2.1 - ÁC MỘNG VÀ HAI CHIẾC XOAY THỜI GIAN
Bầu trời tối sẫm, ánh trăng rọi xuống qua cửa sổ của các phòng ký túc xá. Cả lâu đài Hogwarts dường như im lìm, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua các bức tường đá cổ kính, và những ánh nến lung linh trên các hành lang.
Tại ký túc xá Gryffindor, Hermione ngồi trên chiếc giường của mình, tay cầm cuốn sách mà cô không hề chú ý tới. Mặc dù trong không gian ấm áp, có sự ồn ào của các bạn cùng phòng, cô lại cảm thấy một khoảng trống lớn bên trong mình. Mọi thứ dường như không còn như trước nữa. Những lời trò chuyện, những tiếng cười giòn giã xung quanh cô không thể xóa đi sự trống rỗng trong lòng.
Cô đã quay lại đây, nhưng mọi thứ giờ đây đều khác. Cảm giác bỡ ngỡ khi nhìn thấy mình lại là học sinh năm ba, giữa những người bạn cũ, giữa những khuôn mặt quen thuộc, nhưng trong cô lại là một người khác. Không phải Hermione ngây thơ của năm ba nữa, mà là một Hermione đã trải qua cuộc chiến, đã mất đi những thứ quan trọng nhất và phải đối mặt với sự cô đơn.
Cảm giác ấy càng đè nặng hơn khi nghĩ về Draco. Dù bề ngoài cậu ta vẫn là Draco Malfoy kiêu ngạo, nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong cậu, mặc dù cậu không nói ra. Cảm giác bất an của cậu giống như chính cảm giác mà cô đang trải qua.
Cô không rõ Draco đang toan tính điều gì.
Hermione rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngôi sao xa xôi trên bầu trời có lẽ chẳng hiểu được sự hỗn loạn trong lòng cô. Cô tự hỏi mình, liệu đây có phải là một cơ hội để sửa chữa những sai lầm, hay chỉ là một cái bẫy mà Draco đã vạch ra?
Không được, cô phải mau chóng tìm cách đối phó với việc này, ít nhất thì, cô cũng nên tìm hiểu về nguồn gốc ma thuật mà Draco đã sử dụng.
Nghĩ là làm, Hermione lập tức đứng dậy, lẻn ra khỏi phòng, tiến đến thư viện.
Bóng tối bao trùm thư viện, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn ma thuật lơ lửng trên trần, hắt xuống những hàng kệ sách cao ngất.
Hermione rón rén bước vào khu vực cấm, tim đập thình thịch khi cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng. Cô đã từng lẻn vào đây nhiều lần trước kia, nhưng chưa lần nào mang theo một nỗi bất an lớn đến vậy.
Tay cô siết chặt chiếc đũa phép, ánh sáng từ đầu đũa chiếu lên những hàng sách phủ bụi.
Chúng đứng đó, như những nhân chứng câm lặng cho những bí mật cấm kỵ nhất của thế giới phù thủy. Hermione dừng lại, ánh mắt dò xét từng tựa sách trên giá.
"Ma trận Cổ xưa: Lý thuyết và Thực hành," cô thì thầm, ánh mắt sáng lên khi phát hiện cuốn sách dày cộm nằm ở góc cao nhất của kệ.
Với lấy cuốn sách một cách vội vã, Hermione đặt nó xuống bàn, ánh sáng từ đũa phép bập bùng phản chiếu lên bìa sách nạm bạc đã sờn. Cô không để ý đến lớp bụi mờ phủ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chăm lật từng trang sách một cách sốt ruột.
Những trang đầu tiên đầy những dòng chữ cổ, ngoằn ngoèo và phức tạp, nhưng rõ ràng là không làm khó được Hermione, cô nhanh chóng nắm bắt các nguyên lý cơ bản của ma trận. Đây là một dạng ma thuật hắc ám mạnh mẽ, đòi hỏi sự điều khiển cẩn thận và hiến tế.
Cô dừng lại ở một đoạn chú giải:
"Để kích hoạt Ma trận Cổ xưa, người sử dụng phải bôi máu của mình lên vật dẫn. Chiếc xoay thời gian và Hòn Đá Phục Sinh, khi được hiến tế bằng máu, sẽ trở thành cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Tuy nhiên, để đảo ngược ma trận, phải có một sự hiến tế lớn hơn: linh hồn của người đã kích hoạt nó."
Hermione ngồi lặng đi, bàn tay cô siết chặt trang sách đến mức ngón tay tái nhợt.
Linh hồn người kích hoạt...
Cô nhớ lại khoảnh khắc khi Draco kéo cô vào vòng xoáy ánh sáng ma thuật. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cô chỉ nhớ được những dòng ký tự cổ sáng rực xung quanh họ và cảm giác không trọng lượng, như bị hút về một thế giới khác.
Nhưng có một điều chắc chắn: cô không bị thương.
Cô không hề cảm thấy bất kỳ vết cắt hay máu nào trên cơ thể mình lúc đó.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng đẩy lùi cơn hoảng loạn đang dâng trào.
Nếu máu là điều kiện bắt buộc để kích hoạt ma trận, thì chỉ có thể là Draco. Chính cậu đã sử dụng máu của mình. Và nếu muốn đảo ngược tất cả, linh hồn của cậu sẽ phải được hiến tế.
Hermione cắn môi, đôi mắt mở to kinh hãi.
Draco đã giấu cô điều này.
Cậu không chỉ ép cô quay về quá khứ mà còn tự đặt mình vào vị trí không có lối thoát.
Cô lật nhanh đến những trang cuối cùng của cuốn sách, hy vọng sẽ tìm được một cách khác—bất kỳ cách nào không liên quan đến hy sinh. Nhưng những dòng chữ như nhảy múa trước mắt, tất cả đều khẳng định một sự thật phũ phàng:
Không có lối thoát nào khác.
Hermione buông cuốn sách, ngả người ra sau ghế, cảm giác bất lực siết chặt lấy cô. Đôi mắt nâu tràn ngập nỗi lo âu khi cô nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.
Nếu mọi chuyện diễn ra tồi tệ...
Draco đứng lặng bên cửa sổ ký túc xá Slytherin, ánh mắt dõi theo khoảng sân trường mờ tối, nơi những đám mây nặng nề nuốt chửng ánh trăng. Sau lưng cậu, bầu không khí rôm rả, tiếng cười đùa của đám bạn cùng phòng vang lên không dứt. Nhưng tất cả đều xa lạ. Cậu lạc lõng ngay trong chính thế giới của mình.
Trở lại năm ba... Một lần nữa, Draco nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, nghe những giọng nói đã từng là một phần trong cuộc sống cũ của cậu. Nhưng cậu không còn là Draco Malfoy của quá khứ nữa. Cậu biết điều gì đang chờ phía trước—những lựa chọn, những sai lầm, những mất mát.
Liệu cậu có thể thay đổi điều gì không? Hay số phận đã được khắc sâu đến mức dù có cố gắng thế nào, mọi thứ cũng sẽ lặp lại như cũ?
Draco quay mặt vào trong, ánh mắt chạm vào tấm gương lớn gần đó. Hình ảnh phản chiếu lại là một cậu bé mười ba tuổi—gương mặt trẻ con, mái tóc bạch kim gọn gàng, nhưng đôi mắt đã đánh mất sự hồn nhiên từ lâu. Cậu chạm tay lên bề mặt lạnh lẽo của gương, như thể đang kiểm tra xem mình thực sự có còn tồn tại.
Những ký ức tràn về, kéo theo một cơn đau âm ỉ trong lồng ngực. Đôi khi, cậu ước gì mình có thể quên đi tất cả. Nhưng đó lại chính là điều cậu không bao giờ có được.
Rồi, như một phản xạ không kiểm soát, cái tên Hermione Granger lướt qua trong suy nghĩ cậu.
Cô ta.
Draco nhíu mày. Tay vô thức đưa lên má, còn khá rát.
Cậu không biết vì sao, nhưng có điều gì đó về cô khiến cậu không thể gạt sang một bên. Có thể vì cái cách cô ấy đứng đó, sau trận chiến, nhìn cậu không phải với ánh mắt căm thù, mà với một điều gì đó khác—một điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng nhận được.
Có thể vì cô ấy là lý do cậu đang ở đây.
Draco thở dài, cố rũ bỏ suy nghĩ trong đầu và quay về giường. Đêm đầu tiên ở Hogwarts—đêm khởi đầu cho một tương lai không thể đoán trước.
******
Tiếng thét vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Draco giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập như vừa bị ai đó bóp nghẹt. Lưng áo cậu ướt đẫm mồ hôi, còn bàn tay siết chặt lấy tấm chăn như thể nó là thứ duy nhất giữ cậu lại với thực tại. Ký túc xá Slytherin vẫn tĩnh lặng, những chiếc rèm giường nặng nề chỉ khẽ lay động trong làn gió lạnh lùa qua khe cửa.
Nhưng dù đã tỉnh, cậu vẫn cảm thấy như mình còn mắc kẹt trong cơn ác mộng.
Những hình ảnh méo mó vẫn bám riết lấy tâm trí cậu. Mẹ cậu—Narcissa Malfoy—với gương mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng khi ánh sáng xanh lóe lên.
Và rồi... bóng tối nuốt chửng tất cả.
Tiếng cười của Voldemort vang vọng trong đầu Draco, lạnh lẽo và độc ác, kéo theo một cảnh tượng khác còn kinh hoàng hơn.
Thái ấp Malfoy.
Sàn đá lạnh lẽo và bám bụi. Hermione Granger quằn quại dưới chân Bellatrix, toàn thân cô co giật trong nỗi đau tận cùng. Mụ phù thủy điên loạn ngửa đầu cười, bàn tay nắm chặt cây đũa phép như thể đang thưởng thức một trò tiêu khiển tàn nhẫn.
"Crucio!"
Lời nguyền tra tấn nổ ra như một cú giáng sét. Hermione hét lên, âm thanh xé toạc sự im lặng, đập thẳng vào lồng ngực Draco. Giọng cô run rẩy, yếu ớt van xin giữa những cơn đau:
"Xin... đừng..."
Cậu đứng đó. Cách cô chỉ vài bước chân. Nhưng không thể nhúc nhích.
Cậu muốn hét lên. Muốn lao đến giật cây đũa khỏi tay Bellatrix. Muốn làm bất cứ điều gì để chấm dứt cơn ác mộng này.
Nhưng giống như bao lần khác, cậu đã không làm gì cả. Cậu chỉ có thể đứng đó, vô dụng, bị trói buộc bởi nỗi sợ hãi.
Và Hermione đã đau đớn vì sự hèn nhát của cậu.
Cơn ác mộng tan biến, kéo Draco trở về với bóng tối của ký túc xá. Nhưng trái tim cậu vẫn nặng trĩu, và bàn tay cậu vẫn run rẩy. Cảm giác bất lực ấy bám riết lấy cậu, siết chặt như một lời nhắc nhở không thể xóa nhòa.
Draco hất chăn, bật dậy khỏi giường. Cậu không thể ở đây nữa. Không thể tiếp tục mắc kẹt trong bóng ma quá khứ thêm một giây nào nữa.
Khoác vội áo choàng, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vi phạm quy định? Draco chẳng thèm bận tâm.
Hành lang lâu đài tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đuốc leo lét cháy, ánh sáng chập chờn hắt bóng cậu lên nền đá lạnh. Tiếng bước chân vang vọng, nghe đáng ngờ một cách khó chịu. Nhưng cậu cứ đi, bởi đứng yên chỉ khiến những ký ức trong giấc mơ càng bám riết lấy cậu hơn.
Bỗng, một âm thanh khác cắt ngang sự im lặng—tiếng bước chân.
Draco khựng lại. Đôi mắt cậu nheo lại trong bóng tối, bàn tay bất giác siết chặt lấy vạt áo chùng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, một bóng dáng nhỏ nhắn hiện ra.
"Granger?" Cậu buột miệng, giọng khàn khàn vì mệt mỏi.
Hermione giật mình quay lại, ôm chặt quyển sách trong tay như một lá chắn. Lớp bụi mờ của đêm muộn không giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô.
"Malfoy? Cậu cũng không ngủ được à?" cô nói nhỏ, nhưng không giấu được sự cảnh giác.
Draco không đáp. Cậu chỉ hừ nhẹ, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Sự im lặng giữa hai người kéo dài một cách gượng gạo, cho đến khi—
"Ta biết có học sinh đi lang thang ở đây!"
Giọng Filch chói lên từ cuối hành lang, kéo theo tiếng bước chân hối hả.
Hermione và Draco cứng đờ. Mắt họ gặp nhau trong một giây ngắn ngủi—không cần nói, cả hai đều hiểu tình hình.
"Nấp đi!" Hermione thì thầm gấp gáp.
Draco không đợi nhắc lần hai. Cậu chộp lấy cổ tay cô, kéo vào một hốc tường tối đằng sau tấm màn lớn. Không gian chật hẹp buộc họ phải ép sát vào nhau.
Tiếng bước chân đến gần.
Bà Norris kêu khe khẽ, như thể đã đánh hơi thấy điều gì đó. Filch dừng lại ngay trước tấm màn, ánh mắt soi mói đảo khắp hành lang.
"Chắc chắn ta nghe thấy gì đó..." Lão lẩm bẩm.
Draco cảm nhận được nhịp tim Hermione đập thình thịch, gần đến mức tưởng như nó cộng hưởng với nhịp tim của chính cậu. Cậu cố nén hơi thở, cả người căng thẳng.
Bầu không khí đông cứng trong vài giây dài như thế kỷ.
Nhưng rồi, bà Norris lặng lẽ quay đi. Filch càu nhàu thêm vài câu về "lũ học trò quỷ quái" rồi cũng lững thững rời đi, mang theo chiếc đèn dầu leo lét.
Draco vẫn đứng yên một lúc, đợi đến khi âm thanh cuối cùng biến mất. Rồi cậu thả lỏng, thở hắt ra và buông tay Hermione.
Cô vuốt ngực, ánh mắt lóe lên sự bực bội. "Cậu có cần kéo mạnh thế không?"
Draco nhún vai. "Tôi vừa cứu cô khỏi bị phạt đấy. Đây là cách cô cảm ơn à?"
Hermione trừng mắt, nhưng thay vì phản bác, cô chỉ lặng lẽ thở dài. Cậu cũng không nói thêm.
Khoảnh khắc nguy hiểm đã qua, nhưng thứ gì đó khác vẫn lơ lửng giữa họ—một sự đồng điệu mơ hồ, một sự im lặng không còn quá khó chịu như trước.
"Trở về phòng đi, Malfoy." Hermione lên tiếng trước.
Draco gật đầu. "Cô cũng vậy."
"Đừng có kéo tôi vào rắc rối của cậu nữa, Malfoy," Hermione nói trước khi quay người bước đi.
Draco cười khẽ sau lưng cô, giọng nhẹ tênh nhưng lại lẩn khuất một điều gì đó khác thường.
"Quá muộn rồi, Granger."
VOTE ĐỂ SỐP CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP NHÓE!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro