Chương 25: Mối Nguy Hiểm khi Gần Gũi với Granger

Draco tỉnh dậy, lảo đảo và mắt híp lại với một hơi thở hổn hển.

Granger đang đứng trên cầu thang, đầu ngón tay đặt trên lan can, một chân đông cứng giữa không trung phía trên bậc thang.

Cô nhìn anh và phụ kiện mới của anh – con mèo đang ngủ, cuộn tròn quanh cổ anh như một chiếc khăn lông xù.

"Ờ... chào buổi sáng," Granger nói khi biết anh đang nhìn cô.

Con mèo cựa quậy khi nghe thấy giọng nói của cô. Nó nhảy ra khỏi người Draco, dùng khuôn mặt của anh làm bệ phóng, và lao về phía chủ nhân của nó.

Granger hỏi Draco muốn ăn gì vào bữa sáng. Anh yêu cầu một tách cà phê để rửa sạch hương vị cay nồng của chân mèo.

Granger pha một tách cà phê khá ngon cho anh.

Buổi sáng trôi qua với một loạt các cuộc họp. Đầu tiên là với Tonks, người mà họ đã gặp tại Trụ sở Thần sáng, để nghe những gì cô ấy đã khám phá ra trong quá trình thẩm vấn.

"Hai người sẽ rất vui khi biết rằng tay của tên cụt đã được nối lại thành công," Tonks nói khi họ đến.

"Tiếc ghê," Draco nói.

"Đúng ha." Tonks đóng cửa văn phòng và ngồi vào bàn làm việc. "Thằng khốn sát nhân. Phải rồi. Mau ngồi xuống đi. Robards đã chấp nhận việc sử dụng Chân Dược cho những người bạn của chúng ta tối qua, vì vậy chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện nhỏ. Cả hai tên đó đều không biết danh tính của người đã chỉ dẫn cho chúng. Tuy nhiên... tôi đã khám phá ra một điều khá thú vị. Cả hai bọn chúng đều là người sói, và cả hai đều tham gia các cuộc tấn công vào đêm trăng tròn."

Tonks đặt một mẩu giấy da lên bàn. "Kết quả khám nghiệm tử thi của tên phù thủy cháy xác nhận rằng hắn cũng là người sói."

Tonks nhìn từ Granger sang Draco và ngược lại. "Có suy nghĩ gì không? Phản ứng từ hai ngôi sao sáng chói trước mặt tôi?"

Hai ngôi sao sáng chói nhìn nhau.

Granger di chuyển. "Em nghĩ đã đến lúc em nói cho cô biết em đang làm gì. Malfoy, anh có muốn thực hiện Lời Thề giữ Bí Mật không?"

Lời thề đã được thực hiện. Granger tóm tắt công việc và những phát hiện của cô cho Tonks, và Draco bổ sung thêm một phát hiện thú vị (và đau khổ) không kém rằng Fenrir Greyback đã trở lại và có vẻ như đã tái tập hợp một phần của bầy cũ. Chúng có lẽ là những người chịu trách nhiệm cho các cuộc tấn công vào đêm trăng tròn, trên hết là nhắm vào Granger.

"Điên rồ," Tonks thở hổn hển. "Toàn bộ đều điên rồ."

Granger kết luận với cùng một ngôn ngữ thận trọng mà cô đã sử dụng với Draco vào đêm hôm trước, về những lãnh thổ chưa được khám phá và kết quả không chắc chắn của các thử nghiệm lâm sàng.

Tonks đón nhận tin tức về việc chữa khỏi bệnh người sói của Granger với sự trung lập đáng khen ngợi, dựa trên tình trạng của Lupin. Chỉ có mái tóc là phản bội cô ấy, chuyển sang một vài sắc thái nhạt hơn màu đỏ của nó.

Cô ấy nhìn Granger thật lâu, đầy ngưỡng mộ, thì thầm, "Thật không thể tin được," rồi cô ấy quay lại. "Gọi Potter và Weasley đến để cùng lập Lời Thề. Chúng ta cũng sẽ phải thông báo cho Robards và Shacklebolt. Đó sẽ là phạm vi hiện tại, tôi nghĩ vậy. Chúng ta sẽ cho những người khác biết khi cần thiết. Vào phòng họp đi. Tôi sẽ tham gia cùng trong giây lát."

Tonks đuổi họ ra khỏi văn phòng của cô ấy.

Khi họ rời đi, Draco lén liếc nhìn. Tonks ngồi ở bàn làm việc, hai tay đan vào nhau trước mặt, các đốt ngón tay áp vào miệng.

Đôi mắt cô ấy sáng lạ thường.

Trong phòng họp, Potter và Weasley đã được thông báo về tình hình theo Lời thề. Phản ứng của họ có thể đoán trước được, nhưng có điều gì đó an ủi khi họ siết chặt lấy Granger, khi họ ưỡn ngực, tuyên bố mạnh mẽ để giữ cô an toàn, và trong lời hứa đập bàn sẽ tìm thấy Greyback nếu đó là điều cuối cùng họ làm. Với tư cách là người đứng đầu WTF, Potter dường như đã tìm thấy một quyết tâm mới để bắt người sói. Có một ánh sáng xanh nguy hiểm trong mắt anh ta.

Weasley cũng tròn xoe mắt như Draco tối hôm trước về khả năng chữa khỏi bệnh người sói. Phản ứng của anh ta chủ yếu bao gồm việc lặp lại "U là trời!" và "Mèn đét ơi!" và "Bồ thật xuất sắc, Hermione!"

Granger trao cho anh ta một nụ cười nhanh chóng. Cô và Draco sau đó đã bị thẩm vấn về chuyện đột nhập.

"Mình có ghi lại một video," Granger nói và rút điện thoại ra.

Có vẻ như cô có thể lưu giữ cảnh quay trong một loại phim nhỏ. Tò mò bất chấp bản thân, Draco đứng dậy để tham gia cùng Potter và Weasley, đứng xung quanh Granger và xem màn hình nhỏ.

Anh dập tắt một chút ghen tị với cách Potter dễ dàng để khuỷu tay lên tay của Granger và đến gần cô, và cách Weasley tình cờ ngả người ra sau ghế của cô – tất cả trong khi Draco đứng cách xa một cánh tay cứng nhắc và đàng hoàng.

Granger chiếu phim. Draco, đã Ảo Ảnh trong hầu hết các cuộc giao tranh, hầu như không thể nhìn thấy cho đến khi kết thúc, nơi đứng của anh chỉ được xác định bằng những đợt bùa chú và tác dụng của chúng đối với đối thủ của anh – những cánh tay bị chặt đứt, tên canh gác bị Bombarda tiêu diệt. Trận chiến đã kéo dài cả thế kỷ trong đầu Draco, nhưng nó chỉ diễn ra chưa đầy một phút trong thời gian thực.

Weasley vỗ vai anh. "Mày đã tặng cho chúng địa ngục. Làm tốt lắm, anh bạn."

Potter bắt tay anh. "Nhớ nhắc tao là đừng bao giờ đấu tay đôi với mày nghen."

"Xem lại lần nữa đi," Weasley nói.

Phần phát lại kèm theo nhiều lời bình luận của Potter và Weasley. "Lời nguyền chết chóc ngay từ đầu á – tên khốn kiếp chết tiệt đó – bồ có thể tưởng tượng nếu chúng vào được không? Hermione sẽ không có cơ hội. Ồ! Nhìn máu kìa! Hà! Vụt ra mạnh mẽ đấy! Giải giới vũ khí vốn là kiểu của Harry, nhưng mày đã tạo ra một bước ngoặt mới cho nó, Malfoy. Giải giới tay. Ha ha! Xem khuôn mặt của gã đó khi hắn nhận ra mình bị mắc kẹt kìa! Bộ Quidditch đẹp đấy, chúng sẽ mắc chứng sợ Tầm Thủ suốt đời... đó có phải là con Étincelle mới nhất không?"

Draco để họ xem lại vài lần, anh quay lại chỗ ngồi của mình ở phía bên kia bàn.

Anh liếc nhìn Granger và thấy cô không nhìn vào điện thoại của mình mà là nhìn anh. Vẻ mặt của cô khiến anh mất một lúc để giải thích – đó là một điều gì đó nghiêm túc, một điều gì đó nghiên cứu, một điều gì đó trầm ngâm.

Cô đang giải đố.

Trời ơi.

Cô quay đi khi anh bắt gặp ánh mắt của cô. Draco quyết định tiếp tục nhìn vào cô khi cô nhìn lại anh, để làm gián đoạn quá trình suy nghĩ của cô và giữ cho anh an toàn.

Tonks đến, trước đó là tiếng giày chiến đấu của cô ấy vang lên dọc hành lang. Cô ấy trông vẫn điềm tĩnh như mọi khi và bước vào phòng với tư thế hoàn toàn ung dung. Khuỷu tay của cô đập mạnh vào gáy Potter.

"Xin lỗi," Tonks nói. "Nó không hề rỗng tuếch... đó là một lời khen đấy, Potter. Tất cả chúng ta đã được cập nhập thông tin hết chưa?"

Granger cất điện thoại đi.

"Dạ rồi, thưa sếp," các Thần Sáng đáp.

Tonks ngồi ở đầu bàn. "Chúng ta có nhiều chuyện để thảo luận, nhưng hãy bắt đầu với điều quan trọng nhất: sự an toàn của Hermione."

Potter và Weasley đều nhoài người về phía trước, như thể sẵn sàng tóm lấy Granger và mang cô đến một tòa tháp xa xôi, không bao giờ được nhìn thấy nữa.

"Phải," Weasley nói. "Chúng ta phải đưa cô ấy ra khỏi đây. Bồ thích gì, Hermione? Madagasca? Greenland? Tây Tạng?"

Draco không thể đổ lỗi cho anh ta về phản ứng này – anh cũng có phản ứng y như vậy.

Granger nghiến chặt quai hàm. "Mình chắc chắn sẽ không đi đâu cả."

Tất nhiên, một cuộc tranh luận bùng nổ xảy ra sau đó. Potter và Weasley thúc giục Granger đi trốn ngay lập tức, địa điểm càng xa càng tốt. Họ bị thúc đẩy bởi sự lo lắng thực sự và những lo lắng tương tự mà Draco phải chịu đựng khi nghe thấy cái tên đáng ghét của Greyback. Draco, đã cố gắng lập luận theo hướng đó mà không thành công, giờ đã đứng về phía Granger. Có quá nhiều việc phải làm trong quá trình nghiên cứu của cô – nếu Greyback vẫn tiếp tục quỷ quyệt như họ biết về hắn, thì họ đang xem xét khả năng có hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn ca nhiễm mới trong những kỳ trăng tròn chưa đến, trong khi nỗ lực điều trị của Granger sẽ bị đình trệ.

Tonks, với vẻ nhẫn nhịn thánh thiện trên khuôn mặt, để cho cuộc tranh cãi diễn ra sôi nổi trong bốn phút. Rồi cô vỗ tay. "Cảm ơn, các chàng trai, vì đã chia sẻ suy nghĩ của mình. May mắn thay, không có ý kiến ​​nào quan trọng hết."

Draco, Potter và Weasley đã xoay sở để sống sót sau cái chết của lòng tự trọng.

Tonks tiếp tục khi họ nắm chặt những gì còn sót lại trong tâm trí của họ. "Văn phòng Thần Sáng không có quyền nói với Giáo sư xuất sắc Granger những gì em ấy có thể và không thể làm. Công việc của chúng ta là bảo vệ em ấy trong quá trình em ấy thực hiện dự án của mình, theo yêu cầu của Bộ trưởng. Vì thế. Việc cần làm đầu tiên: lập kế hoạch và chỗ ở."

Những xác chết của Potter và Weasley vặn vẹo đưa ra một số tranh luận, nhưng đôi môi của Tonks mím chặt hơn theo từng phút, và họ đã từ bỏ nó một cách khôn ngoan. Cùng nhau, năm người họ đã vạch ra một kế hoạch dự thảo để đảm bảo rằng, bất cứ nơi nào Granger đi, sẽ có người đi cùng cô – hoặc là Draco hoặc một Thần Sáng khác.

Granger đồng ý hạn chế xuất hiện trước công chúng. Cô cũng buồn bã đồng ý tạm dừng công việc của mình ở thế giới Muggle – các ca làm việc tại phòng phẫu thuật Muggle và giảng dạy tại Muggle Cambridge – cho đến khi Greyback bị bắt. Các địa điểm không phép thuật quá khó để bảo vệ.

Các địa điểm có phép thuật về cơ bản an toàn hơn nhiều, nhưng Thần Sáng sẽ đi cùng cô đến phòng thí nghiệm của cô và tại phòng cấp cứu của St. Mungo.

Cuộc thảo luận chuyển sang vấn đề nhà ở. Granger đồng ý chuyển đến một ngôi nhà an toàn, miễn là nó nằm trong khoảng cách Floo đến phòng thí nghiệm của cô. Hàng chục ngôi nhà an toàn do DMLE quản lý đã được thảo luận, mỗi ngôi nhà đều đưa ra những ưu và nhược điểm (vị trí, khả năng đi lại dễ dàng, khả năng phòng thủ). Tonks và Draco chia sẻ một sự lo lắng nhất định về việc các nhà an toàn nhất thiết phải được nhiều Thần Sáng và nhân viên DMLE biết đến.

Các lựa chọn khác đã được thảo luận. Tạo một ngôi nhà an toàn mới? Phức tạp và tốn thời gian, nhưng cũng là một lựa chọn.

Potter và Weasley từng đề nghị Granger ở lại một trong hai ngôi nhà của họ. Draco chỉ ra rằng việc chuyển Granger đến nơi ở của một trong hai người bạn thân nhất của cô là rất dễ đoán. Trong mọi trường hợp, Granger từ chối thẳng thừng lựa chọn: cô sẽ không khiến gia đình họ gặp nguy hiểm. Cô cũng đưa ra phản đối tương tự đối với đề xuất của Potter về trường Hogwarts – trẻ em không được chấp nhận là mục tiêu tiềm năng cho thiệt hại phụ.

"Ném bồ ấy vào Thái Ấp chết tiệt của Malfoy cho rồi," Weasley nói, hất ngón tay cái về phía Draco. "Sẽ không có ai tìm kiếm bồ ấy ở đó đâu."

Granger kêu lên, "Hah!"

Potter cười và rồi trở nên trầm tư.

Tonks tiếp nhận lời đề nghị với mức độ nghiêm túc đáng ngạc nhiên. Cô ấn một ngón tay lên cằm và nói, "Weasley nói có lý đấy chứ."

Granger chớp mắt.

Draco cảm thấy một sự hưng phấn bối rối dâng trào.

"Chúng ta có thể thiết lập một phiên bản mồi nhử của Hermione trong nhà an toàn và ngôi nhà nhỏ của em ấy," Tonks trầm ngâm.

"Bẫy à," Draco nói.

"Tao thích bẫy," Potter gật đầu. "Và phục kích."

"Tôi quá thông minh," Weasley nói.

Tonks gật đầu. "Đúng là tài tình."

"Không," Granger nói, lắc đầu. "Tôi có cùng quan điểm phản đối như tôi đã nói với Harry và Ron – tôi sẽ không đặt gia đình Malfoy vào vòng nguy hiểm. Nếu Thái Ấp bị tấn công, và có chuyện gì đó xảy ra với mẹ anh ấy, hay những gia tinh..."

"Thái Ấp gần như không thể xuyên thủng," Tonks nói. "Cũng giống như hầu hết những tài sản cổ kính ở đó. Phải mất hai mươi tay phá kết giới trong ba ngày mới vào được, trong đợt tấn công cuối cùng hồi Chiến tranh. Nó an toàn gấp mười lần so với ngôi nhà an toàn nhất của chúng tôi."

"Không sai," Draco nói. Anh cố không tỏ ra đặc biệt háo hức. "Với lại... mẹ tôi đang nghỉ đông ở lục địa rồi. Bà ấy không ở Thái Ấp."

Granger, mắt mở to, quay sang anh. "Anh có đồng ý với ý tưởng này không?"

Draco nhún vai thờ ơ nhất thế giới. "Tôi nghĩ đó là một lựa chọn đáng để cân nhắc."

Đó là một tuyên bố đơn giản. Anh yêu nó kinh khủng. Nó thật hoàn hảo. Cô sẽ được bảo vệ bởi những phép thuật của hàng thế kỷ, còn có những gia tinh làm nhiệm vụ giám sát phụ, và anh sẽ ở đó mỗi đêm. Anh rất vui với điều này.

Weasley, người đang có vẻ tự mãn, đã tăng thêm một inch trong sự kính trọng của Draco.

Trong khi đó, Potter đang để mắt đến Granger. "Thái Ấp không hẳn là nơi chứa đựng những kỷ niệm vui vẻ, phải không? Bồ ổn với chuyện này chứ, Hermione?"

Granger vẫn đang nhìn chằm chằm vào Draco trong sự bối rối. "Hm? Oh... không, sẽ ổn thôi. Mình đã quay lại đó rồi. Một sự kiện của Narcissa Malfoy." (Draco nhận thấy cô không đề cập đến bữa tối.) "Nó – ổn thôi. Khách quan mà nói, đó không phải là một đề xuất vô lý, chỉ là một biện pháp tạm thời. Mình chỉ do dự vì nó có vẻ hơi phiền."

"Phiền á? Vớ vẩn – có khoảng năm mươi phòng trong Thái Ấp," Tonks nói, gạt đi mọi quan ngại thật hay tưởng tượng của cậu em họ. "Malfoy thậm chí sẽ không biết em ở đó."

Cái nhìn của Granger lướt qua Draco. Tonks cũng vậy, nhìn chằm chằm anh với con mắt tò mò.

"Làm thôi," Draco nói, cố gắng thể hiện vẻ mặt bình thản nhất của mình. "Đó là một giải pháp ngắn hạn dễ dàng. Chúng ta luôn có thể xem lại – hoặc chúng ta có thể tạo ra một ngôi nhà an toàn phù hợp, bất hợp pháp."

Tonks xoa hai tay vào nhau. "Xuất sắc. Weasley hoàn toàn chính xác – Thái Ấp Malfoy là nơi cuối cùng trên trái đất sẽ tìm thấy Hermione Granger."

Phần còn lại của cuộc họp diễn ra trong một loạt các cuộc tranh luận về hậu cần, lịch trình và các cuộc phục kích.

Tonks sẽ tự mình thông báo cho Robards và – với một tiếng thở dài – Shacklebolt. "Ông ấy sẽ không hài lòng về việc chúng ta giữ kín các cuộc tấn công vào dịp trăng tròn. Ông ấy sẽ phải giải quyết vấn đề đó với Robards. Nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có một kế hoạch để giữ an toàn và bảo vệ cho Hermione."

Draco đưa Granger trở lại ngôi nhà nhỏ của cô để thu dọn đồ đạc cho cái mà Granger gọi là kỳ nghỉ "Hy vọng cực kỳ ngắn ngủi" tại Thái Ấp.

Điều tuyệt vời của việc chuyển đi của Quý Cô Chuyên Gia về Bùa Mở Rộng là một quá trình gần như dễ dàng. Draco hầu như không có thời gian để gửi tin cho các gia tinh chuẩn bị một phòng dành cho khách cho Lương Y Đồng nghiệp Granger khi cô thông báo rằng cô đã sẵn sàng.

Bất cứ đồ đạc nào mà cô cho là không thể thiếu (bao gồm cả hai bản sách Khải Huyền) đều nằm trong một chiếc hộp có bánh xe của Muggle, được mở rộng một cách kỳ diệu.

Con mèo của cô rít lên và cào cấu, bị nhét vào một cái lồng.

"Tôi sẽ nói với gia tinh giữ bí mật tuyệt đối việc cô ở lại," Draco nói khi họ đi ra cửa trước. "Thậm chí cả mẹ tôi cũng sẽ không biết về chuyện này cho đến khi chúng ta quyết định nói khi cảm thấy an toàn."

Granger trông có vẻ lo lắng. "Khi nào bà ấy quay lại?"

"Tôi tin là tháng Ba lận. Bà ấy đã quyết định không ở nước Anh vào màu đông."

Granger vẫn còn lo lắng. "Ừm. Tốt rồi. Tuy nhiên, còn các gia tinh – nếu có ai đó cố gắng tiếp cận tôi trong Thái Ấp, và một trong số các gia tinh bị thương? Hay bị giết? Ý nghĩ đó làm tôi phát ốm."

"Cô không nghe Tonks nói à? Đừng lo lắng. Không ai nghĩ được cô ở đó đâu. Và nếu chúng làm vậy, chúng phải cần hai chục tay phá kết giới trong nhiều ngày – điều mà tôi có thể đảm bảo với cô là tôi sẽ nhận ra. Đây là một trong những ý tưởng sáng suốt nhất của Weasley."

Granger im lặng, nhưng cái nhíu mày của cô nói với Draco rằng cô chắc chắn không ngừng lo lắng.

Tại Thái Ấp, Henriette chào đón họ ở cửa lớn và đưa Granger đến một căn phòng dành cho khách nhìn ra khu vườn.

Con mèo của Granger được thả vào căn phòng, nơi nó thể hiện sự không hài lòng với tình hình này bằng cách chạy vào gầm giường và rít lên với bất kỳ ai đến gần.

Draco theo sau một khoảng cách xa khi Henriette đưa Granger đi tham quan Thái Ấp. Con gia tinh già đã hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình. Không có cái nhìn rụt rè nào về hướng của Draco, cũng không có bất kỳ trò đùa nào với hoa hồng. Henriette làm việc một cách chuyên nghiệp. Lương Y Đồng nghiệp Granger phải được tạo điều kiện thoải mái và được giữ an toàn.

Draco nhìn hai người họ đi phía trước anh – thân hình nhỏ bé của Henriette và dáng người mảnh mai của Granger, cúi người chăm chú về phía gia tinh khi cô nói. Henriette chỉ vào phòng làm việc của Monsieur bên trái và thì thầm ám chỉ rằng khi Monsieur ở trong đó nên để cậu chủ ở một mình, vì cậu chủ thường gắt gỏng ở mức độ khó chịu với sự bất tài của ai đó và những thứ khác kiểu như vậy. Granger nghiêm túc gật đầu, rồi quay lại nhìn Draco thích thú khi Henriette tiếp tục.

Henriette khẽ ra hiệu về phía cửa thư viện trước khi tiếp tục đi về phía nhà kính. Granger nấn ná ở cánh cửa thư viện đóng kín một lúc trước khi vội vã bắt kịp, và đến lượt Draco thích thú.

Cơn cuồng nhiệt kèm theo đã bị dập tắt trước khi nó có thể làm anh mỉm cười.

Khi Granger đã ổn định và làm quen với chỗ ở, Draco và các gia tinh đi kiểm tra lại các kết giới của Thái Ấp để an tâm, thì trời đã tối.

Nếu Draco có hy vọng về một bữa tối yên tĩnh cho hai người vào đêm đó, thì Granger đã dập tắt ý tưởng đó. Cô có một ca trực tại phòng cấp cứu mà cô nhất quyết không bỏ lỡ, vì cô là Lương Y duy nhất trực ca này và người hỗ trợ của cô đang bị bệnh Spattergroit.

Hôm nay có cảm giác như một ngày dài, nhưng, khi Draco đợi Granger ở chân cầu thang lớn, có cảm giác như mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Anh cho rằng mình nên làm quen với những ngày dài hỗn độn này. Dù sao, đây cũng là Granger.

Cô chạy xuống cầu thang, áo choàng Lương Y vừa mới mặc của cô bay phấp phới sau lưng. "Tôi xong rồi. Tôi không nghĩ là tôi cần hỏi anh xem liệu anh có ngất đi khi nhìn thấy máu không. Mổ bụng có ổn không?"

"Ổn mà," Draco nói.

"Tốt. Người ta chẳng bao giờ biết mình sẽ gặp phải gì tại St. Mungo."

Draco sử dụng Che-Bớt-Sự-Chú-Ý và Ảo Ảnh mạnh nhất của mình lên bản thân để ngăn chặn các câu hỏi về lý do tại sao một Thần Sáng lại đi Lương Y Granger.

Họ Floo đến St. Mungo vì đây là ca đầu tiên trong số nhiều ca làm việc của Granger tại phòng cấp cứu.

Draco dùng Chiết tâm lên mọi tâm trí trong phòng chờ để tự thuyết phục bản thân rằng không ai có kế hoạch xấu xa, ngoại trừ việc chảy máu đến chết.

Khi xong việc, anh ngồi vào một góc bên ngoài phòng phẫu thuật và bắt đầu xem chương trình giải trí dài hơi khó chịu của buổi tối, bao gồm những căn bệnh khó nói, một phù thủy xuất hiện với cái nón giao thông của Muggle đâm thẳng qua ngực, và một vài bệnh nhân đáng kinh ngạc đã 'đánh rơi' cái gì đó tương đối giống cậu nhỏ, đang mắc kẹt trong lỗ mũi.

Draco ếm bùa im lặng để bóp nghẹt những hơi thở hổn hển xen lẫn sợ hãi và tiếng cười của mình. Tuy nhiên, không có gì làm Granger lo lắng. Cô đối xử với những người đồng hương ngốc nghếch của anh một cách chuyên nghiệp không ngừng nghỉ, mà anh không thể không ngưỡng mộ.

~~~

Nếu Draco có bất kỳ suy nghĩ nào về một bữa sáng dài và nhàn nhã với Granger vào ngày hôm sau, thì ý tưởng đó cũng bị dập tắt ngay từ đầu. Khi anh xuống cầu thang vào lúc chín giờ (rất đáng kính, anh nghĩ), Granger đã tập yoga xong, tắm rửa, mặc quần áo và ăn uống.

Anh đến đúng lúc để tiễn cô ở phòng Floo. Cô sẽ dành cả ngày ở phòng thí nghiệm, nơi Weasley sẽ đảm nhiệm ca trực. Draco đã được lên kế hoạch vắt kiệt tâm trí của tên cụt tay (giờ cơ bản đã có tay rồi) và tên kia.

Draco nghe thấy tiếng rung ở gần Granger. Đó là Jotter của cô.

Cô lờ nó đi để đan hai tay vào nhau trong điệu bộ lo lắng của mình. "Tôi không nghĩ Greyback sẽ ngu ngốc đến mức gửi bất kỳ ai đến phòng thí nghiệm sớm như vậy," cô nói, nghe như thể cô đang tự trấn an mình hơn là nói với Draco. "Lần trước kết giới đã hoạt động rất tốt. Tôi không cần phải lo lắng."

Jotter của cô rung lên.

"Sẽ ổn thôi," Draco nói. "Chúng sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức cố gắng làm điều gì đó giữa thanh thiên bạch nhật như này. Và Weasley sẽ ở bên cô mà. Và cô có chiếc nhẫn nữa. Thậm chí đừng chờ đợi đến khi chắc chắn là có mối đe doạ mới dùng – cứ sử dụng nó."

"Được."

"Đừng do dự. Tôi thà xông vào sẵn sàng chiến đấu với người đưa thư còn hơn là khi đã quá muộn."

"Ừ. Tôi sẽ làm. Cảm ơn anh."

Một lần nữa, Jotter của Granger lại rung lên.

Bực mình, Draco hỏi, "Ai mà cứ gửi Jot cho cô vào cái giờ chết tiệt này vậy?"

Granger do dự trước khi rút Jotter ra để xem. "Ờ – mọi người."

"Tại sao?"

"Không có gì quan trọng cả," Granger nói, dường như cô vẫn chưa bao giờ học được điều cô càng bác bỏ, thì Draco càng muốn biết.

"Nói cho tôi nghe."

Granger dường như bị giằng xé giữa cảm xúc khó chịu và ngượng ngùng một cách buồn cười. "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

"À," Draco kêu lên.

Có một sự im lặng kéo dài.

"Ơ – chúc mừng sinh nhật, tôi đoán vậy," Draco nói.

Thiệt luôn? Đây là điều tốt nhất mà anh có thể nói ư? Tại sao sự ngọt ngào của anh lại hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể anh khi cần thiết nhất như bây giờ? Đó có phải là năng lực của Granger không vậy? Cô ấy là một kẻ giết chết sự ngọt ngào.

"Cảm ơn anh," Granger nói. "Nhưng chúng ta còn nhiều thứ phải lo hơn là sinh nhật phải không?"

"Phải."

Granger ném bột Floo vào lửa. "Nếu có bất kỳ động cơ nhỏ nào, tôi hứa sẽ quay chiếc nhẫn. Cambridge."

Và sau đó cô biến mất, và để lại Draco một mình nghiền ngẫm về sự sáng chói vượt thời gian của Ơ – chúc mừng sinh nhật, tôi đoán vậy và tự mình chịu đựng tất cả.

Trước khi đến văn phòng, Draco đã nhờ Henriette giúp anh thực hiện một nỗ lực làm lại vào tối hôm đó, nếu Granger quay lại đây vào một giờ hợp lý.

Cô sẽ có một chiếc bánh sinh nhật ngớ ngẩn kinh khủng, ngay cả khi cô bị mắc kẹt trong Thái Ấp với một tên ngốc.

Draco đã dành cả ngày của mình để tiến hành Chiết tâm lên hai tên phù thuỷ bị bắt, sau khi được quyền hạn đặc biệt cho phép làm như vậy. Ký ức duy nhất có giá trị thực sự là cái mà anh đã tìm thấy vào đêm chúng đột nhập. Đặc biệt, anh đã dành nhiều giờ trong đầu của tên to cao, lục lọi những ký ức đáng giá hàng tuần và hàng tháng. Greyback đã rất cẩn thận. Một vài thông tin về các địa điểm gặp mặt tiềm năng của người sói Greyback là tất cả những gì Draco thu thập được. Anh đưa chúng cho Potter.

Tối hôm đó, đầu óc anh giống như một hỗn hợp súp hơn là não bộ thực sự, Draco đi về nhà.

Draco và Granger dường như đã phát triển một loại khả năng độc đáo nào đó để va chạm vào nhau khi sử dụng phương tiện di chuyển phép thuật. Granger Floo từ Cambridge trở về Thái Ấp gần như cùng lúc với thời gian anh từ London về. Lời cảnh báo duy nhất của anh là một vệt mờ hình cô phù thủy lao về phía anh giữa những vòng xoay trong lò sưởi, và vệt mờ đó quất vào người anh (với một tiếng hét xác nhận rằng đó là Granger), và cả hai đều được đẩy ra trên những phiến đá màu xám trắng ở phòng Floo của Thái Ấp.

Có một sự rối ren của áo choàng xanh trong áo choàng đen và ho ra nhiều bồ hóng.

Một tiếng cười chói tai vang khắp phòng Floo. Vào thời điểm đầu của Draco thoát ra khỏi váy của Granger, Tupey đã biến mất và không thể quở trách kẻ tọc mạch nhỏ đó được.

Draco ngã xuống với một tiếng rên rỉ. Cơn đau đầu khủng khiếp của Chiết tâm Trí thuật bắt đầu nhức nhối sau đầu của anh.

Granger dường như đã chấp nhận vấn đề lặp đi lặp lại trong các vụ va chạm của họ và không trách móc gì về phía Draco.

Thay vào đó, cô nói, "Được rồi," và cố gắng đứng dậy.

Cô giẫm phải áo choàng và ngã lần nữa.

"Đây là kiểu của Tonks á," Draco nói.

Granger phát ra một âm thanh bực bội và nằm trên sàn cạnh Draco, người đã bỏ cuộc từ lâu.

Họ nhìn nhau. Granger thở dài. Draco nếm thử khói.

Cô trông có vẻ mệt mỏi. Anh thậm chí còn không có một chút thời gian để hỏi xem cô ngủ như thế nào trong đêm đầu tiên ở Thái Ấp – lỗi của cô vì đã dậy quá sớm.

"Có được gì từ Chiết tâm Trí thuật không?" Granger hỏi.

"Chỉ có vài phát hiện nhỏ thôi. Những địa điểm gặp gỡ tiềm năng. Tôi đưa chúng cho Potter rồi."

"Tệ nhỉ."

"Không có rắc rối gì ở phòng thí nghiệm chứ?"

"Không. Và chỉ có một cuộc cãi vã với Ron."

"Vì cái gì?"

"Bồ ấy muốn tè vào cái chai để không phải để tôi một mình trong năm phút khi bồ ấy đi vệ sinh."

Draco khịt mũi. "Thật là tận tâm."

"Bồ ấy vẫn luôn quan tâm quá đáng."

"Ngưỡng mộ ghê."

"Chúng ta có nên đứng dậy không?"

"Không," Draco nói, ấn gáy vào tảng đá mát lạnh. "Tôi khá thích nằm đây cho đến khi cái chết đưa tôi đi."

Với thông báo đầy kịch tính này, phản ứng của Granger bình thường hơn anh mong đợi. "Mm? Có chuyện gì thế?"

"Đau đầu."

"Anh đã dùng Chiết tâm quá đà đúng không?"

"Tôi muốn tìm ra câu trả lời."

"Tôi có thể giúp anh hết đau đầu. Tắm trước đi – Tôi đã có một ngày đầy mồ hôi rồi."

"Henriette có thể Độn thổ đưa chúng ta về phòng của chúng ta."

"Phòng của chúng ta," Granger dài giọng nhắc lại. Dường như điều đó làm cho cô có đủ can đảm để đẩy mình ngồi dậy. "Tôi sẽ tự đi đến phòng của mình bằng chính khả năng của mình."

"Tiến lên và chinh phục đi," Draco nói.

Và cô đã đi.

Bữa tối diễn ra trong yên lặng. Mọi chuyện bắt đầu tại bàn ăn trang trọng, sau đó Granger hỏi Henriette liệu nó có phiền không nếu họ dùng bữa tối ở một trong các phòng khách, nơi có nhiều không gian hơn để họ có thể nằm dài như những cái xác mệt mỏi trên ghế sofa.

Henriette vui vẻ đồng ý và nhanh chóng sắp xếp cho họ một chỗ ấm cúng trong phòng khách nhỏ nhất ở phía sau nhà, xung quanh một chiếc bàn thấp chất đầy thức ăn. (Draco đã chú ý đến việc có thêm một bông hồng đỏ duy nhất trong một chiếc bình nhỏ, nhưng vì chỉ có một bông nên anh quyết định rằng đó chỉ là vật trang trí.)

Granger lôi ra một đống sách lẫn lộn giữa Muggle và sách phù thủy từ đâu đó và tận dụng thời điểm này để thông báo cho Draco về kế hoạch thu phân của họ, vì Mabon chỉ còn hai đêm nữa. Cô đã thu hẹp tìm kiếm của mình xuống còn mười hai địa điểm linh thiêng tiềm năng. Mục tiêu của họ là xác định những ngôi mộ đá được viết trong sách Khải Huyền.

"Chúng ta đang tiến rất gần đến việc hoàn thành chuyện này," Granger nói, người dường như đã lấy lại được sức sống mới từ suy nghĩ đó. "Khá thú vị, thật đấy."

"Chúng ta? Vớ vẫn. Tất cả là của cô."

Granger nhìn lên. "Ừ, chúng ta. Anh đã đồng hành cùng tôi trong chuyện này ngay từ đầu rồi. Bớt khiêm tốn đi – nó không hợp với anh đâu."

"Được thôi. Tôi sẽ đón nhận bất cứ ánh hào quang nào phản chiếu lên tôi," Draco uể oải vẫy tay nói.

Anh trườn vào ghế sofa cho đến khi nằm xuống và quàng tay lên che mắt để chặn ánh sáng làm anh nhức đầu. Anh muốn đi ngủ, nhưng mới tám giờ. Granger mới ở đây có một ngày, và lịch trình của cô bắt đầu đè nặng lên anh.

Granger quan sát anh. "Phải rồi. Cơn đau đầu của anh. Để tôi xem. Sao anh không nói, thay vì để tôi nhồi nhét thêm vào đầu anh trong nửa giờ nữa?"

Khi Draco không trả lời (đàn ông đích thực không nên yếu đuối như vậy), Granger rút đũa phép của mình ra và đi từ ghế sofa của cô sang ghế sofa của anh. Anh nhích người lên đủ để cô có chỗ ngồi bên cạnh anh. Cô sử dụng một câu thần chú chẩn đoán, nghiên cứu kết quả rồi tặc lưỡi.

"Có vẻ như nó sẽ phát triển thành một chứng đau nửa đầu nghiêm trọng," Cô nó. "Tôi sẽ thử Solamentum. Nó nhẹ lắm. Nằm yên."

Draco nhắm mắt lại. Anh cảm thấy đầu đũa phép của cô chạm vào thái dương anh. Cảm giác thường sẽ bắt đầu một phản ứng căng thẳng. Anh không chắc mình đã bắt đầu hoàn toàn tin tưởng Granger như thế này từ khi nào, nhưng anh thậm chí còn không mở mắt ra.

Cô thì thầm một câu thần chú và một sự xoa dịu nhẹ nhàng bắt đầu tràn vào bộ não đang hoạt động quá sức của anh.

"Thoải mái ghê," Draco lẩm bẩm.

"Suỵt. Tôi cần tập trung."

"Mm."

"Suỵt."

"Mmm."

"Anh có thể ngừng rên rỉ một phút được không?"

"Không phải khi cảm thấy dễ chịu thì nên – mff."

Hơi ấm từ đầu ngón tay của Granger áp lên môi anh.

Mắt anh mở to ngạc nhiên. Phía trên anh, Granger đang cau mày tập trung, và cô nhìn anh cảnh cáo. Anh nhắm mắt lại.

Bây giờ các giác quan khác của anh trở nên nhạy cảm hơn. Ở bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được lực đẩy của đùi Granger và đường cong của mông cô. Trên thái dương của mình, sự mát mẻ của câu thần chú. Cô có mùi gì đó của thuốc sát trùng, lẽ ra không nên hấp dẫn kinh khủng như vậy, nhưng anh muốn vùi mặt vào cô và hít một hơi thật sâu.

Anh tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu anh đưa lưỡi lướt nhẹ vào ngón tay của cô đang đặt trên môi mình.

Có lẽ một cái gì đó phản bội suy nghĩ của anh. Granger bỏ ngón tay của cô ra khỏi môi anh và thay vào đó đặt nó dưới cằm anh, nghiêng đầu anh về phía cô.

Cô di chuyển đũa phép của mình đến thái dương còn lại của anh và anh lại nghe thấy tiếng thì thầm của câu thần chú, "Solamentum."

Câu thần chú chữa lành tỏa ra làm giảm đi sự nặng nề của cơn đau nhức.

"Thế nào rồi?" Granger hỏi.

Draco ngày càng thích làm những gì anh thích làm hơn nữa, đó là đưa ra những câu trả lời thực sự liên quan đến cô.

"Tuyệt đẹp," Draco nói.

"Thật không?"

"Thiên đường."

"Tốt."

"Siêu phàm."

"Giờ thì anh đang cố khiêu khích tôi đấy à."

"Không. Nói sự thật thôi mà."

Granger nhìn lên trần nhà với một biểu hiện hơi bực tức và đứng dậy. Cô quay lại chỗ ngồi của mình trên ghế sofa đối diện với Draco, điều này khiến anh có cảm giác Thiếu Vắng rõ ràng ở bên cạnh.

Anh sẽ rất vui nếu cô tiếp tục ở bên cạnh anh và thì thầm những câu thần chú Chữa lành phức tạp, thay vì nói những điều không ngọt ngào, vào tai anh.

Đúng rồi. Cái cảm nắng mà anh muốn dập tắt.

Anh trói buộc và bịt miệng trái tim mình lại, đẩy nó xuống một hố tâm linh sâu thẳm nào đó.

Henriette xuất hiện với món pièce de résistance cho bữa tối – một chiếc bánh kem mousse socola nhỏ, bên trên có một cây nến.

"Oh, merci! C'est trop gentil!" Granger kêu lên, một tay ấn vào xương quai xanh của cô.

Draco có cảm giác rằng Granger sẽ cực kỳ ghét việc được hát Chúc Mừng Sinh Nhật cho cô (mặc dù điều đó sẽ rất vui), vì vậy anh đã chỉ thị cho Henriette đừng hát.

Henriette chỉ nói, "Joyeux anniversaire, Mademoiselle!" và cúi chào rồi biến mất.

"Anh thực sự không cần phải làm vậy đâu," Granger nói với Draco, trông thực sự xúc động.

"Nếu không thì đúng hơn là một sinh nhật khủng khiếp, bị mắc kẹt trong Thái Ấp với tôi, với một đám người sói rình rập và cố gắng giết cô."

Granger nhấc ngọn nến ra khỏi chiếc bánh và thổi tắt nó. ("Nó hợp vệ sinh hơn," cô nói khi Draco nhướng mày.)

"Cô ước điều gì đó?"

"Không thể nói được đâu."

Draco luồn tay qua tóc. "Chẳng ước gì cả, tôi cá là thế. Cô đã có tôi rồi. Cô còn có thể mong muốn gì khác nữa?"

Cô cười, đúng như dự đoán (có cảm giác khổ sở), và kéo chiếc bánh về phía mình. "Anh muốn ăn không?"

Khi anh gật đầu, Granger cắt cho mỗi người một lát bánh mousse. "Ron nói rằng bồ ấy sẽ kiểm tra nhà tôi để xem có món quà nào không, trên đường về nhà. Bồ ấy sẽ mang đến vào ngày mai."

"Tốt."

"Ừm."

Có sự im lặng khi chiếc bánh được thưởng thức.

"Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Weasley vậy?" Draco hỏi.

Theo nguyên tắc chung, anh và Granger không hỏi những câu hỏi cá nhân – một thói quen lành mạnh cần trau dồi giữa Thần Sáng và Mục Tiêu. Cô đã sơ suất ở Provence, về việc hỏi về chuyện học hành của anh – và bây giờ anh cho phép mình một lần, vì sự tò mò không phải là quá đơn giản.

Có lẽ đây là vấn đề Granger thường xuyên gặp phải. Cô chỉ nhún vai. "Bọn tôi muốn những điều khác nhau. Bọn tôi còn trẻ khi đính hôn – ngay sau chiến tranh. Tôi có rất nhiều kế hoạch, nhưng không kế hoạch nào liên quan đến việc xây dựng Hang Sóc II và sinh ra triều đại Weasley tiếp theo. Nhưng cuối cùng thì bọn tôi cũng chia tay một cách êm đềm. Tôi thật may mắn. Ron vẫn là bạn thân của tôi. Bây giờ, bồ ấy và Luna đã ở bên nhau được một thời gian rồi – họ là một cặp đôi hạnh phúc hơn nhiều."

Draco cắn một thìa bánh và lẩm bẩm điều gì đó mơ hồ.

"Còn anh thì sao?" Granger hỏi. Có một sự tò mò bị kiềm chế trong cái nhìn của cô. "Tôi nghe nói anh và em gái của Greengrass đã đính hôn."

Đến lượt Draco nhún vai. "Tôi cũng giống như cô thôi, tôi cho là vậy. Có những kế hoạch khác nhau. Cô ấy muốn trở thành phu nhân Malfoy tiếp theo và làm mọi việc đàng hoàng, cô biết đấy – chuyện xã hội, tiệc tùng, bữa tối, bốn đứa con và hai bảo mẫu ở tuổi 25. Còn tôi thì muốn bị các giáo sư người Pháp đánh đập thường xuyên..." (Granger gật đầu và nói , "Chuyện bình thường ấy mà") "...và những ngày cuối tuần với những đêm không ngủ ở Barcelona."

"Chắc mẹ anh phải thất vọng lắm."

"Bị tàn phá luôn. Chúng tôi sẽ hoàn hảo cho tờ báo."

"Nhiều điều trên thế giới cũng vậy."

Họ im lặng một lúc. Không ai nhìn nhau.

"Cảm ơn anh lần nữa vì chiếc bánh," Granger nói. "Đó là – một điều không ngờ."

"Cảm ơn Henriette," Draco nói.

Anh nghĩ Granger đã ăn xong rồi nên anh liền găm nĩa mình trực tiếp vào chiếc bánh để ăn thêm một miếng nữa mà không cần phải cắt nó cho ra dĩa.

"Anh sẽ phá hỏng cấu trúc của nó," Granger thở ra. "Đừng có làm vậy!"

"Rồi sao?" Draco hỏi, nhắm vào phần kem mousse mềm mịn.

Granger hất nĩa của anh đi cùng bằng nĩa của cô. "Tôi sẽ bắt anh theo pháp luật."

"Ha. Cô biết không, tôi thực sự rất thích nhìn thấy cô th..."

Một cái vẫy đũa phép của Granger Biến những chiếc khuy măng sét bằng bạc của Draco thành chiếc còng tay nhỏ, được gắn chặt ở giữa. Quá trình Biến hình diễn ra nhanh chóng không thể tin được – nhanh đến mức kinh ngạc.

Draco quan sát tình hình mới này. Anh tách hai tay ra. Cái còng chạm vào nhau và giữ chặt.

Anh huýt sáo.

"Đeo kim loại có thể Biến hình quanh cổ tay không phải là điều thông minh nhất đối với một Thần Sáng," Granger nói.

"Hầu hết những tên tội phạm không có bằng Thạc sĩ Biến hình."

"Vậy thì tôi đoán là anh cũng thường không bị phân tâm bởi bánh mousse socola."

"Chính xác."

"Tuy nhiên," Granger nói. Có niềm vui trong mắt cô. "Điều đó không quá khó."

"Tôi nói lại lần nữa, bỏ chuyện la hét qua một bên thì cô có thể trở thành một Thần Sáng khá tốt đấy chứ."

"Bộ não của tôi sẽ được sử dụng tốt hơn ở nơi khác." Granger nói.

Cũng khá đúng.

"Cô có định thả tôi ra không, hay chúng ta sẽ xem tôi mất bao lâu để phát triển một thú vui mới?" Draco hỏi.

"Vậy thì tôi nghĩ tốt hơn là thả anh ra. Tôi không muốn anh trở nên quá phấn khích trong việc đó."

Granger vẫy đũa phép và chiếc còng tay lại trở thành khuy măng sét.

Nhưng đã quá muộn – những chiếc còng giờ đã trở thành một thứ sẽ ngự trị trong đầu Draco. Có một cảm giác phấn khích không thể giải thích được về việc bị chế ngự quá nhanh. Cây đũa phép của anh cũng đã ở ngoài tầm với. Lẽ ra cô có thể tiếp tục làm tất cả những điều thú vị – và nhận thấy anh là một người sẵn sàng tham gia.

Nhưng không. Sẽ không có cảnh Thần Sáng bị còng tay của cô lắc lư trên ghế sofa. Cô là Granger. Cô sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới. Cô có kiểm soát và chuyên nghiệp. Đạo đức. Chính xác.

Cô xứng đáng bị nguyền rủa.

Draco tự rót cho mình một ly rượu đầy và uống cạn.

Anh nên học hỏi từ cô và trở thành một người cư xử tốt. Nhưng điều đó khá khó khăn khi cô ấn mông vào người anh và đặt ngón tay lên miệng anh và còng tay anh lại. Và đó chỉ là những hoạt động đáng giá trong một buổi tối. Và sẽ có nhiều hơn nữa với nhau.

Sâu thẳm, trong trái tim bị trói buộc và bịt miệng của anh, Draco cảm thấy một sự báo động.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro