Chương 33 - Lời cầu nguyện và lời hứa
TW; có cảnh tra tấn, máu me, và cơ thể bị biến dạng.
Ngày 16 tháng 5
"Sợ hãi sẽ hủy diệt con nếu con để nó chi phối, Draco. Nhưng hãy nhớ, nếu kiểm soát đúng cách, sợ hãi cũng có thể là vũ khí nguy hiểm nhất trên trái đất."
Cha anh đã từng nói với anh điều đó một lần. Nói ngắn gọn về nó trong bữa tối trong khi Draco nhìn chằm chằm vào món ăn chưa được đụng tới của mình, ngay trước khi Chúa tể Hắc ám tràn vào nhà của họ và đóng Dấu hiệu Hắc ám cho Draco.
Vào thời điểm đó, Draco đã cho rằng đó là cách cha anh khiến anh phải khuất phục. Nhưng nó lại có tác dụng hoàn hảo. Những lời đó vang lên trong đầu anh lớn đến mức anh hếch cằm lên một cách thách thức, nhìn vào mắt chủ nhân và giơ tay lên mà không phàn nàn – ít nhất là ở vẻ bên ngoài.
Câu nói của Lucius lẽ ra là một lời cảnh báo, nhưng hóa ra lại là lời khuyên tốt nhất mà cha anh từng dành cho anh.
Vì ông ấy nói đúng. Sợ hãi rất mạnh mẽ, gây tổn hại không thể đo lường được. Trong nhiều năm kể từ khi nhận dấu hiệu, Draco đã tận mắt chứng kiến nỗi sợ hãi có thể gây ra hậu quả gì, ngay cả với người đàn ông dũng cảm nhất.
Sợ hãi là thuốc độc; một vết rắn cắn bắt đầu từ trong tâm trí và kéo theo các đường gân và cơ bắp như một xác chết trên sàn nhà cho đến khi nuốt chửng toàn bộ nạn nhân. Anh đã chứng kiến nỗi sợ hãi che mờ tâm trí của những vị tướng tàn nhẫn nhất, chứng kiến nó chiếm lấy cơ thể của họ và khiến họ trở nên vô dụng như một con nai bị đèn pha chiếu vào, tê liệt vì sợ hãi.
Chết tiệt, nỗi sợ hãi là công cụ mà Draco thường sử dụng trong các cuộc thẩm vấn. Treo nó trước mặt con tin như một khẩu súng đã nạp đạn. Chứng kiến nó sưng lên trong mắt họ cho đến khi họ tiết lộ những bí mật mà họ chưa bao giờ mơ sẽ kể ra nếu họ không quá sợ anh hoặc những gì anh có thể làm với họ.
Và nếu nỗi sợ hãi là thuốc độc thì Bế quan chính là liều thuốc giải độc.
Draco cho rằng nó phù hợp; cha đưa cho anh khẩu súng đã nạp đạn trong khi mẹ chỉ cho anh cách sử dụng khiên.
Những bức tường bế quan làm tê liệt mọi thứ. Chúng cho phép Draco chạm vào lồng ngực của chính mình và loại bỏ những cảm xúc có thể khiến anh tê liệt. Nỗi sợ. Lòng trắc ẩn. Tội lỗi. Đó là những thứ anh không cần khi đeo chiếc mặt nạ có sừng đó. Những thứ sẽ chỉ giữ anh lại trên chiến trường. Tiếng la hét không dội lại từ những bức tường băng giá giống như ngoài đời. Tiếng kêu cứu biến mất. Bế quan cho phép anh tắt mọi thứ đi. Nhấn chìm cảm giác tội lỗi và sự đồng cảm của anh, đồng thời cho phép anh tập trung vào chiếc rìu trên tay và vết máu dưới chân mình.
Anh nợ chiếc mặt nạ quỷ và Bế quan. Nếu không có nó, anh sẽ không bao giờ đủ tàn nhẫn, không có sợ hãi hay lòng trắc ẩn, để được coi là 'quỷ dữ yêu thích' của Voldemort.
Bế quan là lý do làm cho anh có thể gạt bỏ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mà anh cảm thấy khi biết về vụ tai nạn của Astoria và thay vào đó, tập trung vào nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám đã giao cho anh.
Thật không may, nỗi sợ hãi đó đã chiếm lấy Theo. Ý nghĩ rằng họ có thể đã quá muộn để cứu Greengrass cuối cùng hoặc cô ấy sẽ chết đã làm anh ta nghẹt thở.
Khoảnh khắc Draco nhìn thấy nỗi kinh hoàng hiện lên trong mắt anh ta khi Voldemort cấm họ về nhà, anh biết Theo đã tiêu rồi. Anh ta đã cố gắng giữ bình tĩnh trong giây lát khi họ bước vào phòng thẩm vấn, nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, anh ta trượt xuống tường, kéo đầu gối lên ngực và luồn ngón tay vào tóc.
Theo đã loạn trí trong nhiều năm. Anh ta bị tâm thần bởi sự tàn bạo của mình, và có một vẻ điên rồ nào đó trong cách anh ta xé toạc cánh tay của một người lính ra khỏi cơ thể họ rồi chơi đùa với nó như thể đó là một món đồ chơi.
Nhưng giờ thì khác. Cách anh ta lắc lư qua lại, lẩm bẩm trong hơi thở khi nhìn chằm chằm xuống sàn nói lên một kiểu điên rồ khác. Trông anh ta giống như thuộc về Azkaban hơn là quân đội của Chúa tể Hắc ám.
Draco đã niêm phong cánh cửa bằng bùa khóa mạnh để đảm bảo Voldemort không biết gì. Nhưng việc nhìn thấy người bạn của mình, người sống nhờ thấy tiếng la hét của người khác, lại thảm hại đến... thế này, làm anh rùng mình đến tận xương tủy.
Voldemort sẽ cắt cổ Theo nếu hắn nhìn thấy anh ta như thế.
Draco chỉ hy vọng Blaise có thể kiềm chế nỗi sợ hãi của mình đủ lâu để lấy được thông tin từ con tin.
Theo sẽ chẳng giúp được gì trừ khi chất kích thích đi qua cơ thể anh ta, nên khi anh ta ngồi trong góc phòng, hoàn toàn vô dụng, Draco tiếp tục và ếm một lời nguyền hắc ám khác.
Vị linh mục quỳ gối cầu nguyện với cây thánh giá vàng được kẹp giữa hai tay, hét lên đau đớn khi một khối thịt lớn bị cắt ra khỏi vai. Ông ta kiên cường đến đáng kinh ngạc. Draco đã ở đây gần hai tiếng đồng hồ và anh vẫn chưa ép ông ta thú nhận được gì.
Vị linh mục đã không nói một lời khi Draco ếm bùa lửa dọc lưng dưới của ông, hay chém những lời nguyền lên chân, hay thậm chí khi các ngón chân của ông lần lượt bị cắt đứt. Ông gào thét nhưng không hề tiết lộ ra điều gì.
Tuy nhiên, ông lại lầm bầm gì đó.
Ngay từ đầu, Draco không thể hiểu được những lời lan man đó. Cuối cùng, anh cũng hiểu kẻ ngốc đó đang làm gì. Cầu nguyện. Mỗi lần suýt tiết lộ một bí mật, ông lại đọc đi đọc lại những từ nhỏ giống nhau cho đến khi cơn đau qua đi.
Draco không có thời gian cho việc đó – và Astoria cũng vậy.
Anh phải có được thứ gì đó. Ông ta cần cung cấp cho Chúa tể Hắc ám vài thông tin nhỏ để anh có thể xử tử tên khốn này và được phép về nhà.
Draco nhìn chằm chằm vào vị linh mục và bắt đầu đi vòng quanh. Anh di chuyển rất chậm, đảm bảo đủ gần, áo choàng của anh chạm vào cây thánh giá vàng của vị linh mục mỗi khi anh đi ngang qua ông. Trêu chọc ông với khả năng anh có thể tấn công bất cứ lúc nào mà không báo trước.
"Khai sáng cho tôi đi, Cha ơi," Draco nói, giọng chết lặng như đôi mắt của anh khi anh kéo cây đũa phép của mình qua lưng linh mục. "Cha đang cầu nguyện điều gì vậy? Cha nghĩ Chúa có thể ban cho cha điều gì?"
"S-sức mạnh," vị linh mục lắp bắp, hơi nâng cằm lên như thể điều đó có thể che giấu cơn run rẩy. "Đ-để có sức mạnh, để chịu đựng được việc này.... bài kiểm tra tàn ác này."
Draco nhướng mày, nhưng phần còn lại trên khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng và vô cảm. "Sức mạnh để chịu đựng? Chỉ vậy thôi sao? Tại sao cha không yêu cầu ngài đánh gục tôi? Xin chấm dứt mọi nỗi đau này và để cha tiếp tục cuộc sống còn lại của mình?"
Vị linh mục không trả lời. Ông nhắm mắt lại và thì thầm một lời cầu nguyện khác, nhưng lại hét lên khi Draco chém một lời nguyền khác vào lưng.
"Cha có nghĩ Chúa của cha có thể nghe thấy cha suốt quãng đường xuống đây không?" Draco dừng lại trước mặt vị linh mục và trừng mắt. "Cha có nghĩ Ngài có thể cứu cha khỏi tay tôi không?"
"Chúa luôn ở bên tôi, nên tôi biết mình luôn được an toàn." Ông khựng lại để nuốt. "Ngài luôn ở trong tr-trái tim... của tôi."
"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi lấy trái tim của cha ra?" Draco cúi xuống, khuỷu tay tựa lên đầu gối và dựa vào con tin của mình. "Làm thế có mang theo Chúa của cha không?"
"Cứ làm những gì anh phải làm, nhưng tôi sẽ không nói gì với anh," ông nói những lời đó một cách mạnh mẽ, đầy tự tin, nhưng lại nao núng khi Draco ấn cây đũa phép vào cổ họng mình.
"Cha có chắc chắn là không muốn nói gì với tôi không? Tôi là ác quỷ trong quân đội này. Cha đã nhìn thấy mặt nạ tôi đeo rồi đó. Cha cũng run rẩy khi nhìn thấy cặp sừng trên đầu tôi." Draco thọc đũa phép của mình sâu hơn một chút vào cổ vị linh mục. "Cha có thể giúp cả hai chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian..." anh xoắn nó đầy đe dọa, phần đầu lấp lánh ma thuật, "...và có thể giúp cha bớt đau đớn nếu cha nói cho tôi biết những điều tôi cần biết."
Một lần nữa, vị linh mục không trả lời. Ông nhìn Malfoy đầy hiểu biết, như thể ông đang cố gắng thu hút bản chất tốt đẹp hơn của anh, nhìn vào tâm hồn anh, trước khi ông nhận ra rằng anh không có, và cúi đầu cầu nguyện lần nữa.
"Chà, nếu cha không nói cho tôi biết tôi muốn gì, tôi nghĩ chúng ta nên kiểm tra lý thuyết của tôi, phải không?" Với một cú búng tay mạnh, vị linh mục ngã ngửa, và Draco dùng bùa dính để kẹp chặt tay và chân của ông sang hai bên. "Hãy xem liệu việc lấy đi trái tim của cha có thực sự mang Chúa của cha đi không."
"Anh không cần phải làm việc này. Không bao giờ là quá muộn để ăn năn sám hối," vị linh mục nói, bình tĩnh đến lạ lùng đoạn Draco đến đứng cạnh. "Nếu bây giờ anh ăn năn về những mạng sống anh đã cướp đi, tất cả sẽ được tha thứ."
"Nếu cha muốn Chúa của cha cứu cha, tôi sẽ dành ít thời gian hơn để lo lắng cho tôi," Draco rít lên, ếm thầm một câu thần chú và cảm thấy cây đũa phép của mình rung lên với ma thuật, "và thêm một chút thời gian cầu nguyện để ngài cứu cha. "
Một luồng ánh sáng bạc bắn ra từ đũa phép của anh và bắt đầu xé toạc làn da của linh mục. Ông hét lên đau đớn khi cố chống lại bùa dính, nhưng Draco hầu như không nghe thấy.
Giọng nói của Daphne vẫn vang vọng trong đầu anh. Tiếng vang của lời hứa anh đã hứa với cô nhiều năm trước cứ lặp đi lặp lại;
"Công việc của chúng ta là bảo vệ những người còn lại, Draco." cô ấy nói với anh như thế, chỉ ba tuần sau trận chiến ở Hogwarts, khi Dấu hiệu Hắc ám của cô ấy vẫn còn mới trên da. "Tôi lớn tuổi nhất, nhưng cậu là người mạnh mẽ nhất."
"Nếu cha nghĩ Chúa của cha có thể bảo vệ cha khỏi tôi," Draco rít lên khi anh rạch một đường khác trên ngực vị linh mục, tiến gần đến trái tim ông ta hơn, "thì hãy cầu nguyện với Ngài tiếp đi!"
"Chúng ta cần phải là người đưa ra những lựa chọn khó khăn và làm những việc mà người khác không thể."
Những vết cắt sâu, giận dữ xuất hiện trên da vị linh mục như thể ông bị quất bằng roi. Ông hét lên đau đớn và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó nhưng nó rất im lặng. Draco ném ra một lời nguyền khác. Và thêm một cái khác.
"Nếu Voldemort yêu cầu chúng ta chặt đầu ai đó," Daphne đã nói thế, "cậu hãy giữ tên khốn đó xuống và tôi sẽ vung rìu."
"Nào cha ơi, cha phải làm tốt hơn thế!" Một lời nguyền khác xuyên qua xương ức của ông. Vị linh mục nghiến chặt răng. "Làm sao Chúa của cha có thể cứu cha nếu Ngài không thể nghe thấy cha?"
"Nếu ngài yêu cầu chúng ta nhấn chìm một ngôi làng, chúng ta sẽ hỏi đó là ngôi làng nào."
"Tôi vẫn không thể nghe thấy cha nói gì!" Một lời nguyền khác ngay dưới xương đòn của linh mục. Thứ gì đó nứt ra, và máu bắt đầu chảy ra từ vết thương. "Hãy cầu nguyện với Ngài to hơn đi, lần này có cảm xúc hơn!"
"Chúng ta làm bất cứ điều gì ngài yêu cầu chúng ta làm."
"Không? Vẫn không muốn nói gì hả? Được rồi." Anh vặn cây đũa phép của mình, và những vết cắt sâu xung quanh trái tim anh ấy bắt đầu rách ra, da bắt đầu tách ra theo nhiều hướng khác nhau, xương của ông vỡ ra...
"Giết bất cứ ai ngài yêu cầu chúng ta giết."
Vị linh mục bắt đầu cầu nguyện lớn tiếng, hét lên để Draco hiểu lý do và dừng việc này lại, nhưng Draco chẳng cảm thấy gì cả. Không có sự lo lắng nào trong lồng ngực hay một chút hối hận nào khi anh xé toạc lớp da của linh mục, tạo ra một con đường để xé nát trái tim ông.
Anh như tê liệt mọi thứ. Điều duy nhất hiện lên trong đầu anh là nhiệm vụ trước mắt. Và giọng nói của Daphne đã kích thích anh. Lặp đi lặp lại trong đầu anh, nhắc nhở anh về lời hứa anh đã hứa với cô ấy và rằng anh không còn cô ấy để dựa vào nữa. Cô ấy chẳng khác gì một bóng ma trong đầu anh, vì anh đã để mất cô ấy.
Cô ấy chết vì anh không đủ cẩn thận để che giấu sự phản bội của cô ấy, hoặc đủ tàn nhẫn để tàn sát lính canh tại phòng giam của cô ấy và tự mình kéo cô ấy đến nơi an toàn.
Anh đã không chìm đắm trong cơn khát máu hay kiếm được cặp sừng trên đầu khi cô ấy bị hành quyết.
Anh đã mất Daphne. Nhưng anh sẽ không để mất thêm Astoria nữa.
Anh tung ra một lời nguyền bạo lực khác, sức mạnh của nó hất tung áo choàng của linh mục sang một bên, và rồi Draco nhìn thấy nó. Một vật thể ma thuật, được đeo trên thắt lưng của linh mục Muggle. Anh bước một bước gần hơn. "Đó có phải là Tắt Sáng không?"
Vị linh mục nghẹn ngào, cố gắng nói thành lời qua dòng máu trong miệng.
Draco chộp lấy vật đó và xem xét kỹ lưỡng. Đó là một cái Tắt Sáng.
Đáng lẽ chỉ có vài cái này còn tồn tại. Draco đã thấy trong ký ức của Granger rằng Dumbledore phát minh ra một cái, một vật thể nhỏ màu xanh đậm có thể thu giữ ánh sáng từ bất kỳ nguồn nào gần đó. Nhưng đây không phải là cái mà Dumbledore đưa cho Weasley. Nó nhỏ hơn và có màu tím thay vì màu xanh lá cây.
Sẽ không quá xa vời khi cho rằng Hội đã giải mã nó để họ có thể xem nó hoạt động như thế nào và sau đó tự xây dựng nó để phân phối cho nhau.
Có lẽ sự hoang tưởng của Chúa tể Hắc ám không đến nỗi tồi tệ như Draco đã coi thường. Có lẽ các nhà thờ có liên quan đến Hội. Anh đã nghĩ ý tưởng này thật lố bịch khi Voldemort đề xuất, nhưng rõ ràng có một phần sự thật trong đó nếu vật thể trong tay anh có bất kỳ dấu hiệu nào.
Draco vẫy Tắt Sáng trên mặt linh mục. "Cha lấy cái này ở đâu?" Sự im lặng của ông không được đánh giá cao, nên Draco đặt chân của mình lên xương ức của ông và ấn xuống. "Trả lời câu hỏi của tôi." Anh cúi xuống cho đến khi nghe thấy tiếng gì đó rắc rắc. "Ai..." anh ấn gót chân xuống thêm một chút, "...đưa cho..." thêm chút lực, "...cha..." một tiếng rắc nữa, "...cái này?"
Vị linh mục ho và lắp bắp, làm máu dính vào giày của Draco nhiều hơn. Ông định nói, nhưng lại lắc đầu từ chối.
Gầm gừ, Draco ấn đũa phép của mình vào thái dương của vị linh mục và đi vào tâm trí ông. Vì ông là Muggle không có bất kỳ khả năng phép thuật nào, nên Draco có thể dễ dàng lướt qua ký ức của ông, nhanh chóng nhìn thấu những năm tháng cuộc đời ông chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Anh theo dõi nhanh ảnh hưởng của chiến tranh và thấy rằng cuộc sống của linh mục bây giờ cũng lặp đi lặp lại như trước chiến tranh. Thói quen của ông đã thay đổi từ những buổi lễ Chủ nhật bận rộn và những đám cưới, sang việc trốn trong nhà thờ bỏ hoang và tiếp nhận bất kỳ linh hồn tội nghiệp nào tình cờ cần nơi trú ẩn.
Mọi chuyện đều rất nhàm chán cho đến một tuần trước, khi có hai phù thuỷ bước vào nhà thờ và hỏi liệu họ có thể trú ẩn được không. Vị linh mục đồng ý, và sáng hôm sau, các phù thuỷ đưa cho ông cái Tắt Sáng như một lời 'cảm ơn' vì lòng tốt của ông.
Draco xem lại ký ức đó lần thứ hai. Và sau đó là lần thứ ba. Cuộc gặp gỡ đó cơ bản không có gì đáng nghi. Nó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng khoảng thời gian xung quanh ký ức đã bị thay đổi.
Có rất nhiều thời gian đã bị mất. Chỉ những chi tiết nhỏ, năm phút chỗ này chỗ kia. Draco sẽ bỏ lỡ nó nếu anh không nhìn kỹ hơn. Nhưng bằng chứng đã rõ ràng, trí nhớ của vị linh mục đã bị thay đổi.
Có lẽ ông đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy? Hội không nỡ giết ông, nhưng có lẽ họ đã xóa ký ức của ông? Có lẽ họ đang che giấu dấu vết của mình? Hay bảo vệ ông? Dù lý do là gì đi nữa, rất khó có khả năng Draco – hoặc bất kỳ ai trong hàng ngũ Chúa tể Hắc ám – có thể lấy lại được ký ức. Rất hiếm khi bùa xóa trí nhớ thất bại – ba mẹ của Granger chỉ gặp xui thôi – và chỉ có phù thủy thực hiện bùa đó mới có hy vọng hóa giải được.
Không còn thông tin gì để cung cấp, vị linh mục không còn hữu ích nữa. Chỉ cần một cái vung đũa phép sắc bén của Draco là đủ để kéo trái tim của vị linh mục ra khỏi cơ thể ông và làm cho nó bay khắp phòng.
Ông trút hơi thở cuối cùng, Draco lùi lại, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Anh nghiêng đầu về phía trần nhà và hất tóc ra khỏi mắt khi thở ra.
Mặc dù anh không thể lấy được bất kỳ bằng chứng nào về vị trí của Potter, nhưng có một điều rõ ràng; Hội có liên kết với các nhà thờ.
"Hồ nước. Khẩu súng. Nhà thờ. Số bốn. Tất cả đều kết nối với nhau," Blaise đã nói thế lúc nãy. "Giống như những mép vải lỏng lẻo. Tao có thể nhìn thấy nó. Tao chỉ không thể thấy cái gì đã kéo tất cả chúng lại với nhau."
Có phải bằng cách nào đó Hội đã biết về tiên đoán của Blaise? Họ có nghĩ rằng các nhà thờ có liên quan đến sự sụp đổ của Voldemort không? Họ cũng đang tìm kiếm chúng phải không? Có lẽ một trong những Nhà Tiên Tri của họ cũng có tiên đoán tương tự, và họ đang giải mã nó để cố gắng đảm bảo chiến thắng của Hội chứ không phải là Chúa tể Hắc ám?
Đó là một khả năng. Nhiều Nhà Tiên Tri trong quá khứ đã kể lại rằng họ có những tiên đoán tương tự về cùng một sự kiện ngay trước khi nó xảy ra.
Nhưng nếu tiên đoán của Blaise là đúng thì có lẽ anh ta cũng đúng về Astoria. Và nếu anh ta đúng về Astoria, thì có lẽ anh ta cũng đúng về vụ hành quyết Granger...
Draco gạt ý nghĩ đó sang một bên nhanh như khi nó nảy sinh, để nó trượt khỏi bức tường băng giá trước khi nó có thể gây ra bất kỳ thiệt hại thực sự nào.
Đó chính là vấn đề với kiểu Bế quan này. Đó là một phép thuật tuyệt vời, nhưng mức độ tê liệt này không thể duy trì được trong thời gian dài. Nó đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, và chỉ một điều đơn giản như một suy nghĩ hoảng loạn cũng có thể gây ra một vết nứt xuyên qua lớp băng cho đến khi toàn bộ tấm khiên rơi xuống.
Gia đình anh đang trông cậy vào anh. Anh không thể sụp đổ bây giờ được.
Anh liếc nhanh về phía đồng hồ trên tường. Anh đã mất quá nhiều thời gian để lấy thông tin, gần hai tiếng rưỡi. Anh thở dài nặng nề và bước tới chỗ Nott vẫn đang cuộn tròn dựa vào tường. Anh quỳ xuống và ôm lấy khuôn mặt của Nott trong tay. "Mày cầm cự thế nào rồi?"
Nott không trả lời, thậm chí còn không nhìn Malfoy. Anh ta nhìn chằm chằm vào chân mình trong khi thở khò khè đầy hoảng loạn.
"Tao cần mày ở lại đây vài phút trong khi tao đi báo cáo lại những phát hiện của tao với Chúa tể Hắc ám. Sau đó chúng ta có thể về nhà."
Một lần nữa, Nott không nói một lời.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi... tao hứa đó."
Draco đã không thấy Theo lên cơn hoảng loạn như thế này trong nhiều năm và giờ anh gần như không nhận ra anh ta nữa. Anh không thể để Chúa tể Hắc ám nhìn thấy anh ta như thế này. Mặc dù anh nghi ngờ Voldemort sẽ nhìn Theo đủ lâu để thấy được sự tuyệt vọng trong mắt anh ta, nhưng nếu Theo rời khỏi căn phòng này mà không dính một vết máu nào trên người thì họ sẽ tiêu đời.
Nếu tên lính khát máu – người đeo máu và ruột quanh cổ như những tấm huân chương – mà lại bước ra khỏi cuộc thẩm vấn không tì một vết máu nào, Voldemort sẽ nghi ngờ. Và họ không có thời gian ở lại và trả lời những câu hỏi không cần thiết.
Nếu họ muốn rời khỏi Thánh Đường này một cách nhanh chóng, Draco cần phải làm thật kỹ lưỡng. Anh không thể để bất cứ điều gì có cơ hội.
Đứng thẳng dậy, Draco bước lại chỗ vị linh mục. Anh nhúng cả hai tay và đũa phép của mình vào dòng máu chảy ra từ xác chết, rồi quay lại bên cạnh Theo.
Nott thậm chí còn không hề nao núng khi Draco bôi máu lên áo choàng của Theo. Không đến nỗi nghẹt thở khi Draco quất đũa phép của mình lên mặt Theo và làm máu văng tung tóe, để trông như thể anh ta đã đứng gần khi vị linh mục bị đâm.
"Tao cần mày ở lại đây khoảng hai mươi phút trong khi tao báo cáo kết quả của mình với Chúa tể Hắc ám," Draco nhẹ nhàng giải thích, giữ giọng gần như thì thầm. "Và sau đó tao cần mày đến và tham gia cùng để tụi mình có thể Độn thổ về nhà. Mày có thể làm được không?"
Theo cố gắng gật đầu nhẹ. Đó là chuyển động nhỏ nhất, nhưng nó vẫn là cái gật đầu.
Chúa tể Hắc ám đang đợi Draco khi anh rời khỏi phòng thẩm vấn. Hắn ngồi trên ngai vàng của mình, vẻ mặt khẩn trương khi hắn gõ móng tay vào tay vịn.
Barty Crouch Jr đang mỉm cười trước mặt Voldemort, Mustang đứng sát bên cạnh gã. Cô đang mặc một chiếc váy lụa sang trọng khác. Một chiếc áo không tay với đường viền cổ thấp và một đường xẻ lớn ở bên hông mà Draco chắc chắn rằng Barty đã tự mình xẻ.
Cô vặn người một cách không thoải mái với Crouch. Gã chỉ cắm những ngón tay chặt hơn vào cánh tay cô, ngăn cô trốn thoát.
Mustang theo dõi sát sao Draco khi anh đến gần. Đôi mắt xanh tò mò của cô nhìn từ vết máu trên áo choàng của anh, máu nhỏ giọt từ đũa phép của anh, rồi cuối cùng rơi vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
"Jr," Draco cười khẩy. "Chuyện gì mang ông đến đây vậy?"
Crouch liếc nhìn anh một cái. "Không phải chuyện của mi, Malfoy, nhưng tối nay tao sẽ tổ chức một sự kiện, và Chúa tể Hắc ám đã đồng ý cấp cho tao thêm đồ trang sức để nhỏ này đeo."
"Đã thẩm vấn xong chưa?" Voldemort hỏi khi Draco cúi đầu kính cẩn trước mặt hắn, xua tay Barty bằng một cái vẫy tay.
Mustang nheo mắt nhìn anh.
"Vâng, thưa Chúa tể, và khá hữu ích," Draco trả lời. "Khi Nott tóm được ông ta, tên khốn tội nghiệp đó đã hát như một con chim hoàng yến. Ngài biết đấy, con tin có xu hướng vỡ vụn mỗi khi Nott ra tay."
"Thẩm vấn cái gì!?" Crouch hỏi với vẻ khó chịu và tổn thương. "Con tin gì cơ?"
Đôi môi của Mustang nhếch lên một nụ cười tự mãn, rõ ràng là tìm thấy niềm vui trong nỗi đau khổ của Barty khi bị bỏ rơi một lần nữa. Draco không thể không nhếch mép cười với cô.
Trước khi Voldemort có thể tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào, Blaise xuất hiện từ phòng thẩm vấn của mình. Anh ta nhanh chóng đến bên Draco và cúi chào chủ nhân của mình.
"A, đúng lúc thật hoàn hảo." Voldemort gần như mỉm cười. "Xin các quý ông hãy cho ta biết các ngươi đã khám phá được điều gì."
"Tôi tìm thấy cái này trên thắt lưng của linh mục." Draco giơ cái Tắt sáng lên và đưa nó cho Chúa tể Hắc ám. "Sau khi Theodore nới lỏng lưỡi, ông ta nói với chúng tôi rằng đã có hai phù thuỷ đến thăm cách đây hơn một tuần," anh nói, Bế quan bí thuật cho phép anh giữ giọng điệu mạnh mẽ và tự tin, che giấu lời nói dối. "Ông ta nói rằng họ đã trú ẩn trong nhà thờ và đưa cho ông ta cái Tắt sáng này để tạ ơn. Sau đó tôi đã lục lọi ký ức của ông ta để xác nhận, và mặc dù điều đó là sự thật nhưng ký ức của ông ta dường như đã bị làm giả nên chúng tôi không biết gì thêm."
"Con tin của tôi cũng tiết lộ chuyện tương tự, thưa Chúa tể," Blaise nói, thò tay vào áo choàng để rút ra cái Tắt Sáng thứ hai. "Vị linh mục mà tôi thẩm vấn đã tiết lộ rằng có hai người đã vào nhà thờ của ông ta vài ngày trước. Một người đàn ông và một người phụ nữ. Mặc dù không quen biết họ nhưng ổng vẫn nhường cho mỗi người một chiếc giường để nghỉ qua đêm và họ cũng đưa cho ổng một cái Tắt Sáng. Họ nói ổng nên dùng nó để ẩn náu trong bóng tối, nếu có ai đó vào nhà thờ tìm kiếm họ."
Cây đũa phép Cơm nguội lóe lên trong tay Voldemort.
"Có phải một phần ký ức của nó cũng bị mất không?" Draco hỏi.
Blaise nhìn Draco cẩn thận và gật đầu. "Vâng. Chỉ một ít trong lúc ổng tiếp đón phù thủy."
"Chúng nó đã xoá ký ức của họ hả?" Barty hỏi. "Tại sao tụi nó lại xóa đi những phần nhỏ như vậy chứ? Thưa Chúa tể, có lẽ ngài nên để tôi nói chuyện với các con tin và tôi có thể..."
"Không thể, Jr," Draco ngắt lời. "Ông cũng biết mà, phương pháp thẩm vấn của Theodore rất tàn nhẫn. Mặc dù cách đó có thể làm tù nhân nói chuyện, nhưng mức độ mà nó đạt đến là quá cao đối với cơ thể của một Muggle. Con tin đã chết ngay sau khi tôi xác nhận thông tin là chính xác."
"Con tin của tôi cũng tương tự, thưa Chúa tể," Blaise nói thêm. "Mặc dù ổng vẫn còn sống, nhưng tôi đã phải đẩy tâm lý của ổng đến giới hạn để có được lời thú nhận. Tôi sợ rằng tâm trí của ổng không thể chữa được nữa, ổng không còn hữu dụng với ngài nữa."
"Chuyện đó cũng như ta mong đợi," Voldemort thở dài và xoa xoa thái dương bằng một tay. "Dù sao thì chúng nó cũng là Muggle. Tụi nó yếu hơn chúng ta rất nhiều, cả về thể xác lẫn tinh thần, có thể đoán trước rằng chúng sẽ sụp đổ khi đối mặt với sức mạnh như vậy. Cảm ơn Draco, Blaise, các ngươi đã phục vụ ta rất tốt hôm nay."
Cánh cửa một trong những phòng thẩm vấn mở ra, Theo ủ rũ bước tới chỗ Draco và Blaise. Đôi mắt anh vẫn nhìn xuống sàn nhưng Chúa tể Hắc ám dường như không để ý, hắn quá bận ngắm nhìn vết máu trên áo choàng của Theo.
Báo cáo những phát hiện của họ cho Chúa tể Hắc ám thật là đau đớn và mệt mỏi, giống như nhổ răng vậy. Và mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn khi có Barty ở đó.
Gã muốn biết từng chi tiết, từng lời các linh mục đã thốt ra, các nhà thờ nằm ở đâu, và những lời tường thuật sống động về những đồ vật bên trong nhà thờ. Những câu hỏi liên tục và việc đưa ra lý thuyết của gã dường như khiến Chúa tể Hắc ám khó chịu đến mức sau mười lăm phút, hắn ra lệnh cho Barty lấy bất kỳ viên ngọc nào gã muốn cho búp bê và rời đi. Ngay lập tức.
Mustang – người đã dán mắt vào Theo từ lúc anh ta bước vào – nhìn chằm chằm vào Theo cho đến lúc Crouch độn thổ đi.
Khi sự phân tâm đã biến mất, Voldemort tiếp tục vạch ra các giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch của hắn, và hắn càng buộc họ ở lại thánh đường lâu hơn, Draco có thể cảm thấy những bức tường Bế quan của anh bắt đầu tuyệt vọng. Quyết tâm của anh ngày càng yếu đi. Với việc vị linh mục đã chết và có được chút thông tin, anh không còn gì để phân tâm nữa. Không có nhiệm vụ nào để tập trung cơn tuyệt vọng của anh vào được nữa. Không có nạn nhân nào bị ép phải hét lên và kéo tâm trí anh ra khỏi những gì đã – hoặc không – xảy ra ở thái ấp.
Đã gần bốn giờ kể từ khi Romy báo cho họ nghe về vụ tai nạn của Astoria, lâu hơn nhiều so với những gì Draco mong muốn, và Chúa tể Hắc ám cứ nói mãi, xem đi xem lại các chi tiết để có thể định hướng hành động tiếp theo của mình tốt hơn.
Khi tay anh bắt đầu run rẩy, Draco khoanh tay sau lưng. Anh hít những hơi thật sâu qua mũi, cố gắng trấn tĩnh tâm trí sau mỗi lần thở ra và tập trung lại vào Bế quan của mình. Gia cố các bức tường.
Không cái nào trong số đó có tác dụng. Những vết nứt đã hình thành trên băng. Những vết nứt nhỏ mờ nhạt, nhưng chúng vẫn ở đó. Sự tồn tại của chúng là không thể phủ nhận và không thể khắc phục được.
Năm giờ sau khi Romy và Quinzel báo tin, ba người họ cuối cùng cũng được giải tán và họ quay trở lại thái ấp với một tiếng nổ dữ dội. Âm thanh họ xuất hiện trở lại dinh thự giống như một quả bom phát nổ. Nó đốt cháy cỏ và để lại vết lõm trên mặt đất khi họ hiện ra từ không khí.
Ngay khi họ trở lại dinh thự, an toàn và tránh xa những con mắt tò mò, sự bình tĩnh mà họ hằng bám lấy đã biến mất. Ba người chạy ào vào nhà.
Họ dừng lại một lúc khi đi qua nhà bếp và đi vào hành lang tầng trệt. Cầu thang ướt đẫm máu, một lượng máu xung quanh chân cầu thang và đóng vảy giữa các viên gạch.
Đây chắc hẳn đây là nơi Astoria đã ngã, và việc chứng kiến nó còn tệ hơn bất cứ điều gì Draco có thể tưởng tượng. Chỉ là... có quá nhiều máu.
Vết nứt dứt khoát đầu tiên xuất hiện trên bức tường Bế quan của Draco. Nó không giống như những vết nứt khác. Nó sâu và trải dài trên mặt băng.
Họ chỉ nhìn chằm chằm vào vũng máu trong vài giây rồi mới bắt đầu chạy trở lại. Họ bước hai, ba bậc thang một. Draco khó có thể nghe thấy gì khác vì tiếng máu ầm ầm trong tai.
Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn. Lớp băng mỏng đi khi các vết nứt ngày càng cao hơn, sâu hơn. Nỗi sợ hãi lại len lỏi vào huyết quản của anh.
Tất cả những điều trước đây anh không cho phép mình nghĩ tới, tất cả những điều mà Bế quan đã che chắn anh, bắt đầu rỉ ra qua các vết nứt, khiến việc thở hoặc suy nghĩ sáng suốt trở nên khó khăn hơn.
Nếu họ đến quá muộn thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Granger không cứu được Astoria? Nếu em ấy chết rồi thì sao? Liệu Blaise có thể mạnh mẽ nếu chuyện đó xảy ra không? Liệu Theo có sụp đổ khi nhìn thấy cơ thể của em ấy không? Cả Draco nữa?
Câu chuyện thứ hai được lấy ra từ một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Có máu ở khắp mọi nơi. Những dấu tay đỏ lấm lem trên tường và vết máu lộn xộn trên sàn giống như một thi thể bị kéo lê – nhưng họ không quan tâm. Họ phớt lờ tất cả và tiếp tục chạy. Lần theo vết máu.
Một vết nứt khác trên tường của Draco. Một vết nứt sâu làm vỡ lớp băng xung quanh nó. Bức tường sẽ không trụ được lâu nữa. Cảm xúc của anh bắt đầu dâng trào nhanh hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, chân thực hơn.
Nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi trở lại huyết quản của anh. Cảm giác tội lỗi lại bắt đầu đè nặng lên ngực anh.
Làm ơn còn sống đi em; đó là tất cả những gì Draco có thể nghĩ. Làm ơn còn sống đi em. Làm ơn, làm ơn, làm ơn còn sống đi em.
Máu dẫn đến phòng ngủ của Astoria và Blaise.
Blaise nắm lấy tay cầm và mở cửa ra...
Tất cả đều sững người khi nhìn thấy cô. Họ. Cùng nhau. Cuộn tròn trên giường của Astoria như hai chị em.
Căn phòng rất bừa bộn. Một vũng máu nhuộm đỏ sàn gỗ và biến mất trong phòng tắm của Blaise và Astoria. Bên cạnh giường là một đống vải đầy máu. Có lẽ là bộ quần áo mà Astoria đã mặc lúc bị ngã.
Granger đang ngồi thẳng, lưng tựa vào đầu giường, mắt nhắm nghiền và cằm hướng lên trần nhà. Tóc của cô được búi cao trên đỉnh đầu, những lọn tóc buông xõa ra mọi hướng trong khi những lọn tóc khác dính chặt vào vầng trán ẩm ướt của cô.
Đầu của Astoria tựa vào lòng Granger. Granger quàng tay qua lưng Astoria một cách đầy yêu thương, giống như cô đã xoa vai cho Astoria trước khi giấc ngủ cũng tìm đến cô.
Mặc dù cánh tay của Astoria sạch sẽ khi quấn quanh hông Granger nhưng vẫn có những vệt máu trên mặt và tóc của Granger. Hoặc cô quá mệt mỏi để tắm rửa sạch sẽ, hoặc không muốn rời xa Astoria.
Và Astoria... em ấy không hề cử động. Da của em ấy nhợt nhạt, trông giống xác chết hơn những gì Draco từng thấy. Em ấy nằm như chết.
"Không, không, làm ơn đừng," Blaise thì thầm, giọn khàn đặc và gần như không thể nghe. "Cô ấy trông..."
"Như chết," Theo nói, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình. "Astoria trông như chết."
Họ đã quá muộn.
Họ đã thất bại – Draco đã thất bại.
Nhận thức này đã gây ra vết nứt cuối cùng trên bức tường bế quan của anh – đặt dấu chấm hết – và ngay khi bức tường đổ xuống, đúng lúc làn sóng cảm xúc mà anh đang kìm nén kéo Malfoy xuống, Granger mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro