Chương 27: Bữa Tiệc của Theo

Vậy là. Dập tắt. Về mặt khách quan, nó không diễn ra tốt đẹp.

Vì Draco thích đổ lỗi cho bất cứ ai ngoại trừ bản thân về những vấn đề của mình, nên anh đổ lỗi thẳng thừng cho Granger, người không có việc gì phải mỉm cười với anh. Thành thật mà nói, làm sao mà cô dám. Hành vi đáng ghét. Thiếu suy nghĩ. Thô lỗ, thực sự.

Granger tiếp tục vui vẻ không biết gì về tội lỗi của mình. Ngày tháng trôi qua, cô ổn định cuộc sống ở Thái Ấp một cách dễ dàng đến ngạc nhiên - có lẽ vì cô hiếm khi thực sự ở đó. Cô đến đúng giờ để thưởng thức bữa tối muộn, hầu hết các đêm, và lại thức dậy sớm vào ngày hôm sau, kéo theo Draco với đôi mắt lờ đờ phía sau khi cô nô đùa để giải cứu thế giới.

Potter và Weasley thường xuyên đến thăm Granger. Ba người họ đã chia sẻ những cuộc trò chuyện dài thâu đêm suốt sáng, ở phòng này đến phòng khác. Draco chỉ tham gia khi được Granger đặc biệt mời – anh đã dành đủ thời gian với hai tên ngốc đó tại văn phòng và không thích gặp lại họ nhiều nữa. Anh cũng thấy họ khá thận trọng – đặc biệt là Potter. Không phải là có bất cứ điều gì để xem ở đây.

Ngay cả khi rơi vào những lúc tâm trạng, Draco sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh thích bầu bạn với Granger tại Thái Ấp – mặc dù không thường xuyên. Cái cách mà sự hiện diện của cô lấp đầy những căn phòng lớn với sự ấm áp. Sự vui vẻ trong cuộc trò chuyện tại bữa tối. Đi qua một hành lang và biết rằng cô vừa mới đi qua đó, vì mùi xà phòng còn vương lại.

Ngay cả con mèo của cô cũng là một sự bổ sung tươm tất cho ngôi nhà. Vào một đêm khuya, một tiếng "Mraa?" phát ra ở chân giường của Draco thông báo với anh rằng sinh vật này, bằng cách nào đó đã vào được phòng của anh, và đang gọi anh một cách ai oán. Sau đó, nó nhìn anh với vẻ tự thương hại và Draco nhận ra rằng nó đã bị lạc. Anh mang nó trở lại phòng của Granger, gõ cửa và nói với cô, "Tôi tin đây là đồ của cô," khi con mèo lao vào lãnh thổ quen thuộc. Granger đang tập yoga, và đang mặc bộ quần áo đó, người đẫm mồ hôi, khó thở và tỏa sáng, có mùi muối và mùi khói nến. Cô thở hổn hển "Oh! Crooks, cục cưng, mày không được đi quá xa," và một dòng mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống giữa ngực cô, mà Draco không nhìn vào.

Dù sao thì con mèo cũng không tệ.

Draco chưa bao giờ thừa nhận điều đó một cách rõ ràng với bản thân, nhưng đằng sau sự tức giận, trong một phần bí mật, ngu ngốc, ủ rũ của tâm hồn, anh ước rằng họ có thể chia sẻ những khoảnh khắc yên tĩnh hơn cùng nhau, không bị gián đoạn bởi những tiếng la hét đau đớn ở phòng cấp cứu hay những sinh viên tốt nghiệp ngốc nghếch của cô trong phòng thí nghiệm. Nhưng có lẽ theo cách này tốt hơn – có lẽ bất cứ điều gì khác sẽ là quá nhiều.

Anh thường tự hỏi điều gì đã thúc đẩy rất nhiều bạn bè của anh đến hôn nhân và tận hưởng những ngày hạnh phúc nhỏ nhoi trong gia đình. Nhưng đôi khi, lúc Granger về nhà, mỉm cười chào hỏi và ngồi cạnh anh ở bàn, đôi khi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh hiểu ra. Những khoảnh khắc đó là một cái nhìn thoáng qua về điều gì đó mà anh không biết mình có thể muốn, nhưng chúng chỉ thoáng qua, và cảm giác đó tan biến khi cô đi ngủ, để lại cho anh cảm giác mất mát thứ mà anh chưa từng có ngay từ đầu.

Anh đã có một khoảnh khắc như vậy vào một ngày mưa tháng Mười. Đó là một ngày Chủ nhật, và, như một phép màu, cả anh và Granger đều được nghỉ. Khi Draco đến phòng ăn, Granger đang ăn trưa, nhưng cô đã gọi đó là bữa nửa buổi và ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Draco yêu cầu cháo yến mạch (không lên men) từ nhà bếp. Granger ngồi chéo chân trên ghế, một tay cầm nĩa, tay kia cầm chiếc máy tính gấp, xung quanh là những tấm đĩa bạc.

Draco vừa ổn định để tận hưởng sự yên tĩnh và bầu bạn thì khoảnh khắc bị gián đoạn bởi con cú của Theo, nó thả hai phong bì giống hệt nhau xuống bàn – một phong bì trong lòng Granger, và một phong bì trực tiếp vào tô cháo của Draco.

Granger mở của cô và phát hiện ra một lời mời từ Theo. Cô đưa nó cho Draco xem, anh thấy rằng Theo đã rất vất vả với nó: chữ viết rất đẹp, giấy da thuộc loại cao cấp nhất, mực lấp lánh sang trọng.

Kính gửi Lương Y / Giáo sư / Bác sĩ Granger,

Tôi hiểu rằng cô có thể cảm ơn/trách móc (?) vì sự tồn tại của Draco yêu dấu nhà ta trên trái đất này. Một vài người bạn của Draco và tôi sẽ tận hưởng cơ hội được trực tiếp ăn mừng thành tựu chữa bệnh của cô. (Tôi biết điều này có thể gây ngạc nhiên, nhưng cậu ta thực sự có một vài người bạn. Tuy nhiên, đây chỉ là buổi gặp mặt nhỏ thân mật, vì cậu ta chỉ có sáu người bạn thôi.)

Nếu cô có thể đồng ý tham gia cùng, chúng tôi rất hân hạnh được gặp cô tại Nhà Nott, thứ Bảy tuần này, lúc 7 giờ.

Ở góc dưới cùng của thiệp mời là dòng ghi chú: Trang phục Black tie.[1]

Phong bì sũng nước của Draco bên trong có một tờ giấy gấp lại, tạo nên sự tương phản rõ rệt, được viết nguệch ngoạc bằng bút bi và nét chữ khó đọc thông thường của Theo.

Tên chó đẻ thân mến,

Làm mất Jotter rồi, nên phải gửi thông điệp qua phương tiện cổ xưa. Cùng nhau uống rượu và thưởng thức niềm vui tại nhà tao, vào Thứ Bảy này, lúc 7 giờ. Tao cũng mời Granger nữa đó.

Đến hoặc tao sẽ giết mày.
Hôn nè,
Theo

P.S Gửi theo danh sách khách mời cho mày cập nhập.

Một miếng khăn ăn nhàu nát được nhét vào phong bì, với thông tin sau:

Granger
Pansy + Longbott
Blaise
Davies + vợ
Luella (không đến được, đang ở nước ngoài)
Flint
Draco chắc vậy

Draco ném mảnh giấy và khăn ăn cho Granger, cô đọc bức thư khó đọc của Theo với đôi mày nhướng lên. "Chúa ơi. Chúng ta gần như phải gửi cái này đến Bletchley Park[2] để giải mã nó. Có phải thư từ của anh với bạn bè thường kèm theo những lời dọa giết không?"

"Ừ, và bọn tôi sẽ thử giết người một hoặc hai lần mỗi năm; đó là một loại truyền thống."

Granger gật đầu như thể điều này hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên và quay sang kiểm tra danh sách khách mời. "Có ai có quá khứ đáng ngờ ở đây không?"

"Chỉ có người cuối cùng thôi."

"Ừm. Tôi biết tất cả về anh ấy. Còn người sói bí mật, có ai trong số họ không?"

"Tôi hi vọng là không. Nếu cô quyết định đi, tôi sẽ đi trước và kiểm tra tâm trí của họ."

"Anh sẽ để tôi đi?" Granger hỏi.

"Tôi không phải cai ngục của cô," Draco nói. "Nhà Nott được bảo vệ khá tốt như Thái Ấp. Và tôi sẽ luôn ở bên cô mà."

Ngoài ra, Theo đã hứa sẽ khiêu vũ và ôm ấp nhau.

Và đó là: một ví dụ trong sách giáo khoa về lý do tại sao Cái Gì Đó giữa Thần Sáng và Mục Tiêu bị cấm. Toàn bộ phân tích an ninh của Draco đã được xây dựng dựa trên tiềm năng của việc ôm ấp.

Draco mở miệng để nói rằng, suy nghĩ kỹ lại thì Granger có lẽ không nên đi, nhưng Granger hiện đang gõ nhẹ vào môi cô. "Black tie. Tôi sẽ suy nghĩ về trang phục."

Draco ngậm miệng lại.

~~~

Draco và Granger đã sắp xếp để từng người Floo đến Nhà Nott, để giả vờ như họ đang ở trong nhà riêng của mình. Draco phải đi trước để xem xét nơi đó và xác nhận rằng không có người sói xấu xa nào trong khuôn viên. Đây cuối cùng lại là một ý kiến hay, khi Henriette biết được tin tức về bữa tiệc và ở chung với Granger suốt buổi chiều cho đến tối.

Vào thời điểm Draco chuẩn bị rời đi, cả cô phù thủy và con gia tinh đều không bước ra khỏi phòng. Chỉ có Tupey tiễn Draco trong bộ trang phục lộng lẫy với chiếc cà vạt nơ đen.

Draco Floo đến Nhà Nott lúc bảy giờ rưỡi. Khi rũ bỏ bồ hóng, Theo xuất hiện để chào đón vị khách quý của mình. "Cảm ơn vì đã đến, Draco. Tao biết lâu rồi mày không dính dáng đến mấy chuyện này."

Draco và Theo bước vào phòng khách, nơi một nhóm nhỏ khách đang trò chuyện rôm rả. Draco dùng Chiết tâm Trí thuật khi chào đón họ. Không ai có bất kỳ ý định ranh mãnh nào, ngoại trừ Longbottom và Pansy, họ định kiếm một phòng tắm và làm một hiệp nhanh.

"Chúa ơi," Draco lẩm bẩm, thay vì "Xin chào."

"Gì cơ?" Longbottom hỏi.

Pansy nhướng mày.

"Không có gì. Khỏe không?"

Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, Draco chuyển đến gặp Davies và vợ anh ta, Audrielle. Davies đang nghĩ xem nên giấu cây chổi mới nhất của mình ở đâu khỏi vợ; còn vợ anh đang nhớ đứa bé mà họ đã bỏ lại hai mươi phút trước và tự hỏi họ có thể trốn về nhà sớm như nào cho lịch sự.

Zabini, rạng rỡ tràn đầy sức sống, đang hướng về một cô gái tóc nâu. Tuy nhiên, trước khi Draco có thể mổ xẻ não tên đó ngay tại chỗ ngồi, anh đã chú ý đến người đi cùng Zabini: Padma Patil, rạng rỡ trong chiếc váy màu ngọc lam.

Zabini trao cho Draco một nụ cười tự mãn không thể chịu nổi.

Những suy nghĩ hời hợt của Patil về Zabini – chủ yếu là anh ta hơi thô lỗ, nhưng cô ấy sẽ chịu đựng vì anh ta cũng hài hước và đàng hoàng trên giường.

"Cô quá tốt cho Zabini," Draco nói với Patil.

"Ồ... tôi biết," Patil nói với một nụ cười rộng mở.

Zabini cười.

Flint đã ở quầy bar. Ý nghĩ của anh ta đang xoay quanh việc thuyết phục các gia tinh mang ra những chai rượu quý nhất của Theo.

Điều đó đã hoàn thành cuộc khảo sát của Draco về các vị khách. Anh hài lòng rằng Granger có thể tham gia buổi tụ họp này một cách an toàn và gửi cho cô một Jot để thông báo.

Câu trả lời của Granger đến ngay sau đó: Sẽ có mặt trong vòng 10 phút. Henriette thật là ức hiếp.

Draco bắt đầu thấy mình hồi hộp chờ đợi, nửa hồi hộp (tại sao?!), nửa dễ chịu.

Flint vẫy Draco về phía mình. "Uống gì không?"

"Một ly G&T, và làm cho nó mạnh lên."

Con gia tinh đằng sau quầy bar kêu lên, "Vâng, thưa cậu!"

"Đưa cho cậu ta những thứ tốt nhất của Theo," Flint nói, vỗ vai Draco. "Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng sự sống sót của Draco."

Theo sải bước tới và cố gắng thúc cùi chỏ Flint ra, nhưng không thành công. "Pipsy, đừng để tên này mắng mỏ, thuyết phục hay khuyến khích mày mở hầm."

"Tất nhiên là không, thưa cậu chủ," gia tinh nói, nhìn Flint với vẻ ngờ vực.

"Lần trước, hắn đã làm hỏng bộ sưu tập của tao một cách ghê tởm," Theo nói với Draco. "Thằng đàn ông kinh khủng."

Flint, không nao núng, uống cạn ly và hôn Theo một nụ hôn trước khi tham gia cùng Davies.

Gia tinh Pipsy đưa cho Draco ly G&T – rất mạnh. Anh thích nó.

"Có biết khi nào bọn tao sẽ được gặp thiên thần hộ mệnh của mày không?" Theo hỏi, liếc nhìn về phía hốc tường bên ngoài phòng khách, nơi lò sưởi Floo bập bùng. "Cô ấy nói là cô ấy sẽ đến rồi mà."

"Tao không biết," Draco nhún vai.

Họ tham gia cùng những người khác trên ghế sofa. Draco tiếp tục cuộc trò chuyện tạm chấp nhận được, nhưng sự chú ý của anh vẫn tiếp tục hướng về Floo.

Anh lo lắng. Tại sao anh lại lo lắng?

Cuối cùng, ngọn lửa chuyển sang màu xanh lá cây, và hình dạng của Granger xuất hiện bên trong, và cô được đặt xuống trên viên đá ngọn lửa.

"Ah!" Theo nói, người rõ ràng cũng đang chăm chú quan sát ngọn lửa. "Khách mời danh dự của chúng ta!"

Anh ta đứng dậy để dẫn Granger vào phòng khách. Cô bị bao vây bởi Longbottom (những cái ôm), Padma (ôm nhiều hơn), Pansy (hôn má) và Zabini (bắt tay chặt).

Draco là kiểu người điềm tĩnh và tự chủ, nhịp tim chắc chắn không tăng nhanh, chỉ đơn thuần nâng ly của mình với cô từ ghế sofa. Cô trao cho anh một nụ cười nhỏ.

Draco quay lại nhìn Flint mà không nghe thấy bất cứ điều gì mà tên đó đang nói, bởi vì ôi không, Granger đang mặc một chiếc váy đen, và nó trễ xuống phía sau, và có một đường xẻ dọc đến đùi, và mái tóc của cô được hất sang một bên và khoe phần cổ trông ngon lành nhất của cô, và Flint vừa mới hỏi anh một câu và anh không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô còn cài một bông hồng trên tóc.

"Sao cơ?" Draco nói. "Xin lỗi... tao không nghe mày nói gì vì tiếng đá... Trong ly của tao."

"Nhảm nhí," Flint nói. Anh ta nghiêng đầu về phía Granger. "Mày đang bị phân tâm."

Draco búng tay chữ V với anh ta rồi nhấp một ngụm rượu.

"Đừng cáu với tao," Flint nói. "Tao không phải là người trở nên đờ đẫn và mắt mơ màng khi đang nói chuyện."

"Tao? Mắt mơ màng? Tuyệt đối không. Tao chỉ... bận tâm thôi."

"Vậy thì tỉnh táo lại và chào cô ấy một cách đàng hoàng đi, Quý Ngài Bận Tâm."

Sau khi chào hỏi và bắt đầu trò chuyện rôm rả, Granger, Longbottom và Patil thành lập một nhóm nhỏ và bắt đầu trò chuyện về – thực vật. Một chủ đề thú vị. Pansy ngồi trên tay ghế của Longbottom và nhìn anh ta với vẻ trìu mến chán chường, luồn một ngón tay vào tóc của chồng.

Draco cũng muốn ai đó xoắn tóc mình, nhưng tay cô ấy đang bận rộn với mô tả sôi nổi về một loại nấm nào đó.

Anh lắng nghe bằng một tai khi Davies hỏi những người xung quanh rằng có ai xem trận thua tan nát của Cannons trước Puddlemere hôm thứ Năm không?

"Đừng có nói chuyện Quidditch," Pansy gọi từ bên kia phòng. "Nó làm tôi khó thở."

Granger trông thích thú.

"Em cứ tiếp tục sờ soạng chồng mình đi," Flint vặn lại với một cái vẫy tay cộc cằn. "Bọn anh sẽ giữ kín chuyện này."

Luôn đỉnh cao trong lớp, là Flint.

Pansy mỉm cười và bắt đầu mát-xa mạnh hơn cho đầu Longbottom, người đã hơi đỏ mặt.

Gia tinh Pipsy phục vụ món khai vị và rót đầy đồ uống cho mọi người. Flint và Zabini phải vật tay để tranh một thứ gì đó (Flint thắng). Davies đã chia sẻ một số vụ bê bối của Bộ, bao gồm một vụ mới về những gì thực sự diễn ra trong Phòng Tình yêu tại Sở Bảo Mật. Theo tán tỉnh một cách thái quá với bất kỳ ai chưa kết hôn, kể cả Granger, Patil, Flint và Zabini. (Anh ta đã quyết định từ lâu rằng Draco sẽ không đáp lại, nhưng anh ta vẫn thực hiện một số cử chỉ nhỏ, thỉnh thoảng vui đùa với anh.)

Khi cuộc trò chuyện đã tạm lắng, Theo đứng dậy và gõ vào ly của mình.

"Tôi muốn nâng ly chúc mừng," anh ta nói, nhìn Draco với một nụ cười toe toét mờ ám.

Mọi người đứng lên, cầm lấy ly của họ, và đứng xung quanh Theo và Draco thành một vòng tròn. Granger bị đẩy về phía trước bởi Longbottom và Patil ở bên kia.

Ngẫu nhiên, mái tóc của Longbottom giờ đã trở thành một thảm họa, và Draco gần như xem xét lại mong muốn của mình về những ngón tay nữ tính xoay tròn.

"Như mọi người đã biết," Theo nói, trông nghiêm túc, "Draco nhà chúng ta mắc chứng ngu ngốc mãn tính..."

Có những lời thì thầm nghiêm trọng về "Bi kịch", "Đau lòng quá" và "Thật tội nghiệp".

"...Một dạng ngu ngốc mãn tính không có thuốc chữa. Lần tái phát gần đây nhất của cậu ấy liên quan đến một pha giao tranh một chọi một với một con Nundu, sau đó là một cuộc dạo chơi tình cờ lao thẳng vào luồng nọc độc của nó."

Mọi người đều lắc đầu với câu chuyện cảm động này. Draco đang nghĩ cách giết Theo.

"Và sau đó là Hermione Granger," Theo nói, giơ ly về phía cô phù thủy, cô trông có vẻ vừa bối rối vừa thích thú. "Vị cứu tinh của những kẻ ngốc, tôi tin là từ năm mười một tuổi (đó là khi cô gặp Potter, phải không?). Nhờ tư duy nhanh nhạy, kiến thức của cô ấy và, ừm – những thứ khoa học Muggle khá phức tạp mà tôi sẽ không cố gắng giải thích, không phải vì tôi không hiểu chúng, mà bởi vì mọi người cũng sẽ không hiểu – Draco vẫn còn ở bên chúng ta, tự do tiếp tục ngu ngốc một cách liều lĩnh trong phần đời còn lại của mình (dù ngắn ngủi; nhưng chúng ta hy vọng nó sẽ không quá ngắn). Và vì vậy, tôi đề nghị nâng cốc chúc mừng – chúc mừng chiến thắng của y học hiện đại, chúc mừng những kẻ thù cũ và những người bạn mới, chúc mừng Draco Malfoy vì vẫn còn sống, và chúc mừng Hermione Granger vì đã cứu mạng cậu ấy."

Những tiếng "Chúc mừng!" vang dội, tràn đầy tiếng cười.

Draco thấy mình bị xô đẩy, bị vỗ vai và bị đấm vào sườn, và một số kẻ vô tri thuộc tầng lớp trí thức thâm sâu nhất đã vò đầu bứt tóc anh. Trong khi đó, những người xung quanh Granger rất nhẹ nhàng chạm cốc của họ vào cô.

"Và khi nào cậu khám phá ra cách chữa trị sự ngu ngốc, thì hãy nói cho chúng tôi biết," Pansy nói.

"Được thôi," Granger cười toe toét.

"Vậy cho chúng tôi biết, cô nghĩ gì về Draco, khi giờ đây cô đã biết một chút về cậu ta?" Theo hỏi. "Cậu ta có phải là một bệnh nhân tốt không?"

"Anh ấy càng ngày càng làm anh cảm thấy ấn tượng đấy," Granger nói, một tình cảm sâu sắc nhất ẩn chứa trong giọng điệu của cô, như thể Draco là một loại ký sinh trùng đã cư trú trên người cô và bắt đầu quý mến cô.

"Cho bọn tao xem vết sẹo của mày đi," Flint nói.

Draco, một anh hùng đích thực, đã hạ mình làm như vậy. Anh tháo cà vạt và mở cổ áo, và có một đoạn điệp khúc "Oooh!" vang lên khi mọi người nhìn thấy.

"Giáo sư tốt bụng có thể giải thích những gì chúng ta đang xem không?" Zabini hỏi, quan sát cổ của Draco.

Granger nhìn Draco nửa chừng qua vai, đứng thẳng lên và trở thành Giáo sư. Cô đứng cạnh Draco (nhân tiện, với đôi giày cao gót, gương mặt của cô đặt ở khoảng cách rất thú vị so với anh), và bắt đầu. "Tất nhiên rồi. Đây sẽ là một ví dụ đẹp về co rút sẹo. Mọi người thấy ở đây dọc theo hai bên, sự kéo lại của các mô? Đó là một biểu hiện điển hình – các cạnh của vết thương co lại xung quanh vùng da bị tổn thương và nó kéo các mô xung quanh vào trong. Malfoy rất may mắn – vết sẹo này nhỏ và sẽ không ảnh hưởng đến khả năng vận động, nhưng với những vết sẹo lớn hơn sẽ đi kèm với những thách thức kiểu..."

Phần còn lại đã bị lạc trôi với Draco, anh hiện đang tận hưởng chuyến du hành giữa các vì sao, khi những ngón tay của Granger cứ chạm vào cổ anh.

Theo lắc đầu với Draco. "Mày đúng là một thằng mất trí. Mày còn sống là may lắm rồi, chứ đừng nghĩ đến việc uống tất cả rượu tốt nhất của tao."

Longbottom hỏi Granger về đặc điểm của nọc độc, Patil hỏi cách điều trị, Zabini hỏi nơi nào có thể lấy được nọc độc Nundu, vì những mục đích mà anh ta không thể tiết lộ.

Bài giảng của Granger kết thúc và mọi người bắt đầu trò chuyện, rót rượu và ăn uống.

Draco không buồn thắt lại cà vạt. Một chiếc nơ không thắt, một vết sẹo và cổ áo để hở tạo cho anh một vẻ ngoài bất cần mà anh nghĩ khá hợp với mình.

Một cuộc tụ tập đang bắt đầu hình thành ở cuối phòng. Draco từ từ đi tới, tay cầm ly rượu (Flint đã ép hoặc dụ dỗ Theo mở một chai Laphroaig 25), để xem có chuyện gì ầm ĩ.

Có một khung mạ vàng trang trí công phu trên tường. Và trong khung?

Đó là dấu vết của cái chai mà Draco đã làm bể vào một tháng trước khi anh đến đây phàn nàn và rên rỉ.

Theo đã thêm một dòng chữ nhỏ bên cạnh khung:

"Sự Hỗn Loạn của Tâm Hồn"
Thế kỷ 21
Truyền thống pha trộn
Không rõ Nghệ sĩ

Theo nhìn nó một cách trìu mến. "Mọi người có thích nó không?"

"Có một sự tao nhã trong đó," Patil nói, nghiêng đầu sang một bên.

"Rất hiện đại," Pansy nói. "Nên tôi không hiểu gì cả."

"Cô thấy thế nào, Hermione?" Theo hỏi.

Granger nhìn vào tác phẩm. "Nó rất... ờ... theo chủ nghĩa biểu hiện."

"Kandinsky, nhưng say rượu?" Patil đề xuất.

"Mọi người có cảm nhận được niềm say mê bị kìm hãm không?" Theo nắm chặt lấy ngực mình. "Sự rối loạn? Sự thất vọng?"

"Có điều gì đó về nó mà tôi thực sự thích," Granger nói. "Một kiểu... khó chịu."

"Tôi nghĩ đó là một sự hy sinh thân mình," Theo nói, ngón tay chống cằm. "Còn mày, Draco? Mày nghĩ sao về tác phẩm mới nhất của tao?"

Draco lườm Theo, thằng khốn táo tợn nhất từ trước đến nay. "Tao không nhận ra mày là người bảo trợ của nghệ thuật như này."

"Khi tao thấy tài năng, tao muốn khuyến khích nó. Rất nhiều nghệ sĩ trẻ như này không biết tiềm năng của họ."

Theo tự giải trí thêm vài phút nữa, hỏi những người phụ nữ nghĩ gì về tác phẩm và họ nghĩ gì về sự lựa chọn vật liệu của nghệ sĩ (mà theo như anh ta biết, đó là những loại sơn khá đắt tiền đã có từ 30 năm trước khi được sử dụng).

Một Draco cáu kỉnh rút lui đến chỗ an toàn của Davies, Flint và Quidditch.

"Chuyện gì mà trông mày quạo quá vậy?" Flint hỏi.

"Giúp tao cái này," Draco nói, đưa cho anh ta một chai rượu.

"Sẵn lòng."

Với sự trợ giúp của Flint và Davies, Draco đã uống cạn chai Laphroaig 25 mà Theo yêu quý để trả thù.

Khi Theo đã cạn kiệt niềm vui với các quý cô, anh ta gọi cả phòng: "Chúng ta khiêu vũ chứ hả?"

Có tiếng vỗ tay và một điệp khúc đồng ý. Những cây đũa phép được nâng lên để dọn sạch không gian, và âm nhạc tràn ngập căn phòng, và Zabini ếm bùa cho chiếc đèn chùm phía trên quay khi Theo giảm ánh sáng.

Buổi khiêu vũ không diễn ra như kế hoạch trong đầu của Draco.

Đầu tiên, bởi một sự xoay vần nào đó của số phận – hay một thỏa thuận chung không nói thành lời, anh không biết – anh và Granger khiêu vũ với tất cả mọi người trừ nhau.

Patil, Audrielle và Pansy từng người đều nhảy cùng với Draco. Trong khi đó, nhìn thấy Granger trong vòng tay của Flint khiến Draco muốn thắt cổ tên đó bằng chính cà vạt của mình. Nhìn thấy cô trong vòng tay của Zabini đã truyền cảm hứng cho ý tưởng bóp nghẹt nó bằng một chiếc đệm sofa. Và Theo – Draco đã có ý định đập vỡ chiếc ly của mình và chọn những mảnh sắc nhọn nhất để đâm nó.

Tuy nhiên, Longbottom vẫn ổn.

Có xoay tròn, có ngả mình, có những hành động nhảy múa không đáng tin cậy của những tên say xỉn, và một lần của một tên (Theo) với một cô nàng rất say (Pansy), cười sảng khoái.

Sau đó, Theo có vẻ tỉnh táo hơn nhiều so với những gì anh ta thể hiện, anh ta đã chú ý đến việc Draco thậm chí còn chưa có một điệu nhảy đàng hoàng với vị cứu tinh của mình, điều không thể chấp nhận được. Trước sự khó chịu của Draco, anh và Granger bị đẩy vào nhau, trong khi những người khác tụ tập xung quanh và nhảy múa xung quanh họ, nhưng không phải là hình ảnh thân mật mà Draco đã mơ tưởng về nó nhiều lần.

Họ ôm nhau một cách cứng nhắc. Granger trông khó chịu dưới nụ cười của cô. Anh giẫm lên chân cô và cô giẫm lên chân anh. Họ càu nhàu với nhau. Draco nói rằng bàn chân của cô nhỏ đến nỗi nếu anh giẫm lên chúng, thì đó chắc chắn là do cô cố tình chen chân mình dưới chân anh. Granger nói rằng cô giẫm lên chân của anh, là vì không thể không giẫm lên chân của Draco khi ở cùng phòng với anh, dựa trên diện tích bề mặt của chúng.

"Và tại sao anh không thắt cà vạt lại?" Granger hỏi bằng giọng thì thầm khó chịu.

"Bởi vì cô đã dùng tôi như một ví dụ cho bài thuyết trình của cô," Draco thì thầm.

"Thắt lại đi."

Draco tự cho rằng Granger không tán thành với vẻ ngoài lịch lãm hào phóng của mình như một sự xúc phạm cá nhân.

" thắt giúp đi," Draco nói, cũng cáu kỉnh không kém.

"Tôi không biết thắt nơ."

"Tôi sẽ dạy cho cô khi chúng ta thoát khỏi ách độc tài này. Cô có thể học được điều gì đó, dù chỉ một lần."

"Tôi? Học cái gì? Một lần?"

Phần còn lại của điệu nhảy của họ diễn ra một cách hài hòa.

Sau hai hoặc ba bài hát, họ được giải thoát khỏi vòng tròn, và có thể đứng cách xa mọi người một chút, nhâm nhi đồ uống và giả vờ không bị làm phiền thêm bởi – chà, mọi thứ.

Granger cắn một miếng bánh samosa như thể nó đã xúc phạm cô. Draco đã có một trận chiến tinh thần với món tôm cocktail.

"Được rồi," Draco nói, với lấy cà vạt. "Vì cô quan tâm nhiều như vậy."

Granger quan sát anh khi anh trình diễn nút thắt, với một sự tập trung khó chịu.

"Cô đã biết cách thắt chưa?" Draco hỏi.

"Rồi."

Draco tháo nó ra một lần nữa. "Làm cho tôi xem."

Granger lắp bắp nhìn vào ly của mình. "Cái gì? Anh không nói với tôi rằng sẽ có một bài kiểm tra."

"Được điểm từ một đến mười."

"Bài kiểm tra?" Một thảm họa cụ thể tên Theo đã xuất hiện bên cạnh Draco. "Ooh. Để xem cô làm thế nào, Hermione."

"Nhưng tôi không nhìn – ý tôi là, tôi có nhìn, nhưng không phải – dù sao, thôi được rồi, tôi sẽ thử."

Granger từ từ lại gần và thử. Draco thậm chí không thể tận hưởng dù chỉ một chút, bởi vì có thêm hai tên ngốc xuất hiện dưới hình dạng Zabini và Longbottom.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Zabini hỏi.

"Cô ấy đang thắt nút(*)," Theo nói. 【(*) knot: là thắt nút và còn có nghĩa khác là kết hôn.

"Với ai?"

"Draco."

"Ooh."

"Có chuyện gì vậy?" Pansy hỏi.

"Họ đang thắt nút," Zabini nói.

Patil đến. "Mọi người đang làm gì thế?"

"Draco và Hermione đang thắt nút," Theo nói.

Patil có vẻ rối rắm. "Nott Nott?" 【knot và Nott phát âm gần giống nhau.

"Một chiếc cà vạt nơ thôi," Granger nói với sự kiên nhẫn cao độ. "Một kiểu thắt nút. Không phải Nott."

Flint cũng đến. "Ai thắt nút?"

"Hermione thắt. Với Draco."

"Tôi không làm vậy," Granger nói. I am not.

"Không, tôi mới là Nott," Theo nói. 【No, I'm Nott. (not với Nott phát âm giống nhau)

Draco thông báo rằng anh ghét tất cả bọn họ.

Granger lùi lại và nhìn tác phẩm của mình một cách hoài nghi. "Tôi không chắc sẽ được qua môn."

Draco kiểm tra chiếc nơ trong chiếc gương gần đó. "Sáu trên mười."

"Sao mày lại tàn nhẫn với Hermione thế?" Theo hỏi. "Cô ấy đã cố gắng rồi mà."

Granger đã đóng góp tích cực đáng kể vào tâm trạng của Draco bằng cách nói, "Tôi đoán tôi sẽ phải luyện tập nhiều hơn với anh ấy."

Draco thắt lại chiếc nơ theo tiêu chuẩn thông thường của mình và chỉ dẫn để đảm bảo rằng Granger có cơ hội để cải thiện bản thân.

Mọi người chuyển từ sàn nhảy đến quầy bar để uống thêm. Tất cả đều cảm thấy hài lòng với sự lựa chọn của mình. Rượu scotch đắt tiền chảy trong huyết quản của Draco khiến anh thư giãn và uể oải. Pansy và Longbottom biến mất trong một thời gian dài và trở lại với vẻ mặt hơi rối bời. Davies và vợ đã thoát được qua Floo.

Tại quầy bar, Theo bắt đầu quậy phá với những ly cocktail. Anh ta xoay cây đũa phép của mình trên một cái bát có thứ gì đó màu trắng và sủi bọt. "Phải rồi. Ai trong số mọi người muốn thử sáng tạo mới nhất của tôi?"

Con gia tinh Pipsy bày ra những ly rượu sâm panh bằng pha lê, trông có vẻ phấn khích. Nó rót rất nhiều rượu sâm banh hồng vào mỗi người.

"Loại cocktail nào?" Pansy hỏi, quan sát toàn bộ quá trình.

"Tôi gọi nó là champagne di amore," Theo nói. "Không có liên quan gì đến nước Ý cả – tôi chỉ nghĩ nó nghe có vẻ quyến rũ thôi."

Pansy chống khuỷu tay lên quầy bar để xem và Patil cũng tham gia vào đó.

Granger trông có vẻ vừa tò mò vừa hoài nghi, và giữ khoảng cách.

Theo rút ra một lọ nhỏ và giơ nó lên. "Thành phần bí mật. Để xem mấy người nhớ các loại độc dược tốt như thế nào."

Anh ta đổ cái lọ vào bát mousse trắng. Hơi nước xèo xèo lên trên theo hình xoắn ốc uyển chuyển.

"Đó là Tình Dược!" Patil thở hổn hển.

"Đang chơi với chất cấm à?" Draco hỏi.

"Mày thật láo xược, Theo," Flint nói.

"Ừm. Tình Dược tạo cho nó một cái gì đó..." Miệng Theo mím chặt vào một cái bĩu môi của một người Anh chuẩn bị nói tiếng Pháp "...Je ne sais quoi. Dĩ nhiên là thấp hơn rất nhiều so với ngưỡng cho một liều Tình Dược thực sự – chỉ vừa đủ để có hương vị thơm ngon."

"Chúng ta đang định dùng một liều nhỏ Tình Dược à?" Granger nhướng mày hỏi.

"Chỉ khi cô muốn," Theo nói, rồi thêm một thìa nhỏ hỗn hợp bọt trắng vào mỗi ly sâm panh. "Đừng lo lắng, Bác sĩ... ở nồng độ nhỏ này, cô sẽ không yêu tôi đâu. Nó chỉ là một chất tăng cường hương vị thôi."

"Thật ngớ ngẩn khi cho rằng bọn tao chưa yêu mày," Zabini nói.

Theo thổi cho anh ta một nụ hôn.

Dãy ly sâm panh lấp lánh trắng hồng. Theo, lưỡi thè ra giữa hai hàm răng khi tập trung, thêm một lát vỏ cam loại gì đó trang trí cho mỗi ly. "Xong rồi đấy!"

(Photo: creative-culinary.com)

"Ooh," Pansy kêu lên, cầm ly của mình và đưa ly còn lại cho Longbottom.

Zabini nhướng mày và cùng Patil nhận lấy. Họ cụng ly vào nhau.

Flint uống hết ly của mình trong một hơi. "Mmm. Thêm một ly nữa đi."

"Chúng được làm ra chỉ để thưởng thức thôi, ông già khó tính." Theo nói.

"Cái gì? Có giới hạn sâm banh á? Flint hỏi.

"Tại sao chúng ta phải hạn chế sâm panh?" Pansy hỏi, kinh ngạc. "Có chiến tranh à?"

Flint nghiêng người qua quầy bar và thì thầm lớn tiếng, "Làm cho tao một cái khác và tao sẽ cho mày biết hương vị của tao như thế nào."

Theo trở nên lúng túng. Pipsy phục vụ những ly sâm panh còn lại.

Cảm giác uể oải do rượu scotch gây ra trong người Draco nhường chỗ cho sự sợ hãi trộn lẫn với thuyết định mệnh tê liệt. Sự lo sợ về những gì sắp xảy đến, và thuyết định mệnh bởi vì anh biết, sâu thẳm trong trái tim tan nát của mình, điều gì sẽ đến.

Pipsy đưa cho Draco ly champagne di amore. Anh bước ra khỏi quầy bar và nấp mình sau Flint.

Anh nhìn chằm chằm vào hỗn hợp pha chế sủi bọt nhẹ nhàng. Thật nực cười, tim anh đập loạn xạ.

Anh không cần ngửi cũng biết điều gì sắp đến với mình. Thuyết định mệnh ngày càng nặng nề; tính không thể tránh khỏi của nó là một mối đe dọa kinh niên.

Anh đưa ly sâm panh mỏng manh lên môi, cảm nhận mùi sâm panh thoang thoảng trên chóp mũi.

Anh hít một hơi. Và đó là: cà phê, không khí chứa đầy muối, thuốc sát trùng. Và giờ có những dòng chảy phức tạp hơn – dầu gội đầu, bụi phiêu lưu, rượu Sauternes. Mùi nến vừa cháy.

Granger ở trong một cái ly.

Chết tiệt.

Draco hắng giọng, liếc nhìn xung quanh, và cố tỏ ra thờ ơ.

Granger lúc này đang bước tới để lấy ly của mình từ con gia tinh. Trên khuôn mặt của cô là một vẻ sợ hãi cao quý, giống như một nữ hoàng bước đến máy chém.

Sau khi lấy, cô giơ nó cao ngang thắt lưng, cách xa mặt và quay sang trò chuyện với Patil.

Patil bị phân tâm bởi cuộc tranh cãi giữa Flint và Theo. Granger cố gắng tập trung lại.

Draco nhìn cô nâng ly lên trước mặt.

Cô hít vào và trông có vẻ khổ sở – như thể một điều gì đó khủng khiếp vừa được xác nhận.

Cô hầu như không có thời gian để thu mình lại khi Pansy quay sang cô. "Cậu đã thử ly của mình chưa?"

Granger, mím chặt quai hàm, nở một nụ cười nhỏ với Pansy và nhấp một ngụm.

"Thế nào?" Theo hỏi.

"Ngon," Granger nói với giọng nghẹn ngào.

Khi sự tập trung của cả nhóm đã chuyển đi nơi khác, Granger nhìn chằm chằm vào ly như thể cô đang cân nhắc có nên làm đổ hết thứ trong ly đi không.

Cô không nhìn Draco.

Longbottom đưa sâm panh dưới mũi và thở dài. "Vợ tôi sau khi tắm."

Zabini ngửi của mình. "Tôi ngửi được... mm. Gừng."

"Ổn định đấy," Patil nói, hít vào với một nụ cười. "Còn tôi là cam bergamot."

"Cỏ ẩm," Pansy nói.

"Một ngọn lửa vào cuối mùa đông," Theo trầm ngâm.

"Da," Flint nói.

"Oooh," mọi người kêu lên.

"Rượu Sloe gin," Granger nói, nhưng cô nói dối.

"Hoa oải hương mới hái."

"Cây bạc hà. Và – húng quế nghiền."

"Vỏ cam," Draco nói dối.

"Sốt Masala."

"Kẹo dẻo."

Theo rót thêm rượu sâm panh cho họ và đám đông giải tán. Các quý cô nán lại quầy bar. Pipsy búng ngón tay và nhóm lửa trong lò sưởi của phòng, nơi những người đàn ông tụ tập xung quanh. Họ kéo vài chiếc ghế lại gần để thảo luận một số triết lý.

Draco ngồi phịch xuống ghế trong một tư thế sang trọng và nam tính, nhằm thu hút sự chú ý của Granger nếu cô nhìn về phía anh.

Họ nói về du lịch.

Draco nhấp một ngụm rượu.

"Draco đang làm đúng đấy," Theo nói với vẻ tán thành.

"Làm gì đúng?" Draco hỏi.

"Thưởng thức."

Đó là sự thật; anh đã thưởng thức. Rượu sâm panh trong ly tạo nên niềm hạnh phúc. Tình Dược được định lượng nhẹ đến mức nó giống như ký ức trên đầu lưỡi của anh hơn là vị giác. Nó thu hút những cảm xúc từ đằng sau sự dập tắt và khiến anh muốn say sưa với chúng.

Có một loại đau khổ từ từ đi kèm với niềm hạnh phúc. Nó làm cho anh nhận thức được rằng anh muốn mọi thứ. Không chỉ là những thứ hời hợt, liên quan đến Granger – mà là thứ gì đó sâu sắc hơn.

Cuộc trò chuyện quay trở lại với kế hoạch du lịch và Draco bị bỏ lại để thưởng thức.

Anh nhìn Longbottom và lần đầu tiên trong đời thấy mình ghen tị với anh ta. Anh muốn những gì người này có. Anh muốn được yêu thương. Không phải vì danh tiếng, tiền bạc hay vẻ ngoài của anh, mà vì anh là một người đàn ông đàng hoàng, đôi khi ngu ngốc. Anh muốn ai đó xoắn tóc và thắt cà vạt nơ cho mình. Anh muốn ai đó nắm lấy tay anh và kéo anh lên sàn nhảy, vào phòng tắm để có một khoảng thời gian vui vẻ và ở bên anh đến hết cuộc đời.

Đó là một niềm khao khát, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Anh Bế quan trước khi anh có thể rơi quá sâu vào nỗi tuyệt vọng thương tâm này. (Anh không cần những cực hình quỷ quyệt của người Carthusian; chỉ cần một ly sâm panh Tình Dược, anh có thể tự hành hạ bản thân mình.)

Cuộc nói chuyện bây giờ chuyển sang kế hoạch của Theo cho một vườn nho.

"Draco không đưa ra ý kiến gì như bình thường," Zabini nói. "Tao nghĩ nó sẽ là một thất bại hoàn toàn."

"Draco tối nay đang Bận Tâm," Flint nói.

"Tao đang thưởng thức," Draco nói.

"Để cho nó thưởng thức," Theo nói, đưa một cánh tay lên ngực Draco như một cách bảo vệ.

Các địa điểm lý tưởng cho vườn nho của Theo đã được thảo luận; một số ủng hộ Pháp, một số ủng hộ Ý, một số ủng hộ các địa phương kỳ lạ như California xa xôi. Draco giải phóng Bế quan khi cảm xúc hỗn loạn của anh lắng xuống.

Ba cô phù thủy từ từ bước về phía ngọn lửa, hơi loạng choạng, tay đan vào nhau.

Patil đang luồn một ngón tay qua những lọn tóc xoăn của Granger. "Liệu tôi có thể xây dựng mối quan hệ giả tưởng với mái tóc của cậu được không? Nó đã dài thế này rồi ư."

"Chỉ khi tôi có thể với mái tóc của cậu," Granger nói, vòng bím tóc của Patil quanh lòng bàn tay. "Tôi chắc chắn thích nó."

"Các quý cô, tham gia cùng bọn tôi đi," Zabini nói.

"Suỵt," Flint nói, rướn người về phía trước với vẻ thích thú. "Đừng phá hỏng. Tao muốn xem chuyện này sẽ đi đến đâu."

Nhưng đã quá trễ. Granger và Patil rời nhau và mọi chuyện sẽ đi về đâu vẫn là một bí ẩn bi thảm.

Pansy quan sát các chàng trai đang tập trung với hai cánh tay khoanh lại và hông cong lên. "Tham gia với các anh? Cái ghế đó chỉ đủ lớn để chứa năm cái mông lớn của các anh thôi."

"Vậy anh sẽ triệu hồi..." Longbottom bắt đầu.

"Không," Theo nói, rồi ra hiệu về phía những người khác nhau đang ngồi quanh đống lửa. "Có rất nhiều không gian mà."

Pansy sải bước về phía Longbottom với một cú lắc hông cường điệu, và đổ ập lên người anh ta một cách dễ dàng nói lên sự quen thuộc nhiều năm.

Cái gai nhỏ ghen tuông đâm thẳng vào tim Draco.

Patil trượt lên đầu gối của Zabini.

Còn Granger? Granger đang định lấy cây đũa phép của mình, và chỉ còn một lúc nữa là tạo ra một chiếc ghế, thì Theo đã đặt câu hỏi về lòng can đảm của cô bằng cách nói, "Cô không cần phải sợ Draco, cô biết không. Nó hiền lắm. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ không cắn cô đâu."

Cái nhìn mà Granger dành cho Theo gần như muốn thiêu đốt. "Sợ? Anh ấy á?"

Và sau đó, trong trạng thái say khướt và bùng nổ của lòng dũng cảm, cô sải bước về phía Draco, ngã vào lòng anh, và bắt anh cầm rượu sâm panh trong khi cô chỉnh lại váy.

Granger đang ngồi trong lòng anh. Granger đang ngồi trong lòng anh.

Draco muốn chết.

Ngoài ra, anh quyết định giết Theo lần thứ ba trong đêm nay. Anh sẽ xin Zabini nọc độc của Nundu khi anh ta kiếm được nó.

Granger đang ngồi trên đùi anh, mông của cô đặt trên đùi anh, hai chân bắt chéo ở mắt cá chân sang một bên. Điều này mang đến cho Draco một cái nhìn tuyệt vời về góc nghiêng của khuôn mặt cô, bao gồm cả một bên ngực, mặc bộ đồ bó sát màu đen, nằm chính xác trong tầm mắt. Draco đảo mắt đi để tìm thứ gì đó an toàn hơn để nhìn. Ánh nhìn của anh hạ xuống thấp hơn, nơi đường xẻ váy của cô để lộ đùi cô, ngay tại đó, gần đũng quần anh.

Không an toàn. Anh quay lại nhìn đôi giày của Longbottom.

Granger rất... ấm áp. Thậm chí, còn nóng.

"Anh cắn không?" Granger hỏi.

"Khi nào có yêu cầu," Draco nói, với một nụ cười chậm rãi.

Không có gì sai với một chút tán tỉnh giải trí. Bạn bè của anh sẽ nghĩ thật kỳ quặc nếu anh không làm vậy, thực sự đấy.

Điều này khiến cô giật mình. Draco đã coi đây là một cách mới để Làm Phiền Granger, mặc dù việc khám phá nó có vẻ đầy nguy hiểm cho Kẻ Làm Phiền cũng như Người Bị Làm Phiền.

Granger giật ly của cô khỏi tay Draco. Theo hài lòng với sự sắp xếp, quay đi để tiếp tục gây phiền toái ở nơi khác.

"Theo có biết gì về những ảo tưởng bay xa do thuốc gây mê của anh không, hay đây chỉ là sự trùng hợp?" Granger hỏi.

"Hoàn toàn trùng hợp – tôi có thể đảm bảo là tôi không chia sẻ những suy nghĩ đó với ai cả."

"Giấc mơ thực sự trở thành hiện thực rồi ha."

"Theo những cách bất ngờ nhất," Draco nói, trước khi rút lui đến khu vực an toàn hơn. "Henriette là kẻ ức hiếp à?"

"Phải. Cứ khăng khăng là màu đen."

Tất nhiên là nó sẽ làm vậy, một tên láu táu nhỏ.

Draco có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu của Granger, nhưng anh không biết đó là mùi từ cô, hay mùi sâm panh Tinh Dược đang sủi bọt trên tay họ.

Thật tốt.

Anh đã không có cảm giác cương cứng chỉ vì một người phụ nữ đang ngồi trên đầu gối anh.

Anh đã trưởng thành rồi.

Lúc này, Theo đang công kích khẩu vị của Zabini. Patil cũng tham gia với vẻ thích thú; rõ ràng, đây đã từng là nguồn tranh cãi trước đây, và cô đã có sẵn một kho vũ khí dí dỏm.

Granger nhìn Theo với ánh mắt nguy hiểm.

"Biến nó thành một con gián đi," Draco gợi ý.

"Tôi có thể đấy."

"Mày nói gà trống á?" Flint hỏi. 【cockroach: gián, cocks: gà trống.

"Gián," Draco nói.

"Ai đang nói về gà trống thế?" Pansy hỏi.

"Draco," Flint nói.

"Đúng kiểu của cậu ta rồi đó," Pansy nói. 【cocks còn có nghĩa là 'cậu nhỏ'.

"Granger sẽ biến Theo thành một con gián," Draco nói.

"Cô có thể làm chuyện đó á?" Zabini hỏi.

"Đương nhiên," Granger nói.

Theo nâng ly với ánh mắt cảnh giác nhìn Granger. "Chúc mừng... đúng như điều tôi muốn: một nỗi ám ảnh mới."

"Rất là độc lạ," Patil nói. "Anh nên viết một cuốn sách về trải nghiệm của mình."

"Những tên vô văn hoá này sẽ không nắm bắt được điều đó đâu," Theo sụt sịt. "Xin phép; Tôi phải đi đổ đầy đồ uống của mình và đồng thời chạy xa khỏi Hermione."

"Cô ấy có thể làm điều đó từ xa," Draco gọi khi Theo rút lui.

Anh cảm thấy tiếng cười rung lên của Granger khi Theo sải bước xa dần.

Cuộc nói chuyện trở lại với rượu vang. Zabini đã bảo vệ chai rượu Vermentino khá chắc chắn.

Granger ngồi trong lòng anh.

Draco cố không nghĩ về nó.

Anh đưa ra nhận xét về tanin.

Anh cảm thấy cơ thể mình nóng bừng dưới cổ áo. Anh nới lỏng cà vạt.

Từ quầy bar bên kia phòng, Theo hét lên: "Phải rồi! Luyện tập đi!"

Đó hoàn toàn không phải là mục đích của Draco, nhưng không sao.

Granger bắt đầu. "Oh! Tôi nghĩ mình đã quên hết mọi thứ rồi."

Cô tiến lại gần Draco với sự tập trung một cách ngập ngừng do đã uống một chút. Cô đánh một lớp gì đó mờ quanh đôi mắt tạo nên một vẻ cuốn hút hơn. Nên là Draco không nhìn cô. Anh nhìn lên trần nhà. Anh cảm thấy cổ mình bị kéo nhẹ chỗ này chỗ kia khi Granger loay hoay với chiếc nơ của mình.

"Đợi đã," Granger lẩm bẩm, "Cái này... không... sai đường rồi."

Cô cẩn thận để không chạm vào vết sẹo của Draco khi Granger tháo gỡ mớ hỗn độn mà cô vừa buộc. Draco chìm đắm trong một giấc mơ ngắn ngủi khi cô tiếp tục tháo gỡ mọi thứ, bắt đầu từ mấy cái cúc áo của anh, và sau đó, cậu nhỏ.

Cậu nhỏ của anh bắt đầu thể hiện sự quan tâm với quá trình này và co bóp lên anh.

Tuyệt vời.

Granger nhìn chằm chằm vào mớ nơ và thở dài. "Chết tiệt. Tôi không biết mình đang ở đâu."

Draco cũng không biết, nên không sao cả.

Granger nấc lên, nhích chân sâu hơn vào lòng anh và bắt đầu lại. Anh đợi bộ não của mình đưa ra một nhận xét khôi hài, nhưng tất cả những gì nó gợi ra là: glurkk.

Draco rất biết ơn.

Nếu cô nhích lại gần và luồn lách nhiều hơn nữa, anh sẽ sớm cho Granger Bằng chứng Rõ ràng mà cô khao khát.

Từ xa, anh nghe thấy những lời động viên từ Longbottom dành cho Granger.

"Xong!" Granger nói.

Longbottom kiểm tra nó và nói rằng lần này nó là một chiếc cà vạt nơ đúng chuẩn.

Granger triệu hồi một tấm gương để Draco đưa ra phán xét của mình.

Tất cả những gì anh thực sự nhìn thấy là hình ảnh của mình, với đôi mắt xám, với vệt ửng hồng trên gò má. Hơn nữa, còn có một sợi tóc ở sai vị trí.

"Tám trên mười," Draco nói. "Cầm cái gương cho tôi, cưng, tôi phải sửa cái này."

Granger không phải là cưng. Cô ném cho anh một cái nhìn sắc bén. Anh đã sửa lại mái tóc của mình kịp lúc; trước khi cô biến chiếc gương thành một thứ quái dị lõm vào khiến anh trông giống như Skrewt.

Zabini rời đi để tìm Theo, theo sau là Patil.

"Tôi nghĩ là ít nhất thì tôi cũng đã tiến bộ," Granger nói, nhưng rõ ràng là cô đã không đạt được điểm số cao nhất trong tâm hồn ngổ ngáo của mình.

"Thật thú vị khi dạy cho cô điều gì đó, là một thay đổi nhỏ trong cuộc sống."

"Có rất nhiều thứ tôi muốn anh dạy cho tôi."

"Oh?"

"Câu thần chú tiết lộ phép thuật đó," Granger nói với giọng trầm. "Cái mà anh đã sử dụng ở nhà của tôi."

Draco nói, bằng một giọng trầm không kém, "Chỉ khi cô dạy tôi câu lệnh cổ ngữ đó – cái cô dùng trên mấy mũi tên."

Granger nghĩ về điều đó, đặt một ngón tay lên môi. Sau đó, cô tiến lại gần hơn, anh ngửi thấy mùi thơm ngon và cô thì thầm: "Được thôi. Nhưng đổi lại, anh phải dạy tôi câu thần chú trắc địa."

Không có gì kích thích về câu thần chú kết giới trắc địa, tuy nhiên, Draco thấy mình đang nghiến chặt quai hàm để kìm nén cơn rùng mình khi những từ đó lướt qua tai anh và đi thẳng vào háng anh. Nó đã cứng một nửa rồi.

Draco có một yêu cầu cuối cùng, riêng tư đến mức anh ra hiệu cho Granger lại gần hơn nữa. Một trong những lọn tóc của cô lướt qua miệng anh khi cô cúi xuống.

"Vậy thì cô phải dạy tôi Máy Tính," Draco nói.

Granger thở ra. "Anh đòi hỏi kinh khủng."

"Tôi biết."

"Anh sẽ phải tạo ra một con bài mặc cả tốt hơn; giá trị bí mật của Máy Tính quá cao."

"Oh? Tôi sẽ suy nghĩ một đề xuất gì đó khác."

Granger dùng tay vuốt ve cánh tay của mình. Cô nổi da gà khắp người.

Điều đó thật thỏa mãn, nhưng cũng có khả năng là một vấn đề.

Những vấn đề sư phạm này đã được thương lượng và giải quyết, và cả hai cùng nhấp một ngụm sâm panh.

Draco liếc nhìn xung quanh và hài lòng khi phát hiện ra rằng không ai chú ý đến họ. Flint đang giải thích với Longbottom rằng anh ta bị cấm đến Fortescue. Draco đã không nắm bắt được phần còn lại của câu chuyện, điều mà bình thường anh sẽ quan tâm, nhưng đây không phải là thời điểm bình thường. Pansy đang ngủ gật trên vai Longbottom.

Flint càu nhàu nói muốn đi vệ sinh và đứng dậy.

Longbottom bế Pansy lên một chiếc ghế sofa.

Granger xoay phần rượu sâm panh còn lại và nhìn thứ chất lỏng màu hồng sủi bọt.

"Vỏ cam," cô nói, trông có vẻ trầm ngâm.

"Thì sao?" Draco hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra với kẹo bơ cứng và cà phê của anh vậy?"

"Chuyện gì đã xảy ra với nước hoa đắt tiền của cô vậy?"

"Anh đã nói dối."

"Cô cũng vậy."

"Tại sao?"

"Tại sao cô cũng vậy?"

"Tôi cho rằng nó – khá riêng tư."

"Đúng vậy."

Granger, đung đưa một chút trong lòng Draco, nốc cạn chỗ sâm panh còn lại. Cô nuốt nước bọt. Một giọt đọng lại trên môi, cô lau đi bằng đầu ngón tay.

Glurkk.

Draco nhìn đi chỗ khác cho đến khi an toàn, rồi quay lại.

Bây giờ mặt cô gần sát mặt anh. Ánh mắt cô dịu dàng, say sưa, mơ màng.

"Tôi ghét vì thứ này quá ngon," Granger nói. Cô trông như bị hủy hoại bởi điều đó. Một cách hủy hoại quyến rũ. Cô ấn đầu ngón tay giữa môi.

Draco nốc hết sâm panh để đánh lạc hướng bản thân. Ánh mắt của Granger lướt qua miệng anh rồi lại nhìn lên.

"Tôi cũng ghét cái của tôi. Nếu nó –an ủi được gì," Draco nói.

"Thật kỳ lạ, đúng là như vậy."

Draco thay đổi tư thế – để bản thân thấy thoải mái hơn, hay đại loại thế. Kết quả là Granger trượt lại gần hơn.

Anh có thể cảm thấy bầu ngực căng phồng của cô trên ngực anh. Mớ tóc của cô vướng vào giữa họ và cù vào cổ anh.

Và có lực hấp dẫn Granger – lực hút về phía trước – kéo anh về phía cô, khiến anh bị hút vào. Miệng cô cách miệng anh hai inch. Đôi mắt cô ấm áp. Anh có thể luồn một tay ra sau cổ cô và – Chúa ơi, từ cách cô nghiêng người, anh thậm chí không cần phải kéo cô vào, cô sẽ chỉ cần ngã vào anh, và nó sẽ – nó sẽ –

Granger chớp mắt, thở ra và lùi lại.

Nó sẽ là một ý tưởng tồi. Đúng vậy.

"Tôi đã uống quá nhiều và không suy nghĩ rõ ràng được," Granger nói, nhưng có vẻ như cô đang nói với chính mình, hơn là với Draco.

"Tôi chưa bao giờ suy nghĩ mơ hồ như thế trong đời," Draco nói.

Granger ngồi thẳng dậy. Sự ấm áp trong mắt cô đã bị dập tắt. Cô đã Bế quan.

Draco làm theo. Đó có lẽ là điều đúng đắn để làm. Dù sao thì đúng hơn là ôm ấp giữa bữa tiệc của Theo.

Họ nhìn quanh để thấy rằng họ chỉ có một mình. Tất cả các ghế đều trống. Granger đã ngồi trên đùi anh với lý do yếu ớt nhất, nhưng bây giờ, hoàn toàn không có lý do gì cho việc đó.

Có tiếng nói từ lò sưởi Floo ngay bên ngoài phòng. Mọi người chuẩn bị ra về.

Với một sức mạnh hoảng loạn đột ngột, Granger nhảy ra khỏi lòng Draco. Cô sải bước đến quầy bar, ở đó cô hỏi Pipsy một cốc nước đá và cô lập tức uống cạn. Sau đó, cô thả chiếc ly xuống quầy và đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Pipsy hỏi mọi chuyện có ổn không, thưa cô? Granger, với một giọng căng thẳng, nói rằng mọi thứ đều ổn.

Draco đợi đủ lâu để đảm bảo làm tiêu tan mọi bằng chứng xác thực rồi đi đến chỗ mọi người ở Floo. Bế quan đã giúp anh giữ được vẻ thản nhiên mà anh muốn thể hiện khi anh tham gia với những lời tạm biệt.

Granger tham gia cùng họ, trông tương đối bình tĩnh, và cũng gửi lời cảm ơn và tạm biệt. Longbottom, mang theo Pansy, biến mất vào Floo, theo sau là Zabini và Patil, sau đó là Flint.

Draco đã dụ Theo trở lại phòng với một lý do nào đó, để Granger có thể Floo đến Thái Ấp mà không bị nghe thấy.

"Tối nay mày không còn là một thằng khốn khổ sở như mọi khi," Theo nói.

"Mày là một tên khốn hay xen vào," Draco nói.

"Tao rất vui vì mày đã có một khoảng thời gian vui vẻ."

"Tao ghét mọi khoảnh khắc."

Theo cười toe toét. "Cút về nhà đi, Draco."

Draco vẫy tay với anh ta và bước đến Floo.

Anh hy vọng Granger đã không chạy thẳng về phòng trong khi anh đang trò chuyện với Theo. Họ vẫn còn việc phải làm.

Anh muốn điệu nhảy chết tiệt của mình trở lại.

~~~

Draco bước ra khỏi Floo và thấy Henriette đang giúp Granger phủi bụi chiếc váy một cách cẩn thận.

Henriette cũng lau người cho Draco, sau đó chúc cả hai ngủ ngon, với ánh mắt đầy khó chịu.

"Được rồi," Draco nói, vuốt thẳng chiếc nơ của mình. "Thật tốt khi cô vẫn còn ở đây."

Granger có vẻ đề phòng. "Sao cơ...?"

Draco nắm tay cô và đi ra khỏi phòng Floo.

"Chúng ta đi đâu..." Granger thở hổn hển.

"Phòng khiêu vũ."

"Nhưng sao..."

"Tôi muốn một điệu nhảy đàng hoàng."

"Nhưng chúng ta..."

"Không. Cái đó không tính."

Granger không phản đối gì thêm mà để mặc bản thân say xỉn của mình bị kéo đi, trông có vẻ bối rối một cách lịch sự.

Draco đẩy mở cánh cửa đôi khổng lồ của phòng khiêu vũ. Các gia tinh giữ cho mọi phòng trong Thái Ấp luôn sẵn sàng để sử dụng ngay lập tức và phòng khiêu vũ hoành tráng cũng không ngoại lệ. Dưới bóng tối, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng tỏa sáng và vô số tấm gương trên tường lấp lánh. Ở đầu phía nam, cửa sổ đi từ sàn đến trần kéo dài lên đến khi biến mất vào bóng tối.

Draco vẫy đũa phép về phía trần nhà hình vòm. Tám chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ bừng sáng, hạ xuống và bắt đầu quay chậm trên trần nhà. Ánh sáng của chúng phản chiếu rực rỡ trên đá cẩm thạch bóng loáng và những tấm gương.

Một cái vẫy đũa khác và âm thanh của một dàn nhạc vang vọng khắp phòng khiêu vũ.

Granger thở hổn hển trong cái cách đôi môi hé mở đầy phấn khích của cô, điều đó làm Draco thấy hứng thú hơn nữa.

Anh nở một nụ cười toe toét. "Tuyệt vời phải không?"

"Quá tuyệt vời!"

Draco nắm lấy một tay của Granger, đặt tay kia vào eo cô, và bắt đầu dẫn cô qua một điệu valse trước khi cô có thể đặt ra quá nhiều câu hỏi, chẳng hạn như liệu anh có bị điên không.

Họ nhảy một vài bước thận trọng. Anh liếc nhìn cô để xem liệu cô có định chạy trốn khỏi kẻ mất trí này không – nhưng cô đang đi theo sự dẫn dắt của anh, trông cảnh giác nhưng tò mò. Cô đã từng nhìn anh theo cách này một lần trước đây, khi anh thao túng cả một nhóm bác sĩ Muggle tại quán rượu ở Oxford hôm đó. Đó là một bất ngờ thú vị và anh là thằng chết tiệt nào vậy, tất cả trong một.

Như ở Provence, eo cô ấm áp dưới lòng bàn tay anh. Tay cô trong tay anh thật dễ chịu. Chuyển động của họ rất nhẹ nhàng, và lần này không giẫm lên chân nhau nữa.

Draco quan sát điệu nhảy của họ trong gương – cách cô nép sát vào anh, cách chiếc váy của cô tung bay theo chuyển động của họ, chạm vào chân anh khi họ xoay người. Anh thỏa mãn không hối tiếc trong cảnh tượng này, một thế giới đa dạng góc nhìn để say mê cô. Nếu anh nhìn về phía trước, đó là khe hở giữa hai bả vai trần của cô, bên trái, đó là đường cong của lưng cô, nếu anh nhìn xuống, đó là hàng mi đen, đôi má ửng đỏ và đôi môi hồng.

Cô đến gần hơn khi họ quay lại, và áp sát vào anh, và cảm giác thật tuyệt. Anh không để cô kéo đi lần nữa; tay anh trượt xuống lưng dưới của cô và giữ cô ở đó. Cô ngước nhìn anh với vẻ kinh ngạc, rồi nhìn xuống, môi cắn chặt môi.

Âm nhạc tăng lên. Xung quanh họ, phòng khiêu vũ quay tròn, những ngôi sao trên cửa sổ lấp lánh, những chiếc đèn chùm nhảy một điệu nhẹ nhàng của riêng chúng và rải ánh sáng lộng lẫy khắp căn phòng.

Đó là khoảnh khắc mê hoặc, hài hòa, mơ màng lấp lánh. Đôi mắt của họ tràn ngập ánh sáng và đôi tai của họ với tiếng vĩ cầm và trái tim của họ dành cho nhau.

Đây – đây là những gì anh muốn.

Anh giơ cánh tay lên và cô quay ra xa anh, và họ chỉ chạm vào nhau ở những ngón tay, rồi cô quay lại trong anh, gần đến mức anh cảm nhận được hơi thở của cô.

Ánh sáng lại chảy trong huyết quản của anh – mặt trời Mabon, rực rỡ, huy hoàng, căng phồng quanh tim anh và vắt kiệt không khí ra khỏi anh.

Một lần nữa cô quay đi, và lần này quay lưng lại với anh, áp sát vào ngực anh, mông cô áp vào háng anh. Mắt họ dán vào một trong những tấm gương, nhưng nó quá mãnh liệt để có thể duy trì và họ lại nhìn đi chỗ khác.

Bây giờ đến lượt anh tham gia vào một vài động tác nâng không nên làm, và anh đã làm, với hai tay ôm lấy eo cô, kéo cô bay lên không trung. Anh xoay người cô khi cô ở trên cao, thích thú với tiếng thở hổn hển của cô, khi cô ôm lấy vai anh. Cô bay phía trên anh với một tiếng cười ré lên đầy ngạc nhiên.

Khi anh đặt cô xuống, cô bám lấy anh, cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui thực sự. Anh cảm thấy một niềm vui mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Sự nhẹ nhàng trong anh thật tuyệt vời.

Tay cô vòng qua cổ anh. Cô ở gần anh đến mức anh muốn nổ tung.

Cảm giác thật hiếm có – quý giá – đau lòng. Cô rạng rỡ. Cô làm anh thôi thúc. Cô là tất cả những gì anh muốn.

Ánh đèn lờ mờ. Âm nhạc im bặt.

Họ ngừng di chuyển và đứng trong vòng tay của nhau, thở, đôi mắt sâu thẳm, tựa vào nhau, chờ đợi.

"Granger, tôi..."

Cô nhìn lên.

Anh không nói gì nữa. Anh đang rơi.

Anh không cần chiếc nhẫn để nói với anh rằng trái tim cô đang loạn nhịp. Anh có thể cảm thấy nhịp đập của nó trên ngực mình. Tim anh cũng đập dữ dội, đập nhanh đến mức nó đau.

Anh say mê trong cảm giác hạnh phúc và quá nhiều rượu ngon để có thể suy nghĩ một cách lý trí. Môi cô hé mở. Cô đang nhìn anh như thể cô có thể hôn anh. Đó là điều không thể. Nó không thể xảy ra.

Bây giờ những ngón tay của cô đã đặt trên quai hàm anh.

Anh cúi người về phía cô; sức hút của nó quá ngọt ngào.

Nụ hôn của cô là một câu hỏi nhẹ nhàng.

Câu trả lời của anh là siết chặt cô vào trong anh. Cô thở hổn hển trên môi anh khi anh hôn lại cô.

Cuối cùng. Chết tiệt cuối cùng.

Miệng họ tràn ngập cảm giác khao khát, vì quá nhiều rượu sâm panh, vì tôi ghét vì thứ này quá ngon.

Chỉ là lần này không phải là Tình Dược; đó không phải là những làn khói thơm, bịa đặt đó – mà là cô ấy. Nó là thật. Và rượu sâm panh là một bản sao kém cỏi, giờ đây anh đã có được hàng thật, thở những hơi ngắt quãng vào miệng, luồn những ngón tay vào trong áo sơ mi. Tình Dược không nói về sự mềm mại của đôi môi cô, về sự run rẩy, về những ngón tay móc vào cổ áo anh, về một cô phù thủy xinh đẹp, đôi má ửng đỏ, lảo đảo, áp khuôn miệng tươi cười của cô vào môi anh.

Cô khẽ rung người, anh cũng vậy, với một mớ hỗn độn phấn khích của adrenaline, dây thần kinh và sự kiềm chế.

Cô lùi ra và vùi mặt vào cổ anh. Sự gần gũi của nó khiến trái tim anh trở nên điên cuồng. Vòng tay anh ôm lấy cô. Cô mảnh mai, mềm mại, và run rẩy một cách tuyệt đẹp.

"Tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng," cô nói, giọng trầm và u ám, lời nói của cô lướt qua vết sẹo của anh.

"Chúng ta – chúng ta có nên đổ lỗi cho rượu không?" Draco nửa thì thầm hỏi.

"Ừm," Granger thở phào nhẹ nhõm. "Vậy đi. Chúng ta đã uống – rất nhiều."

"Và đó chắc chắn là nguyên nhân dẫn đến bất kỳ – bất kỳ hành vi thiếu khôn ngoan nào."

Có âm thanh vàng của tiếng cười của cô. "Rõ ràng."

Họ nhìn nhau.

Anh nghĩ anh có thể vui vẻ chết ngay tại chỗ nếu môi cô áp lên môi anh lần nữa.

Giây tiếp theo, môi họ lại gặp nhau.




————————————————

Note:
[1] Black tie được coi là một trong những quy tắc ăn mặc trang trọng nhất của giới thời trang. Black Tie đòi hỏi nam giới mặc áo vest đen kèm cà vạt đen, quần âu màu đen, áo sơ mi trắng và giày da. Phụ nữ thường mặc váy dài hoặc váy cocktail thanh lịch, kèm theo phụ kiện như vòng cổ, túi xách và giày cao gót.

[2] Bletchley Park từng là trung tâm chính của việc mã hóa và giải mã của quân Đồng minh trong Thế chiến thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro