Chương 10

"Cái gì cơ? Bồ có... đó chỉ là một tin đồn vớ vẩn điên rồ thôi, đúng chứ? Tại sẽ rất phiền nếu nó, giống kiểu..."

"Merlin chứng giám là tụi mình sẽ bực mình với cả đống chuyện phi lí này nếu nó không phải đấy, bồ biết đấy, như đúng là..."

"Ơ kìa! Mình thề là mình đã nghe chuyện này trực tiếp thốt ra từ miệng của Parvarti đấy, và cậu ấy cũng đã tận mắt chứng kiến..."

Ba cái đầu chụm lại với nhau, rồi sững sờ tách ra.

"Cậu đang đùa đúng không!"

"Hai người đó? Không phải họ... mình không biết nữa, kiểu trái khuấy đối nghịch nhau hay gì đó sao?"

"Đúng rồi đó! Yêu đương với kẻ thù như kiểu... như kiểu chẳng có nghĩa gì luôn ấy!"

"Đúng rồi!"

"Xin lỗi chứ? Bộ các bồ không biết là 'yêu đương với kẻ thù' xếp hạng cao nhất trong bảng khảo sát 'Các Thiếu nữ Dưới Hai mươi Mơ mộng Điều gì' của Georgiana Sinclair à? Cái gì đó kiểu... những rung cảm tình yêu không được thể hiện được hay kiểu vậy. Cái dạng 'Mình giật đuôi tóc cậu là vì mình thích cậu!' cực cực kì hấp dẫn."

Cạn lời.

"Ồ, quao. Rung cảm tình yêu không được thể hiện*."

"Ờm, đúng rồi á."

Hermione phải trợn tròn mắt với cái sự vô lí của cuộc trò chuyện này, nhưng rồi, nó là một trong những cái cảnh 'khá khẩm hơn' những gì cô đã phải chứng kiến trong ngày. Có vài cảnh ngu ngốc như một đám con gái nhà Slytherin nhìn cô rồi bẻ ngón tay và dọa sẽ xử chết cô vì dám cướp mất thủ lĩnh của bọn họ. Vài cảnh ngu ngốc như mấy cô Gryffindor hét lên vui mừng khi nghĩ đến việc cuối cùng đã có thể đập nát cái cách biệt ngu ngốc giữa hai nhà. Một vài chuyện còn khoa trương như kiểu hàng loạt mấy người của Gryffindor hay Slytherin tuyên bố là họ sẽ chấp nhận mọi lời mời, đi ăn tối hay thậm chí là cái gì đó nghiêm túc hơn hay tai tiếng hơn, từ phía nhà 'đối thủ' của mình.

Và tất cả chỉ là vì một nụ hôn của Cặp đôi Nổi tiếng nhất trong Lịch sử của Hogwarts. Tiện thể thì, là điều mà chỉ có một vài học sinh tận mắt nhìn thấy.

Ai biết được là một hành động thôi có thể thay đổi cả bộ phận học sinh nhiều như vậy chứ?

Thậm chí còn có kẻ có gan để hỏi cô là liệu cô với Malfoy có thực hành chuyện 'đoàn kết giữa hai bên' hay chưa. Còn lâu ấy!

Mà nó cũng chẳng dừng lại ở đó.

Sáng hôm ấy, cô thật sự đã bị lôi vào trong nhà vệ sinh nữ và bị nhấn chòm bởi hàng tá mấy cô nàng từ 11 đến 17 hỏi... không, yêu sách, Hermione chia sẻ chút kinh nghiệm của cô khi lúc bấy giờ cô đã chính thức trở thành bạn gái của Draco Malfoy, cũng là người-đột-nhiên-đáng-khao-khát-nhất-từng-đặt-chân-vào-Hogwarts. Điều đó khiến cho cô Hermione Granger, trở thành người-con-gái-may-mắn-nhất-thế-giới-TỪ-TRƯỚC-TỚI-GIỜ.

Việc này khiến cô cực kì muốn tống tiễn hết tất cả mọi người xung quanh cô tới thẳng bệnh viện Thánh Mungo. Rõ ràng là bọn họ đã bị loạn trí hết rồi.

Nếu như cô mà biết trước là kế hoạch trả thù của mình được đính kèm với mối quan tâm bất ngờ với đời sống tình cảm của mình như thế này, cô đã tự cứu mình bằng cách bắt cóc, đóng gói, và gửi Malfoy thẳng cho bọn Giám ngục như một món quà Giáng sinh muộn rồi. Hay treo hắn ta lên lên như cây tầm gửi ở Đại Sảnh Đường cũng được. Hmm. Hình ảnh này dễ thương đấy.

Nhưng giờ thì mơ ước chẳng có ích gì, nhỉ?

"CÁI GÌ?!" là phản ứng rất thông minh của cô trước cuộc chất vấn dồn ép vào mình. "Em đang nói về cái gì vậy chứ?" Cô hỏi lại, cẩn thận kiềm lại âm giọng hoảng loạn của mình. Họ không thể... họ không thể biết về...

"Thôi nào Hermione," Ginny nói với cô, nháy mắt như một cô nàng hóng chuyện đầy toan tính. "Chị đừng làm như thể 'cái chuyện' giữa chị với Malfoy là bí mật gì. Tại, giờ thì tất cả mọi người đều biết cả rồi!"

Thôi đủ quá rồi.

Bình tĩnh nào, Hermione Granger. Chẳng có nghĩa lí gì khi cố gắng ếm bùa tống cổ hết mọi thử họ biết đi. Thêm nữa! Bị phạt, lễ tốt nghiệp... kỉ lục bán-hoàn hảo của mình... "Tất cả mọi người biết gì cơ? Có ai đó làm ơn giải thích cho tôi biết xem mọi người đang lảm nhảm cái gì vậy?"

Padma Patil bước ra khỏi đám đông, tay đã cầm sẵn giấy bút. "Câu này dành cho số kế tiếp của tờ Howling Hogwarts', Hermione. Cậu cảm thấy thế nào khi giờ cậu và Draco Malfoy đã được xem như là một 'cặp đôi'? Cậu sẽ giải thích thế nào với bọn mình về cách mà cậu phát triển cái 'chuyện' đầy tranh cãi giữa hai người?"

Cô kêu lên, nguyền rủa ngọn lửa đỏ bừng trên hai má, "'Chuyện' gì cơ chứ? Chẳng có 'chuyện' gì hết! Chưa bao giờ có 'chuyện' gì hết! Các cậu đang nhầm lẫn hoàn toàn về cái 'chuyện' này rồi!" Cô hít sâu, nhìn thẳng vào từng khuôn mặt trong nhà vệ sinh đông nghẹt và nóng này. Một vài người nhìn ngược lại cô với dáng vẻ nghi ngờ.

"Vậy... cậu đang nói là chẳng có gì đang diễn ra giữa cậu và Malfoy?"

"Không có gì!"

"Ồ, thật sao?" Ginny phản bác lại với nụ cười gian xảo. Chẳng hiểu sao cô nàng lại không được phân vào nhà Slytherin nữa, thật luôn ấy. "Vậy em đoán là việc chị với Malfoy làm ở ngoài cửa phòng chị là việc chị làm với tất cả bạn nam chị biết, huh."

Cô đông cứng hoàn toàn, miệng há hốc vì ngạc nhiên. Mình sẽ không mất kiểm soát. Mình sẽ không mất kiểm soát. Mình sẽ KHÔNG mất kiểm soát. Cố gắng ép mình lờ đi những gì Ginny nói Hermione lầm bầm, "Điều gì khiến em cho rằng... rằng Malfoy và chị có thể là một..." cô nhăn nhó, "... một cặp?"

Lavender và Parvarti ngay lập tức giơ tay lên cao. Việc mà họ chưa bao giờ làm trong lớp học.

Ừ thì, họ có giơ tay trong lớp Bói toán, nhưng đây không phải trọng điểm. Và cũng không phải là một lớp học thật sự nữa.

"Tụi mình đã thấy hai người," Parvarti nói.

"Ôm lấy nhau..." Lavender góp giọng.

"... không một gang kẽ hở..."

"... môi của hai người khát cầu một nụ hôn..."

"... mắt hai người biểu lộ với nhau..." Parvarti bất ngờ bắt lấy eo Lavender và nói với tông giọng trầm thấp, nam tính, "... 'yêu anh, Hermione em yêu!'"

Lavender gác tay lên trán và ré lên, "... 'trân trọng em đi, Draco honey!**..."

"Được rồi," Hermione sẵng giọng, cố gắng không nôn mửa khi nhìn hai người này tái hiện lại màn kia lố bịch như vậy, "Mình hiểu mấy cậu đang nói gì rồi. Các cậu đã thấy bọn mình... làm vậy." Và xin lỗi chứ, mình KHÔNG HỀ ré lên! Cô phẫn nộ nghĩ thầm.

"Hôn," Lavender sửa lưng.

"Trừ khi cậu tốt bụng đến mức giúp Malfoy xác định vị trí amiđan của hắn ta bằng lưỡi của mình," Parvarti móc méo.

Cái hình ảnh tưởng tượng đó thôi cũng đã đủ khiến cho da cô run lên và chết rồi. "Lạy Merlin, chúng ta đang có mấy đàn em ở đây đấy!" Hermione kêu lên, chỉ về phía mấy cô bé đang trong nhà vệ sinh.

Ginny vẫy tay giải tán mấy cô nhóc. "Ôi, làm ơn đi. Cứ như bọn nhóc không biết mấy thứ này sẵn rồi ấy." Cô nàng chăm chú nhìn Hermione, vừa hứng thú lại có chút ngượng ngùng. "Vậy, Hermione. Chi tiết hơn xíu? Giải thích chút? Bọn em sẽ cực kì chăm chú lắng nghe những gì chị muốn nói đấy."

Những người khác gật đầu liên tục.

Mấy cái người này! "Ừm... ừ thì..."

"Điều gì thôi thúc cậu bắt đầu một mối quan hệ với hắn ta?" Susan hỏi, không thể che giấu được sự hưng phấn trong âm giọng.

"Hai người quen nhau bao lâu rồi?" Hannah hỏi.

"Cậu cảm thấy thế nào về việc mối quan hệ này ảnh hưởng đến mối thù truyền kiếp của Slytherin và Gryffindor?" Padma hỏi, cây bút lông vũ không ngừng nhịp nhàng di chuyển trên trang giấy.

Có cái con khỉ ấy! "Về chuyện đó..."

"Ôi Chúa Ơi! Cậu có từng nhìn thấy hắn ta không mặc quần áo chưa?" một cô bé năm nhất nhỏ thó hỏi.

Hermione không thể không sượng trân. "Ôi cái con bé nhiều ch..."

"Anh ấy hôn thế nào ạ?" một nàng năm hai hỏi. "Chị chấm điểm đi. Trên thang điểm từ một đến mười!"

"Mình cá là hai mươi!"

"Mình cá tận trăm điểm luôn đó!"

Một bản hòa ca của những tiếng cười khúc khích và những tiếng thở hắt mơ màng của mấy cô nhóc không ngừng vang lên trong phòng.

"Ôi Hermione, chị thật may mắn làm sao!" họ đồng loạt thốt ra.

Hermione, kinh sợ khi mất hết sự riêng tư của mình, cố gắng chống lại cơn đau nửa đầu đang dần nhức nhối. Ôi vì sự tỉnh táo của chính mình, đời sống riêng tư của cô đâu phải như mấy cuốn sách mà bọn họ có thể phân tích tìm tòi theo ý mình chứ! Cô nghiêm giọng rít ra, "Lần cuối cùng, Malfoy và mình không..."

"Nghiêm túc đấy, Hermione. Tại sao cậu nghĩ Malfoy lại đổ cậu đứ đừ vậy? Có phải là, a) cậu đột nhiên trở nên xinh đẹp hơn mùa hè này và cậu cảm thấy mình cần phải trở thành một cái gì đó hơn là một thằng con trai trong đám và phải thật sự được bọn họ chú ý tới, b) cậu giúp Malfoy xử lí một vấn đề quan trọng to lớn đến nỗi hắn ta phải có một cái nhìn khác hoàn toàn về cuộc đời, tình yêu, và dòng máu, c) Dumbledore đột nhiên xuất hiện và nói với cậu rằng vì một lí do bất khả dĩ nào đó cậu và Malfoy cần phải kết hôn với nhau, à nhân tiện, hai người vẫn chưa cưới nhau... đúng chứ? d) tự nhiên Harry và Ron phớt lờ cậu, và cậu tìm đến Malfoy để kiếm chút đồng cảm mặc cho sự mỉa mai móc mỉa từ cả hai phía, hay e) đây chỉ là một trong những trò lãng mạn sến rện bắt nguồn từ một cuộc cá cược nào đó?"

Cả căn phòng nín thở chờ đợi Hermione trả lời câu hỏi sắc bén rối rắm của Padma.

Cô chớp mắt. Sau một khoảng thời gian dài cô nói, "Câu hỏi là gì ấy?"

Ngạc nhiên thay, mấy cô nàng đều trông thỏa mãn với câu trả lời của cô. Một lần nữa, một bản hòa ca của những tiếng cười khúc khích và những tiếng thở hắt mơ màng của mấy cô nhóc ám lấy cả căn phòng.

Hermione có một hình ảnh đáng sợ trong đầu rằng mấy cô nàng sẽ ôm lấy mình. Cô khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng xóa bỏ hình ảnh này.

"Mình biết mà," Lavender nói, cười sáng rỡ còn hai bàn tay thì chà sát vào nhau.

"Ôi, tình yêu," Parvarti thốt lên, thở dài nhẹ nhàng.

"Tình yêu ngọt ngào làm sao, phá bỏ mọi bức tường, xóa bỏ mọi rào cản..." Susan và Hannah nhìn nhau và khúc khích cười háo hức. Ai biết được là mấy người nhà Hufflepuffs lại có một chút tế bào nghệ thuật thơ ca bất thường như vậy chứ?

Padma kích động hí hoáy trong cuốn sổ tay của cô nàng, "đây có thể là sự bắt đầu của một mối tình lãng mạn huyền thoại giữa hai kẻ thù cũ, và chỉ có tờ Howling Hogwarts mới có thể vén màn bí mật về việc làm thế nào mà..."

Hermione giơ hai cánh tay lên thốt lên, "Thật điên rồ mà! Mình thậm chí còn chưa trả lời câu hỏi nữa mà mấy người lại nghĩ..."

"Nhưng chị đâu cần trả lời! Việc chị không thể suy nghĩ đàng hoàng để trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy đã là một dẫn chứng rõ ràng rồi," Ginny lém lỉnh chỉ ra. "Thật không giống chị tí nào cả, Hermione Granger."

Vào khoảnh khắc đó, Hermione muốn bóp chết cô nhóc. Hay bẻ hết xương con nhóc đi như mấy cây bẻ bánh mì ấy. Cái nào cũng được. Mấy ngón tay của cô có chút ngứa ngáy muốn chạm vào cần cổ của cô nhóc... một lực thật mạnh và cccrrrắắắccc...

Như thể đoán được ý định xấu xa của Hermione, Ginny giơ hai tay lên phòng vệ. "Không phải em trách chị hay gì đâu. Ý em là, thôi nào, hắn ta có thể là một tên Slytherin gian xảo nhưng em nghĩ anh ta hoàn hảo dành cho chị."

Mắt của Hermione giần giật một cách nguy hiểm. "Ginny..."

"Em ấy nói đúng đó Hermione! Cứ nhìn Malfoy xem. Hắn ta, sao nào, chỉ là người nam đáng khao khát nhất từng đặt chân vào Hogwarts?" Susan nói.

"Từ lúc nào vậy?" Hermione bật lại. "Sáng nay hả?"

"Chiều cao của hắn ta hoàn hảo với chiều cao của cậu," Hannah bổ sung, tảng lờ đi lời bình luận của cô.

"Hắn ta tóc vàng," Parvarti.

"Và xinh trai," Lavender nói.

"Hóm hỉnh," Một cô nàng năm thứ năm thở dài mơ màng.

"Lãng mạn," một cô nàng năm sáu lạ mặt thốt.

"Và tóc vàng," Parvarti nói.

"Và thật... láu cá," một cô nhóc năm tư thì thầm.

"Và xinh trai," Lavender nói.

"Gian xảo," Padma bổ sung.

"Giàu," một cô nhóc năm ba cười khúc khích.

"Xinh trai," Lavender nói.

"Và tóc vàn..."

"Được rồi!" Hermione lặp lại, không muốn cái danh sách tính từ miêu tả Malfoy dài hơn thêm giây nào nữa. "Mình hiểu rồi, được chưa?" Hai ngón tay cô xoa xoa hai bên thái dương. Ba phút nữa, cô nghĩ. Ba phút nữa rồi mình sẽ bước ra khỏi căn phòng này, và nếu như mình phải hạ hết bọn họ thì thề có Chúa là mình sẽ...

"Vậy," Ginny hỏi, tùy ý ngó xem mấy móng tay của cô nàng, "chị có kế hoạch hẹn hò gì không? Và đừng có mà nói dối... em có thể kiểm định câu trả lời của chị đấy nhé." Cô nàng nói, hai mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

Hermione lườm cô nhóc. "Vậy sao em không hỏi cái người cung cấp tin cho em xem Draco và chị có..."

"Aha! Draco!"

"Gọi nhau bằng tên kìa!"

"Yêu rồi!"

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi tai Hermione thề là cô có thể nghe rõ tiếng tim đập liên hồi của mình. Cô nguyền rủa bản thân mình vì sự bất cẩn vừa nãy. Đây chính xác là một lời nguyền tra tấn dành riêng cho cô: chắc rồi, cái sự mỉa mai của việc bị chất vấn tới chết. Cũng phải nói thêm, những câu hỏi mà mình vẫn chưa thể có câu trả lời chắc chắn được! "Được thôi," liếc nhìn xung quanh một cách đầy nguy hiểm. "Được thôi. Nếu mọi người muốn biết đến vậy, thì Malfoy và mình sẽ đi dự buổi Vũ hội Tốt nghiệp cùng với nhau. Đó. Thỏa mãn chưa?"

Im lặng.

Trong một giây phút ngắn ngủi đó Hermione cứ ngỡ là họ không nghe rõ. Hoặc điếc rồi. Hi vọng vậy.

Sau đó, cùng một lúc, cả đám con gái chạy ùa ra khỏi phòng, ré lên trong vui sướng và phấn khích.

đó là cách mà cái thứ gọi là mối quan hệ của cô với Malfoy được xác nhận. Cái tin lan nhanh như lửa đốt, tới buổi tập nhảy thôi là cái tin tức này đã nhấn chìm toàn bộ Hogwarts rồi. Đến ngay cả giáo sư Flitwick còn nghe nói về nó.

Điều này thật kỳ lạ, vì các thầy cô trong trường thường không quan tâm đến mấy 'chuyện tình cảm' của học trò cho lắm.

"À, cô Granger, cậu Malfoy," giáo sư nói, đôi mắt lấp lánh nhìn vào họ. "Bây giờ hai trò đang... nói sao ta, sánh đôi, tôi mong rằng màn trình diễn của hai trò ngày hôm nay sẽ hơn hẳn so với ngày hôm qua chứ, hmm?"

Hermione vội vã nhìn sang chỗ khác, nhưng rồi cũng không nén được sự tò mò mà lén nghía sang phía Malfoy.

Nụ cười của hắn ta khá là... xấu xa. "Chắc chắn rồi ạ."

"Vâng," Hermione nói, nhìn sang vị giáo sư trước khi bị phát hiện. "Chắc chắn là như vậy rồi." Cái cách mà Malfoy cười khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn. Ai biết được chuyện kinh dị gì đang xảy ra trong đầu hắn chứ?

"Rất tốt, rất tốt. Và... chắc hẳn là việc ngày hôm qua chỉ là do một cuộc cãi vã thôi nhỉ?"

Malfoy gật đầu nói, ám chỉ trực tiếp Hermione, "Mọi thứ đều đã được xử lí hết rồi ạ."

Cô không biết phải đáp lại như thế nào, nên trực tiếp lờ nó đi.

"Được thôi. Mong là nó sẽ không xảy ra lần nữa." Giáo sư Flitwick nháy mắt với họ rồi vỗ tay. Âm nhạc bắt đầu vang lên. "Vào vị trí nào, tất cả mọi người. Tôi có thể nói chắc rằng tất cả chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời ngày hôm nay!"

Malfoy ôm cô trong vòng tay, giữ cô gần hơn so với những buổi tập trước của hai người. "Vậy là," hắn nói, hơi thở phả vào bên tai cô, "chúng ta là một cặp, huh."

Hắn ta nói thản nhiên như thể đang bàn chuyện về thời tiết ấy. "Tôi tin rằng họ tin như vậy," cô chỉ ra.

Malfoy lùi lại. "Tôi đoán là cậu chẳng liên quan gì đến việc này đâu nhỉ?"

Cô hất cằm cười nham hiểm. Ôi cái tên khốn mất n— "Tôi chẳng hề làm gì cả, làm sao cậu dám ám chỉ tôi—"

"Thật sao?" Nụ cười của hắn ta thuần một màu độc ác và thích thú. "Đó không phải là những gì tôi đã nghe được đâu."

"Cậu đã nghe thấy cái gì chứ?"

Hắn bật cười. "Rằng chúng ta là một cặp, và tất cả chỉ vì một nụ hôn giữa chúng ta. Có lẽ đã có vài người chứng kiến được." Malfoy làm ra vẻ quan tâm nhìn xung quanh. "Tôi cho rằng chúng ta nên trình diễn lại một lần nữa; như vậy thì bọn họ sẽ nhận được thông tin trực tiếp hơn là dựa vào tin đồn." Đúng theo lời hắn nói, cánh tay hắn ôm lấy eo cô và áp sát lại gần.

Mặt cô đỏ như gấc, hai tay chặn lại trước ngực hắn. "Không! Chúng ta không—"

"Cậu nói đúng," hắn nói rồi lùi lại. Thề là cô căm ghét cái cách mà hai mắt hắn lóe sáng lên nham nhở như vậy, cứ như đang ấp ủ một kế hoạch gì đó trong đầu— "Cậu nói đúng."

Hermione bỏ tay ra khỏi người hắn. "Cảm ơn." Ít nhất hắn ta cũng còn sót lại chút đứng đắn—

"Chúng ta nên làm chuyện này trong Đại Sảnh đường. Như vậy thì, tất cả mọi người đều có thể chứng kiến nó."

Hắn đúng là một tên khốn dối trá! "Malfoy—"

"Im lặng nào, Granger" Hắn siết lấy bàn tay cô, và xoay người cô vào trong lồng ngực của hắn dưới sự chỉ dẫn của Flitwick. "Đừng có gây chuyện. Nhất là khi mọi người đang nhìn chúng ta với tư cách là Cặp đôi Hấp dẫn nhất trong Lịch sử của Hogwarts chứ. Đúng đấy chứ, không phải sao?"

Sự phẫn nộ đã như bùng nổ ngay cuống họng, nhưng cô kiềm chế mà ngậm chặt miệng lại. Nhưng Malfoy nói đúng; cô có thể cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía cô và Malfoy khi họ nhảy cùng nhau. Nói giảm nói tránh, nhưng chuyện này thật sự không thoải mái.

Có hai cặp mắt nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt cô. Thật không may, cô biết chủ nhân của hai ánh nhìn đó là ai.

Việc tập luyện kết thúc khá đột ngột dưới sự phấn khích của giáo sư. "Làm tốt lắm, tất cả các trò!" Thầy nói, hai bàn tay tí hon không ngừng vỗ vào nhau. "Quá giỏi! Và tôi nghĩ rằng tất cả sẽ hoàn thành buổi biểu diễn vài ngày tới một cách ngoạn mục cho coi. Thầy vỗ cánh tay Hermione, cũng như cánh tay của Malfoy. "Năm mươi điểm cho tất cả các nhà, và chúc các trò có một ngày ngập tràn niềm vui!"

Các học sinh ùa ra khỏi phòng, nhưng Malfoy giữ cô lại chờ những người khác ra ngoài. "Hai giờ chiều, phòng của tôi," hắn nói, những đốt ngón tay mân mê gò má của cô. "Chúng ta vẫn cần phải làm xong bài phát biểu phải không tình yêu?"

Cô gật đầu, xù lông trước sự tiếp xúc thân mật của hắn. Trơ tráo! "Tôi sẽ đến."

"Tôi sẽ đợi." Và sau đó hắn ta lóe lên nụ cười giả tạo bệnh hoạn đó, rồi bỏ cô lại một mình trong phòng.

Hermione hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi nhưng cũng hi vọng nó sẽ không xảy ra. Vậy nhưng khi cô bước ra khỏi phòng học, cô phát hiện có hai bóng người đang đi tò tò phía sau cô. Cô tăng tốc, muốn cắt đuôi bọn họ. Thật không may, họ cũng tăng nhanh bước chân, cho đến khi hai vị cao quý đầy phẫn nộ của nhà Gryffindor ở sát bên cạnh cô, kèm cô lại.

Lúc này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với họ

"Hermione," Harry nói, nhẹ nắm lấy cánh tay cô, "chúng ta cần phải nói chuyện."

"Đúng vậy," Ron nói, môi mỏng góp lời. "Tụi mình phải nói cho cậu tỉnh mới được."

Cứ như đây là điều mà cô mong chờ cả ngày nay ấy. "Thật luôn ấy, hai người," cô bắt đầu, bỏ cánh tay của mình ra khỏi Harry, "sao chúng ta không—"

"Háo hức trả thù bạn trai cậu ghê nhở?" Ron bực tức nói với cô.

Hermione rụt người lại. "Hắn ta không phải là bạn trai của mình," cô nói thẳng. Quá nhanh.

Harry lặng thinh nhìn cô, đôi mắt phía sau cặp kính nghiền ngẫm.

Cô ghét khi cậu ta như thế này, cảm giác như kiểu người anh trai lớn bảo vệ quá mức vậy. Bỗng chốc, cô mong là cậu ấy sẽ nổi cơn IN HOA— của mình bởi Hermione biết chính xác mình phải xử lí thế nào khi cậu ấy như vậy. Nhưng khi cậu ấy im lặng như thế này...

"Malfoy không phải là bạn trai của mình," cô lặp lại, nhấn mạnh lần nữa với giọng trầm thấp hơn. Cô nhìn sang Ron, người đang có vài dấu hiệu giai đoạn đầu của apoplexy. "Tin mình đi. Mình biết mình đang làm gì."

"Thật sao?" Ron bắt chéo hai tay trước ngực. "Vậy tại sao cậu lại dành toàn bộ thời gian với hắn ta chứ?"

"Mình không có dành hết thời gian của mình cho hắn ta! Nghe này, tại sao chúng ta không đến phòng của mình, và mình sẽ..."

"Không, mình nghĩ rằng tụi mình sẽ thảo luận về cái 'chuyện' với Malfoy này ngay tại đây," Ron khăng khăng, khuôn mặt tím lên vì giận dữ. Cậu ta giậm chân để phụ trợ cho mình.

Bực mình, Hermione nhìn xung quanh. Cô phát hiện ra một cánh cửa, và khi mở ra thì phát hiện là một phòng trống. "Được thôi," cô nói. "Vào đi, cả hai người."

Họ nghe theo.

Khi vào trong phòng, Hermione phù phép một cái bùa im lặng xung quanh để không ai nghe thấy những gì cô nói. Cô hít một hơi thật sâu, ý thức được sự phiền muộn và giận dữ của Harry và Ron về mình.

Không lãng phí thêm một giây nào, Ron bắt đầu bão táp mưa sa. "Nếu cậu không dành thời gian bên cạnh hắn ta, thì tại sao cậu lại tới buổi Vũ hội với hắn ta chứ hả?"

Cô ngạc nhiên nhìn cậu ta. "Cậu lại nghe mấy tin đồn nhảm nữa đúng không Ronald?"

Mặt Ron đỏ sượng lên. "Thật ra, bọn này đã thấy những chuyện mà cậu với cái lưỡi của cậu đã làm đấy."

Harry cản lại. "Ron—"

Cơn đau nửa đầu từ buổi tập nhảy đã quay lại tìm cô để trả thù. "Mình rất tiếc khi hai người phải nhìn thấy cảnh đó," cô bắt đầu. "Nghe này. Những gì mình muốn nói là, mình không có đi với Malfoy do mình muốn như vậy, nên đừng có nhìn mình như thể mình yêu đương với hắn ta hay gì. Mình dự buổi Vũ hội với hắn ta vì mình phải làm vậy."

"Cứ như chuyện như vậy thật ấy!" Ron lầm bầm.

"Tại sao?" Harry hỏi.

Mình thật sự sẽ nói hết cho bọn họ sao? Hermione không chắc nữa, nhưng cô cũng muốn giải quyết những mâu thuẫn giữa ba người. "Bởi vì Malfoy là một tên khốn, và phải có ai đó dạy dỗ hắn." Đó. Hiện tại thì vậy chắc là đủ rồi.

"Và hiển nhiên, người đó phải là cậu," Ron bực mình nói. "Thề có Merlin, Hermione! Tại sao cứ phải là cậu chứ?"

Cô nhìn cậu ta đầy ghét bỏ. "Mình có ân oán cần phải giải quyết với hắn, và mình sẽ không dừng lại cho đến khi hắn phải trả giá."

"Hermione—" Harry nói, nhưng bị cô trầm giọng cắt lời.

"Harry, Ron, nghe mình đi. Làm ơn, đừng yêu cầu mình phải giải thích chi tiết bởi cá nhân mình nghĩ đây là chuyện giữa mình và Malfoy. Hai cậu không cần phải tham gia vào chuyện này, bởi vì hai người chưa từng là một phần của nó cả." Cô ngưng lời. "Tin mình đi. Mình biết mình đang làm gì."

Hai người trầm mặc không nói gì một thời gian dài, cho tới khi một trong hai phá tan bầu không khí im lặng ấy. "Nói cho bọn mình một vấn đề thôi. Thằng đó nó có—" Ron nói, cơ mặt siết chặt lại. "—nó có làm tổn thương cậu không?"

Hermione chậm rãi lắc đầu. "Là lòng kiêu hãnh của mình thì đúng hơn. Mình không bao giờ có thể tha thứ cho việc hắn biến mình thành trò cười hết lần này đến lần khác."

Harry và Ron nhìn nhau với cái ánh nhìn mà cô không muốn giải thích. Ron phun ra một câu chửi thề nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Harry nhìn chằm chằm vào cô, và cuối cùng lên tiếng, "Được rồi, Hermione. Tụi mình tôn trọng quyết định của cậu, nhưng bọn mình cũng muốn cậu biết rằng cậu có thể nói với bọn tớ nếu– và khi- Malfoy đi quá xa. Tụi mình sẽ đập cái tên thất bại đó ra bã ngay."

Hơi thở bị kiềm nén cả buổi cuối cùng cũng được thả ra. "Cảm ơn."

"Cái bọn Slytherin đáng ghét," Ron nói, đập lòng bàn tay phải vào nắm đấm trái của cậu ta. "Nếu không phải sợ hình phạt vĩnh viễn ở Azkaban mình đã—"

Hermione trợn tròn mắt. Bây giờ, khi không còn là trung tâm của cuộc trò chuyện này nữa, chắc đã đến lúc cô hướng mũi dùi sang hướng khác rồi. "Ôi thôi đi, Ron," cô nói, bắt chéo tay. "Rõ ràng là cậu không hề cho rằng tất cả người nhà Slytherin đều xấu."

Cậu ta xoay người sang muốn phản bác lại cô nhanh đến nỗi cô cứ tưởng là cậu ta sẽ ngã sấp mặt đến nơi. "Ý cậu là gì chứ hả?" cậu ta hỏi.

Cô nhoẻn miệng cười. "Mình tin rằng cậu với Parkinson có dành một khoảng thời gian bên cạnh nhau, dù có dưới sự giám sát của Snape hay không."

Và như vậy, khuôn mặt cậu ta bắt đầu ửng đỏ lên màu mạch máu. Ron liếc nhìn Harry. "Bọn mình vẫn chưa—"

"Và cậu nữa—" Hermione nói, vung tay về phía người còn lại. "Zabini đang dần cắm rễ trong cậu rồi, đúng không?"

Harry trông có vẻ giật mình. "Cô ta không—"

"Cả hai người vẫn chưa có bạn đồng hành cho buổi Vũ hội đúng không? Mời Zabini với Parkinson đi. Mình chắc là họ sẽ đồng ý ngay với hai người!"

Hai người đều trông như cá bị lôi ra khỏi mặt nước ấy.

Thật ra cũng khá giải trí khi nhìn hai người vật lộn để hít thở chút không khí thế này.

"Đừng có nhìn mình như thể mình bị ấm đầu như vậy," Hermione quở. "Mình hiểu rõ hai người như lòng bàn tay đấy. Cả hai đều biết là muốn đi chung với bọn họ nhưng lại vì nhau mà giả vờ như không. Bây giờ kết thúc được rồi đó, và làm ơn luôn mời mấy cô ấy đi!"

Im lặng.

"Cậu— cậu không có ý đó đâu," Ron nhỏ giọng.

"Cậu chỉ nói vậy bởi cậy không muốn trở thành Gryffindor duy nhất đi cùng với một người nhà Slytherin thôi," Harry cay đắng buộc tội cô.

Bị bắt bài, Hermione miễn cưỡng nở nụ cười, "Ừ. Đúng là vậy."

Ron bắt đầu vẫy vẫy cổ áo choàng của mình. "Ở đây nóng quá, hai người không nghĩ vậy sao?" cậu nói bằng một giọng đau đớn. Rỗi dẫn đầu bước ra khỏi phòng.

Harry và Hermione nhìn nhau và mỉm cười.

"Cái gì chứ?" Ron bật lại khi bọn họ đã ra ngoài. "Ở trong đó nóng thật—"

"A chúng ta có gì ở đây nào?" một giọng nói vang lên.

Họ dừng lại và nhìn chằm chằm vào kẻ vừa xen ngang. "Nott," Hermione đều giọng. Harry và Ron vây sát cô lại.

Nott nhướng mày nhìn cô, sau đó liếc nhìn căn phòng mà họ vừa bước ra. "Mới vừa hẹn hò tay ba với bọn bạn thân của mình hả Granger?"

Cú đấm của Harry nhắm thẳng vào hắn ta đã bị Hermione ngăn lại khi chặn lại trước ngực cậu. "Đừng!"

Nott bước ra khỏi bức tường và đi về phía cô, đôi mắt tối tăm ngập ngụa trong mấy suy đoán và nguy hiểm. "Tôi không biết Malfoy nhìn thấy gì ở cậu đâu, nhưng tôi chắc chắn sẽ cảnh giác." Hắn giơ tay lên, và ngay khi nó chỉ còn cách một chút nữa là chạm vào mình thì Hermione đã hất tay hắn ra. Nott cong khóe môi. "Nói với 'bạn' của anh là tôi cũng sẽ trông chừng anh ta nữa đấy." Rồi hắn ta bỏ đi.

Cô thở mạnh, sau đó nhìn chằm chằm bóng dáng tên Slytherin đang rời đi. Nott là... một kiểu xấu xa khác. Cái kiểu của hắn còn phiền phức hơn cả Malfoy. Mang tính đe dọa nhiều hơn. Thành thật mà nói, là kẻ mà cô thấy sợ nhiều hơn.

"Đấy cậu thấy chưa?" Ron hỏi. Cậu ta chỉ vào hướng mà Nott đã đi. "Cậu có thấy việc kết thân với kẻ thù có hậu quả gì chưa?"

"Chuyện đó chẳng sao cả," cô nói. "Mình cũng chẳng bận tâm quá nhiều đến những gì hắn ta nói. Hắn chỉ biết nói thôi, Ron."

"Nhưng—"

"Mình phải đi," Hermione nói. Không nói thêm lời nào, cô chạy về phía phòng của Nam sinh Trưởng, dừng lại trước bức chân dung treo ở trước nó.

"Nghe đây! Ai đến đó?" Vị hiệp sĩ nâng vành mũ kim loại của mình lên rồi gườm gườm nhìn cô. "Kẻ nào dám bén mảng đến lãnh địa của chúa tể của ta?"

Hermione nhìn xung quanh cô, và ngay lập tức cảm thấy khó chịu với mấy cái ánh nhìn nhòm ngó đầy tò mò (và cực kì ồn ào!) mà cô đang nhận được từ mấy người học sinh nhìn thấy đứng trước cửa phòng của Malfoy. "Nói với 'chúa tể' của anh là Hermione Granger đang ở đây, và..."

Cô còn chưa nói hết câu nữa là bức chân dung đã mở ra để cô vào rồi. "Cảm ơn."

Căn phòng là ngợp trong những gam màu của xanh lá cây và trắng, sự pha trộn hoàn hảo cho một Slytherin. Nó trông lạnh lẽo và tĩnh lặng, và ngoài ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi thì cả căn phòng chẳng có thứ gì có sự sống cả. "Malfoy?" cô gọi hắn, quan sát xung quanh mình. Hắn ta đâu rồi? "Malf—"

Có thứ gì đó đang gõ vào kính cửa sổ ở phía xa của căn phòng. Hermione có chút do dự, rồi bước lại xem thử. Ở phía ngoài, cô nhìn thấy một con cú ngậm một lá thư trong mỏ của nó. Và rồi cô giật mình; nó không phải chỉ là một lá thư bình thường.

Nó là một bức Thư Sấm.

Cô mở cửa sổ và con cú bay sà vào; đáp xuống ngay trên ghế sofa của Malfoy. Con chim biết cô không phải là người nhận lá thư nên nó tránh ra xa mỗi lần cô định lại gần nó.

Sự tò mò xâm chiếm lấy Hermione. Ai đã gửi bức thư sấm đó? Cha của hắn sao? Nhưng... tại sao chứ? Tại sao lại—

"Oswald!" giọng nói của vang ầm lên. Hermione nhìn sang ngay lúc hắn bước ra khỏi cánh cửa. Hắn liếc nhìn cô, môi mím chặt lại.

Cô nói với hắn như thể giải thích cho sự hiện diện của mình, "Chúng ta phải viết bài phát biểu, nhớ chứ?"

"Biết." Giọng hắn cứng rắn, và rồi hắn tiến về phía con cú. Con chim nhảy về phía hắn ta, thả bưu kiện trên lòng bàn tay của hắn, rồi vỗ cánh phóng về phía cửa sổ, suýt chút nữa là đập trúng mặt của cô.

Hermione cắn môi, rồi đóng cửa sổ lại. Cô chậm rãi quay đầu lại và thấy rằng Malfoy vẫn đang nắm lấy bức thư sấm trong tay. "Cậu có..." cô bắt đầu, "cậu có muốn tôi tránh mặt một lúc không?"

Malfoy lắc đầu, và không nói thêm một lời nào nữa mà dứt khoát tháo cái nút thắt ruy băng của bức thư sấm ra. Nó bật ra từ bàn tay của hắn rồi bắt đầu bay qua bay lại, và một người phụ nữ nói với giọng nói như trong vắt:

'Draco, con trai ta, có thật như vậy không con? Có lời đồn rằng con... với con bé Muggleborn kia... ôi, chỉ nghĩ đến cái từ thích hợp dành cho hai đứa thôi là ta đã thấy rùng mình rồi. Chúng ta được báo rằng con định hộ tống cô ta tới buổi Vũ hội Tốt nghiệp... vậy còn Pansy đáng yêu ngọt ngào thì sao đây, hả Draco? Con chọn một người có địa vị thấp hơn một Parkinson sao? Thật vô lý, con trai à! Con sẽ là trò cười của cả cái cộng đồng phép thuật này! Cha con và ta, chúng ta yêu cầu con phải giải thích chuyện này và chúng ta mong nhận được câu trả lời trong hôm nay. Con phải hứa là con sẽ không đi cùng con bé đó. Chúng ta nói vậy đã đủ rõ ràng chưa? Dẹp bất cứ trò chơi nào của con với con bé này đi, và ĐỪNG CÓ ĐỒNG HÀNH VỚI CON BÉ TỚI BUỔI VŨ HỘI ĐẤY!'

Và rồi bức thư sấm nát tan thành từng mảnh trong ánh lửa.

Hermione không dám phá vỡ sự im lặng này mà nhìn chằm chằm vào Malfoy. Lời nói của mẹ hắn vang lên bên tai cô: Đừng có đi với cô ấy! Một người có địa vị thấp hơn một Parkinson, thật là vô lý! Cô nuốt khan, nước mắt cay nóng ngập trong mắt. Do mấy lúc thế này nên cô mới căm ghét những định kiến phân biệt như vậy. Việc một phù thủy như cô — nữ phù thủy sinh đạt điểm số cao nhất trong năm của mình – đi cùng với một phù thủy như Malfoy thì có vấn đề gì chứ? Chẳng có vấn đề gì cả, hoàn toàn không!

Cô chớp mắt. Đùa gì chứ, có cả đống vấn đề thì có! Hắn là một tên Máu thuần; Mình là phù thủy xuất thân Muggle. Hắn là một Slytherin; Mình là một Gryffindor. Và rồi còn—

"Vậy," Malfoy nói, đánh tan cuộc chiến nội tâm của cô, "bắt đầu thôi." Giọng nói của hắn như không thể cãi lại được chút gì, và nụ cười trên môi hắn ta khiên cưỡng hơn bao giờ hết.

Hắn đang ra lệnh cho cô không được đề cập đến sự việc này trong im lặng, nhưng sự tò mò đã chiến thắng cô. "Cậu có nghĩ..." Giọng nói của cô run lên khi hắn lừ mắt nhìn cô, nhưng cô tiếp tục, "Liệu việc cậu đi với tôi tới buổi Vũ hội có phải là một ý hay không? Bố mẹ cậu rõ ràng ghét điều đó. Có lẽ... có lẽ—"

"Cha mẹ tôi không có bất cứ tiếng nói nào trong chuyện này," hắn nói đanh thép. "Tôi chọn bất cứ ai mà tôi muốn, ngay cả khi bọn họ không hài lòng với điều đó."

"Nhưng—"

"Nghe này, Granger. Cậu thà nói về mấy chuyện này chứ cũng không lo làm cái bài diễn văn chết tiệt kia hả? Bởi vì nếu như vậy thì cứ ở đây đi – tôi thà đi chỗ khác rồi làm nó một mình thì hơn."

Cô bực mình. "Được thôi," Hermione nói. "Được thôi. Hãy viết cho xong cái bài diễn văn chết tiệt đó đi."

Mặt Malfoy giãn ra, và cuối cùng cũng nở nụ cười. Lần này, nó có thể mang bất cứ ý gì ngoài sự giả tạo. "Tôi mừng là cậu hiểu được ý tôi." Hắn ta chỉ vào cái bàn, nơi có sẵn những cây bút lông vũ và mấy chồng giấy được đặt sẵn. "Bắt đầu chứ?"

Cô bước về phía bàn mà không có đáp lời. Cầm cây bút lông vũ với một mảnh giấy lên, Hermione chìm người trên ghế sofa rồi bắt đầu viết nguệch ngoạc.

Hắn cũng y chang. "Nhân tiện, Granger – nhớ phải đưa tôi xem cậu đang viết cái gì. Tôi sẽ không muốn chúng ta nghe kỳ quái và ngu ngốc và, ờ cậu biết đấy, giống như Weasley..." Malfoy ngọt ngào nói.

Hermione hạ tờ giấy xuống và nở một nụ-cười-nhe-răng-và-không-đây-không-phải-là-một-nụ-cười-chân-thành-đâu. "Vui tính thật đấy."

"Ôi cảm ơn nhé." Hắn cúi chào chế giễu lại. "Nhưng tôi có ý đó thật đấy."

"Sao cũng được." Cô tiếp tục hí hoáy, và sau vài phút lại nhớ tới cuộc gặp gỡ với một kẻ khác giống với hắn ta. "Malfoy..."

Hắn dừng lại động tác của mình và nhìn cô, nhướng mày lên.

Mình có nên nói với hắn ta không? "Malfoy, cậu... ừm... cậu và Nott có phải...?"

"Hắn ta đã làm gì cậu?" Khuôn mặt hắn trắng bệch khi hỏi.

Hermione lập tức hối hận vì đã mở miệng. Cô miễn cưỡng trả lời, "Không có gì. Chỉ là... lúc nãy hắn ta bảo tôi nên coi chừng..."

"Coi chừng...? Nói tôi nghe. "

Cô lo lắng chỉnh lại. "Hắn không thật sự nói vậy, nhưng..." Hermione nhìn chằm chằm vào hắn. "Hắn nói cậu cũng nên coi chừng nữa."

Malfoy không nói gì, và cô càng cảm thấy không thoải mái hơn với sự im lặng của hắn ta. "Quên hết những gì tôi nói đi, được không? Có lẽ là chẳng có chuyện gì đâu. Mấy câu đe dọa ngu ngốc, vậy thôi."

"Đừng có ngốc như vậy," hắn nạt. "Bọn tôi là Slytherins, Granger. Đối với bọn tôi thì không có cái gì là mấy câu đe dọa ngu ngốc đâu."

"Nhưng—"

"Bài phát biểu của cậu tới đâu rồi?" hắn nhàn nhạt hỏi.

Hermione nhìn xuống tờ giấy của mình. Toàn mấy dòng nguệch ngoạc! Bọn chúng như hét vào mặt cô. Toàn mấy cái dấu rồi đường vẽ ngoằn ngoèo – cô cũng không thật sự viết gì nữa. Cô chỉ giả vờ viết gì đó. "Tôi không hài lòng với nó lắm," cô nói, vo tròn tờ giấy lại. "Còn cậu thì sao?"

Malfoy nở một nụ cười lười biếng rồi cũng vo tròn tờ giấy của hắn lại. "Tôi cũng không hài lòng với nó nữa." Hắn tùy tiện ném nó đi, và viên giấy lăn đến chân cô.

Cô nhanh chóng nhặt nó lên, toét miệng cười khi mở nó ra. Hermione có thể đã thành công xem tờ giấy viết gì nếu không phải tại— "Oái!" cô thở hắt, phổi như bị đè bẹp bởi sức nặng trên lồng ngực.

Mặt hắn ta áp sát phóng đại trước mặt cô. "Đưa nó cho tôi."

"Cậu— cậu tấn công tôi!"

"Đưa tôi cục giấy đó, Granger."

Mặc dù cái tư thế và sức nặng đè lên lưng rất khó chịu, nhưng Hermione nhận ra cô cũng đang cao hứng khi trêu chọc hắn thế này. Khoan! Chấn động! Kinh hoàng! "Buông tôi ra," cô nói giọng đều đều, "và cậu có thể lấy lại cục giấy của mình."

"Đưa tôi quả bóng," anh ta nói ngược lại, "và tôi sẽ thả cậu ra."

Bàn tay cô ngay lập tức siết chặt lấy cục giấy vo tròn. "Cậu làm trước đi, Malfoy."

"Không. Cậu làm trước đi, Granger."

Những ngón tay hắn bắt đầu lần về phía bàn tay cô. Cô ré lên và ngọ nguậy, khiến cho cả hai ngã khỏi ghế sofa và lăn xuống sàn. Hermione không lãng phí thời gian thêm chút nào nữa; cô vội vàng đứng dậy và mở tờ giấy ra.

Giống như của tờ cô, nó đầy những nét vẽ nguệch ngoạc. Rõ ràng là, không phải là người duy nhất không có cảm hứng để viết bất cứ điều gì ngày hôm nay. "Ha!" cô nói, tự hào khoe khoang chiến thắng của mình. "Đây là cái mà cậu gọi là bài phát biểu đó hả?"

Hắn đứng lên và phẩy phẩy tay phủi bụi trên người. "Không, không phải," hắn công nhận. "Nhưng tôi đoán là phần của cậu sẽ tốt hơn nhiều..."

Hermione hít sâu. "Không! Đừng... Đó là—"

Quá trễ rồi.

Malfoy nhướng mày lên. "Huh. Có vẻ như cậu có khiếu vẽ chân dung đấy, Her-mi-o-ne..."

"Đó là con mèo của tôi, đồ khốn."

"Ờ thì," hắn dài giọng, "thật là tội nghiệp con mèo mà. Hay không lẽ nó thật sự xấu đến mức này hả?"

"Im đi." Hermione cũng phủi phủi bụi trên người mình. "Tôi đi đây. Dù sao thì chúng ta cũng chẳng làm được gì." Cô tiến về phía cửa.

"Ủa," Malfoy nói, dang rộng hai tay, "không hôn à?"

Để đáp lại, Hermione ném cục giấy của hắn trong tay thẳng vào trán hắn ta.

Cô đã giữ tâm trạng của mình rất tốt trong suốt cả ngày, và cô thậm chí còn có đủ kiên nhẫn để không ếm bùa bất cứ ai có gan nói với cô rằng, 'Thậttttt tuyệt vời khi cậu và Malfoy yêu nhau!' Dù sao thì cái việc bọn họ nghĩ được vậy ngay từ đầu là cũng thấy ngu ngốc rồi.

Khi buổi tối chập đến, Hermione quay về phòng của mình sớm để nghỉ ngơi. Cô định sẽ viết cho xong bài phát biểu cho dù nó sẽ giết chết cô, chỉ để chứng minh cho Malfoy thấy là cô... ừ thì, giỏi hơn hắn ta.

Sau mấy tiếng đồng hồ và ba trang giấy kín mặt chữ, Hermione nghe thấy tiếng cào cửa ở phía ngoài phòng. Cô nhún vai, cho rằng mấy hồn ma ở Hogwarts lại đang có kế hoạch gì đó. Mà có khi đó là Peeves cũng nên.

Sau, bức chân dung treo ngay trên tủ quần áo của cô bắt đầu la hét.

"Ôi cô ơi! Ôi cô ơi! Nhanh lên, có một chàng trai đang nằm ngoài đó, sắp chết rồi! Ôi cô ơi! Ôi cô ơi!"

Hermione nhanh chóng lao ra và mở cửa, hoàn toàn quên mất việc cô ấy đang mặc đồ ngủ và, thật ra, chỉ khoác lên mình có một chiếc đầm ngủ mỏng.

"Cô chủ!" người phụ nữ trên bức chân dung kêu lên. "Ôi, thật kinh khủng, những gì những thằng nhóc đó đã làm với..."

"Ôi Chúa ơi," Hermione kêu lên, lao về phía thân hình đang oằn mình dưới sàn. "Chúa ơi!"

Đó là Malfoy.

Với máu và những vết bầm tím khắp người.

Author's note: Và xong chương 10... hehe! Cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả sự hỗ trợ mà truyện đã nhận được. Tôi yêu mọi người! Ôm tập thể nào! — siết chặt luôn —

Dù sao đi nữa, chương tiếp theo sẽ trả lời câu hỏi 'chuyện quái gì đã xảy ra với Draco hả bà tác giả vô lương tâm kia!' he? :) Dun-dun-dun-dun...

Translator's note: Bà tác giả lười một thì con mẻ dịch giả lười ba...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro