trong nó là 2 ngọn tảo có hình dáng kì lạ.

- Nếu em tin tôi, sáng mai, hãy mang cái này cho ba mẹ em. Ăn sống. Ngày đầu tiên, họ sẽ ngừng toàn bộ các triệu chứng loạn trí. Họ cần mười ngày thuốc, Granger! Nếu muốn tìm tôi, hãy đến MMI - Nó ở sau lưng ngân hàng Gringott.

Cô vẫn chưa thoát khỏi hoang mang, một tiếng pop vang lên và Draco độn thổ đi mất. Ngay trong ngôi nhà cô đã ếm chằng chịt bùa chống trộm và chống độn thổ.

----

- Lương y John, tôi cần anh giúp - Hermione vội vã bước vào văn phòng màu trắng đặc trưng của bệnh viện Thánh Mungo. Cô đưa hai ngọn tảo kì lạ của Draco cho anh và kể lại câu chuyện diễn ra tối qua một cách sơ lược. Khuôn mặt của John bắt đầu lướt qua những biểu cảm từ kinh ngạc cho đến hoảng sợ và ngưỡng mộ.

- Cô Granger, tôi xin phép hỏi một điều rất riêng tư có được không?

- Anh...cứ hỏi đi.

- Ai là người đã đưa cho cô hai ngọn tảo này?

- Là...là một người bạn cũ. Ở Hogwarts. Nó có vấn đề gì sao?

- Vấn đề rất lớn cô Granger. Đây là Tảo Đảo Bùa. Được phát hiện một năm gần đây và đã gây ra một tiếng vang lớn trong toàn bộ nền y học pháp thuật thế giới. Khắp nước Anh hiện tại chỉ có một nơi có thể nuôi trồng được nó, chỉ một cây duy nhất. Vô cùng quý hiếm. Vậy nên tôi cần biết người đưa nó cho cô, nếu không loại trừ khả năng có người muốn hãm hại ông bà Granger!

Hermione hoang mang, và sợ hãi. Nhưng cô biết, anh ta không có lý do gì để hại ba mẹ cô. Hoặc nếu có, đêm qua cô đã chết rồi. Vậy rốt cuộc là Draco Malfoy muốn gì đây?

Cô hít sâu vào một hơi dài, cố giữ cho mình bình tĩnh để tiếp thu những thông tin này một cách chính xác nhất.

- Là...Draco Malfoy!

- Lạy Merlin!!! - John thì thào, anh với lấy 2 ống tảo, bước như bay về phía phòng bệnh của ba mẹ cô. Anh định gắp hai cánh tảo ra khỏi ống, nhưng anh đột nhiên ngừng lại. Lầm rầm một bùa chú bao quanh ống nghiệm như đang kiểm tra điều gì.

- Cô Granger, cô có bao nhiêu ngọn?

- Chúng ta cần bao nhiêu?

- Ít nhất là 10, cho mỗi người.

- Ở đây các anh không có sao?

- Cả London này, chỉ có một cây duy nhất cô Granger, tôi rất tiếc. Nó thuộc sở hữu của Malfoy Medical Industry. Nói cách khác, nó thuộc về bậc thầy chế dược trẻ tuổi nhất - Draco Malfoy.

- Nó có thể giúp ba mẹ tôi hoàn toàn hồi phục?

- Đúng vậy, nó là thứ duy nhất có thể đảo ngược các bùa chú tác động đến vật chất và tinh thần của con người kể cả những lời nguyền độc ác nhất. Ví dụ như bùa xóa ký ức, cắt sâu mãi mãi, thậm chí là bùa độc đoán và bùa tra tấn.

Nói đơn giản, chỉ cần cô chưa chết và có thể tiêu hóa cây tảo này. Cô Granger. Tất cả mọi thứ sẽ được đảo ngược.

Hermione run rẩy, đây là cơ hội duy nhất của cô.

- Tại sao tôi chưa từng nghe về nó trước đây? và tại sao anh cũng chưa từng nhắc đến nó?

- Tôi rất tiếc cô Granger, nhưng đây là phương pháp chữa trị dựa theo nghệ thuật hắc ám. Loại tảo đảo bùa này sinh trưởng bằng cách ăn một loại sinh vật phù du gọi là sên lưỡi hạc. Và loại sên lưỡi hạc này nếu đưa ra khỏi đáy đại dương, nó cần phải được nuôi bằng một lượng máu sống nhất định.

- Về cơ bản, chúng tôi chưa từng sử dụng cũng như chưa có bất kỳ khoá huấn luyện nào để được phép sử dụng chúng.

- Gia tộc Malfoy đã tồn tại hàng thế kỷ trong cộng đồng Pháp Thuật. Họ là một trong những gia tộc ít ỏi thoát ly tử thần thực tử, thậm chí tham gia khắc phục hậu quả chiến tranh, hiển nhiên họ có rất nhiều những phương pháp y học và sinh vật dược phẩm huyền bí giúp họ giữ vững địa vị của mình, khiến mọi người chấp nhận sự hướng thiện muộn màng của họ. Đây cũng đang là ngành phát triển nhất hiện nay của gia tộc Malfoy dưới sự điều hành của bạn cô, Draco Malfoy.

- Giá của loại tảo này...như thế nào?

- Vô giá, thưa cô! - Tôi buộc phải nói với cô rằng, đây có thể là cơ hội duy nhất để cứu ba mẹ cô.

Hermione hít sâu. Cô cắn chặt răng gật đầu. Dù có đánh đổi bất kỳ điều gì, cô cũng phải cứu được ba mẹ.

- Làm đi, tôi sẽ mang về phần tảo còn lại.

---------------

Hermione dừng lại trước một tòa nhà bằng cẩm thạch màu xám ngay sau lưng ngân hàng Gringotts. Toà nhà cao hơn tất cả các cửa tiệm lân cận, với bốn cánh cửa lớn mặt tiền màu xanh lá cây đậm và một dòng chữ bằng bạc đơn giản khắc sâu trên bệ MALFOY MEDICAL INDUSTRY.

Tòa nhà nổi bật và tráng lệ, nằm ngay bên cạnh Hẻm Knockturn. Rất Malfoy, Hermione bật cười. Anh ta ở giữa xấu và tốt, giữa thiện và ác tạo ra một không gian cho riêng mình. Chỉ làm việc vì bản thân mình. Thật sự là đồ kiêu ngạo. Hermione lắc đầu nghĩ.

Cô đẩy cánh cửa lớn màu xanh bước vào bên trong tòa nhà. Giữa sảnh chính là một cái quầy lớn với khoản bốn cô phù thuỷ đang loay hoay sắp xếp thư từ của hàng chục con cú bay xuống qua mái nhà được thiết kế mở. Thật thú vị.

Hai bên quầy thư cú là cầu thang cẩm thạch màu trắng sang trọng dẫn lên lầu. Hai nữ phù thuỷ trực tại các quầy khác nhau để nhận hẹn và đón khách lên lầu. Một hàng dài những người đang đợi, ai cũng có vẻ bận rộn.

Cô hạ thấp chiếc mũ chóp của mình, kéo kín áo chùng và tiến về một bên cầu thang.

- Tôi giúp được gì cho cô thưa cô? - Cô phù thuỷ lịch sự hỏi

- Tôi cần gặp Draco Malfoy - Hermione nói nhanh. Trong khi nhìn vẻ kinh ngạc lướt qua mắt người đối diện.

- Tôi xin phép được hỏi tên cô, và cô có hẹn trước chưa ạ?

- Tôi chưa, nhưng vui lòng giúp tôi thông báo, Hermione Granger! - Cô nói tên mình, giở chiếc mũ lên để lộ mặt, hi vọng mấy thủ tục này có thể nhanh chóng kết thúc. Cô phù thuỷ bất ngờ phấn khích, nhanh chóng cầm lấy một chiếc điện thoại nội bộ kiểu Muggles xoay vòng số. Có lẽ nó đã được phù phép.

Hermione bất ngờ, cô chưa từng nghĩ đến Malfoy có thể chấp nhận dùng mấy thứ muggle này để quản lý công ty. Thiệt sự là hiệu quả hơn mấy con hạc của bộ pháp thuật gấp chục lần ấy. Hermione bắt đầu cảm thấy hơi nể Malfoy rồi đó. Một sự thay đổi đáng kinh ngạc.

Khi cô còn đang mải nghĩ ngợi, một tiếng ting vang lên. Và Draco bước ra khỏi thang máy đi thẳng về phía cô, anh mặc một bộ suit đen lịch lãm, sơ mi trắng đơn giản mở hai cúc. Anh khẽ đưa tay lên xem đồng hồ và nắm lấy tay cô kéo đến một góc sảnh, nơi tập trung những buồng độn thổ.

- Chúng ta đi đâu đây? - Cô vội vã hỏi, cố giằng tay mình ra trong khi cúi đầu né tránh những ánh mắt tò mò lướt qua hai người.

- Nhà tôi! - Draco nói nhanh. Mở cửa một buồng độn thổ có màu xanh và bạc rõ ràng là được làm riêng cho anh. Cô theo phản xạ ôm chặt hông anh để không bị sót thân lại đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro