Chap 19- Đối đầu và làm rõ mọi chuyện.

  Trans by Alex Keeble.

Part 1:

Hermione thấy mình bị Draco kéo đi lần thứ 2 hôm nay, và lần này là đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Cậu đi quá nhanh và Hermione phải chạy bộ mới theo kịp.

"Tụi bay tìm thấy nó ở đâu?" Draco hỏi 2 thằng bạn chí thân, hai bữa này bị bỏ lại phía sau cậu, khiến tụi nó phải chạy hụt hơi mới theo kịp những bước tiến dài của Draco.

Goyle trả lời: "Cậu ta tìm thấy nó đi dạo ngoài hồ với con bạn gái" – nó nói, không kịp cả thở.

"Chúng tôi đã thử gửi tin nhắn cho cậu.." – Crabbe bắt đầu, nhưng dừng lại đột ngột và ném cho Hermione một cái nhìn lén lút. Nó rõ ràng muốn cô biết là nó đang nói về cái gì. Và nó đã đạt được điều đó. Hermione nhìn nó chăm chú và tò mò. "Nhưng mà cậu chưa trả lời, nên chúng tôi đi tìm cậu luôn"

Họ vòng quanh khúc ngoặt và đến hầm ngục, đặt chân vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

"Corner thật sự sẽ hứng chịu điều đó" – Draco lầm bầm một cách giận dữ.

"Này, cậu không lên kế hoạch đánh cậu ta đấy chứ??" Hermione hỏi một cách ngập ngừng. Crabbe và Goyle thì lo ngại bẻ đốt ngón tay của mình ở phía sau.

Draco không trả lời. Thay vào đó, cậu nói "Runespoor" – đó là mật khẩu phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin.

Hermione vào sau Draco và đứng yên một lúc, xem xét nội thất của phòng sinh hoạt chung Slytherin. Nó thật là mờ ảo, một căn phòng như một cái nhà ngục với bàn ghế màu xanh lá đậm và đồ nội thất màu tối. Nhiệt độ ở đây thấp hơn đáng kể so với bên ngoài. Hermione nghĩ đến điều này với một thực tế là căn phòng nằm ở dưới hồ. Quả là một nơi ảm đạm, thích hợp cho những học sinh của nhà này. Bây giờ thì nó hầu như trống vì toàn bộ học sinh đều đang ăn tối ở Đại Sảnh Đường (Hermione biết ơn vì điều đó).

Một cú giật đột ngột nữa và Hermione nhận ra rằng Draco đang đi tiếp về phía trước. Cô đi theo cậu và nhận ra Michael Corner đang ngồi trên chiếc ghế bành ở đằng xa của căn phòng, hoàn toàn khiếp sợ. Millicent Bulstrode đứng bên cạnh cậu ta, rõ ràng là đang làm cai ngục để cậu ta không bỏ chạy.

"Millicent, cậu có thể đi ăn tối được rồi. Tụi bay cũng vậy Crabbe, Goyle." – Draco nói khi cậu lại gần chúng, khẩu khí như một vị tướng quân ra lệnh cho cấp dưới của mình làm một nhiệm vụ.

"Nhưng Draco, tôi nghĩ rằng chúng ta nên đập nó?" – Crabbe rên rỉ, rõ ràng thất vọng rằng cái nắm tay thô lớn của nó không thể đập vào mặt ai và làm gãy một hoặc hai cái xương trên đó.

"Tao có thể xử lý nó được. Tụi bay chỉ việc đi ăn tối. Ngay bây giờ!" – Draco ra giọng chỉ huy.

Draco nhìn Millicent, Crabbe và Goyle rời đi, sau đó hướng sự chú ý của mình vào Michael. "Corner à, mày gặp rắc rối lớn rồi đó" – Cậu nói nhỏ, nhưng gần như đe dọa.

"Malfoy, cậu không cần phải làm cậu ấy sợ đến vậy." Hermione thở dài từ bên cạnh "Michael, chúng tôi chỉ muốn làm rõ một vài điều với bạn"

"Ôi tắt nó đi Granger, âm thanh đó nghe y như cô đang cố mời nó đến một buổi tiệc trà dành cho người khó tính ấy!" – Draco chế giễu.

"Ít ra thì tôi cũng không giống như muốn bổ cậu ấy ra thành mấy mảnh nhỏ" – Hermione cáu kỉnh.

"C.. Cậu muốn bổ tôi ra thành mấy mảnh nhỏ hả???" – Michael lắp bắp, nỗi sợ gần như còn nhiều hơn trước.

Draco khoanh tay trước ngực và làm đông cứng Michael trong một cái nhìn giận dữ: "Tao sẽ làm vậy nếu mày không nói cho tao biết về mấy thứ mày tung ra trong toàn trường về những gì tụi tao đã làm trong nhà vệ sinh nam hôm thứ ba"

Lông mày của Michel nhướn lên và gần như mất hút bên dưới mái tóc xoăn của mình: "Nhưng tôi đã không nói cho ai nghe hết. Tôi xin thề!!"

"Ôi, phải không đó?? Và đó là lý do vì sao mà mọi người nghĩ rằng Granger và tao ở trong cái nhà vệ sinh khùng điên đó" – Draco hỏi, dứt một sợi tóc vàng của mình.

Michael đỏ mặt trước cách dùng từ của Draco và Hermione cố chống lại bằng một cú huých ngang đầu Draco.

"Cậu thật là sống sượng, Malfoy!" – Hermione càu nhau qua kẽ răng nghiến chặt.

Draco bỏ qua Hermione và nói tiếp: "Giờ nói đi, tại sao mà mày làm vậy, Corner? Nghĩ rằng tụi bây sẽ vui vẻ khi chế giễu chúng tao, khi tụi tao đang đau khổ hay sao hả??"

"Này Malfoy" – Michael nói, cố đưa ra gương mặt dũng cảm nhất – "Tôi đã không nói cho ai biết hết!"

"Mày chắc không? Mày không nói với ai hết?" – Draco đi vòng qua Michael, nói với vẻ đe dọa – "Không à? Cả với bạn gái của mày hả?"

"Lavender?" – Michael cau mày – "Có, tôi có nói. Nhưng cô ấy đã hứa là không nói cho ai nghe hết..."

Draco rủa xả dưới hơi thở của mình: "Chuyện đó đã không xảy ra đúng không? Cô ta không nói với ai, và giờ cô ta đã nói với tất cả mọi người!!"

"Tại sao cậu lại quyết định nói cho cô ấy, Michael?" – Hermione hỏi, thời gian này quả thật không thể phủ nhận được sự bực tức của Draco.

"Tôi không cố ý" – Michael nói một cách buồn bã – "Chúng tôi có một cuộc trò chuyện và cô ấy nói thật lãng mạn biết bao nếu có một cái Còng tay tình yêu.."

Cả Hermione và Draco gần như đồng thanh: "Lãng mạn hả??" Họ nói như không thể tin vào tai mình.

"Bạn gái mày nên dẹp cái sự điên của nó" – Draco khịt mũi.

"Lãng mạn không phải là tính từ mà tôi muốn sử dụng để mô tả tình hình bọn tôi bây giờ" – Hermione nói, kèm theo một nụ cười nhẹ hoài nghi.

Michael dường như có hơi nghi ngờ khi Draco và Hermione nghĩ rằng bạn gái cậu là kẻ mất trí – "Nếu các cậu nhìn từ quan điểm của tôi, nó là một thức tế khá là..."

"Corner, tao không quan tâm tới quan điểm của bạn gái mày" Draco cắt ngang "Vậy nên quay lại vấn đề đi!"

Michael giương mặt nhìn và vẫn còn chút gì đó như bị sỉ nhục : "Trong khi chúng tôi đang nói về cái Còng Tay tình yêu" – Cậu nói tiếp – "Thì chủ đề tự nhiên chuyển sang..." – sự cau có trên khuôn mặt cậu nhạt đi, thay vào đó là cái nhìn bẽn lẽn.

"Cậu bắt đầu nói về chúng tôi, phải không?" Hermione nhắc, chỉ vào chính mình và Draco.

Michael gật đầu: "Lavender nói về hai người, vì là người duy nhất mà cô ấy thấy mang Còng Tay Tình Yêu. Cô ấy nói hai người sẽ rất vui vẻ nếu nó kết thúc... Hai cậu biết biết đấy.. cùng với nhau.." – cậu nhún vai.

Draco ném cho Michael một cái nhìn nhọn hoắt: "Ồ vâng, thật sự vui vẻ đó. Tôi đang mắc cười ra đằng mông khi nghĩ đến chuyện đó"

"Tiếp đi, Michael!" – Hermione khuyến khích, tròn mắt nhìn Draco.

"Sau đó tôi nói với Lanverder rằng hai người sẽ như vậy vì hai bạn đã ở trong nhà vệ sinh và làm..." – Cậu khựng lại và đỏ mặt – "Tôi... tôi không muốn nói với cô ấy những gì tôi thấy nhưng cô ấy ép tôi..."

"Điều gì của cô ta mà dọa được mày hả? Không ôm ấp hôn hít nữa hả?" – Draco hỏi với một sự càu nhàu khó tả.

"Thôi đi, Malfoy" – Hermione ngăn lại khi nhận thấy mặt Michael càng ngày càng đỏ.

"Vâng, những gì mày nói với bạn gái mày về những gì mà mày thấy, không phải là những chuyện đã xảy ra. Và bạn gái mày lại đi nói với người khác, chuyện đó thật không đúng chút nào. Đó thật sự là hai chuyện khác nhau hoàn toàn." – Draco nói, nghiêm khắc.

Michael nhìn Draco một cách mơ hồ.

"Vì vậy, bây giờ..." – Draco tiếp tục – "Cả trường đang nghĩ rằng tao đã..."

Hermione nhanh chóng lấy tay bụm miệng của Draco để cậu ngưng nói. Cô rất sợ cậu có thể nói thêm mấy từ gì khác nếu để cậu tiếp tục nói.

"Michael, ý của Malfoy là điều mà bạn nói với toàn trường hoàn toàn sai vì bạn đã có ấn tượng sai lầm về những gì xảy ra" – cô nói khi bỏ tay mình ra khỏi mặt Draco.

Tuyên bố này, trái lại còn làm Michael khó hiểu hơn trước.

"Biết đấy Michael, bạn đã không hiểu đúng những gì mà tôi làm đối với Malfoy" – Hermione giải thích, một chút màu hồng xuất hiện trên đôi má cô – "tôi chỉ là đang sửa cái nút quần của cậu ta"

Michael nhìn chằm chằm: "Ý cậu là gì? Đó là mật mã à? Đó có phải là một cách nói tránh..."

"Không, không phải mật mã gì mà cũng chẳng có nói tránh" – Draco cắt ngang trước khi Michael kịp giả định tiếp – "Cô ấy nói chúng theo đúng nghĩa đen!"

"Nghĩa đen?" – Michael lặp lại, cau mày. Cậu quay sang Hermione – "Vậy là cậu thật sự đã sửa cái nút quần cho Malfoy à?"

"Phải" – Hermione gật đầu xác nhận – "Để tôi tóm tắt cho, Malfoy bị sứt cái nút quần, cậu ta mất đũa phép, và chúng tôi trễ giờ Độc Dược, cậu ta thì từ chối rời khỏi nhà vệ sinh cho đến khi cái nút quần ngu ngốc đó ở đúng chỗ của nó, vì vậy tôi đã sửa giúp cậu ấy bằng cây đũa phép của mình"

"Tuy nhiên, từ góc độ mà bạn đã thấy bọn tôi, bạn đã nghĩ chúng tôi..." – Hermione tạm dừng một quãng ngắn để nghĩ làm thế nào để nói hết suy nghĩ một cách đàng hoàng – "Làm một chuyện khác" cô nói một cách ngập ngừng. "Tôi đã muốn giải thích cho cậu nghe lúc đó, nhưng cậu lại biến mất quá nhanh..."

Michael im lặng và cố tiêu hóa những thông tin mà Hermione đã nói với cậu.

"Bạn thật sự chỉ là gắn lại cái nút quần hả?" – Michael hỏi một cách lặng lẽ, phá vỡ sự im lặng.

Hermione mím môi trước khi trả lời: "Đúng vậy, Michael!"

"Thật chứ?"

"Chết tiệt Corner! Mày đừng có như con nít vậy! Có cần tao đánh vần từng từ ra cho mày không?" – Draco nói một cách mất kiên nhẫn.

"Malfoy, để cậu ta một mình đi" – Hermione nói với Draco.

"Ồ không.!" – Michael lên tiếng sau một khoảng im lặng – "Tôi nghĩ là tôi đã gây ra một sai lầm lớn"

Draco trợn tròn mắt: "Tạ ơn Merlin! Cuối cùng hắn ta cũng thấy ánh sáng!"

Sau khi Michael nhận ra rằng những gì cậu ta nhìn thấy giữa Hermione và Draco vào cái thứ ba xui xẻo đó, cậu xin lỗi một cách rườm rà và sẵn sàng đi vòng quanh các bàn trong Đại Sảnh Đường vào hôm sau để nói rõ với các học sinh Hogwart khác.

"Vì vậy, nó là một sai lầm vì tôi hiểu sai tình hình và tôi xin lỗi vì những tin đồn đang lan ra..." – Michael nói cuối cùng ở bàn Gryffindor, khi mọi người đang ăn bữa sáng.

"Vậy nên, cậu nói dối tiếp theo đó?" – Seamus hỏi, nhìn Michael tò mò.

"Ồ không! Không hẳn là vậy..." – Michael bắt đầu, nhưng khi thấy Hermione và Draco đang ném cho mình một cái nhìn cảnh cáo, cậu vội vàng nói – "A ừ. Thì cũng có thể cho là tôi đã làm vậy. Phần nào đó."

"Tôi không bao giờ tin vào những lời đồn đại" – Neville tuyên bố – "Tôi biết Hermione sẽ không làm những chuyện gì như vậy!"

"Cám ơn bạn, Neville!" – Hermione cười tươi.

"Những tin đồn là sai sao??" – Lavender rít lên từ cuối cùng, ném một cái nhìn vào Michael – "Ý anh là tôi đã phí thời gian để lan truyền những tin đồn sai sự thật à??"

Michael nhìn chằm chằm vào bạn gái mình: "Ừ có đấy, Lavender!"

Hermione không thể không mỉm cười tự mãn khi nhìn thấy những biểu hiện bất bình trên gương mặt Lavender và Parvati.

"Cẩn thận đó, Granger" – Draco nói, với một nụ cười tự mãn khác trên mặt mình – "Cái nụ cười trên mặt cô rất là giống-như-Malfoy"

Trước sự bất ngờ của Draco, Hermione cười: "Tôi không thể làm khác Malfoy, nhìn gương mặt họ lúc này quả thật là vô giá!"

Parvati, người hình như đã nghe Hermione nói, ném cho cô một cái nhìn kinh tởm.

"Đó không phải là chuyện thường xuyên nhận được khi nhìn ra ngoài đâu" – Ginny nói, tinh nghịch "Có thể thưởng thức nó, để nó kéo dài hơn"

"Đó là một điều chắc chắn!" – Harry đồng ý, mỉm cười.

"Tôi thì vui vì chuyện này được giải quyết" – Ron nói, chọc cái nĩa vào đĩa trứng của mình.

"Này Corner!" – Draco gọi ra ngoài – "Giờ điều mày cần làm là nói rõ cho Hufflepuffs, Ravenlaws, Slytherin điều tương tự. Hãy chắc chắn rằng mày làm rõ tất cả mọi thứ!"

Michael gật đầu và đi thong thả qua dãy bàn nhà Hufflepuffs.

"Không hẳn tất cả mọi người đều tin anh ta đâu, mọi người biết đó" – Ginny nhận xét khi Michael đọc to lên cho Hufflepuff nghe những gì đã nói với học sinh Gryffindor như một bài phát biểu.

"Điều đó có thể đúng" – Hermione nói – "Nhưng ít nhất anh ta cũng đã cố gắng. Và dù sao thì, xem xét nhanh mọi người ở Hogwarts về việc tin tưởng, chị ước tính rằng chúng ta có đa số học sinh tin tưởng hơn là không. "

Harry thở dài. "Hãy chỉ hy vọng mọi người không đưa ra một lý do của tin đồn về hai người nữa.."

Ron chỉ cái nĩa của mình vào Draco. "Điều đó có nghĩa là mày phải chắc chắn rằng tất cả các nút quần của mày được khâu vào khít và rằng mày luôn luôn có cây đũa phép của của mày trong túi."

Draco nhìn trừng trừng vào Ron và Ginny, Harry và Hermione bật cười. "Im đi, Weasley."

Top of Form

Bữa ăn sáng ngày hôm sau, dường như mọi cái nhìn chằm chằm và thì thầm mà Draco và Hermione đã phải chịu trong quá khứ vài ngày nay đã chìm xuống. Michael rõ ràng đã thực hiện những gì cậu ta hứa và Hermione thật biết ơn vì điều đó. Có những người không tin, và không có giải pháp cho những người như thế.

"Thằng Corner nói tất cả những gì cậu muốn à, Draco?" Blaise hỏi hơi ác ý trong khi Draco lấy cho mình một lát bánh mì nướng. "Hoặc nó đã xin lỗi tự nguyện?"

"Draco không bắt ép bất cứ ai. Đó là một sự hiểu lầm, Zabini, "Pansy cáu kỉnh. Blaise rõ ràng là bực mình. "Vì vậy, hãy im lặng và để Draco một mình."

Top of Form

Blaise lầm bầm, không bị thuyết phục mấy.

"Draco, anh có biết rằng chuyến đi Hogsmeade đầu tiên của học kỳ này là thứ Bảy này?" Pansy thủ thì, thay đổi chủ đề, trong khi cánh tay của mình nhẹ nhàng vuốt ve Draco.

Hermione nhìn lên từ bữa ăn sáng của mình. Cô đã hoàn toàn quên về những chuyến đi Hogsmeade dự kiến cuối tuần tới.

Trong thời gian đầu năm học, Giáo sư McGonagall đã giao cho các Thủ lĩnh Nam sinh và nữ sinh và một danh sách nêu bật các sự kiện lớn của năm học, bao gồm cả những chuyến đi chơi làng Hogsmeade. Hermione đã nhìn vào bảng phân bỏ rất nhiều lần và cô đã thuộc lòng nó. Thật ngạc nhiên khi cô đã quên về chuyến đi này.

"Có, Pansy, tôi biết về chuyện đó," Draco trả lời tình cờ. "Mà việc đó thì sao?"

Pansy bắn cho Hermione một cái nhìn sắc nét. "Và em giả sử anh có thể đi với tụi em?" Cô ta hỏi, mắt không rời Hermione.

Top of Form

"Tất nhiên tôi sẽ đi," Draco trả lời với một cái nhún vai. "Cô, tôi, Crabbe, Goyle, Blaise, Millicent, việc bình thường. Những ai khác làm cô mong tôi tham gia chứ? "

"Xin lỗi," Hermione nói lớn để mọi người nhớ đến sự hiện diện của mình, "Cậu không thể đưa ra quyết định mà không bàn với tôi đầu tiên, Malfoy."

"Tôi đã đưa ra quyết định, Granger," Draco nói giọng lè nhè. "Không cần ý kiến của cô."

"Đó không phải là công bằng, phải không?" Hermione bực tức. "Tôi không đi với cậu và bạn bè của cậu." Cô ấy ném cho Pansy một cái nhìn phẫn uất.

"Cô không có nhiều sự lựa chọn đâu," Draco nói, giọng của cậu cho thấy rằng cậu không muốn thảo luận vấn đề thêm nữa.

Hermione nhìn cậu trừng trừng. "Tôi thực sự sẽ làm vậy. Và tôi đã quyết định rằng tôi sẽ đi cùng bạn bè. Chúng ta sẽ thấy những gì cậu làm về điều đó ", cô thách thức, cảm giác khá liều lĩnh dù bị bao quanh bởi tụi Slytherin giễu cợt.

Cô đã có đủ các tính kiêu ngạo của Draco. Khi mà điều đó như có vẻ cậu nhìn thấy một cái gì đẹp, ông trở lại với một cái giật mình. Cậu chuyển sang tâm trạng cậu ưa thích.

Đôi mắt của Draco mở rộng một chút. "Chúng ta sẽ thấy sau đó," cậu nói khinh miệt, "chúng ta sẽ thấy."

Lần thứ hai kể từ khi bị mắc kẹt với Hermione, Draco cảm thấy vô hình với cô và bạn bè cô. Họ đã nói chuyện trong bữa ăn trưa và hoạt động như Draco đã không tồn tại. Cậu cho rằng đó là vì cậu đã tức giận Hermione trong bữa ăn sáng. Cậu không hiểu tại sao cậu làm vậy, nhưng gây khó chịu cho cô đã trở thành trò tiêu khiển của cậu kể từ khi họ mắc kẹt với nhau. Thật bí mật, cậu rất thích vậy, nhìn thấy cô ấy trở nên nhặng xị lên và căng thẳng. Lông mày của cô sẽ đan lại với nhau bực dọc, mắt thu hẹp với vẻ tố cáo và cánh miệng vô thức sẽ hình thành một cái bỉu môi nhỏ.

"Vì vậy, chúng ta sẽ đi đến Hogsmeade với nhau, đúng không??" Hermione hỏi sau khi cô nghe những gì Draco đã nói với Pansy tại bàn Slytherin.

"Khỏi phải nói, 'Mione," Ron nói, ném một cái dao găm về hướng của Draco. "Bọn mình chắc chắn sẽ được đi đến cùng. Bọn mình luôn luôn làm điều đó. Nó không có gì mới. "

"Bọn sẽ gặp cậu tại phòng bên ngoài trước khi đi," Harry nói ngắn gọn.

Draco cau có. "Tôi cũng không quan tâm lắm nếu cái Đội quân trong mơ các người được-cùng-với-nhau," cậu nói trong một giọng trầm xuống, "nhưng tôi sẽ không chi tiêu ngày của tôi ở Hogsmeade với CLB Potter."

Top of Form

"Nghe không Ron? ước mơ cả đời của chúng ta để rồi chi tiêu một ngày ở làng Hogsmeade với cậu-chồn-hôi và bây giờ cậu ta nói cậu ấy không muốn dành thời gian với chúng ta", Harry nói mỉa mai. "Ước mơ của chúng ta đã bị tan vỡ. Tôi cảm thấy khủng khiếp quá! Thật phế thải, phải không? "

"Hết sức buồn," Ron trả lời với giọng tương tự với Harry khi Hermione và Ginny cười khúc khích. "Tôi thực sự đã mong chờ nó.."

Draco, nhìn trừng trừng, làm một cử chỉ tay bẩn thỉu vào Harry và Ron, Hermione ném ra một cái khụt khịt bất hình. "Tôi sẽ làm mọi việc trong ngày với bạn bè của tôi," ông gầm lên, "cho dù các người có thích hay không."

Ginny, những người đang ngồi trực tiếp đối diện Draco, chỉ cái nĩa của cô một cách đe doạ theo hướng của mình mà không cần nhìn vào cậu. "Và chắc chắn rằng không có ai ngăn chị đến với cuộc hẹn của chúng ta, Hermione. Nếu không, cái nĩa này có thể phóng vô những nơi chưa có ai dám tưởng tượng, "cô nói với một nụ cười vô tội.

Ron hơi rùng mình và nuốt. "Con bé ấy có thể trở nên hết sức đáng sợ," cậu thì thầm với Harry. "Giống như một sự kết hợp giữa mẹ và Fred và George."

Hermione thở dài trong thâm tâm. Từ vẻ trông thấy của nó, tuần này sẽ dài hơn trước đó.

–End part 1

Các hành lang của trường Hogwarts đã yên tĩnh sau khi ăn trưa, Giáo sư McGonagall đi cùng họ, nhìn vào các lớp học đầy học sinh với các giáo viên khác nhau của họ. Cô đã có một khoảng thời gian rỗi ngay bây giờ, và đã lên kế hoạch dùng nó để kiểm tra các bài tiểu luận môn Biến hình của học sinh năm thứ tư của cô.

Tuy nhiên, cụ Dumbledore dường như có kế hoạch khác cho cô. Ông đã gọi cô đến văn phòng của ông trước, nói rằng ông đã có việc gì đó khẩn cấp cần thảo luận. Tôi tự hỏi những gì ông nghĩ, và cô chạy xuống để thay áo, chắc chắn rằng không có nếp nhăn nào.

Khi Giáo sư McGonagall quẹo qua một khúc quanh, cô nghe những tiếng nói khác biệt của hai học sinh từ một nơi nào đó xa hơn ở phía trước của cô, dường như cãi nhau. Cô muốn dẹp yên cái sự cãi nhau của họ.

"... Nhanh lên ... bạn làm gần như vĩnh viễn ..."

"... Kiên nhẫn, cô gái ... chúng ta sẽ đến đó ..."

Giáo sư McGonagall tiếp cận cái nơi nguồn cãi nhau và tìm thấy, không đáng ngạc nhiên, Draco và Hermione đi theo hướng dọc theo hành lang của mình.

"Malfoy, cậu tiêu tốn một thời gian dài trong phòng tắm!" Hermione đã phàn nàn. "Cậu vô ích hơn một nửa các cô gái mà tôi biết!"

Draco khịt mũi. "Vâng, tôi không thể nói tôi là ngạc nhiên khi xem xét các cô gái mà cô chơi chung!"

"Ý cậu là gì?" Hermione hỏi, mắt cô hẹp lại.

"Không phải tranh cãi, tôi hy vọng được chứ?" Giáo sư McGonagall nói to lên trước khi Draco có thời gian để trả lời. Cô thấy rằng cả hai học sinh đều giật mình bởi sự hiện diện của mình, không hy vọng nhìn thấy cô đi bộ dọc theo hành lang vào thời gian này trong ngày.

"Không phải ở tất cả, Giáo sư," Draco trả lời, dán một nụ cười trên khuôn mặt thờ ơ. "Chúng tôi đã chỉ ... nói chuyện."

"Có Giáo sư," Hermione đồng ý với một cái gật đầu nhỏ, "đơn giản chỉ để thảo luận về các vấn đề nhất định."

Giáo sư McGonagall là khá chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không nghe và sẽ có một cuộc thảo luận ở tất cả vấn đề. Tuy nhiên, cô không ở trong tâm trạng để mà theo đuổi vấn đề này xa hơn. "Vậy thì, nhanh đến lớp đi!", cô nói với chúng và nhìn chúng chạy nhanh ra khỏi khúc đó.

Vui là từ mà Giáo sư McGonagall nghĩ tới bất cứ khi nào cô nhìn thấy hai người liên kết với nhau bằng cái Còng Tay Tình Yêu. Gây phiền nhiễu (chủ yếu là cãi nhau), nhưng bằng cách nào đó thì thật là buồn cười.

Cô đã tự hỏi người đã gửi nó cho chúng là ai và với mục đích gì. Cô quyết định rằng bất cứ ai gửi nó hoặc là rất thông minh hoặc rất ngu ngốc.

Thông minh, bởi vì nó có thể là cách duy nhất để Draco và Hermione có thể gần nhau hơn.

Ngu ngốc, bởi vì nó có thể dễ dàng phản tác dụng và tụi nó có thể sẽ ghét nhau nhiều hơn.

Tuy nhiên, Giáo sư McGonagall vẫn thấy tình hình đang rất thú vị. Cô tự hỏi đến bao giờ thì bọn chúng mới thoát khỏi cái còng đó.

Với tất cả những suy nghĩ trong đầu, Giáo sư Biến hình đã cho cái tượng đá mật khẩu nó đòi hỏi và chiếc cầu thang xoắn ốc tự nhấc mình lên văn phòng của hiệu trưởng. Cô gõ cửa nhẹ nhàng và chờ đợi câu trả lời.

"Mời vào"

Bước vào, cô được chào đón bằng cái nhìn và nụ cười mỉm của cụ Dumbledore.

"Ah, tôi đã chờ cô lâu bị lâu đó," cụ nói, ra hiệu ở ghế trước mặt. "Có một chỗ ngồi đấy, Minerva."

Ngồi vào chỗ vừa được chỉ, Giáo sư McGonagall nhìn cụ Dumbledore, một biểu hiện nghiêm trọng trên khuôn mặt của cô. "Vấn đê là gì, Albus? Ông bảo là khẩn cấp à?"

"Có, rất khẩn cấp," cụ Dumbledore nói, nhưng không có lo lắng xuất hiện trên mặt, và không có sự nghiêm trọng nào trong giọng nói. Thực tế thì, có một cái gì đó lấp lánh trong mắt cụ và cô thấy rằng chuyện đó thật tuyệt, khi mà đã làm việc với cô từ lâu. "Kẹo chanh không?" – Cụ hỏi người đồng nghiệp về viên kẹo Muggle màu vàng.

"Không, cảm ơn ông," cô đã từ chối với một cái lắc đầu lịch sự. Cô quan sát thấy tò mò. "Ông đang nghĩ gì trong đầu vậy, Albus?"

Cụ Dumbledore đặt viên kẹo ngọt màu vàng lên lưỡi, thưởng thức hương vị thơm ngon của nó một chút. "Tôi muốn thực hiện một quy tắc mới, Minerva," ông nói, đan xen các ngón tay của mình lại với nhau trên bàn. "Khẩn trương."

Giáo sư McGonagall cau mày và cô nhìn vào mắt cụ Dumbledore dò hỏi. "Một nguyên tắc mới ấy à?" Cô ấy lặp lại. "Đó là vấn đề cấp bách? Tại sao chúng ta đã không có một quy định mới kể từ khi ... "Cô ấy tạm dừng để chạy bộ nhớ của mình. "Vì chúng ta đã bị có Dolores Umbridge ở trường này." Mũi của cô nhăn lại ghê tởm khi đề cập đến cái tên đó.

"Ồ có, Dolores thân yêu cũ," cụ Dumbledore cười khúc khích. "Có lẽ đó là một trong những tính cách khác thường nhất tôi đã từng gặp."

"Cô ấy luôn luôn nhắc nhở tôi về một con cóc tàn nhẫn," Giáo sư McGonagall nhận xét, cố gắng để giữ sự công bằng trong giọng nói của cô, nhưng thất bại.

Dumbledore cười với Giáo sư McGonagall. "Cô chưa bao giờ thích cô ấy."

"Không ai thích cả, ông Albus!" giáo sư McGonagall nêu lên sự thật vấn đề "Bây giờ, quy định mới này gồm những gì đây?"

Một nụ cười nhỏ trên môi vị giáo sư cao niên. Mắt cụ bắt được ánh sáng mặt trời buổi chiều và Giáo sư McGonagall đã chắc chắn rằng cô ấy đã bắt gặp sự vui vẻ lấp lánh trong đó. "Các quy tắc mới là liên quan đến hoàn thiện, vì vậy tôi nghĩ rằng tốt nhất là tôi nên thảo luận với cô đầu tiên, nhất là khi cô đang là giáo viên phụ trách."

Ông dừng lại để thay đổi viên kẹo chanh trong miệng mình, trong khi Giáo sư McGonagall nhìn cụ chờ đợi, chờ cho cụ tiếp tục.

"Tôi đề nghị," ông nói tiếp, "là Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh và được trao nhiệm vụ tuần tra các học sinh khác ở Hogsmead vào cái ngày mọi người đến đó"

Dumbledore đã tuyên bố điều này đơn giản, như thể nó là một cái gì đó nhà trường nên có suy nghĩ từ nhiều năm trước đây.

Giáo sư McGonagall há miệng và đôi mắt thì mở to hết cỡ. Cô không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình. Cô há và khép miệng nhiều lần, như một con cá ra khỏi nước, nhưng không có chữ nào thoát ra khỏi miệng.

"Cô không nghĩ đó là ý tưởng hay sao?" Cụ Dumbledore hỏi khi nhìn thấy rằng đồng nghiệp của ông dường như đã bị mất khả năng nói.

Giáo sư McGonagall khép miệng lại. "Nhưng tại sao chúng ta cần làm như một quy luật?" Cô hỏi, dần dần hồi phục sau cú sốc. "Ông đã không thấy sự cần thiết để thực thi một kế hoạch ngay cả khi chúng ta đã có chiến tranh."

"Vâng, đó là sự thật, nhưng đó là có lý do chính xác mà tôi đã quyết định đưa vào làm như một quy luật," cụ Dumbledore giải thích.

"Tôi không hiểu."

"Cô thấy đấy, Minerva," cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng, "Tôi nghĩ chúng ta phải xem xét đến sự an toàn của các sinh viên của chúng ta, bất kể đó là một cuộc chiến tranh đang xảy ra hay không. Chúng ta không nên thỏa hiệp sự an toàn của các em ấy dựa trên hoàn cảnh của giai đoạn hiện nay. Tôi có sai lầm trong suy nghĩ này không?? "

"Không, không phải ở tất cả," Giáo sư McGonagall đã đồng ý. "Nhưng một chuyến đi Hogsmeade thường có nghĩa là cho các sinh viên để giải tỏa bản thân mình. Sẽ không được công bằng khi để cho Thủ lĩnh làm nhiệm vụ trong khi họ nên được vui vẻ với bạn bè của họ? "

"Tôi nghĩ rằng việc này tốt," cụ Dumbledore nói với cô ấy, đứng lên từ chỗ ngồi của mình. Ông bắt đầu nhịp xung quanh văn phòng của mình, đến dừng ở phía trước của Fawkes. "Tôi tập hợp mà nói thì nó không công bằng khi áp đặt nguyên tắc này vào chúng, nhưng chúng nên nhận ra rằng việc làm các Thủ lĩnh thì phải đi kèm với một số trách nhiệm. Vì vậy, khi cô giải thích cho họ những lý do đằng sau việc thực hiện của tôi về quy tắc này, tôi chân thành hy vọng họ hiểu và thực hiện theo nó. "

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm vào cụ, chắc chắn rằng cô nhìn thấy một nụ cười nhỏ trên mặt. "Ông có chắc là ông đã thông qua kĩ chưa đấy?"

"Có, tôi chắc mà," ông trả lời, giọng nói có âm hưởng của sự tự tin. "Tôi quyết định rằng chúng ta có thể sử dụng Thủ lĩnh Nam sinh và Nữ sinh hiện tai như là một thử nghiệm đối với quy tắc mới này. Chúng ta sẽ xem chúng hoạt động ở ngoài thế nào. Nếu nó có biểu hiện tốt, tôi sẽ đi đến một phán quyết cuối cùng về quy tắc mới này. Việc này đối với cô không có vấn đề chứ? "

Giáo sư McGonagall gật đầu từ từ. "Tôi cho rằng không."

"Vậy thì tốt," cụ Dumbledore nói, vuốt ve nhẹ nhàng cái đầu của Fawkes. "Tôi sẽ giao cho cô nhiệm vụ thông báo cho họ nhé!"

"Vâng, tôi sẽ thông báo cho bọn trẻ." Giáo sư McGonagall mím môi cô lại tạo thành một đường mảnh. "Albus, ông có chắc là ông không có động cơ nào khác để làm việc này chứ?"

Vị hiệu trưởng đưa ra một nụ cười bí ẩn. "Minerva, tôi tin rằng hậu quả tốt có thể là kết quả của sự khởi đầu tồi tệ. Tình yêu tuyệt vời có thể bắt nguồn từ sự chán ghét tuyệt đối, cô biết đó"

End chap 19.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro