"Anh là bậc thầy Chiết tâm."
"Lời nhận xét sắc sảo đấy, Granger."
Draco mở nắp lọ ra, cho những vệt xanh là ký ức của hắn vào bên trong cái lọ. Họ đang ở trong phòng làm việc, chậu Tưởng Ký đang đặt trước mặt, họ vừa mới trở về từ Ljubljana vài phút trước. Hermione nghĩ rằng dù Draco cảm thấy thế nào về cô – ghét, không thích, khó chịu – thì ít nhất hắn cũng hiểu tầm quan trọng của việc cô muốn xem ký ức này càng sớm càng tốt. Hắn là người dẫn họ thẳng vào phòng làm việc khi về tới nơi, gõ đầu đũa phép vào thái dương để kéo ký ức ra. Cô biết ơn vì sự cạnh tranh của họ không ảnh hưởng gì đến con người của hắn – ngay cả khi hắn thích bắt đầu vài cuộc tranh cãi nhỏ nhặt rất thường xuyên.
"Anh biết làm cái đó bao lâu rồi?"
Cô quan sát khuôn mặt hắn; cái nhếch miệng và sự tập trung của đôi mày khi hắn đặt cái lọ vào cái khe bên cạnh chậu Tưởng Ký dành cho Hermione, nhét cây đũa phép vào trong áo khoác. Cô không thể phớt lờ sự thật rằng họ đã làm việc ăn ý với nhau tại cửa hàng đó – rằng họ dường như hiểu rõ những việc cần làm và cách hỗ trợ lẫn nhau. Cô có thể nhớ rằng cô thường phải thúc giục Ron và Harry giúp đỡ cô như thế nào khi cô cần, hoặc cách họ đợi cô nghiên cứu hoặc vạch ra một kế hoạch, thường dựa vào sự may mắn ngu ngốc để mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Cô không cảm thấy như vậy với Draco. Hắn có trực giác nhạy bén, và họ dường như thường có cùng một dòng suy nghĩ, ngay cả khi họ cãi nhau như cơm bữa.
Draco không trả lời, đặt huy hiệu giả của mình xuống bàn và cởi áo khoác ngoài. Cô quan sát những chuyển động có chừng mực của hắn, khả năng kiểm soát dễ dàng của hắn đối với những động tác đẩy và kéo tinh tế của cơ thể.
"Snape," cô thở ra, đặt túi xách xuống ghế. Draco quay lưng lại với cô, cố tình phớt lờ cô, nhưng cô vẫn tiếp tục. "Snape đã dạy anh phải không?"
"Cô không có chút tinh tế gì khi tọc mạch hết, Granger."
Hắn quay lại đối mặt với cô, vẻ mặt hắn cứng lại, mắt hắn dán chặt vào cô. Ánh nắng đầu buổi chiều chiếu qua cửa sổ, và lần đầu tiên cô nhận thấy lông mi của hắn đậm hơn so với tóc trên đầu. Đôi mắt của hắn trông gần như xanh trong ánh sáng mặt trời.
"Tôi e rằng tôi không giỏi lắm trong khoản tinh tế, tôi e là vậy."
"Tôi cũng nghĩ thế."
Hắn hắng giọng, hất cằm về phía Tưởng Ký.
"Chà, tiếp tục đi chứ, Granger. Potter đang đợi đó."
Cô không gặng hỏi về Chiết tâm của hắn nữa, mặc dù thực tế là cô đang hết sức tò mò. Dựa vào việc hắn có vẻ dễ dàng tìm thấy ký ức trong tâm trí của ông chủ cửa tiệm đó, rõ ràng hắn là một bậc thầy Chiết tâm rất tài năng,và đã được luyện tập nhiều. Cô tự hỏi liệu các kỹ năng Bế quan Bí thuật của hắn có thành thạo như vậy không.
May mắn thay cho Malfoy, sự tò mò của cô đối với ký ức đã chiến thắng, và cô quay về phía chậu nước xoáy của Tưởng Ký. Có một sự căng thẳng trong phòng khi cô cầm cái lọ lên, như thể Malfoy đã quên mất rằng ký ức thực sự không phải của hắn; như thể hắn lo lắng rằng hắn vô tình đưa cho cô ký ức của mình và sắp phơi bày bản thân với cô. Cô có thể cảm thấy ánh mắt hắn dán vào mình khi cô đổ thứ nước màu xanh lấp lánh vào chậu, và cô cố không nhìn hắn trước khi nhúng đầu vào nước.
Một cơn rùng mình phi lý chạy qua người cô khi cô quay trở lại cửa hàng, chỉ vài phút trước cô đã rất biết ơn rằng cô sẽ không bao giờ phải quay lại nơi kỳ lạ đó. Người bán hàng quay lại phía sau quầy, chỉ là lần này ông ta đang nói to bằng tiếng Slovene với một người khác – vẫy tay ra hiệu khi người kia gật đầu với ông để thể hiện sự hiểu ý, cúi đầu khi cậu ấy xin phép vào phòng sau.
Khi cô nhìn thấy Harry, tiếng thở hổn hển của chính cô khiến cô nhảy dựng lên. Bởi vì giống như Malfoy, bùa che mắt đã thay đổi một số chi tiết trên gương mặt của cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn giữ nguyên hình ảnh người bạn thân nhất của cô một cách rõ ràng. Cách cậu ấy bước đi, bàn tay gãi sau đầu – và cậu ấy để lại đôi mắt có màu xanh lục nổi bật, mặc dù cậu ấy không đeo kính. Điều này gần như là quá nhiều đối với cô; cô cảm thấy nước mắt cay xè ở khoé mắt, nhưng cô gạt nó đi, thúc giục bản thân tập trung.
Nào, Hermione. Tập trung. Mỗi giây ở đây có thể có ý nghĩa gì đó.
Sự tương tác khá là hạn chế. Harry yêu cầu một cây đũa phép, người đàn ông đưa ra ba lựa chọn khác nhau, và Harry chọn cái mà cậu ấy cảm thấy phù hợp nhất trong tay. Người bán hàng đưa ra một giá tiền vô lý cho nó, và khi ông ta hỏi tên của Harry, Harry trả lời, đúng như cô mong đợi, là "Vernon Dudley."
Cô nhìn Harry quay đi khỏi quầy, chuẩn bị rời đi khi người đàn ông điền vào sổ thu chi, nhưng rồi cậu ấy dừng lại, ánh mắt trầm ngâm. Hermione đang đứng cách đó chỉ vài bước chân, quan sát ký ức từ một vị trí mà cô có thể nhìn thấy cả người bán hàng và Harry, cũng như đầu nhọn của chiếc sừng Erumpent trên bức tường phía xa.
Có một chồng sách nhỏ trên giá gần quầy và Harry nhìn chúng, đi tới trước và cầm lấy một cuốn, kiểm tra trang bìa với thứ mà Hermione chỉ có thể gọi là nỗi nhớ, hoặc có thể là một ký ức đầy cảm xúc.
"Ông có biết gì về tác giả này không?" Harry hỏi khi cậu quay lại với người đàn ông, cầm một bản sao cũ nát của Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong để cho ông ta xem.
Người đàn ông cười khẩy, tạm dừng việc viết vào sổ thu chi để nhìn Harry với vẻ không hài lòng.
"Trông tôi có giống một gã thủ thư không?" Câu thần chú phiên dịch hơi trùng lặp các từ, tiếng Anh và tiếng Slovenia trộn lẫn và vang vọng khắp các bức tường của căn phòng, nhưng Harry nghe thấy rõ ràng.
"Cái này bao nhiêu?" Harry hỏi, không buồn đáp lại câu trả lời gay gắt của người đàn ông. Ông ta nheo mắt nhìn nó với đôi mắt to và lồi, dùng móng tay ngắn cũn cỡn gãi vào ngực mình.
Người đàn ông cũng tính giá quá cao cho cuốn sách, mặc dù thực tế rằng đó là một cuốn sách dành cho trẻ em và đã cũ đến mức có thể sờn rách ngay các đường nối. Nhưng Harry không chớp mắt, thả vài đồng xu xuống quầy và quay đi một lần nữa.
Hermione vừa hay bắt gặp được.
Lý do duy nhất cô nhìn thấy nó là vì cô đang nghiên cứu cậu ấy rất kỹ, tuyệt vọng ngắm nhìn cậu ấy trước khi ký ức kết thúc. Nhưng, khi Harry mở chiếc túi đeo trên vai để đặt cuốn sách vào trong, Hermione nhìn thấy góc của một loại vải quen thuộc được nhét bên trong lớp lót da sờn rách.
Áo choàng tàng hình.
Cô được kéo ra khỏi ký ức ngay khi Harry biến mất khỏi tầm nhìn, và sau đó cô quay lại phòng làm việc, ánh sáng chiếu vào, Draco Malfoy nhìn cô với cái nhìn chằm chằm dữ dội như trước khi cô rời đi.
Cô không ngạc nhiên khi Harry vẫn còn giữ chiếc áo choàng. Từ lâu cô đã lý luận rằng đó là cách cậu ấy đi loanh quanh mà không bị nhìn thấy; làm thế nào cậu ấy rời nước Anh chỉ một ngày sau chiến tranh mà không bị ai chú ý được chứ. Xét cho cùng, rất có thể cậu ấy là phù thủy nổi tiếng nhất còn sống vào thời đó, và nếu cậu ấy muốn đi xa mà không bị nhìn thấy thì chiếc áo choàng tàng hình sẽ là cách hoàn hảo để làm điều đó.
"Sao rồi?" Malfoy hỏi, đẩy người ra khỏi chiếc bàn đang dựa vào. Hắn có vẻ không nhiệt tình lắm, có lẽ nghi ngờ rằng Hermione cũng không hiểu gì như hắn về lý do tại sao Harry quyết định mua cuốn sách một cách bất chợt.
"Tôi không... tôi không biết nó nghĩa là gì."
Cô nuốt nước bọt, gần như đau đớn khi phải thừa nhận điều đó. Cô đã nghĩ rằng bằng cách xem ký ức, cô có thể hiểu, có thể nắm bắt được điều gì đó tiết lộ lý do của Harry. Cô nghĩ rằng cô có thể biết cậu ấy đủ rõ để hiểu ý định của cậu ấy chỉ bằng cách quan sát cậu ấy. Nhưng không.
"Chà, lần đầu tiên đấy, Granger," Draco nói tỉnh bơ. Cô lườm hắn, không có tâm trạng đùa giỡn. Cô sẽ xem lại ký ức để chắc chắn rằng mình không bỏ sót điều gì, nhưng cô gần như chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình sẽ không tìm thấy câu trả lời nào nữa trong lần thứ hai.
"Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến... cụ Dumbledore đã để lại cho tôi cuốn sách đó trong di chúc của cụ khi cụ qua đời."
Cô quan sát thấy Draco hơi tái mặt khi nhắc đến tên Hiệu Trưởng, mắt hắn hướng về bức tường phía sau cô để tránh giao tiếp bằng mắt.
"Anh biết gì về Bảo bối Tử thần không?" cô hỏi hắn, nhìn nét mặt hắn trở nên trầm tư.
"Chà, tôi từng là một đứa trẻ phù thủy, và tôi không sống dưới một tảng đá. Điều đó đã trả lời được câu hỏi của cô chưa?"
Cô dựa lưng vào bàn, cắn má trong khi cố sắp xếp lại những suy nghĩ của mình; sàng lọc các lý thuyết và giả thuyết và ký ức từ cuộc chiến. Ký ức về nỗi ám ảnh của Harry với Bảo bối.
"Tôi đã mang nó theo khi chúng tôi đi săn lùng Trường Sinh Linh Giá vào năm thứ bảy, trong chiến tranh. Nhưng đối với tôi, việc Harry mua nó không có nghĩa lý gì. Bồ ấy bị ám ảnh bởi Câu chuyện về ba anh em... với Bảo bối Tử thần. Nhưng bồ ấy đã tìm ra tất cả vào thời điểm bồ ấy giết Voldemort. Hòn đá thì biến mất... cây đũa phép được chôn cùng với cụ Dumbledore. Bồ ấy có chiếc áo choàng, nhưng tôi đã mong đợi vậy. Nó là của ba bồ ấy để lại. Tôi chỉ... tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ."
Đôi mắt của Draco tìm đường quay trở lại mắt cô, và cô nhìn hắn đánh giá cô một lúc, mắt hắn lướt khắp mặt cô.
"Địa điểm tiếp theo mà bí danh của Potter xuất hiện là ở đâu? Ngày gần nhất với việc mua hàng của cậu ta ở Ljubljana là khi nào?"
Hermione thậm chí không cần phải lấy bản đồ hay bất kỳ ghi chú nào của cô ra. Cô hầu như đã ghi nhớ tất cả.
"Đan Mạch. Một quán trọ của Muggle, khoảng năm tuần sau khi bồ ấy đến Slovenia. Tôi không hiểu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau."
Draco gật đầu, một cơ bắp di chuyển trên má khi hắn nghiến chặt quai hàm.
"Vậy thì, chúng ta nên bắt đầu làm điều mà chúng ta làm tốt nhất."
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng bất kể họ có ghét nhau đến mức nào – bất kể hoàn cảnh có vẻ kỳ lạ và khó hiểu như thế nào – cô vẫn vui khi có Draco Malfoy trong đội của mình.
~~~
Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng động, cô phớt lờ; lăn qua lăn lại và rồi ngủ thiếp đi.
Rất nhiều động vật sống trong khu rừng bao quanh ngôi nhà. Không có gì lạ khi chúng ồn ào bên ngoài vào ban đêm, nghe thấy tiếng bàn chân nhỏ của chúng giẫm lên cành cây đổ hoặc đào bới dưới mái hiên. Cô chỉ mất một thời gian để làm quen.
Lần thứ hai tiếng động đó đánh thức cô dậy, cô giật mình nhận ra rằng âm thanh không phát ra từ bên ngoài. Nó phát ra từ bên trong ngôi nhà.
Cô từ từ ngồi dậy trên giường, mắt thích nghi với bóng tối của căn phòng xung quanh khi cô dò dẫm tìm cây đũa phép, mân mê cái bàn bên cạnh cho đến khi cô cảm thấy lớp gỗ mát lạnh dưới những ngón tay.
Tiếng gặm nhấm, tiếng lạo xạo, quá to để có thể phát ra từ bên ngoài – quá rõ, không bị lá cây và tiếng gió rít át đi.
Một tiếng thịch phát ra từ đâu đó bên dưới cô, khiến Hermione nhảy ra khỏi giường, cây đũa phép của cô chỉ về phía cửa. Một lớp da gà nổi lên và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Có vẻ như đêm đã lạnh hơn kể từ khi cô đi ngủ, và những tấm chăn của cô đã giữ ấm cho cô. Giờ đây, trong chiếc quần đùi ngủ và áo cộc tay, cô mới cảm nhận được ngôi nhà cũ kỹ này thực sự tồi tàn đến mức nào. Có một chiếc áo len treo sau ghế bàn làm việc của cô nên cô nhanh chóng mặc nó vào, giữ chặt cây đũa phép trong tay.
Mấy âm thanh đó vẫn tiếp tục, yếu ớt, nhưng đủ lớn để vang khắp nhà; khó chịu, cào vào gỗ và dọc theo tường. Tiếng thịch chỉ nghe được một lần, nhưng nó làm cô sợ nhất – như thể ai đó đã đánh rơi thứ gì đó ở tầng dưới, một vật nhỏ và nặng xuống sàn nhà.
Cô kéo cánh cửa phòng ngủ kêu cót két, nhìn cả hai hướng xuống hành lang để chắc chắn rằng an toàn.
"Lumos."
Đũa phép của cô sáng lên, chiếu sáng một phần của bức tường bên ngoài phòng của cô, nơi từng treo một khung tranh – lớp sơn xung quanh nó bị phai màu do phơi nắng, sáng gấp đôi so với lớp sơn có trong hình vuông nhỏ. Trước đây, cô đã tự hỏi không biết cái gì từng được treo ở đó: có lẽ là một bức chân dung, hay một bức tranh nào khác.
Tiếng động từ đây to hơn, như thể ai đó đang dùng dao cắt bơ ở tầng dưới để khắc những đường lên tường. Cô nghĩ về âm thanh thịch khi nãy, não cô bay từ khả năng này sang khả năng khác.
Có kết giới xung quanh nhà. Không ai được phép vào mà không được mời. Có phải các kết giới bị phá vỡ rồi không? Có phải chúng không được thiết lập đúng cách? Việc ngôi nhà trở nên rùng rợn hơn vào ban đêm cũng chẳng ích gì; tối đen như mực, và mọi thứ thật ọp ẹp.
Cô rón rén đi dọc hành lang đến cửa phòng ngủ của Malfoy, nhìn qua vai lần nữa, hoang tưởng rằng có thứ gì đó đã lẻn vào sau lưng mình. Không có gì. Chỉ có những âm thanh.
Cô gõ nhẹ ngón tay cái lên cửa phòng hắn, hy vọng tiếng động đủ lớn để đánh thức hắn nhưng không đủ lớn để cảnh báo kẻ đột nhập giả định ở tầng dưới.
"Malfoy!" cô thì thầm-la hét, lại gõ ngón tay vào cửa.
Một tiếng thịch khác vang lên từ tầng dưới và Hermione chĩa đũa phép xuống hành lang, nheo mắt để nhìn trong bóng tối. Miệng cô khô khốc, tiếng nuốt của cô nghe rõ ràng trong hành lang khi cô lại rít tên hắn lần nữa.
"Malfoy! Dậy đi!"
Cô nghe thấy tiếng giường của hắn lún xuống, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn, và cô lùi lại một bước khi hắn xoay tay nắm.
Hắn mở hé cửa, vừa đủ để Hermione nhìn thấy mặt hắn. Hắn nheo mắt dưới ánh đèn Lumos của cô, lông mi rung rung, lông mày nhíu lại trong sự pha trộn giữa tức giận và bối rối. Tóc hắn rối bù, lòa xòa chỗ này chỗ kia, đôi má ửng hồng và đôi mắt đờ đẫn buồn ngủ. Cái nhìn trừng trừng mà hắn dành cho cô đầy sát khí, và giọng nói của hắn phát ra khàn khàn, ngái ngủ và trầm đến mức nguy hiểm.
"Ai đó đang hấp hối hả, Granger."
Cô kéo chặt chiếc áo len vào người hơn, đột nhiên ý thức được rằng mình không mặc áo ngực và không chỉnh chu. Malfoy, rõ ràng, hoặc quá tức giận hoặc quá buồn ngủ để nhận ra, vì ánh mắt rực lửa của hắn chỉ hướng vào mặt cô.
"Anh không nghe thấy tiếng động à?"
Hắn cau mày như thể cô đang lãng phí thời gian của hắn, đưa tay vuốt lấy mặt khi hắn thở ra một hơi nặng nề.
"Tiếng động gì?"
Như thể được gợi ý, một tiếng thịch khác đồng thời trộn lẫn với tiếng cào, âm thanh to nhất mà cô nghe thấy cho đến nay. Malfoy đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi mắt lóe lên trước khi biến mất vào căn phòng tối trong tích tắc để lấy đũa phép. Sau đó, hắn quay trở lại, mở cửa để bước ra ngoài hành lang.
Điều đầu tiên cô chú ý là hắn không mặc áo. Cô nhìn ngực hắn, cơ bắp săn chắc, đường nét dưới làn da mịn màng; đầu ngực nhỏ bé và hồng phấn, xương quai xanh nổi bật và bờ vai rộng. Hắn bước qua cô, đưa đũa phép ra phía trước khi hắn thì thầm Lumos, và sau đó cô nhìn vào lưng hắn – chuyển động của bả vai, hai đường giống như lúm đồng tiền ở dưới cùng sống lưng dẫn xuống quần đùi ngủ của hắn.
Cô không biết tại sao mình lại ngạc nhiên khi Malfoy có một thân hình đẹp như vậy. Chắc chắn rồi, hồi còn đi học, hắn cao lêu nghêu, thậm chí còn hốc hác vào năm thứ sáu khi hắn được giao nhiệm vụ giết cụ Dumbledore. Cô sẽ không bao giờ coi hắn là hấp dẫn, dù cô thường nghe mấy học sinh năm dưới cười khúc khích về thân hình cân đối của hắn. Cô không thích hắn đến mức phải để ý đến điều đó, nhưng rồi, cô cho rằng đó là lý do mà cô không bao giờ để mắt đến. Bây giờ, cô có thể thấy được tác động của Quidditch đối với hắn – không quá vạm vỡ như Viktor, điều mà dù sao thì cô cũng chưa bao giờ thực sự thích. Nhưng dù sao thì cơ thể của hắn cũng thể thao — rắn chắc hơn là mềm mại – mạnh mẽ, cân đối, hợp lý.
Malfoy là một tên ngốc hoàn toàn khó chịu và đáng ghét, nhưng cô được phép đánh giá cao, phải không? Miễn là cô không suy nghĩ bậy bạ và đặt mọi thứ đúng chỗ: đảm bảo rằng không ai phá được kết giới và xâm nhập vào ngôi nhà.
Cô nuốt nước bọt, đi theo hắn xuống hành lang tối và về phía cầu thang. Trong lần cuối cùng cô tình cờ nhìn thấy lưng hắn, cô để ý thấy có một vết bớt đẹp màu nâu, một nốt tàn nhang, trên xương sườn ngay dưới xương bả vai phải của hắn.
Malfoy thì thầm Silencio để làm yên lặng cái cầu thang kêu cót két, để họ có thể đi xuống mà không gây tiếng động như mọi khi. Hermione ngậm miệng lại, thay vào đó, cô buộc phải thở đều đặn ra vào từ lỗ mũi. Họ đi qua hành lang tầng dưới, phòng làm việc và phòng tắm, rồi nhích từng chút một vào bếp. Mọi nơi đều trống rỗng – không có ai đi lạc, không có dấu hiệu của bất kỳ ai đột nhập. Cửa vẫn khóa, các cửa sổ đều đóng, và hiện tại, nó hoàn toàn yên tĩnh.
Hermione đi qua Draco và đi vào phòng khách. Lumos của cô chiếu sáng từng khu vực trong phòng; góc tường, lò sưởi, ghế sofa, chỗ ngồi bên cửa sổ, cái bóng méo mó của cô di chuyển trên tường khi cô kiểm tra căn phòng.
Và tiếng động đó lại phát ra lần nữa. Âm thanh đó. Và bây giờ nó gần hơn rất nhiều.
Những móng vuốt nhỏ, cào vào gỗ và vách tường, bàn chân nhỏ gõ và cọ sát vào gỗ. Cả cô và Malfoy đều dừng lại, hoàn toàn bất động, chỉ lắng nghe.
"Nó ở trong tường," Draco nói, ngay khi Hermione bắt đầu nhận ra.
Chuột nhắt. Chuột cống. Cô không chắc con nào tệ hơn.
Malfoy đến đứng bên cạnh cô, hướng tai về phía giấy dán tường bong tróc. Cả hai im lặng trong giây lát, chỉ có hơi thở phập phồng, đôi chân trần của Malfoy bước trên sàn gỗ.
Nhiều tiếng cào cấu và cọ xát hơn.
Có một con chuột ở trong tường.
"Loài gặm nhấm!?" Hermione thở ra, gần như chết lặng. Cô đã sợ hãi trước một sinh vật nhỏ bé, vô hại đang chạy loanh quanh trong các bức tường. Cô gần như sợ hãi khi nhìn qua Malfoy, biết rằng cô sẽ bị trách móc khi đánh thức hắn chỉ vì một con chuột.
"Đúng cái chúng ta cần rồi đó," Draco càu nhàu, giọng vẫn còn khàn. "...Lũ sâu mọt, bò quanh tường và lấy thức ăn của chúng ta."
Cô có thể cảm nhận được làn da của hắn nóng như thế nào khi cô tiến lại gần hắn hơn và áp tai vào tường – hơi nóng tỏa ra từ người hắn như một cái lò sưởi, cơ thể hắn vẫn còn ấm từ chiếc giường. Hắn có mùi như xà phòng cam trong phòng tắm và mùi ngủ. Cô nhận thấy pheromone nam giới luôn có mùi thơm nhất sau khi ngủ. Cô từng thích rúc vào cổ hoặc vai của Ron vào ban đêm, có cái gì đó vô cùng tự nhiên và an ủi trong điều đó.
Cô bước ra xa khỏi hắn, giữ khoảng cách vừa đủ giữa họ.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Cô hỏi. Tất cả những trải nghiệm mà cô có với chuột đã khiến cô vĩnh viễn không thể tiếp xúc với bất kỳ loại động vật gặm nhấm nào.
Ánh sáng từ Lumos của cô chiếu vào một bên mặt của Draco, chiếu vào lông mày và xương gò má của hắn. Hắn đang nheo mắt, lướt mắt dọc theo các tấm ván ở chân tường, tìm kiếm.
"Tôi không biết Granger," Malfoy nói, quay sang nhìn cô. "...cô là người thích làm bạn với loài gặm nhấm mà. Nói tôi nghe xem nào, làm thế nào mà cô có thể dọa cho Chồn (Weasel) chạy mất vậy?"
Tất cả những gì cô vui vẻ nhận xét về hắn tối nay đều trở nên chua chát trong tâm trí cô. Cô vứt hết tất cả những suy nghĩ mà cô có về dáng người tầm thủ của hắn, sự hấp dẫn của mái tóc bù xù của hắn, mùi cơ thể dễ chịu của hắn. Đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc.
"Tôi – anh..." Một tiếng gầm gừ thất vọng phát ra từ cổ họng cô khi cô lườm hắn. "...Tôi muốn nhắc nhở anh, Malfoy, rằng bạn thân nhất của anh đang hẹn hò với một Weasley. Và tôi không có làm cho bồ ấy sợ chạy mất. Đó là một quyết định chung."
Malfoy nhướng mày, khóe môi nhếch lên.
"Chà, thế thì không hữu ích gì cả, Granger. Tôi nghĩ cô và loài gặm nhấm trong bức tường có thể đạt được một quyết định chung về việc chúng sắp bị trục xuất."
Hắn lại quay mặt vào tường, khuỵu hai bàn chân và cúi đầu nhìn xuống cái bàn điều khiển nhỏ bên cạnh lò sưởi. Mặt Hermione nóng bừng, và cô thầm cảm ơn Merlin rằng trời quá tối để Malfoy có thể thấy được hắn đã thành công trong việc chọc tức cô như thế nào.
"A ha."
Hắn đẩy bàn điều khiển sang một bên, tiếng bàn chân cào xuống sàn với một tiếng rít trầm phát ra. Có một cái lỗ nhỏ hình thù kỳ dị dọc theo ván chân tường và bên cạnh đó là nửa quả chuối còn lại từ bữa trưa của cô. Cô đã để nó lên quầy bếp, ếm bùa lên nó để giữ cho nó tươi đến ngày mai, và nó đã bị đánh cắp. Quả chuối quá lớn để nhét vừa cái lỗ, nhưng đã bị gặm một miếng lớn. Có lẽ nó đã lên kế hoạch quay lại để lấy thêm, trước khi cô và Malfoy đi xuống.
Một tiếng thịch khác phát ra từ bên trong bức tường, giống như thứ gì đó bị cắn đứt và rớt xuống.
Nếu có thời điểm nào là hoàn hảo để Hermione đi cùng Crookshanks, thì chính là lúc này.
Malfoy đột ngột đứng dậy, quay người và đi về phía nhà bếp. Hermione ở lại, thế chỗ của Draco để kiểm tra cái lỗ. Xem xét rằng mấy âm thanh này là mới, rằng cô chưa nghe thấy hắn cho đến tối nay, cũng như không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của loài gặm nhấm – không có phân, đồ đạc bị nhai hoặc mất thức ăn – cô hy vọng rằng chỉ có một con đã lẻn vào hôm nay trong lúc cô và Malfoy ra ngoài.
Cô nghe thấy tiếng Malfoy trong bếp, lục lọi trong tủ, tiếng kêu leng keng trong bóng tối.
"Chắc chắn là lần đầu tiên của anh, Malfoy?"
Không có gì ngạc nhiên khi hắn phớt lờ cô và khi hắn xuất hiện bên cạnh cô, tay cầm một vật màu xám bằng nhựa, cô di chuyển ra khỏi cái lỗ để nhường chỗ cho hắn. Hắn đặt nó trên sàn bên cạnh lỗ hổng trước khi đặt một miếng pho mát nhỏ vào thứ mà Hermione nghĩ hẳn là một cái bẫy sống – không có keo dán hay kẹp kim loại đáng sợ nào cả. Malfoy loay hoay thêm một chút nữa để đặt cửa bẫy và cẩn thận đẩy nó lại gần cái lỗ.
"Có một tin đồn ở Slytherin... rằng lý do không có bất kỳ con chuột nào trong ngục tối của Hogwarts là bởi vì McGonagall đã bắt tất cả chúng trong năm thứ hai của cô ấy để biến thành những tách trà."
Hermione chớp mắt.
Đây có thể là giai thoại đầu tiên mà Malfoy từng chia sẻ với cô.
"Nhà Gryffindor luôn nghĩ rằng đó là công việc của bà Norris."
"Ừm. Giả thuyết của bọn tôi thú vị hơn nhiều, cô có nghĩ vậy không?"
Giọng điệu của hắn gần như nhẹ nhàng – lần đầu tiên cô nghe thấy như vậy. Cô mím môi khi miệng cô sắp sửa nhếch lên thành một nụ cười.
"Anh tìm thấy cái bẫy sống ở đâu vậy?"
"Phía dưới bồn rửa chén." Hắn khịt mũi, ngón tay luồn vào mái tóc rối để gãi sau gáy. "Tôi để ý thấy nó ở đó ngày hôm qua. Chắc Dean đã xem qua nơi này và quyết định rằng chúng ta cần nó."
Phải mất một lúc cô mới nhận ra họ lại đứng gần nhau đến mức nào và cô đứng dậy, đi tới ghế sofa. Cô cân nhắc một lúc, đưa ra quyết định và lặng lẽ ngồi phịch xuống đệm.
"Cô định làm gì vậy?"
Cô nhún vai, kéo cái chăn len từ phía sau ghế sofa và đặt nó lên đùi.
"Tôi muốn xem nó. Và đảm bảo rằng nó không trốn thoát được bằng cách nào đó."
Draco đứng dậy, mím môi vẻ cau có nghi ngờ.
"Cô muốn xem nó."
"Ừ."
"Chuột nhắt."
"Chuột cống."
"Sao cũng được."
"Ừ."
Cô nhướn mày khi Draco nhìn cô, lưỡi hắn chọc vào một bên má. Hắn đang nhìn cô như thể cô là một kẻ mất trí, và cô đảm bảo không nhìn vào ngực hắn, nơi mà cô có thể nhìn thấy toàn bộ từ chỗ cô ngồi.
Draco nhìn lại cái bẫy, lầm bầm điều gì đó một lúc. Khi hắn quay lại nhìn cô lần nữa, mắt hắn lướt qua mặt cô, rồi nhìn xuống dưới, qua những đường nét trên xương đòn của cô. Cô đã quên mất bộ đồ ngủ của mình và...thiếu che chắn nó. Cô kéo chặt chiếc áo len vào người hơn, nhưng ánh mắt của Draco đã rời đi, và giờ đang nhìn xuống tấm đệm ở đầu kia của chiếc ghế sofa.
Cô hoàn toàn ngạc nhiên khi hắn bước tới và ngồi vào chiếc ghế ở đầu kia, những chiếc lò xo kêu ục ục và chiếc đệm lún xuống khi hắn ngồi. Cô quan sát hắn, lông mày nhíu lại khi hắn thở dài, dựa đầu vào thành ghế sofa và nhắm mắt lại.
"Anh có thể quay lại giường," cô nói, giọng gần như thì thầm. "Tôi nghĩ tôi có thể xử lý việc thả một con chuột nhỏ."
"Biết cô rồi, Granger, và với bước chân Bằng Mã của cô, tôi sẽ không ngủ lại được cho đến khi cô làm xong."
Cô cau mày, định mở miệng đáp lại, nhưng hắn đã ngắt lời cô trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì.
"...Tôi cũng có thể ở lại để đảm bảo cô không quyết định giữ nó như một thú cưng hay đại loại vậy."
"Tôi không cần người trông trẻ đâu."
Đầu hắn, vẫn đang tựa trên tấm đệm phía sau, quay sang nhìn cô, và hắn nhướng một bên lông mày lên rất nhọn. Cô tắt ánh sáng đũa phép vài giây trước, và cô không thể nhìn ra các chi tiết trên khuôn mặt hắn được nữa – chỉ là những đường viền trong bóng tối. Hắn rất phù hợp, cô nghĩ. Trong bóng tối.
"Cô có nhận ra rằng về cơ bản thì đó là điều mà Madge gửi tôi đến đây để làm, phải không?"
Cô giữ vẻ mặt nghiêm khắc, bất chấp sự khó chịu của mình. Ha. Malfoy, trông nom cô á?
Cô nhớ những lời Madge nói với cô ngày hôm đó tại văn phòng – 'con cần ai đó đảm bảo rằng con sẽ không nhảy vào các tòa nhà đang cháy mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông tóc đen và đeo kính.'
Cô đã ném mình vào tình thế tồi tệ hơn nhiều và sống sót trở ra. Cô gần như muốn bật cười trước sự mỉa mai khi Madge giao nhiệm vụ cho Draco Malfoy giữ an toàn cho cô – chưa kể đến việc giúp cô tìm ra người từng là đối tượng chống đối của hắn gần như cả đời.
"Thật buồn cười, làm thế nào mà ba thiếu niên không được giám sát có thể giúp giành chiến thắng trong một cuộc chiến và mọi người vẫn nghĩ rằng bạn cần ai đó đi kèm."
"Tôi không biết," Draco nhún vai, hếch mũi lên trần nhà. "...Tôi nghĩ bất cứ ai biết cô đều có thể thấy điều gì sẽ xảy ra khi cô đuổi theo Harry Thánh Potter cả đời. Giống như cậu ta là một nam châm thu hút rắc rối. Và Madge biết rõ như bất kỳ ai rằng cô sẽ đuổi theo cậu ta ở bất cứ đâu, ngay cả khi làm chuyện không bình thường – hoặc thậm chí là không còn."
Hermione nuốt nước bọt, nhìn Malfoy trong bóng tối.
"Anh cũng làm thế với những người anh yêu thôi, đúng không?"
Cô đã biết câu trả lời cho điều này. Cô biết chính xác Malfoy đã hy sinh những gì để bảo vệ gia đình mình, ngay cả khi họ không xứng đáng được bảo vệ. Cô đã nghe tất cả về những nhiệm vụ mà Voldemort đã giao cho hắn để Lucius được tín nhiệm. Cô chưa bao giờ đặt câu hỏi Voldemort có thể làm gì nếu Draco không nghe lời. Và đó là lý do tại sao cô cho phép mình tha thứ cho hắn, cách đây nhiều năm.
Phải, Malfoy đã làm những điều khủng khiếp. Hắn đã chiến đấu cho phe sai trái của cuộc chiến. Nhưng cô sẽ nói dối nếu nói rằng cô sẽ không làm như vậy – rằng họ không giống nhau vì lý do này. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ những người cô yêu thương. Và rốt cuộc thì Draco đã không giết cụ Dumbledore. Hắn đã đưa ra quyết định vào đêm hôm đó, trên tháp Thiên văn. Harry đã nói với cô rằng hắn đã hạ đũa phép xuống. Cô sẽ không bao giờ biết điều gì có thể xảy ra nếu bọn Tử thần Thực tử không xông vào lúc đó, nhưng cô cho rằng đó chính là cơ hội thứ hai. Tin tưởng, ngay cả khi bạn không chắc chắn.
"Ừ," Draco đáp, giọng rõ ràng và sắc nét. "Nhưng tôi cũng tự hỏi chúng ta phải vạch ra ranh giới ở đâu."
"Tôi không tin vào ranh giới," cô liền đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ vào bóng những cành cây đung đưa trong gió bên ngoài. "...chúng quá dễ bị mờ."
"Ngược lại, Granger."
Khi cô nhìn lại hắn, mắt hắn đã hướng về cô, và hắn đang mang một biểu cảm mà cô không thể đọc được. Hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên khi đôi mắt xám của hắn nhìn sâu vào mắt cô, kiên định và tự tin.
"Đó là ranh giới chắc chắn. Chính những người làm hỏng mới vượt qua nó."
Lời nói của hắn mang lại nhiều trọng lượng hơn cho họ so với những gì cô nghĩ rằng hắn muốn truyền đạt, và cô không biết phải trả lời như thế nào. Cô không biết hắn đúng hay sai. Nhưng hắn có vẻ chắc chắn về bản thân, như thể hắn đang nói từ kinh nghiệm, và cô tự hỏi Malfoy đã vạch ra những ranh giới nào khác trong suốt cuộc đời mình. Cô tự hỏi về những lần mà hắn kiên quyết vạch ra những ranh giới đó.
Cô nghĩ về những ranh giới mà cô đã vẽ ra cho chính mình. Và những ranh giới cô đã vẽ ra khi nói đến hắn.
"Granger."
Giọng hắn thì thầm, và khi cô quay lại nhìn hắn, hắn đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu cho cô im lặng. Không nhìn cô, hắn hất đầu về phía bức tường, về phía cái bẫy mà họ đã đặt trước hang chuột.
Nó dễ thương hơn nhiều so với những gì cô nghĩ – nhỏ nhắn, với đôi tai to và bộ lông màu nâu mềm mại. Cô nghĩ nó có thể còn nhỏ, hoặc có thể chỉ là một giống chuột nhỏ hơn, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng ngạc nhiên về trái tim mình thắt lại khi bàn chân nhỏ bé của nó khua trên sàn đến cái bẫy sống.
Ánh mắt của Malfoy cũng tập trung vào con chuột, quan sát, nhưng trông hắn gần như lo lắng. Lông mày nhíu lại, quai hàm cứng lại. Khi cánh cửa sập đóng lại, hắn thu người lại trước âm thanh đó, như thể hắn đã mong đợi đó là một cái bẫy giết người từ đầu.
Cô thắc mắc về ranh giới giữa những thứ này: Bẫy sống. Bẫy tử thần. Làm thế nào một người có thể phân biệt giữa chúng khi nó quá mờ.
Cô nghĩ một con chuột sẽ không bao giờ có thể phân biệt được. Cô tự hỏi Malfoy tin rằng hắn đã vượt qua ranh giới khi hắn nhận nhiệm vụ của Voldemort. Cô tự hỏi liệu điều đó có quan trọng với hắn không. Rốt cuộc, cô tự hỏi liệu hắn có sai về những giới hạn này không.
"Tôi sẽ đem nó ra ngoài," cô nói, phá vỡ sự im lặng. "...Mang nó vào sâu trong rừng để nó không quay trở lại."
Malfoy gật đầu, nhưng không biểu cảm gì với cô.
"Chúng ta nên đóng cái lỗ lại. Để không có con nào khác có thể vào được."
Cô đứng dậy, chiếc ghế sofa kêu lên, và bỏ chiếc chăn ra khỏi người, khiến làn da trần của đôi chân cô nổi da gà một lần nữa. Cô lại thắp sáng đũa phép của mình, nhấc cái bẫy lên bằng một bàn tay vững chắc. Con chuột kêu vài tiếng khe khẽ và cô ước mình có thể nói với nó rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rằng cái bẫy này hứa hẹn sự sống – ít nhất là vào lúc này.
Cô không nghe thấy Malfoy đứng dậy, nhưng hắn đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, cánh tay hắn chạm vào vai cô.
"Đừng đi lạc đó, Granger."
Cô hếch cằm lên nhìn hắn, không ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt hắn không chút biểu cảm nào. Hắn gật đầu với cô, như thể cho phép cô đi, và quỳ xuống để bắt đầu sửa cái lỗ trên tường.
"Tôi sẽ cố hết sức."
Giọng cô quá nhỏ, cô không nghĩ Malfoy có thể nghe.
Khi cô quay về, con chuột đã tự do ở sâu trong rừng, cái bẫy sống trống rỗng, Malfoy đã quay lại giường.
Ngôi nhà lại yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro