Chương 40 - Rồng biết cắn đó
Ngày 26 tháng 6
Bức thư họ gửi rất đơn giản và đi thẳng vào vấn đề:
'Gửi Hội Phượng Hoàng,
Phía chúng tôi đã có một sự thay đổi về chế độ - điều mà chúng tôi chắc chắn là vì lợi ích tốt nhất của hội - và chúng tôi muốn sắp xếp một cuộc hẹn để thảo luận về những thay đổi đã nói, cũng như cách chúng ta tiến lên từ đây.
Chúng tôi yêu cầu sự có mặt của Ronald, Ginevra và Fleur Weasley.
Thời gian và địa điểm tùy hội quyết định.
Trân trọng,
Medusa, và đồng bọn."
Hermione là người viết, và mặc dù Theo và Malfoy khăng khăng rằng không được ký tên cô vào - cô thậm chí nói với họ rằng điều đó an toàn ngay cả với trường hợp bức thư bị chặn - thì cô hy vọng ai đó có thể nhận ra chữ viết tay của cô và tự ghép các chi tiết lại với nhau.
Sau khi cô viết xong - cả hai Tử thần Thực tử đứng sau cô cười khúc khích như hai con cú - Theo mang bức thư đến điểm hẹn mới.
Trước khi Hermione bị bắt, tất cả các cuộc gặp giữa cô và Medusa đều được sắp xếp như thế này. Vào những ngày riêng biệt mỗi tuần một lần, họ sẽ gửi thư và người kia sẽ nhận. Đó là lựa chọn an toàn nhất và có nghĩa là cả hai đều không biết vị trí hoặc danh tính thực sự của người kia.
Những tờ tiền từng bị bỏ lại trong một nhà máy bỏ hoang ở Swindon, nhưng sau khi Hermione bị bắt, một quyết định sáng suốt đã được đưa ra là chuyển đến Bưu điện bị bỏ hoang ở Sheffield. Toà nhà mới này cũng bị hư hại do chiến tranh như tòa nhà trước nhưng nó vẫn phục vụ được mục đích của nó.
Theo đã gửi lá thư của Hermione một ngày sau 'cuộc họp nhóm' và hai tuần sau, họ nhận được phản hồi:
'Sân bay East Midlands. Đường băng ngoài cổng 1.
Ngày 26 tháng Sáu. 15:30'
Thế đó. Đó là phản ứng của họ. Bụng Hermione đã thắt lại vì sợ hãi ngay khi cô đọc bức thư - vì chẳng mang lại cho cô điều gì cả. Cô không biết liệu có ai nhận ra rằng cô đã viết lá thư hay thậm chí họ có tin tưởng vào thông tin trong đó hay không.
Và hai ngày chờ đợi là một khoảng thời gian dài khủng khiếp để hiểu.
Hermione liếc nhìn chiếc đồng hồ mới trên bàn cạnh giường ngủ - chiếc đồng hồ mà cô đã yêu cầu Malfoy lấy cho cô ngay khi cô nhận được lá thư từ hội.
14:30. Cô và Malfoy sẽ sớm rời đi.
Hermione nhai bên trong má, kéo khóa bộ đồng phục nhiệm vụ cũ của mình. Cô đã rất lo lắng kể từ khi họ nhận được lá thư của Hội, nhưng khi mặc bộ trang phục này, cảm giác lớp vải ôm sát vào da mình... Cảm giác như một phần nhỏ của nhà vậy.
Cô đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cô mặc nó, cô nhận ra khi nhìn chằm chằm vào mình trong chiếc gương trên bàn trang điểm. Giờ đây, thân hình của cô có vẻ nhỏ hơn một chút, má cô trông gầy hơn và chất liệu vải không còn gây cảm giác chật chội hay khó chịu quanh eo cô nữa. Tóc cô cũng dài hơn nhiều, phần đuôi gần như chạm đến hông.
Nhưng hơn cả về thể chất, cô cảm thấy bản thân tốt hơn. Mạnh hơn một chút.
Đúng như lời anh nói, Malfoy đã bỏ thuốc kháng ma thuật và trả lại đũa phép cho cô, và cảm giác phép thuật lại chạy trong huyết quản cô thật khó tả. Chỉ cần có thể tự mình làm khô tóc bằng một cái vẫy đũa đã khiến cô cảm thấy mình là chính mình hơn nhiều trong vài tháng qua.
Cô kiểm tra đồng hồ lần nữa; 14:33.
Cần phải làm gì đó với đôi tay của mình, Hermione xoay cây đũa phép giữa các ngón tay và gõ chân lên sàn. Đầu cô ong ong. Hàng trăm kịch bản khác nhau đang chạy qua tâm trí cô.
Liệu Hội có đến cuộc hẹn không?
Họ có mang vũ khí không?
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ mang quân tiếp viện?
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ cố bắt cô?
Malfoy sẽ làm gì nếu họ...
"Em biết đấy, những tấm ván sàn đó đắt hơn hầu hết các căn hộ Muggle," một giọng trầm trầm vang lên từ ngưỡng cửa. "Nên nếu em tiếp tục đào một cái lỗ trên đó bằng chiếc giày của mình, em sẽ nhận được hóa đơn từ anh."
Hermione khẽ cười mà không quay lại. "Ừ, vì cả hai ta đều biết nếu không thì anh sẽ không đủ khả năng mua mấy cái mới."
"Nếu Astoria tiếp tục tự mua cho mình một món quà bằng tiền của gia đình anh mỗi khi anh chọc giận em ấy, thì kho tiền của nhà Malfoy sẽ cạn kiệt sau một thập kỷ nữa."
Hermione cười khẩy và kiểm tra lại đồng phục của mình. "Thập kỷ? Anh có thấy chiếc vòng tay hồng ngọc mà cô ấy tự mua vì anh đã phá hỏng món quà sinh nhật bất ngờ mà cô ấy dự định dành cho anh không?" Cô lắc đầu trong khi nghịch nghịch cổ áo khoác da của mình. "Cứ tiếp tục như thế, em cho là khoảng hai năm nữa cô ấy sẽ đuổi anh ra khỏi nhà."
Ván sàn kêu cọt kẹt một, hai lần, và rồi anh ở phía sau cô. Anh đang mặc áo choàng Tử thần Thực tử, nhưng không thấy mặt nạ của anh đâu.
Hermione nhìn anh trong gương. Đôi mắt của anh hôm nay là sự kết hợp hoàn hảo giữa màu xanh và màu xám.
"Anh thích những thứ này." Anh nhếch mép cười với cô qua gương và móc ngón tay vào bao súng rỗng trên đùi cô. "Chúng trông rất hợp với em."
Hermione cau có lại với anh. "Chúng còn đẹp hơn khi có súng bên trong cơ."
"Anh không nghi ngờ điều đó đâu," Malfoy cười thầm, và anh giật mạnh bao súng, kéo cô dựa vào ngực anh. "Nếu em quyết định tặng anh một món quà sinh nhật muộn, anh sẽ không phản đối việc em chĩa súng vào anh khi em mặc cái này..."
Cô hướng mắt về phía trước và quan sát hình ảnh phản chiếu của anh hơi cúi xuống, ngay trước khi đôi môi lạnh lẽo của anh chạm vào tai cô.
"Và chỉ mặc cái này thôi."
"Ồ, thôi đi." Hermione bật dậy tới trước và hất tay anh ra. "Anh đúng là tên ngạo mạn."
"Và em thật sự rất ấn tượng khi cố giết anh."
Hermione đi ra khỏi phòng ngủ mà không nhìn lại anh, một phần vì họ đang vội, và bí mật vì cô không muốn anh nhìn thấy nụ cười nhếch mép của mình. Hoặc đỏ mặt.
Godrick lòng lành, có chuyện gì với cô vậy?
Họ cùng nhau ra khỏi nhà, cạnh nhau. Khi họ đến khu vườn, Hermione đưa tay cho anh để độn thổ họ ra sân bay. Cô có thể Độn thổ một mình bây giờ vì cô đã lấy lại được phép thuật của mình, nhưng cô tìm đến anh vì thói quen hơn là vì cần.
Malfoy không nắm lấy cánh tay cô. Thay vào đó, anh vẫn tiếp tục đi, và sau một khoảng dừng bối rối, Hermione đi theo anh qua khu vườn.
"Gần ba giờ kém mười lăm rồi," cô nói cộc lốc. "Chúng ta cần ra sân bay."
"Anh biết."
"Thì, chúng ta sẽ độn thổ đến đó phải không?"
Malfoy không nói thêm lời nào khi dẫn cô đi qua khu vườn, nhưng suốt thời gian đó anh nở một nụ cười tự mãn, rõ ràng đang che giấu điều gì đó.
Hermione đi theo anh cho đến khi họ đến đồng cỏ rộng lớn ở rìa khu đất của anh, và khi cô nhìn thấy Narcissa cuộn tròn thành một quả bóng chật cứng, tim cô như nhảy lên tận cổ họng. "Anh nghiêm túc đó hả?"
Nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng nói của Hermione, Narcissa bắt đầu cựa quậy. Con rồng khổng lồ lắc đầu như đang cố gắng lay mình tỉnh giấc, rồi dang rộng đôi cánh và đứng dậy.
Hermione nghe thấy tiếng Malfoy cười khúc khích bên cạnh, nhưng cô không thể rời mắt khỏi con rồng. "Sợ à, Granger?"
"Nếu anh nghĩ em cưỡi nó đến sân bay thì chắc anh mất trí rồi."
"Ồ, đừng như thế chứ," Malfoy trêu chọc, nhướng mày theo cách tự mãn mà chỉ có anh mới biết làm. "Em đã cưỡi một con rồng rồi mà, cưỡi thêm con nữa cũng không khó lắm đâu."
Hermione lùi lại một bước, không có tâm trạng đùa giỡn. "Không. Không có cơ hội đó đâu."
"Không có gì làm em phải lo cả."
"Ngoài việc bị thiêu chết."
"Em hoàn toàn an toàn..."
"Trừ khi nó cắn em!"
"Nghe này," Malfoy ngắt lời, mất kiên nhẫn. "Cissa rất nguy hiểm và bạn bè em sợ nó. Chúng ta không biết hôm nay mình sẽ gặp phải chuyện gì, và nếu Hội đang lên kế hoạch phục kích, chúng ta sẽ cần nó."
Hermione biết anh nói đúng. Mặc dù cô đã cố gắng tỏ ra tế nhị nhất có thể với bức thư của mình, nhưng thông điệp khó hiểu và 'sự thay đổi chế độ' có thể sẽ khiến Hội rơi vào tình thế nguy hiểm. Cuộc gặp gỡ này là điều chưa biết đối với cả hai bên. Hội có lẽ cũng lo lắng như các Tử thần Thực tử, và nếu Kingsley quyết định gửi quân tiếp viện... Chà, sẽ thật ngu ngốc nếu Malfoy và Hermione không có biện pháp phòng hờ. Phòng khi cần.
Cô vừa định nở nụ cười mỉa mai nhất của mình và tiếp tục...
Nhưng rồi Narcissa mở miệng. Và mặc dù Hermione biết rằng con rồng có lẽ chỉ đang ngáp, nhưng âm thanh phát ra từ miệng nó rất to và đáng sợ đến nỗi nó phá vỡ sự tự tin nhỏ bé mà Hermione có như cành cây bị gãy dưới chân.
Cảm thấy cô sắp bỏ chạy, Malfoy đứng đằng sau cô, nắm lấy tay cô và xoay cô đối mặt với con rồng của anh. Hermione vùng vẫy muốn thoát ra - như cô luôn làm vậy - nhưng anh đã giữ chặt cô. Anh nắm chặt; mỗi nỗ lực chạy trốn của cô lại đẩy cô sâu hơn vào ngực anh, và mỗi lần anh bước một bước về phía Narcissa, Hermione lại bị kéo anh lại.
"Không, Malfoy!" cô gầm gừ, vặn vẹo trong vòng tay anh khi cô cố gắng thúc khuỷu tay mình vào xương sườn anh. "Em không làm việc này đâu!"
"Shhhh, không sao đâu mà." Giọng anh bình tĩnh đến phát điên, kéo họ bước thêm một bước nữa. "Nó sẽ không làm hại em đâu."
Một âm thanh gầm gừ lớn bắt đầu phát ra từ ngực Narcissa, và những chiếc răng nanh khổng lồ của nó phát sáng khi nó mở miệng.
"Không! Thả ra! Em không thể..."
"Có, em có thể," Malfoy khuyến khích. "Em không có gì phải sợ cả."
Narcissa nhích về phía trước và cúi đầu xuống để răng của nó hoàn toàn ngang bằng với bụng Hermione.
Tim Hermione bắt đầu đập nhanh hơn...
Không khí trở nên ấm áp hơn khi Malfoy ôm cô gần hơn.
Cô nhảy lên khi những ngón tay lạnh giá của Malfoy đan vào tay cô. Anh giơ hai bàn tay nắm chặt của họ lên và rất cẩn thận, đưa về phía con rồng.
Hermione co rúm người lại. Cô vặn vẹo trong vòng tay anh hết mức có thể và vùi mặt vào ngực anh.
Không khí xung quanh lòng bàn tay cô ngày càng nóng hơn, cho đến khi...
Lớp vảy của Narcissa không đau như tâm trí hoảng loạn của Hermione đã thuyết phục cô rằng họ sẽ làm chuyện này. Nó ấm áp và thô ráp, nhưng nó không cháy.
Cô đợi con rồng phản ứng, cắn cô, tấn công và đốt cháy cô, nhưng thay vào đó lại được chào đón bằng một tiếng động nhẹ khiến lòng bàn tay cô rung lên.
Hermione mở mắt ra và thấy Narcissa đang nhìn cô chăm chú. Đôi mắt nó đỏ hoe và chết chóc như một ngọn lửa nhưng kỳ lạ thay, lại dịu dàng đến thế. Hermione chưa bao giờ nhận thấy điều đó trước đây.
"Anh đã nói với em rồi mà, phải không?" Malfoy gần như thì thầm vào tai cô. Với bàn tay vẫn đan vào tay cô, anh bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve mõm Narcissa. "Nó sẽ không làm hại em đâu."
Như thể đang ủng hộ Malfoy, Narcissa bắt đầu phát ra âm thanh ríu rít trong cổ họng, tương tự như tiếng chim, gần như thể nó đang cố gắng xoa dịu Hermione.
Khi sự tự tin của Hermione ngày càng tăng, Malfoy buông tay cô và để cô tự mình khám phá con rồng. Cô vuốt ve má Narcissa khi cô bước đến cạnh khuôn mặt to lớn của nó, và một lúc sau, cô không thể nhớ mình đã sợ hãi điều gì đến vậy. Cô vẫn bị con rồng đe dọa, nỗi sợ hãi phi lý do những cơn ác mộng mang lại và viễn cảnh của Voldemort sẽ không biến mất chỉ bằng một cú chạm đơn giản, nhưng giờ đây chúng dường như chỉ biến mất như thế. Không hợp lý chút nào.
Đúng vậy, con rồng rất to lớn và hung dữ và có thể bẻ đôi Hermione chỉ bằng một lần cắn. Nó có thể giết cô một cách dễ dàng, nhưng nó sẽ không làm vậy. Nó không muốn.
Malfoy di chuyển phía sau cô. "Chúng ta cần phải đi thôi."
Không cần phải nói, Narcissa đặt vai xuống đất, và Malfoy trèo lên trước, rồi nhìn chằm chằm xuống Hermione. "Em có lên hay không?" anh nói, rồi cúi xuống và chìa tay ra cho cô.
Hermione không muốn bay. Cô thực sự, thực sự không muốn, nhưng cô không có nhiều lựa chọn.
Vì vậy, không để bản thân bận tâm đến số liệu thống kê về việc cô bị rớt xuống, hay suy nghĩ - dù chỉ trong giây lát - về việc làm thế nào cô có thể trụ vững, Hermione hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay anh.
Malfoy kéo cô lên lưng Narcissa và đặt cô trước mặt anh để lưng cô áp vào ngực anh và đùi anh ôm lấy đùi cô. Anh để cô ngồi thoải mái và tìm xem những chiếc gai nhọn nào trên lưng rồng mà cô có thể nằm lấy một cách thoải mái nhất. Khi cô đã sẵn sàng, anh huýt sáo một cái, và sau đó Narcissa đứng dậy bằng hai chân sau.
Âm thanh đôi cánh của nó đập vào không khí khi nó cất cánh nghe to hơn rất nhiều từ góc độ này. Thật là một phép lạ khi Malfoy không bị điếc sau ngần ấy năm bay trên lưng nó, và nếu Hermione không quá sợ bị rơi xuống, cô đã thả tay ra khỏi mấy cái gai và bịt tai lại rồi.
Chuyến bay đến sân bay - khiến Hermione cảm thấy thất vọng - thật khủng khiếp. Hoàn toàn khủng khiếp. Những cơn gió mạnh gào thét bên tai cô. Không khí lạnh khiến cổ họng và mặt cô đau nhức, còn cách cơ thể con rồng uốn cong và nhún xuống khi nó cưỡi gió khiến Hermione muốn mửa.
Từ lúc họ cất cánh, cô đã nhắm tịt mắt. Cô không muốn biết cô sẽ rơi xuống bao nhiêu mét nếu cô buông tay và ngã, và cô không mở mắt ra lần nào cho đến khi Malfoy nói với cô rằng sân bay đã ở trong tầm mắt.
Mặc dù gọi nó là 'sân bay' thì có vẻ hơi quá. Bãi đổ phế liệu nghe có vẻ phù hợp hơn...
Những chiếc máy bay vỡ cửa kính bị vứt bỏ dọc đường băng, cùng với xe buýt đưa đón và xe đẩy hành lý bị xẹp lốp.
Sau khi bay vòng quanh bầu trời, Narcissa tìm thấy một khu vực phía sau kho chứa đồ đủ rộng rãi để nó có thể hạ cánh. Cuối cùng họ cũng hạ cánh, chân của Hermione không thể chạm đất đủ nhanh.
Cô trượt khỏi lưng con rồng và ngay lập tức cúi người xuống với hai tay đặt trên đầu gối. "Em sẽ không bao giờ - không bao giờ - làm chuyện này nữa. Em nghĩ mình sắp nôn mất."
Cô gần như nghe thấy tiếng Malfoy đảo mắt khi nhảy xuống khỏi vai Narcissa. "Anh đã nói là nhắm mắt chỉ làm em cảm thấy tệ hơn rồi mà, nhưng em và dòng máu Gryffindor chết tiệt của em không muốn nghe lời."
Hermione rùng mình khi một cơn buồn nôn khác cuộn lên trong bụng cô. "Chúa ơi, em ghét bay."
"Anh biết. Em đã nói với anh điều đó nhiều lần trên đường đến đây rồi."
"Em ghét anh."
"Ừ, em cũng nói với anh điều đó luôn."
"Chúng ta còn bao lâu nữa là tới cuộc hẹn?"
"Họ sẽ đến đây trong vài phút nữa," Malfoy đáp. "Vì vậy mười phút nữa chúng ta rời đi."
Hermione cố gắng chống chọi với cơn buồn nôn đang tích tụ trong đầu và dạ dày đến mức phải nhíu mày. "Cái gì?"
"Mấy đứa kia và anh đã đặt cược. Anh nghĩ sẽ mất chưa đầy mười phút để cuộc đàm phán đổ vỡ." Anh nhún vai, "Tori có chút niềm tin, em ấy đã cá cược mười lăm galleon rằng chúng ta sẽ làm được nửa giờ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ."
"Chà, chuyện đó làm em tràn đầy tự tin ghê," Hermione phun ra, những lời nói vừa mang hàm ý vừa độc ác vừa mỉa mai. "Nếu anh đi vào vấn đề với cái thái độ đó, thì em không nghĩ cuộc đàm phán sẽ kéo dài lâu như thế."
"Theo cũng nói y chang vầy," Malfoy lại cười khúc khích, hoàn toàn thích thú. "Nó cá bốn trăm rằng chỉ chưa đầy hai phút là có ai đó phóng ra Avada rồi."
Hermione đứng thẳng lên và há hốc mồm nhìn anh. "Có phải đó là lý do anh ấy muốn đến cuộc họp này không? Chỉ để anh ấy có thể chứng kiến ai đó nổ tung à?"
"Ừ," Malfoy nhếch mép cười, lơ đãng vuốt ve cổ con rồng của mình. "Thằng đó thích xem kịch hay mà, tên khốn bệnh hoạn. Đó là lý do tại sao anh không cho nó đến."
"Tại sao mấy người lại đặt cược vào một việc quan trọng như vậy?" Hermione gắt lên trước khi cô có thể ngăn mình lại. "Đây không phải là một trò chơi! Anh không muốn kế hoạch này thành công sao?"
"Không, Granger, anh chỉ đang mạo hiểm mạng sống của gia đình mình thôi." Malfoy lại dám đảo mắt nói. "Tất nhiên là anh muốn nhiệm vụ này thành công rực rỡ. Nhưng nó được gọi là vui vẻ. Chắc em cũng nghe về nó rồi?"
Narcissa bắt đầu rên rỉ - đại loại - khi Malfoy chạm vào một điểm đặc biệt nhạy cảm đằng sau chiếc gai lớn nhất ở bên phải khuôn mặt nó, nhưng âm thanh nhẹ nhàng đó đột nhiên chuyển thành tiếng gầm gừ ầm ầm. Nó nhe nanh ra, và ngay trước khi Hermione kịp hỏi điều gì đã khiến nó tức giận, ba tiếng Độn thổ lớn vang lên từ phía bên kia sân bay.
Hội đã đến.
"Có lẽ hai người nên tránh xa tầm mắt," Hermione nói, nhích dần về phía rìa nhà kho và về phía cổng số ba. "Chỉ một lúc thôi, trong khi em đến xem thử."
Cái nhìn mà Malfoy dành cho cô hoàn toàn là khó chịu. "Thật hả? Và điều gì làm em có ý tưởng đó?"
"Hội rất sợ Narcissa. Nếu họ nhìn thấy nó ở đây, họ có thể coi đó là một hành động gây hấn và toàn bộ cuộc họp có thể bị phá hỏng. Em nghĩ tốt nhất là nên giấu kín nó đi trừ khi chúng ta cần nó."
Qua ánh mắt trừng trừng của anh, Hermione có thể biết rằng Malfoy đồng ý với cô, nhưng khi cô bắt đầu đi về phía cổng, Narcissa cố gắng đi theo.
"Không," Malfoy ra lệnh. "Ở lại... cô ấy sẽ quay lại ngay thôi."
Hermione cố gắng rời đi lần nữa, nhưng Narcissa rên rỉ và nhích theo cô. Năng lượng tỏa ra từ vảy của nó. Nó cố gắng đi theo Hermione một lần nữa, nhưng khi Malfoy lắc đầu, nó giận dữ và cắm móng vuốt vào sỏi. Nó rõ ràng đã bị kích động, nhưng nó không di chuyển nữa.
Đôi mắt của Hermione liếc nhìn Malfoy. "Chỉ cần cho em cơ hội để giới thiệu. Ngay khi họ thoải mái hơn một chút, anh có thể đến."
Quai hàm của Malfoy nghiến chặt và đôi mắt anh đanh lại. Anh gật đầu cộc lốc với cô, rồi Hermione rời đi.
Cổng 1 ở ngay góc đường. Trái tim Hermione đang lộn nhào khi cô bước xuống đường băng bỏ hoang. Cô có thể nghe thấy nhịp đập của mình trong tai và cảm nhận nó ở đầu ngón tay. Mọi xung động trong cơ thể đều bảo cô hãy nắm lấy đũa phép của mình, rằng việc cầm nó hoặc xoay nó giữa các ngón tay sẽ chỉ là cách giúp cô xoa dịu thần kinh, nhưng thay vào đó, cô lại cắm móng tay vào lòng bàn tay.
Hội cũng không biết gì khi tham dự cuộc hẹn này. Lần duy nhất họ nhìn thấy cô trong vài tháng qua là khi cô ở dưới Lời Nguyền Quỷ, khi cô tàn sát hàng tá bạn bè của họ, và cô không biết liệu họ có nhận ra rằng cô không làm điều đó bằng ý chí tự do của cô hay không.
Niềm tin mà cô từng có với họ đang bị treo lơ lửng trên sợi chỉ mỏng manh nhất, và nếu cô đi vòng quanh góc phố với vũ khí trên tay, thì nền tảng nhỏ bé mà họ xây dựng trên đó sẽ tan vỡ.
Khi đến mép đường băng, Hermione mất một lúc để đứng vững. Cô bắt đầu đếm trong đầu và khi đến số ba, cô vòng qua và bước lên cổng.
Ba người đeo mặt nạ đang đợi cô trên đường băng, hai nữ và một nam, tất cả đều đeo những phiên bản khác nhau của mặt nạ Lilith của Hermione, tất cả đều nhịp nhịp chân trên đường băng một cách lo lắng và loay hoay đũa phép trên tay.
Ngay khi Hermione vòng qua khúc cua, người cao nhất đã cởi mặt nạ ra khỏi mặt. Mặt nạ của Ron rơi xuống ngay khi anh nhìn thấy cô. Trông anh như thể vừa nhìn thấy ma vậy. "Hermione," anh thì thầm. Đôi mắt anh mở to và hàm anh dường như run rẩy. "Có... có thật là bồ không?"
Hermione mỉm cười trước khi cô có thể ngăn mình lại. "Chào," cô thở ra, giọng hơi nghẹn ngào. Đã lâu rồi cô không gặp anh, và mặc dù tình bạn của họ không còn như xưa trong vài năm qua, nhưng nước mắt cô lại trào ra khi cô nhìn anh. "Mình đây."
Hai cô gái bên cạnh Ron ngập ngừng tháo mặt nạ xuống. Ginny và Fleur trông có vẻ sốc khi nhìn thấy Hermione hơn cả Ron, nhưng họ dường như không chia sẻ sự nhiệt tình như anh. Cả hai đều căng thẳng một cách dễ hiểu và dường như đang siết chặt đũa phép khi Hermione đến gần.
"Bồ đến đây bằng cách nào?" Ron nghẹn ngào. "Làm sao bồ trốn thoát được?"
"Không phải," Hermione trả lời chậm rãi, cẩn thận, cố gắng kiềm chế bản thân. Đây không phải lúc để xúc động. Hiện tại, cô cần bình tĩnh và tự chủ. Cô cần họ thấy rằng họ có thể tin tưởng cô. "Mình đã sống với Medusa kể từ khi mình bị bắt. Mình là người viết thư và họ cử mình đến đây để thảo luận về những giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch của họ."
Đôi mắt của Ginny mở to và Ron cười rạng rỡ chiến thắng khi quay sang em gái mình.
"Anh đã nói với em đó là chữ viết tay của cô ấy mà!" Anh quay lại phía Hermione, mặt và cổ đỏ bừng. "Mình biết chính bồ là người viết lá thư đó, nhưng Kingsley không tin mình!"
"Harry cũng nói vậy," Ginny nói, giọng em ấy hoàn toàn lạnh lùng và đều đều và không giống Ginny đến mức khiến trái tim Hermione thắt lại. "Nhưng như thế cũng không có nghĩa thực sự là chị ấy."
"Em đang nói gì vậy?" Ron hỏi, nghe có vẻ hơi bị xúc phạm. "Tất nhiên là cô ấy rồi! Nhìn cô ấy kìa! Là Hermione! Đó là Hermione của chúng ta!"
"Chúng ta không biết chắc chắn về điều đó," Fleur nói.
Ron cười khẩy và lắc đầu, rõ ràng là kinh hoàng trước sự nghi ngờ của Fleur và Ginny. "Được rồi, vậy kể cho bọn mình điều gì đó mà chỉ Mione mới biết."
Hermione đã mong đợi điều này. Cô đoán rằng họ sẽ không tin rằng đó là cô ngay lập tức. Cô biết họ muốn cô chứng minh danh tính của mình bằng cách nào đó. Nếu vai trò bị đảo ngược, cô cũng sẽ yêu cầu điều tương tự.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là ánh mắt lạnh lùng của Ginny.
"Không có tác dụng gì đâu," Ginny ngắt lời. "Chị ấy đã ở với họ được bảy tháng rồi. Kỹ năng chặn trí nhớ của Hermione rất tốt, nhưng bây giờ nó có thể đã bị hỏng rồi. Chúng ta không thể tin rằng đó là chị ấy chỉ vì một chuyện tầm thường như vậy."
"Tụi em có nghĩ họ có thể sử dụng thuốc Đa Dịch để lừa chúng ta không?" Fleur hỏi. Hermione nhận thấy tay chị ấy co giật về phía túi của mình.
Hermione cố gắng chống lại sự thôi thúc ngày càng tăng để với lấy đũa phép của mình. "Em có thể hiểu tại sao chị lại nghĩ như vậy," cô nói nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể. "Nhưng đây là em." Cô dang rộng hai tay sang hai bên và bước lại gần hơn, trông có vẻ phục tùng. "Em hiểu rằng có quá nhiều việc phải làm, nhưng nếu chị cho em một chút thời gian để giải thích..."
Tuy nhiên, Ron lại hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh. "Nhìn kìa!" Anh chỉ vào bao súng trên đùi cô. "Đó là đũa phép của Hermione! Làm sao cô ấy có thể có được nó nếu đó không phải là cô ấy?!"
"Cúng không có nghĩa gì cả!" Ginny nói đúng, tất nhiên là không. "Chỉ là con tin của họ, họ sẽ tước đũa phép của chỉ ngay khi bắt được chỉ ở Dover!" Lại đúng lần nữa. "Họ có thể đưa cho bất kỳ ai thuốc Đa dịch và sau đó đưa cho họ đũa phép của Hermione để lừa chúng ta."
Mọi điều Ginny nói đều đúng, nhưng Ron không nghe. Anh lao về phía Hermione, dang rộng vòng tay và sẵn sàng ôm lấy, nhưng Ginny và Fleur nhanh hơn . Fleur chĩa đũa phép của mình vào Hermione, và Ginny giữ đũa phép của em ấy trước ngực Ron, ngăn anh ấy lại giữa chừng.
"Gin..." Ron ngắt lời. "Em đang làm cái quái gì vậy!?"
"Chúng ta không biết đó có phải chỉ hay không! Chúng ta cần phải hoàn toàn chắc chắn trước khi..."
Ginny, Fleur và Ron cứng người khi mặt đất bắt đầu rung chuyển; hết trận động đất nhỏ này đến trận động đất nhỏ khác, độ rung mỗi lúc một mạnh hơn.
"Cái quái gì vậy?!" Ron hét lên.
"Nó là một cái bẫy!" Ginny tham gia cùng Fleur và chĩa cây đũa phép của mình vào Hermione. "Đáng lẽ chúng ta không nên tới đây..."
Vài giây tiếp theo diễn ra trong một loạt hành động hỗn loạn.
Fleur, Ginny và Ron rít lên đau đớn và đũa phép của họ bay lên không trung và ngay sau đó, Malfoy xuất hiện ở cổng, với cả ba cây đũa phép trong tay, Narcissa theo sát bên cạnh.
Vẻ mặt anh lạnh lùng như đá và đôi mắt gần như xám xịt. Anh đã bế quan trong khi chờ đợi.
Khi Ginny, Fleur và Ron đều rút những khẩu súng lục nhỏ ra khỏi túi và chĩa vào Malfoy, Malfoy chĩa cây đũa phép của mình vào Ron, và Narcissa gầm gừ khi lửa bốc lên trong miệng nó.
Chà, chuyện này đã trở thành một thảm họa chết tiệt. Và trong vòng chưa đầy hai phút. Malfoy và Astoria sẽ cạn túi tiền cho coi.
"Granger, lùi lại phía sau anh!" Malfoy cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ron. "Ngay!"
"Không," Hermione gắt khi bước tới trước mặt Malfoy. "Anh đang làm chuyện này tệ hơn đấy!"
Hermione là người duy nhất chưa rút đũa phép ra. Cô đứng giữa hai bên, trung lập, không chịu đổ thêm dầu vào lửa, ngay cả khi điều đó khiến cô không còn khả năng tự vệ.
Malfoy không rời mắt khỏi Ron, nhưng một bên hàm của anh căng cứng. "Vậy thì ít nhất là rút cây đũa phép chết tiệt của em ra và tự vệ đi!"
Ồ, anh thực sự định làm chuyện này trở nên khó khăn hơn phải không? "Không, họ sẽ không làm hại em và anh sẽ không làm hại họ!" Thở một hơi dài, cô nhìn Ron và những người khác bằng ánh mắt cầu xin. "Làm ơn, mọi người chỉ cần dành một phút và bình tĩnh lại thôi."
Ron và Ginny dịch chuyển súng của họ để nòng súng chĩa vào Malfoy, một nòng súng ở giữa lông mày, nòng súng kia chĩa thẳng vào tim anh.
Malfoy nghiêng đầu sang một bên, và một luồng sáng xanh tập trung ở đầu cây đũa phép của anh.
"Trả lại đũa phép cho chúng tôi, Malfoy!" Ginny đe dọa.
"Rất sẵn lòng," Malfoy rít lên. "Sau khi mấy người hạ súng xuống cơ, Weaseltits."
Khi Fleur lên cò súng, tiếng gầm gừ săn mồi của Narcissa càng sâu hơn.
Ngón tay của Ron cuộn tròn quanh cò súng. "Mày đang làm cái quái gì ở đây thế, Malfoy? Làm sao mày biết về cuộc họp này?"
"Ừ thì, tao nghĩ tao nên biết, vì Granger đã sắp xếp toàn bộ mọi thứ trên mảnh giấy da mà tao mang tới cho cổ."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ cau có của Ron biến mất. "Mày... mày là cái gì cơ?! Mày không thể là Medusa được! Chẳng hợp lý tí nào!"
"Không, tao không phải Medusa. Nhưng bản thân tao, Granger và con rồng của tao như một hợp đồng trọn gói rồi," Malfoy nói, ngạo mạn như mọi khi. "Granger đi đâu, tao đi đó," anh cười và vặn cây đũa phép đầy đe dọa. "Và bất cứ nơi nào tao đi..."
Narcissa tiến về phía trước, và các thành viên của Hội lùi lại khi nó nhe răng nanh.
Malfoy nhếch mép cười. "Chà, mày hiểu ý tao rồi nhỉ."
Ron ưỡn ngực và lỗ mũi phập phồng giận dữ. "Mày đừng hòng dọa tao, đồ Tử thần Thực tử bẩn thỉu!"
Một cái nhìn nguy hiểm thoáng qua trên khuôn mặt của Malfoy, kiểu khiến máu của Hermione lạnh đi. Anh nhướng mày, và ánh sáng xanh từ cây đũa phép của anh ngày càng mạnh hơn và bắt đầu kêu lách tách...
"Đủ rồi đấy, cả hai người!" Hermione lao về phía Malfoy và tóm lấy cổ tay anh. "Việc này chẳng giúp ích được gì đâu! Bỏ đũa phép của anh xuống!" Cô đấu tranh với anh để hạ cánh tay anh xuống, nhưng anh quá khỏe. Đũa phép của anh không di chuyển một inch. "Ôi vì Chúa!" Hermione thay đổi chiến thuật và nhìn vào mắt Ginny. "Tôi thề với mấy người đó, Malfoy có thể tin cậy được..."
"Chị mong đợi chúng tôi tin điều đó à?" Mặc dù giọng điệu của Ginny hoàn toàn là độc ác nhưng em ấy không cầm súng chắc chắn. Em ấy bắt đầu nghi ngờ chính mình. "Fleur nói rằng anh ta là Mặt Nạ Quỷ. Anh ta đã giết hàng ngàn..."
"Anh ấy muốn thay đổi..."
Malfoy giật cây đũa phép của mình, ngứa ngáy muốn nguyền rủa. "'Muốn' thì hơi quá..."
"Ôi anh im đi!" Hermione quay lại phía Malfoy và quắc mắt nhìn anh. "Bây giờ không phải lúc!" Cô quay lại Ginny với vẻ mặt cầu xin. "Làm ơn đi, chị biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ... nhưng anh ấy không còn ở phe Voldemort nữa."
"Tại sao bọn mình phải tin điều đó?" Ron nâng khẩu súng trong tay lên. "Chiến tranh đã diễn ra được một thập kỷ rồi và nó đột nhiên quyết định đổi phe hả? Ừ, nghe có lý ghê!"
Hermione gầm gừ thất vọng và nhắm mắt lại. "Bồ không biết phe họ như thế nào đâu! Bồ không biết Voldemort đã khiến anh ấy và gia đình anh ấy phải trải qua những gì..."
"Granger," Malfoy ngắt lời. "Đừng nói hộ anh..."
"Nếu anh lại ngắt lời em nữa, thề có Chúa, em sẽ ếm bùa im lặng mạnh đến mức con cháu của anh cũng không thể nói được!"
Qua khóe mắt, Hermione nhìn thấy khóe môi Ginny nhếch lên - chỉ một chút thôi.
Cần một lúc để bình tĩnh lại, Hermione nhìn Malfoy. Anh không nhìn cô; anh đang nhìn thẳng về phía trước, phân tích mối đe dọa. Anh rất khó đọc khi anh bế quang, nhưng nếu cô phải đoán, cô sẽ nói rằng anh rất lo lắng. Có lẽ thậm chí còn sợ.
Và tại sao anh không nên như vậy?
Nhóm đã đồng ý rằng cách duy nhất để tạo dựng niềm tin với Hội là họ phải biết mọi thứ. Họ sẽ xem ký ức của Hermione và xem mọi điều khủng khiếp mà Voldemort đã khiến họ phải trải qua, những năm tháng bị ngược đãi mà anh đã phải chịu đựng, và biết rằng sự phản bội này là có thật. Và hoàn toàn xứng đáng.
Không thể phủ nhận đó là con đường tốt nhất để tiến về phía trước nhưng cũng là con đường mạo hiểm nhất. Nó có nghĩa là cho Hội thấy mọi thứ, đặt tất cả các lá bài của họ lên bàn, bao gồm cả quyết định nhất trí phản bội chủ nhân của họ.
Chỉ một số thành viên được chọn của Hội mới được phép biết chính xác ai đã phản bội Voldemort, và mặc dù chỉ những người có kỹ năng xuất sắc trong việc ngăn chặn ký ức mới được chọn, nhưng nếu họ bị bắt, việc Malfoy và gia đình anh có âm mưu bị tiết lộ thì chỉ là vấn đề về thời gian.
Đúng, kế hoạch này là bước đi tốt nhất, nhưng Malfoy đang mạo hiểm rất nhiều, và Hermione cảm thấy điều đó chỉ công bằng nếu cô xoa dịu sự lo lắng của anh.
Anh hơi nao núng khi cô lại nắm lấy cổ tay anh.
"Em biết chuyện này hẳn là rất khó khăn với anh. Anh đang đặt quá nhiều niềm tin vào những người mà anh không tin tưởng," cô thì thầm nhẹ nhàng, và đôi mắt anh lướt nhanh xuống mắt cô khi cô siết chặt cổ tay anh. "Nhưng em hứa họ có thể tin cậy được. Em sẽ không làm bất cứ điều gì có nguy cơ khiến anh hoặc gia đình anh bị lộ đâu, nhưng họ cần biết những gì anh đã trải qua... đó là cách duy nhất để họ hiểu."
Lỗ mũi của Malfoy phập phồng, nhưng cuối cùng, phép thuật hung bạo ở đầu cây đũa phép của anh biến mất.
"Cảm ơn anh." Hermione mỉm cười, và khi Malfoy gật đầu, cô lại đối mặt với Ginny và hai người kia. "Nếu mọi người xem kí ức của tôi, mọi người sẽ thấy rằng tôi không chỉ nói sự thật mà đây còn là điều tốt nhất xảy ra với Hội kể từ khi bắt đầu chiến tranh."
Không ai nói gì trong một lúc. Một sự im lặng nặng nề, bầu không khí dày đặc và nặng nề với sự căng thẳng và adrenaline và rồi, dường như không biết từ đâu, hy vọng đến từ người mà Hermione ít mong đợi nhất.
"Chúng ta có thể tin tưởng Malfoy," Fleur nói và mọi người quay lại nhìn chị ấy. "Chị tin."
"Cái gì?" Ginny thở hổn hển. "Tại sao?"
"Chị đã nhìn thấy cả hai người họ cách đây vài tháng trước trong một cuộc tấn công." Chị ấy nói từng lời nhẹ nhàng và rất chậm rãi, đảm bảo rằng mọi lời chị ấy nói đều được hiểu. "Hermione đã bị bùa chú điều khiển, khiến em ấy giết những người ở phe chúng ta..."
"Là Lời Nguyền Quỷ," Hermione nói rõ, nhẹ nhõm vì ít nhất một người trong Hội biết rằng cô không cố ý giết bạn bè mình.
"Đúng thế. Hermione đã bị dính Lời Nguyền Quỷ." Fleur mỉm cười. "Chị bị thương và chảy máu, Hermione định giết nhưng Malfoy đã ngăn em ấy lại."
Ron quay lại và trừng mắt nhìn Malfoy. "Chắc chắn đó là một trò lừa."
"Không... đó không phải là trò lừa," Fleur nói mạnh mẽ. "Cậu ta ngăn em ấy giết chị, rồi thả chị đi. Chị không hiểu tại sao cậu ta lại làm vậy, nhưng cậu ta đã cứu mạng chị vào ngày hôm đó, vì vậy, bây giờ chị sẽ đặt niềm tin vào cậu ta."
"Em rất biết ơn Fleur," Hermione thở dài. "Nhưng trước khi mọi người xem ký ức của tôi, tôi cần tất cả hứa rằng bất cứ điều gì mọi người nhìn thấy thì sẽ giữ cho riêng mình và chỉ được chia sẻ với những người cần biết?"
"Đồng ý." Fleur bước tới một bước nhưng Hermione đã giơ tay ngăn cô lại.
"Ý tôi là," Hermione cảnh báo. "Nếu mọi người muốn chiến thắng trong cuộc chiến này, thì mọi người cần anh ấy. Ba người sẽ thấy rất nhiều điều có thể gây tổn hại cho Malfoy và gia đình anh ấy. Chúng tôi tin tưởng rằng sau chuyện này, nếu chúng tôi giúp mọi người, thì các người sẽ không làm bất cứ điều gì có nguy cơ khiến anh ấy bị lộ hoặc khiến gia đình anh ấy gặp nguy hiểm. Đồng ý không?"
Ginny và Fleur nhìn nhau nặng nề trước khi cả hai cùng gật đầu, "Đồng ý," đồng thanh.
Tuy nhiên, Ron không đưa ra lời hứa nào như vậy.
Ginny nói rõ rằng họ sẽ không trao đổi thông tin cho đến khi em ấy có thể chắc chắn rằng Hermione thực sự là cô, và trong một giờ để chứng minh rằng cô chưa uống bất kỳ lọ thuốc Đa Dịch nào, cả nhóm đã đi đến một quyết định đình chiến.
Malfoy trả lại đũa phép cho từng người, Hội ném súng của họ về phía bên kia cánh cổng, và khi họ cảm thấy an toàn, Fleur, Ron và Ginny sẽ lần lượt xem ký ức của Hermione. Không có khả năng Malfoy sẽ để bất kỳ ai trong số họ đến gần đầu mình, nhưng Hermione hy vọng rằng nếu họ khám xét đầu cô, đó sẽ là bước đầu tiên trong việc xây dựng niềm tin giữa họ.
Fleur tình nguyện đi trước.
Hermione thấy việc có Fleur trong đầu thật dễ dàng. Phép thuật của chị ấy nhẹ nhàng, giống như sa-tanh phủ lên thái dương cô, nhưng nhanh. Không cần Hermione cố gắng giữ chị ấy ở ngoài, chị ấy có thể lướt qua ký ức cả ngày chỉ trong vài giây.
Fleur cởi mở và nhìn thấy từng ký ức đó là gì, lật qua từng ngày mới như thể chúng là những trang trong một cuốn sách. Chị ấy thấy Malfoy thân thiết với gia đình anh như thế nào, tất cả họ đều đau lòng như thế nào khi Daphne bị hành quyết và cái chết của cô ấy đã để lại một lỗ hổng mà không ai có thể hàn gắn được.
Hermione đã nghĩ đến việc khóa những ký ức riêng tư hơn - và rõ ràng hơn - nhưng cảm thấy rằng nếu cô làm vậy, điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ. Có thể tạo ra ảo tưởng rằng cô đang che giấu điều gì đó và làm rung chuyển nền tảng vốn đã mềm mại mà họ đang cố gắng tạo dựng.
Nếu chuyện này có hiệu quả, cô cần phải thành thật và cởi mở về khoảng thời gian ở Thái ấp Malfoy.
Và mọi thứ đã diễn ra bên trong đó.
Một sự đỏ mặt vô tình hiện lên trên khuôn mặt của Hermione khi những khoảnh khắc đó đến gần, nhưng Fleur, quý cô luôn có cách cư xử đàng hoàng, đã chọn cách tự tránh né.
Khi bàn tay của Malfoy biến mất sau chiếc váy của Hermione khi cô bắn mục tiêu, Fleur mỉm cười và đi tiếp. Khi họ xé quần áo của nhau vài tuần sau đó, Fleur lật trang này đi đoạn Malfoy kịp bế Hermione lên.
Chị ấy cũng chú ý đến tất cả những việc Malfoy đã làm, việc giết chóc và hàng giờ tra tấn con tin, nhưng chị ấy có vẻ quan tâm hơn đến những tương tác của anh với Hermione.
Những lần anh lau máu trên cằm cô sau các buổi Bế Quan Bí Thuật. Nụ cười tự mãn đôi khi xuất hiện trên môi anh khi họ đánh nhau. Mối liên kết giữa anh với con rồng của mình, làm thế nào không ai khác có thể đến gần Narcissa, nhưng cũng chính con thú đó giờ lại có cảm tình với Hermione. Cảm giác tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt anh mỗi khi Hermione bước ra Lời Nguyền Quỷ, và cách anh ôm và xoa dịu cô khi cô suy sụp sau đó.
Cuối cùng, khi Fleur xem hết, chị ấy thoát ra khỏi tâm trí của Hermione, đặt một tay lên vai cô và nở một nụ cười ấm áp và đầy hiểu biết.
Và sau đó đến lượt Ron.
"Tao sẽ cẩn thận nếu tao là mày đó, Weasley," Malfoy cười lớn khi Hermione chuẩn bị cho Ron vào. "Có thể mày sẽ không thích những gì mày sắp thấy."
Ngay từ lúc Ron hiện lên trong tâm trí, Hermione đã có cảm giác choáng ngợp rằng đó là một sai lầm - bởi vì không giống như Fleur, anh ấy dường như có một kế hoạch riêng.
Có cảm giác như anh đang nhìn lại ký ức của cô với cái chớp mắt, cố tình phớt lờ những khoảnh khắc dịu dàng mà Hermione đang cố gắng chỉ cho anh thấy, thay vào đó lại tập trung vào những việc xấu.
Anh cứ lảng vảng ở những điểm cụ thể, những khoảnh khắc khủng khiếp như thể anh đang cố nhắc nhở Hermione rằng Malfoy đã - và luôn là - một con quái vật.
Ron bám vào hình ảnh cô chảy máu và nôn ra máu trên sàn phòng ngủ những ngày đầu cô bị bắt. Ron nán lại cuộc chiến của họ; những lần Malfoy nắm lấy cổ cô, suốt chặng đường cô đã nghĩ đến việc giết anh, và nhớ lại lần đầu tiên cô ở dưới Lời Nguyền Quỷ hết lần này đến lần khác. Cô đã sợ hãi biết bao, cô đã khóc biết bao, cô đã cảm thấy đau buồn thế nào.
Và rồi anh thấy họ cùng nhau ở trong phòng khách. Anh thấy Hermione bắn mục tiêu bằng khẩu súng màu đen vàng. Anh nghe thấy cách Malfoy nói chuyện với cô. Cách Malfoy chạm vào cô...
Và rồi toàn bộ khí chất của Ron thay đổi.
Anh tua nhanh những ký ức theo sau thật nhanh, hoàn toàn phớt lờ những thứ mà Hermione muốn cho anh xem. Anh không quan tâm đến việc nhìn thấy tai nạn của Astoria hay cảm giác tội lỗi mà Malfoy đã thể hiện trong phòng ngủ tối hôm đó. Anh không muốn biết Cormac đã cố giết cô như thế nào, đánh cô như thế nào và nếu Malfoy không cứu cô thì cô đã chết rồi.
Không, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì trong số đó. Anh không muốn nhìn thấy những điều tốt đẹp ở Malfoy, anh chỉ lướt qua ký ức của cô cho đến khi anh tìm ra ngày cô bắn Malfoy và mọi thứ sau đó.
Một cơn đau nhức nhối chạy dọc giữa hộp sọ của Hermione khi Ron giật mình tỉnh trí.
Cô rít lên và hơi cúi xuống, và điều đầu tiên cô nghe thấy khi sân bay xuất hiện xung quanh cô là giọng của Ron.
"Đéo thể tin được! Bồ đang mây mưa với nó?! Bồ có mất trí không?!"
Một vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Ginny. "Không phải thế, đúng không chị?"
"Bồ tập trung vào sai chuyện rồi!" Hermione cãi lại. "Chuyện đó không liên quan gì đến chuyện này!"
"Liên quan đến tất cả đấy!" Ron hét lại. "Hắn đã tẩy não bồ rồi! Hắn đã kiểm soát bồ đến mức bồ không nhận ra rằng tất cả chỉ là một trò lừa!"
"Không, không phải thế! Mình biết chính xác mình đang làm gì!"
"Ồ thật không, cứ như thể bồ biết mình đang làm gì khi giết Seamus vậy!"
Giống như Ron đã đâm thẳng vào tim cô, Hermione lùi lại.
Narcissa lại bắt đầu gầm gừ.
Malfoy đến đứng đằng sau Hermione.
"Đủ rồi, Weasel," anh lạnh lùng cười khẩy. "Nói phát nữa đi, tao sẽ không đắn đo về việc biến mày thành thức ăn cho rồng đâu." Giọng điệu khàn khàn của anh đáng lẽ phải đủ cảnh cáo để bất cứ ai lùi lại, nhưng Ron lại không nghe thấy. Anh ấy quá tức giận để thực sự nghe thấy điều đó.
"Đừng nói với tao thế nào là đủ! Mày đã làm gì đó với cô ấy! Mày đã bắt cô ấy giết bạn mình, và không đời nào Hermione của tao lại chịch một con quái vật như mày!"
Bàn tay của Malfoy vòng qua cánh tay của Hermione. Anh kéo cô ra sau rồi bước đến Ron và trừng mắt nhìn anh ấy. "Có lẽ đó là vì cô ấy không còn là của mày nữa. Mày có bao giờ nghĩ đến điều đó chưa?"
"Có lẽ tốt nhất là chúng ta nên hoãn cuộc hẹn ngày hôm nay," Fleur bình tĩnh đề nghị. Cô quàng tay qua vai Ron và nhẹ nhàng kéo anh ấy lại. "Chúng ta biết họ có thể tin cậy được. Có lẽ chúng ta nên sắp xếp một cuộc gặp khác vào tuần tới, rồi quay lại thảo luận với Harry..."
"Để Hermione đi với hắn á?!" Ron hét lên. "Không, ở đó cô ấy không an toàn!" Rất nhanh chóng, Ron vòng qua Malfoy và tóm lấy Hermione, nhưng ngay khi ngón tay anh ấy kịp chạm vào cổ tay cô, Narcissa đã lao tới.
Ron hét lên và loạng choạng lùi lại khi con rồng lao về phía anh ấy. Ron thả tay Hermione ra, cho phép Malfoy kéo cô ra khỏi nơi nguy hiểm và mở đường cho Narcissa tiếp cận con mồi của nó.
Ron ngã xuống sàn với một tiếng thịch lớn nhưng Narcissa không dừng lại. Ngay lập tức, nó hiện ra lờ mờ trước mặt anh ấy, một tiếng gầm đầy đe dọa phát ra từ miệng nó khi nó đưa hàm răng và hàm khổng lồ của mình lên bụng Ron.
Fleur đứng chết trân vì sốc.
Ginny tung ra vài lời nguyền vào con rồng, nhưng chúng bật ra khỏi lớp vảy dày của nó như những giọt mưa rơi trên tảng đá.
"Malfoy!" Hermione cầu xin. "Bảo nó dừng lại đi!"
Malfoy lắc đầu và cười khúc khích, hoàn toàn thích thú trước sự kinh hoàng của Ron.
Ron cố gắng lùi lại, nhưng Narcissa đã thọc mõm vào bụng anh ấy và lao xuống, nhốt anh ấy ở đó. Tay chân Ron vung vẩy tứ phía, đá và đấm.
Hermione nghi ngờ con rồng có thể cảm nhận được đòn tấn công của anh ấy.
Nhưng ngay khi nó vừa mở miệng và răng nó sượt qua xương sườn của Ron, Malfoy búng ngón tay và Narcissa lùi lại.
"Cho mày tí lời khuyên nè, Weasley," anh nói, vẫn cười. "Rồng biết cắn đó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro