Chương 13:Sân ga 9¾

Tháng hè cuối cùng Harry sống ở nhà ông bà Dursley không vui chút nào hết. Đúng là Dudley bây giờ sợ Harry đến nỗi không dám ở chỗ nào có mặt cậu.

Nửa sợ nửa giận, họ hành động như thể không hề có sự tồn tại của cậu trong nhà họ.

Harry cứ rúc trong phòng mình, làm bạn với con cú. Cậu đã quyết định đặt tên con cú là Hedwig. Cái tên này cậu tìm thấy có trong cuốn Lịch sử pháp thuật. Những cuốn sách giáo khoa mới của Harry đều rất thú vị.

Cậu cứ nằm dài trên giường đọc sách đến khuya, con Hedwig cứ bay xẹt ra xẹt vô cửa sổ tùy hứng. Cũng may là dì Petunia không còn vô phòng cậu dọn dẹp nữa, bởi vì Hedwig cứ tha chuột chết về phòng.

...
Cách ngày nhập học khoảng 2 ngày, Harry nhẹ nhàng bước xuống dưới nhà. Cả ba người nhà Dursley đều đang xem tivi.

"Dì...dượng..."

Nghe thấy giọng của cậu, Dudley nhảy bật người lên. Nó bắt đầu né xa Harry 4 mét.

"Mày xuống đây làm gì? "

"Ngày kia có thể chở con đến Ngã Tư Vua không ạ?"- Harry ngập ngừng hỏi.

"Để làm gì? Tụi bây là phù thủy mà còn cần phải dùng phương tiện giao thông à?"- Dượng Vernon khinh khỉnh nói

"Trường mày nằm ở đâu? Thông báo đâu đọc tao nghe"- Dì Petunia nãy giờ im lặng lên tiếng bảo.

"Con chỉ cần đi chuyến tàu rời sân ga số chín ba phần tư vào lúc mười một giờ."

Dượng Vernon trừng mắt hỏi: "Sân ga số mấy?"
"Chín – ba – phần – tư"

Ông nói:
"Nói chuyện điên khùng! Làm gì có sân ga số chín – ba – phần – tư!"
"Vé của con ghi như vậy"- Harry nhàn nhạt nói.

"Nào hú, nào sủa, lũ bây có đủ thứ chuyện tào lao điên khùng. Để rồi mày xem. Mày chỉ cần chờ đó mà xem. Được rồi, tao sẽ đưa mày tới nhà ga Ngã Tư Vua."

Harry nhẹ nhõm thở dài. Như vậy thật sự quá tốt rồi!

...
Sáng hôm sau, Harry thức dậy lúc năm giờ. Cậu dậy mặt quần jean vào, vì cậu  không muốn đi đến nhà ga trong bộ áo chùng phù thủy. Khi nào lên tàu cậu sẽ thay ra.

Harry cẩn thận dò lại danh sách những thứ cần thiết để nhập trường Hogwarts một lần nữa, để chắc là cậu không hề sót một thứ gì.

Con Hedwig đã được nhốt cẩn thận trong lồng đóng kín. Xong, cậu rinh đồ xuống hành lang và chờ gia đình Dursley thức dậy.

Hai tiếng đồng hồ sau, cái rương khổng lồ nặng nề của Harry được chất lên xe cua ông Dursley.

...
Họ đến nhà ga Ngã Tư Vua lú mười giờ rưỡi.
"Tới rồi đó nhóc. Sân ga số chín…, số mười. Sân ga của mày chắc ở là ở đâu khỏng giữa, nhưng chắc là người ta chưa xây xong hả?"

Dĩ nhiên ông Dursley nói hoàn toàn đúng. Có một con số 9 rất lớn bằng nhưa ở trên một sân ga, và một con số 10 cũng rất lớn ở trên một sân ga khác kế bên. Và ở giữa hai sân ga đó không có cái gì khác.

Dượng Vernon cười nham nhở hơn nữa:
"Đi học cho giỏi nghen."

Ông bỏ đi không thèm nói thêm tiếng nào nữa. Harry quay lại và thấy gia đình Dursley đã lái xe đi, cả ba người ngồi trên xe cười ngất.

Và thế bỏ lại Harry giữa trời nắng chang chang buổi trưa với một đống hành lý và một con cú.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh mà đi hỏi những người xung quanh, nhưng rất nhanh Harry có chút nghẹn lời. Cậu phải nói sao đây nhỉ? Trường Hogwarts nằm ở nước Anh?

Rồi cậu đành đi hỏi người soát vé về các chuyến tàu ngày hôm nay nhưng không hề có chuyến tàu nào đi đến nước Anh.

" … đầy nhóc Muggle, biết ngay mà…"

Harry quay phắt lại. Người nói là một người phụ nữ béo mũm mĩm. Bà đang trò chuyện với bốn cậu con trai, tất cả đều có tóc đỏ hoe. Mỗi đứa cũng đẩy trước mặt một cái rương giống như cái của Harry – và họ đều có cú.

Trống ngực đánh liên hồi, cậu lập tức đẩy cái rương theo họ. Họ dừng lại, Harry cũng dừng lại, đủ gần để nghe rõ hơn những gì họ nói. Bà mẹ nói với đứa con:
"Xem coi, sân ga số mấy?"
"Chín – ba – phần – tư!"

Một bé gái nhỏ xíu, cũng tóc đỏ nắm tay bà mẹ nài nỉ:
"Má ơi, con muốn đi…"
"Con chưa đủ tuổi đi học mà Ginny. Yên nào. Được rồi, Percy, con đi trước."

Đứa con trai có vẻ là đứa lớn nhất trong bọn bèn đi thẳng về phía sân ga số chín và sân ga số mười. Harry chăm chú nhìn, cẩn không chớp mắt lấy một cái để không bị mất hút cậu ta. Nhưng vừa đúng lúc anh ta đến được hàng rào ngăn hai sân ga thì một đám đông du khách kéo tràn qua trước mặt Harry. Khi tên khách đeo ba lô cuối cùng đi ra khỏi tầm nhìn của Harry thì anh ta kia đã tan biến.

Người đàn bà múp míp nói:
"Fred, tới phiên con."
Một trong mấy đứa con trai còn lại nói:
"Con không phải là Fred, con là George. Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là George sao?"
"Xin lỗi con, George à."
"Đùa tí thôi, chứ con là Fred."

Cậu ta nói xong là chạy mất, người em song sinh cũng hối hả chạy theo gọi ơi ới.

_______________________________________
Chúc mấy bồ một ngày tốt lành ❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro